Bạn đang đọc Chuyến Tàu Thanh Xuân FULL – Chương 11: Đêm Công Diễn Đáng Nhớ
Từ cái hôm đi thi về thì đến hôm nay đã gần một tuần rồi.
Bọn tôi thi ngay chủ nhật thì đến thứ hai hôm sau đã có kết quả, nhanh lắm luôn.
Cả trường có đến hai mươi tám lớp thi, đã vậy mỗi lớp phải đăng ký tận hai tiết mục thì cũng phải cạnh tranh đến hơn năm mươi sáu phần thi mới có giải.
Ấy vậy mà lớp tôi vẫn được giải ba đấy, giỏi không?
Theo như tôi nghe được từ mấy đứa bạn cùng lớp mà hôm đó bọn nó thấy thầy cô nhận xét trong giấy là đội hình đẹp và nhảy đều thì phải.
Cũng không biết thông tin có chính xác không nhưng bọn tôi cũng vui thôi rồi.
Đêm công diễn sẽ được diễn ra vào buổi tối trước ngày tổ chức lễ”Nhà giáo Việt Nam”.
Vì là buổi tối nên chắc chắn không khí sẽ rất nóng, tôi đang rất mong chờ đến ngày hôm đó đây.
Tiết mục nhảy hiện đại lớp tôi được tham gia công diễn vào đêm trước đó, không phải ngay ngày chính nhưng cũng đủ sướng rồi.
Ngày chính tổ chức ngay buổi sáng sớm, nhảy hiện đại buổi tối mới sướng chứ.
Để có được vài phút biểu diễn trên sân khấu mà bọn tôi phải cực khổ đi tập, mà là ở trường mới ác.
Trường xa hơn nhà tôi tận sáu cây số chứ ít ỏi gì đâu, tốn xăng chết đi được, đã vậy còn không được ngủ trưa nữa chứ.
Ngày cô hẹn các lớp được công diễn là vào chiều thứ ba.
Theo như thời khóa biểu thì phải đi học buổi phụ nhưng vì tháng này có lễ lớn nên được nghỉ học buổi chiều cả tuần.
Vui với mấy đứa khác, còn tụi tôi trong đội múa thì có cho nghỉ học buổi chiều vẫn phải lếch vào trường tập văn nghệ như thường.
Hôm nay là đợt tập đầu tiên trong tuần.
Vì chỉ là tập trung để cô Thụy dặn dò đôi chút nên học sinh cũng không nhiều lắm.
Lớp tôi vì đông nên chiếm hẳn một hàng ghế trong khi mấy lớp khác chỉ chưa tới mười người.
Ngồi tán dóc với bọn nó, rồi sẵn mắt mà quét hết cái hội trường tôi vẫn không thấy hắn.
Hắn không có trong đội văn nghệ nên không đi là đúng rồi, tôi tuy đã đoán trước được điều này nhưng vẫn hụt hẫng đôi chút.
Ngồi làm khán giả hò reo cổ vũ được một lúc thì đến lượt lớp tôi diễn thử.
Cái buổi đi thi nói thật thì ngoài ban giám khảo ra thì khán giả chỉ trên dưới chục người.
Còn lần này đông hơn nhiều, tuy chắc chắn không bằng được hôm đi thi cũng như đêm công diễn nhưng cũng đủ làm tôi run hết cả người.
Lớp tôi vì chọn bài sôi động, động tác lại vừa đều vừa đẹp nên được mọi người hưởng ứng rất kịch liệt.
Tràn pháo tay vang lên giòn giã, cả những lời bài hát cũng được hú hét theo trên nền nhạc cho sẵn.
Giây phút đó, thật sự rất tuyệt vời.
Bọn tôi khi xuống sân khấu thì được vài anh chị khối trên khen ngợi, cả bọn cứ cười tít mắt thôi.
Thích lắm!
Tú sau khi được cô Thụy kêu lại nói chuyện thì chạy lại kéo lớp tôi ra ngoài tường thuật lại lời cô.
Vì áo lớp tôi màu đen, nhảy buổi tối nên sợ sẽ không thấy được.
Cô yêu cầu lớp phải đổi lại trang phục thành màu sáng hơn.
Và cũng có thêm một tin sốc hơn nữa, vì là đêm diễn có sự góp mặt của đại biểu lớn nên rất quan trọng.
Tiết mục cô chọn ra lại quá nhiều, thêm nữa cô muốn gộp các tiết mục lại với nhau tạo thành một bài mới hơn nữa nên phải căng não ra phối lại lời nhạc và cắt đi vài phân đoạn trong bài.
Mười Toán Tin sẽ hợp tác với lớp tôi trong lần này.
Mối quan hệ của tôi đó giờ hạn hẹp với cả tôi chỉ vừa vào trường, còn chưa hết học kì một nên chuyện tôi không quen Toán Tin cũng là điều dễ hiểu.
Tôi thì vậy chứ mấy đứa kia nó có vẻ đã biết lớp này từ trước rồi.
Hai lớp hẹn về xem lại bài nhảy của nhau rồi hôm sau sẽ đóng góp ý kiến.
Tôi chỉ đơn giản đứng đó nghe nghóng thôi, có biết nói gì đâu, lên tiếng lại xàm xàm cái là nhục chết.
Xong chuyện nhảy nhót thì tới trang phục, Tú nói là sẽ đặt áo trắng cho đêm đó.
Mà áo trắng sẽ có nhiều mẫu nên bây giờ ai rãnh đi lựa đồ luôn.
Tôi rãnh nên tôi đi.
Vừa thoát khỏi đống âm thanh hỗn tạp phía trong hội trường, tôi hướng theo phía lớp mà đi nhanh để tránh bị bỏ lại phía sau.
Đến khi tôi vừa chỉ bước ra khỏi cửa thì gặp hắn.
Tim tôi theo bộ dạng bất cần của hắn mà lại rung động.
Thay vì đi nhảy như tôi, hắn lại đi tập bóng chuyền.
Trên người hắn là bộ đồng phục thể dục đã thả hai cúc áo trên, gương mặt vì chơi thể thao mà đỏ bừng, trán còn lấm tấm vài giọt mồ hôi, tóc hắn cũng theo đó mà bết hẳn vào trán.
Đã vậy, khi hình tượng cool boy của hắn lên cao trào trong mắt tôi chính là quả bóng chuyền đang được hắn điều khiển quay trên ngón tay rất thuần thục.
Lại vì ánh mắt luôn mở sẵn chế độ săn crush nên dù chỉ là vài ba giây ngắn ngủi lướt qua nhau cũng đủ làm tim tôi run lên.
Lúc đó, tôi cảm thấy mặt mình thật sự rất đỏ.
….!
Hôm nay bọn tôi phải chạy chương trình trước buổi diễn tối mai.
Theo lịch cô đưa thì ba giờ mới bắt đầu chạy thử chương trình, nhưng vì buổi chiều nay đa số các lớp đều học buổi phụ trong trường nên cũng không có gì đáng nói vụ giờ giấc này nọ hết.
Các lớp khác đều có tiết học trên lớp nhưng vì sắp có lễ và các đại biểu tham gia nên phải dọn vệ sinh trường học.
Còn lớp tôi may sao học thể dục, tức là ngồi chơi không học.
Mà cũng chả biết sao thầy không kêu lớp tôi đi cơ.
Thế nên mặc cho các lớp khác và cả mấy anh chị khối trên đang bận rộn chạy qua lại thì tập thể đáng yêu 10C3 vẫn cứ ung dung đá cầu, chụp hình, hóng mát các thứ.
Thấy mãn nguyện vô cùng!
Sau một hồi hóng trận đấu chọi cầu đầy kịch tính của tụi lớp thì tôi đâm ra nản.
Hỏi vài đứa xung quanh và đã chắc chắn là sẽ không bị tịch thu điện thoại thì tôi mới dám đem em ấy ra khỏi cặp và cắm cáp vào nghe nhạc.
Dù bây giờ vẫn là trưa nhưng chắc Ông Trời biết hôm nay có buổi tổng duyệt nên cho trời mát.
Chỉ là hơi lo lắng vì bầu trời đang chuyển mưa thôi…!Nhưng bù lại mát lắm.
Ngồi ngay sảnh chính hướng ra phía khuôn viên cạnh trường, cây cối um tùm, hoa lá bát ngát thì mát lạnh sản khoái vô cùng.
Lướt danh sách nhạc, tôi mở đại một bài và nhấn chế độ ngẫu nhiên, cho nó tự do chạy đến các bài hát trong máy.
Vào đêm mai, tôi vì muốn được quẩy hết mình theo nhạc mà đã về nhà và xem lại các video tập nhảy của BTS.
Xem kĩ đến mức thuộc cả động tác, muốn hát theo đến mức thuộc cả lời lyrics, cơ mà dù thuộc nằm lòng tôi vẫn không thể nhảy hay hát theo được.
Cái chuyện mình nghĩ với mình thực hành nó khác xa thực tế lắm.
Và vì suốt ngày cứ ru rú trong phòng cày video của họ mà bây giờ tôi trở thành fan từ lúc nào không hay luôn.
Tôi chỉ nhận ra điều này từ khi trang chủ Youtube của tôi tràn ngập các bài hát của họ, newfeed facebook của tôi ngập ngụa trong đống chữ Hàn Việt khó hiểu hay trong đầu tôi liên tục vang lên thứ giai điệu của nhóm nhạc kia.
Thế là trong thoáng chốc, tôi lại sa chân vào cộng đồng fandom BTS, mang danh Ami* mà đi khắp mọi nơi.
Tôi vừa nghe nhạc, vừa hóng gió và thong thả ngồi ngắm crush.
Lớp crush trực ở hành lang ngay chỗ lớp tôi ngồi tập thể dục nên tầm nhìn của tôi rất thoải mái, không bị cản trở chút nào.
Crush đẹp trai ơi là đẹp trai, đến cả cầm cây chổi quét sân cũng thấy đẹp đến nao lòng.
Có vẻ như thấy tôi sung sướng quá nên Ông trời không cho tôi toại nguyện, mặc nhiên để thầy tổng phụ trách phân công cho crush lên tầng trên dọn vệ sinh.
Crush đi ngang qua tôi, mùi hương của cậu ấy theo gió mà sộc vào mũi.
Vừa thấy xao xuyến vừa thấy thương crush vô cùng.
Cơ mà sao mấy thằng đi chung với crush lại có thái độ đó chứ? Trực vệ sinh với người đẹp trai như hắn, tại sao bọn họ lại mang vẻ mặt chán chường như vậy? Có biết chăng nơi đây có người muốn còn không được?
Tôi đau lòng dõi theo bóng lưng crush đến khuất hẳn sau dãy cầu thang gần đó.
Tâm trạng còn đang rơi vào cái hố sâu thì trên vai truyền đến cảm giác đau đớn.
Giây sau thì một bên tai nghe đã bị giật mất.
– Sao?
Tôi nhìn gương mặt cau có cạnh mình, cũng chẳng có tâm trạng cãi vã mà chỉnh lại tai nghe cho hợp với hai đứa hơn.
– Không có gì.
Gớm! Lại còn ra vẻ.
– Nói đi, tao nghe.
Để bụng sẽ không tốt.
Không tốt vì mày sẽ lôi tao ra làm cái bao cát trút giận.
– Tại mày hỏi nên tao mới nói.
Má! Lúc nãy rõ ràng là nhà vệ sinh có nhiều chỗ vậy mà vẫn lại cửa phòng tao la hét hối thúc tao các thứ.
Tao bực quá ngồi trong đó hơn mười lăm phút mới ra.
Nó liếc tao mày.
Mày thấy nó trơ trẽn không? Rõ là giải quyết nhanh cho vào còn tỏ thái độ.
Giải quyết nhanh mà cũng ráng ở trỏng hơn mười lăm phút.
Mà cũng hay nhỉ? Mày bị nó làm cho bực mình thì tìm nó mà đánh mà mắng.
Thế quái gì lại về đây đấm đá giận hờn tao.
– Nhỏ đó kì cục thiệt.
Cơ mà vẫn chả dám nói.
Nhường nhịn nó chút cho yên ổn, nó vui mà tôi cũng nhẹ nhõm.
– Thấy chưa? Tao nói mà.
Nó hả dạ rồi thì vui ra mặt, hớn hở kể tôi nghe vài chuyện về trai nhà.
Tôi mới chân ướt chân ráo vào fandom nên còn cần nó giúp đỡ nhiều lắm.
Nó huyên thuyên đủ thứ chuyện trên đời, từ lịch sử hình thành tới sự kiện qua từng năm của nhóm.
Có vài chuyện nó kể mà tôi còn chẳng tin được, cứ hết há hốc mồm lại gật gù theo nó.
Xem ra, tôi thích BTS đúng là không uổng công.
Nó nói, tôi nghe thoắt cái đã đến giờ tổng duyệt.
Mọi người cũng đã dọn vệ sinh xong xuôi.
Vì vẫn còn sớm nên đa số đều ở lại, rất ít người ra về.
Không khí xung quanh rất nhộn nhịp, cười cười nói nói vui cực.
Tôi theo chân tụi lớp đến chân cầu thang ở dãy A để xem trang phục biểu diễn bài “Cô Tấm”, vì trang phục hôm bọn tôi thi đã hết đồ nên lần này là trang phục khác mà Jenny mượn về từ Nhà văn hóa tỉnh, tôi nghe nói lần này mướn không cần trả phí.
Mối quan hệ của mấy đứa trong lớp thật khiến tôi phải trầm trồ.
Vài đứa trong đội múa đi thử trang phục mới, Yến tuy không phải cô Tấm nhưng nó được phân công mặc bà ba để múa sào nên nó cũng đi.
Tôi vì rãnh rỗi nên đi theo nó.
Mà cũng nhờ đi theo nó tôi mới có cơ hội gặp crush.
Tôi đang đợi Yến thay đồ thì phía xa xa hắn đi lại, hướng hắn đi, là nhà xe.
Không phải là hắn định về nhà đó chứ?
– Cậu không ở lại à?
Khi khoảng cách giữa tôi và hắn đã đủ gần, tôi mới có lý do để có thể thoải mái bắt chuyện với hắn mà không bị cái sự ngượng ngùng kia lấn chiếm.
Hắn có vẻ như là không để ý đến sự có mặt của tôi nên ngay khi nghe tiếng, hắn đã giật mình một chút, nhưng rất nhanh sau đó đã lấy lại nét mặt bình thản mà gật đầu một cái.
Tôi đã liệt kê hàng loạt câu hỏi để duy trì cuộc đối thoại cho đến khi thấy sự dửng dưng trên gương mặt hắn.
Thế là biết bao nhiêu hào hứng đều vì thái độ của hắn mà biến mất.
Tôi không biết nên nói gì tiếp theo, cũng không biết làm sao để có thể chào hắn cho thật tự nhiên, thế là cứ đứng đực ra đó mặc cho đôi mắt hắn đang hiện lên tia khó hiểu.
– Áo hơi chật rồi mày ơi.
Lần này tôi phải cảm ơn nó rồi.
Yến cầm cái áo đi ra cùng với giọng lèm bèm vì áo nó chật, tôi như người chết đuối vớ được chiếc phao mà vội vàng ôm lấy cánh tay nó, đồng thời cố gắng cười tươi với hắn.
– Tôi phải ở lại chạy chương trình, vậy thôi chào cậu!
Tôi thấy hắn mở miệng, có vẻ như định nói gì đó nhưng sau đó lại im lặng, đưa tay chào tôi rồi quay lưng đi luôn.
Hắn nên đối xử với tôi như này ngay từ đầu thì đến bây giờ có khi tôi đã chẳng buồn đến vậy.
Nhà trường thử loa và mở nhạc rất lớn, lại ngay một bài nhạc dance sôi động của Hàn nên mọi người đang cực kì hào hứng.
Tôi tuy chả thể cười nổi nhưng ít ra thứ âm nhạc này có thể an ủi tôi đôi chút.
Chương trình tổng duyệt bắt đầu, mọi người mau chóng lui về phía dưới sân khấu và nhường chỗ cho các tiết mục.
Đúng thật là âm nhạc đã làm tâm trạng tôi tốt lên nhiều, tuy vẫn còn hụt hẫng vì crush nhưng cũng không phải vì hắn mà tôi lại chán đời được.
Lấy lại tinh thần, tôi chạy lại chỗ lớp đứng để tránh bị lạc, có điều, lớp tôi đứng cách xa sân khấu quá, thành ra nhón chân cách mấy vẫn không thấy gì hết.
Tôi cứ tưởng phải theo lớp mà không dám bon chen nhưng thấy vài đứa chạy lên phía trước nên cũng theo bọn nó lên trên xem luôn.
Lần trước tôi xem có bao nhiêu tiết mục đâu, mấy tiết mục được giải chắc chắn rất hay.
Chờ ngày mai thì lâu quá, bây giờ xem luôn cho đỡ hóng.
Tìm một chỗ thích hợp phía trước, cũng phải mất gần chục phút tầm nhìn phía trước mới thực sự ổn.
Vì nếu tôi ở phía trước thì sẽ có người muốn chen lên phía trước tôi, rồi lại một người nữa muốn chen lên, nhiều nhiều nữa thì đâm ra tôi cũng không thấy gì luôn.
Nhưng vì khán giả lấn át quá không có chỗ nhảy nên bị thầy Đại dạy Sử đuổi xuống hết.
May sao đến chỗ tôi thì thôi, tôi lại được chiếm vị trí đầu tiên.
Đứng xem hoài cũng mỏi, ngồi luôn cho khỏe, có cái chỗ ngồi này không ở chính diện sân khấu ngược lại là còn ở phía sau lưng mấy lớp nhảy.
Không xem được trọn vẹn vì không thấy được đội hình, nhưng thôi coi như cũng được rồi.
Quay đi quay lại mấy tiết mục mà đến lớp tôi rồi.
Lần này nhảy trước nhiều người hơn làm tôi cực kì ngại nhưng nhảy được một chút là lại mạnh dạn trở lại ngay.
Lớp tôi nhảy xong cũng hơn năm giờ chiều, bằng giờ tan học bình thường.
Ngày mai sẽ công diễn chính thức nên bây giờ về nhà dưỡng sức mai quẩy nữa.
Nãy giờ hát nhiều chứ nhảy hiện đại thì chả có bao nhiêu.
Xong lớp mình thì tôi bay về luôn.
Crush thì sao chứ? Cũng không thể cứ chán nản mãi được, có nhiêu đó cũng không chịu nổi thì sao đủ dũng khí để tiếp tục theo đuổi hắn?
…!
Hôm nay là đêm công diễn chính thức, tôi vừa từ tiệm salon gần nhà về.
Còn hơn một tiếng nữa mới tới giờ nên rất thảnh thơi.
Đem điện thoại ra sống ảo đăng Facebook các thứ, ngồi chờ lượt like tăng cũng chả làm tôi kém hào hứng.
Vì là thứ sáu nên con Lợn đi được.
– Ê Vi! Bà trang điểm chưa? Cho tui quá giang qua nhà Tú được không?
– Tui trang điểm rồi, để tui qua liền, năm phút nữa ra nha.
– Okay!
Trả lời xong tin nhắn với Hoàng Anh thì tôi mặc vội áo đi luôn.
Tôi với Anh vừa tới nhà Tú thì bầu trời đã chuyển đỏ, chim quạ gì đó bây tứ tung trên trời.
Cả đám ở nhà Tú cũng gần chục đứa nếu tính luôn cả tôi.
Sắp đến giờ đóng cửa và bọn nó lại chưa trang điểm xong…!
Đứa nào cũng gấp gáp cho kịp giờ diễn, tôi chào bọn nó một cái rồi tìm đại một chỗ trống mà tiếp tục chuyên môn bấm điện thoại.
– Alo, tụi mày tới chưa?
– Trời đất! Rồi có sao không?
– Vậy kiếm chỗ nào nghỉ đi để bọn tao lại sớm.
Jenny đang nói chuyện điện thoại với ai đó, có vẻ như nó rất thảng thốt và cả lo lắng.
Tôi hiếu kì ngước đầu lên nhìn nó.
– Yến với Triệu Vy đụng xe.
Tôi lúc đó tim bỗng dưng hẫng một cái, giây sau bỗng dưng đập mạnh đến không thể cầm nổi điện thoại trên tay.
Ban nãy nó còn rủ tôi đi trang điểm chung cơ mà, sao tự nhiên bây giờ lại…!
– Vậy nó có sao không?
– Còn đang khóc, đau quá chả biết có nhảy nổi không.
Tôi bây giờ lo lắng đến run cả tay chân.
Chả biết chạy sao mà lại đụng phải xe người ta thế không biết, rồi có sứt thuốc hay bị gãy chỗ nào không nữa.
Thật sự lo lắm rồi, tôi không còn tâm trạng nào để mà ngồi ở đây hết.
– Anh ơi! Trang điểm xong rồi thì mình đi luôn đi.
– Tui xong rồi nè.
Hoàng Anh mặt mày cũng nhăn nhó lắm, nó vơ vội cái cặp rồi đi ra sân lấy xe luôn.
Vì là Anh chở nên tôi điện lại cho Yến để xem nó sao rồi.
Thấy vẫn còn thút thít khổ sở nên tôi bên này lo sốt vó cả lên.
– Mày có sát khuẩn hay băng bó gì chưa?
– “Tao chưa, huhu…”
– Vậy để tao mua đồ lại cho mày, tí tao lại rồi điện.
Nó hức hức mấy cái rồi tắt máy.
Tôi với Anh ghé vào một tiệm thuốc trên đường mua bông băng thuốc đỏ rồi nhanh chóng chạy tới trường.
Trong lúc Anh đang gửi xe, tôi điện và xác định nơi nó đang ngồi mà nhanh chân chạy đi tìm nó, Anh gửi xe xong cũng chạy theo phía sau tôi.
Quái lạ, con này nó nói nó đang ở sảnh phụ gần canteen vậy mà nãy giờ chạy muốn tụt quần vẫn đéo thấy.
– Alo, mày đâu?
– Mày đâu mới đúng, tao đang ở sảnh gần cổng nè.
Đờ mờ, cái đó là sảnh chính mà, sao lúc nãy tôi chạy ngang không thấy.
Nó đau chân mà còn đang muốn chơi đuổi bắt với tôi à?
Và biết gì không? Tôi lại chỗ nó nói rồi và vẫn đéo thấy nó.
Tôi muốn tức điên, Anh cũng gần như nóng mặt rồi.
Thế là lại điện, lại tìm mòn mắt.
Sau một hồi thì cũng thấy nó đang ở hàng ghế khán giả, có lớp tôi, có cả con Lợn.
– Sao rồi?
Tôi ngồi thụp xuống xem vết thương ở đầu gối nó, cũng đã băng bó sơ sài.
– Đi cũng đau nữa, không biết có nhảy được không.
– Má ơi, tao đang nhắn tin với ghệ tao tự nhiên đụng xe, con Yến té ngang còn tao bay lên trời luôn.
Tôi trợn tròn mắt nhìn Triệu Vy kế bên đang than khóc.
Quái nào lại té kinh khủng thế.
Hai đứa nó ngồi xuống cái ghế nhựa, ra sức bóp chân tay kịch liệt.
Tôi đưa nó bịch thuốc mua vừa nãy, nó cũng xé ra băng bó lại.
Được một chút thì tụi kia cũng tới, xác định Yến với Vy không bị gì quá kinh khủng thì đứa nào đứa nấy mặt mày nhẹ nhõm hẳn ra.
“Nếu cố thì sẽ nhảy được, chỉ là hơi đau chút.”
Đụng trúng xe người ta mà may mắn là người ta không sao, chứ xe người ta mà trầy hay hư cái gì là đền bạt mạng, có xe nó thì bị bể đèn.
Haizz! Xem ra mọi chuyện cũng không nghiêm trọng lắm.
Đêm nay rất quan trọng, lạng quạng là bị trường mắng ngay, dù sao cũng có đại biểu mà.
Tiết mục hát của Tú không được giải nhưng nó lại được trường phân công hát đệm cho lớp 10C2 bài “Bụi Phấn” với đàn guitar điện của đàn anh khóa trên.
Lại thêm một tiết mục nhảy hiện đại của C2 nhưng là 11C2, hai người nhảy thôi nhưng phối hợp ăn ý cực.
Tôi đang nhón chân xem thì con Lợn bên cạnh rất hào hứng hét lên với tôi.
– Lớp này có đoạn nhảy bài trai nhà mình đó.
Tôi vừa nghe tới đây đã hứng khởi nhảy cẫng lên, trước đó đã rất tập trung nay lại càng tập trung hơn nữa.
Bài hát mới vừa ra gần đây đang được phát lên, anh chị nhảy xung thì tôi với con Lợn dưới này cũng hào hứng không kém, và cả đám đông nữa, không khí bỗng chốc nóng lên rất kịch liệt.
Ù ôi ngay hai bài tôi thích nữa cơ.
Nhịp tim tôi tăng đến mức sắp không thể kiểm soát được luôn rồi.
Mấy người xung quanh quay qua nhìn tôi như sinh vật lạ.
Kệ họ, tôi nhảy mặc tôi.
Hú hét xong cũng mệt muốn xĩu, nghe nó nói còn phần nhảy của mấy anh 11 nhảy toàn bài BTS thì tôi lại lấy lại năng lượng.
Xem được một lát nữa thì tới phiên lớp tôi.
Cả bọn nhanh chóng di chuyển về phía cánh gà chuẩn bị.
Lớp tôi nhảy gần hai chục đứa, phân đều ra thành bốn bài nhảy hiện đại, chỉ có bài cuối là cả đám sẽ lên nhảy kết thúc đội hình thôi.
Vì cô Thụy đã sắp xếp nên bây giờ lên năm bài bao gồm cả bài của lớp Toán Tin nữa.
Bài đầu, lớp tôi nhảy.
Bài cuối, lớp tôi kết thúc.
Chính là lớp Tin chỉ nhảy phần giữa, nhưng…!đó là cô sắp xếp, sao mà đổi được?
Trước mặt thì cười cười nói nói là thế mà khi lớp về hết chỉ còn Tú ở lại chuẩn bị cho phần hát của mình, thì cả lớp họ xông ra chửi.
Đéo có cái tức nào tức hơn, toàn là con trai lại xông vào chửi một đứa con gái.
Cho dù cô Thụy đã lên tiếng hết rồi nhưng cả hai lớp bây giờ có hiềm khích kinh khủng.
Cơ mà tôi nói rồi, bài lớp tôi chọn rất sôi động nên nhạc vừa vang lên cả trường đã hét lên rất lớn.
Không khí theo đó mà nóng lên rất nhanh.
Khi đứng lên sân khấu, phía dưới tôi thật sự không thấy cái gì hết.
Đèn và khói trên sân khấu làm tôi chỉ thấy một màu trắng nhợt nhạt, cứ như mắt mình bị mù ấy, dù mở to nhưng vẫn không thể thấy gì.
Theo nhạc mà nhảy thôi chứ không có thấy gì hết.
Đến bài cuối lớp tôi kéo ra hết, cả bọn về vị trí rồi nhảy.
Phía dưới la hét hào hứng thì trên đây bọn tôi run chả dám nhảy mạnh.
Vì đông mà lần trước nhảy sân khấu đã bị sập, lần này mà sập nữa là đội quần ăn cám luôn.
Yến với Triệu Vy tuy bị đau chân nhưng nhảy cũng hăng lắm, đội hình vẫn vậy không có gì thay đổi.
May mắn là mọi chuyện đều diễn ra tốt đẹp.
Chúng tôi nắm tay nhau cúi đầu chào khán giả, tôi nghe thấy tiếng reo hò cổ vũ, tiếng pháo tay lớn như sấm và cả thấy đâu đó là những ánh đèn nhỏ dưới biển người bên dưới.
Tựa như lightstick, rất đẹp!
– Yaaa! Mấy em nhảy tốt lắm, chắc đói rồi, đi ăn cô khao.
– Hú! Cô là nhất.
– Yeah!
– Đi ăn tụi mày ơi.
Tôi quẩy nãy giờ cũng đói rồi, nghe ăn thì mắt sáng như đèn pha, rất hưởng ứng hú hét.
Nhưng mà…!thôi để giải quyết cái rồi chạy theo sau.
Tôi định đi một mình nhưng nhìn dãy nhà tối om thì sợ run người, quay lại lôi đại một đứa theo.
– Tao cũng mắc, tao với mày đi.
Mừng ghê à huhu!
Nãy đứng đằng kia nhìn thấy ghê lắm, hèn gì vô đây rồi mới biết có cả đống trong này.
Tôi vì tình trạng cấp bách nên vô trước, đợi Thảo Vy thì lúc đó người người vào càng đông, tôi nói vọng vô nói ra ngoài đợi nó chứ ở trong này nữa banh mũi.
Chả biết mấy mẻ nghĩ gì, cái nhà vệ sinh thúi muốn chết lại vô trỏng thoa son tán gẫu.
Đéo hiểu nổi luôn.
Chưa được bao lâu thì Thảo Vy chạy ra, tôi với nó còn chưa kịp nói gì thì đâu đó ngoài kia vang lên “Fire”.
Tôi theo tâm trạng hú hét điên cuồng, vội chạy lại nắm tay kéo nó đi về đám đông.
Sao nhạc nổi lên đúng lúc quá vậy? Tôi sắp đi ăn với lớp mà.
Muốn ở lại quẩy hết nhạc mới về cũng không được.
Anh với Vy kéo tôi đi nhanh không là bị lớp bỏ lại liền.
Tôi cực kì tiếc núi, tuy đã rời trường nhưng tâm trạng vẫn còn hào hứng lắm.
Trên đường không kiềm chế được mà vừa nhảy trên xe vừa hú hét.
Hình tượng ngoan hiền đã bị đánh sập trong mắt tụi lớp.
Đứa nào cũng trêu tôi, đã vậy tôi không ngại lại còn rú như điên dại hơn.
Hôm đó vì trai mà tôi đã đánh mất bản thân mình.
Vì lớp quá đông, không có chỗ ngồi nên quán phải xếp bàn dài ra cả vỉa hè gần đường.
Đến năm cái lẩu được bưng ra, mì rồi tôm, thịt, hải sản, rau, nấm các thứ đều được tụi kia trụng vào lẩu.
Tôi high quá nên chạy hết chỗ này chỗ kia chụp hình, đợi lẩu sôi thì bỏ chén ăn.
Chụp hình, ăn uống rồi hát hò các thứ thì cũng mười giờ đêm.
Lớp định thêm tăng hai nhưng vì trễ quá nên cô bắt về, mà cũng phải về thôi chứ sao đi được nữa.
Vì phần ăn hôm nay rất nhiều, kêu thêm cũng rất nhiều món nên biên lai dài kinh khủng luôn.
Chúng tôi tự trích quỹ lớp và tiền của mỗi đứa một ít vào.
Tôi về trước nên cũng không biết sao nữa.
Vì tôi không có đóng tiền, chỉ nghe vài đứa trong lớp nói thôi, cũng không nghe tụi nó vận động đóng góp thêm gì nữa.
Tiền ăn hôm nay tôi thật sự không biết ai trả luôn.
Gió đêm quật vào mặt mát lạnh đến sản khoái.
Mặt trăng cũng đã lên cao rồi, tròn và to như bánh trôi nước vậy.
Rất đẹp và ngon lành.
– Trời ơi, tui không ngờ bà cũng có lúc high vậy luôn.
– Tui không có kiềm chế nổi.
Tôi nghe thấy giọng cười nhỏ, Anh cũng không nói gì nữa cho tới khi về đến nhà.
Tối nay tôi không gặp hắn nhưng điều đó cũng chả làm tôi quá bận tâm, dù sao sáng nay cũng đã thấy hắn đi ngang qua lớp vài lần, vậy là được rồi.
Hôm nay chả có gì làm tôi buồn bã, chỉ có chút tiếc núi vì không xem được trọn vẹn đêm công diễn hôm nay, cũng không thể quẩy hết bài nhạc của trai nhà.
Cơ mà, vẫn rất tuyệt vời.
…!
Sáng sớm, lễ 20/11 được tổ chức rất trang nghiêm.
Chiếc ô đủ màu sắc được kéo ra để che đi thứ ánh nắng gay gắt.
Học sinh trong trang phục trắng tinh khiết có mặt rất đầy đủ tham gia buổi lễ.
Lần lượt các thầy cô lên nhận thưởng bao gồm rất nhiều giải thưởng mà tôi chẳng thể nhớ rõ.
Thầy cô thì tươi như hoa, còn đám quỷ dưới này thì vật vờ như xác chết.
Sáng sớm đã phải tới đây dự lễ, bắt tôi phải dậy sớm hơn mọi ngày đã vậy còn không thể ăn sáng.
Vừa nóng vừa đói, thật khiến tôi muốn phát điên lên.
Buổi lễ cuối cùng cũng kết thúc tốt đẹp, tôi cùng cả lớp ra phía tượng đài của trường chụp hình lưu niệm.
Tuy thật là rất đói rồi nhưng tâm trạng hôm qua vẫn còn theo tôi đến tận hôm nay, tạm bỏ qua cơn đói đang cồn cào, tôi chạy đi selfie cùng mấy đứa bạn sau khi xác định hình lớp mình đã chụp xong.
Đang lăng xăng chạy chỗ này chỗ kia, định bụng chạy lại chụp hình với cô chủ nhiệm thì cánh tay đột nhiên bị kéo lại.
– Vi chụp với tôi một tấm.
Crush đứng đó, ngược lại với ánh nắng kia, với giọng nói trầm ấm và nụ cười kia.
Thành công làm tôi hồn bay phách lạc mà đơ cả người, cho tới khi hắn lặp lại lời nói đồng thời giơ điện thoại lên.
Cheese!
Hôm nay, tuyệt thật!
– —
*Ami: Hay còn gọi là ARMY, là tên fandom của BTS.
Mình có thể sẽ dùng từ này khá thường xuyên nên mọi người nhớ nha:3
– —
À! Đến đây thì thôi cho mình nói luôn, nếu như bạn có ác cảm với BTS thì mình khuyên nên dừng lại ở đây.
Mình chắc chắn sẽ nhắc về họ rất nhiều, nếu không muốn tiếp tục thì nên dừng lại.
Chương này toàn là nhạc với nhạc thôi, à mà các bạn có thấy mình nhắc về “Fire” hơi nhiều không? Vì thật sự là vậy đó:v Sau khi lọt hố BTS thì mình gặp bài này suốt.
Nếu thắc mắc tại sao mình cuồng điên cuồng dại vậy thì các bạn thử nghe đi.
Đảm bảo chất lượng khỏi nói.
Mấy video mình đính kèm nếu có hứng thì mở thử xem nhé! Trong truyện đều có nhắc tới mấy bài này nên mình đăng kèm video cho dễ hình dung.
– —
Hôm nay sinh nhật của mình.