Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 33: Ba phần khả năng


Đọc truyện Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong – Chương 33: Ba phần khả năng

Trì Long đột nhiên vỗ tay “Bốp” một cái.

“Đúng rồi Nghê đại nhân! Có thể có người dịch dung thành thổ phỉ đang ngồi nhà lao, ở bên ngoài giả danh hắn đi lừa bịp? Giống trường hợp của Trương bộ khoái kia?”

“Có ba phần khả năng thôi.”

“Ba phần?”

Vẻ mặt Trì Long mờ mịt, gãi cái ót.

“Vậy bảy phần là cái gì? Thuộc hạ nghĩ không ra.”

Triệu Doãn bỗng nhiên nói:

“Thổ phỉ có râu xồm, tuy rằng là đặc điểm dễ nhận biết, nhưng râu che khuất khuôn mặt, cũng dễ dàng bị nhận sai. Có lẽ con rể Dương gia nhận sai người cũng không chừng.”

Nghê Diệp Tâm gật đầu.

“Đúng, có thể đây là bảy phần khả năng. Còn lại ba phần?”

Trì Long càng mê mang. Sao dư ra ba phần khả năng?

“Nghê đại nhân đừng thừa nước đục thả câu nữa, còn có khả năng gì nói đi.”

Nghê Diệp Tâm cười cười.

“Cái này để nói sau. Hiện tại Trì Long cùng Triệu Doãn đi hỏi thăm cẩn thận về sự việc của thổ phỉ kia, đem chuyện trước và sau khi hắn ngồi nhà lao biết rõ ràng. Trong lúc ngồi nhà lao, hắn có rời khỏi lần nào hay không cũng phải điều tra rõ. Việc trinh thám này, chỉ cần có một sai sót nhỏ, tuyệt đối sẽ có suy đoán sai lầm.”

“Dạ, Nghê đại nhân, chúng ta lập tức đi ngay.”

Bộ khoái cùng Trì Long và Triệu Doãn rời khỏi, họ đi điều tra về thổ phỉ kia.

Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình tiếp tục ở lại Dương phủ tra manh mối.

Những người khác đều rời đi, Mộ Dung Trường Tình vẫn luôn không nói chuyện mới lên tiếng.

“Hiện tại phải làm sao?”


“Muốn nhờ Mộ Dung đại hiệp giúp một chút. Về việc Xà Văn Đồ Đằng rốt cuộc có phải do người Ma giáo tác quái hay không, thì xin đại hiệp đi tra giúp.”

“Lúc trước ta cũng đã điều tra qua về Xà Văn Đồ Đằng, trong giáo cũng không có bất thường, nhưng bởi vì gần đây có không ít vụ án liên quan Xà Văn Đồ Đằng, tất cả đều đổ lên đầu Ma giáo. Giang Nam là vùng làm kinh doanh của giáo chúng bị ảnh hưởng rất nhiều.”

Nghê Diệp Tâm vừa nghe đã lộ ra biểu tình kinh ngạc.

“Ma giáo cũng làm ăn sao?”

Mộ Dung Trường Tình liếc Nghê Diệp Tâm một cái.

“Không thì sao?”

Nghê Diệp Tâm hứng thú bừng bừng.

“Ta tưởng vào nhà cướp của, hay đi thu tiền bảo kê, thu lộ phí linh tinh kiếm sống.”

“……”

Mộ Dung đại hiệp nắm chặt nắm tay.

“Ngươi nói chính là thổ phỉ, lưu manh.”

“Thất lễ, thất lễ, vậy Ma giáo kinh doanh cái gì?”

Mộ Dung Trường Tình là giáo chủ, đương nhiên sẽ không đích thân ra mặt làm ăn. Lúc hắn rảnh rỗi nhàm chán sẽ đi tra sổ sách một chút, phỏng chừng là hai ba năm mới có một lần.

Nói tới việc kinh doanh của Ma giáo thật ra cũng rất nhiều, gần như không chỗ nào không có, cực kì rộng lớn.

Nghê Diệp Tâm vừa nghe tinh thần phấn chấn lên.

“Nghe như là đại thương gia giàu có.”

“…… ”

Mộ Dung giáo chủ bộ dạng thanh nhã áo trắng bay bay, xưa nay chưa từng nghĩ tới có một ngày sẽ bị người ta nói là thương nhân. Hắn đột nhiên cảm thấy có lẽ sẽ có một ngày chuyện hắn cần làm còn chưa làm xong, đã bị Nghê Diệp Tâm làm tức chết rồi.

Nghê Diệp Tâm vỗ tay một cái.


“ Khó trách triều đình phát hiện ra Long Văn Đồ Đằng có liên quan tới Ma giáo nên mới làm lớn chuyện phái người phủ Khai Phong đến đây tra án. Tuyệt đối là vì Ma giáo làm ăn quá tốt, có rất nhiều bạc trong tay.”

“Xà Văn Đồ Đằng.”

Mộ Dung Trường Tình sửa lời.

“Triều đình tuyệt đối cho rằng đây là Long Văn Đồ Đằng.”

Thật ra lời Nghê Diệp Tâm không có sai, dù sao Ma giáo có vị trí vô cùng quan trọng trên giang hồ. Nếu quả thật có ý định chống lại triều đình chỉ sợ càng khiến cho triều đình phiền não hơn so với phiên bang xâm lấn.

Nhưng Ma giáo không quan tâm tới chuyện triều đình, cũng sẽ không đặt chân vào triều đình một bước.

“Giáo chúng có giáo quy, tuyệt đối không can thiệp triều chính, nếu không sẽ lĩnh hậu quả thực nghiêm trọng.”

“Vậy thật đáng tiếc, Mộ Dung đại hiệp không biết chứ làm quan cũng có lạc thú.”

Mộ Dung Trường Tình khinh thường nhìn Nghê Diệp Tâm.

Nghê Diệp Tâm vẫn lải nhải nói:

“Thử nghĩ đi, giống như mấy ngày trước, Ngụy thiếu gia kia đi dương oai diễu võ trước mặt sư đệ của đại hiệp, ta chỉ là một giáo úy lục phẩm nho nhỏ, vừa ra tay hắn đã sợ đến tiểu ra quần. Đại hiệp nói xem làm quan có phải rất thú vị hay không?”

“……”

Mộ Dung Trường Tình cho là Nghê Diệp Tâm sẽ nói cái gì ghê gớm lắm, kết quả là bởi vì lý do thấp kém này.

“Cậy thế ép người.”

Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nói.

Nghê Diệp Tâm cười một tiếng.

“Ta đây là cậy thế cứu người.”

Mộ Dung Trường Tình không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này, nên nói:


“Đừng quanh co lòng vòng nữa, tra được cái gì rồi?”

Nghê Diệp Tâm chỉ vào bàn trang điểm.

“Dương đại tiểu thư có tiền.”

Bàn trang điểm có các loại vàng bạc châu báu, thoạt nhìn tất cả đều rất có giá trị.

Mộ Dung Trường Tình nhìn lướt qua.

“Đây tính là cái gì? Chỉ thường thôi.”

“Vừa nhìn là biết Dương đại tiểu thư quản lý gia đình, trong phòng này bất luận là đồ trang trí hay là vật dụng gì, tất cả đều làm theo sở thích của nữ nhân.”

Con rể Dương gia nghe nói cũng là con nhà có tiền, nhưng trong nhà đơn chiếc, hoàn toàn không có cường thịnh như Dương gia. Sau đó lại gặp được Dương tiểu thư, hai người nhất kiến chung tình, cuối cùng liền ở rể Dương gia.

Nghê Diệp Tâm dạo qua một vòng.

“Phòng rất sạch sẽ, không có phát hiện gì.”

Hai người đi ra khỏi phòng, lại đi đến nơi ở hiện tại của Dương đại tiểu thư. Dương đại tiểu thư chuyển tới ở bên cạnh Dương lão gia.

Lúc này Dương đại tiểu thư không ở trong phòng mình, mà đang nói chuyện với Dương lão gia.

Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình đi tìm, Dương lão gia nhìn thấy bọn họ, nói hai câu với Dương đại tiểu thư, liền đi vào nghỉ.

Dương tiểu thư nhìn rất trẻ. Nghê Diệp Tâm cảm giác nàng đúng tiêu chuẩn nữ cường nhân, ở cổ đại không nhiều nữ nhân thế này. Khuôn mặt xinh đẹp, xương gò má hơi cao, thoạt nhìn có chút mạnh mẽ, không có nhu nhược, cũng không thể khiến nam nhân có ý muốn bảo hộ.

Là người phi thường kiên cường, kỳ thật thực dễ dàng bị tổn thương, đôi khi lại dễ dàng để tâm vào chuyện vụn vặt.

Dương tiểu thư đi tới nói:

“Hai vị đại nhân, là tới hỏi chuyện phu quân sao?”

Nghê Diệp Tâm gật đầu.

“Xin quấy rầy.”

“Xin theo ta, chúng ta về phòng nói chuyện.”

Thân thể của Dương lão gia không được tốt, nhìn như một người gần đất xa trời, Dương đại tiểu thư không muốn quấy rầy Dương lão gia nghỉ ngơi. Bọn họ đến phòng khách trong viện, bởi vì Dương đại tiểu thư phải quản lý chuyện làm ăn, nên mới cố tình sắp xếp một gian phòng khách nhỏ ở trong viện. Lúc này đã có nha hoàn nhanh nhẹn bưng trà lên.


“Phu nhân, có thể nói cho chúng ta nghe một chút về quá trình phu quân mình mất tích không?”

Dương đại tiểu thư gật đầu, nâng chén trà lên uống một ngụm, sau đó mới mở miệng nói. Nhận thấy đó cũng không phải là việc vui vẻ để nhớ, nhưng Dương đại tiểu thư rất bình tĩnh.

“Sau lần đầu tiên phu quân ta bị thổ phỉ tấn công, kho hàng Trường Sinh gần như đã bị cướp sạch. Phu quân cũng dưỡng thương thật lâu mới có thể đi lại được. Sau chuyện này ta rất lo lắng, sợ lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Nhưng sau một quãng thời gian, chúng ta cũng quên mất chuyện đó. Vài ngày trước khi xảy ra chuyện, phu quân muốn đi ra ngoài bàn chuyện làm ăn, đại khái phải đi năm ngày mới về. Thực ra trước đây phu quân cũng thường ra ngoài bàn chuyện làm ăn, hầu hết đều là ba ngày năm ngày, ta ở trong nhà chờ người trở về. Ai biết lần này, qua năm ngày mà phu quân vẫn không trở về, hoàn toàn không có tin tức gì. Ta rất lo lắng, lập tức sai người đi tìm. Ngô công tử bàn chuyện làm ăn với phu quân nói rằng phu quân đã sớm rời khỏi, bảo là phải về nhà, nhưng ta lại không thấy bóng dáng người đâu.”

Đến lúc này, Dương đại tiểu thư rốt cục cũng xác định phu quân của nàng đã mất tích. Người Dương gia bắt đầu đi tìm người con rễ khắp nơi, nhưng vẫn không có tin tức.

Ngay lúc bọn họ đang rối rắm không biết có nên báo quan hay không, đột nhiên có người đưa tới một phong thư. Trong thư nói Dương đại tiểu thư tự mình cầm tiền đi đến một khu miếu đổ nát ở ngoại thành. Phải đi một mình, không được phép có người khác.

Dương lão gia nhìn thấy lá thư đó lập tức phản đối, ông không muốn để cho con gái đi mạo hiểm, kêu hạ nhân đi báo quan. Nhưng Dương đại tiểu thư vẫn kiên trì cầm ngân phiếu đi chuộc phu quân của mình. Cuối cùng tới ngày hẹn, Dương đại tiểu thư mang ngân phiếu đi, cũng không gặp nguy hiểm, nhưng phu quân của nàng cũng không được trả về, vẫn không thấy bóng dáng.

Thời gian trôi qua từng ngày, mọi người đều nói thổ phỉ sao có thể giữ lời, có lẽ thổ phỉ đã giết người rồi, nếu không sao nhiều ngày như vậy lại không có một chút tin tức.

Về Xà Văn Đồ Đằng, Dương đại tiểu thư không biết nhiều. Nó đột nhiên xuất hiện vào một buổi tối, người phát hiện đầu tiên là gia đinh đi tuần tra.

Hai người hỏi xong liền cáo từ Dương đại tiểu thư đi ra. Mộ Dung Trường Tình hỏi:

“Bây giờ đi nơi nào?”

“Đi kho hàng Trường Sinh, ta chưa có thấy qua kho hàng bộ dáng gì.”

Mộ Dung Trường Tình nhíu nhíu mày.

“Hiệu cầm đồ mà thôi, cũng là chỗ bình thường.”

“Chúng ta đi chỗ người con rể bị bắt cóc nhìn một cái, có lẽ có phát hiện gì.”

“Chuyện đã phát sinh một thời gian, có thể còn có cái gì để phát hiện?”

Kho hàng Trường Sinh vẫn tiếp tục mở cửa làm ăn buôn bán, khẳng định đã sửa sang lại, dù bọn bắt cóc để lại manh mối gì, tuyệt đối cũng bị dọn dẹp sạch sẽ.

“Tuy rằng là như thế, nhưng nghe Trì Long kể lại ta vẫn cảm thấy có vấn đề.”

“Vấn đề gì?”

Nghê Diệp Tâm nhướng mày.

“Còn nhớ ta nói dư ra ba phần khả năng không?”

“Nhớ rõ. Là cái gì?”

“Ba phần khả năng cuối cùng, có lẽ là không có thổ phỉ râu xồm nào cướp kho hàng Trường Sinh cả. Chỉ là do người con rễ bịa đặt ra mà thôi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.