Chuyến Tàu Thanh Xuân

Chương 39: Tám Tháng Ba


Bạn đang đọc Chuyến Tàu Thanh Xuân FULL – Chương 39: Tám Tháng Ba


“Lớp cũ cấp hai tổ chức họp lớp.

Mày có muốn tao đi không? ”
“Hử? Đi thì đi, nói tao làm gì?”
“Sợ mày nghĩ nhiều, Huỳnh Anh cũng có đi.”
– —
Tôi về đến nhà vào hơn ba giờ sáng, sau hơn hai ngày nằm vật vờ trên xe khách.

Khi rời khỏi quê và nhà ông bà, khi ấy trong tôi bỗng hiện lên một suy nghĩ, cũng như một ước mơ mà tôi sẽ thực hiện vào một ngày nào đó không xa.

Trong tương lai, mai này tôi sẽ về đây, xây một ngôi nhà ở miền quê và sống một cuộc đời yên ổn vào cuối tuần sau những ngày mỏi mệt vật lộn với công việc nơi thành thị xô bồ, một tương lai bình dị và êm đềm.

Vì còn trong hạn nghỉ phép nên dù có về đúng ngày đi học thì tôi vẫn đéo đi, thay vào đó tôi ngủ đến trưa mặc cho tụi lớp thức sớm đến trường và trải qua năm tiết học buồn ngủ đến chảy cả dãi ra bàn.

Chiều hôm đó trong khi tôi tung tăng chạy xe đến nhà sách và rinh về tập Conan mới nhất thì lũ quỷ lại cúp tiết chiều, sau đó liền lên group lớp bàn tán đến nổ cả thông báo Facebook của tôi.

“Tụi bây ơi.

Tao vừa nghe một hung tin, là chiều nay có học Thể Dục và cô vừa điện tao chửi sấp mặt lờ.”
Nhìn bọn nó bình luận loạn cào cào bên dưới bài viết của Tú mà tôi chỉ biết hả hê cười ha ha.

Xem ra lần này tụi nó sẽ bị xử ra trò vì dám cúp tiết đây nè, còn tôi, đơn giản vì chị đây vẫn còn phép nên tất nhiên nằm ngoài vòng xử phạt.

Hôm sau vào học, tôi chưa kịp chào chúng nó một câu buổi sáng tốt lành cho ra hồn thì cả người đã trải qua tia sét cao hơn trăm nghìn vôn chạy dọc từ đỉnh đầu xuống tận ngón chân.

Đứa nào đứa nấy tay cầm vợt vai mang bao làm tâm trạng tôi hoang mang dễ sợ, cái thế lực nào đã làm tôi quên học kì mới học đánh cầu lông thế này.

Chỉ cần tưởng tượng đến việc thầy Triều biết tôi không đem dụng cụ học tập là tôi đã muốn tắt thở ngất con mẹ nó ra đây cho rồi.

Chạy ba vòng quanh trường thì thà cho tôi một mình đi nhổ cỏ còn hơn, một cây số chứ ít gì.

– Hôm nay ai không đem vợt bước lên đây.

Thầy đứng chắp tay sau lưng, hướng cả bọn nghiêm nghị nói.

Tôi thở phào, may mắn Anh nó đem cả bộ nên cho tôi mượn một cây không chắc bây giờ tôi cũng giống Jenny, lo sợ bước lên một bước và nhìn thầy ái ngại.

Thầy nhìn nó một lúc, sau chẹp miệng xua tay bảo nó về chỗ rồi nói tiếp.

– Nay bữa đầu không học gì nhiều nên tui không phạt, hôm sau nhớ đem đầy đủ.

Uầy! Sao nay thầy dễ đột xuất vậy không biết.

Nhưng khi đó bọn tôi không hay biết, rằng đó chỉ là cơn gió lặng trước khi nổi lên trận bão tố phong ba giật dù tốc mái vào ba tiết sau đó.

– Lớp cô chiều qua cúp học tiết thể dục, để tui một mình vô trường rồi không thấy đứa nào hết trơn.

Thầy đứng trước cửa lớp, hướng cô Tuyền mắng vốn, tiết Toán vì thế lại trở nên ồn ào.

Cô tôi cười trừ, xin lỗi thầy rồi quay xuống lớp mắng cả đám một trận ra trò.

Mỗi con Tú là không cam chịu, nó sà cả người lên bàn phản kháng.

– Thầy nói tuần này nghỉ thể dục buổi chiều mà thầy.

– Tui nói hồi nào?
– Thầy nói bữa trước khi nghỉ tết đó thầy.

– Tui không có nói nhe!
Xong rồi thầy hừ một cái, chào cô đi luôn, giây sau Tú quay qua lớp vểu môi phẫn nộ.

– Đó, tụi mày nghe chưa? Hình như mình có nói vậy thiệt kìa.

Tôi đến lạy với độ lầy của thầy rồi!
– —
Tôi dắt con xe ra ngoài, như thường lệ thưa ba mẹ các thứ rồi mới đi đến trường.

Tốt nhất là không nên ở nhà thêm nữa, vì là Quốc tế Phụ nữ nên ba thức sớm nấu cho mẹ một bữa sáng đầy dinh dưỡng với miến và gà hấp.

Tôi chẳng những không được hưởng đặc cách ăn miến gà của ba, lại còn nghe tin tối nay hai người sẽ dùng bữa bên ngoài.

Tôi nghiễm nhiên biến thành đứa bị bỏ rơi, đau lòng nhận vài đồng bạc lẻ cho tối nay.

Còn đang nghĩ tối có nên rủ con Lợn đi ăn cùng hay không.

Vì vốn dĩ tên kia không có ý định coi hôm nay là ngày lễ đặc biệt mà chiều tôi một chút, đã vậy còn mặc tôi mà đi học võ.

“Người yêu ơi, mai tám tháng ba rồi đấy!”
“Thì sao? Không lẽ mày muốn tao tặng quà à?”
“Cũng không hẳn, chỉ là muốn đi chơi chút thôi.”
“Không phải hôm sau có tiết kiểm tra Toán sao? Chơi bời gì.

Hơn nữa mày cũng không phải là phụ nữ.”
Tôi buồn bực phẫn nộ tin nhắn hắn rồi offline luôn facebook, sáng nay hắn phải đến lớp sớm nên không chở tôi đi học được, đã vậy còn chứng kiến màn tình cảm đầy sướt mướt dột mái nhà của ba mẹ khiến tôi có cảm giác hôm nay là một ngày chả có gì tốt lành.

Ngay giờ cao điểm nên xe có đông đúc hơn bình thường, đến ngã tư tượng đài vì trong người vốn đang bực bội nên tăng ga vọt lên phía trước.

Sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như tôi cúp đầu xe hơi, và cũng không có gì đáng kể nếu tôi không bị nó tông trúng.

Rầm một tiếng, hông bị một lực va vào có chút nhói.

Hẫng một nhịp, cả người tôi bay lên, giây sau mở mắt ra đã thấy nằm dài trên đường, xe một nơi người một nẻo.

Tuy vậy vẫn chẳng bị gì, ngoài việc hộp cơm trong cặp tôi có lẽ đã bị chệch quỹ đạo ban đầu và đổ ra một ít.

Tính ra cũng may mắn chán, vì đang kẹt xe nên tốc độ chiếc xe bốn bánh kia cũng không lớn, cùng lắm chỉ là vừa nhích một bước liền đụng trúng tôi.

Số tôi hên dã man con ngan, bay cả lên trời thế mà vẫn chẳng có thương tích gì.

Lồm cồm bò dậy rồi xoa mông bước đến nơi em xe 50 của mình đang phơi thây tắm nắng, bằng cách nào cũng không thể lôi đầu nó dậy.

– Chạy xe kiểu gì vậy?
Chủ chiếc xe hơi tông tôi bước xuống xe và đi lại, tôi đã định cúi đầu xin lỗi cho đến khi thấy biểu cảm tức tối của gã và cái liếc mắt đầy hằn học hướng về tôi sau khi thấy phía trước xe có vài vết trầy nhỏ.


– Con thấy chú đứng lại, với chú cũng không xi nhan đèn nên con vượt lên.

– Vượt gì mà vượt? Không nhan cũng phải tự biết chứ.

Ơ cái lý luận gì thế này? Chẳng phải ở tình huống này ông ấy phải hỏi han tôi rồi giúp tôi dựng xe lên hay sao, quái gì lại nghênh mặt lườm tôi như kiểu muốn băm tôi ra bã thế.

Tôi bực mình không trả lời, vốn dĩ có nói thì cái sự ngang như cua kia sẽ khiến tôi điên máu chết tức tưởi ra đây mất.

Nhìn mặt ông chú đang nhăn như khỉ phía trước, thật chỉ muốn tiến tới đá cho banh xe đi mới bớt tức thôi.

Thế nhưng gan tôi vẫn không lớn gì, cố dựng con xe lên, quay qua xin lỗi ông chú rồi vọt ga đi thẳng.

Trong bụng tôi đang thầm nguyền rủa cái ngày tám tháng ba xui xẻo đến tận mạng này.

Đến trường không trễ cũng không sớm, nói chính xác là còn mười phút nữa sẽ vào giờ học.

Đủ thời gian cho tôi xử lí hết hộp cơm dương châu ngon lành của chú Tư trước khi bắt đầu bốn tiết học nhàm chán.

Chỉ là tám tháng ba, là quốc tế phụ nữ, thế nào mà bước một bước đã thấy một cặp đôi, quay đầu một cái liền thấy những hộp quà đủ màu sắc trên tay các bạn nữ.

Không phải là như hắn nói hay sao? Quái gì mà người ta là con gái mười mấy xuân xanh vẫn được tặng quà, còn tôi, có bồ mà lại phải thui thủi một mình ghen tị thế này.

Nuốt cục tức vào bụng, định vào lớp cho nhanh còn trốn xuống góc ăn sáng thì nhận ra cửa lớp khóa kín mít, còn Hòa Trân thì đứng bên ngoài hành lang lầm bầm gì đó.

Con nào giữ chìa khóa lớp mà chưa vô thế không biết.

Cơ mà, khoan đã! Theo như tôi nhớ thì năm nay lớp tôi không cần phải khóa cửa sau giờ học cơ mà, làm gì có vụ cửa bị khóa lại được?
Tôi bước tới dãy hành lang khu của mình, lướt qua lớp 11C1 liền thấy chiếc bánh kem màu hồng phấn thích mắt đặt gọn gàng trên ghế giữa bục giảng, lướt qua 11C2 lại là một cái bảng đen với đủ dòng chữ và hình vẽ tay bằng phấn màu loạn xạ, lướt đến lớp tôi, chẳng có gì ngoài một cái cửa kín mít và khăn trải bàn vốn nằm trên bàn giáo viên giờ lại treo ngược lên che đi ô cửa kính.

Đến đây cả người tôi bỗng xúc động ngập tràn.

Không phải là tụi lớp nó tổ chức tám tháng ba đấy chứ? Bốn thằng con trai, mong chờ gì đâu mà tự nhiên làm cái hết hồn luôn vậy đó.

Tự nhiên thấy vui vui, với có chút hào hứng nữa.

Vì đây là lần đầu tiên tôi được đón tám tháng ba mà.

– Tao đứng đây hơn mười phút rồi.

Trân lèm bèm, rồi nó lại tiếp tục tựa lưng vào lan can khóc ròng.

– Bọn kia đâu?
– Dưới canteen.

Tôi cười cười, rũ nó xuống mà nó bảo thôi nên tôi xuống đó một mình, trước đó còn ngó vào lớp một chút.

Thật, che hết chả thấy gì hết trơn.

Tôi chạy đến bàn nơi có bộ tứ và cả con Lợn ngồi, Thảo Vy đưa một cái ghế trống gần đó cho tôi rồi tiếp tục bàn chuyện với cả đám.

– Chả biết tụi con trai làm gì trên đó nữa, tao vào lớp từ sáu giờ, chờ gần bốn lăm phút rồi.

– Thì tổ chức tám tháng ba chứ gì, năm nay tự nhiên lại ga lăng thế không biết.

– Bốn thằng con trai, làm cái gì được tụi mày nhờ?
Nguyên đám rôm rả buôn chuyện, tôi không tham gia mà tập trung xử lí hết chỗ cơm trước khi trống kịp đánh.

Nghe bọn nó nói mà tôi hào hứng không kể siết, lần đầu tiên từ khi sinh ra đến giờ tôi mới được làm nhân vật chính trong ngày lễ phụ nữ này, tất nhiên không thể giấu nổi thích thú, đã vậy còn là bốn thằng đực rựa lớp tôi tổ chức mới kinh, bấy lâu nay xem trên facebook thấy lớp nhà người ta soái quá chừng soái mà ghen tị, lần này cuối cùng cũng được trải qua cảm giác này rồi.

Trống đánh, tôi ngốn hết đống cơm vào mồm, nhai lấy nhai để rồi nhận cốc nước lạnh từ tay con Lợn uống một hơi dài no căng mới thở phào thõa mãn.

Xoa lấy cái bụng no căng của mình trong niềm vui sướng, tôi cắp mông chạy về phía tụi bạn đang đứng đợi tôi gần đó.

Vừa lên đến sảnh phụ gần lớp đã nghe giọng Hòa Trân rống lên.

– Tụi mày vô tí giám thị ghi hết bây giờ.

Tiếng láo nháo trải dài cả hành lang trước cửa lớp 11C3, đứa hối tụi kia nhanh nhanh trước khi giám thị đến, đứa thì cười rạng rỡ cho món quà đầy bất ngờ và ý nghĩa của bọn con trai.

– Lớp có bốn thằng con trai mà 6 giờ 30 mới vô lớp chuẩn bị.

Jenny cười cười, vừa cằn nhằn vừa lắc đầu ngao ngán.

– Cô ơi cô…!
Cô Tuyền bước đến không lâu sau đó, nhận ra tình hình hiện tại cô liền nở nụ cười hiền dịu, bảo lớp tôi hôm nay đáng yêu thế.

Và tiếp đó, cô An liền chậm rãi đi đến.

Cả đám cuống cuồng gào rống bọn kia mở cửa nhanh không thôi bị trừ điểm, bởi cô nổi tiếng là khó nhất trường, nhưng lạ thay, tâm trạng cô có vẻ tốt, nhìn vào lớp tôi một chút, cô mĩm cười nhẹ bảo cả đám ráng chờ cho mấy bạn chuẩn bị xong sẽ mở cửa cho vào, rồi cô lướt qua như một cơn gió.

Eo ôi, chắc sáng nay chồng cô tặng quà cho cô hay sao đấy, dễ tính đến không tin nổi luôn.

Sinh hoạt đầu giờ qua năm phút tụi nó mới chuẩn bị xong, thằng Nam tí tởn chạy ra cửa, vươn tay tháo tấm khăn lộ ra khung cảnh trong lớp, với bóng bay và những hộp quà đủ màu sắc đặt gọn trên bàn cô.

Thằng Nam đứng một bên, thằng Đạt đứng một bên, mỗi đứa cầm một bịch hoa cài áo trên tay, cười hớn hở hô lớn.

– Vào theo thứ tự nhe, cô trước, rồi mới đến bọn mày.

Cả đám thống nhất sẽ cho tụi có chức quyền đi vào lớp từ cao đến thấp, sau cô là Tú, rồi đến Thảo Vy, tiếp đó là Jenny rồi Nhã.

Trước khi vào trong sẽ được thằng Nam với thằng Đạt cài hoa vào ngực trái, bông hồng có sợi dây ruy băng nhỏ rũ xuống khiến tôi có cảm giác như đang tham dự một buổi tiệc hoành tráng nào đó.

Vào đến chỗ ngồi mới có thời gian ngắm nhìn thành quả của bọn con trai.

Tụi nó in ảnh đại diện Facebook của bọn tôi ra, một tấm đặt ở chỗ ngồi của từng đứa, tấm kia dán lên một tờ giấy A0 cỡ đại treo ngay cửa ra vào, có thể nhận ra bọn nó đang ngầm làm cả cái sơ đồ lớp bằng tờ giấy kia.

Tiếp đến là bóng bay, những chùm bóng đủ màu sắc được treo dọc theo khung cửa sổ quanh lớp, trên bảng là dòng chữ “Happy 8-3”.

Sau khi cả đám yên vị, Tú lên bục giảng bắt nhịp cho lớp hát bài Mồng tám tháng ba tặng cô, xong xuôi liền vỗ tay rộn lên.

– Và sau đây là một phần vô cùng đặc biệt, rất quan trọng, đó chính là tặng quà.

– Tới đây nó cười hơ hớ rồi mới tiếp lời, – Mỗi sáu người con gái sẽ được chọn một bạn nam để tặng quà.

– Đầu tiên, ai chọn Châu Minh Kha?

Thanh niên hiền dịu nhất lớp, lạnh lùng ít nói duy nhất của tổ tôi, theo lời Tú cầm quà bước lên phía trên đứng.

Tổ tôi đáng yêu lắm, giơ tay hết á, nó cũng tỉnh dễ sợ, bước về phía tổ rồi như ông già Noel đi đến đâu phát quà đến đó, mà con mẹ nó, thằng này nó không thấy tôi giơ tay hay sao mà vừa đến chỗ tôi là quẹo lên trên tổ hai tặng phần còn lại của đống quà.

Mẹ nó, bà mày ghim nhé!
– Tiếp theo, Từ Quốc Nam, ai chọn quà của Từ Quốc Nam?
Thằng Nam là đứa có vẻ xinh trai nhất lớp, cũng là đứa được lên conffession trường khá thường xuyên.

À không xét đến cái này, phải kể đến nó chính là cái thằng con trai thoáng nhìn thì nghiêm túc mà nhìn kĩ thì bị thần kinh, năm nay tôi chung đội làm dự án Anh Văn với nó, nên là giơ tay luôn.

Cũng may, cuối cùng tôi cũng được chọn, nó mà không chọn có mà khỏi có quá giang con mẹ gì hết nhé.

Nam đưa ra trước mặt tôi sáu phong bao lì xì đỏ rực, tôi nhanh chóng rút một lá, còn đang nghĩ không biết là món gì thì nó đã nghênh mặt bảo tôi mau mở ra xem trong đó viết gì.

Xem nào, “hai to hai nhỏ”, cái quái gì vậy?
Tôi đọc lên cho nó nghe, nó gật gù rồi lấy từ trong túi ra hai cây xúc xích to với hai cây xúc xích nhỏ cho tôi, xong tiếp tục rời đi qua chỗ khác phát quà.

– Con mẹ nó, sao hết thằng Kha tới thằng Nam không chịu tặng quà cho tao?
Tôi quay qua con Lợn đang điên tiết gào thét bên cạnh, xua tay bảo còn hai đứa nữa cơ mà, lo làm gì rồi quay về phía lớp ngóng tiếp.

– Tiếp nè, Lâm Quốc Bảo, ai chọn Bảo giơ tay.

Nói hai thằng kia rồi thì kể luôn thằng này nhé, đây là thanh niên học giỏi Hóa, chuyên tự nhiên trong lớp.

Hồi năm lớp mười, giờ phụ đạo buổi chiều, thầy Khánh có việc nên vứt cho lớp tờ bài tập dài ngoằng, không chút thương tình liền bỏ đi một mạch còn dặn dò cẩn thận rằng tiết sau thầy về kiểm tra.

Cái lớp ban xã hội, học được tự nhiên có bao nhiêu mống đâu nên là Tú nó đưa cho Bảo, để thằng bé cầm máy tính lên bàn giáo viên ngồi giải hết, xong xuôi mới cầm phấn lên bảng chép đáp án cho lớp.

Tới đây thì con Lợn đã được tặng quà.

Gói quà có cái bánh chocopie, một viên kẹo và một cọng dây buộc tóc nhỏ xinh.

– Phần còn lại là của Đạt nha!
Thôi thằng này tôi nhắc quá nhiều rồi nên là thôi đi nhỉ? Hay nên nói thêm chút nữa cho trọn, thanh niên khó ở nhất lớp, cuồng Lavender và chai xịt phòng, lại rất hay phải lòng mấy anh tiền bối lớp trên.

Người ta nói tiểu thụ rất đáng yêu, còn tôi ngó vào nó chỉ thấy một bầu trời xạo ke giăng đầy, nói ai chớ không phải nói lớp phó lao động C3 đâu.

– Bây giờ tới tiết mục tặng quà riêng.

Cả lớp thi nhau ồ lên như dàn đồng ca mùa bưởi, Tú xùy miệng rồi hét cả đám yên lặng.

– Đứa nào có phước thì hưởng, có họa thì đéo chia nhe.

– Nhắm mắt lại, nhanh lên.

– Ủa nhắm chi?
– Thì phải nhắm mắt để bất ngờ, tất cả mọi người nghe tui, nhắm mắt lại.

Lại còn cả tặng quà riêng cơ đấy, cho dù nhắm mắt tôi vẫn đoán được đứa nào sẽ tặng cho đứa nào.

Tôi là thôi không bàn đến rồi, đéo có sân trong màn này đâu, còn như thằng Bảo này sẽ tặng cho crush nó, mà crush nó là ai thì ai cũng biết, thôi không bàn đến vậy, thằng Đạt sẽ tặng cho Tú nè, thằng Kha có lẽ sẽ tặng cho thằng Bảo, bạn bè thôi nhe đừng có nghĩ bậy à, còn Nam á hả? Cũng chẳng biết, có thể sẽ tặng Uyển Nhi, bạn thân nó, mà khổ nỗi nay con bé nghỉ học mất tiêu à.

– Xong rồi mở mắt đi.

Đấy đấy, nói đéo có sai.

Tôi là tôi còn lạ gì nữa cơ chứ!
Tiếp đến là video tự làm của tụi con trai tặng bọn tôi, Tú lên mở tivi, đoạn nhạc phát ra và những hình ảnh theo đó cũng lần lượt hiện lên.

Từ ảnh bọn tôi còn học lớp mười, đợt tập văn nghệ 20/11, đợt đi tình nguyện ở ngoại ô Thành Phố cho dự án Anh Văn, đợt chụp ảnh làm báo san kỉ niệm 25 năm thành lập trường, đến hội trại 26 tháng ba, liên hoan lớp mười và gần đây nhất là buổi tiệc mừng ở quán 1992 với lẩu hai ngăn ăn mừng lớp đạt giải cao trong ngày lễ nhà giáo Việt Nam vừa rồi.

C3 là lớp xã hội, C3 chỉ có bốn bạn nam thôi, nhưng C3 cũng có tám tháng ba đấy, xịn xò hẳn hoi nhé! Và rồi ngày hôm nay, tôi chợt thấy yêu bọn nó vô cùng…!
…!
– Đến đây làm gì?
Tôi ngủ một giấc, thức dậy đã hơn bốn giờ chiều.

Vừa tắm táp xong xuôi điện thoại bỗng reo lên tiếng chuông quen thuộc.

Phút sau, tôi đứng đây, trước cổng nhà và hắn với con xe tay ga màu đen ở đối diện.

– Chở đi chơi chứ làm gì?
– Không phải nói quốc tế phụ nữ nên không muốn đi chơi sao?
– Đăng story nát cả thông báo làm tao không muốn cũng phải muốn.

Tôi trừng mắt, hắn không phải đang có ý nói tôi nhõng nhẽo vòi hắn đưa đi chơi đấy chứ.

Không không nha, trời ạ, không có hắn thì vẫn có bốn thằng con trai đáng yêu lớp tôi tặng quà, không có hắn thì tôi vẫn có thể rũ con Lợn cùng đi ăn tối với mình.

– Thôi về đi, không có hứng.

Hắn nhướng mày bảo thật không, làm tôi chỉ muốn điên người vả một cái.

– Không phải tối nay ba mẹ dùng bữa bên ngoài à?
– Ừ, rồi sao?
– Vào trong chuẩn bị, tao chở đi ăn.

– Không cần, tao rũ Ngân đi, mày muốn đi đâu thì đi đi.

Tôi nghênh mặt bướng bỉnh, hắn còn chẳng chịu dỗ tôi, lừ mắt nói không mau chuẩn bị nhanh thì khỏi đi, mà khỏi đi thì không quà cáp gì hết.

Ơ! Quà á? Quà gì nhở?
Tôi lúc này cũng chẳng ham cứng đầu thêm nữa.

Dù sao ở nhà cũng chán muốn chết, vì con Lợn béo kia đã nhẫn tâm từ chối lời mời của tôi mà phè phỡn nằm ở nhà xem phim rồi.

Tôi cúp đuôi chạy vào nhà chuẩn bị nhanh nhất có thể, may mắn là vừa tắm xong.

Năm phút sau đã ngoan ngoãn khóa cửa ngồi sau yên xe hắn.

– Cô ơi cho con hai phần bún đậu mắm nêm với hai ly trà đá nha!

– Rồi rồi, con đợi cô chút.

Tôi kêu xong món, về chỗ thì thấy hắn đang cẩn thận lau đũa cho hai đứa.

Tôi với tay lấy hủ ớt dằm bên kia, hắn thấy vậy nên lấy giúp tôi, nhận hủ ớt từ tay hắn, như thường lệ cho hẳn hai muỗng to vào bát mắm nêm rồi lấy đũa khuấy lên cho đều.

– Ăn ít ớt thôi, đau dạ dày mà cứ thích ăn cay.

Người đối diện cằn nhằn sau khi thấy bát mắm nêm nhuộm đỏ của tôi, còn tôi lại nhìn qua bát của hắn.

Cái con người này chẳng bao giờ ăn cay được, mì cay cấp không mặt mũi đã đỏ bừng đổ mồ hôi hột, đến mức ăn tiêu còn thấy mắt hắn đỏ hoe.

Quả thật khác với tôi một trời một vực, tôi có thể ăn không một trái ớt rất bình thường.

– Người không ăn cay như mày không hiểu được sự ngon của ớt đâu.

Tôi vểu môi trả lời, hắn chống tay lên bàn lườm tôi một cái rồi tiếp tục lèm bèm gì đó về tác hại của việc ăn cay.

Hắn càng ngày càng lộ rõ bản chất thật.

Hình như thêm tuổi mới nên là cũng người lớn hơn, dạo đây cũng ít mắt tròn xoe cún con nhìn tôi lắm, càng ít bướng bỉnh nhõng nhẽo hơn nữa.

Có cảm giác hắn như ông cụ non già trước tuổi vậy, làm gì cũng nhắc đến sức khỏe trước tiên, làm gì cũng có thể lôi chuyện học hành tương lai ra bàn luận với tôi.

Thật chứ, trước mặt tôi nói nhiều thế chứ ở trước mặt người khác vẫn lạnh mặt ít nói như cool boy ấy, ai mà biết hot hoy khối mười một lại có bộ dạng như lão già thế này.

Hai phần bún cuối cùng cũng được đem ra, tôi xếp gọn lại vài món trên bàn cho đẹp mắt rồi đưa điện thoại lên check in, chụp đủ góc rồi mới ngồi xuống lọc ảnh.

– Ăn đi xíu rồi đăng.

Tôi lắc đầu bảo hắn ăn trước đi, năm phút sau khi đăng lên phần story trên instagram, ngước lên cầm đũa chuẩn bị xơi thì thấy mười cuộn bún rau chả lẫn lộn xếp gọn trước mặt mình, còn hắn vẫn đang tỉ mẩn gói tiếp cuộn nữa.

Tôi nhìn cảnh này mà trong lòng tràn ngập ấm áp, nhanh tay đưa máy lên canh góc chụp hắn cái tách rồi thõa mãn cất điện thoại vào túi, ngoan ngoãn ngồi ăn.

Thật sự ấy mà, quen hắn, khiến tôi có cảm giác được nuông chiều đến hư luôn.

…!
– Đi chỗ khác nhé?
Hắn đậu xe trước cửa quán, nhìn vào bên trong, xong liền quay xuống hỏi tôi.

Ra là lâu quá tôi không ghé quán của mẹ hắn, cái quán hôm sinh nhật hắn tổ chức cho tôi ấy, nay bỗng hứng lên nên là bảo hắn đến đây.

Quả đúng như hắn nói, hôm nay ngày lễ nên đông thấy sợ luôn à, xe đậu tràn qua cả sân hàng xóm cạnh bên.

Tôi nghĩ một hồi cũng không ra chỗ nào khác ngoài đây, nên kêu hắn vào luôn.

Hắn trông bất đắc dĩ lắm nhưng cũng không ý kiến gì.

Hai đứa vừa bước vào đã thấy rõ sự náo nhiệt, thường ngày cafe sách trông rất tĩnh lặng, nay lại có gì đó ồn ào hơn, khách thì người ngồi kẻ mua đồ mang về mà ra ra vào vào loạn hết cả tầm nhìn.

Tôi đang kiếm chỗ trống thì bỗng có bạn nam nào đó vô tình va trúng tôi, còn chưa nghe rõ câu xin lỗi thì cả người bị hắn kéo qua phía còn lại, tay còn vòng hờ qua vai tôi.

– Khoa à? Minh Vi nữa này, hai em đến đây hẹn hò hả?
Chị Trâm là nhân viên ở quán, cũng là người mà tôi quen duy nhất ở quán tươi cười đi đến.

Tôi nghe đến hai chữ hẹn hò thấy hơi hoảng, vội lắc đầu, sau đó lại nghĩ, không phải hẹn hò chứ là gì mà lắc đầu?
– Vâng, còn chỗ không chị?
– Vẫn còn trên sân thượng đấy, hai đứa lên trước đi chị đem menu lên ngay.

Hắn gật đầu, nắm tay tôi dẫn lên trên.

Tôi ngoái đầu nhìn khung cảnh xung quanh một lát, thấy có hơi hỗn loạn, khách hàng thì quá trời đông mà nhân viên có vẻ khá ít để xoay xở.

Cũng chả hiểu sao tôi lại níu tay hắn lại đề nghị.

– Quán đông quá, hay tụi mình giúp một chút đi.

Hắn nhướng mày, trông không có gì là đồng tình.

– Tao đưa mày đi chơi chứ có đưa mày đi làm đâu.

– Có sao đâu, bưng bê xíu thôi mà, nhé?
Hắn vẫn nhăn mặt, tôi phải bày ra bộ mặt cún con hắn mới nguôi nguôi, nhân cơ hội liền kéo tay người kia lại quầy phục vụ bên dưới.

– Ơ? Chị đem menu lên ngay đây.

– Không phải chuyện này ạ, – Tôi xua tay, xong hớn hở cười cười, – Bọn em giúp quán nha chị.

Chị Trâm trông ngạc nhiên rõ rệt, ra sức từ chối bọn tôi, tôi nói mãi không được nên níu tay hắn bảo hắn nói giúp mình một chút.

– Tụi em giúp đến qua giờ cao điểm xong sẽ dùng nước sau.

Chị Trâm hơi lúng túng, nhưng cũng cười xuề bảo thế hai đứa cố gắng một chút, rồi dẫn hai bọn tôi vào trong đưa đồng phục.

Đồng phục thấy vậy cũng không có gì quá đặc biệt, đối với nhân viên chính thức thì có hẳn cả áo polo, còn tôi với hắn chỉ là khoác hờ áo sơ mi, phía sau có logo quán, ngực trái là trái tim được thêu bằng chỉ đỏ nho nhỏ.

Tôi không thể tránh khỏi hào hứng, đa phần vì đây là lần đầu tiên tôi làm phục vụ thế này.

– Mệt thì nói đấy.

Tôi gật đầu, hắn thở dài, đi lại cài nút áo vào cho tôi rồi nhìn tôi rõ bực mình.

– Bướng quá riết quen, mai mốt tao không dễ chiều mày như này nữa đâu.

Tôi cười hì hì, hắn đưa tay bẹo má tôi đến sưng đỏ lên mới dịu dàng xoa xoa lại.

Cái tên này như bị gì ý, kiểu vừa đấm vừa xoa.

Nói chung làm phục vụ cũng không khó gì cho lắm, khách đến thì hướng dẫn đến bàn còn trống, đem menu cho khách, viết món ăn thức uống vào note rồi xuống đưa cho chị pha chế là được.

Vấn đề duy nhất ở đây chính là tôi viết chậm quá nên hay bị lỡ món, phải hỏi lại khách, thêm nữa, hắn đẹp trai quá nên là mấy chị em phụ nữ trong quán cứ gọi là mê mẩn hết cả lên, toàn kêu hắn phục vụ.

Hình như còn có mấy đứa mạnh dạng quá rồi xin infor của hắn luôn cơ, khi đó hắn chỉ cười cười rồi kiếm cớ đi thôi à.

Hai đứa chạy đôn chạy đáo giúp quán tầm hơn tiếng gì đấy thì nghỉ, vì quán cũng đã vơi dần với lại hắn cũng không cho tôi làm nữa.

Sau đó cả hai chọn một bàn trên tầng thượng ngồi vừa hóng gió vừa thưởng thức đồ uống.

Tám tháng ba của tôi cứ thế mà trôi qua, một ngày rất đẹp đẽ.

Tám giờ tối hơn trong khi mọi người mới bắt đầu ra đường dạo phố thì hắn lại chở tôi về.

Hắn bảo, còn phải về cho tôi ôn bài Toán.

Xe hắn chạy vòng qua ngã tư tượng đài náo nhiệt đến khu đô thị mua sắm sầm uất phường 5.

Những quầy hoa be bé trải dài cả đoạn đường có chút sặc sỡ mà lại yên bình vô cùng.

Tôi đang ngắm trời ngắm đất ngắm người thì giọng hắn bỗng vang lên.

– Minh Vi, mày có thích hoa Hồng không?

Hoa Hồng á? Thì cũng thích đấy, từ lúc sinh ra đến giờ chưa được ai tặng hoa cho.

Trong suy nghĩ tôi vốn là tặng cái gì thiết thực sẽ tốt hơn, nhưng con gái mà, nói không cần vậy chứ đôi lúc vẫn muốn hoa hoẹt này kia cho lãng mạn ý.

– Huỳnh Anh kìa Vi!
Tim tôi nhói lên một cái, theo hướng tay hắn thì thấy một cô bạn áo trễ vai màu hồng phấn, chân mang quần ngắn đến tận đùi và gương mặt thì tươi cười rạng rỡ đang đứng bên quầy hoa hồng đỏ thắm gần đó.

– Mày vừa nói thích hoa Hồng, vậy mua của bạn đó được không?
Hắn nói vậy chả lẽ tôi lại bảo không?
– Ừ, mua ủng hộ bạn ý một bông đi.

Lúc xe hắn ghé vào sạp hàng của nhỏ là lúc tim tôi chùng xuống đến mức chả buồn nói gì.

Để ý đến tôi vì tôi có nét giống bạn gái cũ? Nhìn từ trên xuống dưới chả có cái gì giống luôn.

Tóc nhỏ thì dài đến hơn nửa lưng trong khi tóc tôi ngắn cũn cỡn trên vai, tôi mặc đồ rộng thùng thình trong khi nhỏ lại bó sát ôm trọn từng vòng, tôi thì hơn mét năm một tẹo trong khi cô bạn kia cao chắc cũng hơn mét sáu và quan trọng hơn cả, mặt nhỏ đẹp vãi ra, nét nào ra nét đấy, trên ảnh đã thấy xinh rồi ở ngoài còn lộng lẫy hơn nữa.

Hắn thấy tôi giống con này ở chỗ đéo nào?
– Bảo Khoa!
Hai mắt nhỏ sáng rỡ lên khi thấy hắn, hai mắt híp lại vui vẻ và khuôn miệng thì cười tươi không thua gì bông hoa nhỏ đang cầm trên tay.

Làm đéo gì mà vui dữ vậy không biết? Làm như gặp crush không bằng vậy á!
Hai đứa nó nói chuyện với nhau vui vẻ tâm đầu ý hợp dễ sợ luôn.

Theo tôi nghe thấy thì Huỳnh Anh đi bán chung với bạn cho vui mà nhỏ bạn nó thì mắc đái nên đi giải quyết rồi.

– Ơ? Ai đây Khoa?
Chắc bà cố nội nó đó hỏi làm gì?
Chở nhau đi trong đêm lễ thế này, tay tôi còn đang đút vào túi áo hắn rõ âu yếm thế mà còn hỏi.

Lại còn cái giọng cao vút ngạc nhiên.

Tôi là tôi đéo ưa đĩ này từ đợt đi họp lớp với hắn rồi.

– Bạn gái mình, Minh vi.

– Wow, vậy hả? Nay quốc tế phụ nữ mà bạn cũng vòi Khoa chở đi chơi à?
Ủa tao đòi hay không liên quan đéo gì đến mày? Cái biểu cảm lẫn cái ngữ điệu, có khác nào đang kháy tôi hay không?
– Không đâu, tại mình muốn đưa Vi đi thôi.

Nhỏ kháy tôi xong thì cũng yên phận chọn hoa bán.

Mỗi việc lựa bông hoa mà dẹo từ chỗ này qua chỗ kia, ỷ nó tóc dài nên nó hất từ bên này qua bên nọ.

Không biết làm vậy chi luôn, tôi còn đang tự hỏi có khi nào nó bị trẹo cổ luôn không á.

– Nể Khoa lúc trước đối tốt với mình nên mình lấy hai mươi nghìn thôi nhé!
Mẹ! Giảm có hai nghìn mà như cho miễn phí không bằng.

Nó đưa hoa cho tôi trong khi hắn đang lấy tiền trả, còn mĩm cười nhẹ nhàng trò chuyện với tôi trông thân mật lắm.

– Trước Khoa cũng hay chở mình đi chơi vào mấy dịp này lắm, mà xưa chỉ có xe đạp mà bạn cũng siêng đèo mình đi, mỗi tối học võ xong còn ghé nhà mua cho mình trà sữa cơ.

Bà mày cũng được nhé, đừng có mà tưởng có mỗi mày được uống trà sữa thôi nha!
– Giờ Vi được đi xe tay ga thích nhỉ? Chẳng như xưa khi nào đi xe đạp cũng phải ôm Khoa không thôi là bị ngã ngay.

*** mẹ! Đéo có cái hãm nào hơn cái hãm của người yêu cũ.

– Haha đi xe máy cũng khổ lắm bạn, tốc độ cao hơn nên là cũng lạnh lắm, không ôm là cóng chết luôn á.

Tôi không có khiếu nói lại người ta, nói thẳng ra là hay bị lép vế trong mấy vụ cãi nhau này kia.

Chỉ cần cảm xúc tôi thay đổi tẹo là giọng tôi có thể run như sắp khóc mà mặt mũi cũng đỏ lừ lên hết.

Rõ là trong đầu suy nghĩ như bố đời thiên hạ thế thôi chứ gan thì chỉ nhỏ như gan thỏ.

Tôi vừa lên tiếng thì hắn liền quay lại, có vẻ hắn nghĩ tôi khóc hay sao á, nhưng thấy tôi bình thường mới cười cười quay lên.

– Thôi bai Huỳnh Anh, bán đắt nha, cẩn thận bọn lưu manh nữa, nó chạy tới lấy hoa cũng không bắt kịp đâu.

– Mình xinh thế này nên không cần lo hoa không bán đc đâu.

Mà lỡ như nếu có lưu manh ấy, khi đó mình điện Khoa được không?
Điện cái đéo chứ điện.
Tổ sư nhà mày, mày bị bọn nó hiếp thì cũng liên quan đéo gì đến bồ tao.

Chia tay rồi thì yên phận làm người cũ đi, dẹo dẹo mắc mệt.

– Hử? Hahaha chắc không có đâu, mình đi đây.

Nhỏ đó nhìn theo hắn đầy luyến tiếc, tôi nhìn mặt nhỏ mà trong người tràn ngập nham thạch sôi bùng bục.

– Huỳnh Anh có số mày à?
Khi đã đi được một đoạn tôi mới rướn người lên trước hỏi hắn.

– Ừ, hôm trước trên group lớp đề nghị đưa số điện thoại để tiện liên lạc.

Ủa rồi *** mẹ! Rồi giờ con kia biết số hắn à? Rồi hắn có số nó không?
– Sao thế? Ghen à?
Giọng hắn châm chọc bay theo gió rơi vào tai tôi, có chút giật mình, tôi vội chối bay.

– Uầy ghen đéo gì, – Tôi cười hề hề rồi vờ hào hứng hỏi hắn – Mà Huỳnh Anh cũng xinh nhờ? Thấy bạn cũng thân thiện ghê hen?
Khen cho có thôi *** mẹ, chứ tôi đâu có từ bi bao dung khi khen người yêu cũ của hắn, xét thêm con kia cũng đáng ghét vãi chưởng.

– Ừ, hoa khôi lúc trước của khối 9 mà, bây giờ cũng nằm trong top nữ sinh áo dài của trường Hồ Thị Kỉ đó.

Ủa ủa? Tôi nói vậy thôi chứ hắn đồng tình thật á? Tôi biết hắn rất vô tư cơ mà như này không phải hơi quá sao? Hắn…!không sợ tôi buồn sao?
– …!Ừ, mà thấy mày với bạn vẫn tốt với nhau nhỉ? Thường thì mấy cặp sau chia tay khó giữ mối quan hệ bạn bè.

– Trước kia tao cũng không muốn liên quan gì tới Huỳnh Anh nữa nhưng bữa họp lớp bạn xin lỗi tao rồi nói lúc đó còn ngây dại, thấy thằng kia học giỏi nên hỏi bài xong thì thích lúc nào không hay, không phải là bạn dối tao nên tao cũng thấy không sao nữa, làm bạn cũng tốt hơn là lạnh lẽo như trước.

Tôi siết lấy cành hoa Hồng trong tay, lòng có chút đắng ngắt.

Dẫu biết tôi có hơi trẻ con, cũng biết rằng bản thân nghĩ quá nhiều và đôi khi còn không tin vào tình cảm của hắn.

Chuyện tôi tin hắn thật lòng thích tôi chỉ mới được vài tuần gần đây, tôi cứ ngỡ hai đứa chắc chắn sẽ rất êm đềm cho đến khi tin nhắn hắn gửi cho tôi vào cái đêm của hai hôm trước, hắn bảo lớp hắn tổ chức họp lớp và Huỳnh Anh, người yêu cũ đã từng khiến hắn lụy tình đến mức thay đổi hết tính cách cũng có đi.

Tôi không muốn khiến bản thân trở nên trẻ con, là một đứa không biết suy nghĩ cho bạn trai và cấm cản đủ điều nên đã rất vui vẻ kêu hắn tham dự buổi họp lớp kia.

Nhưng sau hôm ấy, không thể nào không kể đến việc hắn đôi khi lôi Huỳnh Anh ra làm đề tài bàn luận của hai đứa sau khi tôi đề nghị hắn kể một chút về mối tình đầu hơn ba năm với cô bạn hotgirl mặc áo trễ vai kia.

Tôi biết tôi rất khó hiểu, trong tôi chỉ thắc mắc về cô bạn cũ học cùng lớp cấp hai với hắn, tôi muốn tìm hiểu về hắn, muốn biết về hắn nhiều một chút và tôi cảm thấy bản thân khá sai lầm khi dối trá cảm xúc của bản thân, thay vì buồn bực như chính tôi muốn thì tôi lại tỏ ra mình vui vẻ, tôi muốn cho hắn biết tôi không ghanh tị với nhỏ một chút nào cả và hắn thật sự nghĩ tôi hứng thú với câu chuyện tình yêu giữa hai người hay sao?
Cái ngày hai người gặp lại nhau ở buổi họp lớp, vô tình hay hữu ý khi trên facebook tối hôm đó, cô nàng lại chia sẻ bài viết kỉ niệm năm năm trước cùng dòng trạng thái phía trên, nếu như tất cả đều bình thường thì hôm nay đã là kỉ niệm năm năm quen nhau rồi…!
Trong bài là video hắn đứng trên sân khấu hát tỏ tình, và ở đoạn cuối nhỏ xuất hiện, dưới tà áo dài trắng xinh đẹp lên đứng cạnh hắn nhận lời.

…!
– —
Tui chỉ muốn nói với mọi người là tui thích SE =))))
Cà Mau, 27/09/2018, 09:40 p.m
Ngoc_vi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.