Bạn đang đọc Chuyến Tàu Thanh Xuân FULL – Chương 61: Chúng Tôi Là Học Sinh Cuối Cấp
– Đã hết giờ làm bài, tất cả bỏ bút xuống.
Nghe đến số báo danh của mình thì lên đây kí tên và nộp bài.
Tôi lấy balo trên bục giảng, mở khoá, bỏ túi bút và giấy thi vào trong rồi đeo lên vai, thơ thẩn đi ra cửa phòng.
Tầm mắt hiện lên bóng dáng cao gầy của người nào đó, nặn lên một nụ cười tiến lại.
– Nộp bài sớm lắm sao?
Hắn lắc đầu, đi lại xoa đầu tôi, dịu dàng lên tiếng.
– Chỉ là thi thử thôi, đừng quá buồn.
Tôi không tránh khỏi nóng mắt, chỉ biết cúi đầu nén tiếng thở gấp và sự xúc động.
– Đưa mày đi ăn nhé?
Tôi gật đầu, Khoa không nói nữa, chuyển xuống nắm lấy bàn tay tôi rồi dẫn đi.
Tôi cũng cứ thế vô thức bước theo, thơ thẩn đến mặc nhiên phụ thuộc vào người kia mà cất bước, không màng quan tâm hoàn cảnh xung quanh.
Sau Tết trường tôi liền tổ chức thi thử lần 1 cho học sinh lớp 12, khi đó não vẫn còn ngập ngụa bánh chưng cùng giò lụa, ngốc nghếch vác mỗi cái xác đầy mỡ đi thi, tất nhiên không tránh khỏi kết quả xấu.
Một tuần trôi qua trong sự mỏi mệt chờ đợi kết quả, cuối cùng được dán ở bảng thông báo chính dưới sảnh nhà B.
Tôi gấp gáp muốn xem điểm Văn của mình, còn lại hai môn và tổ hợp đều đã tính được sơ bộ kết quả qua đáp án thầy cô cung cấp trên lớp.
Tổng điểm của tôi không cao, nói chính xác là quá thấp, một khắc như làm chân tôi tê liệt khi đứng giữa biển người náo loạn trước bảng tin chính.
Tâm trạng cứ thế bị phóng xuống vực sâu, khẽ lướt mắt qua 12 Anh Văn, không khó tìm được tên hắn, lại không khó để đoán ra được thành tích xuất sắc của người kia.
Tôi nén đi tiếng lòng não nề, khó khăn quay trở về lớp, đi ngang qua phòng học cũ nay đều là học sinh chuyên Anh, không chút che giấu mà hờ hững lướt qua.
Chiều hôm ấy tôi ngồi trên bàn học, chú tâm xem lại sự cố gắng hời hợt của bản thân trong suốt học kì vừa qua và nghiêm khắc liệt kê mọi sự phung phí thời giờ của mình vào mấy việc vớ vẩn.
Tốn không ít tiếng tích tắc đồng hồ tôi mới có thể dọn dẹp đi những bừa bộn của bàn học và cả những rối rắm trong tâm trí.
Lặng đi vài nốt, điện thoại lại rung lên một hồi chuông, nhìn qua màn hình, bản thân không tránh khỏi một tràng run rẩy, phải mất đến tiếng chuông thứ tư tôi mới có thể bình ổn để nhấc máy.
– “Có ở nhà không?”
– “Ừ, làm sao?”
– “Về đề thi thử, tụi mình cùng giải lại nhé?”
Tôi run lên, nhịp thở chặn lại và hình như còn có cả xúc động.
Kết quả lần này làm tôi thất vọng đến cùng cực, không những thấy không xứng với sự kì vọng của ba mẹ, mà ở đâu đó còn cảm thấy vì điểm số của tôi mà hắn cũng sẽ bị đem ra đàm tếu.
Hơn hết chỉ còn chưa đầy bốn tháng nữa đã thi Đại Học, với số điểm thấp như thế tôi sẽ không thể đỗ vào ngôi trường công lập nào tốt.
Thất vọng chiếm trọn tâm trí, tôi phóng cái nhìn ra cửa sổ nơi người ấy đang lặng lẽ đứng bên giàn Tường Vi nở rộ, tim đau nhói cùng tiếng lòng bề bộn, lên tiếng trong vô thức.
– “Còn kịp không?”
Khoa ngước mắt nhìn lên cửa sổ phòng tôi, khi ánh mắt chúng tôi khẽ chạm nhau cũng là lúc giọng hắn trầm ấm cất bên tai.
Như ngọn đuốc rực sáng giữa rừng thông, rọi đến cả những nghách nhỏ trong tôi, thắp lên nguồn động lực đã sớm bị chôn vùi giữa bão tuyết.
– “Chưa bao giờ là quá muộn để bắt đầu cả.”
Là học sinh cuối cấp, mục tiêu của chúng tôi chỉ có duy nhất một đích đến chính là cánh cổng trường Đại Học.
Tuy trên con đường ấy bạn sẽ có lúc gục ngã, có lúc mệt mỏi đến muốn buông bỏ mọi thứ, nhưng khi nhớ lại lí do bắt đầu và cả tương lai nếu thất bại, đó sẽ là động lực giúp bạn đứng dậy bước tiếp.
Thời điểm bắt đầu sẽ không bao giờ là muộn nếu như bạn có đủ cố gắng và nỗ lực, chỉ sợ rằng bản thân bạn vẫn chưa chịu tỉnh táo để chạy đi mà thôi.
– Bảo Khoa.
Tôi gọn gàng đứng trước mặt hắn, tay níu lấy vạt áo trước bụng, nghiêm chỉnh ngước mắt nhìn hắn chân thành.
– Mày có thể giúp tao ôn tập không?
– Tất nhiên rồi.
Khoa cười rộ lên, hai đồng điếu hiện rõ bên khóe miệng lại càng thêm rạng rỡ, đoạn, hắn khẽ cúi người xuống, bàn tay vụng về chỉnh lại mấy cọng tóc mái dài quá mức của tôi, đáy mắt đối diện phản chiếu thân ảnh tôi trông sao lại vô cùng dịu dàng.
– Bọn mình cùng đỗ Đại Học.
Vào thời khắc ấy, ánh mắt kiên định kia như gánh vác luôn cả số mệnh của tôi, như một lời hứa rằng chúng tôi nhất định sẽ cùng nhau đi đến tận cuối con đường, và như một câu khẳng định vào mối quan hệ ở cái tuổi lưng chừng này.
Bảo Khoa thường ôn bài cho tôi vào mỗi buổi tối sau giờ học phụ đạo trên trường ở quán cà phê của nhà hắn.
Suốt ròng rã hai tuần liền hắn chỉ cho tôi làm bài tập chuyên đề, mãi cho đến tuần thứ ba tôi mới được hắn phát đề thi cho làm.
Theo như hắn nói, không phải do kiến thức tôi chưa vững mà là do tâm lí tôi quá bất ổn, lo lắng đến mức không phân bố được thời gian để rồi đến những câu trọng điểm liền cuống lên mà không thể suy nghĩ thông suốt.
Tôi nghe theo hắn, chia thời gian ra ba mốc rồi cứ thế giải bài, ba mươi phút đầu tiên tôi phải giải được 35 câu, sau khi nắm chắc 7 điểm thì ba mươi phút tiếp theo sẽ là 5 câu kế, còn lại những câu khó ở phía sau cũng sẽ đủ thời gian để có thể mày mò ra chút điểm.
Tổng lại 90 phút, nếu kết hợp giữa sự phân bố thời gian hợp lí cùng với nền kiến thức vững thì con tám điểm sẽ không quá khó để đạt được.
Tôi được bạn trai học giỏi tự nhiên kèm học, thành tích theo đó cũng đi lên như diều gặp gió.
Thế nên dù cho tôi có hay vắng mặt vào mỗi tối, ba mẹ nhìn vào bảng điểm thường ngày cũng không còn cấm cản tôi thêm nữa.
Từ học hành đến tình cảm đều vô cùng suôn sẻ khiến tâm trạng tôi không thể không hạnh phúc.
Mọi thứ cứ thế nhẹ nhàng trôi qua, êm đềm như gió trời mùa thu, lồng lộng giữa cánh đồng bạt ngàn sương sớm, dịu nhẹ đọng trong tim một cảm giác an yên khó tả giữa cái thời điểm có chút khó khăn của lũ thiếu niên 18 tuổi.
…!
Dòng chữ “Mừng 8-3” phóng đại cùng mấy bông hoa không biết thuộc loài nào được lũ con trai lớp tôi múa may vẽ vời trên bảng đen đến là đáng yêu.
Rút kinh nghiệm từ năm trước, chúng nó đã đến lớp sớm và chuẩn bị xong trước cả giờ trống đánh những năm phút.
Lúc tôi đến thì cả lớp cũng đã gần đông đủ, cả đám con gái thường ngày trông dữ dằn thế nhưng vào hôm nay lại dịu dàng đến lạ.
Vào lớp rồi thì ngồi yên tại chỗ đem quà đi chụp ảnh check-in chứ chả đi xà quần ngoài hành lang như mọi hôm.
Bốn đứa nhóc lớp tôi ngoài việc trang trí bóng bay và vẽ linh tinh trên bảng thì còn có cả mấy món quà nhỏ xinh cho tụi con gái và một phần quà thiệt bự cho cô Tuyền nữa.
Chúng nó để sẵn quà bọn tôi ở chỗ ngồi của riêng mỗi đứa, là một gói bánh Chocopie, một cọng dây buộc tóc hình hoa hướng dương xinh xỉu kèm một tờ note viết mấy câu chúc vụng về sến sẩm.
Còn riêng cô chủ nhiệm kính yêu, đại diện tổ nam sinh sẽ tặng cô một chiếc bánh kem chúc mừng và một lọ nước hoa xịn sang thơm vô cùng.
Bốn đứa nó bày biện trang trí rồi chuẩn bị cho bọn tôi một buổi ngạc nhiên xong thì mặt đứa nào đứa nấy đều ngượng ngùng xấu hổ.
Như thủ khoa Minh Kha tổ tôi, từ đầu đến cuối buổi chỉ trốn miết trong góc lớp, ai hỏi tới cũng cười ngại trông như thằng nhóc mới lớn gặp crush.
– Cô ơi nay nghỉ học một tiết đi cô.
– Đúng rồi đó cô, học hoài là não tụi em bị úng luôn á.
– Mấy đứa nhìn lên kia đi, – Cô chỉ tay ra cửa lớp, hướng lên góc bốn mươi độ, ra hiệu cho bọn tôi nhìn theo,- Văn phòng thầy Đảm đằng kia kìa, thầy mà không thấy lớp học là thầy xuống mắng đó.
Con Tú vừa nghe xong đã nhanh nhẹn chạy ra đóng mẹ cửa lớp, còn như sợ chưa đủ nó còn kéo luôn cửa sắt vào rồi khóa cái cạch sau đó quay qua cười cười với cô rất chi là vô tội.
Lớp tôi cũng vô cùng phối hợp, cùng với trưởng mà đồng thanh ra sức kêu gào năn nỉ cô yêu.
Dưới sự dễ thương vô đối từ lũ học trò C3, cô Tuyền đành bỏ cuộc, cười hiền xua tay cho tụi cán sự lớp lên cắt bánh kem chia cho mấy đứa quỷ đang hớn hở gõ bàn bên dưới, tất nhiên kèm với điều kiện rằng tiết học kế tiếp phải giải được nửa bộ đề cô vừa phát hôm rồi.
– Ê ê thủ khoa của tụi mình có điều muốn nói kìa.
Con Yến quay xuống gào lên, đập bàn lia lịa nhằm thu hút sự chú ý của bốn đứa tụi tôi rồi hớn hở nhìn thủ khoa chớp chớp mắt, như kiểu, mau nói cái điều mà bọn tao mong đợi đi.
– À thì, tặng bọn mày.
Mặt nó đỏ bừng nhưng vẫn ra vẻ hào phóng rất chi là “bad boy”, nhe răng cười hihihaha còn tay thì chìa ra mấy cây xúc xích siêu to khổng lồ.
Bọn tôi tất nhiên là vui đến hóa thú, vừa thấy đồ ăn liền sáng rực hai mắt mà hú hét như khỉ đột.
Mấy đứa tổ khác ngó ngó sang, nhận ra tình hình liền ghen tị quay về vòi tụi con trai cùng tổ, so bì đau lòng.
– Trời ơi xem con trai tổ người ta kìa, còn có quà riêng nữa cơ đấy.
– Ê ê thằng Nam, mày thấy gì không á?
– Bạn Minh Kha, bạn như vậy là không được, dù gì cũng là thành viên trong cùng một lớp, thiên vị thế ai chơi?
Tổ tôi cười ha hả, con Yến đanh đá đứng hẳn dậy, tay chống hông vểnh mông nghênh mặt đáp.
– Thủ khoa vàng thủ khoa bạc của gia đình tao, tụi tao tự chơi với nhau là được rồi nha nha nha.
– Hê hê, được mống con trai duy nhất trong tổ cũng ra gì và này nọ phết.
– Lên chụp hình đi, riêng tổ mình thôi.
Nhã vui vẻ phẩy tà áo dài đầy thanh cao sau khi vật lộn tìm đôi hài của nó dưới sàn, dẫn đầu đoàn bước lên bục giảng và không quên vẫy tay réo bọn tôi lên cùng.
Cả tổ có tám đứa, mà hết bảy đứa là gái con mẹ nó rồi, bạn Kha thường ngày ngồi cạnh đĩ Yến tuy thuộc dạng bạn nam trầm tính khiêm nhường nhưng được mấy ngày lễ lại ra dáng khiến cả đám con gái hứng khởi đến phát rồ.
Bọn tôi lên chụp một nghìn tấm ảnh, tạo dáng đủ kiểu lầy bựa đầy muối mắm, nhưng quan trọng vẫn biết khoe ra món quà ngon bổ của bạn thủ khoa đáng yêu cho lũ bên dưới ghen tị đến chết.
Nhìn vẻ mặt tụi nó, đám chúng tôi lại càng thêm lê lết không chịu rời nửa bước khỏi sân khấu chính diện khiến cô cũng đến mức cạn lời.
Biệt danh thủ khoa của thằng Kha thật ra cũng không có gì là quá cao siêu như đứng đầu trường ở kì thi nào đó.
Thật ra hồi đầu năm học, cô Tuyền có phát cho mỗi tổ một tờ giấy, mỗi đứa sẽ viết khối thi cùng số điểm thi mình mong muốn đạt được ở kì thi sắp tới vào và cô sẽ phụ thuộc vào đó mà ra sức ôn tập cho chúng tôi hơn.
Đứa nào cũng nghiêm túc, mỗi thằng Kha là điền điểm ở tất cả các môn đều là con 10 tròn.
Tờ giấy truyền khắp tổ, đến mắt của đĩ Nhã liền bị đem ra sân si.
– Mày muốn làm thủ khoa Đại Học Bách Khoa à Kha?
Nó nhe răng cười, không trả lời mà chỉ quay người xuống nhún vai.
Chó Anh thấy thế thì như một con hấp, hai cái búi natra rõ trẻ trâu trên đầu nó lắc lư như muốn bung xõa khi nó bày dáng vẻ hào hứng đến quá đà.
– Ê vậy là mai mốt tụi tao sẽ được làm bạn với thủ khoa á hả?
– Làm thủ khoa sẽ được lên tivi phỏng vấn á, mày nên tập nói trước đi.
Con Lợn ngồi tận bàn cuối nhưng vẫn hóng hớt lắm, nó quấn cuốn vở lại thành hình trụ rồi sà người hướng “micro” vào thằng Kha vờ nghiêm giọng hỏi.
– Kì thi vừa rồi số điểm em rất cao, cho hỏi em có bí quyết gì?
Thằng này cũng dữ dằn lắm, chậc lưỡi một cái rồi đăm chiêu trả lời trông đến là “deep”.
– Em chỉ đọc sách giáo khoa thôi chị ạ.
Như thêm phần góp vui cho câu chuyện vốn đã đủ nhạt nhẽo của mấy đứa chung tổ, tôi liền vui vẻ híp mắt nhìn thủ khoa reo lên.
– Mày lên tivi thì phải cảm ơn tao nữa nhé, cảm ơn vì tao đã là bạn cùng lớp dễ thương như thế bên cạnh mày những ba năm nay.
– Hơ, điên à con? Mày chỉ là nhân vật phụ mờ nhạt giữa cuộc đời đầy đèn flash của thủ khoa thôi.
Nhã vểu môi khinh bỉ tôi, tôi liền trưng bộ mặt cún con ra với thủ khoa thế là nó cười cười, gật đầu một cái bảo hai chữ, yên tâm.
Mẹ nó chứ, học cùng nhau ba năm nay ấy mà đến năm cuối nó mới sống thật với tụi tôi.
Tuy ít nói, nhưng thủ khoa được cái nói câu nào là mặn mòi câu đấy, hơn nữa đối với lũ gái không ra gái mà trai cũng không ra trai như cái đám tổ tôi thì nó lại càng thêm ga lăng.
Năm cuối này, ngoài con Lợn, Chó Anh, đĩ Nhã và con Yến thì tôi lại có thêm một thành viên nữa, chính là thủ khoa quý báu.
Bọn tôi là gia đình đạt chuẩn văn hóa, đi đâu về đâu cũng đều hú nhau đi, như một tập thể lành mạnh và đáng yêu.
– Tao đếm một hai ba, bọn mày cùng thả bóng bay lên nhé? Một…!hai…!ba…!Cheese!
Ngày 8 tháng 3 vốn là một ngày dành cho phụ nữ Việt Nam, nhưng từ khi ở cùng với lũ C3 này, một đứa con gái tánh đàn ông như tôi lại có thể nhận quà cùng lời chúc đầy tốt đẹp từ mấy thằng bạn cùng lớp mà thường ngày đều đanh đá không chịu thua bọn tôi ở bất kì khoản võ mồm nào.
Thật tuyệt làm sao, khi chuyến tàu này khởi hành, bản thân tôi lại lên đúng toa có những con người thuần khiết ấy.
…!
Tôi cùng với Bảo Khoa vẫn thường ngồi trong phòng đọc sách của quán, bên cạnh là cốc trà nóng, đối diện là người thương đang chăm chỉ làm bài, không khí chỉ có thể miêu tả bằng hai từ tri thức.
Khoa thi khối B, môn chính là Lí Hóa Sinh, so với môn của tôi thì thời gian thi cũng ít hơn.
Thế nên mỗi khi cùng nhau giải đề thi hắn vẫn luôn làm xong trước tôi cả nửa giờ, đợi tôi hoàn thành đáp án vào giấy thì người kia cũng đã tự mình ôn tập xong một đề rồi.
– Tao sai nhiều không?
Hắn đeo kính cận, cúi đầu chấm bài của tôi, tóc mái che đi cả nửa gương mặt chừa lại chóp mũi thon gọn, đôi khi còn khẽ nhíu mày vì gặp trúng câu nào đó tôi sai ngu.
Sau khi đến hết mặt giấy cuối cùng, con số 7.4 được hắn viết lên đầu trang rồi nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt tôi, chưa kịp vui mừng thì nhận thấy gương mặt ai kia đã gỡ kính, đanh lại nhìn tôi đến lạnh người.
– 35 câu đầu, sai 4 câu?
– Wow, có 4 câu thôi á?
– Tao khen mày hả?
Tôi thu lại nụ cười, cả người cũng mau chóng ngồi gọn gàng khoanh tay lên bàn, bày dáng vẻ ngoan ngoãn mong hắn hãy vì sự đáng yêu này mà nhẹ nhàng với tôi một chút.
Nhưng rõ là trong học tập hắn chẳng bao giờ nhượng bộ, bút đỏ khoanh lại 3 câu ở mặt đầu tiên, câu còn lại ở ngay đầu trang tiếp theo, sau đó ngước mắt nhìn tôi, vô cùng vô cùng nghiêm trọng thấp giọng.
– Thấy chỗ sai chưa?
Tôi lục lại bài giải trong nháp của tôi ban nãy, mất đến mấy phút mới có thể nhận ra chỗ sai ngu người của mình, bên cạnh cảm giác tiếc rẻ vì bất cẩn mà mất đến 0.8 điểm còn có cả sợ hãi người đối diện mà rụt cả cổ lại.
– Thấy rồi.
– Sau này còn bất cẩn như thế hay không?
– Không đâu, không như thế nữa.
Khoa lườm tôi một cái, cứ ngỡ hắn sẽ tiếp tục giảng đạo cho tôi đến nửa giờ vì tội cẩu thả thì hắn chỉ bình tĩnh cất hết tập vở vào balo.
Trước biểu cảm ngạc nhiên của tôi, hắn chỉ đưa qua một sấp giấy rồi nhàn nhã tiếp lời.
– Đây là bài giải chi tiết của đề hôm nay, mày có chỗ nào khó hiểu thì ngày mai hỏi.
– Vậy sao bây giờ không giải luôn đi? Vẫn còn sớm mà.
Hành động của hắn khựng lại, theo con mắt tinh tường của tôi, hình như hai má người kia còn đang đỏ lên.
– Hôm nay là 8/3 mà, muốn đi hẹn hò với mày một chút.
Tôi nghe xong thì có chút hốt hoảng, quen hắn ba năm nay, không phải không biết hắn có đam mê thế nào với học hành, giữa cái thời điểm gấp rút ôn thi thế này mà hắn vẫn còn bình tâm gấp sách và muốn cùng tôi đi đu đưa các thứ? Éc, rõ là có vấn đề, một vấn đề siêu to khổng lồ.
– Không muốn đi sao?
– Ơ, không có, muốn đi chứ.
Khoa nhìn tôi một hồi, rồi chuyển qua ngồi cạnh tôi, tay mềm xoa xoa tóc, trước mắt dịu dàng một thân ảnh nhìn tôi ngọt ngào.
– Dù cho có bận rộn như thế nào tao cũng sẽ không để mày phải chịu thiệt đâu.
Tim bị hắn làm cho mềm nhũn, tôi vẫy đuôi hồng má, híp mắt cười hihi gật gật đầu nghe lời.
Bảo Khoa của tôi, cứ thế này có khi thi Đại Học xong tôi sẽ không suy nghĩ mà gói mình gả luôn cho hắn mất.
Phố của ngày lễ rộn ràng hơn hẳn, người người nô nức kéo nhau đi hàng quán hẹn hò tụ tập khiến cái không khí vốn êm đềm mọi hôm bỗng được khoác chiếc áo mới với đầy hương hoa hồng thơm ngát.
Vì áp lực từ kì thi và cả những gánh nặng của tảng đá tri thức mà địa điểm Khoa đưa tôi đến hôm nay lại là một quán acoustic nhỏ ở đường Phan Ngọc Hiển bên phường một.
Hắn nói muốn tôi nghe chút nhạc thư giản, quán này là nơi mà mỗi cuối tuần nhóm của hắn đều lui đến từ khi còn học lớp tám.
Khiếp, từ năm lớp tám đã biết đèo nhau đến mấy chỗ này uống nước giải sầu, tôi hồi đó vẫn còn ra nói chuyện với mấy con mèo và đợi thư cú của trường Hogwarts gửi về.
Buổi hẹn hò không có sự tham gia của sách vở trong suốt hơn một tháng vừa rồi trôi qua khá bình yên, vừa đủ làm tâm hồn tôi được thư thái sau những lần vật vã với đoạn đường đua đã sắp hết giờ chạy kia.
Chúng tôi cứ thế ngồi bên nhau, tựa đầu nắm tay, lắng tai nghe những giai điệu êm ả cùng tiếng hát ngọt ngào của những bạn trẻ tài năng trong quán.
Đôi khi những buổi hẹn hò không nhất thiết phải có những nụ hôn sâu ngọt ngào hay những nơi xa hoa đắt tiền với các món ăn sang trọng, việc ở bên người mình thương đã quá đủ cho một chuyện tình đẹp rồi.
– Minh Vi.
Cách cánh cổng nhà tôi vài mét, hắn đứng cùng tôi dưới trời đêm lộng gió, sau một cái ôm thật lâu và ấm, đưa tôi không một chút tự chủ rơi tự do vào sự dịu dàng khó tả trong ánh mắt sâu và sáng ngời hơn cả nghìn sao trên trời kia, trầm ấm gọi tên kéo tôi bay về thực tại.
– Nghe này ~
– Mày là bạn gái tao, sau này cảm xúc của mày, dù vui vẻ hay giận dữ, có thể nào đều nói cho tao biết được không?
– …!Sao đang không lại “deep” quá vậy?
– Hôm nay, mày có thể nói với tao mày muốn đi chơi hay nhận một món quà gì đó mà.
– Nhưng tao không cần mấy thứ đó thì nói mày làm gì? Hôm nào tụi mình cũng ở cạnh nhau đã là vui lắm rồi ấy.
Bảo Khoa nhìn tôi, tay siết chặt mà đáy mắt lại rối bời một cảm xúc khó phân tích.
Nhìn tôi như thế đến mấy phút, hắn mới nhẹ nhàng chuyển thế tay, đan từng ngón vào nhau, dịu giọng lên tiếng.
– Thật ra tao chỉ mới biết tin này vào chiều nay thôi, sau khi nghe xong…!làm ơn nói cho tao biết cảm xúc thật của mày nhé!
Tôi bị bộ dạng của hắn làm cho lo lắng, hít thở sâu, tôi gật đầu.
Gió đêm ngày hôm ấy lạnh lẽo cuốn qua từng tất da, lại trông như rất giống cơn gió thoảng vào hiện tại khi thầy hiệu trưởng tự hào gọi tên hắn trước toàn trường.
Cả sân cờ rộn lên những tràng pháo tay to quá đỗi, những lời ca ngợi liên tục dồn dập vang bên tai, và màu áo trắng của người thương chợt sáng lên giữa nghìn tia nắng chói chang của buổi sớm.
– Chúc mừng em Hoàng Bảo Khoa lớp 12 Chuyên Anh đã đạt giải Nhất kì thi Học sinh giỏi Quốc gia môn Hóa Học, và với kết quả như vậy, em Khoa sẽ được tuyển thẳng vào Đại Học Y Hà Nội.
Chúng ta cùng dành một tràng pháo tay thật lớn chúc mừng thành tích vô cùng xứng đáng với nỗ lực của em cũng như thầy cô trong đội tuyển Hóa của trường nói chung.
Giữa biển người cùng một màu áo học trò, chúng tôi giao mắt, nhìn nhau, xuyên qua cả kẽ lá xanh mơn mởn của cây Bàng già góc sân trường.
…!
– —
Mình đã cố gắng mượn laptop của anh trai viết truyện:.