Bạn đang đọc Chuyên Gia Giải Mã Giấc Mơ Ở Giới Giải Trí – Chương 153: 171
Chương 171
Translator: Bạch Quả
Beta: Thuỷ Tiên
Tô Minh Châu khẳng định mình không nhìn nhầm, tấm thảm nhà họ Tô cứ mỗi giờ đều có người giúp việc lau sạch sẽ, không thể có vết bẩn như vậy xuất hiện được.
Trên tay đột nhiên có cảm giác nhớp nháp, mùi máu tanh như có như không cũng tản ra trong không khí, rồi ngày một nồng hơn.
Anh đột nhiên dời tầm mắt xuống tay, dưới ánh đèn, lòng bàn tay dính đầy máu đỏ sẫm, lại nhìn bàn tay nắm gần một nửa bức ảnh, quả nhiên lại xảy ra sự thay đổi mới.
Trong bức ảnh, người phụ nữ đang vẫy vùng ấy nhìn anh và cười lạnh, huyết lệ trong mắt chảy ra không ngừng giống như con sông, cánh tay bị mất hai bàn tay hướng về phía anh cào cào, như muốn phá bỏ xiềng xích của bức ảnh.
Bức ảnh gốc sắp phai màu bị biến thành màu đỏ, trông thấy mà giật mình, kèm với mùi máu tanh nồng nặc, khiến người ta không thể chịu nổi.
Sự thay đổi đột ngột này khiến anh hít một hơi thật sâu.
Giống như người phụ nữ này sắp bước ra khỏi bức ảnh vậy, thật đáng sợ, sẽ không xảy ra chuyện đó chứ? Tô Minh Châu nghĩ thầm, nhưng càng ngày càng cảm thấy có khả năng.
Trong giấc mơ, không chuyện gì là không thể xảy ra, lại có thêm những tình tiết huyền huyễn xuất hiện. Chuyện như vậy nhiều cũng không nhiều, mà ít cũng không hề ít.
Không biết người phụ nữ kỳ lạ này có phải là mẹ của anh hay không. Lòng Tô Minh Châu chợt rối bời, anh cảm thấy là đúng, nhưng rồi lại hy vọng không phải là sự thật. Anh thật sự không muốn nhìn thấy mẹ mình biến thành như thế này.
Máu của người phụ nữ chảy xuống từ trong hốc mắt, mà miệng cũng dần dần to lên, giống như một chú hề, xuất hiện vết rách, máu cũng rỉ ra, xuyên qua bức ảnh rồi nhỏ giọt xuống tấm thảm.
Tô Minh Châu hít sâu, nhìn về phía trước. Cuối hành lang ẩn sâu trong bóng tối.
Lần này anh nên đối mặt như thế nào đây? Tô Minh Châu cầm bức ảnh, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, đột nhiên nhìn chằm chằm người phụ nữ uốn tới ẹo lui đang cười lạnh, tim đập thình thịch.
Dù anh có ngu ngốc đến mấy, thì anh cũng biết, người phụ nữ này… nói là nữ quỷ cũng không quá đáng. Một khi thoát ra được bức ảnh, với bộ dạng dữ tợn hung ác của bà ta, cộng thêm việc anh xé bức ảnh, e là anh không thể sống trọn một giây.
Thuận theo cơ thể vặn vẹo của người phụ nữ, bức ảnh bắt đầu dần dần xoắn lại, xuất hiện các nếp nhăn, như thể nó bị cuốn lại mấy lần.
Đối với chuyện anh không hề làm bất cứ hành động nào mà bức ảnh lại thành ra như thế này, Tô Minh Châu nhìn nhìn, rõ ràng không thể vứt bức ảnh này ở đây được, nếu không thì sau đó anh sẽ bị nữ quỷ đuổi theo phía sau.
Anh nhìn xung quanh, bấy giờ mới phát hiện hành lang nơi anh đứng rất lâu dường như không còn giống hành lang trong ý nhớ của anh nữa. Hoa văn trên tường phải là hình khác và bên kia phải treo một bức tranh mới đúng.