Đọc truyện Chuyện Do Em Quyết Định – Chương 23
Trên sân thượng, từng cơn gió tạt qua mặt giống như lưỡi dao sắc, hai mắt cũng vì cay không chịu được mà hơi nheo lại.
Mái tóc dài của Dư Điền Điền đang tung bay trong gió, mang đến cho người ta một cảm giác thu hút rất mãnh liệt.
Trần Thước cũng không nhìn kĩ vẻ mặt của cô, anh chỉ nhếch miệng cười mà hỏi cô: “Này, Dư Điền Điền, có biết bây giờ trông cô giống ai không?”
Dư Điền Điền nhìn anh, không thèm phản ứng lại.
Vì thế Trần Thước cười hớn hở nói ra đáp án: “Này, trông cô bây giờ giống Phạm Băng Băng lắm nhé.”
Trong một giây, nhất thời Dư Điền Điền tưởng lỗ tai mình có vấn đề.
Sao Trần Thước có thể khen cô giống Phạm Băng Băng? Trước tiên không nói khuôn mặt này của cô này kém xa gương mặt xinh đẹp của Phạm Băng Băng, hơn nữa với loại miệng độc địa của Trần Thước, tình tình thì thối, làm sao anh ta có thể mở mồm ra khen cô được?
“Phạm… Phạm Băng Băng?” Cô chần chừ nói.
Trần Thước gật đầu xác nhận, “Đúng vậy, chính là Phạm Băng Băng, nữ thần Quốc Dân cũng là người đóng vai Võ Mị Nương.”
Cô vừa định nói chuyện, liền thấy Trần Thước nhếch miệng cười đểu: “À, quên chưa nói, đó là tình tiết lúc Phạm Băng Băng diễn vai nữ chính bị tẩu hỏa nhập ma trong “Bạch phát ma nữ” [1], khi ấy mái tóc cô ta cũng bay tứ tung trong gió, nhìn qua trông giống ma nữ thần kinh thật.”
[1] Bạch phát ma nữ: có phim vietsub trên YTB nhé ^^
À, cho nên ý anh ta muốn nói cô không phải nữ thần mà là ma nữ thần kinh.
Dư Điền Điền cũng không ngạc nhiên lắm khi Trần Thước nói cô như vậy, nếu anh ta thật sự khen cô thì ngày mai mặt trời sẽ mọc ở phía Tây mất.
Trong lòng vốn đã không dễ chịu, lại bị Trần Thước cắt ngang cảm xúc nhưng cô chợt cảm thấy tâm trạng khá hơn nhiều.
Ngược lại bây giờ lỗ tai lại là người chịu khổ, tên này nói chuyện muốn như đấm vào tai cô vậy, nghe xong lỗ tai thật không thoải mái.
Nghĩ như vậy, cô cầm chiếc khăn sạch sẽ kia đưa đến trước mặt, thoải mái lấy hơi xì một cái thật mạnh, kèm theo đó là tiếng nước mũi chảy ra thật xấu hổ, rồi cô vui vẻ đem khăn tay của anh lau mũi thật sạch, sau đó nhét lại vào tay Trần Thước.
Trần Thước … Trần Thước hóa đá rồi.
Dư Điền Điền ngẩng đầu vẻ mặt rất nghiêm túc nhìn anh mà nói: “Bác sĩ Trần tôi cám ơn khăn tay của anh, nhưng bây giờ tâm trạng tôi không tốt lắm, tối nay về nhà có thể sẽ chùm chăn khóc, cho nên không có thời gian giặt khăn tay cho anh. Chỉ đành phiền anh đã làm việc tốt thì nên làm tới cùng, đã tiễn Phật thì đưa tới Tây Thiên, khăn này… anh tự giặt nhé.”
Cô nói vô cùng thành khẩn, vẻ mặt cũng rất chân thành tha thiết, nói xong còn chớp chớp đôi mắt cún cảm kích nhìn anh.
Trần Thước cảm thấy bực bội, gần như vừa chạm vào chiếc khăn tay thì người anh liền bị điện giật, anh nhanh chóng vứt khăn tay xuống đất rồi làm ra vẻ nếu chạm vào nó một giây sau sẽ bị nhiễm virus vậy.
“Dư Điền Điền cô cố ý …là cố ý phải không?”
Dư Điền Điền nhìn chiếc khăn vừa bị vứt bỏ kia kêu thành tiếng: “Ơ, không phải anh nói đó là món quà một người bạn tặng sao? Không phải nó rất đắt à?”
“Cô mà cũng biết nó rất đắt?” Trần Thước nổi giận đùng đùng, nói xong thì hận không thể đánh vào cái gáy kia mấy cái, tốt nhất đánh mấy cái liền nổi u đi, “Biết nó đắt cô còn dùng nó lau nước mũi? Cô là ngứa da phải không?”
“Tôi không phải ngứa da, tên tôi là Dư Điền Điền mà bác sĩ Trần!” Dư Điền Điền vẻ mặt lo lắng nhìn anh
“Bác sĩ Trần tôi và anh từ từ nói chuyện, nhưng anh nhất định không được tức giận. Mỗi lần tức giận chỉ số thông minh sẽ giảm xuống, anh nhìn anh bây giờ đi, ngay cả tên tôi cũng không nhớ nổi! Bác sĩ Trần, hai chúng ta đều làm việc ở bệnh viện này, tuy rằng anh ở khoa ngoại, không phải khoa não, nhưng hai khoa cũng chỉ cách nhau mấy tầng thôi, anh nói xem lúc đi khám bệnh có phải rất tiện không! Sao anh không đi khám sớm đi? Ở bệnh viện kiêng nhất là giấu bệnh sợ bác sĩ, sao anh không lấy mình làm gương, bắt đầu trị bệnh của mình trước đã? Anh như vậy đám bệnh nhân phải làm thế nào?”
Cô nói rất chân thành rất thực lòng, thật giống như vô cùng lo lắng cho bệnh tình của Trần Thước, xổ một tràng dài không đầu không đuôi công kích Trần Thước khiến anh á khẩu không nói được câu gì.
Trần Thước cảm thấy như anh vừa cầm đá tự đập vào chân mình vậy, vui vẻ mà ngồi trong căn phòng ấm áp ăn bát mì nóng hổi thì không thích cơ, cứ nhất định phải chịu đói chịu khổ lên đây nghe cô công kích.
Anh đen mặt rồi nói với Dư Điền Điền: “Đúng là tôi ăn no dửng mỡ!”
Đây là anh ăn bao nhiêu shit khiến trong đầu toàn shit rồi lú lẫn mà đi quan tâm lo lắng cho cô cún ngốc kia?
Trần Thước tức giận quay đầu bỏ đi.
Nhưng vừa đi đến cửa sân thượng thì anh lại không tự chủ được mà dừng bước, quay đầu nhìn cô gái không thèm lên tiếng phản công anh nữa.
Nhưng anh không thấy rõ mặt cô.
Mái tóc dài tùy ý tung bay trong gió, vài sợi tóc bay bay vương lại trên má che lấp khuôn mặt mơ hồ của cô.
Giờ đây Trần Thước chỉ thấy một cô gái nhỏ bé đơn độc đứng trước lan can, dáng vẻ vẫn giống như lúc anh vừa thấy cô khi bước lên sân thượng, giống như gió sẽ thổi bay cô bất cứ lúc nào vậy.
Anh chợt nhớ ra, đêm qua cô vừa khóc.
Cô bị người ta lừa gạt, bị người ta lợi dụng, bị người ta lấy chức quyền đè dưới chân.
Cô rất đau lòng.
Nhưng cô gái này luôn giương nanh múa vuốt với anh, công kích anh bằng miệng lưỡi sắc nhọn, Trần Thước không muốn quan tâm đến cô nữa.
Nhưng anh biết, nếu anh bỏ đi, để cô lại đây một mình cô ấy sẽ tiếp tục khóc phải không?
Nghĩ đến đây, bất luận thế nào anh cũng không nhấc chân nổi nữa.
Dư Điền Điền thấy Trần Thước vẫn đứng trước cửa sân thượng thì trái tim như lỗi mất vài nhịp.
Cô cho rằng cô đã chọc giận khiến anh bỏ đi, nhưng giờ phút này cô bỗng nhiên không biết mình đang có cảm giác gì, có lẽ là cô hối hận rồi.
Anh có ý tốt lên đây đưa cho cô khăn tay để lau nước mắt, tuy rằng ngoài miệng nói có chút khó nghe, nhưng thực sự là vì anh quan tâm cô. Sao cô không kiềm chế lại mà cãi nhau với anh làm gì?
Dư Điền Điền không muốn ở đây một mình nữa.
Cô đứng cách đó không xa nhìn Trần Thước, bỗng nhiên cô rất mong anh có thể ở lại, vì thế trái tim bắt đầu đập thình thịch như muốn thoát ra khỏi lồng ngực, cuối cùng ngưng lại treo giữa không trung.
Anh sẽ ở lại với cô sao?
Nhưng Trần Thước cũng chỉ dừng lại trong chốc lát rồi liền nhanh chóng biến mất sau cánh cửa kia.
Trái tim đang treo lơ lửng giữa không trung bỗng nặng nề mà rớt bịch một cái xuống đất.
Dư Điền Điền im lặng không nói gì đứng tại đó, cô cảm thấy bây giờ mình còn buồn bực hơn lúc Trần Thước chưa tới.
Nhưng cũng chỉ mấy phút sau, khi cô đang đắm chìm trong một mớ cảm xúc hỗn độn thì cửa sân thượng bỗng nhiên lại được mở ra lần nữa.
Người đi ra chính là bác sĩ Trần vừa đi kia, tay trái anh xách túi bia, tay phải cầm một túi bóng màu đỏ đang chứa gì đó, anh thở hồng hộc mà xuất hiện trước mặt cô lần nữa.
Anh tức giận đi về phía cô, vừa đặt túi bia xuống đất liền nói:
“Xem đi, thấy cô tâm trạng không vui, tôi liền mở lòng tốt cùng cô uống một bữa, uống xong cô phải thu lại cái vẻ mặt như mấy bà vợ góa chồng cho tôi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng! Cô phải phấn chấn lên mới được!”
Dư Điền Điền ngơ ngác nhìn anh.
Anh ném thẳng cái túi màu đỏ đang đựng gì đó cho cô, “Ai bảo cô nhất định muốn chọn nơi lạnh lẽo như sân thượng này? Sợ cô chết cóng nên tôi mua đó, cầm lấy đi, dán vào cả người!”
Dư Điền Điền theo bản năng vươn hai tay nhận lấy chiếc túi màu đỏ kia, cô vừa cúi đầu nhìn vào, là một gói miếng dán giữ nhiệt loại lớn [2], là loại một gói gồm 20 miếng dán giữ nhiệt.
[2] Miếng dán giữ nhiệt: chống chỉ định dán trực tiếp vào tay và bề mặt da mỏng chi dán vào lòng bàn chân, lưng, bụng dưới, sau gáy, đầu gối, bả vai
Bỗng nhiên cô vừa muốn khóc lại vừa muốn cười.
Dán đống này lên toàn thân, anh chắc chắn cô sẽ không bị bỏng chết chứ?
Trần Thước ngồi xuống trên nền đất xi măng, tựa lưng vào tường, anh không muốn bị gió thổi bay như cô vậy.
Anh còn liếc mắt nhìn Dư Điền Điền, “Làm sao làm sao nữa, đừng nhìn tôi với ánh mắt muốn trao thân báo đáp, chỉ vì tôi muốn uống bia nên mới tiện tay mua mấy thứ đó thôi!”
Anh vừa lải nhải, vừa vươn tay cầm túi giữ ấm đang nằm trong tay Dư Điền Điền, anh giúp cô xé túi lớn bên ngoài, chăm chú nghiên cứu xem thứ này sẽ sử dụng thế nào.
“Chỉ với một miếng dán bé tí này cũng có thể giữ nhiệt trong sáu tiếng? Cô bé ngoài siêu thị có phải lừa tôi rồi không?” Anh lật qua lật lại quan sát miếng giữ nhiệt màu trắng bé tí kia tỏ vẻ không tin.
“Anh thử thì sẽ biết.” Dư Điền Điền khóe miệng từ từ cong lên.
Trần Thước cảm thấy rất hứng thú với miếng dán giữ nhiệt này, vì thế anh nhanh tay kéo miếng nilon bảo quản ra, lại xắn ông tay phải lên, dán thẳng nó lên cánh tay…
Anh dán trực tiếp lên tay sao?
Dư Điền Điền giật mình.
Cô tinh tế nhắc nhở: “Bác sĩ Trần, để tôi hướng dẫn anh cách dùng miếng dán này đi…”
“Không cần không cần, tôi chỉ thử qua một lát thôi, nghiên cứu xong liền trả ngay cho cô.” Trần Thước cảm thấy chuyện này cũng dễ làm mà cần gì phải hướng dẫn?
Cô bé trong siêu thị đã nói với anh …. ‘Anh chỉ cần tháo lớp nilon bảo quản bên ngoài, rồi dán mặt dính lên người, để vài phút sau toàn thân sẽ ấm lên.’
Dư Điền Điền còn đang muốn nói gì đó, lại thấy Trần Thước trưng ra vẻ mặt “Đừng coi tôi là kẻ ngốc”, thì liền lặng lẽ ngậm miệng lại.
Vì thế mấy phút sau, khi miếng dán giữ nhiệt phát huy tác dụng… thì có người nào đó bị bỏng mà nhảy dựng lên.
Cuộc thử nghiệm sử dụng miếng dán giữ nhiệt đã làm bác sĩ Trần nhe răng trợn mắt kêu to, rồi lại khó hiểu quay sang nhìn cô nàng họ Dư không thèm giữ hình tượng mà ôm bụng cười lăn lộn.
Trần Thước vừa kêu la, vừa giật mạnh miếng dán giữ nhiệt xuống, “Thứ này là cái quái gì vậy? Suýt nữa bỏng chết tôi rồi!”
Anh thật sự là bị bỏng đau đến mức co cả ngón chân lại.
Dư Điền Điền cười rồi lại cười, nước mắt cũng sắp chảy ra vì cười rồi.
Trần Thước hùng hùng hổ hổ lại ngồi xuống lần nữa, anh nhìn Dư Điền Điền cười vui vẻ như vậy, thì trên mặt lại đỏ hồng. Nhưng lại cố ý trưng ra dáng vẻ hung thần ác độc, anh cầm lấy một chai bia quát Dư Điền Điền: “Này, cô còn dám cười tôi! Có bản lĩnh thì cứ cười đi! Có tin cô cười nữa tôi sẽ đập chai bia này vào đầu cô không?”
Dư Điền Điền nhìn anh như đứa trẻ bị người ta thấy chuyện xấu hổ rồi thẹn quá thành giận, thì càng cười to hơn.
Lúc này, Trần Thước liền thật sự cầm chai bia dí sát vào trán cô, nhẹ nhàng gõ một cái, giọng nói mang theo sự uy hiếp: “Nếu cô dám cười nữa, tôi hạ một đòn là cô chết chắc.”
Anh ra vẻ như muốn dùng sức gõ đầu cô thật, nhưng khi mới xuống tay được một nửa thì liền phanh gấp lại.
Còn chưa kịp thu tay về cũng không kịp thả chai bia xuống, tay anh chợt cứng lại giữa không trung.
Vì cô ngố Dư Điền Điền vừa cười như điên kia bỗng khóc rồi.
Chính xác mà nói cô vẫn đang cười, đôi mắt cong cong, khóe môi nhếch lên, vành mắt cong như ánh trăng khuyết của bầu trời đêm mùng một.
Nhưng từng giọt nước mắt lớn nhỏ theo nhau đi ra từ khoé mắt cô, rơi lộp bộp xuống nền đất xi măng tựa như vô thanh thắng hữu thanh [3]
[3] Vô thanh thắng hữu thanh: ý nói chị không nói gì mà anh vẫn biết chị buồn.
Trần Thước há miệng, một câu cũng không nói nên lời, anh kinh ngạc nhìn cô vừa cười vừa khóc.
Hơn nửa ngày, anh mới buông chai bia trong tay xuống, có chút bất lực hỏi cô: “Cô, cô khóc cái gì? Tôi gõ mạnh lắm à? Tôi…tôi không phải cố tình muốn đánh cô đâu, cô đừng khóc nữa nhé!”
Anh luống cuống, bởi vì ngoại trừ Hi Hi, anh chưa từng làm người khác khóc, càng chưa bao giờ dỗ dành người khác.
Đã bao nhiêu năm rồi anh chưa dỗ dành người khác, kỹ thuật này cũng cần học hỏi nhiều lắm, mà anh chưa dỗ ai thì làm sao có thể dỗ cô được.
Dáng vẻ Dư Điền Điền khóc nhìn vô cùng buồn cười, có người nào vừa cười vui vẻ xong liền khóc ngay được như cô đâu?
Nhưng khi nhìn cô khóc, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống, cả người Trần Thước liền có cảm giác khó chịu không thể nói thành lời.
Thậm chí để chọc cô cười, anh đã cầm chai bia tự gõ vào đầu mình rồi nói: “Cô nhìn xem, tôi vừa gõ lại rồi, cô đừng khóc nữa, cùng lắm là tôi tự xử mình có được không?”
Dư Điền Điền vẫn đang khóc.
Khóc đến mức không kịp thở.
Trần Thước bực mình, liền đem chai bia nhét vào tay Dư Điền Điền, anh kéo cổ tay cô tự gõ vào trán của mình, “Đừng khóc đừng khóc, nếu cô cảm thấy tôi tự xử còn nhẹ, vậy cô tự làm đi! Gõ vào chỗ này này, nặng một chút cũng không sao, chỉ cần đừng để đầu rơi máu chảy là được, dù sao tôi cũng là bác sĩ khoa ngoại, xử xong tôi tự tiêm phòng uốn ván mấy mũi là ổn …”
Nghe mấy lời ngốc nghếch này, Dư Điền Điền liền ngừng khóc mà mỉm cười đáp lại.