Bạn đang đọc Chuyện Lạ Ở Bệnh Viện Hiệp Tế Đồng Hoa Trung FULL – Chương 39
Băng cassette của bác sĩ Nghiêm (3)-Hoạt tử nhân
“Nó tới, Chính.” Lộ Hà lần mò tới, nắm lấy tay Tôn Chính, run rẩy toàn thân, móng tay dường như cũng bấm rách da hắn.
Ánh sáng đèn pin chớp lóe, thiếu chút nữa liền tắt hẳn.
Chạm lên làn da lạnh lẽo của Tôn Chính như đã dung hòa vào không khí của bệnh viện, anh cũng run rẩy lợi hại, tựa hồ ngay cả câu chữ hoàn chỉnh cũng không thốt lên được.
Chạy! Nhưng chạy hướng nào?
Ánh mắt hai người đều kinh hoảng mà quan sát xung quanh, nhưng xung quanh ngoại trừ yên tĩnh trang nghiêm như tang lễ với từng hàng ghế dựa đều chằn chặn và vách tường tái nhợt phiếm xanh, thì không còn lựa chọn nào khác.
Đã không còn chỗ để chạy!
Trong bóng tối, vật không biết tên nào đó đã thức tỉnh, có thể một kích gϊếŧ chết hai con mồi này.
Rè rè.
Rè rè.
Băng cassette đột nhiên chạy.
Là tự động thay đổi mặt? Hay là ai đổi mặt cho băng?
“Nó sẽ tìm thấy chúng ta…!sắp rồi,” Tôn Chính dùng tay che mặt lại, đầu cúi xuống, “Tôi có thể cảm giác được…!Lộ Hà…”
Chỉ cần trước khi băng cassette kết thúc…
Chỉ cần Lộ Hiểu Vân và Nghiêm Ương giành giật từng giây để kết thúc mọi chuyện trước khi băng cassette kết thúc.
Lộ Hà không nói gì, chỉ gắt gao nắm chặt tay Tôn Chính.
“Tiểu Tần! Tiểu Tần!”
Âm thanh thình lình xuất hiện khiến cả hai người đồng thời kinh động.
Giọng người đàn ông trong băng cassette vang vọng trong không gian trống trải.
Là ở đâu? Hành lang tầng ba sao?
“Tiểu Tần! Tiểu Tần! Em mau tới đây!”
Hàng lang cũng truyền đến tiếng bước chân hoảng loạn của ông ta: “Em mau tới giúp anh, mau lên! Hết thảy mọi chuyện anh đều nghe theo lời em mà làm…”
Rè rè.
Rè rè.
“Chí Vấn! Chí Vấn!”
Tiếng Lưu Tần trả lời ông ta trong băng cassette cách bọn Nghiêm Ương rất gần, bọn Nghiêm Ương hẳn đang đuổi theo Lưu Tần, gắt gao bám sát bà ta.
“Mọi người đều biến mất rồi! Tiểu Tần! Nó sẽ mang anh đi! Nó sẽ mang anh đi…” Giọng người đàn ông đột nhiên vang lên, dường như ông ta đang nghiêng ngả lảo đảo mà chạy tới.
Rè rè.
Nguồn pin không ổn định khiến hiệu quả máy cassette bị quấy nhiễu, âm thanh không ngừng đứt quãng.
Loáng thoáng có tiếng người đang chạy.
“Bà ta chạy về phía phòng giải phẫu!” Đây là giọng Nghiêm Ương.
Vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng người bên cạnh máy cassette chạy lên.
Chủ nhân băng cassette cũng đuổi theo.
Lại đột nhiên ngừng lại.
“Sao anh lại ngăn tôi! Bà ta đi vào rồi!” Nghiêm Ương kêu lên.
Lộ Hiểu Vân ngăn hắn lại.
“Cậu xuống tầng một tìm Lục Hưởng, tôi đuổi theo bà ta.”
“Anh nghĩ cái gì vậy, Lộ Hiểu Vân!”
“Nghe tôi, dẫn hắn đi, đừng để bất luận kẻ nào đi lên tầng ba và tầng hai.
Rời khỏi bệnh viện trước khi trời tối.” Người đang nói vẫn không có bất kì dao động nào trong giọng nói, nhưng trong đó lại thêm vào một sự đáng tin, chân thật và khẳng định, “Nếu…”
Rè rè.
Rè rè.
Hiển thị pin trên màn hình lại lập lòe.
Không biết giờ khắc này là Lộ Hiểu Vân do dự, hay là nội dung băng cassette bị tua qua.
“Trong huyệt, thời gian ở đó lâu nhất tôi từng chứng kiến chỉ có hai mươi tư giờ đồng hồ, đừng đi trên hành lang, đứng ở góc Đông Nam trong phòng, đừng sử dụng bất cứ thứ gì có khả năng phát sáng và những đồ có âm thanh tương tự lục lạc.
Dùng làn da để cảm nhận, cậu sẽ cảm giác được.”
“Hóa ra trong huyệt cũng có những điều cần chú ý…” Lộ Hà thì thầm, nghĩ đến những hành phi xằng bậy trước đó của mình, không khỏi kinh hãi một trận.
Nhưng cả hai người Lộ Hà và Tôn Chính đều không nhắc tới “Hai mươi tư giờ đồng hồ” kia.
Phảng phất như bọn họ không nghe thấy.
Lại phảng phất như cột mốc thời gian đó đã quá gần, khiến bọn họ không dám suy nghĩ tới.
Lộ Hà chỉ thỉnh thoảng sờ lên chân hoặc lưng mình, yên lăng tính thời gian, lại yên lặng quan sát xem người bên cạnh có bị lây bệnh hay không.
Khiến anh cảm thấy may mắn chính là, cho đến bây giờ, ngoại trừ đau đầu, và dấu đen trên tay thì Tôn Chính vẫn chưa có bất kỳ biểu hiện khác thường nào.
Hắn sẽ sống sót lâu hơn tôi, ít nhất sẽ lâu hơn hai mươi tư tiếng, sẽ đợi được đến lúc ra ngoài.
Mỗi lúc nghĩ vậy, bực bội bất an vì biến hóa bất chợt của bệnh viện một giây trước lại được trấn an một chút.
“Lộ Hiểu Vân, anh có ý gì?!” Nghiêm Ương giận giữ không kìm được.
“Tôi sẽ đặt một tấm gương trước mỗi cửa nhập huyệt, nếu cậu thấy trong gương có nó…!tức là một người vốn dĩ không ở bên cạnh cậu lại đột nhiên xuất hiện trong gương, thì đừng lộn xộn, nhắm mắt lại dùng làn da cảm giác phương hướng có nhiệt độ, đi về phía đó.”
Lần đầu tiên thấy Lộ Hiểu Vân trong băng cassette nói nhiều như vậy.
“Anh, anh muốn nhập huyệt?!”
“Có lẽ vậy.”
Người kia tựa hồ không muốn nhiều lời, tiếng bước chân mau chóng vang lên.
Nghiêm Ương lại gắt gao bám sát: “Lộ Hiểu Vân, anh để tôi chọc phải một đống phiền toái lớn như vậy rồi lại muốn chạy sao?!”
Chỉ nghe thấy băng cassette vang lên một tiếng đinh, thứ gì đó vừa lúc va phải máy cassette.
“Anh ném cái gì cho tôi vậy?!”
“Xà cừ, tìm được trên người Lưu Tần, rất đáng giá.
Cậu ra khỏi bệnh viện, bán nó lấy tiền đi.
Coi như là bồi thường cho cậu.”
Tiếng chạy của người kia đột nhiên nhanh hơn.
Rè rè.
Rè rè.
“Gì vậy?”
Băng cassette dừng ở đây, cho dù ai nghe được, cũng sẽ hiểu Lộ Hiểu Vân và Nghiêm Ương tách ra hành động.
“Anh hai tôi…” Lộ Hà biết Lộ Hiểu Vân đã quen với hành động một mình nhưng vẫn có chút lo lắng, vừa định nói gì, lại nghe thấy tiếng Tôn Chính lẩm bẩm bên cạnh.
“Gương…”
Bởi vì một từ này, suy nghĩ của Lộ Hà liền vòng một vòng lớn, phảng phất như được nhắc nhở, kéo Tôn Chính hỏi: “Thời điểm vừa nhập huyệt…!có phải cậu đã từng nói gì đó không, đúng, cậu đã hỏi tôi, có phải đối diện thang máy có một tấm gương hay không?”
“Đối diện thang máy tầng sáu có một tấm gương,” Tôn Chính nhìn Lộ Hà, biểu cảm khuôn mặt lại hơi mê mang, “Chẳng lẽ đây là gương anh hai anh đặt trong huyệt?”
“Đúng vậy, cho nên chỉ có cậu thấy…!cậu thấy cái gì?” Ngay cả chút manh mối nhỏ bé không đáng kể, sớm đã bị vứt ra sau đầu, Lộ Hà cũng cảm thấy bản thân mình đã nắm được tin tức quan trọng nhất.
“Tôi thấy…” Trong đầu Tôn Chính mơ hồ hiện lên bóng dáng ai đó, khi cửa thang máy màu xanh lục lách cách mở ra, chính diện là một tấm gương chói lọi….!Loại bệnh viện nào lại đặt gương đối diện thang máy! Mình đã nghĩ như vậy…!nhưng bóng người tấm gương phản chiếu ra, có ai? Còn có ai?
Khuôn mặt kia nhoáng lên rồi lại biến mất, thế nào cũng không thể nhớ rõ được.
Có lẽ chính là một người nào đó đã xuất hiện trong băng cassette, có lẽ chính là Nó…
Nếu lúc ấy, bản thân mình ra khỏi thang máy rồi rẽ sang một hướng khác thì sao? Sẽ không gặp Lộ Hà, cũng sẽ không bị nhốt ở đây, rơi vào những ngày tháng vô tận trong bóng tối.
Lộ Hà không hỏi được tình huống cụ thể từ miệng Tôn Chính, liền thất vọng thở dài, rồi đột nhiên ngồi dậy: “Anh hai tôi đưa xà cừ cho Nghiêm Ương…”
Tôn Chính nghe vậy, liền lấy chìa khóa xà cừ bị thấm ướt mồ hồi ra, “Đây vốn là chìa khóa thuộc về Lưu Tần, qua tay Lộ Hiểu Vân truyền cho Nghiêm Ương, hiện tại, là ai đã gửi nó cho tôi?” Lộ Hà nhìn chằm chằm chiếc chìa khóa kia như đang suy tư gì đó.
Lộ Hiểu Vân, hay là Nghiêm Ương?
Một trong hai người đã sống sót?
Hoặc Nghiêm Ương cũng chuyển nó cho người khác, đi một vòng rồi tới tay Lộ Hà, sau đó hai người liền vĩnh viễn biến mất trong cuộn băng cassette này…!bị nó mang đi…!Mà hiện tại, nó đang ở ngay trên lầu.
Không, có lẽ nó đã xuống dưới, đang ở ngay trong phòng cấp cứu bên cạnh, cửa phòng cấp cứu đã mở, có lẽ thứ đó đang đi tới phòng quan sát đối diện, một màn sương đen mơ hồ giữa bóng tối, bất tri bất giác xuyên qua khe cửa mà tới bên cạnh bọn họ.
Hết thảy tựa như một cái động không đáy, huyệt cũng vậy, nó cũng vậy, băng cassette cũng vậy.
Tin tức băng cassette để lại cho bọn họ ngày càng nhiều, nghi hoặc và mê mang trong đầu bọn họ lại chưa từng giảm bớt, vấn đề ngược lại càng không ngừng xuất hiện thêm.
Tạp âm trong băng cassette vẫn chưa dừng lại, luôn trầm thấp, có tiết tấu mà vang lên rè rè, toàn bộ băng cassette chỉ có tiếng một mình Nghiêm Ương chạy như bay xuống lầu, bởi vì quá gấp, quá nhanh, hắn đã quên không tắt máy cassette vẫn còn đang ghi âm.
Bệnh viện tựa hồ không còn âm thanh bất kỳ ai khác, tiếng bệnh nhân, bác sĩ, y tá đã hoàn toàn biến mất khỏi tầng hai.
Ngay cả tiếng bước chân luôn không nhanh không chậm đằng sau Nghiêm Ương cũng đã biến mất, biến mất khiến người ta không kịp thích ứng.
Nghiêm Ương tựa hồ đã tới tầng một, tầng một vẫn còn âm thanh vài người, đối lập với tiếng thở dốc và tiếng bước chân của Nghiêm Ương, cứ như tiếng khe khẽ thì thầm vậy.
Có lẽ là y tá và nhân viên bệnh viện đang xử lý hỗn loạn tàn cục vừa rồi để lại, hồn nhiên không biết chuyện gì đang xảy ra trên tầng.
“Lục Hưởng ở đâu?” Nghiêm Ương tùy tiện tìm một y tá.
“Bác, bác sĩ Lục? Không biết…” Y tá trả lời ấp úng.
Nghiêm Ương lại chạy chậm một đoạn, tựa hồ lại tìm một người khác hỏi.
Cứ vậy, tìm kiếm, âm thanh rè rè cũng liên tục vang lên, ngẫu nhiên bất chợt mà giật giật một cái.
“Không tìm thấy Lục Hưởng, anh hai thế nhưng để máy cassette lại cho bác sĩ không đáng tin này…” Lộ Hà hoảng hốt, sốt ruột, anh bắt đầu không kiên nhẫn mà tìm mọi tư liệu trong tầm tay với được, “Nó sắp xuất hiện…!chúng ta phải nghĩ cách…”
Tôn Chính cũng theo bước anh mà mở bản đồ ra, định tìm kiếm dấu vết còn sót lại trên đó.
Chỉ có bản đồ của tòa nhà chính, bọn họ một đường chạy trốn từ tầng sáu xuống tầng một, gần như đã qua sạch các phòng an toàn, hiện tại nó đang du đãng tại một góc nào đó của bệnh viện, hơn nữa, trong bóng tối sâu kín còn trôi nổi vô số oan hồn bị nhập huyệt, bọn họ chỉ cần rời khỏi phòng quan sát là sẽ rơi vào tuyệt lộ.
Lục Hưởng…!Lục Hưởng…!Lục Hưởng là viện trưởng đương nhiệm, tư liệu về Nghiêm Ương và Lưu Quần Phương là do ông ta hủy đi sao?
Ông ta biết cái gì?
Không, có lẽ lúc ấy ông ta không biết gì cả, chỉ là viện trưởng và Lưu Tần bảo ông ta đẩy bệnh nhân kia tới phòng 315A…
Bang.
Đột nhiên như dòng điện trong băng cassette len lỏi vào đầu hắn, hắn cảm thấy đầu như bị đập mạnh một cái, đau tới mức mồ hôi lạnh ứa ra.
“Phòng 315A là gian phòng bệnh nào?” Lộ Hà hỏi như đang tự nhủ, không chú ý thấy biểu tình nhoáng thống khổ của Tôn Chính, “Tại sao lúc Nghiêm Ương nghe tên phòng bệnh này lại kinh ngạc? Lúc ấy còn chưa có tòa nhà ngoại khoa mới, nói cách khác, hẳn tòa nhà đối diện khu nội khoa có thứ gì đó kỳ lạ…”
Anh đang định nói thêm, bỗng nghe thấy một tiếng vang kinh thiên động địa truyền tới từ băng cassette, gần như toàn bộ phòng quan sát đều bị âm thanh này kinh động.
Sao vậy?!
“Đây, đây là…”
Giọng Nghiêm Ương đột nhiên cách xa, nhỏ lại.
Tôn Chính và Lộ Hà lập tức hiểu ra, băng cassette bị ném xuống đất…!bởi vì khiếp sợ sao? Nghiêm Ương đã thấy cái gì?
“Lục Hưởng!!!” Nghiêm Ương gầm lên giận dữ, “Đây là chuyện gì!!!”
Băng cassette vang lên tiếng xô sát, tiếng mấy cô y tá truyền đến từ phía xa, ríu rít khuyên can.
“Anh nói cho tôi nghe…!người anh vừa đẩy ra là ai?” Lần đầu tiên thấy Nghiêm Ương dùng giọng điệu lạnh băng, tràn ngập sát ý như vậy.
Lục Hưởng tựa hồ lại bị Nghiêm Ương đẩy mạnh một phen, ngay cả cáng xe cũng bị trượt đi, lăn hai vòng trên mặt đất, phát ra tiếng vang giòn lạnh lẽo.
“Là bác sĩ Lưu Tần của phòng xét nghiệm, vừa rồi bà ta xuống tầng, gặp chúng tôi liền hét lên một tiếng rồi ngất xỉu, tôi lập tức đưa bà ta vào phòng cấp cứu, nhưng đã không còn kịp rồi…” Lục Hưởng còn chưa thôi kinh hoảng, vừa bắt đầu nói chuyện còn lí nhí lắp bắp, sau đó dần lớn tiếng, “Nghiêm Ương, bệnh viện hôm nay đã đủ loạn rồi…”
“Không còn kịp? Ý anh là sao?” Nghiêm Ương ngừng lại một chút, có lẽ là lấy tay sờ thi thể, “Bà ta đã chết?”
Lưu Tần đã chết?
Ngay cả Tôn Chính và Lộ Hà ở bên này cũng ngây dại.
Lưu Tần vừa té xỉu ở tầng một, đưa vào phòng cấp cứu liền chết?
Vậy Lưu Tần mà Lộ Hiểu Vân đang đuổi theo vào phòng giải phẫu là thứ gì?
“Lộ Hiểu Vân!!” Chỉ nghe Nghiêm Ương kêu một tiếng, âm thanh này di chuyển từ xa tới gần, hắn chạy như bay đi, tiếng bước chân cũng dần áp sát.
Hắn nhặt máy cassette lên, chạy như bay về phía nào đó.