Chuyến Tàu Thanh Xuân

Chương 30: Đông Lạnh Nhưng Không Lạnh


Bạn đang đọc Chuyến Tàu Thanh Xuân FULL – Chương 30: Đông Lạnh Nhưng Không Lạnh


– Ăn đi đừng đợi ra chơi mới ăn, không tốt cho dạ dày.

– Người ta nhìn vào tưởng mày là bố tao.

– Người ta là thích làm bạn trai cơ.

Tôi bĩu môi với thái độ nhão nhoẹt của tên đối diện, cầm cái bánh ngọt hắn vừa giấu trong túi áo khoác đưa cho ăn ngon lành.

Từ vụ hắn biết tôi nhịn ăn sáng để lấy tiền mua album là y như rằng sáng nào cũng đem món gì đó cho tôi cả.

Ban đầu tôi ngại lắm, không dám lấy nhưng bị hắn dọa méc ba mẹ thì miễn cưỡng ăn.

Và chuyện đó càng quyết liệt hơn khi hắn biết tôi có tiền sử bị bệnh đau dạ dày.

Mà đồ ăn, là mẹ hắn làm ở nhà.

Hôm thì bánh bao, hôm bánh ngọt, hôm lại mì trộn.

Tôi ngại lắm chứ, nhưng hắn bắt tôi ăn, mẹ hắn cũng muốn tôi ăn, nên tôi ăn.

Dần lại đâm ra quen, sáng nào cũng trông chờ xem hôm nay mẹ chồng làm gì cho tôi ý hihi!
Và tất nhiên là tôi không thể cứ ăn chùa mãi được, nhà có món gì ngon tôi đều mang sang biếu nhà hắn cả.

Có điều là tôi lén mang đi thôi, không thể nói cho ba mẹ là tôi đem đồ ăn sang cho trai được.

Mẹ tôi thì không sao, chứ là ba chắc sẽ bị giảng đạo cả ngày luôn.

– Ăn đi không vô giờ, tao về lớp nha!
Tôi gật đầu đồng thời tạm biệt hắn.

Còn tên kia, thay lời chào bằng một cái xoa đầu mạnh bạo, rối tung cả tóc tôi rồi cười hì hì trước thái độ rõ ràng rất không đồng tình của tôi mới quay lưng về lớp.

Hắn, cái tên Khoa ấy! Chả hiểu cơ sự nào mà dạo đây cứ gặp là xoa đầu tôi, mà xoa nhẹ nhàng cưng chiều thì đéo, mỗi lần đều làm tóc tôi rối cả lên mới tha.

Được xoa đầu, bởi người mình thương thì nó thích kinh khủng lắm! Tôi cũng không phải ngoại lệ, ban đầu còn ngớ cả người rồi còn ngại ngùng các kiểu, dần thấy quen thì bớt ngại hơn chút nhưng mà về sau bắt đầu thấy bực mình.

Cái thể loại gì mà gặp là xoa, vò cho nát tóc mới thôi, làm lúc nào gặp hắn xong tôi cũng phải mượn lược của tụi lớp chải lại đầu.

Đôi khi mượn nhiều quá sợ chúng chửi, nên cứ gặp hắn ở trường là y như rằng tôi phải ngay lập tức bằng tốc độ ánh sáng đưa tay ra sau trùm mũ áo lên ngay.

Tôi đem chuyện này kể với con Lợn, nó có vẻ hứng thú, đợi dấu chấm kết thúc mới gửi tôi một tràng cười xuyên màn đêm.

– Ra là chàng ghen à!
– Ghen? Ghen cái khỉ khô gì?
Cũng phải có chuyện mới ghen được chứ đang không thì ghen bằng cách nào?
Tôi ấy là tôi thấy tôi cực kì chuẩn mực nha! Ngoài hắn ra thì cũng không thân mật với bất kì thằng nào khác, căn bản quanh tôi chả có nổi một thằng con trai nào ra hồn.

Nếu không xét đến vụ trò chuyện thân mật, thì là ngắm trai chăng? Cơ mà tôi cũng chả hiểu nổi nữa, ngoài hắn ra tôi chỉ ngắm có BTS à, đôi khi là mấy anh trai đẹp trên phim Hàn hay mấy anh sáu múi nam tính trên phim Mĩ! Mà mấy ảnh thì là người cao rồi, ngắm cho đời thêm đẹp chứ có với tới đâu mà ngoại với chả tình để mà cho người ta ghen? Bản thân tôi tuy có chút mê trai đẹp, nhưng mà dạo đây ra đường cũng ít tia trai lắm rồi, căn bản là nhan sắc tên kia quá mê người, nhìn ai cũng tầm thường, nhìn ai trong đầu cũng hiện lên dòng chữ chạy lởn vởn “Không đẹp bằng Khoa”.

Thế…!ghen vì cái gì?
– Đừng nói với tao mày quên vụ ở nhà thầy ai xoa đầu mày nha!
Hả? Cái chuyện này…!tôi có để nó tồn tại trong đầu quá một phút đâu.

Với lại chỉ là hai người bạn, nghĩ cái quái gì được?
– Tác giả ngôn tình mà bảo mọi chuyện đơn giản chỉ là hai đứa bạn à?
– Thế mày nghĩ gì?
– Còn cái gì, nó bảo nó thích mày còn gì.

– Chuyện quá khứ rồi, giờ nó cũng có người yêu còn gì?
– Chó ơi lòng người khó đoán.

Có mày khó đoán thì có! Cơ mà…!khoan đã…!
– Này, đừng nói với tao mày kể cho Khoa nha!
– Tao chỉ thuật lại những điều tao thấy.

– *** mẹ mày! n*ng hả con kia? Tao hỏi ai mượn mày hả hả hả?
Ừ thì có xíu giận dữ và xíu ngại ngùng á, nhưng mà nói chung cũng không phải quá tệ.

Tôi là tôi không muốn hắn nghĩ nhiều, nhưng tôi cũng muốn thấy hắn ghen lắm ý! Cũng thích thích, hơi mất dạy tẹo nhỉ?
Tối đó người kia đi học võ, tôi xuống nhà, theo thói quen đã bỏ từ lâu đứng đợi hắn.

Dạo đây hắn không mua trà sữa cho tôi nữa, cũng cấm bé An uống luôn, nghe đâu là người ta sợ uống nhiều bị ung thư.

Thì cái tin này có xa lạ gì đâu, nhưng uống cứ uống thôi, hắn không mua thì tôi tự đi mua.

– Sao đứng đây?
Hắn thấy tôi thì tấp xe vào, nghiêng đầu thắc mắc.

– Tui muốn lập lại thói quen lúc trước.

– À! Hóng gió sau khi ăn tối ấy hả?
Nếu là lúc trước hay gần nhất là hôm qua thôi tôi chắc chắn sẽ cười ngại gật đầu nhưng bây giờ, không hiểu sao lại có động lực dạt dào luôn, tôi lắc đầu.

– Không, tui đợi bạn đi học về.

Rõ ràng hắn rất ngạc nhiên, dưới ánh trăng tôi có thể thấy đồng tử hắn giãn to ra và đen láy.

Chẳng hiểu cái gì mà bây giờ tôi mới ngại ý chứ, nhưng nói rồi mà rút sao được, tôi cố kiềm nén và vẫn dùng thái độ cực kì ngông cuồng nói chuyện với hắn.

– Ra là bạn đợi tui đi học về.

– Hắn cúi mặt cười ngượng mới ghê chứ, còn đưa tay bẹo má tôi rõ đau.


– Không cần chờ, sẽ cảm lạnh mất, khi nào về tao gọi mày ra là được.

– Không thích, cảm giác chờ bạn về vui lắm, không muốn phá bỏ đâu.

Hình như thính hơi mạnh, bạn kia đỏ bừng mặt luôn, tôi bên này tim cũng muốn phá lồng ngực mà chạy ra ngoài mất rồi.

Không lẽ tôi thích trêu hắn tới mức có đủ can đảm nói mấy thứ sến ** này luôn sao?
– Học mấy câu vừa rồi ở đâu?
*** mẹ best lật mặt, giây trước còn như cún nhỏ cute hột me giây sau đã biến thành hổ dữ cao ngạo rồi.

Nhìn hắn bây giờ tôi cứ tưởng tôi vừa làm gì sai ấy!
– Tự nghĩ mà.

– Tao thích nghe, mai mốt nghĩ ra nhiều chút.

Chuyện gì đang xảy ra thế? Tôi tưởng tôi nắm thế chủ động chứ, sao cớ sự lại thành ra thế này?
– Làm như muốn là nghe được vậy đó, tại nay tao vui thôi.

Vế đầu, hắn đưa tay lên xoa đầu tôi, vế sau, hắn mới cười cười hỏi tôi chuyện gì.

– Tại bạn ghen, nên tui vui á!
Gương mặt kia là sao? Không lẽ không đúng hả?
*** mẹ ăn “lone” rồi, đang không cái điên điên nói cái gì thế không biết.

Chết rồi, tôi phải làm sao đây? Ngượng chết tôi mất thôi.

– Sao biết?
Vậy là thật hả?
– Tại tao hỏi Ngân.

Hắn ồ lên, rồi bĩu bĩu môi hờn dỗi cơ, lại thêm cái xoa đầu mạnh đến trời đất quay cuồng giáng xuống nữa chứ.

– Xoa nhiều thế này đã bay mùi chưa nhỉ?
Giời ạ! Tưởng tôi là chó hay sao vậy? Nửa tháng rồi đó, và ngày nào bố mày cũng tắm gội sạch sẽ cả cái thằng chết dẫm này.

– Không có ý đó đâu, ý tao là, mày quên cảm giác được bạn kia xoa đầu chưa?
Tất nhiên là rồi, sự việc xảy ra thoáng vài tích tắc và lưu lại não tôi có bao lâu đâu?
Tôi gật đầu chắc nịch, bạn nhìn tôi cười mỉm, cái xoa đầu theo đó trở nên thật cưng chiều.

– Sao…!mày không nói tao biết?
Ánh trăng nhẹ nhàng phũ lên thân ảnh to lớn đối diện, gió đêm khẽ tràn về luồn qua tóc, ánh mắt hắn và cả bàn tay hắn, dịu dàng đến tan chảy.

– Có là cái gì đâu, đang không lại nổi đóa mày sẽ ghét tao mất.

– Thế mày trở thành cái gì đó của tao đi.

Tôi đề nghị, hắn có vẻ bất ngờ vì bàn tay trên đầu tôi khẽ rung lên, rất nhanh sau đó cả người tôi bị hắn kéo lại gần, tay hắn đặt nhẹ phía sau gáy, trán tôi khẽ chạm trán hắn, mùi hương cùng hơi thở của người kia quấn quít nơi cánh mũi, tôi rơi vào đôi mắt sâu thẳm phía đối diện.

– Mày, có thể nào đừng cướp đi niềm vui của tao không?
Khoa cười, nụ cười đẹp nhất tôi từng thấy và tôi nhất thời bị ngơ ngẩn cho đến khi người kia đứng thẳng lên hôn vào tóc tôi.

– Bạn gái, bớt đáng yêu một chút!
Tôi…!ngất được không?
– —
– Thông báo đến tụi mày, có lịch thi rồi nha!
Tú vừa đi lên phòng Đoàn về thì thông báo, lớp tôi liền phản ứng rất dữ dội.

Huyền nhận nhiệm vụ ra bảng thông báo chép lịch thi, còn Tú vẫn là đứng trước lớp phổ biến hoạt động tuần tới.

Một lúc thì Khánh Huyền hoàn thành nhiệm vụ đi từ từ vào lớp, chậm rãi chép lịch thi lên bảng.

Tôi thở dài chán nản, nhớ vừa vào học đây đã thi học kì rồi.

Nhanh vãi chưởng luôn!
Mà thi thì thi, xong nhanh cho khỏe.

Nghe đâu sau khi thi trường tôi cho nghỉ xả hơi hẳn 1 tuần cơ.

Mấy trường khác chỉ có vài ngày thôi ý! Tại trường tôi phải tổ chức kì thi học sinh giỏi ấy mà!
Nhờ vậy nên mới được nghỉ ấy chứ!
Mà bạn cún của tôi cũng thi học sinh giỏi nha! Năm trước thi là vì hắn học giỏi quá nên đặc cách thôi, năm nay là đủ tuổi thi thiệt luôn.

Bạn cứ ôn bài suốt ngày suốt đêm thôi, xót hết sức.

…!
Theo lịch là tuần 18 thi, mà bây giờ đã là tuần 17 rồi ý! Thi tới nơi mà tôi không có chút cảm giác nào cả, cứ ăn với chơi suốt ngày.

Phải chi được siêng xíu như hắn thì tôi chắc được học bổng rồi.

Thể dục đã thi xong từ hôm thứ ba, nay thầy bận nên không ai dạy, cơ mà bọn tôi vẫn phải lết xác ra sân ngồi.

Công bằng nơi đâu?
Thi thì thi, nhưng không có tâm trạng thì học cũng đéo có vào.

Nên dù có thời gian nhưng tôi vẫn không hứng thú học.

Lớp cũng vậy, tụm năm tụm bảy nói chuyện, mà nói mãi cũng chán nên tụi tôi bày trò chơi cho vui.

Anh đề nghị chơi nhảy bước, thế mà tôi cũng đồng ý mới kinh.

Tính ra trong cái lớp này tôi lùn nhất, mà trong cái đám này lại toàn đứa cao cao, à trừ Tú, nhưng Tú cũng cao hơn tôi vài xen.


Anh cao một mét bảy tư, nó bước một bước bằng tôi bước hai bước, bảy bước của nó tít mịt xa xăm còn tôi đau lòng ở tuốt dưới này, gần như muốn sát vạch luôn.

Cứ tưởng Tú lùn, nhảy chắc cũng không xa lắm, ít ra cũng có người chịu chung số phận bị bọn chân dài trên kia giễu cợt.

Ai dè, nó sải một bước còn dài hơn cả Anh.

Không biết có phải vì tập võ nên cơ thể trưởng dẻo dai hơn cũng như có khả năng xoạc chân hơn người không?
Tú cao đâu có hơn mét năm một tẹo à! Mà nhảy còn xa hơn cả con mét bảy ý chứ!
Tôi tất nhiên là bị tóm, thêm vài đứa nữa.

Nhưng may sao chơi mấy bàn luôn, bị tóm miết mà xùm bao thắng nên không bị giăng.

Tôi mà giăng chắc đừ luôn khỏi chơi nữa.

Ơ Diêng nó nhảy chán quá! Mấy bàn mà không bắt được ai thế chỗ nên đừ luôn.

Chơi trò này chán rồi bọn tôi chuyển sang chơi u hơi.

Eo ơi u hơi thì tôi chơi hay lắm nhé! Một thời lừng danh rạng rỡ mái trường tiểu học đấy ạ!
Có hai đội, bên tôi có Anh, Trang, Thư, Lam.

Tụi nó ai cũng to con hết, có mình tôi chút xíu nên được gọi là Maknae á! Thích lắm luôn! Bên kia có Tú, Thảo Vy, Hằng, Huyền với Ơ Diêng.

Chẳng biết tôi có đắc tội gì với Tú không mà mỗi lần tôi qua là nó nhá rồi túm tôi như túm chó vậy.

Cái đội kia thiên về phòng ngự, miễn qua mà vô sâu xíu là y như rằng bị tụi nó chặn cho hết hơi rồi bỏ tù luôn.

Tôi qua được hai lần mà lần nào cũng bị túm cổ, tụi nó mạnh quá, đứa ôm chân đứa ôm tay đứa ôm bụng, riêng lớp trưởng thân yêu là đặc cách ôm cả người tôi vật xuống luôn, chả khác nào nó đang dùng thế quyền võ gì đó hạ knock out tôi vậy.

Mỗi lần qua là mỗi lần sợ Tú.

Mà mỗi lần Tú qua đây là nó sẽ nhắm tôi bắt về.

Sợ vãi chưỡng luôn ý huhu!
Tôi từ đó hình thành nên một suy nghĩ táo bạo, nhất định phải bắt được con Tú về bỏ tù.

Sắp ra chơi đến nơi, cũng là cuối hiệp, tôi xung phong qua bên đó cứu thế.

Trong khi tụi nó đang rôm rả bàn rồi cười ha hả vì chuyện gì đó thì tôi liền nhân cơ hội bay qua liền.

Tụi nó bị bất ngờ nhưng rất nhanh liền lấy lại phong độ, tôi thực hiện nhẫn thuật chớp nhoáng bay bên này nhảy bên kia, tại nhỏ con nên bay dễ lắm, khó bị túm nữa.

Làm sao may mắn chạm được Tú, mà chưa kịp quay đầu về thì bị nó nắm người vật xuống rồi.

Mà tinh thần đấu tranh quyết liệt quá, tôi vùng dậy giữa năm đứa rồi như một vị thần bay về tổ.

Có điều chơi sung quá Tú nó lột mẹ áo tôi ra.

Vâng! Chính xác là lột áo ạ! Và bên trong chẳng còn cái chi cả.

Nhưng chắc tôi hùng hổ quá nên về được mức đội mình.

Có điều, hơi ngại.

Cũng may là tụi con gái với nhau không, chứ có thằng nào chắc tôi khỏi lấy chồng luôn quá!
Hôm đó được trở về tuổi thơ, vui ơi là vui.

…!
Mùa đông năm nay không hiểu sao lại lạnh đến tê tái.

Ở cái dải đất miền Nam này nắng mưa quanh năm, cùng lắm khoác một cái áo là hết rồi.

Thế mà bây giờ tôi mặc tận 4 lớp áo mà vẫn thấy lạnh cơ chứ!
Tỉnh tôi nhiệt độ thấp nhất trong ngày là hai mốt độ, còn ở quê tôi ngoài Bắc ý, có mười ba độ thôi.

Đủ biết lạnh cỡ nào luôn đúng không?
Lạnh teo tóp, lạnh không dám tắm hay gội đầu, lạnh đến không thức dậy nổi, lạnh đến chạy xe đến trường mỗi sáng là một cực hình.

Vào đến lớp đứa nào cũng mặc áo đông kín bưng, cửa sổ cửa lớp đều đóng đến ngộp thở, tận dụng tối đa nguồn nhiệt duy nhất là bóng đèn mà mở suốt buổi học.

Tưởng tượng được là lạnh cỡ nào chưa? Chưa thì để tôi đưa luôn ví dụ điển hình, Ơ Diêng mặc cả cái áo lông thú, quấn cả khăn choàng còn Tảo Yên đem hẳn cái chăn theo.

Dân miền Nam có bao giờ trải qua cảm giác mùa đông đâu, bây giờ thật sự là quá trời lạnh luôn.

Nhưng tôi không thể vì vậy mà từ bỏ được, tôi phải cố thích nghi dần, vì tết năm nay tôi được về quê ý!
Quê tôi ở Ninh Bình, và như tôi nói bên trên là 13°, mấy cái khí lạnh bây giờ nhằm nhò gì với ở ngoải? Phải mau thích nghi thì về đó mới không bị lạnh đến chết.

Nhưng tôi vẫn không thể chịu được, thật lòng là quá lạnh.

Lạnh thể xác, nhưng ấm trong lòng.

“Trời lạnh rồi, mai tao qua chở đi học.”
Còn gì thích hơn không? Mùa đông và ở trong lòng người yêu ý! Thích cực kì luôn nha!
– Biết lạnh rồi còn hẹn năm giờ rưỡi đi học? Ôn bài nhiều nên loạn giờ giấc hả?
– Lạnh nên mới kêu cô dậy sớm, ăn thứ gì nóng chút cho ấm bụng.


Dù là thế vẫn không đồng tình.

Bình thường tận sáu giờ mười tôi mới bắt đầu vươn vai chuẩn bị, bây giờ mới có năm giờ ba mươi phút đã bắt tôi áo dài chỉnh tề để hắn chở đi học rồi.

Biết sớm tối qua đéo đồng ý.

– Cô Hường nói, vào mùa đông nhiệt độ thấp cơ thể dễ bị mất nhiệt, phải bổ sung dinh dưỡng đầy đủ mới giữ nhiệt được.

Có thể nào đừng lôi Sinh học vô đây không? Mới sáng sớm tha nhau chút đi.

Tôi mắt nhắm mắt mở xua tay qua chuyện rồi lật đật leo lên yên xe phía sau.

Tại trời lạnh tôi lười chạy xe nên mới đồng ý để hắn lai đi, chứ ngày thường thì không đâu.

Tại ba tôi khó lắm, chuyện học hành điểm số hay đi chơi này kia ba tôi rất thoải mái, miễn sao tôi thấy vui là được.

Nhưng riêng chuyện hẹn hò này thì nhất quyết không cho.

Mẹ tôi dễ tính hơn, mẹ còn hỏi thăm người đưa tôi về hôm liên hoan là ai mãi, cứ ngóng tôi với hắn sẽ hẹn hò thôi ý!
Cũng chẳng hiểu sao hai người họ có thể sống chung hài hòa vậy luôn.

Lý tưởng sống khác nhau một trời một vực thế mà!
Hắn đưa tôi đi nhưng tôi dặn chờ tôi ở đoạn nhà bà Tư tạp hóa cơ.

Tôi sợ hắn buồn vì tôi không dám công khai nhưng hỏi thì người kia chỉ trầm tư lắc đầu bảo không sao.

– Mai mốt có con gái, tao cũng sẽ không cho nó hẹn hò lúc còn đi học đâu.

– Thế bây giờ cậu đang đi học hay đi chơi thế hả cậu?
– Trai khác gái khác chứ, nếu là con trai tao sẽ cho phép và dạy bảo nó không được làm tổn thương bạn gái, còn con gái thì mình đâu biết thằng ôn kia là xấu hay tốt.

Tôi giật giật khóe miệng, tư tưởng thật tiến bộ và táo bạo.

– Nhưng nếu mai mốt mày muốn tao vẫn sẽ cho phép tụi nhỏ hẹn hò.

Tôi đỏ bừng mặt, đang không nói mấy chuyện này làm chi thế không biết?
Ngượng quá đi mất!
Người trước mặt cười hì hì rồi đưa tay ra phía sau nắm lấy tay tôi vòng qua ôm hắn, tay tôi lọt thỏm trong tay hắn, âm ấm.

Tay hắn không biết sao mà có mấy vết sạn trên tay ý, chẳng biết là từ đâu ra nữa nhưng mỗi khi nắm tay tôi đều cực thích luôn, có cảm giác an toàn sao ấy.

Hắn xoa cho tay tôi ấm lên dần mới đút luôn cả hai tay vào túi áo.

Tôi ngại có người thấy nên dù đang thích muốn chết vẫn rụt rè kéo tay về.

Mà hắn không cho.

– Đừng buông, sạc pin cho tao một chút, mấy hôm nay giải đề nhiều nên sập cả nguồn.

Tính ra cũng hai ba bữa không gặp nhau rồi! Tôi cũng nhớ hắn muốn chết luôn.

Tôi siết chặt cái ôm, ngả cả vào tấm lưng to rộng trước mặt thủ thỉ.

– Tao cũng cần sạc pin.

Hắn chở tôi đi ăn phở bò tái, nhớ cái lần nào đấy tôi ghen tị vì hắn đối xử với bé An dịu dàng quá, chắc với bạn gái hắn cũng dịu dàng thế này.

Và giờ đây tôi thành bạn gái hắn thật rồi nè!
Nhớ lại sao mà quen nhau dễ dàng quá! Mà hình như tôi lại là người chủ động nữa chứ, nhưng thôi cũng không quan trọng gì lắm, cuối cùng vẫn là hẹn hò thôi.

Có điều đôi khi cứ ngẩn ngơ, mọi chuyện cứ như ảo mộng vậy, cứ vô thực kiểu gì ý!
Vì tôi có bạn trai là hot boy.

Bọn tôi mới quen nhau có một tuần à! Còn đang trong thời kì ngọt ngào lắm nên tôi muốn tận hưởng trọn vẹn hắn.

Hắn đang lặt rau bỏ vào hai tô, còn tự tay nêm tương với chanh vào cho tôi.

Tôi nhìn hắn trước mặt, cực kì cực kì hạnh phúc, hai chân bên dưới bàn đung đưa qua lại liên tục mà mặt thì chống lên tay mãn nhãn ngắm hắn.

– Đẹp trai lắm!
Hắn đang vắt chanh, nghe tôi nói thì ngước lên chớp mắt, thấy bộ dạng vẫy đuôi ngoan ngoãn chờ ăn của tôi thì cười dịu dàng đáp lại.

– Đáng yêu.

Đừng có chê bọn tôi sến súa nha, tại bị ngược nhiều quá rồi đâm ra bây giờ thấy chẳng bao giờ là đủ cả.

Hơn hết thời tiết thêm thắt vào chút yếu đuối ý! Bạn thử có người yêu là biết ngay luôn.

À! Hay đơn giản là có crush thôi cho dễ, trời mà lạnh là lòng sẽ lặng, khi ấy nỗi nhớ crush sẽ ùa về.

Ngày này năm ngoái tôi vậy đó! Nhưng năm nay không cần phải kiềm chế nữa rồi, nhớ cứ nói là nhớ, mỗi lần như thế tôi đều được hắn tặng cho nụ cười tươi như nắng ý!
Thích cực luôn tụi mày ạ!
Hắn đưa tôi đến lớp rồi mới quay đầu lại về lớp hắn, vì cầu thang ngược hướng với lớp tôi.

– Lại được bạn đẹp trai đưa đi học à?
Tôi cười cười không trả lời.

Cái chuyện tôi quen hắn ngoài con Lợn ra tôi chẳng nói với ai, ngay cả lão anh tôi còn không nói cơ.

Hắn cũng vậy, hắn nói khi nào tôi đủ can đảm mới công khai nhưng nói thì vậy, việc hắn theo đuổi tôi cả trường đều biết, chỉ là sớm hay muộn sẽ thành đôi thôi nên có thể nói chẳng sợ con thằng nào giành người yêu cả.

…!
“Its the most beautiful time of the year
Lights fill the streets, spreadin so much cheer
I should be playin in the winter snow, but Ima be under the mistletoe
I dont wanna miss out on the holiday, but I cant stop starin at your face
I should be playin in the winter snow, but Ima be under the mistletoe
With you, shawty with you
With you, shawty with you
With you, under the mistletoe…”
Vậy là giáng sinh đến rồi, theo đó là kì thi học kì cũng đến gần hơn.

Và theo thông lệ hàng năm của trường, giáng sinh đến đồng nghĩa với việc Get Together cũng đến.

Năm trước bạn cún hát bài Last chirstmas, tôi nhớ thương bài hát ấy đến tận bây giờ.

Nghe giọng hắn hát thì mùa đông dù lạnh cỡ nào cũng thành ấm áp như xuân sang vậy.


Mà người kia đang bận ôn thi học sinh giỏi rồi, tôi không thể vì chuyện cỏn con này mà bắt hắn hát cho tôi nghe được.

Cũng chẳng hiểu tại sao hôm nay tôi online, mess hắn hiện lên một đoạn ghi âm nhỏ, giọng hắn trầm ấm cất lên bài Mistletoe, tim tôi theo phản xạ liền run rẩy khôn thôi.

Hắn tuy bận học, nhưng không tối nào quên nhắc tôi ngủ sớm.

Nhớ hôm trước tôi cứ tưởng hắn chắc chẳng biết đâu, lo ôn bài rồi nên tôi online khuya xem vài tập phim Naruto, khi ấy 11 giờ đêm rồi, đang xem thì hắn nhắn tin bảo tôi mau tắt máy.

Cứ như thế, chỉ là vài chuyện nhỏ nhặt lại khiến tôi ấm áp hẳn.

Và hôm nay, tuy tôi không nói, hắn vẫn quan tâm, nhớ đến tôi mà hát cho tôi nghe.

Hắn hát chay thôi nhưng hay lắm, cuối đoạn còn nhắc tôi ngủ ngon, hát cho nghe thế này chắc tối sẽ mơ thấy hắn chứ.

Tôi đã nghe đi nghe lại cả tối vẫn không chán.

Bạn trai của tôi rõ ràng rất tuyệt vời đúng không? Bạn trai của tôi ý!
Vẫn là bắt buộc đi dự lễ dù cho thứ hai tuần sau đã bắt đầu thi môn đầu tiên.

Nhưng năm nay tôi không chán, tôi thấy hơi hào hứng cơ ý!
Năm nay có cả tiết mục nhảy cover K-Pop, mà chính xác thứ làm tôi trông ngóng chính là các bạn Toán Tin sẽ nhảy bài Mic Drop của BTS.

Tôi với con Lợn hẹn nhau cùng vào trường, còn ghé Bibo mua trà sữa.

Trường tôi không cho phép học sinh mang đồ ăn bên ngoài vào, chỉ cho ăn uống tại canteen thôi nên phải giấu dữ lắm mới đem vô trong được ý!
Vô được rồi thì thấy lớp tôi bọn nó cũng mua vào uống.

Cái lớp đáng yêu muốn xỉu!
Đợt này Khoa không tham gia biểu diễn mà chỉ làm trong dàn hậu cần thôi.

Tính ra học Chuyên Anh cực ghê quá, chương trình này là một tay câu lạc bộ Anh văn dựng thay cho chuyên đề mỗi buổi sáng chào cờ đầu tuần.

Mà thành viên của câu lạc bộ toàn là học sinh lớp Anh không à, còn mấy lớp khác không đáng kể, phần cũng vì bắt buộc không chứ đâu.

Tôi ban đầu cũng muốn tham gia đó mà tại nghe đâu sinh hoạt câu lạc bộ ngay sáng chủ nhật, cả tuần có mình bữa chủ nhật nghỉ xả hơi mà bắt đi sinh hoạt thì hơi đâu cho nổi? Thế nên dù trong câu lạc bộ có hắn tôi vẫn không tham gia.

Mà hắn cũng không muốn tôi tham gia, hắn bảo mệt lắm, dành thời gian ngủ với học sẽ tốt hơn.

Tôi là tôi rất là nghe lời nha!
Nhưng mệt như thế, có đôi lúc tôi thấy hắn bơ phờ vì mấy hoạt động đoàn trường, theo kịp bài trên lớp đã vậy còn phải học bồi dưỡng luyện chuyên đề các thứ thấy xót lắm.

Tôi hỏi hắn thích Hóa hơn vậy sao đầu năm không đăng kí thi lại vào chuyên Hóa, hắn chỉ cười cười lắc đầu.

– Lớp cũng quen rồi, với tao cũng đang bồi dưỡng Hóa, Anh văn chỉ là học theo đam mê ngôn ngữ thôi.

Tôi phục hắn sát đất luôn, thế mạnh là Hóa học thì top đầu không nói, ngay cả Anh văn chỉ là sở thích mà cũng nhất lớp nhất khối mãi thì tôi cũng chẳng biết hắn là thể loại gì trên đời nữa.

Vì có Mic Drop nên tôi hẹn team Ami cùng xem, mà chỉ là tụi Ami cùng trường thôi chứ mấy đứa kia nó không đi được.

Nói thật thì Get Together nó nhạt khủng khiếp, toàn nghe nói tiếng anh mà chẳng có hiểu gì cả.

Tôi tham dự lễ mà tâm hồn có để ở trên kia đâu, trốn xuống tuốt bên dưới vừa uống trà sữa vừa nói chuyện với tụi nó.

Tôi còn chụp với Băng Tâm vài tấm, hẹn nó xíu cùng chen lên trên quẩy Mic Drop cho vui.

Nó rất vui vẻ đồng ý.

Một lúc thì cũng đến, nguyên đám bọn tôi kéo nhau lên phía trên gần sân khấu để tiện quẩy.

Có điều, nhạc thì hay rồi cơ mà nhảy chả ra gì cả.

Tôi biết là trong giai đoạn ôn thi hiện giờ để có thời gian tập luyện khá khó khăn, nhưng nhìn bọn họ nhảy tôi chẳng có hứng thú hét theo nhạc luôn nói chi là đứng nhảy cùng.

Nếu không thể nhảy đẹp thì ít ra cũng nên nghiêm túc chứ cứ đứng rồi quơ loạn trên đó thật khiến bài hát vốn sôi động bỗng trở nên nhàm chán.

Đám bọn tôi ráng nán lại xem cho hết, rồi thở dài lùi về sau như ban đầu.

Thế là vì cái tiết mục như thế này mà tôi phải vác xác đi, tôi mệt nên thôi về ôn bài.

Tất nhiên là chưa tới giờ nên bác bảo vệ không cho tôi ra.

– Dạ nhà con xa lắm luôn, con không về bây giờ là đến đêm mới về tới nhà ý ạ!
Thiệt ra nhà con chỉ mất hai mươi phút nếu đi bình thường và bảy phút nếu phóng nhanh thôi.

– Thiệt không? Rồi có xin cô chủ nhiệm chưa đó?
– Dạ có rồi mà chú, cô bảo về sớm không nguy hiểm.

Thiệt ra là chưa xin, nhưng bác có biết tôi học lớp nào đâu.

Cuối cùng bác cũng đồng ý.

Tôi đang hăm hở dắt xe ra thì từ đâu thằng nào chạy lại giành lấy xe tôi dắt dùm.

Tôi chả hiểu cái quần gì đang diễn ra luôn.

– Dạ con về chung với bạn này, tụi con ở cạnh nhà.

Láo toét, bố mày có quen mày bao giờ đâu mà về chung với chả về riêng? Với lại hai bên nhà tôi là hai bãi sậy to chứ có cái nhà nào đâu mà bên cạnh?
Nhưng tôi vẫn làm phước nên không nói gì, dù sao chị đây cũng đang trốn về.

Tên kia dắt xe tôi ra đến ngoài cổng một chút thì dựng chân chõi rồi không nói không rằng bước đi luôn.

Tôi đứng đó thật sự điên hết cả người.

Trên đời lại có thể tồn tại loại người bất lịch sự như thế luôn sao?
Không chần chừ, tôi liền đá bay tên đáng ghét kia ra khỏi đầu và leo lên xe rồ ga phóng ngang qua mặt nó.

Thứ ăn cháo đá bát.

– —
Tui cảm thấy nó ngọt quá sức cần thiết:v
Mình đã up truyện mới rồi nhé! Các cậu nếu có hứng thú có thể vào tường nhà mình xem truyện.

Mong các cậu sẽ ủng hộ đứa con tinh thần mới của mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.