Bạn đang đọc Chuyện Lạ Ở Bệnh Viện Hiệp Tế Đồng Hoa Trung FULL – Chương 20
Chuyện ma quái ở bệnh viện Đồng Hoa 1999-2002 (11)
Hôm sau, tôi không chịu nổi lời cầu xin của mấy cô y tá, đành phải đi xem đứa nhỏ kia.
Đứa nhỏ kia thấy tôi tới, vênh mặt, lăn lộn khắp giường, ôm bụng kêu đau, chỉ vào tôi gào to: lang băm, lang băm! Hừ, tố chất không cao, nhưng trình độ văn hóa max điểm đó, nó có biết lang băm có nghĩa gì không? Mẹ nó vừa sốt ruột vừa lo lắng, chốc chốc lại xoa bụng cho nó, chốc chốc lại hỏi nó muốn ăn gì.
Đứa nhỏ như vậy, chính là bị chiều hư.
Tôi vung bút lên, chuẩn thêm hai ngày truyền nước.
Đứa bé kia lập tức khóc toáng lên, đáng tiếc, kỹ thuật diễn quá kém, không nặn ra được giọt nước mắt nào, vậy mà mẹ nó vừa thấy đã vội vội vàng vàng chạy xuống lầu mua chuối cho nó.
Trước khi đi, tôi nhìn thoáng qua đế giày nó, quả nhiên hơi giống dấu giày trên cửa sổ.
Muốn lừa tôi? Tôi thấm thía kéo tay đứa nhỏ: “Bác sĩ Nghiêm kể cho cháu chuyện xưa nhé? Cháu muốn nghe chuyện lưng tựa lưng hay chuyện cô gái đi tìm bạn vào buổi tối ở căn phòng này?”
Bả vai Cao Nhạc Thiên co rúm lại, trừng mắt nhìn tôi, không dám nói câu nào.
Tôi vỗ vỗ tay, thập phần đắc ý mà quay lưng đi.
Vừa tới tầng dưới nhà chính, liền nghe thấy một tiếng bộp.
Đứa nhỏ kia ném chuối mẹ nó phải chạy thật xa mới mua được đi.
Tôi nhìn quả chuối nhỏ rơi nát bét giữa hoa viên, vừa đau lòng vừa tức giận.
Kết quả vừa quay về đã phải nghe chuyện xấu, y tá nói với tôi rằng bác sĩ Lưu xin nghỉ, buổi tối tôi phải trực ban.
Lần đầu tiên trực đêm, tôi hơi hưng phấn.
Tới cửa hàng tạp hóa đối diện mua bánh bao nhân nước dùng, mấy gói chips cộng thêm một hộp sữa bò, vừa không bạc đãi bản thân, lại vừa có thể tạo dựng mối quan hệ tốt với mấy chị y tá.
Sau khi tan tầm, người trong bệnh viện dần dần tản đi, tới lúc trời tối đen, đèn tắt, từng tầng từng tầng một, tuy rằng khu nằm viện đối diện vẫn sáng ngoài, nhưng bên này, ngoại trừ phòng cấp cứu và phòng y tá dưới tầng một, chỉ còn lại không gian tối om và tiếng mưa tí tách tí tách rơi trên mái hiên.
Thật yên tĩnh.
Một mình tôi ngồi trong phòng cấp cứu, chán chết mà gặm chips.
Chỉ có tiếng người bên phòng y tá ngẫu nhiên truyền tới mới khiến tôi cảm nhận được một chút sinh khí.
Tiếng tích tắc tích tắc của đồng hồ treo tường khiến phòng cấp cứu càng thêm yên tĩnh.
Ngoài cửa sổ cũng là không gian tối đen, gió lạnh mang theo mưa hắt vào phòng, như tiếng ai thì thầm nói nhỏ.
Đây chính là thời gian tốt nhất để kể chuyện ma, không, đây chính là thời gian tốt nhất để quỷ chui ra!
Tôi lập tức nghĩ tới luồng gió lạnh âm u không rõ nguồn gốc, thường xuyên thổi qua hành lang bệnh viện Đồng Hoa.
Truyền thuyết kể rằng, bác sĩ trực đêm ở đây, ngồi một mình trong văn phòng sẽ nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, vang vọng trong hành lang trống trải, sau đó lại đột nhiên biến mất.
Các y tá đều nói rằng, đó chính là quỷ hồn chết trong bệnh viện, đang tìm kiếm thứ gì đó trên hành lang.
Đôi khi sẽ có một cánh cửa đột nhiên bị mở, vô thanh vô tức, không biết đã bị mở bao lâu, cũng không biết bóng tối yên tĩnh bên ngoài đã lẻn vào, mang theo “thứ gì”, có lẽ đã lẳng lặng đứng cạnh bạn thật lâu, nhưng bạn lại không phát hiện ra…
Nghĩ vậy, tôi liền run rẩy cả người, quay đầu nhìn cửa, mạnh mẽ uống một ngụm sữa bò để an ủi tâm lý, cùng lắm thì nhìn chằm chằm cánh cửa này cả đêm!
Ngay lúc đó, tiếng gọi điện truyền tới từ phòng y tá bên kia khiến tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Điện thoại kêu lên vài tiếng, nhưng không ai nghe, không phải các cô ấy vẫn ở đó sao? Tôi nghi hoặc.
Sau đó tiếng điện thoại đột nhiên im bặt.
Không phải là điện thoại gọi cấp cứu chứ! Chẳng lẽ người nọ ôm hy vọng, bấm gọi 120 ngay trước lúc chết, bệnh viện lại thong thả từ từ đếm, một tiếng, hai tiếng, ba tiếng, ừ, không phải điện thoại quấy rối, đồng ý nghe, đáng tiếc một hơi cuối cùng của người kia chỉ đủ để bệnh viện nghe ba tiếng chuông…
Mấy cô y tá này đang làm gì vậy?!
Đúng lúc này, điện thoại lại vang lên.
Đinh linh linh, đinh linh linh.
Đinh linh linh, đinh linh linh.
Tốt, ba tiếng, các cô mau nghe đi! Tôi nghe thấy tiếng chuông điện thoại, vô duyên vô cớ mà bực mình.
Cửa lại cạch một cái rồi mở ra, tôi sợ tới mức làm rơi cả gói chips trong tay xuống đất.
Y tá Lưu kia đang đứng ở ngoài cửa, sắc mặt vẫn tái nhợt như trước: “Tiểu Nghiêm…!điện thoại, điện thoại từ phòng khám ngoại khoa của em…”
“Gì cơ, điện thoại của bọn em?” Tôi không hiểu nổi, đứng dậy đi theo y tá Lưu.
Mấy y tá khác nhìn tôi như gặp quỷ, vây quanh điện thoại kia, động cũng không dám động.
Đinh linh linh, đinh linh linh.
Điện thoại vẫn đang đổ chuông.
Tôi bước qua đó, nghi hoặc nhìn về phía điện thoại, trái tim đột nhiên trật mất một nhịp.
Số trên màn hình hiển thị…!là số điện thoại của phòng khám ngoại khoa chúng tôi.
Nói cách khác, phòng khám ngoại khoa của chúng tôi gọi tới đây? Lúc này, phòng khám ngoại khoa đã tắt đèn tối om rồi!
Tôi nhìn mấy cô y tá, các cô ấy đều sợ hãi co rúm lại với nhau, chỉ thiếu tiếng hét chói tai thôi.
Được rồi, để biểu hiện khí khái nam tử, tôi nhấc điện thoại lên, đưa lên tai nghe.
“Alo?”
Bên kia không có tiếng trả lời.
“Không phải chứ? Định diễn The Ring sao?” Tôi thử trêu, giúp hòa hoãn không khí một chút.
Bộ phim kinh dị bom tấn The Ring, tôi đã xem với mấy người anh em từ hồi còn học đại học rồi.
Rè rè, rè rè…
Rè rè, rè rè…
Tiếng tạp âm truyền tới từ đầu dây bên kia, khiến tôi sởn cả da gà, nhưng không thể để lộ vẻ mặt nhát gan trước mặt các chị gái y tá được.
“Ai vậy?” Tôi lại hỏi.
Rè rè, rè rè…
Rè rè, rè rè…
Giống …!tiếng băng ghi âm.
Âm thanh này khiến tôi lo lắng.
Tôi hạ điện thoại xuống một chút.
Quay đầu cười nói với mọi người: “Ai đầu têu trò đùa này vậy, kịch bản cũ kích rồi.
Tôi lên kiểm tra xem!”
Tuy nói vậy, nhưng tôi không có gan lên kiểm tra.
“Đúng rồi, mấy anh bảo vệ tuần tra đêm không phát hiện thứ gì bất thường sao?” Y tá Lưu mở miệng nói.
Những y tá khác lắc đầu phủ định.
“Y tá trưởng đâu rồi?” Tôi hỏi các cô ấy.
“Là tôi.” Y tá Lưu đứng dậy, “Tôi lên kiểm tra cùng cậu.”
Tôi méo cả miệng, toi rồi, cô ấy đã nói vậy thì tôi không thể không lên.
Ánh mắt không khỏi liếc về cầu thang âm u kia, âm thầm kêu khổ.
“Đi thôi!” Giọng cô ấy rất đáng tin.
Cô ấy còn xoay người, dặn dò vài câu với các y tá khác, rồi đi về phía bên kia.
Vừa tới đầu cầu thang, đối mặt bóng tối dày đặc khiến tôi không thở nổi, việc này còn khó chịu hơn đi tiểu ban đêm ở đại học, tôi đành bật đèn pin lên, để nhẹ lòng hơn, tôi bắt đầu nói chuyện phiếm với y tá Lưu.
“À…!ngại quá, em mới tới, chưa biết tên chị y tá trưởng?” Cầu thang trống rỗng, tiếng bước chân đặc biệt to, rõ, còn có tiếng vang vọng khắp không gian.
“Tôi? Tôi tên là Lưu Quần Phương, tiểu Nghiêm, cậu vừa tốt nghiệp đại học phải không? Thực ra tôi lớn hơn cậu vài tuổi thôi, đừng khách khí như vậy, cứ gọi tôi là Quần Phương.”
Cô ấy cười rộ lên, không khí lập tức nhẹ nhàng hơn nhiều.
“Trẻ như vậy đã là y tá trưởng rồi? Vậy em giống bọn họ, gọi chị là chị Quần Phương là được.” Tôi vừa nói với cô ấy, vừa đề phòng bốn phía cầu thang.
“Tiểu Nghiêm, em cảm thấy bệnh viện này có kỳ quái không?”
“Hả?” Tôi đang run rẩy cố gắng làm quen với bóng tối, cô ấy vừa hỏi, tôi liền lắp bắp kinh hãi, “Chỗ nào, kỳ quái chỗ nào?”
“Dấu chân hôm nay không kỳ quái sao?” Cô ấy tựa hồ đoán được phản ứng của tôi, quay đầu nhìn tôi, đôi mắt như phát sáng trong bóng đêm.
Tôi không nói gì.
“Em tin thế giới này có quỷ không?” Cô ấy lại hỏi.
Tôi?
“À…!Là một bác sĩ, em không tin.” Tôi trả lời thành thật, nhưng trong lòng lại hơi chột dạ.
Không có quỷ, nhưng cầu thang tối đen âm trầm này luôn có một hơi thở khiến người ta sợ hãi.
Cô ấy cúi đầu, phảng phất như đang thì thầm điều gì đó.
Tôi mơ hồ nghe thấy “Nếu có thì tốt rồi…”
Câu chữ quỷ dị như vậy, xuất phát từ miệng một cô y tá, tôi tin chắc chắn rằng tôi nghe nhầm, lấy hết can đảm tiếp tục đi về phía trước.
Vừa tới tầng ba, tôi liền cảm thấy không thoải mái, lại nghĩ tới tiếng bước chân trên hành lang và cơn gió lùa quỷ dị…
Chị Quần Phương dường như không để tâm chút nào, lập tức đi về phía cửa phòng khám ngoại khoa.
Chúng tôi đứng trước cửa phòng khám ngoại khoa, tôi cảm thấy một luồng gió lạnh men theo sống lưng tôi, ngoại trừ chỗ có ánh sáng đèn pin, tôi cảm thấy bóng tối đang quan sát chúng tôi, lẳng lặng nhìn, ẩn nấp ở một chỗ nào đó tôi không biết.
Bỗng nhiên, một tiếng động lớn phá vỡ không gian yên tĩnh này.
Rầm!
Tiếng động truyền ra từ trong phòng!
Chẳng lẽ đứa nhỏ kia đang quấy rối? Thật to gan! Không sợ quỷ đêm bâu vào người sao?!
Chị Quần Phương nhanh chóng đưa tay mở cửa, thế nhưng phát hiện ra cửa đã mở sẵn, không tốn chút sức nào đã đẩy ra được.
Bên trong không có cái gì cả.
Chúng tôi dùng đèn pin quét một vòng quanh căn phòng.
Giá sách, ghế dựa, bàn làm việc, mọi thứ đều bình thường.
Lòng tôi lại càng lúc càng bất an, có thứ gì đó, có thứ gì đó, tôi lập tức nghĩ tới, chiếu đèn pin lên mặt đất —-
Dấu chân.
Hàng loạt dấu chân.
Tôi và chị Quần Phương nhìn nhau, mặt nàng đã tái lại càng thêm tái, mà phỏng chừng tôi cũng không khá hơn cô ấy là bao.
Tôi vừa lau mồ hôi vừa bước vào.
Quả nhiên, cửa sổ đang mở, gió lạnh len lỏi vào phòng, thổi lên cửa kính, tạo ra tiếng vang lạch cạch.
Trên cửa sổ có hai dấu chân mới, mũi chân hướng vào trong, giống như thứ gì đó từ ngoài tiến vào phòng.
Lần này, vẫn là dấu chân trẻ con, khoảng 7, 8 tuổi.
Tôi chiếu đèn theo dấu chân kia, men theo đường cửa sổ xuống, hướng về phía cửa, cuối cùng dừng tại đó.
Tôi nhanh chóng chạy ra ngoài, chiếu đèn quan sát xung quanh.
Tôi và chị Quần Phương đều khô ráo, vì vậy không để lại dấu chân.
Mà dấu chân ướt kia, thế nhưng chỉ đi tới cửa, cũng liền biến mất.
Chẳng lẽ tiếng động kia, là thứ gì đó mở cửa sổ, đi tới cửa ra vào, mở cửa, sau đó đi đâu?
“Chị Quần Phương, chị mau hỏi bảo vệ trực đêm xem có thấy người lạ nào đi lại trong bệnh viện không, tôi ở lại tìm xung quanh đây!” Tôi nói với chị Quần Phương, nhưng chân lại nhũn ra.
Chị Quần Phương nghe xong liền chạy lên tầng, tôi ở lại, làm một số chuyện phải làm.
Ngày hôm sau, tôi quả thực tỉnh lại từ cơn ác mộng.
Vừa tới bệnh viện, chào hỏi với bác sĩ Lưu, tôi liền nhanh chóng chạy về phía khu nằm viện.
Tôi muốn tìm tên oắt con Cao Nhạc Thiên để hỏi cho ra nhẽ, hỏi xem có phải nó đang quấy rối không? Cao Nhạc Thiên đang xem phim hoạt hình, vừa xem vừa cười to, xung quanh là một núi đồ ăn vặt, còn mẹ nó đã xuống tầng mua thêm đồ cho nó rồi.
Vừa thấy tôi, nó liền cười ha ha: “Mất mặt, mất mặt!”
Tôi trừng mắt nhìn mắt, mất cái gì!
Tên oắt con này lại đắc ý dào dạt mà vênh mặt, nói: “Chú đừng giấu giếm trước mặt tôi, tôi biết hết rồi, ha ha ha!”
“Quả nhiên là chú mày giở trò quỷ?!” Tôi vọt tới trước mặt nó, xách nó lên.
Nó quơ chân múa tay giữa không trung: “Không phải! Không phải! Tôi nghe mọi người nói! Ha ha, tôi ném sâu vào quần áo chị y tá kia, thế là chị ấy nói hết cho tôi nghe!”
Tôi ném nó lên giường: “Mày biết cái gì?”
Nó chớp chớp mắt: “Chú biết tại sao dấu chân đi tới cửa liền biết mất không?”
Tôi khinh thường liếc nhìn nó: “Tại sao?”
Nó nhìn chằm chằm tôi: “Bởi vì các chú mở cửa chứ sao!”
Bởi vì…!tôi đột nhiên ngẩn người một giây.
Cao Nhạc Thiên nhìn tôi, rồi lại không giống nhìn tôi, ánh mắt đứa bé 8 tuổi, nhưng lại không hề giống ánh mắt đứa bé 8 tuổi.
Nó vỗ tay cười ha hả: “Nó cứ thế mà bám lên lưng chú thôi!”
Câu chuyện của tôi như vậy đó.
Tuy tôi nói rằng nó là chuyện, nhưng đó là một câu chuyện chân thật.
Chuyện ma tôi kể, trước nay đều là thật.
Tối đó rốt cuộc là ai? Một người có thể vào văn phòng tôi, một người quen thuộc với giờ làm việc của tôi, một người muốn tiếp cận tôi…
Viết tới đây, tôi xoay người sang chỗ khác, gãi gãi lưng.
Đừng nói trên lưng, ngay cả sau lưng cũng không có cái quỷ gì cả!
Bảo tôi nghe chuyện ma quỷ, còn không bằng để tôi nghe băng từ mới tiếng Anh!
Ngày 20, tháng 4, năm 2001