Chuyên Gia Giải Mã Giấc Mơ Ở Giới Giải Trí

Chương 135: 153


Bạn đang đọc Chuyên Gia Giải Mã Giấc Mơ Ở Giới Giải Trí – Chương 135: 153

Chương 153

Translator: Bạch Quả

Beta: Thuỷ Tiên

Con cá trong giấc mơ luôn mang biểu tượng của sự may mắn. Có rất nhiều người dán hình ảnh con cá trong nhà, nằm mơ thấy con cá thường là chuyện tốt.

Nhưng giấc mơ của chị Liễu Uý thì khác, con cá mà cô ấy mơ thấy đại diện cho những chuyện phiền lòng của cô ấy. Cá ăn thịt người là một hình ảnh mang điềm đại hung, đặc biệt còn ăn mẹ của cô ấy nữa.

Mặc dù mẹ cô ấy nhanh chóng bị nôn ra ngoài, nhưng sau khi kiểm tra thì đã không còn hơi thở, tức là đã chết.

Sau đó sống lại, xuất hiện kết quả tương tự như giấc mơ thứ nhất.

Khác biệt nằm ở chỗ, lần thứ nhất không phải là người chết thật sự, lần thứ hai mới là người chết thật.

Thật ra người chết cười với mình sẽ có hai loại tình huống. Thứ nhất, tất nhiên là may mắn, tuy vậy, có nhiều người chết thì là điềm xui. Thứ hai, trong thời gian gần đây cần phải thận trọng, đặc biệt chú ý an toàn.

Tục ngữ có câu, không sợ người chết, chỉ sợ người chết đột nhiên ngồi dậy. Tất nhiên chuyện này cũng không ngoại lệ, người chết đột ngột ngồi dậy là đại hung, hoàn toàn khác với trá thi.

Sau đó lại ôm chị Liễu Uý vào lòng, điều này là hung trong đại hung, đồng nghĩa với việc tính mạng của người nằm mơ sẽ bị đe dọa, khả năng lớn nhất là trực tiếp tử vong.

Hỏa táng thi thể có nghĩa là những điều bản thân thầm kỳ vọng mong ngóng trong lòng sẽ có kết quả. Sau đó tiến hành chôn cất và bái lạy, điều này đại diện sự đau khổ không cần nói cũng biết, nói rõ chị Liễu Uý thực sự muốn nói lời giã từ.

Về phần bước ngoặt của cả hai giấc mơ này, ngoài việc bị k1ch thích, Cơ Thập Nhất không thể nghĩ đến khả năng thứ hai.

Đối với một giấc mơ như vậy, cách giải thích hợp lý nhất là nhìn thấy một thứ gì đó, điều này sẽ k1ch thích tiềm thức, từ đó vạch ra nội dung của giấc mơ, đồng thời, hình ảnh hóa những thứ đã quên mất trong ký ức với mục đích mà đưa ra manh mối.

Tiềm thức sẽ ghi nhớ một số ký ức đã bị lãng quên trên bề ngoài, nhưng thực tế thì não bộ đã sớm ghi nhớ nó rồi. Chuyện này không cần thiết phải nói nhiều.

Người đã chết xuất hiện trong giấc mơ, người nằm mơ thường sẽ kết nối với những khía cạnh khác, chẳng hạn như thời gian hoặc một địa điểm quan trọng nào đó. Đây là tin tức thực sự được ẩn giấu trong đó, cũng chính là câu trả lời mà giấc mơ đưa ra.


Giấc mơ của chị Liễu Uý đặc biệt ở chỗ, hai giấc mơ có nhiều điểm giống nhau, cũng có cách giải thích khác nhau, có rất nhiều hình ảnh mang ý nghĩa trái ngược nhau, tất nhiên cũng sẽ thay đổi lời giải nghĩa giấc mơ.

Cơ Thập Nhất sắp xếp hai giấc mơ, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, thông tin tất nhiên là có.

Cô vào Weibo, nhập tên Liễu Mạn vào thanh tìm kiếm, ngay lập tức, bên dưới có một loạt thông tin liên quan hiện ra. Hiện lên đầu tiên tất nhiên là sự thật về cái chết của Liễu Mạn, còn có các tin tức khác nhau như bố ruột của con gái Liễu Mạn.

Cơ Thập Nhất nhấp vào tin tức đầu tiên, hiện ra là một bài Weibo dài, đính kèm thêm hình ảnh, liệt kê ra được rất nhiều manh mối, sau đó đưa ra suy đoán.

“Xem ra điều này rất kỳ lạ. Qua nhiều năm như vậy rồi mà vẫn chưa bắt được hung thủ, không biết hung thủ có ẩn náu giữa chúng ta hay không.”

“Tại sao lại giết Liễu Mạn? Vì tình? Vì Liễu Mạn sinh con cho người khác?”

“Chẳng lẽ là anti-fan? Năm đó Liễu Mạn là một đại mỹ nhân có rất nhiều người hâm mộ. Mẹ tôi đã biết bà ấy. Đột nhiên không kết hôn mà sinh con, nói không chừng có người từ fan chuyển thành anti-fan!”

“Con gái Liễu Mạn là Liễu Uý xinh đẹp không kém Liễu Mạn, có điều lại tiến vào giới âm nhạc, nếu đóng phim thì có lẽ cũng sẽ nổi tiếng không thua gì bà ấy.”

“Thật muốn biết rốt cuộc hung thủ là ai. Có thể ra tay với một người đẹp như vậy. Không phải là kẻ thù, thì chính là ác độc.”

Mặc dù chủ weibo đã đưa ra một số suy đoán, nhưng trên thực tế, những suy đoán này không quá vững chắc, mấy người bình luận bên dưới cũng không đáng tin cho lắm, mà chỉ suy đoán năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Đột nhiên Cơ Thập Nhất nổi lên hứng thú với Liễu Mạn, tìm kiếm một số phim của bà ấy, có thể xem video trên Weibo. Các kỹ xảo, hiệu ứng không bằng như bây giờ, nhưng diễn viên xuất hiện vẫn có nét đẹp đặc biệt.

Giống như là nét đẹp độc nhất vô nhị của năm đó.

Bộ phim nổi tiếng nhất của Liễu Mạn là bộ phim cuối cùng của bà ấy lúc còn sống, tên là “Kỳ nghỉ”. Sau khi bộ phim này được công chiếu thì bà ấy bị giết, sau đó giải thưởng Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất đã được trao cho bà ấy vào năm đó, nhưng người nhận giải đã không còn sống.

Cơ Thập Nhất xem video từ đầu đến cuối.

Xem xong, cuối cùng cô cũng hiểu được vẻ đẹp gợi cảm của chị Liễu Uý đến từ đâu, toàn bộ đều được thừa hưởng từ Liễu Mạn. Hai người giống nhau nhưng mỗi người một vẻ đẹp, thật khiến người ta hoảng hốt không thôi.


“Liễu Mạn thật xinh đẹp. Những nữ minh tinh bây giờ không thể so sánh được với bà ấy, đáng tiếc là bà ấy không còn sống nữa.”

“Tôi vẫn còn nhớ bộ phim này! Hồi nhỏ mẹ tôi dẫn tôi đến rạp chiếu phim xem, lúc đó còn cảm thấy không có gì. Bây giờ xem mới thấy hay!”

“Bố tôi nói muốn xem mãi, vì vậy tôi lên tìm, tiện thể xem luôn. Thực sự là hay hơn nhiều so với mấy bộ phim kém chất lượng bây giờ. Kỹ năng diễn xuất của Liễu Mạn rất tuyệt, không hổ danh là ảnh hậu!”

“Đáng tiếc quá, không thể tự tay cầm được giải ảnh hậu. Haizz, nghĩ đến là thấy tiếc. Một người đẹp tuyệt thế như vậy mà lại bị giết, thật đáng tiếc.”

“Nếu bà ấy vẫn còn sống nhất định sẽ có rất nhiều tác phẩm điện ảnh kinh điển, thật đáng tiếc.”

Chuyện của Liễu Mạn gần như đã dấy lên một trận náo động trong giới giải trí. Các đạo diễn từng hợp tác với bà ấy đều lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối, từng công khai bày tỏ sự khen ngợi và đáng tiếc trước cái chết của bà ấy.

Liễu Mạn lớn lên trong một gia đình đơn thân, chỉ có một người mẹ cao tuổi. Tang lễ do người đại diện và công ty tổ chức. Sau tang lễ, người đại diện rút lui khỏi giới giải trí, dần biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Sau khi Cơ Thập Nhất gần như biết rõ toàn bộ thông tin, cuối cùng gọi điện cho Liễu Uý.

Lúc nhận được điện thoại của cô, Liễu Uý vừa mới ngủ bù xong, đang thương lượng với người đại diện Tưởng Tuyết về bài hát và album mới. Khi nhìn thấy ba chữ Cơ Thập Nhất trên màn hình, cô ấy không nhịn được mà cứng người, hít vào một hơi.

Tưởng Tuyết liếc nhìn một cái: “Nhận đi.”

Liễu Uý nghe điện thoại, nói ngả ngớn: “Bé dễ thương, em tìm chị có chuyện gì hả? Buồn chán sao?”

Cơ Thập Nhất có chút cạn lời: “Chị Liễu Uý, chị nghiêm túc một chút.”

“Chị đã rất nghiêm túc rồi.” Liễu Uý kinh ngạc.

Cơ Thập Nhất cũng không nói chuyện vớ vẩn với cô ấy, nhanh chóng nói ra mục đích của mình: “Chị Liễu Uý, em muốn nói là mấy ngày gần đây tốt nhất là chị đừng gặp ai xa lạ, đặc biệt là người có duyên gặp một, hai lần.”

Liễu Uý biết cô nói đến chủ đề chính rồi, bèn ngồi thẳng người dậy: “Người lạ? Nguy hiểm?”


“Đúng vậy, gần đây chị sẽ gặp nguy hiểm, có lẽ là có người muốn giết chị.”

Nghe thấy câu nói cuối cùng, Liễu Uý và Tưởng Tuyết không khỏi nhìn nhau, đều thấy được sự khiếp sợ và khó hiểu trong mắt đối phương.

Liễu Uý truy hỏi: “Sao em biết? Trong hai giấc mơ của chị hả?”

Cơ Thập Nhất “ừ” một tiếng, trả lời: “Đúng là giấc mơ của chị đã nói với em. Tiếp đó… Chị Liễu Uý, chuyện mẹ chị bị giết có liên quan rất lớn đến hai giấc mơ này.”

Lần này Liễu Uý không thể bình tĩnh được nữa.

Tưởng Tuyết vội vã nắm tay cô ấy lại, lắc đầu tỏ vẻ bình tĩnh.

Liễu Uý thu bộ dạng bỡn cợt lại, nghiêm túc hỏi: “Tại sao? Hung thủ muốn giết chị?”

Cơ Thập Nhất không trả lời câu hỏi này, mà chỉ nói: “Chị Liễu Uý, mẹ chị mất nhiều năm như vậy, chị chưa từng mơ thấy giấc mơ nào liên quan đúng không? Lần này lại lập tức mơ thấy hai giấc mơ, chị không nghi ngờ nguyên nhân tại sao sao?”

Liễu Uý không ngờ lúc này mà bản thân mình còn bị mồi nhử: “Trực tiếp nói ra đi.”

Cơ Thập Nhất nhanh chóng đưa ra câu trả lời: “Có lẽ chị nhìn thấy hung thủ, vì vậy mới mơ thấy như vậy.”

Câu nói này khiến hai người giật mình.

Hoo hấp của Tưởng Tuyết còn nặng nề, huống chi là đương sự Liễu Uý. Cô ấy nghi ngờ hỏi lại: “Chị nhìn thấy hung thủ, sao có thể được? Năm đó căn bản là chị không nhìn thấy bộ dạng của hung thủ trông như thế nào.”

Đây chính là điều khiến cô ấy luôn cảm thấy có lỗi với mẹ của mình.

Cơ Thập Nhất hỏi ngược lại: “Chị Liễu Uý, chị thật sự không nhìn thấy gì sao? Không nhìn thấy một chút gì sao?”

Liễu Uý ngẩn người.

Tất nhiên cô ấy có nhìn thấy một chút, nhưng thứ duy nhất cô ấy nhìn thấy chính là nửa cánh tay của hung thủ.

Lúc đầu, để tạo sự bất ngờ cho mẹ mình, cô ấy đã trốn trong tủ của phòng ngủ, chừa lại một kẽ hở nhỏ. Chính kẽ hở này đã giúp cô ấy nhìn thấy hung thủ giết mẹ mình, mà cô ấy trốn trong tủ chỉ thấy được cánh tay của hung thủ.

Trừ cái đó ra, cái gì cô ấy cũng không nhìn thấy.


Có rất ít người biết chuyện này, Liễu Uý cũng chưa nói với ai về điều đó, nhưng bây giờ cô ấy lại mở miệng nói: “Chị chỉ nhìn thấy một nửa cánh tay của hung thủ, nhưng điều này không có nghĩa là chị thấy được dáng vẻ của hung thủ mà?”

Cơ Thập Nhất thở phào nhẹ nhõm: “Em nghĩ không sai mà. Chị Liễu Uý, có lẽ hiện giờ chị không ghi nhớ sâu sắc cánh tay kia, nhưng chị sẽ không bao giờ quên chuyện này. Tiềm thức của chị đã sớm ghi lại cảnh tượng lúc đó. Chỉ có điều, trí nhớ lúc bình thường không hiện rõ mồn một. Vì vậy, nói chị nhìn thấy hung thủ, chi bằng nói trong lúc vô tình chị nhìn thấy nửa cánh tay trong ký ức sâu xa, vì vậy mới dẫn đến việc mơ thấy hai giấc mơ kia, đưa ra lời nhắc nhở.”

Nghe thấy lời giải thích này, Liễu Uý ngây ngốc tại chỗ.

Tưởng Tuyết cũng cảm thấy không thể tin được, nhưng nghe cũng rất có lý. Nếu quả thật là như vậy, há chẳng phải hung thủ đã tiếp xúc gần gũi với Liễu Uý hay sao?

Sau bao nhiêu năm lại đến gần Liễu Uý để làm gì? Nguy hiểm là chỉ ý định muốn giết Liễu Uý? Tại sao lúc Liễu Uý còn nhỏ không giết luôn đi, mà phải chờ sau bao nhiêu năm mới ra tay?

Có quá nhiều điều bí ẩn khiến người ta nghĩ không ra.

Không nhận được câu trả lời, Cơ Thập Nhất cũng không tức giận. Cô nhanh chóng lặp lại lời giải mã giấc mơ của mình, tập trung nói lại mối liên hệ giữa hai giấc mơ.

Cuối cùng, cô nhẹ nhàng nói: “Chị Liễu Uý, mặc dù tạm thời em không có tin tức chứng minh ai là hung thủ, nhưng gần đây, nhất định chị phải chú ý an toàn.”

Cả người Liễu Uý đã lâm vào trạng thái khiếp sợ, nghe dặn dò thì chỉ “ừ” một tiếng.

Sau khi cúp máy, phòng nghỉ yên tĩnh lạ thường, chỉ có tiếng hô hấp của hai người, lộ ra tâm tình sốt ruột.

Một lúc lâu sau, Tưởng Tuyết mới nói: “Thật không thể tưởng tượng được.” Đáng sợ quá.

Nếu những gì Cơ Thập Nhất nói là sự thật, hung thủ đã gặp mặt Liễu Uý như thế, nói không chừng đã lên kế hoạch giết người từ lâu lắm rồi, có lẽ sẽ lặp lại vụ án Liễu Mạn năm đó.

Đối với chuyện như vậy, Tưởng Tuyết chỉ có thể nói, thà tin còn hơn là không tin.

Nếu không có thì thận trọng một chút cũng không phải là chuyện lớn lao gì. Nhưng nếu là sự thật thì thận trọng chính là trân trọng sinh mạng của bản thân mình.

Có điều, Tưởng Tuyết đã nhanh chóng phản ứng lại, quay đầu hỏi: “Liễu Uý, em có nhớ gần đây đã gặp người lạ nào một, hai lần không?”

– —–oOo——

*** 153 ***


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.