Chuyện Người Không Biết

Chương 17


Đọc truyện Chuyện Người Không Biết – Chương 17

Thanh Thử đứng trong sân trạm xá, một cô bé và một cậu bé đang đá cầu, chơi đến hăng say, đơn giản mà vui vẻ.

Cô tựa vào vách tường, nhìn đến xuất thần.

Lúc Trình Mực Lăng tới, liền thấy ánh mắt cô gần như hư không. Anh nhìn cô thật lâu, cô cũng không biết.

“Đang suy nghĩ gì?” Anh tới bên cô.

Thanh Thử xoay đầu lại, ngước mắt nhìn gò má đang dán băng gạc của anh, đầu tiên cô sững sờ, ngay sau đó mỉm cười.

Trình Mực Lăng đưa tay lên sờ sờ băng gạc, “Vị bác sĩ kia cứ bắt anh dán, thôi anh lột ra vậy.”

Thanh Thử vội vàng đưa tay ngăn anh, “Đừng ——” cô kéo tay anh.

Tay cô hơi lạnh, ngón tay mảnh khảnh. Trình Mực Lăng rất bình tĩnh.

“Đợi khỏi rồi hãy lột ra.” Cô nhếch khóe miệng, “Dù sao ở đây cũng đâu có ai biết anh. Sư huynh, hình tượng của anh sẽ không bị tổn hại.” Cô khẽ cười lên.

Dưới ánh mặt trời, trong một khoảnh khắc anh đã chìm đắm vào nụ cười của cô.

Thanh Thử thấy được động tác của mình, vừa muốn thu tay, nhanh chóng bị anh nắm được, tay anh ấm áp mà có lực, ” Chính ta tìm một khách sạn gần đây, trước hết phải nghỉ ngơi một lúc.”

Anh kéo cánh tay cô, phân nửa trọng lượng của Thanh Thử đều tựa vào anh.

Trình Mực Lăng nhìn bóng hai người lồng vào nhau trên mặt đất, chặt chẽ tương liên. Anh không tự chủ nhếch nhếch miệng, tạo thành một nụ cười dịu dàng, “Hình tượng của anh thì quan trọng gì đâu.”

Thanh Thử vì giảm bớt lúng túng, nói, ” Anh không biết lúc ấy trong trường có bao nhiêu người mê luyến anh đâu. Mấy người ở cùng phòng em bảo, rất nhiều học muội sau khi nhìn ảnh của anh đã chọn học lớp quản lý kinh tế của thầy Tô.”

“Oh ——” Trình Mực Lăng hơi lên giọng.

“Thầy Tô rất thích lấy các sư huynh sư tỷ ra giới thiệu, nhất là anh.”

Trình Mực Lăng nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt nghiêng của cô, “Vậy còn em?”

Cơ thể Thanh Thử khựng lại.

“Em có từng đi nghe giảng ở lớp của thầy Tô không?” Trình Mực Lăng hỏi.


Khóe mắt Thanh Thử không dấu vết co lại một chút, cô im lặng trong nháy mắt mới mở miệng nói, “Có.”

Trình Mực Lăng ngưng mắt nhìn cô, vẻ mặt chuyên chú làm cho người ta hãm sâu, vẻ mặt anh như muốn nói, mỗi khi em tới anh đều biết. Mặc dù anh biết từ khi bắt đầu cô đều tránh mình, nhưng anh không từ bỏ.

Anh chưa bao giờ tin cái gọi là số mệnh, nhưng gặp cô, anh đã tin.

Anh không dám nhớ lại cái giây phút đêm qua khi tìm thấy cô trên núi, tim anh đập mất khống chế, anh chỉ có một ý nghĩ, may sao, anh đã đuổi theo cô.

Sau một hổi nhìn ngắm, lại nhìn phía trước. Một đôi nam nữ đang chụp hình ở phía xa. Thấy bọn họ đi qua, người con trai tiến lên, “Phiền anh chị, chụp giúp chúng em một tấm có được không ạ.”

Trình Mực Lăng nhận lấy máy chụp hình, dặn dò Thanh Thử, “Chờ một chút.”

Thanh Thử mỉm cười, “Không sao đâu, anh đi đi.”

Trình Mực Lăng buông cô ra, người con trai giờ mới phát hiện ra chân Thanh Thử bị thương, “Thật ngại quá. ’

Đôi tình lữ kia nhìn vào màn hình, giơ tay làm động tác bình thường hay gặp, nhưng hạnh phúc trên khuôn mặt rất chân thật động lòng người.

Thanh Thử híp mắt, núi xanh mây trắng, mọi thứ đều tốt đẹp cả.

Trình Mực Lăng chụp xong ảnh, người con gái đề nghị, “Bọn em cũng chụp cho anh chị.”

Trình Mực Lăng quay đầu lại nhìn cô, sắc mặt Thanh Thử có hơi lạnh nhạt.”Thôi không cần đâu, di động của tôi hết điện rồi.”

“Tiếc thật, cảnh sắc nơi này rất đẹp.”

Đầu ngón tay Thanh Thử khẽ run, “Điện thoại di động em còn có điện, dùng di động của em chụp đi.” Cô lấy di động đưa cho cô gái.

Trái tim Trình Mực Lăng bỗng dưng ấm áp, nhìn cô một cái, Thanh Thử giả bộ không biết.

Hai người đứng giữa đường cái rộng lớn, phía sau nủi non trùng trùng, thật giống như đang đặt mình nơi chân núi.

“Đứng gần vào một chút.” Cô gái hô.

Trình Mực Lăng cười khẽ một tiếng, nghiêng đầu, “Thanh Thử, đừng khẩn trương như vậy ——” anh đưa tay chạm vào một lọn tóc đang tung bay của cô.


Cô gái nhanh chóng nhấn phím chụp, hình ảnh dừng đúng lúc đó.

Trình Mực Lăng một tay nắm cả đầu vai của cô, nói với cô gái, “Được chưa.”

Cô gái chụp liên hoàn, cô vẫn cảm thấy mấy tấm ảnh đầu thật sự rất có cảm xúc.”Được rồi.”

Thanh Thử không dấu vết đi lên, nhận lại điện thoại di động, “Cám ơn.”

“Không khách khí, sau này còn gặp lại.” Cô gái cười hì hì phất tay với bọn họ một cái.

Thanh Thử vuốt ve điện thoại di động, nhanh chóng nhìn lướt qua hình, ánh mắt thoáng dừng lại ở mấy tấm ảnh đầu tiên. Trình Mực Lăng đi tới, “Ảnh thế nào?”

Thanh Thử ừ một tiếng, “Bọn họ cũng rất có năng khiếu chụp ảnh, anh xem——”

Trình Mực Lăng nhìn lướt qua, “Lúc về rồi xem.”

Hai người đi hơn mười phút thì đến Minh Châu Đại Tửu Điếm.

Khách sạn này thật sự tốt hơn khách sạn hồi trước cô ở rất nhiều. Vườn hoa rộng rãi sáng ngời, trên ban công đặt một cái bàn tròn màu trắng, một chiếc ô che nắng cũng màu trắng, ở đây không cần bước chân ra ngoài cũng có thể ngắm cảnh đẹp tuyết vực.

Trình Mực Lăng đưa cô vào phòng, “Phòng anh ở ngay bên cạnh, em nghỉ ngơi đi.”

Cô không hỏi xem anh đã an bài xong từ lúc nào, dường như tất cả cũng thuận nước đẩy thuyền.

Thanh Thử thu thập xong mấy thứ cũng mệt muốn chết, nhưng một chút buồn ngủ cũng không có. Cô đứng trên ban công, ngắm nhìn nơi xa, giây phút ấy cô thực sự có cảm nhận vạn vật đều hư không.

Điện thoại di động reo, cô kinh ngạc một chút.

“Thanh Thử ——”

“Anh ——”

“Gọi cho em bao nhiêu cuộc, không nghe thì cũng là tắt máy, em đang ở đâu?” Tiêu Thanh Dương nhức đầu nói.

“Em đang ở Lâm Chi.”


“Đi cả chỗ đó sao, chơi vui không?”

Thanh Thử nheo mắt, “Rất đẹp, cứ như không phải cùng một hành tinh với thành thị mình hay ở vậy.”

Tiêu Thanh Dương cười vài tiếng, “Nghe em nói vậy, anh cũng nhất định phải đi một chuyến mới được.”

“Anh có chuyện gì muốn nói với em đúng không?”

“Chẳng lẽ anh không thể chỉ là đơn giản quan tâm em sao?”

Thanh Thử trầm mặc không nói .

“Uh. Hôm lễ cưới Vệ Nhiên ý, cái người đưa em về là ông chủ em hả?” Tiêu Thanh Dương khó có dịp bát quái (Nhiều chuyện).”Nghe nói trông rất đẹp trai.”

Thanh Thử đi tới trước bàn ăn, ngồi xuống.”Đúng vậy, tin tức của anh thật là nhanh nhạy.” Anh mà biết người kia bây giờ đang ở ngay cách vách, anh sẽ bị dọa thành cái dạng gì nhỉ?

“Ồ ——” Tiêu Thanh Dương dài giọng, “Tên hắn là Trình Mực Lăng, anh nói không sai chứ?”

Một tay Thanh Thử chống cằm, “Anh đã điều tra rồi còn gì?”

“Hay nha. Đợi em đi Tây Tạng về, chúng ta sẽ gặp nhau. Lần này về anh còn dẫn theo tiểu Viễn nữa, tiếng Hán của nó chán quá.”

“Chị dâu cũng về?” Thanh Thử hỏi.

“Cô ấy còn bận tý việc ở đây, anh với tiểu Viễn về trước.” Tiêu Thanh Dương ngừng một chút, “Dù sao bây giờ em cũng không đi làm, em trông tiểu Viễn đi.”

“Anh ——”

“Nó rất khỏe mạnh mà cũng ham chơi lắm. Thế nhá, anh còn có một cuộc họp, anh cúp đây.”

Thanh Thử còn chưa kịp ý kiến gì, Tiêu Thanh Dương đã cúp máy.

Tiểu Viễn ——

Cô nghĩ nghĩ, hành trình kế tiếp mà có cả Tiểu Viễn nữa thì cô còn đi đâu được đây?

Anh trai chơi trò này rõ ràng là không thích cô đi xa đây mà.

Trở về phòng, mới vừa ngồi xuống không bao lâu, có tiếng gõ cửa.

Thanh Thử kiễng chân nhảy ra, Trình Mực Lăng đứng ở cửa, “Anh gọi ít đồ ăn.”


Thanh Thử ngửi mùi thơm của đồ ăn, liền cảm thấy đói kinh khủng.

“Sợ em đói, anh gọi một ít, em muốn ăn gì nữa thì cứ gọi phục vụ họ sẽ mang lên.”

Trong lồng có bánh đúc đậu, Bồi Căn, bánh bao, không nhiều lắm, nhưng đều hết sức tinh xảo.

“Em không kén chọn đâu, sư huynh, em ăn được.”

Hai người ngồi ở cái bàn ngoài sân, im lặng dùng cơm.

Trình Mực Lăng ăn không nhiều lắm, như đang nghĩ ngợi cái gì.

Thanh Thử ăn no bảy tám phần, lau miệng, thấy Trình Mực Lăng đang nhìn nơi xa, ánh mắt xa xăm. Khuôn mặt nhìn nghiêng của anh, mũi anh đặc biệt ưa nhìn, tựa như được thiên nhiên tạo ra, cao lớn rắn rỏi. Anh hẳn đã tắm và thay quần áo, chiếc áo màu trắng được xắn tay cùng với chiếc quần tối màu, trông sạch sẽ và đẹp trai.

Nhận thấy ánh mắt cô, Trình Mực Lăng quay mặt lại, “Ăn no rồi?”

Thanh Thử gật đầu một cái.

“Thức ăn ở Lâm Chi được làm theo hương vị thức ăn Tây Tạng truyền thống, nhưng bản thân nơi này cũng có nhiều món ngon, ví dụ như heo nhồi cỏ hương, gà nhồi nấm thông rất là nổi tiếng.” Trình Mực Lăng chậm rãi nói.

“Vậy buổi tối chúng ta có thể đi nếm thử một chút?” Thanh Thử đề nghị.

Trình Mực Lăng tế nhị nhìn lướt qua chân của cô, “Ừhm, chân em bị thương, mấy ngày này vẫn nên ăn kiêng thì hơn.”

Thanh Thử sửng sốt. Anh đang cố ý?

“Hành trình đi Tây Tạng là Lhasa, Lâm Chi, Nạp Mộc Thác đều đi vừa đi rồi, anh nhớ là trong kế hoạch có ghi cả bán đảo gì đó nữa?”

“Bán đảo Trát Tây.” Thanh Thử tiếp lời anh, “Đây là bán đảo lớn nhất Nạp Mộc Thác.”

Trình Mực Lăng nhấp một ngụm nước, “Còn phải đi ngắm mặt trời mọc bên hồ và đi cưỡi bò y-ắc (một giống bò ở vùng Thanh Hải, Tây Tạng, Trung Quốc), cũng thú vị đấy.”

Thanh Thử gật đầu một cái, Nạp Mộc Thác quả thật rất đáng đi .

“Có điều, vốn anh muốn đi cùng em cơ, nhưng——” Trong mắt Trình Mực Lăng lóe lên một tia giảo hoạt, “Thanh Thử em đi nhanh quá, đâm ra phải bỏ qua vậy.”

Thanh Thử ngạc nhiên.

“Vị bác sĩ y học cổ truyền Tây Tạng nọ nói rồi, chân em phải nghỉ ngơi một thời gian.” Trình Mực Lăng nở nụ cười, “Mùa hoa nở trên ruộng, chúng ta có thể quay lại.”

Thanh Thử cuối cùng cũng hiểu rõ, anh thật sự cố ý.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.