Bạn đang đọc Chuyện Lạ Ở Bệnh Viện Hiệp Tế Đồng Hoa Trung FULL – Chương 37
Băng cassette của bác sĩ Nghiêm (3)-Hoạt tử nhân
“Hôm nay, là ngày 24 tháng 8 năm 2001,” Nghiêm Ương dõng dạc nói, giọng nói phá lệ ổn trọng nghiêm túc, “Lộ Hiểu Vân ở trong bệnh viện hai tháng, chúng tôi đợi hai tháng, theo lời anh ấy nói, cuối cùng cũng thăm dò được quy luật lưu động của huyệt trong bệnh viện này, đương nhiên tôi không biết lưu động cái gì quy luật cái gì, tóm lại, anh ấy nói, hơi thở của nó đã rất gần…”
Tôn Chính bấm nút chạy trên máy cassette.
Băng cassette truyền ra âm thanh ồn ào náo nhiệt, phảng phất như đang phác họa ra cảnh tượng bận rộn người đến người đi của bệnh viện ngày trước: Các y tá đẩy xe đi qua đi lại, bệnh nhân mất kiên nhẫn mà rảo bước trước cửa phòng bệnh, bác sĩ lớn tiếng gọi tên y tá nào đó, mà Nghiêm Ương đang chui trong một góc, máy cassette được giấu trong ngực chậm rãi chuyển động, Lộ Hiểu Vân mặt vô biểu tình đứng dựa vào một bên tường, tựa hồ như đang nhìn vào nơi nào đó, lại tựa hồ như đang thông qua nơi đó mà nhìn một thứ gì khác.
Hết thảy đều là những động tĩnh thường ngày của bệnh viện, chỉ là ghi âm ngày hôm nay có chỗ nào hiếm lạ, bọn họ đợi hai tháng, đến tột cùng là đợi thứ gì, nó rốt cuộc là cái gì?
“Nếu theo lời anh nói thì cửa ra rất gần viện trưởng, tôi đã trộm tra xét một chút, phát hiện 7 giờ tối nay quả thực có một cuộc giải phẫu được an bài ở phòng giải phẫu (4), người an bài là viện trưởng, cụ thể là giải phẫu gì thì tôi không hỏi được, nghe nói là một nhân vật lai lịch không nhỏ, nhưng tại sao hắn lại muốn làm phẫu thuật ở bệnh viện chúng ta? Điểm này tôi không hiểu rõ lắm.” Nghiêm Ương tựa như đang giải thích với băng cassette, lại như đang đối thoại với người đứng bên cạnh.
“Tôi có cảm giác, Lộ Hiểu Vân…” Nghiêm Ương đè thấp giọng, “Bọn họ đang làm một chuyện vô cùng vô cùng nguy hiểm…”
Chỉ thấy thật lâu sau, bên cạnh truyền đến giọng nói quen thuộc, lạnh lẽo xuyên qua tầng tầng tạp âm, “Không sai.”
“Vậy…” Nghiêm Ương ậm ừ một tiếng, tức khắc cả kinh như vừa bừng tỉnh đại ngộ, “Chẳng lẽ anh muốn phá đám giải phẫu của viện trưởng Trần?”
Lộ Hiểu Vân im lặng một lúc, vào lúc cả Tôn Chính lẫn Lộ Hà đều cho rằng anh ta sẽ không trả lời, thì Lộ Hiểu Vân lại đột nhiên hỏi: “Cậu còn nhớ tháng sáu có ai nhập huyệt không?”
“Quần, chị Quần Phương…!sao vậy?”
“Tháng tám có ai?”
“Không, không có, có chúng ta ở đây, làm sao có thể có người nhập huyệt…”
“Tháng này có ai?”
“Đương nhiên cũng không có, anh có ý gì?”
Lộ Hiểu Vân lại im lặng.
Lộ Hà nghe đến đó, nghiêng đầu nói: “Ý anh ấy là, nếu nửa năm không có ai nhập huyệt, vậy tại sao nó vẫn xuất hiện?”
Tôn Chính như suy tư gì mà nhìn anh, mày hơi hơi cau lại.
“Tháng sáu, cậu có nhớ chúng ta tìm được bao nhiêu cửa vào không?”
“Cũng chỉ có khoa Đông Y kia, Lộ Hiểu Vân, anh muốn nói cái gì?”
“Tháng tám có mấy cái?”
“Có văn phòng của tôi…!còn có phòng dưới tầng, nếu tính tòa nhà đối diện, thì có 3 cái.”
“Tháng này?”
Từ băng cassette truyền ra tiếng cọ xát, có lẽ là Nghiêm Ương không kiên nhẫn mà dùng ngón tay cào lên thứ gì đó: “Chính anh không biết sao, sao lại hỏi tôi làm gì…!Được rồi, 5 cái, nhưng cũng chưa xảy ra chuyện gì…!Lại nói, tháng này quả thực có hơi nhiều…”
Âm thanh kia đột nhiên kéo dài chói tai, sau đó đột ngột dừng lại.
“Chẳng lẽ, Lộ Hiểu Vân anh muốn nói rằng, cửa nhập huyệt xuất hiện càng lúc càng thường xuyên?”
Nghe đến đó, Lộ Hà và Tôn Chính đồng thời biến sắc mặt.
Trong lòng bọn họ đại khái có thể phỏng đoán được ý Lộ Hiểu Vân: Không có người nhập huyệt, nó lại đang tới gần, cửa nhập huyệt xuất hiện càng lúc càng thường xuyên…
Câu nói tiếp theo của Nghiêm Ương hỏi ra vấn đề trong lòng bọn họ: “Ý anh nói — những thứ này là do con người tạo ra?”
“Tuy không biết nó là chỉ thứ gì, nhưng hiện tại xem ra, anh hai tôi phỏng đoán tình huống là Lưu Tần đang nghĩ cách dẫn nó ra, hơn nữa là dưới tình huống Trần Chí Vấn đồng ý…!Rốt cuộc bọn họ muốn làm gì?!” Lộ Hà thậm chí cũng thở mạnh hơn.
Nó tuyệt đối không phải thứ gì tốt.
“Không tốt”, “Hơi thở của nó đã rất gần”…
Bệnh viện đang dẫn thứ gì tới?
Có lẽ Lộ Hiểu Vân ở bên kia băng cassette đang gật đầu với Nghiêm Ương, có lẽ anh ấy cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của hắn, mà chỉ lãnh đạm nói: “Cậu chỉ cần ghi âm lại mọi chuyện bọn họ làm…!đi theo tôi, đừng lộn xộn.”
Vừa dứt lời, băng cassette đột nhiên rè rè, cứ như tiếng tim đập vậy, âm thanh này không tới từ băng cassette mà đến từ bản thân máy móc.
Rè rè một trận.
Lộ Hà và Tôn Chính đồng thời khẩn trương nhìn xung quanh, băng cassette cũng dừng ở đó, căn phòng thoáng chốc rơi vào yên lặng tuyệt đối.
Dường như thứ gì đó đang lặng lẽ di chuyển trong bóng tối, rồi lại đột nhiên dừng lại trong nháy mắt họ quay đầu nhìn.
Hai người còn đang sợ hãi quay đầu nhìn thì tiếng rè rè của băng cassette lại vang lên.
Lúc này, âm lượng ồn ào của bối cảnh đột nhiên được giảm nhỏ lại, tạp âm chỉ như tiếng nói chuyện khe khẽ truyền tới từ bên kia bức tường, chỉ có tiếng bước chân của hai người là có thể rõ ràng mà nhận ra được.
“Bọn họ tới đây.” Nghiêm Ương nói rất nhỏ, tiếng bước chân của hai người cũng tức khắc phóng nhẹ, tựa hồ như đang đi tới góc tường nào đó.
Băng cassette vang lên tiếng bánh xe lăn trên hành lang trống trải, cùng với tiếng bước chân vội vàng của ai đó, có lẽ là y tá đang đẩy cáng cứu thương lại đây.
“Sau mười phút nữa là viện trưởng tới, tiểu Tôn, cô xuống thông báo với người nhà đi,” Loáng thoáng có giọng nữ truyền tới, “Những người không liên quan đã rời khỏi toàn bộ chưa?”
“Còn một số bệnh nhân đang cấp cứu, nhưng đều ở dưới lầu.” Một giọng thanh niên khác trả lời.
“Lần này chọn thời gian không tốt, năm trước là nửa đêm, vắng người, nhưng viện trưởng nói tối nay không tiện.” Người phụ nữ kia ngừng một chút, “Tiểu Tôn, cô còn trẻ…!báo với người nhà rồi cô tan tầm trước đi.”
Một tiếng chạy chậm vang lên, nữ y tá nghe lời chạy xuống dưới tầng.
Tiếng bánh xe kim loại lăn trên mặt đất khẽ khàng vang lên, lạnh mà giòn, tiếng bước chân của người phụ nữ kia cũng theo đó mà lạnh đi.
Quả thực có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đó, một mình cô ta đẩy cáng cứu thương dọc theo hành lang tới phòng giải phẫu.
Tại sao chỉ có một y tá làm phẫu thuật? Lộ Hà nghi hoặc nghĩ, khóe mắt nhìn Tôn Chính cũng đang gắt gao nhíu mày, biểu cảm hắn từ lúc băng cassette này bắt đầu chạy liền chưa từng thả lỏng.
“Cách cửa, ghi âm không rõ lắm.” Nghiêm Ương thì thầm vào máy cassette, “Tôi hơi hé cửa một chút…”
Động tác tựa hồ bị ai ngăn lại.
“Anh yên tâm, lão Lưu đã sớm đi rồi, bọn họ cho rằng trong phòng hồ sơ không có ai cả.”
Hóa ra ai người bọn họ đang trốn trong phòng hồ sơ, xác thật cách phòng giải phẫu chỉ có vài bước chân.
Tiếng mở cửa nhẹ đến mức Tôn Chính và Lộ Hà đều không nghe thấy.
Nhưng bọn hắn có thể nghe thấy tiếng Nghiêm Ương hít hà một hơi.
“Không thể nào!!!” Nghiêm Ương dùng âm thanh nghẹn ngào khẽ kêu lên, “Người kia…!người kia!!!”
Từ phía xa, băng cassette truyền ra tiếng mở cửa phòng giải phẫu, tiếng bánh xe đã xa tới mức gần như không nghe thấy, nhưng tiếng bước chân lạnh băng của y tá kia vẫn còn lưu lại trong trí nhớ của bọn họ.
Băng cassette lại rè rè một chút.
Lộ Hà và Tôn Chính gần như đồng thời nắm chặt tay.
“Ngoài cửa….!có phải có gì hay không?” Không biết vì sao, Lộ Hà đột nhiên hạ giọng.
Tôn Chính không nói gì.
Hai người theo bản năng mà di chuyển vào sâu trong phòng một chút.
Bởi vì đã tắt đèn để tiết kiệm pin, hai người chỉ có thể nhớ đại khái phương hướng cảnh cửa kia, chứ đừng nói tới chuyện xuyên qua cánh cửa nhìn xem bên ngoài rốt cuộc là cái gì.
Chỉ có bóng đen vừa lướt qua không lâu trước đó, còn lắc lư trong lòng bọn họ.
Băng cassette lại bắt đầu chạy, đại khái do ghi âm lần này là một quá trình tương đối dài, nên giữa đường cũng đứt quãng vài lần, lược đi những nội dung không cần thiết.
Một lúc lâu Tôn Chính và Lộ Hà mới nhận ra băng cassette đã bắt đầu chạy tiếp.
Tiếng hai người chạy chậm, vài tiếng máy cassette đập trước đập sau.
“Anh nhìn thấy không, Lộ Hiểu Vân, anh nhìn thấy đúng không?” Nghiêm Ương thở mạnh, giọng nói rung lên, không biết do chạy hay do hoảng sợ.
Từ xa loáng thoáng truyền tới tiếng bước chân, hẳn hai người đã cách cầu thang tầng ba không xa.
“Người cô ta đẩy vào phòng giải phẫu, là người chết đúng không?! Đúng vậy phải không? Lộ Hiểu Vân, Lộ Hiểu Vân!” Giọng Nghiêm Ương trở nên hoảng loạn.
“Lại đây, Lưu Tần vẫn ở dưới lầu, đi theo tôi đi.” Giọng Lộ Hiểu Vân vẫn rất bình tĩnh.
“Chắc anh vẫn còn nhớ, Lộ Hiểu Vân.” Nghiêm Ương thả chậm bước, giọng nói lại càng thêm kích động, “Tôi đã nói với anh, tám người hôm qua vào ICU* thì đã chết mất năm, đêm qua Lục Hưởng đã nhắn tin cho tôi, nói rằng có con trai ông to nào đó đã chết trong bệnh viện chúng ta, bảo tôi phải giữ bí mật, anh thấy người vừa rồi không? Chính là hắn!!”
*ICU: intensive care unit.
Người vào phòng giải phẫu, là người chết?
Tôn Chính và Lộ Hà đồng thời cảm thấy lạnh sống lưng.
Lúc đó, bệnh viện đẩy một người chết vào phòng giải phẫu (4), rốt cuộc bọn họ muốn làm gì…
Trong đầu Lộ Hà mơ hồ có một phỏng đoán cực kỳ hoang đường lại cực kỳ kinh khủng, chỉ một giây suy nghĩ về phỏng đoán này anh cũng không có dũng khí.
Trong bất luận thời gian nào, không gian nào, đều tuyệt đối không thể.
“Lộ Hiểu Vân, rốt cuộc anh có hiểu không?!”
“Lục Hưởng ở đâu?”
“Nếu còn người bệnh đang cấp cứu, thì hắn đang ở phòng cấp cứu tầng một.”
Hai người lập tức chạy nhanh hơn, tạp âm từ băng cassette gần như bao trùm lên mọi âm thanh khác trong bệnh viện.
“Làm sao bây giờ, Lộ Hiểu Vân? Có phải bọn họ đang chọc tới thứ gì đó hay không?” Nghiêm Ương thở hồng hộc, nhưng bởi vì nhận được khẳng định của Lộ Hiểu Vân mà hơi hơi bình ổn một chút: “Chẳng lẽ chúng ta không nên làm cái gì đó sao?”
“Nếu đoán không sai, thì trong tay bọn Lục Hưởng trong phòng cấp cứu còn một người nữa, Lưu Tần bọn họ hẳn đang cần gấp một người như vậy.”
Âm thanh đột nhiên biến mất.
Tôn Chính và Lộ Hà đều ngơ ngẩn mà nhìn máy cassette, đầu tựa hồ cũng đang dừng lại ở trạng thái chuẩn bị nhận tín hiệu.
Âm thanh cứ như vậy, có thể là hai giây ngắn ngủi, có lẽ chỉ là một giây, hoàn toàn biến mất trong băng cassette.
Băng cassette vẫn đang chạy, tiếng ghi âm không bị gián đoạn, máy cassette cũng không bị bấm dừng.
Trong nháy mắt kia, âm thanh như bị hút đi mất.
Nhưng chỉ kéo dài một giây, là sự tình trong chớp mắt, gần như khó có thể phát hiện ra.
Nhưng hai người đang tập trung tinh thần nghe như vậy, khiến một giây này trở nên đặc biệt đột ngột.
Tiếng bước chân của hai người trong băng cassette cũng đột nhiên ngừng lại.
“Lộ, Lộ Hiểu Vân…”
“Cậu nghe thấy không…” Giọng Lộ Hiểu Vân phảng phất như truyền tới từ một nơi xa xôi nào đó, “Tiếng của nó…!nó sắp xuất hiện.”
Tiếng của nó?
Cái gì cũng không nghe thấy.
Bọn họ nghe thấy gì từ một đầu khác của băng cassette, hoàn toàn không thể biết được.
Không, có lẽ tiếng của nó chính là mọi âm thanh đều biến mất, mọi âm thanh đều bị hút đi.
“Lợi dụng nó để thay đổi sinh mệnh…!bọn họ sẽ hối hận.”
Bọn họ đang làm chuyện vô cùng, vô cùng nguy hiểm…
Thứ Đồng Hoa chọc phải chính là Nó, thứ bệnh viện Đồng Hoa phạm vào chính là điều cấm kỵ.