Chuyến Tàu 16 Giờ 50

Chương 26


Đọc truyện Chuyến Tàu 16 Giờ 50 – Chương 26

Chị Gillicuddy, vậy chị đã hiểu tôi muốn chị làm thế nào chứ?

– Tôi nghe rất kỹ, – bà Gillicuddy đáp. – Nhưng tôi thấy tất cả màn kịch chị dàn ra ấy quá lạ lùng!

– Lạ lùng gì đâu?

– Chị nghĩ thử xem: Tôi phải đi cùng với chị đến Rutherford Hall, giả đang ốm và yêu cầu được ngồi yên, không tham gia cuộc trò chuyện chung!

– Có gì bất thường đâu? Trời mùa đông lạnh giá khủng khiếp làm chị bị cảm, hoặc chị lỡ ăn phải thứ gì khó tiêu, thiếu gì chuyện?

– Thôi được, nhưng bây giờ chị cho tôi biết màn kịch ấy nhằm mục đích gì?

– Chính đấy là điều tôi muốn giữ kín, chị Gillicuddy ạ.

– Vậy chị đòi hỏi tôi nhiều thứ quá đấy: Chị bắt tôi phải rời Ceylan sớm hơn dự định…

– Tình thế không thể chần chừ thêm được nữa, chị hiểu cho. Tôi lo sẽ lại thêm một vài người nữa bị giết. Tôi biết cảnh sát đã thi hành mọi biện pháp cần thiết để đề phòng, nhưng xem chừng hung thủ ranh ma hơn cảnh sát. Cho nên chị phải về và hôm nay chị đã về, tôi rất cảm ơn chị. Hình như ôtô đã đến!

Bà Gillicuddy khoác lên người tấm măng tô muối tiêu thường mặc, trong khi bà Marple quấn lên người rất nhiều khăn quàng. Họ lên xe, xe chạy về phía dinh cơ Rutherford Hall.

Lucy nhìn qua cửa sổ reo lên:

– Bà dì chị Lucy! Họ đến thăm chúng ta kìa! Hay quá!

– Bà già đáng ghét, – Cedric kêu lên. – Sai ai ra bảo họ rằng cả nhà đi vắng!

Emma chưa kịp trả lời ông anh thì bà người làm Hart đã mở cửa. Bà Marple bước vào, cùng đi là một bà già có dáng đĩnh đạc.

Bà Marple bắt tay Emma, nói:

– Hy vọng chúng tôi không làm phiền các vị. Mai tôi sẽ về nhà tôi ở thị trấn Mary Mead, cho nên hôm nay muốn đến chào và cảm ơn toàn thể gia đình ta đã đối xử tốt với cháu tôi là Lucy… Chết, tôi quên chưa giới thiệu bà bạn tôi, bà Gillicuddy. Bà cũng sẽ về thị trấn Mary Mead với tôi một thời gian.

Bà Gillicuddy chăm chú nhìn Emma, nói:

– Rất hân hạnh! – rồi quay sang chăm chú nhìn Cedric.

Cửa phòng khách lại mở, Lucy xuất hiện:

– Chào dì! Cháu hoàn toàn không biết dì…

– Dì đến để chào tiểu thư Crackenthorpe và cảm ơn tiểu thư đã đối xử với cháu rất tốt, – bà Marple nói.

Emma đáp:

– Đúng ra tôi phải cảm ơn cô cháu bà mới đúng, thưa bà Marple.

– Cô em tôi nói đúng đấy! – Cedric góp thêm. – Cô Lucy Eyelessbarrow đã tỏ ra rất tận tuỵ, nhất là vào thời gian cả nhà chúng tôi đau ốm.

– Tôi hy vọng mọi người bình phục cả rồi chứ? – bà Marple hỏi.


– Vâng, đúng thế thưa bà!

– Lucy kể với tôi là các vị bị ngộ độc. Do ăn phải nấm độc, đúng vậy không?

– Nguyên nhân chính xác thì hiện vẫn chưa rõ, – Emma nói khẽ.

Cedric cười khẩy:

– Bà đừng nghe cô em tôi! Mà tôi tin rằng bà đã nghe thấy đủ lời đồn đại rồi, phải không, thưa bà…

– Marple!

– Phải rồi, thưa bà Marple. Chỉ vụ đầu độc mới làm người ta bàn tán nhiều đến như thế!

Emma kêu lên:

– Cedric, anh bỏ cái giọng ấy đi! Anh quên ông chánh thanh tra đã dặn thế nào rồi à?

– Vớ vẩn! Ai chẳng biết cả rồi, kể cả hai bà đây!

Cedric quay sang nhìn hai bà khách.

Bà Gillicuddy nói:

– Riêng tôi chưa biết gì, vì tôi mới ở nước ngoài về.

– Nếu vậy, – Cedric nói tiếp, – bà chưa biết gì về mấy vụ tai tiếng trong gia đình chúng tôi? Chuyện thế này thôi, nhà bếp cho chúng tôi ăn món gà nấu cà-ri . Nhưng chắc bà dì cô Lucy thì đã biết.

Đột nhiên, cụ Crackenthorpe bước vào phòng vẻ mặt giận dữ:

– Sao thế? Hôm này bỏ mất bữa phụ à? Có chuyện gì vậy?

Nhìn thấy Lucy, cụ gọi:

– Cô bỏ bữa phụ phải không?

Lucy thản nhiên đáp:

– Tôi chuẩn bị xong rồi, sắp bưng lên bây giờ.

Cô đi ra, còn Emma thì giới thiệu hai bà khách với cha. Cụ già lại cáu kỉnh:

– Mau lên chứ, tôi không chịu được hai thứ: hoang phí và chậm chạp!

Đúng lúc ấy, Lucy bưng khay thức ăn nhẹ lên: một đĩa đầy bánh xăng – đuých. Theo sau cô, Bryan bưng một đĩa bánh ga-tô rất to.

– Sao hoang phí thế này? – Cụ Crackenthorpe lại quát. – Làm tiệc lớn thế này mà không thèm hỏi ý kiến chủ nhà là ta sao?


Emma đỏ bừng mặt vì xấu hổ với các vị khách:

– Hôm nay ngày sinh nhật bác sĩ Quimper.

– Sao không thấy hắn ta?

– Bác sĩ sắp đến đây bây giờ, thưa cha!

– Sinh nhật làm cái gì? Chỉ trẻ con mới làm sinh nhật, còn người thì thôi chứ! Ngay sinh nhật ta, ta cũng cấm các người làm.

Cedric cố nhịn cười:

– Tốn nến thắp!

– Câm ngay, đồ khốn! – cụ già gầm lên.

Để không khí dịu xuống, bà Marple nói chen vào:

– Dinh cơ của các vị đẹp quá, – bà trỏ ra ngoài cửa sổ, – Trang viên mênh mông và khó có nơi nào yên tĩnh như ở đây.

Emma nói:

– Nhưng rất buồn tẻ, thưa bà. Nơi đây như tách khỏi cuộc sống bên ngoài. Ngay khi mở cửa sổ, bà cũng chỉ nghe thấy tiếng xe cộ rất nhỏ từ ngoài nội thành vọng đến.

Bà Marple đánh rơi xắc tay, Cedric vội vã cúi xuống nhặt lên. Đúng lúc đó, bà Gillicuddy có vẻ lo lắng, ghé tai Emma thì thầm câu gì đó.

– Bà thấy trong người khó chịu ạ? Không sao, chị Lucy sẽ đưa bà lên gác nằm nghỉ.

Sau khi Lucy cùng bà Gillicuddy đi ra, bà Marple thấy cần giải thích:

– Trời hôm nay quá lạnh, bà bạn tôi vốn không được khoẻ…

Bryan eastley vẫn nhìn ra cửa sổ, reo lên:

– Bác sĩ Quimper đến kìa.

Một chiếc ôtô đỗ lại bên bậc thềm. Viên bác sĩ bước nhanh vào:

– Thời tiết tồi tệ quá! Tôi cam đoan chỉ lát nữa sẽ đổ trận mưa tuyết. Chào Emma, cô thấy trong người thế nào? Nhưng nhân dịp gì mà có những món ăn tuyệt vời thế kia?

– Sao ông bảo hôm nay sinh nhật ông kia mà?

– Đúng thế, nhưng tôi không ngờ các vị tổ chức to thế này: đã bao nhiêu năm nay tôi có tổ chức sinh nhật gì đâu! Tôi tưởng mọi người quên tôi rồi!

Viên bác sĩ có vẻ rất cảm động.


Emma hỏi:

– Bà biết bác sĩ Quimper chứ ạ, thưa bà Marple?

Bà vội đáp:

– Tất nhiên! Tôi đã gặp ông bác sĩ hôm trước, cũng chính tại đây. Và gần đây, ông có lần đã đến khám bệnh cho tôi, hôm ấy tôi bị cảm lạnh. Bác sĩ đã rất nhiệt tình, tôi rất biết ơn ông ấy.

Quimper hỏi:

– Hôm này bà bình phục hoàn toàn chưa?

– Rồi, cảm ơn ông.

Nhưng cụ Crackenthorpe lên tiếng:

– Sao mấy hôm nay ông không đến khám cho tôi, Quimper? Kiểu này thì tôi chết lúc nào, ông cũng không biết ấy chứ!

– Cụ còn sống lâu lắm! – viên bác sĩ vui vẻ đáp.

– Thế nào, bao giờ ta được ăn đấy?

– Xin mọi người cứ bắt đầu, đừng chờ bà bạn tôi. Bà bạn tôi có tính hễ thấy làm phiền ai là bà ấy nổi cáu!

Bryan đã chia bánh xăng-uých cho mọi người. Bà Marple có vẻ chăm chú nhìn:

– Xăng-uých kẹp gì thế này?

– Một thứ patê cá rất ngon, thưa bà. – Bryan đáp. – Để tôi chuẩn bị cho bà…

Cụ Crackenthorpe cười gằn:

– …. Cá tẩm thuốc độc đấy!

Emma kêu lên:

– Con van cha!

Nhưng ông cụ vẫn đùa tiếp kiểu độc ác:

– Hai thằng con tôi đã chết vì thuốc độc rồi đấy! Vừa ăn xong là quay lơ ra như hai con ruồi…

Cedric nói:

– Xin bà đừng ngại, thưa bà Marple.

Nói xong, ông ta lại bưng khay thức ăn mời mọi người.

– Mày ăn trước đi! – Cụ Crackenthorpe ra lệnh.

– Xin ăn ngay!

Cedric cắn luôn một miếng, trong khi bà Marple cười vui vẻ:

– Một hành động can đảm đáng khâm phục! Nhất là sau ngần ấy vụ đầu độc.

Rồi bà bắt chước Cedric. Đột nhiên bà nhăn mặt, cố nín thở.


– Tôi bị hóc xương… một cái xương dăm, – bà cố nói thật khẽ, vẻ mặt lo lắng. – Mắc trong cổ họng…

Bác sĩ Quimper đứng phắt dậy, với va li nhỏ đựng dụng cụ y tế, lấy ra một cái kẹp bằng kim loại mạ kền sáng loáng, yêu cầu bà già há to miệng.

Bằng cử chỉ thành thạo, ông ta loay hoay chìa dụng cụ vào cổ họng bà già. Đúng lúc ấy, bà Gillicuddy bước vào cùng với Lucy.

Nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt – bà Marple như bị đè ngửa, trong khi viên bác sĩ đỡ cổ bà – bà Gillicuddy bỗng nhiên thét lên:

– Chính hắn! … tên hung thủ trong toa tàu!

Nhanh như chớp, bà Marple gạt tay viên bác sĩ ra, tiến về phía bà bạn:

– Tôi biết trước chị sẽ nhận ra hắn, chị Gillicuddy! Đừng, chị đừng nói thêm một lời nào nữa!

Bà quay sang Quimper:

– Ông bác sĩ, lúc ông bóp cổ người phụ nữ trong toa tàu, ông không biết rằng có một người nhìn thấy. Bà bạn tôi đây, bà Gillicuddy, lúc đó ngồi trên đoàn tàu chạy song song với đoàn tàu của ông.

– Thế nghĩa là sao?… Quimper kêu lên, chân bước về phía bà Gillicuddy.

Bà Marple đã đứng chặn giữa hai người:

– Chỉ có một nghĩa duy nhất thôi: vừa rồi bà bạn tôi đã nhận ra ông và bà ấy sẽ tuyên thệ trước toà là khai đúng sự thật!…

Bà nói tiếp rất nhanh:

– Rất hiếm trường hợp một người thứ ba chứng kiến một vụ án mạng. Thông thường, những lời kết tội hung thủ chỉ là những chứng cứ gián tiếp. Riêng trong trường hợp này, là nhân chứng trực tiếp: Bà bạn tôi đã nhìn thấy tận mắt!

Mặt đỏ tía, Quimper gầm lên:

– Mụ già này điên!

Y định lao vào bà, nhưng Cedric đã nắm chặt vai y:

– Ra tên hung thủ ác độc ấy chính là mày? – ông vừa uất giận lắc phũ phàng vai gã bác sĩ vừa quát. – Chưa bao giờ tao có đôi chút cảm tình với mày đấy, ra tao đã không lầm. Tuy nhiên cũng chưa bao giờ tao nghĩ mày có thể tàn nhẫn đến như vậy! Thế mà…

Có tiếng động bên ngoài. Hai thanh tra Craddock và Bacon bước vào.

Bacon trịnh trọng nói:

– Bác sĩ Quimper, tôi cảnh báo ông biết, từ giây phút này…

Gã bác sĩ lại gầm lên:

– Quẳng cái câu cảnh báo của ông đi! Ai mà tin được những chuyện huyền hoặc của hai mụ già mất trí này? Ai tin được chuyện hai đoàn tàu chạy song song vớ vẩn kia?

Bà Marple đáp:

– Bà bạn tôi, bà Gillicuddy đã cẩn thận báo tin này cho cảnh sát ngay hôm 20/12 và đã cung cấp tất cả những chi tiết về nhận dạng cũng như động tác của hung thủ!

Cố trấn tĩnh lại, gã bác sĩ nói:

– Nhưng tại sao tôi cần phải giết một phụ nữ hoàn toàn không quen biết?

– Không phải hoàn toàn không quen biết, – Chánh thanh tra Craddock đáp. – Mà đấy là vợ ông!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.