Bạn đang đọc Chuyển Sinh Sang Thế Giới Athanor – Chương 21: Quá Khứ Của Farah
Thế là ba người bắt đầu lên đường, sau khi thống nhất, họ chọn một quán ăn ở ngôi thành tại gần học viện.
Xung quanh học viện có rất nhiều thành trì, tuy nhiên các thành đó cũng thuộc quy mô khá vừa và nhỏ nên trên bản đồ lớn không được ghi tên.
Sau khi đến cổng thành, người canh gác bảo họ nộp 1 vàng cho mỗi người vào, Ayatte cũng rất vui vẻ tuân thủ thôi, hắn có thể nói hắn là học viên của học viện chẳng ai dám thu vàng của hắn cả, nhưng Ayatte không thích vậy.
Sau khi vào An Bình Thành, đây là một thành trì với độ lớn vừa phải, nhỏ hơn nhiều so với Cự Thạch Thành trước đây hắn đến.
Hắn nhanh chóng tìm được một quán ăn không lớn lắm, nhìn chung quy cũng khang trang, gọn gàng, sạch sẽ.
Quán ăn này khá đông người, già trẻ lớn bé đều có, sau khi Ayatte, Claudia và Farah vào quán ăn, họ nhanh chóng nhận sự chú ý của tất cả mọi người vì hiển nhiên bên cạnh Ayatte hai thiếu nữ quá xinh đẹp, còn Ayatte thì trông rất đẹp trai, khí chất cao quý.
Cả ba người cũng mặc kệ, đi vào bàn trống, rồi Ayatte hô: “Tiểu nhị đâu, có món gì ngon mang hết ra đây ta.” Sau khi hắn nói xong câu này hắn cảm thấy hắn giống mấy tên nhị thế tổ hay đi khoe mẽ, thể hiện gia cảnh.
Nhưng hắn cũng không có cách khác, ai bảo hắn còn quá nhiều vàng chưa tiêu đây.
Tại một bàn ăn khác lúc này, có 3 tên thanh niên đang ngồi ăn uống nói chuyện với nhau, 3 tên dung mạo tầm thường, có thể nói là không xấu, dễ nhìn.
Ba tên này vừa ăn vừa uống rượu nói to, cực kì ồn ào, nhưng kì lạ là không ai trong quán dám ho he điều gì, cho thấy trong thành này 3 tên này cũng có bối cảnh khá lớn.
Cả ba tên này đều chú ý vào Claudia và Farah khi hai nàng vừa bước vào quán, hiển nhiên hai nàng quá xinh đẹp, 3 tên này là công tử của các gia tộc lớn trong thành, đều đã quá tuổi tuyển sinh, ở nhà ăn không ngồi rồi, chuyên đi phá phách.
Bọn chúng không ít lần hãm hại các cô nương khác trong thành, cho thấy đây không phải loại tốt lành gì.
Sau đó cả ba tên này nhìn nhau, trên miệng cười bỉ ổi gật đầu hiểu ý nhau, tiếp đó một trong ba tên tiến đến bàn của Ayatte, vừa đi mắt hắn vừa nhìn vào Claudia và Farah.
Sau đó hắn đứng gần bàn nói: “Ta là người của gia tộc họ Trình, một trong ba gia tộc lớn của thành này, Trình Phong, ta mời hai vị tiểu thư đây sang kia ngồi uống rượu cùng huynh đệ chúng ta.”
Vừa nói mắt hắn vừa đảo quả đảo lại trên người của Claudia và Farah mà chẳng đoái hoài gì đến Ayatte.
Đúng như lời thoại của những tên nhân vật phản diện não tàn, giới thiệu bối cảnh sau đó nói đến mục đích, Ayatte cũng không xa lạ gì mấy tên như này.
Còn Claudia và Farah thì chẳng thèm nhìn tên này, trên mặt lộ vẻ chán ghét, ghê tởm.
Tên này thấy thế vẫn mặt dày đứng đó, trên mắt hơi nhíu lại, đương nhiên bọn hắn cũng đã như thế này để đe dọa các cô gái khác trong thành rất nhiều.
Chỉ cần nghe tên gia tộc của bọn hắn thôi là họ đã sợ rồi, Trình Phong lúc này định tiến đến gần dùng biện pháp mạnh thì nghe tiếng nói truyền đến:
“Ngươi bị ngu sao, không thấy các nàng không thèm nói chuyện với ngươi à, cút đi.” Lời nói của Ayatte truyền đến tai hắn, giọng điệu tràn đầy vẻ mỉa mai.
Nghe thế tên này tức giận, quay sang nhìn Ayatte trừng mắt quát: “Nhóc con, người thích xen vào việc của người khác à, khôn hồn thì cút.”
“Haiz, sao đi đâu cũng gặp mấy thằng ngu thế này, ta chỉ muốn đi ăn uống vui vẻ thôi mà!” Ayatte lúc này than thở không thôi, hắn chỉ muốn điệu thấp làm việc, vậy mà có mấy tên thiếu đánh cứ tìm hắn.
Thấy Ayatte như thế, tên này cực kì tức giận, hắn ngày thường trong thành này tác oai tác quái không ai dám làm gì, vậy mà tên này dám mắng hắn như vậy, hai tên huynh đệ của hắn cũng tiến đến bên cạnh hắn, mục đích chơi chết tên nhóc con này.
Mọi người trong quán ăn thấy ba tên này định động thủ thì vội vàng tránh xa, trả tiền rồi rời quán ăn, không ai ngu gì mà lên ngăn cản, rước họa vào thân.
Còn Ayatte thấy thế cũng chả có biểu hiện gì, ba tên này hai tên mana màu xanh lá Thanh Đồng III, tên còn lại mana xanh dương Thanh Đồng II căn cơ không vững chắc, chẳng thể gây nên sóng gió cho hắn.
Một tên yếu nhất tiến lên định một đấm vào mặt của Ayatte thì:
Bành
Ayatte xuất thủ quá nhanh, một đá vào ngực của tên đó, chỉ cần dùng một phần lực đạp bay tên đó ra ngoài, đập vào tường lăn như chó chết rách rưới.
Ayatte trừng mắt nhìn thẳng vào hai tên còn lại làm bọn hắn cũng không tự chủ được lùi lại một bước.
Hai tên này bây giờ sợ rồi, bọn hắn cũng không thể 1 đạp đá bay tên đó như vậy được.
Thấy Ayatte tiến đến chỗ mình, một tên nói: “Ngươi..ngươi biết ta là không, ta là …”
Hắn chưa nói hết câu thì Đùng một đấm thẳng vào đầu hắn làm hắn bị bay ra sau như rẻ rách, Ayatte cũng ngay lập tức vỗ 1 chưởng vào tên còn lại là hắn bay ra xa bất tỉnh.
Thấy ba tên nằm dưới đất máu chảy ròng ròng, quần áo rách rưới trông như rẻ rách hắn mới gật đầu hài lòng.
Nhưng hắn còn chưa định tha cho bọn hắn, Ayatte định trừ đi hậu họa sau này cho những cô gái khác trong thành, thế là hắn tiến lên chỗ ba tên, dùng chăn hắn phế đi chức năng làm nam nhân của bọn hắn rồi mới trở về chỗ ngồi.
Những người còn lại trong quán hít một ngụm khí lạnh, ba tên nhị thế tổ thường ngày tác oai tác quái trong thành nay bị đánh cho tơi bời, bọn họ cũng rất hả hê.
Đám người lúc này nhìn sang Ayatte mặt đang tươi cười hiền lành nói chuyện với hai vị mỹ nhân đâu còn bộ giáng đấm đấm đá đá như khi nãy thầm cảm thán tên này còn nhỏ như vậy mà ra tay đủ ác.
Bọn họ cũng tò mò không thôi về thân phận của 3 người này.
Còn về Ayatte hắn từ trước đến nay sống hai kiếp chưa từng giết người nhưng nếu hắn muốn hắn cũng có thể, Ayatte tuy tính cách hiền lành, lương thiện nhưng hắn cũng hiểu muốn sống trong thế giới này thì cần phải làm quen với mùi máu.
“Xin lỗi hai tỷ, nay chúng ta đi như này mà bị bọn chúng làm mất không khí, haiz.” Ayatte hiện tại khá tức giận, hắn hôm nay đi vừa để xả hơi sau 3 vòng khảo hạch liên tiếp cũng là để bồi dưỡng tình cảm thêm với hai nàng.
Vậy mà bị tên kia làm hỏng đi bầu không khí.
“Không sao, Ayatte không phải lỗi của đệ.” Farah thấy hắn đang không vui cũng cười nói.
Claudia cũng tán thưởng Ayatte không thôi, bởi vì nàng cực ghét loại người như ba tên kia, trước đây nàng cũng gặp phải không ít: “Đánh đẹp lắm Ayatte, đệ không cần lo, đáng đời bọn chúng.”
Nghe thế Ayatte cũng gật gật đầu trong lòng cũng vơi đi phần nào, tiếp đó thức ăn được mang lên, ba người bọn họ vừa ăn vừa nói truyện với nhau bầu không khí rất vui vẻ.
Sau đó Claudia đột nhiên quay sang nhìn Farah ngồi bên cạnh mình nhìn nàng rồi hỏi: “Này Farah, cậu đến từ đâu vậy?”
Nghe Claudia hỏi thế Ayatte cũng quay lên nhìn Farah, hiển nhiên hắn cũng rất tò mò về thân phận của nàng, ba người tuy chưa quen nhau chưa lâu nhưng họ cũng đã kề vai chiến đấu, ăn uống trò chuyện rất vui vẻ cùng nhau.
Còn Farah nghe Claudia hỏi thế và nhìn ánh mắt mong chờ, hiếu kì của Ayatte, trên gương mặt nàng rủ xuống, khuôn mặt cũng mất đi sự tự nhiên và ánh mắt hiện lên vẻ u buồn.
Nhìn thấy thế thì cả Claudia và Ayatte điều sững sờ, sau đó Claudia vội nói: “Tớ xin lỗi, tớ không nên hỏi, cậu nếu không muốn thì không cần nói đâu.”
Farah nghe thế lúc này quay sang nhìn Claudia rồi lại nhìn Ayatte, hít sâu một hơi ánh mắt trở nên kiên định và mang theo một tia quyết liệt đầy thù hận nói: “Tớ tên đầy đủ là Helen Farah, đến từ một vương quốc nhỏ ở phía dãy núi Đông Bắc vương quốc Romain, gần với ranh giới của Vực Hỗn Mang.”
“Nhà tớ là Gia tộc Helen, một gia tộc lớn của hoàng thất, cha tớ là quốc vương, quanh năm vương quốc sống hòa bình, vì xung quanh là thảo nguyên và núi cao nên rất ưa chuộng săn bắn, cuộc sống cứ thế diễn ra đầy yên bình thì …” Helen Farah nói đến đây thì hai hàng nước mắt của nàng đã chảy ròng ròng rồi, thấy thế Claudia ngồi gần lại ôm nàng, rồi xoa lưng Farah an ủi.
Lúc này ánh mắt của Farah lại lần nữa thay đổi, trở sang đầy thù hận, nàng nói tiếp: “Thì năm tớ 7 tuổi, trong một lần tên có mặt mang nạ Hề tiến đến đó, hắn chẳng có lí do gì, tung độc bao trùm toàn bộ vương quốc, tên đó rất mạnh, cả cha và các tướng sĩ đều không thể chống lại một mình hắn.
Sau đó, cha tớ và các tướng sĩ biết thế trận không thể vãn hồi liền gửi gắm tất cả hy vọng lên tớ.”
“Họ cố gắng hết sức bình sinh đưa tớ đi, còn đưa cho tớ khẩu súng mà là niềm tự hào của cả vương quốc.
Thế nên tớ mới thoát được.”
“Nhiều năm sau, khi tớ quay trở lại, quê hương đã một mảnh hoang tàn, đổ nát, không còn người sống.
Sau đó tớ mới tìm hiểu tên Hề đó chính là Mganga, một trong những tướng rất mạnh của Vực Hỗn Mang.”
“Tớ thề rằng sau này sẽ trở nên thật mạnh mẽ, báo thù tên chó chết Mganga đó, tớ thề, hức hức.” Farah nghẹn ngào nói, nước mắt rơi lã tã cuối cùng rồi vùi vào lòng Claudia khóc lớn.