Đọc truyện Chuyên Sủng – Chương 43: Dạy dỗ
Editor: Sakura Trang
“Vẫn không tìm được công tử sao?” Tả Tướng chợt vỗ mạnh bàn, nước trong cốc trà lập tức bắn vào nửa ngọn đèn.
“Đại nhân, bớt giận, công tử chẳng qua là…” Tổng quản phủ Tả tướng âm thầm lau mồ hôi, cố gắng làm nguôi sự tức giận của chủ tử nhà mình.
“Chẳng qua là? Chẳng qua là cái gì? Chẳng qua là bỏ trốn cùng với một hạ nhân ti tiện sao?”
“… Điều này… Đại nhân bớt giận… Có lẽ công tử bị hạ nhân dụ dỗ, nhất thời hồ đồ…”
“Nhất thời hồ đồ… Hừ! Đồ vô liên sỉ! Đồ vô liêm sỉ! Nữ nhân ngồi xuống, thở dốc ồ ồ vài cái, “Tuần tra ban đêm có đưa thư đến không?”
“Cái này… Các nàng nói, không có gì bất thường… tiểu tiện nhân dù sao cũng là người có võ công cao nhất trong phủ…”
“… Hỗn… Trướng… Lục soát cho ta!”
“Vâng!” Như được giải thoát, tổng quản chạy ra ngoài ngay lập tức.
“Trời ơi! Còn đứng đó để làm gì?” Vừa thoát khỏi cơn thịnh nộ của Tả tướng đại nhân, đại Tổng quản của phủ Tả tướng vung tay lên, “Nên tìm thì đi tìm, nên dán thông báo thì dán thông báo đi! Các ngươi mấy… thùng cơm này! Công tử đi đâu cũng không biết! Không tìm thấy công tử chúng ta cũng không được đẹp mặt! Trời ơi, thùng cơm!”
Công tử đều đi rồi, ai con nhớ tên hát rong mà công tử mời về vui chơi nữa chứ?
Nam tử làm thế thân cho Lê Phong đến hỏi ý Tổng quản một chút, dưới ánh mắt của Tổng quản bày ra một chút vẻ ngoài không tính là xuất chúng, vì vậy, vô cùng đơn giản mà bị thả ra ngoài.
Phủ Tướng quân.
Nữ tử cúi đầu trêu đùa tay nam nhân, nam nhân nằm trên giường, căng thảng muốn nắm tay lại, bất dắc dĩ tay lại bị mở ra.
Hắn sợ, ít có sự sợ hãi như vậy.
“Thê, thê chủ đại nhân…” Nam nhân do dự, cẩn thận gọi khe khẽ. Vốn không mong đợi sẽ có sự đáp lại, lại không ngờ, nữ tử thực sự để ý đến bản thân, “Ừ? Làm sao vậy?”
Nam nhân thấy mình cuối cùng cũng thở phào một hơi, vội vàng giải thích, “Hạ Cúc, hắn không phải cố ý! Hắn là, là, hay nói thẳng, không phải không thích ngươi, hắn…” Bất dĩ vì không có khiếu nói chuyện, nói một lúc nhưng cũng không nói rõ được ý muốn nói, ngược lại trên đầu ngày càng chảy nhiều mồ hôi.
Lê Phong nhìn nam nhân vụng về giải thích với mình, đau lòng lau mồ hôi cho nam nhân, sau đó cúi đầu, hít sâu mấy hơi, nắm chặt tay đối phương để làm mình bình tĩnh lại, nhất định phải bình tĩnh lại, không thể so đo với một đứa trẻ, sau bản thân lại cố nhịn không bật cười thành tiếng, ngón tay ngọc dí dí một chút vào trán nam nhân, “Thật là một tiểu ngu ngốc ~ biết rồi!” Thấy nam nhân nhìn bản thân cười thì cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn cản thận chú ý đến mình, thì ý cười trên mặt càng sâu hơn.
“Thật là một tiểu đứa ngốc!” Nữ tử nhéo nhéo khuôn mặt nam nhân, đối phương có một chốc hoảng hốt thất thần.
“Trước đây ngươi, cũng thích gọi ta là tiểu đứa ngốc…” Mặt nam nhân giãn ra, “Vừa nãy, đột nhiên giống như được trở lại lúc đó.”
“Trở lại?”
“Ừ… Trở lại ba năm trước đây… Đầu thôn…” Xuất hiên ý cười, rồi lại cúi đầu, “Rất nhớ… Thực ra… Thực ra, trong đầu Thư Nhi, một chút, một chút, đều không muốn làm cái Tướng quân gì đó… Muốn trở về… Sống cùng với thê chủ đại nhân…”
“Ừ…” Nữ tử cúi người, bất chợt ngậm lấy đôi môi của nam nhân.
Gò má màu lúa mạch bất chợt hiện lên hai vết đỏ ửng, nam nhân theo bản năng giơ tay ôm eo nữ tử, chuyển người gần lại, chỉ muốn hóa thành một vũng nước xuân trong lòng đối phương.
Hắn là của nàng, toàn bộ, đều là…
“Thoải mái hơn một chút không?” Vui vẻ ma sát vài cái trên môi nam nhân một chút, cuối cũng nữ tử mới lưu luyến rời ra.
“Ừ… ừ…” Nam nhân cúi đầu.
Thấy cảm xúc của đối phương chuyển biến tốt đẹp, cuối cùng Lê Phong mới nhẹ giọng, “Còn chưa hỏi đây! Vì sao Hạ Cúc… Ừ… Đừng lo lắng, biết hắn không phải ghét ta… Nhưng mà hình như có chút không hài lòng đối với ta, đã xảy ra chuyên gì?”
“Không có mà…” Nam nhân cụp mắt, trong lòng có chút chột dạ, bàn to nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay của nữ tử, lại chợt nhận ra bàn tay non mềm của đối phương khác với bàn tay sần sùi như vỏ cây của mình, xấu hổ muốn rút tay về, lại bị nữ tử bắt lại, mười ngón tay nắm chặt.
Lập tức trong lòng nam nhân cảm thấy lo lắng bồn chồn, nhưng mà đối phương, hình như không ngần ngại chút nào.
Hai tay xấu xí như vậy, nàng không ngần ngại chút nào. Bỗng nhiên trái tim đập nhanh hơn vài nhịp.
“Thật sự không có chuyện gì xảy ra sao?” Bộ dáng của nữ tử với vẻ mặt “Ta hiểu rõ ngươi như lòng bàn tay rồi”, “… Ta đi hỏi người khác một chút… Chẳng may nếu mà có chuyện gì ~ chính là ngươi đã nói dối ta… Ta sẽ tức giận nha~” giống như đang trêu chọc trẻ con, hết lần này đến lần khác vẫn có thể khiến nam nhân sợ hãi, nàng biết hắn sợ nhất là nàng sẽ tức giận.
Chần chờ một chút, hắn cố gắng nói qua loa, “Chẳng qua, ngươi đã rời đi ba năm thôi, không có gì quá lớn.”
“Không có gì quá lớn… Hắn lại tức giận như vậy? Chắc là, ngươi đã chịu không ít khổ đúng không? Trong ba năm này…” Rõ ràng không thấy tất cả chuyện trước kia, hết lần này đến lần khác trong lòng vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Không có.” Nam nhân nhìn nữ tử, nhếch khóe miệng, “Ngươi đã trở về, nên cái gì cũng không sao cả.”
…
“Ừ.”
Buổi sáng hôm sau.
Ừ? Hóa ra con mèo nhỏ có móng vuốt ở chỗ này! Lê Phong ra phủ mua thuốc thì thấy Hạ Cúc đang ngồi thẫn thờ một mình trong quá trà, nhẹ nhàng gật đầu, đi đến ngồi đối diện với nam hài.
“Ngươi, người đến làm gì?” Bất chợt nhìn thấy nữ nhân ngồi đối diện mình, đột ngột nhảy dưng lên như con mèo nhỏ bị giẫm phải đuôi, vẻ mặt đề phòng.
“Cảm xúc sáng nay của Tướng quân nhà người không tồi đó… Ngươi đoán, hôm qua, nếu như ta nổi giận bởi vì ngươi nói năng không lễ độ, hắn còn có thể như vậy không?” Nữ tử thảnh thơi nhẹ nhàng mở miệng.
“Hừ! Ngươi, ngươi cho rằng mình là ai? Ngươi tức giận thì Tướng quân sẽ nghe theo hay sao?” Tiểu nam hài giống như đang hinh thường vì nói dối, nhưng trong lòng thì lại hiểu rõ, tâm trạng Tướng quân rất tốt, nữ tử này nhất định là không có là ồn lên. Nhưng mà, vì sao? Loại người ăn bám như nàng, chẳng lẽ không phải nên tìm Tướng quân làm chỗ dựa để nghiêm khắc trừng phạt hắn sao?
“Bởi vì hắn vô cùng để ý ta, chỉ cần ta hơi có gì không vừa ý, tâm trạng của hắn cũng thay đổi theo thôi! Ta cũng không muốn để hắn buồn, cho nên không tức giận, chịu đựng trong lòng.”
“Hừ! Khắp nơi bò theo ăn bám nam tử cao quý, giờ lại còn thiếp vàng lên mặt chắc?” Trời mới tin ngươi sẽ tốt bụng như vậy…
“Tiểu hài tử sao có thể hiểu được nhiều thứ chứ…” Lắc đầu, “Tùy ngươi nghĩ thế nào! Thế nhưng, nhớ kỹ cho dù ghét ta thế nào cũng không cần biểu hiện ra trước mặt Tướng quân nhà ngươi đó! Ngươi cũng không muốn làm cho hắn không vui mà!”
“… Hừ…” Hạ Cúc giống như không quan tâm nghiêng mặt…
“Còn có nữa~ ngươi thật sự nghĩ, trong lòng ta không tức giận sao?” Giọng điệu Lê Phong vui đùa.
“không xứng được vui đùa với Tướng công nhà mình, chò nhà có tang?” Ánh mắt cô gái hơi nheo lại, nhất thời cơ thể nam hài cứng đờ.
“Tiểu đệ đệ, người nên nhớ kỹ, không phải người nào cũng có tính tình tốt như Tướng quân nhà người như vậy…” Mặt nữ tử giãn ra, mang theo nụ cười trong trẻo nhưng lạnh lùng, cười như con rắn chú ý đến con mồi, “Sẽ không chiều theo tính cách của ngươi…”
Nữ tử đứng dậy, đi khỏi.
Nam hài vẫn ngồi cúi đầu ở chỗ cũ, muốn học theo Thường ngự y, ngấp một ngụm trà coi như không có chuyện gì xảy ra, nhưng dù thế nào cũng không chạm được vào miệng cốc.
Không nghĩ rằng cốc trà sẽ do run rẩy mà rơi trên mặt đất.
Nữ tử bỏ thuốc xuống, nhéo nhéo mặt mình, “Đáng ghét, giả vờ làm người xấu thật không quen chút nào…”
“Cô nương đúng là người rộng lượng khó gặp.” Bỗng nhiên phía sau truyền đến giọng nói của một nữ nhân, hình như đang nói chuyện với nàng thì phải! Lê Phong vô cùng kinh ngạc, quay đầu nhìn lại, là một nữ tử mặc bạch y.
“Rộng lượng?” Nữ tử nhếch mi.
“Không phải sao? Vị tiểu công tử kia là người hầu của tiểu thư đúng không! Ngôn ngữu bất kính với tiểu thư như vậy, mà tiểu thư chẳng qua cũng chỉ coi như đệ đệ rồi dạy dỗ, tại hạ còn chưa bao giờ gặp người như tiểu thư như vậy!”
Trong mắt nữ nhân lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, làm như đã tìm được niềm vui rtong cuộc sống àm trước đây chưa từng có.
“Ừ… Hắn vẫn còn nhỏ mà… Không ai dạy bảo, nói lỡ lời cũng không phải không được! Mặc dù thật sự cũng có hơi hung dữ… Ngươi không biết, đứa trẻ thật sự là…” Lê Phong thở dài, “Ừ, nói chung, quá tam ba bận, hắn cũng chỉ là lần đầu thôi.” Cười nhẹ một tiếng, bỗng sững sờ, tại sao mình lại nói nhiều với một người xa lạ như vậy chứ…
“Ừm… Lại có thể nói nhiều với ngươi như vậy… Rất kỳ lạ, thấy ngươi thì có cảm giác rất thân thiết. Thực sự đã thất lễ rồi…” Lê Phong xoay người, “Như vậy vị tỷ tỷ này, nếu không có gì, tại hạ cáo từ.”
“Không bằng chúng ta kết giao bằng hữu đi!” Nữ tử bước lên một bước, “Nếu đã nói có cảm giác thân thiết với ta… Ngươi là người đầu tiên đó…”
“… Kết giao bằng hữu… Vị tỷ tỷ này, có phải hơi đột ngột chút không…” Khóe miệng Lê Phong có chút giật giật, tại sao mình lại gặp nhiều người quái lạ như vậy chứ.
“Ôi chao~ ngươi nói như vậy là sai rồi.” Nữ nhân xua xua tay, “Ngươi không biết rằng trên thế gian thật chẳng thú vị gì cả! Khó có thể gặp được một người có duyên, nếu như để bỏ đi mà không đưởi theo, cái gì cũng không bù lại được!”
“Hả… Thật không?” Lê Phong xoa xoa huyệt thái dương, “Như vậy, xin hỏi cáo tính đại danh của các hạ?”
“Tên, tại hạ… là thật sự không thể nói ra… Nói ra, ngươi có thể không còn coi ta là bằng hữu hay không” Nữ nhân khó có được nhíu mày, vỗ nhẹ chiếc quạt, có chút hơi khó xử.
“… Nếu vậy… Vậy được rồi~ Tại hạ là Lê Phong.” Nữ tử rủ mặt suy nghĩ một chút, sau đó trả lời.
“Hả? Ta không đồng ý nói tên của mình, ngươi lại…” Nữ nhân ngạc nhiên.
“Thôi~ Ta thấy là, ít nhât ngươi không muốn lừa ta, cho nên mới không nói ra. Dù sao ngươi cũng có thể bịa ra một cái tên giả nào đó mà!”
“… Thú vị, thú vị, ta biết ngươi đáng giá để làm bằng hữu mà!” Nữ nhân hơi đờ ra một chút, gập quạt lại, cười nói, “Như vậy, thỉnh muội muội nhớ kỹ, tỷ tỷ cũng thật tâm muốn kết giao muội muội trở thành bằng hữu.”
Dứt lời, nữ nhân vỗ vỗ vai nữ tử, xoay người rời đi.
… Vì sao… Lúc nào nàng nhân nàng làm tỷ tỷ hả?
Lê Phong vỗ trán.
Quên đi… Nói chung, là người khiến cho nàng không cảm thấy đáng ghét là được.