Chuyện Làm Dâu

Chương 16: Hình nhân lộ diện


Đọc truyện Chuyện Làm Dâu – Chương 16: Hình nhân lộ diện

Mụ Tâm rón rén đi về phòng đóng kín cửa không biết làm gì mà im bặt không có tiếng động, tôi có chút sốt ruột và lo lắng trước hành động mờ ám của mụ Tâm, hay là do tôi đa nghi quá?

Đứng đây cũng không phải là cách, tôi phải quay lại nhà mát để xem diễn biến như thế nào rồi, đôi chân tôi vừa đi đến thì chồng tôi cùng với tất cả mọi người đều đang đi vào, tôi đi đến bên cạnh chồng mình, hỏi nhỏ:

– – sao rồi anh?

Anh cũng ghé vào tai tôi:

– -Thầy nói tìm hướng nam hoặc tây nam, bây giờ mọi người chia nhau để tìm, mà nãy giờ em đi đâu vậy?.

Mẹ cha ơi, mấy tháng trời làm vợ chồng, lần đầu tiên mà tôi nghe chồng tôi nói chuyện đàng hoàng không trêu ghẹo tôi á, có khi tôi lại không thấy quen tai ấy chứ.

Tôi đáp:

– -Em đi theo mụ Tâm, thấy mụ ấy khả nghi nhưng mụ ấy về chốt cửa phòng rồi.

Chồng tôi cười:

– -Công cóc.

– -Kệ em..!!

Lúc thầy Lục vào trước cửa nhà lớn, cầm la bàn định vị phương hướng thì hướng nam là nằm ở phòng tôi, còn tây nam thì lệch về phòng chứa quần áo và phòng của vợ chồng anh Thịnh. Tôi là tôi thấy nghi rồi, có khi nào là mụ Tâm địa làm không, à tại tôi ghét mụ Tâm nên gọi là Tâm địa, mà gọi lén thôi, ahihi.

– –Phương hướng đã rõ, vậy bây giờ chia nhau ra tìm đi.

Anh Thịnh nói:

– -Khoan đã.. Vì hai hướng mà thầy nói nằm ngay phòng của tôi và chú Thắng, nên tôi muốn công bằng thì tất cả chúng ta cùng vào tìm một lượt. Còn nếu không có như thầy đã chắc chắn, tôi mong hai thầy trò lập tức rời khỏi đây trước khi mẹ tôi biết có người muốn động đến vườn hoa hồng của bà ấy.

Thầy Lục vuốt râu, cười khà khà:

– -Được, tôi hứa với cậu, nếu tìm hai hướng đó mà không có như lời tôi nói tôi sẽ đi ngay, không những vậy tôi sẽ tuyên bố bỏ nghề.

Tất cả cùng nhau lên lầu, bước lên những bậc thang mà lòng tôi không tránh khỏi hồi hộp, đầu tiên, anh Thịnh bảo vào vợ chồng anh ấy trước, lúc mở cửa đi vào thì mụ Tâm đang nằm run rẩy trên giường, hình như mụ ấy bị sốt, nhìn chị Tím ra dấu với anh Thịnh tôi đoán là như vậy.

Anh Thịnh ngồi xuống giường, sờ trán rồi nói:

– -Sốt cao quá, gọi bác sĩ đến đi.

Người đi gọi là bé Mận.

Anh Thịnh quay qua chúng tôi:

– -Bây giờ mọi người chia nhau tìm đi, cứ việc thoải mái. Cây ngay không sợ chết đứng.

Tôi kéo ghế cho thầy Lục ngồi, và cho cả ba chồng với bà nhỏ nữa, con Mận gọi điện cho bác sĩ xong thì cùng với chị Tím chia nhau lục soát từng ngăn tủ, hộc bàn, mọi ngóc ngách trong phòng anh Thịnh đều tìm rất kỹ, nhưng không có gì cả.


Phía trên giường, mụ Tâm đột nhiên ngồi dậy bước xuống đi đến bên cạnh bà nhỏ, rưng rưng nước mắt:

– -Ba, dì, tuy dì là vợ sau của ba con nhưng con đối với dì trước giờ vẫn một mực tôn kính, nhất định không có chuyện con làm gì hại dì đâu ạ. Con thương dì như mẹ ruột con vậy.

Ôi, buồn nôn chết tôi rồi, thương như mẹ ruột cơ đấy, chắc không phải tự nhiên mà bà nhỏ dặn tôi phải đề phòng mụ Tâm, không phải tự nhiên mà mụ Tâm xúc phạm bà nhỏ trước mặt tôi, vốn đã không ưa nhau nhưng trước mặt ba chồng tôi ở đây nên mụ Tâm muốn diễn kịch tình thương mến thương đây mà. Hãm hết sức.

Bà nhỏ cũng đáp lại:

– -Dì đâu có câu nào nói con làm đâu, con không cần phải giải thích như vậy, con như thế nào dì hiểu “rất rõ” mà..

Hai từ “rất rõ” được bà nhỏ nhấn mạnh và kéo dài ra, mụ Tâm cũng đủ thông minh để hiểu hàm ý của bà nhỏ nên cúi đầu, Dạ một tiếng nhỏ.

– – Con mệt thì nghỉ ngơi đi.

Mụ Tâm lắc đầu:

– -Con không sao, con muốn quan sát tình hình, muốn được tận mắt nhìn thấy kẻ đã hại dì..

Sau khi tìm nát nước nhưng vẫn không có gì, mọi người đi đến phòng chứa quần áo, đây là phòng chứa quần áo của đại gia đình, trong đây có rất nhiều quần áo, bình thường sau khi giặt xong thì sẽ đem vào đây phơi và ủi thẳng, cái nào cần thiết nhất sẽ đem về phòng riêng, không thì vẫn treo ở đây cho nên diện tích khá là lớn..

Để tìm hết phòng chứa đồ này cần thêm lực lượng, cả vợ chồng tôi, anh Thịnh cũng phải ra tay, tìm đến bở cả hơi vẫn không có vật gì đáng nghi ngờ như thầy Lục đã diễn tả, không lẻ thầy đoán nhầm hướng sao? Tôi có thoáng nhìn qua thầy một cái, vẻ mặt thầy điềm nhiên vô cùng bình tĩnh, không hề lo sợ điều chi cả. Còn ung dung cầm cái quạt mo để quạt nữa. Bộ dạng của thầy rất chắc nịch.

Tìm hơn một tiếng, chúng tôi đều lắc đầu nhìn nhau, tôi lo lắng trước lời khẳng định của thầy Lục lúc nãy, chẳng lẽ thầy phải bỏ nghề thật hay sao?

– -Còn phòng vợ chồng chú Thắng, chúng ta tìm nốt luôn chứ?

Anh Thịnh hỏi, chồng tôi trả lời:

– – Dĩ nhiên.

Haizz.. Tìm phòng tôi thì tìm cho có lệ, chắc chắn vợ chồng tôi không làm rồi, nhưng dù sao ở hoàn cảnh hiện tại chồng tôi vẫn mang danh nghĩa con bà lớn nên để công bằng, chúng tôi lại lần lượt đi vào phòng vợ chồng tôi kiểm tra. Mụ Tâm được chị Tím dìu ngồi ở ghế, dõi mắt quan sát với vẻ mặt khá quan tâm.. Mà lạ nha, mới lúc nãy mụ Tâm còn khỏe mạnh giờ lại sốt, nhanh hơn cả bánh tráng nhỉ?

Con bé Mận với chị Tím cùng nhau tìm kiếm, phòng vợ chồng tôi tuy rộng nhưng không có nhiều đồ đạc, chủ yếu trong tủ là quần áo của tôi và anh, bên kia là ngăn để giày dép của chồng tôi,, tôi thì có mấy đôi thôi nên rộng rãi và thoáng đãng. Trên bàn trang điểm thì có thêm những chai nước hoa mà chồng tôi để ở đó, vài lọ son phấn của tôi, ngoài ra chẳng còn gì nữa.

Sau chừng hơn nửa tiếng, cả con Mận và chị Tím đều đồng thời lắc đầu. Gương mặt của bà nhỏ và ba chồng tôi khá căng thẳng, nhưng kết quả đã như vậy rồi biết phải làm sao?

Anh Thịnh:

– -Như mọi người đã thấy, chẳng có gì cả.

Mụ Tâm bỗng đứng lên:

– -Khoan đã, cái vali trong góc đó là gì? Sao không mở ra?

Tôi trả lời:

– – cái đó là cái va li lúc đám cưới em dùng để đựng quần áo, nhưng số quần áo đó em không mặc nữa nên để một góc ở đó cho gọn.


– -Nhưng sao lại khóa, chỉ là quần áo cũ thôi mà? Hay là có ẩn tình gì?

Mụ Tâm vô duyên, quần áo tôi thì tôi muốn khóa hay làm gì kệ tôi chớ?

– -Em thích khóa thì em khóa, chẳng lẽ không được sao?

Mụ Tâm cười, nụ cười chẳng chút thật lòng:

– -Không phải không được, nhưng để minh bạch, chị nghĩ em nên mở ra cho mọi người thấy rõ ràng, như vậy cũng dễ nói chuyện hơn.

Được, mở thì mở. sợ cái gì?

Tôi đi lên ngăn tủ bàn trang điểm lấy ra cái chìa khóa nhỏ rồi tra vào ổ, kéo va li ra giữa phòng để cho mọi người cùng thấy rồi từ từ mở dây kéo ra, đổ tất cả quần áo cũ trong đó ra sàn nhà, tôi cẩn thận lấy từng cái quần cái áo giũ mạnh trước mắt mọi người để kiểm chứng, đến gần hết đống quần áo, bỗng một vật gì đó văng lên cao rồi rớt xuống sàn nhà trước sự sững sờ của cả thảy mọi người ở đây.. là.. là một hình nhân được làm bằng rơm.

Tất cả mọi người đều bật dậy, tôi như hoá đá, người cứng ngắc, tứ chi cảm giác bây giờ thừa thải, ngơ ngơ ngác ngác.

Thắng, chồng của tôi từ từ tiến đến nhặt cái hình nhân đó lên, xung quanh còn có những cây kim đâm vào bụng, vào đầu, vào ngực, anh cầm cái hình nhân rồi nhìn tôi, ánh nhìn đó khiến tôi lo sợ, tôi sợ những gì anh đang nghĩ nên vội vã giải thích.

– -Thắng.. Không phải em..

Không hiểu vì sao lúc này thứ mà tôi sợ nhất là anh không tin tôi.

Mụ Tâm lúc này chạy đến, giành lấy hình nhân trên người chồng tôi rồi đem đến đưa cho thầy Lục:

– -Thầy.. Thầy xem phải cái này không ạ?

Thầy Lục nhận lấy, lật qua lật lại quan sát, sau đó rút hết kim ra, mở bụng hình nhân lấy ra mảnh giấy màu vàng.

Mụ Tâm ôm miệng:

– -Trời đất, họ tên của dì nè, cả ngày tháng năm sinh nữa. Ôi trời ơi thì ra là Nhi, thì ra là cô đã hại dì, thật đáng sợ quá. Tàn nhẫn quá.

Mụ Tâm ra vẻ khúm núm, ôm lấy cánh tay của anh Thịnh, mọi ánh mắt lúc này đều đổ dồn về phía tôi như một tội đồ. Đến cả chồng tôi, hình như anh cũng không tin, anh ngồi thụp xuống giường ôm đầu vò tóc.

Ba chồng tôi hỏi thầy Lục:

– – Sao rồi thầy?

– -Đây đúng là hình nhân dùng để yểm bùa, và lá bùa này đúng là tên tuổi của bà đây, những cây kim này sẽ làm cho người bị yểm bùa đau nhức tận xương tuỷ, đâm vào đâu thì đau nhức chỗ đấy. Sẽ dày vò người bị yểm đau đớn đến suy lực mà chết.

Ba chồng đưa mắt nhìn tôi bằng ánh mắt căm phẫn, ông đập tay xuống bàn, giọng nói tựa như ngọn lửa lớn:

– -Cô nói đi, sao lại là cô?

Tôi lắc đầu:


– -Ba.. Không phải là con, con không biết cái hình nhân đó ở đâu ra, con chẳng có lý do gì để hại mẹ nhỏ cả!

Mụ Tâm cười nhạt:

– – chứng cứ rành rành mà cô còn chối, nếu tôi không phát hiện cái va li thì đã bị cô qua mặt rồi, sao cô tàn nhẫn như vậy, dì có làm gì cô đâu mà cô ra tay tàn ác như thế hả?

Tiếng lộc cộc truyền đến, bà lớn đi vào, và hỏi:

– -Có chuyện gì mà ồn ào vậy Tâm?

Mụ Tâm cái miệng nhanh như gió, vội vã trả lời ngay::

– – Mẹ, mẹ vào mà xem vợ chú Ba làm hình nhân hại bà nhỏ nè mẹ.

Mụ Tâm chụp lấy con hình nhân trên bàn đem đến đưa cho bà lớn xem qua, miệng lại tiếp tục nói, ngữ khí mạnh dạn, chẳng giống người đang bệnh cho lắm:

– – Đây ạ, vừa phát hiện cái này được giấu trong va li của cô ta, trong đây có cả ngày tháng năm sinh cũng như tên tuổi bà nhỏ., thầy cũng xác nhận đây là hình nhân để yểm bùa. Vậy mà cô ta còn chối đây đẩy.

Bà lớn nghe qua thì nhìn sang tôi, lúc này tôi đã đứng dậy, tôi đã nghi ngờ người làm chuyện này là bà lớn, nhưng tình cảnh này tôi hoàn toàn không ngờ tới, là ai, ai đã hại tôi, ai đã đem hình nhân này hãm hại tôi đây?

– -Nhi.. Nói đi, sao con lại làm chuyện tày trời như vậy? Lý đó là gì?

Tôi vẫn là hành động lắc đầu phủ nhận đó, tôi không có tội trong chuyện này.

– -Con không có làm.. Con với mẹ nhỏ không thù không oán, con chẳng có lý do gì để hại mẹ nhỏ cả! Còn cái hình nhân này con không biết vì sao nó lại nằm ở trong va li của con, nhưng con có thể thề trước trời đất rằng con, Huỳnh Thanh Nhi không có làm chuyện này, nếu không sẽ chết không toàn thây, vĩnh viễn không siêu thoát…

Trước lời nói chắc nịch của tôi, mọi người im lặng, tôi nói tiếp:

– -Mọi người nghĩ đi nếu con thật sự muốn hại bà nhỏ, thì con đâu có ngu mà để tang vật tại đây, con phải đem đến nơi nào kín đáo để giấu giếm, đằng này nó nằm ngay ở phòng con, chẳng khác nào con tuyên bố lạy ông tôi ở bụi này à, ba, mẹ, mẹ nhỏ, xin mọi người hãy suy xét kỹ. Con không làm chuyện ác đức này. Con tuy lớn lên trong khó khăn thật nhưng tâm con sạch, con không bao giờ hổ thẹn với lương tâm của mình.

Mụ Tâm muốn dồn tôi vào đường cùng nên lại tiếp tục bắt bẻ:

– -Hừ.. Mấy lời thề thốt này ai mà nói không được, đừng bao che ngụy biện cho hành động của mình, cô nói có người hại cô, va li thì cô khóa chặt, ai mà có chìa khóa để mở mà hại cô cho được, ba, mẹ, dì, con thấy mấy lần cô ta rất khả nghi, vẻ mặt thì lén la lén lút, lần trước lấy cắp chiếc lắc tay của con bị con bắt được cũng chối cãi như vậy, loại người tâm địa độc ác, mưu mô xảo quyệt này không đáng ở lại nhà chúng ta đâu ạ..

Thầy Lục thấy tình hình căng thẳng quá nên lên tiếng:

– -Chuyện nội bộ gia đình xử lý sau đi, bây giờ tôi sẽ hóa giải việc này trước, người nhà hãy chuẩn bị cho tôi một cái thao hoặc chậu bằng nhôm và chút nước lọc rồi đem ra phòng khách, tôi sẽ trực tiếp giải quyết trong hôm nay.

Ba chồng tôi nén lại cơn giận, ông biểu con Mận đi làm những việc mà thầy Lục yêu cầu, ông nói:

– – Xong chuyện bà nhỏ rồi tính tiếp. Dù là ai tôi cũng sẽ không bỏ qua đâu.

Ông bỏ đi xuống nhà trước cùng với thầy trò thầy Lục, cả bà nhỏ cũng đứng dậy đi theo, trước khi đi, bà còn nhìn tôi nhưng ánh mắt đó là ánh mắt lo lắng.

Trong căn phòng còn bà lớn, vợ chồng anh Thịnh và vợ chồng tôi. Bà lớn hỏi tôi:

– -Tại sao con làm vậy? Con ghét bà nhỏ đến như vậy sao Nhi?

Chồng tôi lúc này ngồi trên giường, từ đầu chí cuối anh không lên tiếng nào cả, anh tin tôi không, tôi không biết, vì đây là chuyện hệ trọng liên quan trực tiếp đến mẹ ruột anh, nên tôi hiểu tâm trạng anh lúc này cũng rất khó xử.

Tôi nuốt một ngụm nước bọt xuống khẳng định lại lần nữa:

– -Con nói rồi. Con không làm là không có làm.


Anh Thịnh bấy giờ mới nói:

– – Em dâu mới về đây mấy tháng, nếu có gì bất mãn với dì thì nên thẳng thắn nói ra, em làm vậy chẳng khác nào tạt nước lạnh vào mặt mẹ, người ta sẽ nghĩ mẹ xui em.. Em làm mà không nghĩ đến hậu quả, nói cho em biết ba rất thương dì ấy, em cẩn thận cái mạng của mình đi.. Chuyện này không ai giúp em được cả, có khi cả mẹ cũng bị vạ lây.,

Chồng tung vợ liền hứng:

– -Đúng vậy, bây giờ cứ đem gia pháp ra mà trừng trị thích đáng, sau đó đuổi cô ta đi, nếu không thế nào ba và người khác sẽ kéo cả mẹ vào chuyện này đấy mẹ. Tốt nhất là cứ như vậy.

Gia Pháp? Định đánh tôi hay sao?

Bà lớn tất nhiên đồng minh với bọn họ liền gật đầu đồng ý cái rụp, dõng dạc gọi chị Tím lấy roi ra rồi biểu tôi đi lên bàn thờ tổ tiên mà quỳ gối ở đấy, và dĩ nhiên tôi phải phản bác tôi phải bảo vệ cái danh dự của mình:

– -Không. Con nói là con không có làm, con không có tội, mẹ không được đánh con.

– -Hỗn láo.. Cô ăn nói với ai đấy? Làm sai mà không biết nhận lỗi còn cãi.

– -Con không làm thì con không nhận, mà đây là thời buổi hiện đại, không ai có quyền đánh đập ai hết, đó là phạm pháp thưa mẹ.

Mụ Tâm bĩu môi:

– -Bớt nói chuyện pháp luật ở đây đi cô gái, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, cô đã lấy chồng thì phải sống theo nguyên tắc nhà chồng, những điều cơ bản này trước khi lấy chồng cha mẹ cô không dạy cô à? Mà tôi quên mất, những con người bần nông ngu dốt thì biết cái gì mà dạy, có khi cái tật trộm cắp này cũng được gia truyền từ cha mẹ cô nhỉ? Có đúng không?

Hai tay tôi vì tức mà cuộn tròn hình quả đấm, bao nhiêu máu điều dồn lên tận não, chẳng cần một giây suy nghĩ, tôi bước nhanh thật nhanh đến vả cho mụ Tâm một cái chí mạng lên mặt, thêm một cái ngay cái miệng khốn nạn của mụ ta, và một cái trực tiếp vào khuôn mặt, chỉ sau ba cái lập tức môi và mũi mụ Tâm chảy máu, tôi chỉ vào mặt mụ ta:

– -Im cái miệng của mày lại trước khi tao cho mày vào bệnh viện tịnh dưỡng, động đến tao tao còn suy nghĩ chứ mày dám xúc phạm đến mẹ tao thì mày xác định ăn cháo loãng một tháng nhé.

Thấy tôi hùng hồn mụ Tâm sợ hãi, ôm mặt máu bỏ chạy, nép sau lưng bà lớn Ăn vạ:

– -Ôi mẹ ơi, anh Thịnh ơi, mọi người xem con mất dạy này nó đánh con kìa. Hu hu, chảy máu rồi, con đau quá mẹ ơi, hu hu.. Cứu con với!!

Anh Thịnh lớn giọng:

– -Cô làm cái gì vậy, sao cô dám đánh vợ tôi?

– -Anh không thấy vợ anh xúc phạm gia đình tôi à, chuyện chưa có gì rõ ràng mà đã bô bô cái miệng, chị ta là người có học thức nhưng lời nói chẳng ra gì, anh nên dạy lại vợ mình mới đúng đó.

Bà lớn lao đến tát tôi, rít lớn lên:

– -Im ngay.. Làm sai còn lớn giọng ở đây à, Tím đưa roi đây.

Chị Tím run run đưa cây roi cho bà lớn, cây roi thừng to lớn quật mình vào gió tạo nên tiếng “vút”, nhìn thôi cũng đủ biết cây roi này quật vào người sẽ nát da nát thịt.

– -Còn không mau quỳ xuống chịu tội!

Quỳ, còn lâu. Bà thử động vào tôi một roi xem, tôi có đánh lại không thì biết, tôi có võ đấy, tôi đã từng một tay xử gọn mấy tên lưu manh dưới quê nhà khi dám chặng đường chọc ghẹo tôi. Cỡ như bà lớn, vài đường quyền là tôi hốt gọn.

– -Con nhắc lại lần cuối là con không có làm, mẹ không có quyền đánh con. Cái tát này con không tính với mẹ.

Bà lớn tức giận cầm cây roi lên thật cao, nhưng cánh tay chưa kịp hạ xuống đã bị chồng tôi lao vào chụp lại, cùng giọng nói ra lửa của anh:

– -Bỏ cây roi xuống.

– -Con không thấy nó hỗn hào với mẹ và chị dâu à, cái loại này cần phải dạy dỗ thích đáng.

– – Vợ của con, con thách ai động vào cô ấy đấy. Mẹ thử đánh vợ con xem.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.