Chuyên Sủng

Chương 12: Rối rắm


Đọc truyện Chuyên Sủng – Chương 12: Rối rắm

Lê Phong không biết phải làm sao bây giờ, nam nhân đang say rượu hình như không có ý định thanh tỉnh, gắt gao ôm nàng,làm như nàng là cái tài phú có một không hai trên đời.

Mà trên thực tế, cho dù hắn không ôm, nàng cũng tuyệt đối không thể một người mà ôm hắn về nhà đi….

Thở dài, nhìn trời đang ngày càng tối, Lê Phong cảm thấy có chút lạnh, thậm chí cảm thấy khủng hoảng vì không xác định được trong núi có thú dữ hay không, theo bản năng chui sâu vào trong lòng nam nhân, thực rắn chắc, lại có chút mềm mại, thực ấm áp, thực thoải mái.

Lê Thư xác nhận ít nhất hơn mười lần rằng chính mình không có nằm mơ, liền kích động muốn buông tay ra. Nhưng mà, nhưng mà, tiểu thư nhà hắn sẽ lạnh chứ…. Nghĩ như vậy, Lê Thư cảm thấy, mình không nên buông ra. Uy uy, mặt trời lớn như vậy, làm sao sẽ lạnh được…. Đứa nhỏ tự lừa mình dối người mà…. Nhưng thực hiển nhiên Lê Thư không có thời gian để tự rối rắm với vấn đề này.

Cô gái trong lòng tựa vào ngực hắn, thắt lưng mảnh khảnh bị hắn ôm chặt, ánh mặt trời chiếu lên lông mi thật dài, giống như hai cây quạt nhỏ tinh xảo. Hắn có khuôn mặt xui xẻo chiếc mũi xấu xí, nhưng mà trên mặt nàng lại không có sự chán ghét, khóe miệng cong lên, đôi môi trơn bóng, làm cho ý thức của hắn trong một lát có chút mờ mịt, ngốc nghếch thất thần, hắn áp môi mình lên, hắn nhớ rõ, có một nam nhân kỳ quái từng nói với hắn, đây là cách để người tở vẻ thực yêu người khác….

Hắn biết rõ như vậy là có sai, nhưng không biết tại sao vậy, chính mình lại không muốn rời đi. Như vậy là mạo phạm tiểu thư, chính hắn cũng cảm thấy nên thay thế tiểu thư để tự giáo huấn chính mình. Nhưng mà, nhưng mà như vậy có thể hay không đem xui xẻo, truyền cho tiểu thư,….


Lê Thư lúc này mới cảm thấy hoảng hốt, đời môi mình đi, chỉ cảm thấy hối hận đến khó chịu, hận không thể đem tất cả xui xẻo đã truyền lên người tiểu thưu trả lại gấp bội cho mình, vội vàng lấy tay xoa xoa đôi môi oánh nhuận kia, lại sợ tay mình cũng dính xui xẻo, lại nghĩ đến tiểu thư vẫn còn ở trong lòng mình, cảm thấy gấp đến độ muốn khóc.

Mà Lê Phong ở trong lòng hắn bị hắn lộn xộn như vậy , lông mi khẽ run, đã tỉnh dậy, nhưng ý thức cnf chưa rõ ràng, chỉ biết mờ mịt ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt nam nhân kích động khổ sở, cảm thấy trong lòng mình cũng không thoải mái, dần dần tỉnh táo lại, “Làm sao vậy?”

Lê Thư thấy Lê Phong tỉnh lại, trong lòng lại thêm lo lắng tiểu thư nhà mình sẽ chán ghét bản thân, càng thấy sợ hãi hơn, lấy tay đẩy nhẹ Lê Phong, chuẩn bị đổi thành tư thế quỳ xuống. Lê Phong quýnh lên, vội vàng dìu hắn dậy, “Làm sao vậy?” Trong giọng nói không dấu được sự quan tâm, lúc này mới làm cho Lê Thư bình tĩnh lại, nhưng mặt lại đỏ bừng, thế nào cũng chưa dám đem mọi việc nói ra, rốt cuộc dưới ánh mắt thúc ép tìm kiếm của Lê Phong nói ra “Xui…” Lê Phong vừa nghe hắn nói, tuy rằng không nói hết, nhưng nàng cũng đoán được là nam nhân này đang lo lắng trên người dính xui xẻo sẽ dính vào trên người mình, trong lòng vừa cảm thấy ấm áp lại đau xót.

Biết tư tưởng mê tín nhiều năm đã trỏ thành thâm căn cố đế, cũng không trông cậy vào việc giảng cho hắn cái gì mà khoa học, chỉ còn cách ôn nhu an ủi: “Không có việc gì đâu ~ ngươi quên sao? Lúc trước đã nói rồi, trước đại sư trước đây đã từng nói ta mệnh cứng rắn, khó bị trời phạt! Chỉ có khắc người khác, làm gì có chuyện người khác khắc ta?” Dứt lời lại hơi mỉm cười, “Chúng ta ở cùng nhau đã vài ngày, ngươi đã gặp ta đã từng xảy ra chuyện gì chưa? Ngược lại, bởi vì người, thái độ của người trong thôn đối với ta lại tốt hơn đó ~”

Lê Thư biết đây là sự thật, trong lòng cảm thấy yên tâm, lại cảm thấy vui mừng, hắn chẳng những không khắc tiểu thư, ngược lại còn giúp cho tiểu thư phải không? Bên này Lê Phong lại nghĩ, nếu đã xác định mình yêu thương nam nhân này, mà nam nhân này đối với nàng cũng có tình yêu mà không phải tất cả chỉ là sự ỷ lại, kia… Ừ, vậy chuyện thành thân không phải chuyện sớm muộn gì cũng phải xảy ra hay sao?


Nam nhân này tự ti như vậy, cho dù yêu cũng khó mà đồng ý lấy, được rồi phải nói là gả cho mình… Nghĩ lại nói thêm: “Ngươi cũng biết đạo lý tương sinh tương khắc?” Gặp nam nhân ngồi đối diện vẻ mặt mịt mờ, liền nói: “Bọn họ nói ngươi là người xui xẻo, khắc chết tỷ tỷ, nhưng mà ngươi không phải đối với người nào cũng xui xẻo, nhìn ta xem, ngươi cũng không khắc ta đúng không? Mỗi ngươi đều có sự tương sinh tương khắc, ngươi chỉ tương khắc với tỷ tỷ của mình mà thôi!”

Nói thật, chính bản thân Lâm Phong cũng không tin cái lí luận nhàn chán do chính mình tự bịa đặt ra này, chẳng qua là đang cá cược ở trình độ tin tưởng của Lê Thư đối với mình mà thôi, quả nhiên nhìn thấy hắn vẻ mặt kích động, không có chút thái độ nào là hoài nghi lời nói của nàng. Lê Phong không biết bây giờ mình nên có cảm giác thành tựu hay là áy náy nữa….

A, Lê Phong cảm thấy mình cũng không nên rối rắm mĩa về vấn đề này, dù sao điều này cũng là vì tương lai của hai người mà suy nghĩ, hơi lừa dối một chút chắc cũng chả sao đâu…. Nghĩ như vậy, thuận tiện ngắm khuôn mặt anh tuấn khó nén hạnh phúc của nam nhân.

Thanh âm ồn ào, lại đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh.

Lê Phong khẽ nhíu mày, trong lòng hơi cảm thấy khó chịu nhưng không biểu hiện ra ngoài, nhìn thấy vài người trong thôn tìm lên tận đây, thấy bọn họ, vài người nữ tử cường tráng rốt cuộc cũng giãn mặt mày, vẻ mặt kích động, hô to: “Tìm được rồi, tìm được rồi!” Lê Phong kinh ngạc, lại bỗng nhiên suy nghĩ cẩn thận.


Tuy rằng mấy người này hay mê tín, trong thôn có người phải chịu khổ như Lê Thư tồn tại, nhưng dù sao cũng là nông thôn, con người chất phác, người ở nông thôn không thấy lo lắng đi tìm cũng là chuyện thực bình thường. Nàng chỉ cảm thấy kỳ quái, bọn họ mất tích cả đêm, phía sau núi này cũng không lớn, tại sao bây giờ mới có người tìm đến?

Biểu hiện thân thiết trên mặt của người phụ nữ kia không có chút nào gọi giả vờ, người đi đầu đúng là Vương Thanh, hàng xóm hiện tại của Lê Phong: “Ai nha ai nha, may là không có việc gì, nếu người tốt như Lê cô nương xảy ra chuyện gì, khiến cho lương tâm của ta làm sao có thể yên ổn được đây?” Nói xong liền tức giận trừng mắt liếc Lê Thư một cái, ý tứ trách cứ, lại nói cũng tại chúng ta, ngọn núi này có thứ không sạch sẽ lại không sớm nói với Lê cô nương, ngươi đừng để bụng việc này nhé!” Vẻ mặt áy náy, “Này… này tối hôm qua, người trong thôn cũng lo lắng cho Lê cô nương cả đêm đó…. Nhưng trong thôn nhà ai mà chẳng có nhiều người, xảy ra chuyện gì thì người trong nhà cũng phải chịu khổ…. Này, Lê cô nương, cũng đừng có trách chúng ta aizzz….” Dứt lời, nữ nhân ngày thường sảng khoái hào phóng lúc này lại hiếm thấy hơi lắp bắp.

Trong lòng Lê Phong tràn đầy sự cảm động, chỉ cảm thấy người dân nơi đây đúng là dân phong thuần phác, nói: “Tiểu muội là sao có thể trách tội mọi người trong thôn chứ? Vài vị tỷ tỷ sáng sớm tinh mơ đã đến tận đây tìm ta, tiểu muội cảm động còn không kịp chứ là!” Vừa nói vừa cúi cầm cảm ơn với Vương Thanh cùng với vài vị nữ tử đứng sau. Vương Thanh thấy vậy vui mừng cười to: “Tốt! Như vậy mới là người đọc sách chứ!” Lại nhìn thấy nhìn một đống hỗn độn đằng kia, “Trách không được muội muội cả đêm chưa về, nhiều vò rượu như vậy, nghĩ đến muội muội cũng là một nữ tử đích thực!”

Lê Phong đương nhiên không thể nói đây là Lê Thư uống thừa, thanh danh của nam nhân này vốn đã kém, lại vì chính mình mà họa vô đơn chí*, vì thế cố ý chuyển đề tài: “Tỷ tỷ mới vừa nói nơi đây không sạch sẽ?” Thật sự nàng không cảm thấy hứng thú với mấy chuyện yêu ma quỷ quái, nhưng mà không nghĩ chỉ là thuận miệng nói thôi, ai ngờ câu trả lời của Vương Thanh lại khiến cho Lê Thư chú ý: “Còn không phải là như vậy sao! Nghe đồn có người chính mắt nhìn thấy một con yêu thú từ trên trời giáng xuống, yêu thú kia mắt như chuông đồng, còn có thể tỏa ra ánh sáng, ánh sáng kia, chậc chậc, cách mấy dặm đều có thể nhìn thấy! Nghe nói còn có bánh xe di chuyển, lại có người nhìn thấy có người đi ra từ trong bụng yêu thú đó nũa cơ!”

*họa vô đơn chí: nhiều xui xẻo đến cùng một lúc

Lê Phong nhíu mi, một ý nghĩ trong đầu bỗng lóe lên: Sẽ không phải là ô tô chứ…. Nghĩ như vậy, lại tự cười chính mình, nhớ về hiện đại nhớ đến điên rồi! Nhưng Lê Phong nghĩ đó cũng có thể không phải chỉ là những tin đồn vô căn cứ, trong thâm sơn cùng cốc cũng không có cái gì giá trị để che dấu, khả năng bịa đặt vì lợi ích cũng không lớn, vẫn là tìm một lúc nào đó thích hợp đi chứng thực điều này. Thật ra, cũng không nhất thiết phải tìm thời gian….


Lúc Lê Phong mang Lê Thư về nhà, nói không sợ hãi thì là giả, vị khách đứng ngoài cửa khiến cho nàng có chút ngoài ý muốn. “Lưu tiểu thư?” Cũng chính là muội muội của Lê Thư, Lưu Qúy. Lê Phong theo bản năng chắn trước người Lê Thư, sợ nam nhân này sẽ sợ hãi, lại phát hiện Lê Thư đối với muội muội này hình như cũng không có sự bài xích. Hay là do Lê Quý chưa từng bắt nạt nam nhân nhà nàng, nghĩ vậy trong lòng Lê Phong đối với Lê Quý cũng có vài phần ấn tượng tốt, nhưng lại nhớ đến lúc trước khi nàng muốn mang Lê Thư đi, vẻ mặt của nữ tử này cho thấy là đã biết rõ tất cả, trong lòng lại bất đàu đề phòng, nói: “Không biết Lưu tiểu thư đến đây có chuyện gì?”

Lưu Quý nhìn về phía nàng hơi hơi gật đầu mang ý chào hỏi, lại nghiêng mặt liếc ca ca nhà mình một cái, theo trực Lê Phong nghĩ nàng đang xác nhận ca ca nhà mình có mạnh khỏe hay không, hảo cảm trong lòng càng sâu, đang muốn mời nàng vào trong nhà, nhưng hình như Lưu Qúy không có ý đi vào, chỉ lấy từ lòng một đồ vật gì đó: “Cái này, là của Lê tiểu thư?” Lê Phong vừa nhìn, có chút kinh ngạc, cái kia, dĩ nhiên là giấy gói kẹo sôcôla.

Kinh ngạc qua đi, Lê Phong lập tức thả lỏng, tuy rằng không biết lúc nào vất đi, nhưng cũng không phải cái gì đáng để uy hiếp, dù bị nhặt được cũng không có vấn đề gì. Trong lòng đoán Lê Quý sẽ không là bởi vì thấy giấy gói kẹo này hơi đặc biệt, muốn đi chứng thực chứ! Trong lòng lập nghĩ ra lý do hợp lí, mở miệng: “Đúng, không ghĩ rằng sẽ ở trong tay Lưu tiểu thư!” Chỉ còn chờ Lưu Qúy hỏi nguồn gốc của giấy gói kẹo này, ai ngờ nàng cũng không có ý muốn nói tiếp chuyện này: “Tốt lắm, nếu vậy xin trả lại cho Lê tiểu thư.” Dứt lời liền đem giấy gói kẹo để vào trong tay Lê Thư.

Lê Phong bị dọa…. Người này, chạy đến Lân thôn chỉ vì đưa một cái giấy gói kẹo? Trong lúc Lê Phong đang suy nghĩ có phải nàng đang lấy cớ vì nhớ Lê Thư hay không, Lưu Quý lại nói: “Lê tiểu thư, ngày khác Lưu mỗ sẽ cùng với một cố nhân khác của Lưu tiểu thư đến thăm, được không?” “Đương nhiên là có thể rồi.” Lê gật đầu, dù không hiểu lắm, nhưng cảm giác mình cũng đã hơi đoán ra điều gì đó.

Quên đi! Lê Phong quay cười khẽ với nam nhân đang đứng đằng sau mình: “Đi dọn dẹp phòng ở đi!” Nam nhân dường như sau khi đã xác nhận nữ nhân không có vì hành vi quá đáng của mình mà tức giận, an tâm chạy đi thu dọn.

“Vâng.”, Lê Phong nghĩ, “Đương nhiên là muốn dọn dẹp. Ừ…. Qua vài ngày nữa, cho dù Lưu Quý không đến cũng phải đến nhà ngươi mà…. Theo lệnh cha mẹ không phải hay sao?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.