Đọc truyện Chuyện Đêm Vong Xuyên Đường – Chương 9
Về tới nhà trọ, tôi không nhìn thấy Tô Dương đâu, trong phòng không có, sảnh dưới lầu cũng không có, cả nhà trọ chỉ còn lại một mình ông chủ. Hắn ngồi ở chiếc bàn bên cửa sổ, nhàn tản uống trà, thỉnh thoảng liếc nhìn ra khung cảnh bên ngoài. Tô Dương không ở cạnh hắn thì đúng là kỳ lạ, thế nên tôi bèn hỏi hắn về Tô Dương.
– Cô ấy đi dạo rồi – Hắn nhẹ nhàng đáp – Cùng ngồi uống trà chứ?
“Lúc này làm gì còn tâm trạng thưởng trà chứ” – Tôi nghĩ vậy nhưng cơ thể lại không nghe lời mà ngồi xuống đối diện hắn.
Có lẽ không khí tĩnh lặng bao quanh khiến người ta cảm thấy thư thái. Có lẽ vì tôi sợ phải ở trong phòng một mình. Có lẽ vì muốn hỏi về sự tiến triển giữa Tô Dương và hắn, hoặc có lẽ tôi chỉ muốn ngắm kỹ người trước mặt mà thôi.
Con người này mỗi lần gặp mặt đều mỉm cười rất lịch sự với tôi, sau đó nhẹ nhàng và nhanh chóng rời đi. Đến giờ, ấn tượng về hắn trong tôi vẫn hết sức mơ hồ, thậm chí tôi còn không nhớ nổi dáng vẻ hắn trông như thế nào.
Một người đáng lẽ phải xa lạ với tôi lại trở nên hết sức sinh động qua những lời kể của Tô Dương, khiến tôi cũng dần dần cảm thấy hắn dường như đã là bạn bè quen biết từ lâu lắm.
“Tiểu Hạ, cậu biết không? Trang là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã sống độc lập, cho nên mới nấu ăn ngon như thế.
Tiểu Hạ, cậu biết không? Nụ cười của Trang thật rạng rỡ, tỏa sáng khiến người ta cảm thấy ngạt thở.
Tiểu Hạ, cậu biết không? Đôi mắt của Trang dường như biết nói, tớ cảm thấy như mình đã bị chìm sâu trong đó.
Tiểu Hạ, nếu sau này tớ làm bà chủ của nhà trọ Song Ngư, cậu nhất định phải thường xuyên ghé thăm đấy nhé!”
Tôi chăm chú nhìn Trang, tìm trên người hắn hình bóng mà Tô Dương đã miêu tả, nhưng tôi phải thất vọng. Người đàn ông đang nhàn nhã uống trà trước mặt cho dù thế nào đi nữa cũng hoàn toàn khác biệt với những gì Tô Dương đã kể.
Hắn chỉ lặng lẽ ngồi, dù là phiền não hay vui mừng thì dường như đều chẳng liên quan gì đến hắn. Trong một khoảnh khắc, thậm chí tôi còn tưởng rằng kẻ ngồi trước mặt mình là một pho tượng đá.
Nhưng tượng đá lại đang mỉm cười với tôi, đôi mắt phượng hẹp dài của hắn lóe lên những tia sáng thần bí và cả những tình cảm mơ hồ không rõ.
– Thích loại trà này không? Trà Phổ Nhĩ lâu năm, lại thêm nước giếng sâu hơn năm mươi mét, đun bằng than củi thông, mùi vị rất đặc biệt đấy! – Trang vừa rót cho tôi một chén vừa nhẹ nhàng giảng giải.
Tôi không am hiểu những thứ này, cũng không biết phải trả lời ra sao.
Nếu cứ tiếp tục im lặng, thì hình như sẽ khiến người ta không vui, thế nên tôi quyết định kiếm chủ đề để nói chuyện.
– Anh nấu ăn giỏi thật đấy, cô nào lấy được anh chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.
Tôi quyết định khen ngợi hắn trước, chẳng có ai là không thích những lời ngọt ngào.
– Cảm ơn em đã khen.
Hắn hững hờ đáp một tiếng, không có vẻ gì là vui vẻ. Cũng đúng thôi, những anh chàng đẹp trai vẫn luôn được người ta khen, nên hẳn là đã miễn dịch với lời khen rồi.
Tôi tìm chủ đề khác để hỏi hắn:
– Tại sao tên của nhà trọ này lại là Song Ngư? Lẽ nào anh thuộc chòm sao Song Ngư?
– Em nghĩ thế thật à? – Hắn hỏi tôi.
Tôi gật gật đầu.
“Thị trấn này có một truyền thuyết về Song Ngư. Nghe nói từ rất, rất lâu rồi, có một cậu bé bắt được một con cá màu đỏ ở dòng sông nhỏ. Con cá đó rất đẹp, cậu bé vô cùng yêu quý nó nên đã thả nó vào một cái bể nước để nuôi. Một hôm, khi về nhà, cậu phát hiện ra con cá không còn nữa. Cậu rất đau lòng, đi khắp nơi tìm nó, nhưng chẳng thể nào tìm thấy. Sau đó, cậu đi đến bên bờ sông, muốn lại bắt được một con cá đỏ như thế. Khi ấy, loại cá đó rất hiếm. Cậu bé phục ở bờ sông suốt mấy ngày, nhưng chẳng gặp con cá nào giống như vậy, và cuối cùng cậu đã nhảy xuống sông tự vẫn.
Người trong thị trấn đã mò tìm cậu rất lâu, nhưng vẫn không tìm thấy thi thể của cậu. Có một điều lạ là từ đó về sau, dòng sông này tự nhiên có rất nhiều, rất nhiều cá đỏ. Có người nói rằng, kiếp trước cậu bé ấy là cá, con cá đỏ mà cậu bắt được là ngư tinh, nó đã dụ cậu về với nước. Từ đó về sau, dòng sông nhỏ được đặt một cái tên mới – sông Song Ngư, và người trong thị trấn này cũng dần dần không ăn cá nữa. Nhà trọ này nằm trước mặt sông Song Ngư, vì thế mới lấy tên là “Nhà trọ Song Ngư”.
Mà nhân tiện nói thêm, anh đúng là thuộc chòm sao Song Ngư.”
Đâu đâu cũng đều có truyền thuyết, đợi chút, lẽ nào cậu bé đó chính là… Phi Ngư? Nếu như thế thì cũng hợp lý. Tôi đang ngẫm nghĩ thì nghe thấy một tiếng mèo kêu rất khẽ, rất khẽ, và cả tiếng đồ sứ va vào nhau lanh canh. Tiếng mèo kêu là tiếng chuông tin nhắn của tôi, là thông báo trừ tiền thuê bao hàng tháng vào tài khoản; còn tiếng đồ sứ va vào nhau là do Trang chạm phải chiếc cốc. Mặt hắn không còn vẻ ung dung, bình tĩnh thường thấy, mà phảng phất chút nhếch nhác.
– Không phải là anh sợ mèo đấy chứ? – Tôi hơi ngạc nhiên đồng thời cũng cảm thấy hơi tức cười.
– Đương nhiên không sợ rồi, chỉ là hơi nhạy cảm với mèo chút xíu. Hơn nữa, ở đây không thể có mèo, cho nên anh hơi ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng mèo kêu – Hắn nhẫn nại giải thích cho tôi.
– Có điều, tuy anh không thích mèo, nhưng anh lại thích những cô gái giống mèo, như em chẳng hạn.
Tôi kinh ngạc. Tay hắn chụp lấy tôi.
– Ở lại đây với anh đi.
Hắn nhìn chằm chằm vào tôi. Đôi mắt đang dán vào tôi kia, theo lời Tô Dương là đôi mắt biết nói, rốt cuộc hôm nay tôi đã được chiêm ngưỡng. Đúng là một đôi mắt mê hồn. Bị hắn nhìn như thế, tôi đã quên mất cả việc phải vùng ra.
“Tiểu Hạ, tớ cảm thấy như mình đang chìm sâu trong đó.”
Giọng nói của Tô Dương bỗng vang lên bên tai tôi, rất khẽ. Tôi giật mình, gạt tay Trang ra rồi chạy thẳng lên lầu. Không thể nào có chuyện Tô Dương đi dạo một mình, tôi quá hiểu cô ấy, cô ấy đi đâu cơ chứ? Cầu thang gỗ dài, khi đi vang lên những tiếng “lộp cộp”. Hành lang lặng phắc. Nhà trọ này có rất nhiều ưu điểm, một trong số đó là sự yên tĩnh, nhưng giờ đây tôi mong thà nó ồn ào một chút, còn hơn là yên tĩnh như thế này. Tôi vô cùng sợ cảm giác yên tĩnh đến rợn ngợp lúc ấy.
Cửa phòng khép hờ, khẽ đẩy một cái là mở ra. Là nước, cả căn phòng ngập trong nước. Nước dâng lên tận trần nhà, những con cá nhỏ bơi trên giường và lượn lờ trong đám rong rêu dập dềnh. Cảnh tượng đó thật là ma mị. Tôi ngẩn người trong giây lát, rồi lập tức quay đầu định bỏ chạy. Nhưng than ôi đã muộn rồi! Hành lang không biết đã biến mất từ lúc nào, bên ngoài cũng là một căn phòng giống hệt bên trong, cũng cũ kỹ và ngập trong bể nước như thế. Cả nhà trọ này giống như một chiếc bể cá khổng lồ.
Căn phòng đó cũng có một cánh cửa, tôi mừng thầm, run run mở cửa ra, kết quả lại càng khiến tôi thêm thất vọng. Bên ngoài cũng là một căn phòng ngập trong nước, cho dù có mở tiếp một cánh cửa nữa thì kết quả cũng vẫn như vậy thôi. Tôi đã bị giam trong bể cá này rồi!
Trên khung cửa sổ đối diện có một người đang ngồi, đôi chân dài đung đưa trong làn nước, trên khuôn mặt anh tuấn là vẻ giễu cợt. Thấy tôi, người đó giơ tay lên, rồi thong thả chào hỏi:
– Lại gặp nhau rồi.
Phi Ngư! Tôi hơi ngạc nhiên, sao anh ta lại ở đây? Nghĩ lại thì cũng không lấy làm lạ, nước này đến tám mươi phần trăm là do anh ta hóa ra chứ còn gì nữa?
Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy? Đây là nhà trọ hay là đáy sông Song Ngư? Còn Tô Dương? Tô Dương đâu? Nghĩ tới Tô Dương, tôi thấy lo lo, tôi phải rời khỏi nơi này mới được. Nhưng phải làm thế nào thì mới có thể thoát ra được đây?
– Em muốn ra khỏi đây sao? – Phi Ngư hỏi tôi.
Tôi vội vàng gật đầu, không muốn rời khỏi đây mới lạ chứ. Nhưng, tôi có thể tin Phi Ngư được không? Nhìn vào đôi mắt lạnh nhạt của anh ta, tôi có chút do dự.
– Anh có thể dẫn tôi ra khỏi nơi này không? – Tôi e dè hỏi.
Anh ta cười, nụ cười thoáng chút mỉa mai. Anh ta giống như một vị thần cao quý đang nhìn tôi.
– Rõ ràng em không tin anh, tại sao còn hỏi anh làm gì?
Tôi cứng họng. Đúng thế, về cơ bản, tôi không thực sự tin tưởng anh ta. Từ đầu đến cuối, tôi chỉ tin vào chính mình mà thôi.
– Em chỉ có thể dựa vào chính mình.
Phi Ngư để lại câu nói đó rồi biến mất, biến mất hoàn toàn. Giờ đây trong cái bể cá khổng lồ này, chỉ còn lại một mình tôi.
Tôi co mình vào một góc phòng, không biết phải làm thế nào, cũng không thể tìm được lối ra. Khung cảnh sau mỗi cánh cửa đều giống hệt nhau, ánh nắng mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ, rọi vào trong nước, hắt lên những bóng nắng lấp lóa. Tôi nhìn bóng nắng đó, đột nhiên nghĩ ra, có ánh sáng mặt trời, vậy đây đúng là sự thực rồi! Tôi lao đến mở toang cửa sổ, nhưng lại vấp phải một nỗi thất vọng to lớn. Bên ngoài cửa sổ cũng là khung cảnh giống hệt, khắp nơi toàn nước.
Tôi gần như òa khóc, nhưng tôi biết, bây giờ không phải là lúc để khóc. Tôi nhất định không được từ bỏ, nhất định phải tìm ra cách thoát khỏi nơi đây.
Ông nội tôi từng nói, bất cứ pháp trận nào cũng đều có điểm yếu, ảo thuật và mộng cảnh chẳng qua đều là thứ đánh lừa con người mà thôi. Nếu tìm ra được điểm yếu đó, thì có thể phá được toàn cục.
Mê cung dù cho có phức tạp hơn nữa thì vẫn có một lối ra, vậy lối ra này đặt ở đâu đây? Trong những khung cảnh giống nhau như đúc này, ắt hẳn phải có điểm gì đó khác biệt, tôi nhất định sẽ tìm ra nó.
Rốt cuộc khác biệt ở chỗ nào? Tôi tìm tứ phía, cuối cùng đã phát hiện được một điểm trông có vẻ hơi kỳ quái.
Ở trong góc của căn phòng bên ngoài cửa sổ, nơi sấp bóng mà ánh nắng không chiếu tới được, có một cái bóng đen nhỏ xíu, nhìn kỹ thì thấy nó đang chuyển động. Đó là hình dáng của một con người.
Tôi trợn trừng mắt lao đến bắt nó, thực sự là nó quá nhỏ, nếu như có thể phóng to lên một chút thì tốt, tôi thầm nghĩ vậy. Bóng đen lại biến to lên gấp nhiều lần, càng rõ nét hơn. Lần này có thể nhìn rất rõ, đó đúng là một cái bóng người.
Tôi dốc hết sức lực, hét lên với cái bóng đó:
– Trang!
Hắn quay người lại, nửa cười nửa không hỏi tôi:
– Trà này có ngon không?
Bể cá giống như vừa bị ai đó đập vỡ toang, nước trong căn phòng bắt đầu rút đi mau chóng, trong khoảnh khắc, tất cả đã khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.
Tôi vẫn ngồi ở vị trí kề cửa sổ, Trang vẫn dùng đôi mắt biết nói, không cất tiếng mà hỏi tôi “Trà này có ngon không?”
Ánh tịch dương hắt trên khuôn mặt hắn, nhìn có vẻ ấm áp, nhưng tôi lại cảm thấy dường như nhiệt độ đang giảm xuống rất thấp. Một ý nghĩ bỗng nhiên thôi thúc tôi mạnh mẽ, tôi muốn thoát khỏi tầm nhìn của người đàn ông trước mặt, nhưng chân tay không nhúc nhích nổi. Cảm giác rã rời ban nãy vẫn còn đang chiếm lấy tôi. Tôi rất sợ, nếu như mở cánh cửa này rồi lại nhìn thấy cảnh tượng y hệt, thì liệu mình có phát điên không?
Cả hai cứ im lặng như thế, thời gian trôi qua từng phút từng giây, gian sảnh dần dần chìm trong bóng tối. Đến khi ánh đèn dần rạng, Trang mới cất lời:
– Anh không muốn cô đơn nữa, hãy ở bên anh nhé!
Nghe rất giống như khi người ta cầu hôn trên tivi. Giọng nói của hắn trầm trầm mà mạnh mẽ. Tôi buồn nôn quá, con người này coi Tô Dương là cái gì? Cô ấy yêu hắn như thế… Tô Dương đâu? Tôi muốn nói, nhưng trong lòng tựa như bị thứ gì đó chẹn lại, không thể nói ra được điều gì, chỉ biết phẫn nộ nhìn hắn.
May mà cục diện này nhanh chóng bị phá vỡ. Có tiếng bước chân nhẹ nhàng, gấp gáp vang lên bên ngoài cửa. Có khách đến rồi. Trang bỏ tôi ở đó, đứng dậy đón khách. Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm. Lúc đi ngang qua tôi, hắn cúi người xuống, nói với tôi một câu:
– Hạ, những gì anh nói là nghiêm túc.
Trái tim vừa trở lại vị trí của tôi lại nảy lên như muốn vọt ra khỏi cổ.
Có mấy cô gái trẻ trung vừa bước vào, hình như là hẹn nhau đi du lịch bụi. Họ rất sôi nổi, vừa bước vào là vây kín lấy Trang, ríu rít hỏi han không ngừng. Nhân cơ hội đó, tôi chạy như bay lên phòng khách trên lầu. Ở ngã rẽ cầu thang, tôi vô tình liếc xuống dưới và giật thót. Họ đâu có giống những cô gái trẻ trung cơ chứ? Những cơ thể gầy gò, gân guốc, đôi mắt hõm sâu, sắc mặt nhợt nhạt, mái tóc ướt sũng như rong rêu đang bám bết vào giương mặt, trên cánh tay còn mọc đầy những thứ giống như vảy cá, sáng lấp lóa dưới ánh đèn, thật là đáng sợ. Nhưng còn đáng sợ hơn là, trên cổ tay của Trang cũng có vảy cá giống như thế.
Trong vòng vây của các cô gái, Trang nhìn tôi từ phía xa, đôi mắt phượng hẹp và dài lóe sáng, gửi tới tôi một nụ cười đầy ngụ ý. Tôi sợ hãi vô cùng, không dám tiếp tục nhìn hắn nữa, lập tức quay đầu chạy lên lầu.
Tôi đẩy cửa, Tô Dương đang ngồi trên giường xem tivi. Thấy tôi chạy vào, cô ấy cười hỏi tôi:
– Sao thế? Sao lại hoảng hốt chạy vào thế?
Cảm ơn trời đất, Tô Dương vẫn bình an vô sự, may quá. Tôi không biết phải dùng từ ngữ gì để diễn đạt, chỉ biết nhìn cô ấy cười ngây ngô.
Tôi không muốn truy đến tận cùng xem rốt cuộc chuyện này là thế nào nữa, mà chỉ muốn ngay lập tức rời khỏi nơi này, đi khỏi thị trấn này, trở về với cuộc sống bình thường.
– Này, Tô Tô, chúng mình về nhé? Tớ cứ cảm thấy ở đây là lạ thế nào ấy. Hay là mình về sớm một chút nhé?
– Chuyện này để sáng mai bàn đi. Tiểu Hạ à, giờ tớ buồn ngủ lắm, cậu đi ngủ sớm đi. Ngủ ngon nhé!
– Ừ…
Cánh tay tôi vừa giơ ra liền khựng lại giữa không trung, căn phòng chìm trong tĩnh lặng. Đáp lại lời tôi chỉ có tiếng thở đều đều của Tô Dương. Cô ấy ngủ say rồi.
Cô ấy ngủ rất say, còn tôi lại không dám ngủ, đặc biệt là sau khi vô tình nhìn thấy những vảy cá mọc trên cánh tay của Trang. Bầy con gái quái dị đó, cái nhà trọ yên tĩnh đến mức quá đáng này, đâu đâu cũng đầy rẫy sự lạ lùng. Nụ cười sau cùng đầy ngụ ý của Trang càng làm tôi sợ hãi hơn nữa. Sự sợ hãi tột độ khiến cho đầu óc tôi căng như dây đàn. Tôi kiểm tra cửa sổ đến ba lần rồi mới dám leo lên giường. Chui vào trong chăn, tôi nắm chặt bùa hộ mệnh trong tay, tai dỏng lên nghe ngóng, không bỏ qua bất cứ động tĩnh nào ở bên ngoài.
Sợ cái gì thì cái ấy đến, khi đang lắng nghe tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ngực, tôi bỗng nghe thấy một âm thanh khác lạ.
Tiếng bước chân trên sàn gỗ, chậm rãi mà chắc nịch, dần dần đi về hướng phòng tôi, càng lúc càng gần, càng lúc càng gần cuối cùng dừng lại ngay trước cửa.
– Hạ… mở cửa đi…
Giọng nói của Trang từ ngoài cửa vọng vào, tôi cố sống cố chết lay Tô Dương, nhưng cô ấy ngủ rất say, không hề có phản ứng gì. Tôi chỉ còn biết rúc thật sâu vào trong chăn, không dám lên tiếng. Giọng nói của hắn thật kỳ quái, rõ ràng rất dịu dàng, nhưng lại ẩn chứa một thứ áp lực vô hình, khiến người ta cảm thấy buồn bực trong lòng, một sự khó chịu không thể nói rõ.
Lắng nghe thật kỹ thì bên ngoài cửa không chỉ có giọng nói của một mình Trang. Quanh hắn còn có những giọng nói nho nhỏ khác, giống như có rất nhiều côn trùng đang vo ve bên cạnh. Đó là bầy con gái đang thì thào, bọn họ đang nói “Qua đây, qua đây…”.
Tôi nhớ tới đám con gái kỳ dị dưới lầu, đầu bắt đầu tê dại. Trang vẫn không ngừng đập cửa, không ngừng gọi tôi. Hắn đập rất mạnh, nếu hắn cứ tiếp tục đập như vậy, cánh cửa phòng mỏng manh đó e là không chống chọi nổi nữa. Tôi cuống quýt, tụt xuống giường, vội kéo chiếc bàn – thứ duy nhất có thể di chuyển trong căn phòng – đến chặn cửa, rồi lại kéo tiếp chiếc giường đơn của tôi chặn cửa thật chắc. Làm xong tất cả tôi mới ôm chăn mà run lập cập.
Má cảm thấy lành lạnh, lúc đó tôi mới phát hiện, toàn thân mình đã toát mồ hôi, quần áo đều ướt đẫm. Chiếc túi nhỏ treo trên cổ cũng ướt, trong đó đều là bùa bình an mà ông nội đích thân viết cho tôi, bao nhiêu năm rồi chưa bao giờ rời nó. Tôi vội vội vàng vàng lấy xuống, giở ra, dấu chữ viết bằng mực son đã hơi nhòe.
Xung quanh bỗng im lặng. Trong khoảnh khắc tôi giở lá bùa ra, giọng nói của Trang, những tiếng thì thầm bên ngoài, tất cả đều biến mất.
Sàn nhà cũng ngừng rung, linh lực của đạo bùa này lớn vậy sao? Tôi hơi kinh ngạc, bởi vì nó chẳng qua chỉ là một đạo bùa bình an thôi. Rõ ràng ngay cả bùa trừ tà của sư đệ còn vô dụng đối với Phi Ngư, trong khi sức mạnh của Trang chắc chắn không thể kém Phi Ngư được. Ông nội ơi, lẽ nào ông ở trên trời cao đang phù hộ cho con sao?
Tôi vừa vui mừng vừa buồn bã, suýt chút nữa thì khóc.
Ngay sau đó, một âm thanh đã đẩy những giọt nước mắt của tôi vào trong.
– Hạ…
Là giọng nói của Trang, hắn vẫn ở bên ngoài.
– Hạ, đến với anh đi, ở bên anh được không?
Tôi ra sức lắc đầu, nhưng không thốt lên nổi lời nào. Không, tôi nhất định sẽ không đi với hắn, nhất định sẽ không trở thành một trong số những cô gái kia.
– Đừng tiếp tục sai lầm nữa… – Một giọng nói khác có phần quen thuộc vang lên khiến tôi bất ngờ. Hóa ra Phi Ngư cũng đang ở đây.
Trong giọng nói của Phi Ngư không có sự đùa bỡn như mọi khi, mà đượm vẻ buồn thương.
– Quá đủ rồi… Nhìn tôi xem, nhìn họ xem… Anh vẫn chưa thấy đủ sao? Tha cho cô ấy đi, đừng lãng phí một sinh mệnh nữa, cho dù là ai thì cũng không thể biến thành dáng vẻ mà anh muốn… Tôi không muốn nhìn một người nữa trở thành đồng bọn của mình… – Giọng Phi Ngư có chút bất lực.
– Bọn mi chẳng là cái thá gì trong mắt ta cả, hãy nhìn lũ xấu xí này xem… Chẳng ra cái gì cả!
Giọng nói của Trang rất dịu dàng, nhưng lời lẽ tuôn ra lại khiến người ta lạnh đến thấu xương.
– Anh vẫn cứng đầu như vậy… – Giọng nói của Phi Ngư rất bình tĩnh, không còn nhận thấy bất cứ tình cảm gì trong đó – Tôi không thể tiếp tục cùng anh chơi trò vô nghĩa này nữa.
Trang không thèm đếm xỉa gì đến Phi Ngư, vẫn quay sang tiếp tục nói với tôi.
– Tiểu Hạ, anh chỉ cần em. Anh đảm bảo, sẽ không có chuyện gì xảy ra với em đâu.
“Phi Ngư, Phi Ngư, cứu tôi với…”. Trong lòng tôi không ngừng cầu xin, nhưng thật thất vọng, Phi Ngư đã biến mất. Tôi không nghe thấy tiếng của anh ta nữa, mà ngược lại chỉ còn giọng nói của Trang vẫn không ngừng vang lên ngoài cửa một cách dịu dàng. Động tác đập cửa của hắn khiến cánh cửa bắt đầu lung lay, ngày càng mạnh, chiếc khóa yếu ớt rung lên bần bật, cảm tưởng như nó có thể vỡ tung bất cứ lúc nào.
– Tiểu Hạ, anh yêu em, hãy đến bên anh đi! – Trang nhắc đi nhắc lại.
Lời của Trang ngọt ngào như thuốc độc. Đắm chìm trong giọng nói đó, tôi dần dần quên đi nỗi sợ hãi, thay vào đó là một cảm giác mê đắm lạ lùng. Tôi muốn đến bên hắn, lấp đầy nỗi cô đơn của hắn, muốn ôm hắn thật chặt. Tình cảm ấy dâng lên mãnh liệt, chiến thắng tia ý chí nhỏ nhoi của tôi.
Tôi đứng dậy, bắt đầu di chuyển chiếc bàn và chiếc giường chặn ở cửa ra. Những đồ vật rất nặng, lúc này bỗng trở nên thật nhẹ và dễ dời đi. Một lát sau, giữa tôi và Trang chỉ còn cách một cánh cửa.
Tôi mở cửa không hề do dự, không khí đêm lành lạnh lập tức tràn vào mang theo mùi tanh nồng nặc, mùi tanh đó không bắt nguồn từ Trang. Hắn đứng ngoài cửa, nụ cười tao nhã, cả người không nhuốm chút bụi trần, đối lập rõ ràng với đám con gái bên cạnh hắn.
Những cô gái khiêm nhường đang xoắn xuýt bên hắn kia, ai cũng đứng cúi đầu, trên những cánh tay lộ ra dưới tay áo rộng mọc chi chít vảy cá, dịch nhầy trên người không ngừng rỏ xuống, tụ lại thành vũng nước nhỏ chỗ bọn họ đứng. Một cô gái trong số đó ngẩng đầu lên, nhìn về phía tôi.
Ánh mắt cô ta nhìn tôi u ám, nỗi oán hận tới tận xương tủy đó khiến tôi cảm thấy mình giống như một con ếch xanh đang bị con rắn nhìn hau háu. Tôi hít vào luồng khí lạnh, nỗi rạo rực thôi thúc tôi vừa nãy giờ đã biến mất không còn dấu vết. Lúc này tôi mới ý thức được hành động của mình ngu xuẩn đến mức nào.
Dường như tôi đã sập cửa lại ngay lập tức, nhưng không đóng được vì có một cánh tay đã chen vào khe hở.
Đó là cánh tay con gái – nếu lúc trước cô ta đã từng được coi là con người. Trong kẽ móng tay đầy bùn đen, trên mu bàn tay đã không còn lớp da mà hoàn toàn bị vảy cá trùm kín. Cánh tay kinh khủng đó khua loạn xạ trong không trung, hình như cảm nhận được vị trí của tôi, nó mau chóng áp dần về phía tôi.
Tôi cố nhịn cơn buồn nôn, rón rén đổi vị trí, nào ngờ động tác của tôi lại làm khe hở lớn hơn một chút. Tôi càng cuống quýt sợ hãi hơn, cố sống cố chết ép chặt cửa, quyết không để khe hở mở rộng thêm nữa.
Đáng tiếc là đã muộn, sức mạnh bên ngoài cửa quá lớn, chẳng mấy chốc tôi không thể chống chọi được nữa. Cánh cửa đã bị bọn chúng đẩy ra, mùi tanh tưởi xộc tới. Tôi nhắm nghiền mắt lại, chẳng còn chút dũng khí nào để đối diện với chuyện sắp xảy ra.
Hết rồi, tôi sắp biến thành thứ giống bọn họ…
Một phút sau đó, sự lạnh lẽo và nỗi đau đớn trong tưởng tượng không hề xuất hiện, xung quanh lại tĩnh lặng như tờ, có thứ gì đó lướt qua bên tay tôi. Một sự tiếp xúc mềm mịn như nhung, tôi mở choàng mắt.
Mùi đàn hương thoang thoảng lướt qua trong không khí, một bóng đen nhỏ bé biến mất trong góc ngoặt của căn phòng.
Đó là một chú mèo đen.
– Tiểu Hạ, Tiểu Hạ! Cậu định ngủ đến bao giờ? Dậy đi thôi!
Là giọng nói của Tô Dương. Tôi trở mình, đang định ngủ tiếp thì thấy lạnh nên tỉnh hẳn. Mở mắt thì thấy Tô Dương đang cầm khăn mặt ướt vẫy vẫy vào tôi. Nụ cười của cô ấy mới rực rỡ làm sao, tôi không hiểu mình đang ở đâu. Đây là mộng sao? Hay là hiện thực?
– Tô Tô à, hôm qua sao cậu ngủ sớm thế? – Tôi dò hỏi cô ấy.
Cô ấy nhìn tôi ngạc nhiên, hỏi:
– Hôm qua tớ xem tivi đến một giờ sáng, tớ ngủ sớm lúc nào? Chỉ có cậu ấy, chưa đến mười giờ đã leo lên giường rồi.
Cô ấy sờ trán tôi rồi lẩm bẩm một mình:
– Đâu có sốt đâu nhỉ?
Lẽ nào đó hoàn toàn là giấc mộng của tôi? Hay Tô Dương của hiện tại mới là mộng? Tôi đến bên Tô Dương, nhẹ nhàng nhéo tay cô ấy một cái.
Tôi Dương nhảy thót lên, lườm cho tôi một cái.
Quả nhiên không phải là mộng…
Tôi kéo Tô Dương xuống dưới lầu ăn sáng, ông chủ tốt bụng đã chuẩn bị bữa sáng xong xuôi. Tôi chạy đến bên ông ta, khẽ hỏi:
– Trang?
– Hở? – Ông chú hơi bối rối, sau đó cười cười, gắp cho tôi hai cái bánh vừng.
Trước khi bê đĩa về bàn, tôi vẫn có chút băn khoăn, bèn hỏi Tô Dương:
– Sao cậu không nhắc đến Trang nữa?
Cô ấy nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên, không hiểu:
– Đây là lần thứ n cậu hỏi tớ về Trang nào đó, không phải cậu ngủ đến mụ mẫm đầu óc rồi đấy chứ?
Tôi ngậm miệng lại, nếu như đúng là giấc mộng, vậy hãy để nó trôi qua đi.
Cái ngày rời khỏi thị trấn nhỏ ấy, Tô Dương lưu luyến kéo tôi đi một vòng rồi mới chịu ra bến xe. Tôi đi cùng cô ấy, chậm rãi thả bước trên con đường rải đá xanh. Cô ấy còn cố ý đi vòng qua nơi đắm thuyền đó, nhìn một cái rồi kêu ầm lên rằng con thuyền đắm đã được vớt lên rồi.
Tôi ấn chặt trái tim đang nhảy nhót trong lồng ngực, nhìn xuống nước. Con thuyền đắm quả nhiên đã biến mất, trong làn nước chẳng còn gì, cũng chẳng thấy bóng dáng của một chú cá đỏ nào, và càng không thể tìm thấy bóng dáng của anh chàng có đôi mắt đa tình ấy nữa.
Phi Ngư, anh vẫn sẽ cảm thấy cô đơn chứ?
Khẽ thả đóa hoa dại vừa tiện tay ngắt xuống dòng sông, nhìn theo chúng dập dềnh trôi trên sóng nước cho đến tận khi chìm hẳn xuống rồi, tôi mới cất bước rời đi.
Khi ra khỏi thị trấn, tôi lại nhìn thấy chú mèo đen, nó nhảy lên trên bức tường của tòa nhà cũ kỹ. Từ trên cao nhìn xuống tôi, hai ánh mắt chạm nhau, nó kêu lên “ngoao” một tiếng rồi nhảy xuống, chạy mất tăm mất dạng.
Đôi mắt của nó có màu hổ phách, giống như… Dao đang ngáy khò khò trên đầu gối tôi lúc này.
Tướng ngủ của anh chàng Dao này cực kỳ khó coi, lăn tới lăn lui, trong nháy mắt đã lăn khỏi chân tôi. Tôi giơ tay ra đỡ, rồi dứt khoát đặt Dao lên chiếc ghế mây, còn mình thì kiếm một cuốn sách, rồi ngồi dựa vào tủ quầy.
Xung quanh dần dần sáng lên, vì Thanh Minh đã lặng lẽ đẩy ngọn đèn dịch một chút về phía tôi. Tôi cảm kích cười với anh, còn anh lại nghiêng đầu, không nhìn tôi. Ánh mắt của tôi chạm xuống bộ sách dày cộp trên tay anh. Tôi trợn mắt kinh ngạc, anh chàng này có phải là người không đấy? Chỉ trong ngần ấy thời gian mà anh ta đã đọc được quá nửa cuốn Khang Hy tự điển.
Tôi bỗng muốn trêu anh, khi anh nhận ra thì tôi đã kịp chui vào trong quầy rồi.
Bên trong quầy là một không gian chật hẹp. Thanh Minh nhích qua nhường chỗ cho tôi với vẻ mặt khó hiểu. Tôi ngại ngùng giải thích rằng tối nay hơi lạnh, nên muốn vào trong này tránh gió. Lời vừa thốt ra tôi đã muốn cắn vào lưỡi mình rồi, bây giờ mới chỉ là mùa thu, có quỷ mới tin được những lời đó của tôi!
Nhưng Thanh Minh vẫn tin lý do hoang đường ấy. Anh không nói gì, chỉ xoay ngọn đèn lại, nhân tiện đứng dậy, lấy cho tôi “chiếc gối dựa lông lá” đang nằm bên ngoài. Tôi ôm Dao, thư thái cuộn mình trong góc nhỏ, Thanh Minh quay lưng lại với tôi, tiếp tục đọc sách.
Tấm lưng rộng của anh chắn phần lớn ánh sáng, trong không gian nhỏ này hắt thành một mảng tối ấm áp. Không để ý đến móng vuốt của Dao đang cào cào phản đối trong lòng, tôi khẽ khàng tựa đầu vào mảng tối đó. Nếu như nói khoảnh khắc này là một giấc mộng, vậy thì mơ tiếp cũng thật hay.
Giấc mộng và hiện thực của tôi dần dần đã không thể phân định rõ rệt. Dao đang chìm trong giấc ngủ say liệu có suy nghĩ như thế không?