Đọc truyện Chuyện Người Không Biết – Chương 12
Thanh Thử hé miệng cười, “Sư huynh, anh cứ như thám tử lừng danh vậy.”
Trình Mực Lăng nhìn nụ cười nơi khóe mắt cô, hai mắt sáng lên, anh thản nhiên, “Đi ăn sáng thôi.”
Tối hôm qua tuy Trình Mực Lăng có nói nhờ Thanh Thử làm hướng dẫn viên, nhưng cả đoạn đường đều do cô quyết định. Ăn sáng xong, hai người đi bộ tới Đại Chiêu Tự.
Mặc dù vừa tới hôm qua, Thanh Thử vẫn chăm chú nhìn từng chút một như cũ.
Có lẽ đây chính là sự rửa tội mà Vùng Đất Thánh dành cho con người trong lúc vô hình.
Nét mặt Trình Mực Lăng cũng nghiêm trang, anh cũng không có hướng về phía đó để triều bái như những người khác.
Hai người đứng dưới cây liễu, tương truyền là do Văn Thành công chúa hóa thân.
Trình Mực Lăng đưa nước cho cô, Thanh Thử khẽ nhấp một ngụm.
“Thanh Thử, em nghĩ Bồ Tát có nghe thấy nguyện vọng của bọn họ không?”
Thanh Thử sững sờ một trong nháy mắt, khóe miệng cong thành nụ cười, “Bồ Tát có thể nghe thấy, nhưng chưa chắc sẽ toại nguyện cho bọn họ.” Cô nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nhỏ đến nỗi không thể nghe thấy.
“Em từng cầu xin rồi sao?” Trình Mực Lăng hỏi.
Thanh Thử lắc đầu một cái, “Em không cầu.” Ba chữ cuối, giọng nói cô hơi cao lên, vẻ mặt không giống vừa rồi.”Sư huynh, anh đã bao giờ cầu xin chưa?”
Trình Mực Lăng chớp chớp mắt, “Có.” Anh nhìn con ngươi cô, ánh mắt càng ngày càng sâu.
Thanh Thử dần có cảm giác dường như có điều gì đó sắp vuột khỏi tầm khống chế, “Sư huynh, phía sau chính là hành lang Thiên Phật——” cô xoay người.
“Thanh Thử, sao em không hỏi xem anh đã cầu điều gì?” Anh ngưng mắt nhìn sống lưng cô, do dự muốn đi qua nhưng cuối cùng chỉ thử dò xét. Anh biết rằng cô hiểu hết, nhưng tỏ vẻ như chẳng hiểu gì.
Mắt Thanh Thử nhìn phía trước, trên vách tường hành lang Thiên Phật vẽ đầy hình vẽ cổ xưa, dù đã trải qua ngàn năm, có nhiều chỗ đã tróc ra, nhưng bức tranh vẫn được giữ gì.
Có rất nhiều thứ có thể tồn tại vĩnh hằng, nhưng lại có rất nhiều thứ không cách nào vĩnh hằng.
Thanh Thử nuốt nước miếng một cái, “Sư huynh —— em ——” cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại.
Trình Mực Lăng đi về phía trước một bước, đứng ngay sau lưng cô, “Anh vừa cầu xin Bồ Tát đáp ứng một tâm nguyện của anh, đó là có được trái tim một người, cùng anh đến khi bạc đầu chẳng xa rời.”
Lông mi Thanh Thử run rẩy như cánh bướm, dây thần kinh nối thẳng đến trái tim đột nhiên nhảy một cái.
Chuyện đã qua không ngừng lướt qua, Thanh Thử rất muốn hỏi Bồ Tát một chút, thật sự có kiếp trước kiếp này sao?
“Sư huynh, thật xin lỗi, em có chút chuyện phải về trước.” Thanh Thử không quay đầu lại, sải bước đi về phía trước.
Trình Mực Lăng bình tĩnh đứng ở nơi đó, đứng luôn hơn một tiếng đồng hồ. Người đi qua đi lại không ai không liếc nhìn anh, người đàn ông đẹp trai này, sao mà vẻ mặt anh giờ đây làm cho người ta xem không hiểu.
Thanh Thử mất hồn quay về khách sạn, sắc mặt chợt tái nhợt.
Giang Ương thấy cô trở lại bèn gọi cô, “Thanh Thử, cô cùng ra ngoài với cô bé kia à!” Tiếng phổ thông của Giang Ương không thông thạo lắm.
Thanh Thử cả kinh, “Bọn họ không có ở đây?”
Giang Ương gật đầu liên tục, “Tìm tới trưa mà không thấy.”
“Em đi xem một chút.” Thanh Thử nhíu nhíu mày, nghĩ đến chuyện buổi sáng Tống Vi nói chuyện với Trịnh Giai, trong lòng mơ hồ lo lắng.
Phó Hàn Trạch cùng Tống Vi đều ở đây, cửa phòng mở ra, hai người ngồi trên một cái ghế gỗ, trên mặt đều mệt mỏi.
Thanh Thử gõ cửa, Phó Hàn Trạch quay mặt sang, không nói gì.
“Giang Ương vừa kể với tôi rồi, có liên lạc được với Trịnh Giai không?”
Tống Vi lắc đầu một cái, “Cô ấy vẫn không nhận điện thoại.”
Thanh Thử trầm mặc một hồi lâu, “Đển tôi thử một chút.”
Trong mắt Phó Hàn Trạch nhất thời dâng lên chút ánh sáng.
Thanh Thử lấy điện thoại di động ra, “Số điện thoại của cô ấy——”
Phó Hàn Trạch nhanh chóng đọc ra, Tống Vi nhìn anh ta, ánh mắt có chút mê mang.
Đáng tiếc Trịnh Giai vẫn không nhận điện thoại của Thanh Thử.
Phó Hàn Trạch chán nản nắm tóc.
Tống Vi vỗ vỗ vai anh ta, “Anh đừng lo lắng, Trịnh Giai không có việc gì, không chừng buổi tối cô ấy sẽ trở lại.”
Thanh Thử trấn an nói, “Trước hết mọi người cứ chờ xem sao.”
Nơi này là Lhasa, cuộc sống xa lạ, Trịnh Giai một thân một mình, họ cũng không thể đoán biết được điều gì cả. Hiện tại cũng chỉ có thể hi vọng Trịnh Giai nghĩ thông rồi trở về sớm một chút.
Thanh Thử trở về phòng, cô ngồi ở mép giường, vuốt vuốt huyệt thái dương chua xót.
Một lát sau, Tống Vi trở lại.
Giọng Tống Vi hơi trầm buồn, “Làm sao chị về sớm vậy?”
Thanh Thử một tay chống cằm, hàm hồ nói, “Ừ, ngắm cảnh xong rồi, về sớm chút nghỉ ngơi. Phó Hàn Trạch sao rồi?”
Tống Vi thở dài một cái, “Tâm tình của anh ấy rất không tốt, vẫn rất lo lắng cho Trịnh Giai. Trịnh Giai cũng quá nhỏ nhen với trẻ con đi.”
Kinh ngạc trong mắt Thanh Thử chợt lóe rồi biến mất, “Buổi sáng, lúc tôi ra cửa có gặp Trịnh Giai.”
“Cái gì? Này ——” Tống Vi hơi ngẩn người một chút, “Cô ấy có nói gì không?”
Thanh Thử vô ý thức vuốt vuốt đuôi tóc, “Cô ấy dường như tức giận, Tống Vi, cô có biết đã xảy ra chuyện không? Nửa đêm qua tôi nghe có người gây gổ, tôi nghĩ là cô ấy và Phó Hàn Trạch.”
“Tối qua em ngủ say, không nghe thấy gì.” Tống Vi nói chậm rãi.
Thanh Thử nhìn chằm chằm cô ta, không nói gì nữa.
Vì có nốt nhạc đệm này, trong lúc nhất thời Thanh Thử không nghĩ tới chuyện xảy ra ở Đại Chiêu Tự.
Trốn tránh là chuyện duy nhất bây giờ cô làm được, cô không dám trêu trọc Trình Mực Lăng, cô sợ.
Cô không nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Trình Mực Lăng là lúc nào, có lẽ là khoảng hai năm trước. Ở trên bảng thông báo trong hành lang nhà bếp, trường đại học C, có dán ảnh của anh, lúc ấy cô bị bạn cùng phòng kéo đi qua, liền nhìn thấy ảnh của anh.
Cô vẫn nhớ đôi mắt ấy, trong sáng xinh đẹp, phải hình dung đôi mắt ấy như vậy.
Một năm sau, lúc đi thực hành, đối tượng phỏng vấn lần đó chính là anh. Cô thật không ngờ sẽ gặp phải anh. Có điều khi đó cô chỉ đứng nhìn từ nơi xa.
Tới tám giờ tối, Trịnh Giai vẫn không hề có một chút tin tức nào. Màn đêm đã sớm buông, thành phố dần dần yên tĩnh. Nhưng đối với bọn họ, phiền não đang tăng lên.
Phó Hàn Trạch ở trong phòng đi đi lại lại, không ngừng gọi vào điện thoại của Trịnh Giai, mà điện thoại di động của Trịnh Giai đã sáu giờ liền không gọi được.
Thanh Thử đề nghị, “Có số điện thoại của người nhà cô ấy không, hỏi cha mẹ cô ấy xem.”
Phó Hàn Trạch thất hồn lạc phách nói, “Giai Giai sống cùng bà nội, cha mẹ của cô ấy ly dị rồi.”
“Vậy thì gọi điện cho bạn học của cô ấy xem, gọi hỏi từng người một.”
“Giai Giai không có nhiều bạn thân. Tống Vi đã hỏi mấy bạn học, Giai Giai cũng không liên lạc với bọn họ. Cô ấy cố tình tránh chúng ta.” Sắc mặt Phó Hàn Trạch càng ngày càng kém.
Thanh Thử Trầm ngâm một hồi lâu, mở miệng hỏi, “Tại sao cô ấy lại bỏ đi?”
Tống Vi nhanh chóng mở miệng, “Đây là chuyện của bọn họ, Thanh Thử chị đừng hỏi nhiều.” Giọng nói cô ta lạnh lùng không có một chút nhiệt độ.
Ánh mắt Thanh Thử sâu xa nhìn qua khuôn mặt Tống Vi, có cái gì đó thoáng qua trong đầu óc cô, chỉ là cô không muốn nghĩ đến nó.
Phó Hàn Trạch nắm quả đấm, “Trước khi cô ấy tới Tây Tạng, cô ấy nháo lên đòi chia tay với tôi, tôi không đồng ý.”
Thanh Thử lẳng lặng lắng nghe.
“Tôi theo đuổi Trịnh Giai ba năm, cho đến đại học năm 3, cô ấy mới đồng ý làm bạn gái tôi. Do chuyện gia đình, Trịnh Giai rất nhạy cảm, rồi lại ghen tỵ, khát vọng sự ấm áp của gia đình. Nhưng tôi ở trong đoàn thể trên trường, nên phải giao thiệp với rất nhiều người, Giai Giai rất lo lắng. Nhất là những lúc tôi tiếp xúc với sinh viên nữ ——”
“Tôi thật sự vô cùng yêu Trịnh Giai.” Giọng Phó Hàn Trạch từ từ nghẹn ngào khôn kể.
Tống Vi cắn môi, tay hơi nắm chặt.
Đèn trong phòng phát ra ánh sáng lờ mờ, nét mặt ba người đều nặng nề dị thường. Vốn là một chuyến đi thả lỏng tâm tình, không ngờ lại xảy ra cái chuyện ngoài ý muốn này.
“Báo cảnh sát đi, không thể cứ ngồi mà chờ thế này. Quan trọng nhất là phải tìm được cô ấy.” Thanh Thử nói từng chữ một.
Phó Hàn Trạch kinh ngạc nhìn cô, “Được.”
“Chưa qua 24 giờ, cho dù báo cảnh sát cảnh sát họ cũng không lo đâu.” Tống Vi nói.
Thanh Thử chần chờ một chút, “Tống Vi, vậy cô có cách nào không?”
Tống Vi giật giật khóe miệng, “Em cũng không biết, nhưng em nghĩ giờ có báo cảnh sát cũng vô ích, hay chúng ta ra ngoài tìm một chút xem.”
“Tìm như kiểu của hai người lúc nãy? Cô cảm thấy có thể tìm được sao? Vậy không bằng đi cầu Bồ tát.” Thanh Thử không khách khí nói, nói xong nhìn về phía Phó Hàn Trạch, nhìn chằm chằm đợi anh ta quyết định.
Phó Hàn Trạch nhìn đồng hồ, “Mười giờ, nếu vẫn không thể liên lạc với Trịnh Giai thì chúng ta sẽ báo cảnh sát.”
Thanh Thử không nói gì nữa, trở về phòng nghỉ ngơi.
Cô nằm trên giường nhắm mắt lại, làm thế nào cũng không ngủ được, trong lúc nhất thời rất nhiều bóng người thoảng qua trong óc cô.
Có mấy tiếng gõ cửa, Thanh Thử xỏ dép đi ra mở cửa.
Trình Mực Lăng đứng ở đó, hai người dựa vào khá gần, có thể thấy được mệt mỏi trên hai hàng lông mày của anh, Thanh Thử phát giác mình vẫn có chút bối rối.
“Ăn tối chưa?” Dường như anh biết.
Thanh Thử quả thật không ăn tối. Trình Mực Lăng xách túi đi vào, “Mang cho em một chút đồ ăn.”
Thanh Thử cúi thấp đầu, “Sư huynh, cám ơn anh.”
Trình Mực Lăng khẽ thở dài một cái khó mà nghe thấy, “Sao mà sắc mặt kém thế?”
Thanh Thử giơ tay lên vuốt vuốt mặt, hơi cong môi một cái, “Có lẽ do đói.”
Trình Mực Lăng bật cười, “Vậy thì nhanh đến ăn cái gì đó đi.”
Lúc Thanh Thử ăn cơm, Trình Mực Lăng vẫn ngồi ở cuối giường. Ngón trỏ tay trái của anh hơi đưa ra, như đang lưỡng lự điều gì.
“Thanh Thử, có phải anh gây ra áp lực cho em? Cho nên khi ở Đông Sơn em một mực phải đi? Lúc trở lại thành phố C, em cũng không muốn đến tòa soạn nữa.”