Bạn đang đọc Chuyến Tàu Thanh Xuân FULL – Chương 70: Ngoại Truyện Us
Ánh nắng xuyên qua lớp cửa kính, rọi xuống mặt bàn những vệt sáng trong trẻo và thoắt ẩn thoắt hiện qua tấm rèm cửa sổ lất phất gió.
Bàn học vốn từng rất bừa bộn do những đề ôn thi chất cao ngất, nay lại chỉ còn loe hoe vài cuốn sách kĩ năng và ở góc là một chậu cây Sen đá nhỏ xíu đang trong đà lên hoa.
Cái cây bé bé ấy vẫn phát triển tốt từ dạo hai năm trước, mặc cho chủ nhân đón nó về cứ liên tục vắng nhà và mỗi lần về cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Tôi ngó quanh quất bàn học để chắc rằng mình không vì đãng trí mà bỏ quên bất cứ thứ gì sau khi bỏ nốt điện thoại vào bên trong và kéo khóa.
Trong lòng rộn ràng như mùa xuân, tôi với tay lấy chiếc áo khoác trên giá treo, thuần thục chồng vào người rồi nhanh nhảu đeo balo ra sau lưng trong khi miệng vẫn còn ngâm nga mấy câu hát yêu đời sến sẩm.
Cửa phòng vọng lại một tiếng gõ nhẹ, nhưng chưa đợi tôi kịp phản ứng thì đã mở ra và kéo theo gương mặt mẹ tôi với cây chổi trên tay.
– Chắc nay trời mưa.
Người mẹ đáng kính của tôi thay vì khen tôi dậy sớm, lại mở đầu bằng một câu nói nghe có vẻ châm biếm dễ sợ.
Tôi bỉu môi, tay với lấy chùm chìa khóa trên bàn, tỏ ra giận dỗi.
– Mẹ làm như con lúc nào cũng ngủ đến trưa không bằng.
– Mày về đây hai tuần thì hết mười ngày mẹ phải lên gọi mày dậy ăn cơm, còn hai hôm thì chín giờ mới thức.
– Tiếp đó nhìn qua bộ đồ của tôi đang mặc, mẹ liền hỏi ba chữ, – Tính đi đâu?
– Con đi lấy bằng tốt nghiệp ở trường.
Tôi hớn hở, miệng cười toe trước khi đeo khẩu trang và tung tăng ra cửa.
– Ngân vừa về Cà Mau hồi sáng á, nó hẹn con chín giờ lên trường lấy bằng.
– Con bé Ngân về rồi hả? Bữa nào gọi nó qua ăn cơm.
Mẹ tránh người qua một bên để tôi đi qua, giọng lập tức ngọt ngào khi nhắc đến tên con Lợn.
Tôi bật cười ra hai tiếng để kìm nén sự khả ố, quay đầu ngó mẹ trước khi tung tẩy chạy xuống nhà dưới.
– Bữa nào đó của mẹ cũng là lúc con gái bé bỏng này đi lên Sài Gòn rồi.
Chân mang giày, tôi xoay người nhìn dáng vẻ của mình trong gương lần cuối trước khi ra sân lấy xe, không quên “bai bai” mẹ một tiếng.
Chiếc xe của ba nặng hơn nhiều so với con xe 50 cà tàng của tôi hồi trước, nó đã theo tôi đến nay đã là gần sáu năm, và hiện tại đang chễm chệ trên thành phố.
Đôi khi tôi nghĩ nghiêm túc, sao mà thời gian lại trôi nhanh dã man như thế cho được.
Tôi đây tính ra cũng mới đi Đại Học có ba năm, mà lần nào về quê cũng tròn mắt tròn mồm.
Nhớ cái đợt hè năm Nhất khi xe trung chuyển đưa tôi từ bến về nhà, đi qua trạm xăng mình đã từng đổ hoài hồi còn học cấp ba nay đột nhiên bị đóng cửa, mà ngạc nhiên hơn chỗ đó từ khi nào đã xây nên một tòa nhà bự chà bá màu trắng như Quốc Hội mà thiệt ra chỉ là cái Ủy ban nhân dân thành phố.
Nhiều lúc tôi còn chả dám xách xe đi lượn lờ phố phường như trước nữa, khi mà cái hồi Tết năm rồi tôi đã bị lạc đường (đến tôi còn không hiểu) vì từ đâu lại mọc ra thêm hai ba cái ngã tư rồi đèn đỏ nữa.
Con ngõ trước nhà tôi cũng đã làm thành đường lớn từ lúc tôi vừa vào năm Hai.
Hơn nữa chỉ chưa đầy một năm sau, những ô đất trống đã được lấp đầy bằng những tòa nhà mới cùng những người hàng xóm mới toanh.
Tôi khi về nhà, không phải là không muốn đi chơi, mà là vì bản thân vốn không kịp thích nghi với sự thay đổi quá chóng vánh của thành phố mình mà quyết định núp lùm ở nhà ăn bim bim và xem phim qua ngày.
Xe của ba lướt đều trên mặt đường, êm đềm tắm trọn mình dưới những giọt nắng ấm áp ít ỏi.
Bầu trời xanh thăm thẳm như rọi cả những gì trong lành nhất sau cơn mưa đêm qua.
Nắng xuyên qua những đám mây, phủ lên mọi vật một màu trong trẻo như phép lạ.
Làn gió lạnh và sảng khoái lướt qua da, tôi có chút thỏa mãn, mắt chầm chậm lướt qua từng ngõ ngách của thành phố, chậm rãi tận hưởng chút bình yên nơi quê nhà.
Con đường đến trường chính là nơi tôi ít đặt chân đến nhất trong những ngày nghỉ, bởi nó xa và trải dài đến tận ngoại ô thành phố.
Có lẽ vì thế, nên tôi nghĩ mình hẳn là đã quên đi những ký ức đẹp đã từng lưu giữ nơi đây, mà vốn dĩ trong tôi một chút cũng chẳng hề phai mờ.
Tôi đã từng vô ý bước dọc theo con hẻm nhỏ ở nhà mà cuối đường kia chính là nơi ở của người tôi thương.
Dẫu cho mọi chuyện đều nằm trong suy nghĩ, nhưng khi nhìn thấy cánh cổng nhà đóng chặt, và khung cửa sổ trống rỗng đã không còn treo những chậu hoa lan trắng, tôi hình như đã rất đau lòng đến mức bật khóc.
Lúc ấy tôi đã hoàn toàn nhận ra rằng chàng trai của tôi, đã thật sự rời đi, xa tôi, và có lẽ sẽ chẳng bao giờ có thể gặp lại.
Và cũng từ buổi chiều ngày hôm đó, tôi đã không còn lui đến những chốn mà chúng tôi từng bên nhau thêm lần nào nữa.
Bánh xe lăn dần ra khỏi trung tâm và tiến ngày càng gần đến với mảnh trời Thanh Xuân tôi đã từng bỏ lại, thoáng chốc trong lòng tôi cảm thấy thật nhiều ưu tư.
Đã hơn hai năm rồi, chính xác là hai năm ba tháng, kể từ khi tôi tốt nghiệp trường cấp ba và xuống bến cuối của Chuyến tàu thanh xuân, kể từ lúc tôi bỏ lại mối tình đầu nơi góc hành lang ngập nắng.
Bảo Khoa,
Tôi đã gọi tên hắn rất nhiều lần, vì nhung nhớ, vì nuối tiếc, vì hối hận và cũng vì thắc mắc.
Ở Hà Nội dịu dàng ấy, người tôi thương sống có tốt hay không? Trên con đường trở thành một bác sĩ giỏi của hắn có bao giờ mệt mỏi hay không? Hắn có ăn uống điều độ không? Có bao giờ mất ngủ vì phải chạy deadlines không? Có bao giờ…!nhớ tôi như tôi vẫn thường nhớ hắn không?
Hai năm chẳng đủ để thay đổi một con người, nhưng tôi so với ngày còn là một con nhóc mặc áo dài năm ấy, thật sự đã trưởng thành và yêu bản thân hơn rất nhiều.
Cuộc sống sinh viên xa nhà buộc tôi phải lớn và bỏ đi cái tính trẻ con.
Tôi bắt đầu biết tự chăm sóc bản thân, biết nấu một vài món ăn cơ bản đủ để lấp đầy cái dạ dày trống rỗng, biết sửa vài món đồ gia dụng đơn giản trong nhà, biết làm đẹp, và biết cách phối đồ hơn.
Tôi tự tin với bản thân ở hiện tại, và tôi gần như đã đủ sẵn sàng để đi tìm lại chuyện tình dở dang của mình khi xưa.
– Ủa Minh Vi, cái bạn bên lớp Marketing hẹn mày đi xem phim hồi tuần rồi đó, có thấy tiến tới được chút nào không?
– Tao đâu có đi.
Tôi nhàn nhã đáp, tay lại lia lịa đánh máy chép nốt bài tiểu luận.
Con bạn “ể” một tiếng, sau đó chán nản nằm dài ra bàn, bỏ luôn cả bút, nhìn tôi giở giọng khó hiểu.
– Nhóm mình có người yêu hết rồi đó.
Năm nay mày cũng lên năm Ba rồi, đừng có kén chọn nữa, quay qua quay lại tới vụ nộp luận văn tốt nghiệp là khỏi kiếm bồ luôn cho coi.
Tôi đáp lại cái nhìn của nó, híp mắt cười một đường trước khi vui vẻ trả lời.
– Tao có người yêu mà, chẳng phải tao nói mày từ năm Nhất rồi hả?
– Thôi đi má, mày làm tao sợ đó, lại là cái anh người yêu trong nhóm BTS của mày chứ gì.
Mày đợi mai mốt tụi tao cưới hết rồi mà mày lại không có ai đi hen, đừng có khóc với bố.
Tôi nhe răng cười một cái tươi hết chỗ nói, không trả lời nó mà tiếp tục làm bài.
Vốn dĩ nó chẳng biết tôi đang cố gắng như thế này là vì gì, không hẳn chỉ là bản thân, cũng không hẳn chỉ vì gia đình.
Tôi nỗ lực đến thế là đang trông mong đến một ngày tôi có thể đường hoàng theo đuổi lại mối tình đầu của mình khi xưa.
Bảo Khoa ấy mà, nói ra là người yêu cũ, nhưng tận sâu trong lòng tôi vẫn chưa bao giờ ngừng thương hắn.
Tại sao bản thân lại phải cố gắng quên đi mà không phải là cố gắng hoàn thiện bản thân và theo đuổi lại người ấy chứ? Còn chuyện của sau đó, nếu như…!nếu như hắn đã có bến đỗ thật sự, vậy thì tôi cũng chẳng có gì phải nuối tiếc bởi lẽ tôi cũng đã nỗ lực rất nhiều rồi.
– Trên Sài Gòn có dám bỏ chứng minh ở nhà không cô? Có cái thẻ mà cũng không mang đi để tui đối chứng nữa.
Cô tổng phụ trách đưa bằng tốt nghiệp cho tôi, vừa mắng yêu vừa lườm lườm.
Tôi cười hề hề hai tiếng, tay nhét tấm bằng vô trong balo, hướng cô mềm giọng.
– Cô nhớ con mà, đúng không cô?
– Tui mà không nhớ thì sao cô lấy được cái bằng này về?
Tôi hí hửng, vòng cánh tay bắn tim cho cô một cái thật to rồi mới tạm biệt cô đi ra ngoài.
Chân vừa chạm ngưỡng cửa bên ngoài hàng lang, một cơn gió đã đột nhiên thổi vù đến tốc cả tóc tôi lên, lạnh lẽo chạm đến từng tất da, tôi không kiềm được mà rùng mình một cái.
Chuyện gì vậy? Gió mạnh thế này, còn mây đen các kiểu, đừng có nói là mưa đó chứ?
Tôi chán nản nhìn lên nền trời đang chuyển dần những đám mây ủ dột, nhớ đến tin nhắn con Lợn càng làm tôi thấy não nề.
Khi tôi chỉ vừa đậu xe cái cạch xuống nhà xe, chưa kịp vui vẻ vì sắp được gặp lại bạn thân lâu ngày chỉ nhìn nhau qua video call thì con đấy nó lại lần nữa cho tôi leo cây, gần như là leo cây.
Con Lợn bảo mẹ nó đi chợ chưa về, nó chưa có xe, thế nên có lẽ nó sẽ đến trường trễ hơn một chút và kêu tôi cứ vào văn phòng lấy bằng trước đi, và có thể thì cứ đi dạo quanh trường trong lúc đợi nó đến.
Vốn dĩ đã lâu quá lâu kể từ cái tin nhắn đó của nó, mà bây giờ lại còn chuyển mưa? Tôi là đang nghiêm túc nghĩ, có nên chạy thẳng về nhà nó rồi đón nó đi ăn trưa luôn không.
Đang lững thững bước đi về phía nhà xe với mấy dòng suy nghĩ bâng quơ, thì đột nhiên một âm thanh trầm khàn quen thuộc vang nhẹ bên tai, hòa cùng với tiếng gió chuyển, ngỡ như chỉ là một giấc mộng đượm những nỗi nhớ, tôi như không thể tin vào tai mình, lập tức khựng lại.
– Vâng, con lấy bằng xong rồi.
– Vừa đi dạo quanh trường chút thôi mẹ, dù sao cũng mấy năm mới về mà.
– Trường ấy ạ? Lạ nhiều lắm, lớp của con hồi trước giờ là của mấy nhóc lớp 10, còn có cả sân vận động to cực.
Tôi chưa từng gặp lại Bảo Khoa kể từ cái ngày chúng tôi hoàn tất việc thi xong Đại Học.
Hai năm có lẻ, tôi chỉ biết đến hắn thông qua vài cái gắn thẻ từ bạn bè chung ngành học của hắn tại trường Y.
Mỗi khi chợt thấy nhớ, tay lại vô thức lướt đến trang cá nhân của người nào đó, vô thức mở mục thư viện trong điện thoại xem hình ảnh, rồi lại vội lau đi những giọt nước mắt còn đọng trên khóe mi khi những kỉ niệm xưa cũ chợt ùa về.
Không một dòng tin nhắn, màn hình chat giữa chúng tôi đã lặng im từ dạo hai năm trước.
Và những nỗi nhớ chẳng bao giờ có thể được lấp đầy bởi những tấm hình ngày xưa, hay những bài viết hiếm hoi còn chưa đếm được một bàn tay kia.
Con bé Minh Vi ấy mà, từ cái hồi còn chập chững 18 tuổi, đến bây giờ đã sắp qua đến con số 20, vẫn luôn ấp ủ trong mình một nguyện vọng mãnh liệt.
Rằng nó sẽ đi tỏ tình với mối tình đầu ngây ngô của nó, khi trên người vận một chiếc váy trắng xinh đẹp, khi nó đã giỏi giang và tự tin, khi nó cuối cùng cũng có thể đường đường chính chính đứng cạnh bên chàng trai mà nó thương cả Thanh xuân, không còn một chút lo sợ người đời nữa.
Nhưng dẫu cho có là như thế, thì hiện tại, thình lình và bất chợt như cơn mưa rào ngày hôm nay, không một lời báo trước, Hoàng Bảo Khoa lại bỗng nhiên xuất hiện trước mắt tôi.
Hắn đứng đó, trên người vận một chiếc áo sweater tối màu cùng quần đen dài, ánh mắt đen lơ đểnh nhìn lên nền trời âm u.
Cảnh vật cùng người ấy, hòa vào nhau khắc nên một bức họa xinh đẹp động cả tâm can.
Đầu óc tôi quay cuồng với nhiều dòng suy nghĩ, và cõi lòng đang hỗn độn một mớ cảm xúc phức tạp mà trên hết vẫn là hoảng loạn và hồi hộp.
Trọng lực Trái Đất chưa bao giờ ảnh hưởng đến tôi nhiều như bây giờ, mỗi một bước chân đều vô cùng khó khăn, ngỡ như đang gánh trên mình một nỗi âu lo khó có thể diễn tả.
Đã quá hai năm, tim tôi chưa bao giờ đập nhanh và mạnh như hiện tại.
Nó cứ liên hồi run rẩy và chặn đứng cả nhịp thở, khiến tôi một phút trước vẫn còn là một con nhóc bay nhảy liền trở nên sợ hãi đến mức không dám thở mạnh, hay chí ít, bước đi quá nhanh.
Làm sao đây nếu như bây giờ Khoa đã có người mới? Làm sao đây nếu như bây giờ Khoa đã không còn tình cảm với tôi như trước nữa? Làm sao đây nếu như…!chỉ có một mình tôi còn tương tư về hắn? Và làm sao đây nếu như kia thật sự là Bảo Khoa? Chúng tôi…!đã chia tay rất lâu rồi, có gặp lại, sẽ đối với nhau như thế nào đây?
– Vâng, cả nhà ăn cơm đi, con cúp máy đây.
Thời khắc chân tôi chạm đến đầu ngã rẽ hành lang và thu về trong ánh mắt là dáng vẻ quen thuộc lại xa lạ của cậu ấy, nhịp tim tôi gần như đã đạt mức cực đại.
Nhiều cảm xúc xen lẫn, thi nhau vồ đến rối rắm giăng đầy trong lòng khiến tôi ngoài việc đứng đực ra nhìn hắn, thì hoàn toàn chẳng còn một phản ứng nào khác.
Kỉ niệm đẹp đẽ nhất về mối tình đầu của tôi chính là những lần được nhìn thấy dáng vẻ ấm áp của cậu ấy ở hành lang lớp học mỗi lần tan trường.
Đó là một điều ngọt ngào bình dị mà tôi gần như đem tất cả sự dịu dàng trên thế giới này để trân trọng trong suốt thời gian qua.
Và rồi hiện tại, giữa dòng đời xô bồ của thế giới người lớn, tôi đã vô tình gặp lại hắn, dưới khoảng trời mộng mơ thời áo trắng và dưới mảnh kí ức tươi đẹp còn sót lại.
Một cuốn phim xưa cũ chạy về trong đầu tôi, len lỏi cả những cảm xúc thổn thức ngây ngô như năm 17 tuổi.
Tôi cứ thế, xúc động dâng đầy ánh mắt, đem một cỗ ôn nhu, chôn chân ngắm nhìn cậu thiếu niên xinh đẹp đã khiến tôi tương tư nguyện một lòng.
– Đi lẹ lẹ lên con này, thầy sai tụi mình đi photo mà nãy giờ hết mười lăm phút rồi đó.
Tôi giật mình một cái thật mạnh, lập tức quay người ra sau nhìn về hướng phát ra giọng nói gấp gáp ở phía cổng thư viện chỉ cách mình gần mười bước chân.
Bản thân còn chưa kịp lấy lại sự bình tĩnh vì thứ âm thanh bất chợt vừa vang lên thì đầu liền nhớ đến cái người nào đó đứng đằng kia có thể lắm cũng sẽ nghe, và xui xẻo hơn, có lẽ cũng đang nhìn về phía này như tôi.
– Thầy sẽ mắng bọn mình cho xem.
– Gì mà mắng chớ? Tại cái máy in mà.
Hai bé hậu bối hộc tốc chạy ra từ thư viện, trên tay cầm một xấp giấy dày cộm, cong chân chạy dọc theo hành lang dẫn đến khu nhà A của lớp bồi dưỡng, bỏ qua cả tôi đang hoảng loạn đứng hình gần đó.
Tôi nhìn theo bóng lưng tụi nhỏ đang dần khuất đi sau cầu thang dẫn lên tầng trên, khó khăn nghĩ xem mình có nên chạy theo tụi nó hay không.
Vì việc gặp lại hắn trong khi bản thân chẳng chuẩn bị kĩ càng gì là điều mạo hiểm nhất mà tôi không bao giờ muốn đầu tư vào hiện tại, đặc biệt là với tư cách người yêu cũ những hai năm rồi chưa một lần chạm mặt, và hơn hết lại là crush gần sáu năm.
Nhưng tất nhiên mọi thứ sẽ chẳng bao giờ như tôi mong muốn.
– Minh Vi?
Dẫu cho đã đoán được phần nào chuyện này nhưng tôi vẫn vô cùng hốt hoảng mà giật mình một cái thật mạnh.
Một đợt rùng mình chạy dọc từ đầu não xuống tận gót chân.
Âm thanh trầm khàn gọi tên tôi hình như chỉ cách tôi có hai bước là cùng.
Bản thân còn chưa chuẩn bị tinh thần cho việc gặp nhau, vậy mà đùng một cái hắn liền đứng phía sau tôi, có chạy trốn cũng không kịp.
Khoảng cách gần gũi bất chợt này làm tôi vô cùng hoảng loạn, chần chừ biết bao lâu mới có thể hít sâu một hơi, kiềm lại nhịp tim trong lồng ngực, tôi cứng ngắc quay lại đối diện với hắn.
– A, c-chào Bảo Khoa.
Gương mặt đẹp trai đã lâu không gặp thu vào tiêu cự, ánh mắt liếc nhẹ qua liền cảm thấy ngại ngùng mà dời đi qua gốc cây Bàng gần đó.
Tôi cúi đầu, gò má đã đỏ lên như gấc chín, tim đập loạn và đầu óc trống rỗng.
Cảm giác như thể đứng trước mặt tôi đây chính là Hoàng Bảo Khoa 16 tuổi, và dãy hành lang này một khắc đã tua về mạch ký ức của năm lớp 10 ngô nghê, khi Minh Vi đang đem lòng tương tư chàng trai Chuyên Anh ở đầu cầu thang phía bên kia lớp của nó.
– Về trường lấy bằng à? Tao cứ nghĩ tao là người cuối cùng rồi chứ.
Khoa bật ra một tiếng cười nhẹ, giọng điệu vẫn ôn nhu như trước khiến tôi gần như đã quên đi việc chúng tôi từng rời xa nhau.
Tôi đảo mắt, tay nắm lấy quai balo, lúng túng nhìn chân mình và nỗ lực xua đi mấy dòng suy nghĩ quẩn quanh.
Rằng thì tại sao hắn lại xưng hô “mày – tao” với tôi mà không phải là “cậu – tớ” hay chí ít là gọi tên như ở Bắc vẫn thường làm.
Tôi vốn dĩ còn đang tự đặt ra những câu hỏi cho việc xưng hô như thế nào cho phải phép thì hắn đã đi trước một bước.
Chỉ là việc này làm tôi có chút ngạc nhiên, đầu óc mơ mơ màng màng, nửa thực lại nửa ảo, tôi cứ thế vô thức ngước lên, hả một tiếng.
Và rồi khi lần nữa đối diện với gương mặt ấy, tôi lại xấu hổ đảo ánh mắt sang nơi khác.
– M-Mày về đây khi nào vậy?
– Sáng hôm qua.
Trường tao có đợt nghỉ ôn thi cuối kì, lại nghe tin có bằng rồi nên là sẵn tiện về Cà Mau một chuyến.
Tôi à lên một tiếng, sau đó tiếp tục nỗ lực moi ra thêm một vài câu hỏi nữa để duy trì cuộc trò chuyện.
Đầu óc văn chương sau hơn hai năm học kinh tế đã bào mòn đi ít nhiều.
Hiện tại não bộ chỉ có thể hiện lên mấy câu trống rỗng của ba cái lý thuyết môn Kĩ năng giao tiếp căn bản, không thì là những lời nhung nhớ mà tất nhiên chẳng hợp lí để nói trong cái tình huống này.
– Còn mày thì sao? Về đây lâu chưa?
– Tao về được gần hai tuần rồi, vì việc làm thêm nên cũng không thể về thường xuyên được.
– Việc gì vậy?
– A, cũng không có gì nhiều nhặn lắm đâu, – Tôi cười phớ lớ, tay đưa lên đếm ngón, – Tao làm phục vụ cho một nhà hàng Hàn Quốc này, dịch truyện với viết content cho một shop phụ kiện nhỏ trên Facebook với Instagram, hehe.
Tôi vô cùng vui vẻ kể chuyện cuộc đời mình cho hắn, mà trái với sự tươi rói của tôi, hắn cứ im lìm mãi.
Tôi e ngại lướt mắt nhìn qua gương mặt đối diện, nhận ra biểu cảm kia hình như có chút căng thẳng, không hiểu sao bản thân liền sốt vó giải thích.
– Không cực gì đâu, rảnh khi nào thì làm thôi, có cả onl cả off nên rỗi lắm.
– …!
Bạn vẫn chẳng chịu nói một lời nào ngoài việc nhìn tôi chằm chằm.
Không muốn không khí lại lần nữa trở nên ngượng ngùng, tôi liền khó khăn híp mắt vờ vui vẻ hỏi chuyện hắn, mặt khác cũng muốn nhanh chóng xua đi cái đề tài làm thêm chết tiệt kia.
– Nghe bảo ở Bắc có gió Đông rồi phải không? Thích ghê, Sài Gòn lúc nào cũng nóng như cái lò.
Tôi bỉu môi, biểu cảm chán chường minh họa cho lời nói.
Nhưng mặc tôi đang cố gắng đưa ra một chủ đề mới tươi sáng hơn thì cái người kia lại trả lời bằng một câu chả liên quan gì mấy.
– Lên năm ba rồi, nếu có thể thì chỉ chú tâm vào việc nào có thể giúp cho ngành của mày thôi.
Làm nhiều việc như vậy rất dễ bị ốm.
– …!Nhưng mà sẽ có thêm thu nhập.
Tôi chớp chớp mắt, ngón tay bấu vào vạt áo, miệng lầm bầm trả lời.
– Ừ đấy, làm cho nhiều việc rồi một tuần uống bốn năm ly trà sữa, rồi cứ mỗi tối lại lăn ra ốm.
Tiền bạc quý hơn cả sức khỏe à?
Khoa đột nhiên cau mày, chẳng lên hay xuống giọng, nhưng nghe trong âm vực kia hình như chứa ít nhiều tức giận.
Hơn cả thế, điều làm tôi bất ngờ là tại sao Khoa lại biết tôi bị ốm?
– Mày không phải rất ít online sao? Tao uống trà sữa hay bị ốm, sao mày lại biết?
– …!Không có ít onl, – Nét giận dữ từ khi nào đã mất dạng, vệt hồng nhè nhẹ phủ lên hai má người đối diện, hắn quay đầu sang một bên tránh tôi, bàn tay đưa lên gãi mái tóc sau gáy, -…!Học về trễ nên đêm mới onl được một chút.
– Vậy sao không ngủ sớm đi, tao nhớ mày đâu thích dùng mạng xã hội.
Tôi dường như đã nhận ra ý tứ trong câu nói của Khoa, nhưng bản thân vẫn tham lam muốn tiến đến và khẳng định rõ ràng hơn.
Tim tôi đập thình thịch, vọng trong không khí, phản ánh chủ nhân nó đang hồi hộp và lo lắng vô cùng.
Cuộc chạm mặt ngày hôm nay có phải nhờ bàn tay dẫn dắt của duyên phận không? Tôi và Bảo Khoa, có thể nào quay trở về bên nhau lần nữa hay không?
Và rồi giữa hàng nghìn câu hỏi bủa vây và nhấn chìm tôi, phía đối diện, giọng hắn vang lên trầm ấm và ngọt ngào, như một dòng thần dược dịu dàng rơi vào tai tôi.
– Đã từng không thích, nhưng nếu không dùng nó, tao sẽ không biết mày thế nào.
Tim tôi nhói lên một nhịp, chặn đi cả hô hấp vốn đã rất khó khăn.
Bao nhiêu tình cảm tôi dành cho Bảo Khoa cùng với nỗi nhớ chất chứa qua năm tháng gần như đang cùng nhau bùng nổ.
Sự bình tĩnh vốn vô cùng khó khăn mới có thể hình thành giờ đã bị đạp đổ bởi duy nhất một câu nói của người kia.
Cõi lòng tôi dội về những cơn sóng mãnh liệt chưa bao giờ từng có.
Ngỡ như niềm hi vọng lần nữa lại trào dâng, và những giấc mơ đẹp chẳng còn là mơ nữa.
Có quá nhiều cảm xúc dồn nén lại trong lòng, tôi biết hiện tại mình đang rất hạnh phúc.
Nhưng đâu đó len lỏi trong mớ vui sướng kia, tôi dường như đang mông lung.
Bản thân vốn rất muốn bước đến ôm hắn, nhưng cảm giác sợ hãi bất chợt khiến tôi khựng lại.
Sự mơ hồ về tương lai và cả lí do của quá khứ ùa đến, tôi khựng lại trong một tích tắc.
Và trước khi kịp nói bất cứ điều gì, ở đâu đó đầu hành lang, giọng nói quen thuộc thánh thót của bạn thân chợt vang lên.
– BẠN YÊUUU~
Cả thảy tôi và hắn đều giật mình, và cùng nhìn về hướng âm thanh cho đến khi nhận ra đó thật sự là đĩ bạn thân luôn luôn đi trễ và làm kì đà của mình.
Con Lợn tí tởn chạy về phía tôi, nhưng chỉ đến bước thứ ba thứ tư, khi mà mắt cận của nó đã đến được cái tiêu cự cần thiết để nhận ra rằng đối diện tôi còn có một chàng trai cao gầy tóc xoăn xoăn khác, nó liền đứng lại, ngơ ngác.
Tôi nhìn nó với ánh mắt giận dữ xen lẫn uất ức, tự hỏi cái thân tàn này của tôi đã gây cho nó tội lỗi gì để mà cứ hết năm này đến năm nọ nó luôn không vô tình thì cố ý phá đi những lần gặp gỡ của tôi và hắn.
Nhưng rồi trong sự rối rắm của tôi cả về ngôn từ và hành động, cậu trai đối diện liền dịu dàng hướng tôi nói một câu, còn đem tôi vào đáy mắt phản chiếu một cỗ nhu hòa, đem tôi về với biển êm những ngọt ngào sâu lắng.
– Mày có phiền không nếu bọn mình lại gặp nhau lần nữa?
– K-Không có, khi nào cũng được.
Khoa cười rộ lên trước sự bối rối ấp úng của tôi, và đưa tay chào con Lợn trước khi rời đi hẳn.
Hắn chẳng hối thúc hay nhắc đến câu trả lời tôi đã chưa kịp nói, để lại một câu hỏi và rồi quay lưng bước đi.
Tôi nhìn theo hắn đang dần xa, cảm giác nuối tiếc dâng lên không một chút qui định, hướng về hắn, còn có cả mong chờ và len lỏi vào lí trí bản thân chút sợ hãi.
Con Lợn đã bước đến bên cạnh tôi, nó léo nhéo nhiều câu mà tôi đến nghe cũng không thể được trọn vẹn.
Cứ thế chôn chân, tôi đứng đó nhìn về góc hành lang mới vài phút trước vẫn còn bóng lưng người nào đó, nay đã khuất đi sau cầu thang vắng.
Bầu trời chuyển đen ngày càng rõ, chẳng có sấm chớp hay gió cuộn, mưa ào xuống trắng xóa ngợp cả mảnh sân trường.
– Không, Khoa chỉ nói vậy thôi, nhưng mà tao đâu có đa tình, đúng không?
– “Hoàn toàn đúng, cái câu nó nói còn khẳng định hơn cả khẳng định câu “anh yêu và nhớ em nhiều” ấy chứ”.
Cái con nhỏ nào đó bên đầu dây giở giọng đặc sệt sến súa.
Tôi đỏ mặt, vùi người lõm sâu vào đệm với bàn tay áp một bên má, điện thoại hiện lên gương mặt hào hứng của bạn thân, góc trái nhỏ xíu là quả cà chua cuối vụ đang xấu hổ dữ dội.
– Nhưng mà…!
Nó “hửm” một tiếng, mắt mở to dán chăm chăm vào màn hình đợi tôi nói hết câu.
– Tao không hiểu sao mày à…!đáng ra khi Khoa nói như vậy, tao phải vui mừng các thứ rồi ngay lập tức ngỏ lời quay lại, đúng không? Vậy mà không hiểu sao trong tao cứ kiểu như, sợ gì đó…!
– Sợ gì ba?
– …Kiểu như là…!mơ hồ, và không tin lắm.
– Không tin nó thích mày ấy hở?
– …!Không hẳn…!
Tôi đưa tay vò mái tóc ngắn đến rối bù, nằm vật ra trên giường, cũng không buồn nhìn vào điện thoại.
Tôi lơ đểnh nhìn lên trần nhà, vòng quay của quạt cứ xoay lại xoay, mù mịt lại rối rắm.
Cảnh vật ban sáng lần nữa tua lại trong đầu tôi, khi tôi gặp lại hắn, khi chúng tôi nói chuyện với nhau, lời nói ấy của hắn và cả cảm xúc hỗn loạn của tôi khi ấy.
– Có lẽ tao cần một dấu hiệu nào đó, chắc chắn hơn.
Tôi lên tiếng, tựa như đang nói với chính mình hơn là với ai khác.
– Hả? Mày nói cái quỷ gì vậ…?
Tiếng léo nhéo phát ra từ loa điện thoại bỗng dưng tắt ngúm trong một phút chốc, đầu óc đang thả trôi đột nhiên bị kéo về.
Tôi xoay người vươn tay với lấy chiếc điện thoại đang nằm chỏng chơ trên gối, lại nhận ra em nó đã sập nguồn rồi.
Một sự chán chường ùa về, tôi không buồn đứng lên đem nó đi sạc, chỉ vô lực nằm dài trên giường nghĩ ngợi về cảm xúc khó hiểu của bản thân.
Nếu như đem chuyện ngày hôm nay vào truyện, chắc chắn sẽ có ai đó nói tôi là người kì lạ.
Đến cả trái tim mình cũng chẳng hiểu được.
Vậy mà cứ luôn miệng nói sẽ cố gắng vì một tương lai được đến bên cạnh người thương.
Tôi đã trách mình suốt quãng đường về nhà lẫn cả buổi chiều ngày hôm nay.
Rằng tại sao tôi lại có cảm giác sợ hãi ấy.
Hơn hai năm xa nhau, tồn tại cùng lúc với những nhớ nhung lại chính là sự sợ hãi và mơ hồ.
Tôi lo rằng Khoa đã không còn thích tôi như trước, lo rằng Hà Nội đã dần làm hắn không còn nhớ về nơi quê nhà này nữa, và lo cả việc nếu một ngày gặp lại và nhìn thấy tôi của bây giờ, hắn sẽ chẳng còn thích tôi nữa.
Sống ở hai thành phố khác nhau, lại còn không một tin liên lạc nào trong quãng thời gian dài.
Hắn có thể chấp nhận được tôi hiện tại với những điều mới mẻ không, hay hắn thật ra chỉ thương mỗi Minh Vi của những tháng năm cũ thôi?
Đột ngột gặp nhau, qua vài câu chuyện trò liền bày tỏ, tôi sợ rằng khi mình bỏ qua hết những mơ hồ này mà đồng ý, chúng tôi liệu rằng có lần nữa trở thành người yêu cũ?
– Mắt Hí, có trong đó không con?
Tiếng gõ cửa thình lình vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ bủa vây, tôi có chút uể oải vâng một tiếng, sau đó chật vật đứng lên đi mở cửa.
– Sao vậy ba?
Biểu cảm hơi cứng nhắc, ba đảo mắt một vòng trước khi chắp tay ra sau lưng và nói tiếp.
– Ba cứ nghĩ con là con gái rượu của ba chứ?
– Ơ, thì đúng mà.
– Thế tại sao con có bạn trai mà chẳng nói gì với ba hết?
Tôi tròn mắt, há miệng “dạ?” một tiếng, chính xác là không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ba nhìn biểu cảm ngu người của tôi còn không đặt vào mắt, nghiêm nghị đứng qua một bên, nhìn lơ đểnh về hướng cửa sổ trong phòng tôi, giọng nhè nhẹ tựa lông vũ.
– Có bạn đợi dưới cổng nhà đấy.
Có giận dỗi nhau cũng phải nghe máy chứ.
Ba thấy mặt mũi nó đỏ hết lên rồi, chắc đứng từ chiều tới giờ.
Tôi chẳng kịp hỏi tiếp đó là ai thì ba đã quay lưng, chậm rãi bước về phía phòng đối diện của ba mẹ và đóng cửa cái cạch.
Để lại đứa con gái ngu ngu ngơ ngơ, mặt mày đần thối chả hiểu chuyện quái gì đang xảy ra.
Tôi quay vào phòng, hoang mang kéo rèm và mở chốt cửa sổ, ngó ra bên ngoài nhìn về phía cổng nhà.
Trong đầu vẫn đang nghĩ hẳn là có ai đứng nhầm nhà rồi vì bây giờ tôi cũng đã có hàng xóm.
Mà theo tôi nhớ thì cái nhà bên cạnh có con bé cấp hai xinh phết, chắc bạn trai nó đứng nhầm thôi chứ tôi đào đâu ra người yêu để mà hẹn với hò.
Nhưng rồi ngay cái lúc tiêu cự tôi thu vào dáng vẻ cao gầy đang đứng thu lu bên cạnh giàn hoa Tường Vi phía dưới kia, tim tôi liền hẫng đi một nhịp.
Tức khắc, chẳng cần đến một cái giao mắt, bản thân đã hoảng loạn nép vào một bên tường, tay ôm tim và khó nhọc thở từng hơi một.
Hoàng Bảo Khoa? Khoa đang đứng trước nhà tôi? Sao đột nhiên lại…?
Tôi run rẩy nắm lấy rèm cửa, hé mắt nhìn ra bên ngoài để chắc rằng mình không nhìn nhầm mà hóa rồ dại.
Thế nhưng, hắn lại thật sự đang ở đó, xui hơn theo lời ba tôi là có chăng đã đứng từ rất lâu.
Ánh mắt vô thức lướt qua điện thoại đang chỏng chơ trên nệm, tôi không kiềm được mà văng tục một tiếng.
Còn chẳng phải vì tôi lười không chịu đi sạc pin nên hắn mới không thể gọi cho tôi được hay sao? Nếu như ba tôi không tình cờ đi uống cà phê với bạn, chắc chắn tôi đã bỏ lỡ đi một cơ hội được gặp lại hắn rồi.
Chuyện này nếu thật sự xảy ra, tôi chắc chắn sẽ đặt vé lên Hà Nội và đợi dưới nhà hắn để nói một nghìn lời xin lỗi mất.
Không chần chừ thêm nữa, tôi hộc tốc chạy vào nhà vệ sinh chải gọn lại mớ tóc đang hỗn độn, tay run rẩy thoa thêm ít son cho tươi tắn và khoác thêm chiếc áo mỏng bên ngoài trước khi chạy xuống bên dưới gặp người ấy.
Nhịp tim tỉ lệ nghịch với khoảng cách, một bước, hai bước rồi lại ba bước, hai chân tôi run rẩy chạy đi như bản năng chứ không chỉ dựa vào sự điều khiển của não bộ nữa.
Tôi cứ thế chạy như bay ra bên ngoài mặc cho bản thân còn chưa nhận thức được rằng tôi sẽ nói gì nếu hai đứa lại gặp nhau.
Đến khi chân tôi chạm đến mặt đường nhựa dưới ánh đèn vàng, và trước mắt tôi là gương mặt ngạc nhiên của người nào đó, tôi mới ước rằng giá như mình chậm rãi từ tốn một chút để kịp suy nghĩ cách ứng xử cho tình huống hiện tại thì bản thân đã chẳng bối rối đến đáp lại ánh mắt cũng chẳng dám như thế này.
Gió đêm ùa đến thổi tán lá một tiếng xào xạt, cuốn cả cánh hoa Tường Vi rơi lên tóc và hương vị Đông sang ngập tràn cả buồng phổi.
Tôi ngại ngùng chôn ánh mắt lên nền đất, lại vừa hay thấy người kia đang dần tiến bước về phía mình, tim còn chưa kịp phản ứng thì trên đỉnh đầu đã cảm nhận được một xúc giác, cùng với đó là giọng nói ôn nhu vang nhẹ bên tai.
– Mua chuộc tự nhiên hay sao mà ngay khi xuất hiện đã phối hợp nhịp nhàng như vậy?
Cánh hoa trên tóc được người nào đó dịu dàng lấy xuống, đặt giữa những ngón tay thon dài lại như tranh vẽ, tôi nhất thời bị âm giọng lẫn cảnh vật làm cho mụ mị, ngoài đỏ mặt ra không còn một phản ứng nào khác.
Đầu cúi gằm, tôi lấy hơi đến ba lần mới có thể nhỏ giọng lên tiếng.
– Mày đến đây có việc gì sao?
– Không có thì phải đi về à?
– Ơ, ý tao đâu phải vậy…!
Tôi lúng túng đưa tay lắc lia lịa, ánh mắt chỉ mong hắn đừng hiểu lầm ý của tôi mà đi về thật.
Thế nhưng trái với vẻ hoảng hốt của tôi, người kia một chút cũng không giận dỗi, ngược lại còn nhe răng cười rõ thích thú, điệu bộ trêu chọc.
– Vẫn dễ dụ như vậy.
– …!
Hắn hình như một chút cũng không ngại ngùng gì cả, trong khi tôi đến một câu chào cũng khó cất thành lời thì hắn lại ngang nhiên trêu tôi.
Việc này so với hồi trước, có chút khác nhau đó.
Chẳng phải thời còn quen nhau, sau mỗi lần cãi nhau đều là tôi tí tởn nhởn nhơ trước hay sao chứ? Hai năm ở Hà Nội đã thay đổi hắn như thế nào vậy?
– Thế mày đến đây chẳng để làm gì thật à?
Tôi lơ đểnh đút tay vào túi áo khoác, chân đá mấy cục đá nhỏ dưới đất, tự thôi miên bản thân nhìn vào nền đất thay vì tiếp tục chú ý đến hắn và lại ngại ngùng trong khi người kia lại nhởn nhơ quá thể.
Tôi còn chuẩn bị tâm lí cho cả việc giọng nói trầm ấm kia sẽ thốt ra một câu mị hoặc rằng hắn đến đây chỉ để gặp tôi mà thôi.
Nhưng mà tất nhiên, đời nào lại thế.
– Có nhiều việc lắm.
Tôi à lên một tiếng.
– Nhiều thế thì nên nói luôn đi, kẻo không kịp.
– Vậy…!mày thích quà không?
Hả?
Đang ngông nghênh thế mà đột nhiên lại ấp úng.
Tôi ngước lên nhìn hắn, ánh mắt đối diện liền tránh né tôi, bàn tay bối rối đưa lên phần tóc gáy gãi nhẹ, biểu cảm còn vô cùng xấu hổ.
Quái lạ, đừng có nói tặng tôi hoa hay bánh kem hắn tự làm đấy nhé? Nhưng mà dù có là gì đi nữa, thì khi đối diện với gương mặt cún con xấu hổ kia, tôi tự dưng muốn trêu hắn nhiều chút.
– Thích thì sao không thì sao? Tao bảo không thì mày đem quà về à?
– …!Thế là không thích sao?
Mắt tròn xoe dưới bầu trời sao như càng sáng và trong hơn, tôi nhìn đến ngẩn ngơ, thiếu điều nổi lòng tham mà đi đến ôm hắn dỗ dành.
Người kia, rõ ràng đã đẹp trai hơn rất nhiều so với hai năm trước rồi.
Đến cả việc chớp nhẹ hàng mi cũng đủ làm tôi xao xuyến muốn chết.
Thôi thì công nhận mình là người dễ bị mủi lòng bởi những thứ đáng yêu xinh đẹp, nếu còn tiếp tục trêu hắn, tôi sợ bản thân không kiềm được mà gói hắn đem lên Sài Gòn nuôi mất.
– Thế mà cũng tin nữa, dễ dụ vậy là cùng.
Ai mà chẳng thích quà chứ.
Chắc do học nhiều quá nên hơi ngơ ngơ rồi, nghe tôi nói xong liền nhoẻn miệng cười ngọt kinh khủng khiếp, còn chẳng giận dỗi vì tôi nói hắn dễ dụ kia chứ.
Mà tôi đối với nụ cười kia, tim hình như đã nhũn ra rồi.
Đợi hắn tặng quà xong rồi, tôi có nên trả lời hắn về chuyện sáng nay luôn không? Cái vụ mơ hồ gì gì đó, vào lúc này đã không còn tí trọng lượng nào nữa rồi.
– Không phải là món gì lớn lắm đâu…!nhưng tao mong mày sẽ thích nó…!a, không ghét nó là được.
Đùa chắc? Ghét thế nào được mà ghét.
Bây giờ hắn lặt cho tôi bông hoa dại bên đường tôi cũng thích muốn chết ấy chứ.
Bảo Khoa lấy từ trong balo ra một gói quà giấy chỉ to bằng cỡ một quyển sách, trước ánh nhìn trông chờ và tò mò của tôi, bàn tay cầm gói quà đưa về phía trước, hai má còn đang dần hồng nhuận lên dưới ánh đèn đường, âm giọng ấp úng lạ thường.
– Muộn rồi, nhưng vẫn chúc mày tuổi mới vui vẻ nhé!
Hai mắt tôi bỗng chốc nhòe đi, run rẩy đưa tay nhận lấy món quà từ tay hắn, không biết nói gì hơn ngoài hai tiếng cảm ơn.
Tôi cẩn thận ôm vào lòng, dùng tất cả sự trân trọng đối đãi với vật nhỏ trên tay.
– Minh Vi,
– Tao nghe này.
– Tôi dời ánh mắt từ gói quà trong tay lên gương mặt điển trai đối diện, xúc động dâng đầy đáy mắt, nhìn hắn.
– Đây là ngày đầu tiên trong hai năm qua, tao thật sự rất hạnh phúc.
Có nói ngoa không nếu tôi bảo rằng đôi mắt hắn bây giờ sáng hơn cả những vì sao trên trời kia.
Sự ôn nhu ngọt ngào này tôi chẳng thể giữ bình tĩnh nổi nữa rồi.
Hiện tại bản thân chỉ muốn tiến đến phía trước, dang tay, ôm hắn và dựa vào lồng ngực vững chãi kia mà khóc thật lớn mà thôi.
Muốn kể cho hắn mọi thảy những khó khăn tôi đã trải qua trong hai năm qua, những nỗi nhớ và những thầm lặng tôi đã phải chất chứa.
Nhưng rồi ngay khi bản thân sắp mất đi chút bình tĩnh cuối cùng và thật sự tiến về phía hắn thì điện thoại bạn đột nhiên reo lên.
Kéo tôi và cả hắn từ cõi mây trời về với đất, người bối rối người lúng túng tránh nhìn nhau.
– X-Xin lỗi mày, Hoàng điện.
– A, không sao mà, mày nghe đi.
Tôi cười giả lả, đảo mắt nhìn sang con mèo béo ở bức tường đối diện và ngại ngùng với suy nghĩ ban nãy của chính mình.
Thế đéo nào tôi lại muốn ôm hắn rồi khóc lóc các kiểu chứ? Bao nhiêu phân tích lo sợ từ sáng tới giờ cứ như trò đùa vậy.
Hắn thế nào mà chỉ cần cười một cái tôi liền muốn đem bản thân giao cho hắn vậy không biết.
– “Cái thằng kia, mày đi đâu từ sáng đến giờ không về trả xe cho tao hả?”
Loa điện thoại có chút lớn, giọng Hoàng lanh lảnh vọng trong không khí dù tôi đã đứng cách hắn đến hai bước chân.
Ánh mắt người kia lộ ra vẻ bối rối, hướng tôi cười trừ một cái mới quay đi lấy tay che điện thoại nói nhỏ.
– Tao đang ở chỗ Minh Vi, tẹo tao về.
– Điên à mà hẹn hò lại nhanh thế? – Sau đó trước sự giật mình của tôi và cả hắn (?), người kia lại ngại ngùng đứng cách xa ra một chút tiếp tục nói chuyện.
Lần này thì tôi chẳng nghe hắn nói gì nữa, nhưng cái câu trước đó vẫn làm tôi ngại ngùng với choáng váng kinh khủng.
Hắn nói vậy có nghĩa là hắn đang tán tôi lại đấy hả? Nghiêm túc? Cái chuyện này hắn đã nói với những ai rồi vậy?
Trong lúc tôi vẫn còn đang bối rối đứng đó độc thoại nội tâm thì người ta đã quay trở lại từ lúc nào.
Đứng trước mặt tôi trông còn xấu hổ gấp vạn lần, tay lúng túng cất điện thoại vào túi quần, còn hậu đậu đến xém làm rơi xuống đất.
Chỉ là vào cái giây phút màn hình chợt sáng lên và mắt tôi thu vào ảnh nền của điện thoại người nào đó, tim tôi bỗng chốc bị bóp nghẹn như không thể thở nổi.
– Tao đem đồ ra Hà Nội hết rồi nên là về đây chẳng còn gì hết, đến cả xe cũng phải mượn của Hoàng.
– À, ừ…!không sao mà, bạn bảo mày về trả xe đúng không?
– …!Xin lỗi, đáng ra nên hẹn mày một buổi đàng hoàng hơn.
A, ngày mai mày bận gì không? Tao..
tao được tặng voucher ăn buffet.
Tôi siết lấy gói quà trên tay, tiếc nuối lắc nhẹ đầu.
– Lần này phải xin lỗi mày, mười giờ tối ngày mai tao lên Sài Gòn rồi.
– …!
Khoa mở miệng, nhưng rồi hắn lại chẳng nói gì cả.
Cuối cùng sau đến cả phút, hắn bật ra một tiếng cười nhẹ, tôi có chút ngạc nhiên, nhưng đáp lại tôi là ánh mắt ôn nhu đối diện, như bao bọc cả những gì sợ hãi nhất của tôi trong bao năm qua.
– Không là ngày mai thì sẽ là ngày khác, cũng không phải là không bao giờ gặp lại mà.
Vậy ngày đó bao giờ sẽ đến đây? Hắn nói sẽ là một ngày khác, nhưng chúng tôi người Nam kẻ lại Bắc, ngày khác ấy là ngày nào? Bảo Khoa có thể nào đừng dửng dưng như vậy được hay không?
– Sài Gòn trở gió rồi đấy, bớt uống trà sữa lại, cũng nhớ mặc áo ấm khi ra đường đấy nhé!
Khoa cười rộ lên trước khi leo lên xe và đội mũ bảo hiểm, còn không đợi tôi chào tạm biệt đã sắp vọt ga chạy đi.
Bản thân sợ rằng ngày kế tiếp gặp lại nhau có thể sẽ là vài năm sau và khoảnh khắc này hiếm hoi như thể Sao Hỏa và Sao Mộc xuất hiện trên bầu trời sau 800 năm.
Cứ thế vô thức, tay tôi đã gấp gáp nắm lấy góc áo người ta từ bao giờ.
– Sao mày không hỏi tao câu trả lời?
Tay tôi run lên, lí trí chẳng thể thắng nổi trái tim dù cho nhiệt độ toàn thân đã tăng lên như vũ bão.
Đầu tôi cúi gằm vì không đối diện được với hắn, mắt chỉ có thể nhìn vào khớp tay nổi trên áo sơ mi người nào đó.
Chưa đến ba giây, tay tôi đã được ai đó dịu dàng nắm lấy, như còn chưa đủ, hắn với lấy tay kia của tôi, ôn nhu bao trọn lấy.
Trước ánh mắt xao động của tôi, Bảo Khoa mắt tràn đầy ngọt ngào, trầm giọng lên tiếng.
– Đừng ép bản thân trả lời tao quá sớm, tao có thể đợi mày.
Chút lí trí còn sót lại kéo tôi về, cuối cùng trước câu nói của hắn, tôi thu tay về đút vào túi áo khoác, nhẹ giọng chào tạm biệt hắn.
Trước khi rời đi, tôi được Khoa chúc ngủ ngon, và rồi trong màn đêm thâu, xe của hắn mất dần sau ngã rẽ.
Hơi ấm còn sót lại lưu trên gói quà trong tay, tôi thơ thẩn nhấc từng bước lên phòng.
Ngồi trước khung cửa sổ nơi chỉ hơn mười lăm phút trước tôi vừa nhận ra có người nào đó đang đứng đợi tôi bên dưới cổng nhà, với món quà được mở ra là quyển Harry Potter năm xưa chúng tôi từng chạm tay vào lần đầu tiên gặp nhau và chiếc ảnh nền điện thoại tôi đã vô tình thấy ban nãy của hắn.
Tay tôi mò đến điện thoại cắm sạc, màn hình sáng lên hình ảnh hai thiếu niên thẹn thùng đứng bên nhau trên mảnh sân trường lộng gió.
Một đoạn ký ức đêm hôm đó chợt tua về trong đầu tôi, cái cảm giác bồi hồi, rung động lẫn tiếc nuối chúng tôi chụp ảnh với nhau vào buổi lễ trưởng thành ngày ấy như khắc sâu vào từng tất da thịt.
Tôi siết lấy chiếc điện thoại, mắt nhòe đi, và một cảm giác nuối tiếc chưa từng có dâng lên trong lòng.
Suốt hai năm qua, chúng tôi đã bỏ lỡ nhau vì cái gì vậy chứ?
– —
– Vâng, con lấy vé xe rồi.
– “Thế đang ở nhà xe đợi hả con gái?”
– Dạ, trừ hao các thứ thì chắc gần nửa tiếng nữa xe mới đến lận.
– “Ừ, khi nào lên xe thì gọi ba mẹ nghen, đến Sài Gòn cũng điện nha, đến trọ…”
– Vâng vâng, vừa về tới nhà trọ là con điện liền, nhị vị phụ huynh cứ yên tâm đi ạ.
Tôi cười nhẹ một tiếng, chào tạm biệt ba mẹ mới cúp máy.
Màn hình hiện lên con số mười tròn trĩnh, chính xác là còn đến nửa giờ nữa theo giờ vé xe, và tôi thì lại đến đây quá sớm.
Bến xe về đêm vãn những kẻ đi xa, xe ra xe vào nối đuôi nhau thành từng dòng, và hành khách cũng chẳng buồn rảnh rang để mà nán lại hỏi chuyện nhau.
Mọi thứ trầm mặc và cô đơn lạ lùng, cứ như đánh vào tâm lí của những đứa nhạy cảm như tôi, đem những cảm xúc tận sâu trong tim nhân lên gấp vạn lần vào cái thời khắc yếu lòng dễ buồn tủi như bây giờ.
Tôi đứng cạnh chiếc vali của mình, nép dưới mái hiên hẹp của nhà chờ xe, lơ đểnh ngửa đầu nhìn lên bầu trời đêm đã lặng gió.
Tâm trí trôi theo mây mềm, hờ hững trốn sau ánh trăng vàng huyền ảo và thơ mộng, đem những thổn thức ùa về với cõi lòng vốn đã bộn bề.
Mặt trăng kia có thể nào nhìn được dáng vẻ người tôi thương đang làm gì bây giờ không? Nếu như là cấp ba thì hẳn là đang làm bài tập Hóa, nay là sinh viên rồi, có chăng là đang nghiên cứu thêm tài liệu về y học nhỉ? Hay có thể nào người ấy đang ngắm trăng giống tôi không, và cũng đang nhớ tôi như tôi nhớ về hắn bây giờ vậy…!
Chuyến xe cuối cùng rồi sẽ đến, tôi sẽ lên xe và sẽ lại tấp nập với cuồng quay của Sài Gòn xô bồ phía trên kia.
Lần gặp gỡ tiếp theo của chúng tôi là bao giờ đây? Một năm, hai năm, hay là lại lỡ nhau cả đời? Số điện thoại chưa bao giờ được lặp lại từ rất lâu, có thể nào lần nữa hiện lên nhật kí điện thoại không? Nhiều câu hỏi như vậy, nhưng câu trả lời khi nào mới được cất lên.
Giữa vòng đời vốn đã ồn ã này, tôi và Bảo Khoa có thật sự tồn tại hai chữ duyên phận?
Điện thoại trong túi áo chợt rung lên, tâm trí đang thả trôi với mây cỏ đột nhiên bị kéo về khiến bản thân đang lơ đểnh liền giật mình một cái thật mạnh.
Tôi mò mẫm trong túi áo lôi ra chiếc điện thoại, vì hồi rung của nó mà cũng trở nên gấp gáp, suýt chút nữa đã nhận cuộc gọi nếu như tên người ấy không hiện lên đập vào mắt tôi.
Một sự hoảng loạn dâng lên đến cuống họng và nhịp tim tăng cao như thể đang chạy marathon, bản thân phải hớp mấy ngụm không khí mới có thể bình tĩnh “alo” một tiếng.
Và rồi vọng lại từ đầu dây, giọng của Bảo Khoa gấp gáp đến nhịp thở cũng nặng nề.
– Minh Vi, mày đang đứng ở đâu?
– Sao cơ?
– Mày đang ở đâu? Tao…!
Giọng hắn qua loa điện thoại chợt trở nên sống động và rõ ràng, cùng với sự xúc động của tôi, ở cuối hành lang liền xuất hiện một bóng dáng, quen thuộc đến khó tin.
Mắt tôi dán chặt vào thân ảnh đang ngày càng gần, tay cầm điện thoại đã sắp vô lực mà buông xuống, trái tim tôi theo khoảng cách kia mà đang dần đi lệch khỏi nhịp đập của một người bình thường nên có.
Thế rồi từ ánh đèn chập chờn của bến xe lúc đêm muộn, gương mặt điển trai hiện ra như mờ như ảo dưới ánh sáng le lói ít ỏi chung quanh.
Một cảm xúc vừa ngỡ ngàng vừa xúc động tràn ngập trong tôi, bản thân khó tin đến mức chỉ có thể chôn chân đứng nhìn hắn.
Người kia chạy đến trước mặt tôi, cách ba bước chân liền cong người thở gấp.
Tôi đứng đó, nhìn hắn đến hoảng loạn, nhưng chưa đợi tôi kịp nói gì thì Khoa đã lên tiếng trước.
– Thật…!may quá, tao cứ nghĩ là không kịp nữa.
– Không kịp gì? – Hắn vẫn đang khó khăn nuốt từng ngụm không khí, tôi lo lắng nói tiếp, – Không cần gấp đâu, cứ từ từ thôi.
– Không, Minh Vi.
Tao không bình tĩnh nổi, cũng không chần chừ được nữa.
Mày đã nói mày sẽ đi Sài Gòn vào hôm nay, thế nên điều duy nhất tao nghĩ chỉ là gặp mày trực tiếp và nói điều này thôi.
Trước ánh mắt thắc mắc và khó hiểu của tôi, Bảo Khoa đứng thẳng người lên, chiếc áo khoác chưa cài khuy bay trong gió, đôi mắt sáng lên dưới đêm thâu như đem tôi thôi miên vào những gì ấm áp và tươi đẹp nhất của cõi trần gian.
– Tao đã muốn nói với mày vào sáng hôm qua khi bọn mình gặp nhau, nhưng tao sợ kết quả không như tao mong muốn.
Và rồi ban nãy, tao đã nhận được mail thông báo rằng tao đã đậu trúng tuyển học bổng trao đổi sinh viên với trường Đại Học Y Dược Thành Phố Hồ Chí Minh trong kì học lần này.
Tai tôi ù đi trong phút chốc khi cái tên thành phố Hồ Chí Minh vang lên, có quá nhiều cảm xúc vào lúc này, tôi chẳng biết nên bộc lộ cái nào trước tiên và điều duy nhất thể hiện tôi đang nghe hắn chính là đôi mắt ngỡ ngàng.
Nhưng rồi chẳng đợi tôi kịp lấy lại ý thức và nói bất cứ điều gì, Khoa đã trầm giọng gọi tên tôi, và trông hắn bỗng nhiên sợ hãi, như chính tôi cũng đang thập phần hoảng loạn bởi tất cả những thứ chỉ vừa mới xảy đến trong chỉ mười phút gần đây.
Khoa bước một bước, tiến đến đứng trước mặt tôi, cao lớn, vững chãi, và toát ra một vẻ ấm áp khó có thể diễn tả.
Tim tôi đập liên hồi mạnh từng nhịp vào mỗi tích tắc khi tôi và Bảo Khoa giao mắt, đáy mắt sâu rộng, kiên định, và tràn ngập thiết tha như một lời thề hẹn.
– Minh Vi, tao còn cơ hội không?
Tất cả mọi thứ đều như lắng đọng.
Thế giới giống như chỉ còn lại hai người chúng tôi đứng cùng nhau dưới mái hiên nhỏ.
Chung quanh cảnh người và xe, tấp nập, lặng thầm và vội vã.
Mắt tôi nhòe đi, nhanh chóng đến ướt đẫm hai má.
Một khắc bao nhiêu là kỉ niệm và nỗi nhung nhớ tràn về, dâng lên trong lòng, và bao trọn cả nhịp đập nơi ngực trái.
Tôi không thể trả lời vì biết chắc mình sẽ chẳng thể lên tiếng, đối với câu hỏi của chàng trai trước mặt, tôi chỉ có thể gật đầu, liên tục gật đầu và khóc òa lên trước khi người ấy bước về phía tôi và dang tay ôm trọn tôi vào lòng.
Ánh trăng xuyên qua mây mù, rực sáng, tỏa một màu êm ả dịu dàng kề bên những trái tim đang thổn thức.
Còn lại nơi bến xe vãn khách, chỉ có thể nghe được tiếng thình thịch của hai con người đã tìm về với nhau.
Duyên phận có thật hay không, ngày mình gặp nhau, phải chăng sẽ dịu dàng như cái cách người xuất hiện ngày tôi 16 tuổi.
“Để tôi giải bày cùng em bằng bài hát này
Người ta nói là thế giới luôn đổi thay
Nhưng thật biết ơn vì chẳng có gì thay đổi giữa tôi và em.”
(Life Goes On – BTS)
– —
Ngày hôm nay của cậu như thế nào vậy? Dù cho cậu đang đọc những dòng này vào thời điểm kết thúc một ngày đã cũ hay là bắt đầu một ngày mới, mình mong món quà nhỏ này của mình sẽ làm cho cậu hạnh phúc hơn một chút.
Mình đã viết ngoại truyện này hơn một tháng:< vì chả hiểu sao cảm xúc cứ bị như thế nào ấy ;-; Mình cứ ngồi viết từ sáng đến tối nhưng văn phong chẳng bao giờ ổn hết, mong rằng nó không quá tệ huhu:((( Gửi đến các bạn độc giả yêu quý của mình, năm 2020 đã sắp kết thúc rồi, mình thật lòng chúc các cậu sớm tìm được nửa kia cũng như hạnh phúc với người bên cạnh nhé ~~ Tháng 12 ấm áp và bình an nha!.