Đọc truyện Chuyện Thường Ngày Của Hoàng Khố Sủng Thê – Chương 47: Bắt Lấy
“Tên mập này quá không cần mặt mũi, nhiều năm như vậy mới được một cái thủ khoa còn không biết xấu hổ hỏi ta đòi ngựa.” Khương Kỳ bất mãn nói.
Nghiêm Tiêu Nghi bật cười nói: “Sợ không phải Liêu công tử đã sớm biết Thế tử đã tìm cho hắn một con ngựa tốt cho nên hắn mới cố ý chạy tới đòi.”
“Khắp thiên hạ cũng chỉ có da mặt hắn là dày nhất.” Khương Kỳ khinh thường nói.
Đúng lúc này, một hộ vệ Quốc Công phủ vội vã chạy tới, thấp giọng bẩm báo.
“Bẩm Thế tử, bên Quốc Công gia truyền tới báo tin.
Con mồi đã bị bắt, xin Thế tử yên tâm.”
Khương Kỳ nhìn về phía Nghiêm Tiêu Nghi: “Nghi Nhi giỏi của ta, nàng thật sự không nhìn lầm.”
Nghiêm Tiêu Nghi cũng giật mình.
Mặc dù Khương Kỳ hiếu kỳ thân phận của đối phương rốt cuộc như thế nào nhưng nhìn xung quanh thấy đám người còn chưa giải tán hết, liền cùng Nghiêm Tiêu Nghi bước nhanh đi về phía doanh trướng Khương Văn Chính.
Gần đến nơi Nghiêm Tiêu Nghi hỏi: “Thế tử, thiếp đi thích hợp sao?”
“Nàng chính là phó tướng bên người mẫu thân, có cái gì không thích hợp.” Nói xong, lôi kéo Nghiêm Tiêu Nghi đi vào.
Tiến vào doanh trướng, thấy thân binh đang gỡ giáp cho Khương Văn Chính.
Khương Văn Chính gặp hai người tiến đến, liền nói: “Biết con ngồi không yên.
Mẹ con đâu?”
“Cũng sắp đến.” Khương Kỳ nói ra: “Nghe hộ vệ truyền lời nói, đã bắt được người?”
Khương Văn Chính gật đầu, nói: “Không sai, chỉ tiếc đầu lưỡi của hắn đã bị cắt.” Chờ thân binh gỡ áo giáp trên người xuống, Khương Văn Chính dùng khăn ướt lau qua loa.
“Đầu lưỡi bị cắt?” Mày kiếm Khương Kỳ hơi nhíu: “Vậy chẳng phải là cái gì cũng hỏi không ra?”
Khương Văn Chính lại cười nói: “Chỉ cần là tội nhân thì không có cái gì hỏi không ra.” Không có đầu lưỡi cũng bớt đi lo lắng hắn ta sẽ cắn lưỡi tự vẫn.
Khương Kỳ hiếu kì, Khương Văn Chính thuận miệng nói: “Muốn đi xem một chút hay không?”
Khương Kỳ ý động nhưng nhìn Nghiêm Tiêu Nghi ở một bên, có chút do dự.
Nghiêm Tiêu Nghi nghe nói người kia không có đầu lưỡi xong, khuôn mặt nhỏ đã không còn chút máu.
Nàng thật sự chưa bao giờ gặp chuyện như vậy, cho dù là nghe cũng đã cảm thấy tàn nhẫn, lại nhìn Khương Kỳ cố ý muốn đi xem bọn họ thẩm vấn như thế nào, Nghiêm Tiêu Nghi vốn muốn ngăn cản.
Nhưng nghĩ tới lời Trưởng Công Chúa nói với nàng, nếu nàng không đủ kiên cường, không đủ tâm ngoan thì ngày nào đó sợ là phải liên lụy Khương Kỳ.
Ở trong mắt Nghiêm Tiêu Nghi, Trưởng Công Chúa là nữ nhân nàng ước ao và sùng bái nhất.
Bà có thể nâng đỡ một đế vương, có thể cùng trượng phu kề vai chiến đấu, có thể thu phục lòng người.
Nghiêm Tiêu Nghi tự nhận tâm không kiên cường và cứng cỏi như Trưởng Công Chúa nhưng nàng cũng không muốn trở thành gánh nặng của Khương Kỳ.
Nàng thấy Khương Kỳ nhìn về phía mình dường như mang theo lo lắng.
Trong lòng Nghiêm Tiêu Nghi có chút buồn cười, người này luôn cảm thấy nàng là mảnh mai nhưng mà nàng thật sự muốn trở thành người có thể sánh vai với Khương Kỳ!
“Thế tử, thiếp, thiếp cùng đi với chàng.” Nghiêm Tiêu Nghi nắm chặt khăn tay, chân thành nói.
Không chỉ có Khương Kỳ mà ngay cả Khương Văn Chính cũng kinh ngạc nhìn sang nàng.
“Nương đã nói, người của Ninh Quốc Công phủ không thể nhát gan.” Nghiêm Tiêu Nghi nói rất là nghiêm túc.
Khương Văn Chính nghe xong, bật cười nói: “Mặc dù là như thế nhưng cũng không thể một lần là xong.
Loại chuyện thẩm vấn phạm nhân này con vẫn không nên đi thì hơn.
Vả lại.
.
.” Khương Văn Chính nhìn về phía Khương Kỳ: “Con đã làm rất khá.”
Theo lời của Trưởng Công Chúa, đứa con dâu này so với vị lúc trước Khương Kỳ nằng nặc đòi phải cưới kia thì muốn tốt hơn nhiều.
Đột nhiên được Khương Văn Chính khích lệ, Nghiêm Tiêu Nghi có chút không nghĩ ra.
Khương Kỳ lại rõ ràng ý tứ của Khương Văn Chính, cũng là biết mình có bao nhiêu may mắn mới không vuột mất Nghiêm Tiêu Nghi.
Nàng vì mình mà cố gắng từ chút từng chút mà hắn cũng không thể tiếp tục ăn không ngồi rồi như vậy, cũng phải gánh vác chuyện trong nhà.
Mà thời điểm Trưởng Công Chúa và Lý Miểu tới thì chỉ còn sót lại một mình Nghiêm Tiêu Nghi ở trong trướng ngoan ngoãn chờ đợi.
Sau khi mời Lý Miểu ngồi xuống, Trưởng Công Chúa hỏi: “Quốc công gia đâu?”
“Cha và Thế tử đi xem người bị bắt rồi ạ.” Nghiêm Tiêu Nghi trả lời.
Lý Miểu thấy Khương Văn Chính lại để một mình Nghiêm Tiêu Nghi ở trong trướng, trong lòng cũng có chút hiếu kỳ.
Xem ra cô dượng rất yên tâm người con dâu này, trong trướng cũng không có giữ lại một người bồi tiếp.
Nghiêm Tiêu Nghi và Lý Miểu cũng chỉ có gặp qua vài lần, có Trưởng Công Chúa ở đây, nàng cũng không cần nói chuyện bèn ở bên người Trưởng Công Chúa im lặng chờ đợi.
“Đều là người một nhà, đệ muội không cần đa lễ vẫn nên ngồi xuống nói chuyện đi.” Lý Miểu nói.
Đã là con dâu cô mẫu, bọn họ cũng tín nhiệm vậy dĩ nhiên cũng là người một nhà.
Nghiêm Tiêu Nghi nghe vậy, nhìn về phía Trưởng Công Chúa, được Trưởng Công Chúa cho phép, Nghiêm Tiêu Nghi đi tới ghế đẩu dưới tay Trưởng Công Chúa ngồi xuống.
Lúc này, có lẽ là Khương Văn Chính và Khương Kỳ được bẩm báo cũng đã quay lại rồi.
“Có thể hỏi ra cái gì rồi?” Lý Miểu hỏi.
Khương Văn Chính trả lời: “Người này đầu lưỡi đã bị cắt không nói được.
Lúc tóm được hắn, có người nhận ra công phu của hắn hẳn là có nguồn gốc từ môn phái giang hồ ở Giang Nam, về phần cụ thể từ môn nào phái nào thì trước mắt còn chưa xác định được.
Còn có, trường đao và nỏ tay trong tay hắn tựa hồ cũng không phải vật tầm thường, có lẽ cũng có thể tìm được ngọn nguồn.”
Lý Miểu gật nhẹ đầu, nói: “Làm phiền cô phụ.”
“Là chức trách của thần.” Khương Văn Chính trả lời.
Nghiêm Tiêu Nghi bị một tiếng cô phụ này của Lý Miểu dọa cho nhảy một cái, Khương Kỳ thì mỉm cười.
Nghĩ đến Nghiêm Tiêu Nghi thật đúng là chưa từng chính tai nghe bệ hạ gọi phụ thân là cô phụ đây mà!
Lúc này, Lý Miểu nhìn về phía Nghiêm Tiêu Nghi, ôn hòa nói: “Lần này cũng may mà đệ muội nhạy bén, phát hiện manh mối bằng không người này chắc chắn sẽ gây ra rắc rối.”
Còn chưa từ trong một tiếng cô phụ của Lý Miểu lấy lại tinh thần, Nghiêm Tiêu Nghi lại bị một tiếng đệ muội này của hắn làm cho cả kinh chân tay luống cuống, vội vàng nói không dám.
Khương Kỳ thấy trước đó Nghiêm Tiêu Nghi còn nói rằng không thể nhát gan bây giờ lại là dáng vẻ có chút không biết làm sao, cũng thật buồn cười.
Khương Kỳ biết sau đó bọn họ không tiện ở đây, liền cùng Nghiêm Tiêu Nghi ra khỏi đại trướng.
Tin tức trong rừng bắt được người tự tiện xông vào không đến bao lâu đã truyền khắp nơi trú quân.
Lý Gia Hằng còn đang phiền muộn không có lấy được thủ khoa sau khi nghe được tin tức xong, lập tức đến tìm Khương Kỳ, vừa khéo trên nửa đường gặp được Khương Kỳ và Nghiêm Tiêu Nghi chuẩn bị trở về.
Lý Gia Hằng nhìn xung quanh một chút, kéo Khương Kỳ đi về hướng doanh trướng bọn họ: “Biểu ca, ta có lời hỏi huynh.”
“Lôi lôi kéo kéo, còn không buông tay?” Thằng nhóc rách rưới này, ngươi kéo ta đi trước, biểu tẩu ngươi làm sao bây giờ?
Lý Gia Hằng nghiêng đầu lướt qua Khương Kỳ, hướng về phía Nghiêm Tiêu Nghi không có ý tốt cười nói: “Chị dâu chớ trách là đệ đệ có việc gấp muốn hỏi biểu ca.”
Nghiêm Tiêu Nghi không ngại nói ra: “Các ngươi đi trước đi! Thiếp đi tản bộ.”
Nhìn phía sau có nha hoàn hộ vệ đi theo, Khương Kỳ cũng yên tâm, mặc cho Lý Gia Hằng lôi kéo hắn bước nhanh trở về doanh trướng.
Vừa rồi nhìn dáng vẻ của Khương Kỳ, Nghiêm Tiêu Nghi biết Lý Gia Hằng sợ là muốn hỏi chuyện liên quan đến trong rừng.
Nghĩ đến chuyện xảy ra mấy ngày nay, Nghiêm Tiêu Nghi đột nhiên cảm thấy mình dường như đã chậm rãi bắt đầu chân chính tiến vào Khương gia, bản thân cũng bắt đầu cảm nhận được Ninh Quốc Công phủ ở trong triều đình đến tột cùng là địa vị như thế nào.
Trưởng Công Chúa để nàng làm phó tướng thế nhưng mà liên quan tới bài binh bố trận nàng hoàn toàn không biết gì cả.
Cho nên nàng chăm chú nghe mỗi một câu Trưởng Công Chúa và các tướng lĩnh nói, quan sát bài binh bố trận trên địa hình, nàng cũng học được không chỉ là nghe nói mà mình còn bắt đầu phân tích lợi hại của hai phe.
Mặc dù mỗi lần chỗ phân tích của nàng đều vô cùng nông cạn, nghe người khác phân tích lợi hại xong thì có chút mất mặt.
Đêm qua, lúc nhìn thấy bóng đen kia, nàng sợ hãi, khẩn trương, nàng không biết nếu mình nhìn thấy không phải người, làm ra động tĩnh lớn như vậy, đến lúc đó bệ hạ có thể trách tội Khương gia hay không.
Nàng lại không dám nghĩ, nếu cái bóng kia thật sự là kẻ xấu mà không bị mình phát hiện hoặc là không bị tìm ra, đến lúc đó kẻ xấu làm ác, có thể làm hại xã tắc hay không?
Nhưng sau khi nhận được tin đã bắt được kẻ xấu, tất cả lo lắng cũng biến mất, trong lòng càng nhiều thêm một chút buồn bực xấu hổ.
Thì ra mình đúng là vô dụng như vậy.
Thu tiễn săn bắn, một tháng trước bãi săn cũng đã được dọn dẹp toàn bộ, nơi đó trú quân ở phía bên ngoài trấn giữ.
Mỗi người tới đây, cho dù là mã phu đều phải đăng ký trong danh sách, nếu có người ngoài tự ý xông vào thì lập tức xử tử.
Dưới tình huống như vậy, nếu không phải trong lòng bất chính thì có ai dám bước vào nơi này?
Chẳng biết tại sao, Nghiêm Tiêu Nghi cảm thấy bệ hạ, cha, nương còn có Khương Kỳ tựa hồ cũng biết lai lịch người kia hoặc là bọn họ đã đoán trước được rồi.
Nhưng mà người kia đến tột cùng là ai phái tới nơi này? Ý đồ của hắn là gì? Một người bị cắt đầu lưỡi, vậy nhất định là trong lòng cất giữ tử niệm (suy nghĩ liều chết) giống như là tử sĩ!
Bước chân Nghiêm Tiêu Nghi dừng lại, có thể phái ra tử sĩ vậy muốn lấy ai tính mệnh?
Ngay lúc Nghiêm Tiêu Nghi đang trầm tư thì một giọng nữ yêu kiều đã truyền đến: “Đây không phải Nghi phu nhân sao?”
Nghiêm Tiêu Nghi nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy một thiếu nữ thân mặc trang phục màu quýt cưỡi ngựa đi về phía nàng.
Nghiêm Tiêu Nghi thấy rõ người tới là ai, sau đó khóe môi nhếch lên, cười nhạt: “Thì ra là tiểu thư Triệu gia.”
“Thật kỳ lạ, hôm nay Nghi phu nhân làm sao ở chỗ này một mình vậy? Thế tử Quốc công không ở cùng người sao?” Triệu Liên nhìn hai bên, cười hỏi.
Nghiêm Tiêu Nghi không nói gì, chỉ nhìn nàng.
Tiêm Nhu đi phía sau, tiến lên một bước, lạnh giọng hỏi: “Chẳng lẽ tiểu thư Triệu gia không hiểu lễ nghi?”
Triệu Liên sững sờ, nghĩ đến Lư Viện ở chuồng ngựa chật vật, khuôn mặt của nàng thoáng trắng bệch.
Chỉ thấy mặt nàng trở nên cứng ngắc, không hề bằng lòng hành lễ với Nghiêm Tiêu Nghi.
Trong lòng thầm hận mình thật sự là váng đầu, không có việc gì chạy tới chào hỏi Nghiêm Tiêu Nghi làm gì.
Nghiêm Tiêu Nghi nhìn Triệu Liên hành lễ, tay mệt mỏi nhấc lên một chút, nói ra: “Triệu tiểu thư đa lễ.”
“Đa tạ Nghi phu nhân.” Triệu Liên đứng lên, ngượng ngùng nói: “Vừa rồi Triệu Liên lỗ mãng còn xin Nghi phu nhân lượng thứ.”
Ngược lại là người biết tốt xấu, Nghiêm Tiêu Nghi thấy dáng vẻ này của Triệu Liên, trong lòng cảm thấy thú vị.
Triệu Liên này cũng không có ý xấu, chỉ là trong nhà được sủng ái cho nên hành vi có hơi kiêu căng một chút.
Đã từng bởi vì nàng và Lư Bản Trác nghị thân mà luôn cố ý gây sự với nàng.
Bây giờ hôn ước với Lư Bản Trác đã đổi người, vị Triệu tiểu thư này sợ là cũng không biết nên đối mặt nàng như thế nào nhỉ?
“Ngươi ta cũng rất lâu không gặp nhau, nghĩ không ra bây giờ vóc người của Triệu tiểu thư đã cao như vậy.” Nghiêm Tiêu Nghi nghĩ đến lần cuối cùng nàng nhìn thấy Triệu Liên, Triệu Liên cũng chỉ mới mười một tuổi thôi, tuổi còn nhỏ dựa vào cảm tình đối với Lư Bản Trác, tính trẻ con nhằm vào khắp nơi, bây giờ nghĩ đến cũng thật thú vị.
Triệu Liên tựa hồ cũng nghĩ đến những chuyện mình làm trước kia, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên.
“Đa tạ Nghi phu nhân quan tâm.”