Chuyện Đêm Vong Xuyên Đường

Chương 15


Đọc truyện Chuyện Đêm Vong Xuyên Đường – Chương 15

Cho dù Tô Dương nói sức khỏe đã không còn đáng ngại, nhưng tôi vẫn quyết định đến bệnh viện thăm cô ấy, nhân thể thăm dò tin tức vụ làm ăn mới. Theo như Dao nói, ngạ quỷ quẩn quanh gần bệnh viện, chuyên ăn sinh khí của những người ốm yếu, rút ngắn sinh mệnh của họ. Nếu quả thực như thế thì Tô Dương cũng là một trong những mục tiêu của chúng. Tôi không thể không đến.

Đó chính là nguyên nhân khiến tôi phải đi trên hành lang âm u vào lúc này.

Bệnh viện buổi tối đầy mùi thối rửa, tất cả đều mông lung và không chân thật. Ánh đèn không chiếu đến được những xó tối, những góc tường, nơi những ma quỷ hư ảo đang ẩn náu, chỉ chực xông ra.

Nhưng tôi không hề sợ, vì đã có Dao ở bên. Suốt dọc đường, anh luôn nhìn đông ngó tây, thi thoảng làm mặt dữ tợn với thứ gì đó như sương khói màu đen, và chúng đều khiếp đảm chạy trốn trước ánh mắt hung dữ của Dao.

Trong mắt tôi, Dao dường như chẳng liên quan gì đến hai chữ “đáng sợ”, nhưng trong mắt những âm linh thấp kém đó, anh dường như rất đáng sợ thì phải.

Nói cho cùng, thực ra Dao cũng là một chàng trai tuấn tú. Trong thế giới coi trọng hình thức này, người cũng được, mà yêu quái cũng chẳng sao, chỉ cần có vẻ ngoài đẹp đẽ là đều hữu ích cả. Người đẹp thì hầu như lúc nào cũng được mọi người đồng tình, tán thưởng, yêu thích hoặc khoan dung.

Dù là trong đêm tối, nhưng dọc đường vẫn có rất nhiều người ngoái đầu nhìn Dao, đến cả những cô y tá vô tình gặp trên hành lang cũng đều nhìn trộm anh.

Hơn nữa, Dao lại thuộc loại người tự say mê bản thân điển hình, hễ nhận thấy có người nhìn mình, là anh liền diễn bộ mặt tươi cười chết người, đến khi nào người ta phát ngại mới thôi.

– Giống y như một tên si tình… – Tôi khẽ lầm bầm.

– Hử? Em nói gì?

“Tai mèo thính thật!”, tôi tự lẩm bẩm với mình thế mà cũng không thoát khỏi tai Dao. Anh chàng gõ một cái lên đầu tôi:

– Bản thiếu gia không phải là tên si tình! Chỉ là ga lăng, dâng hiến nụ cười cho phái đẹp thôi!

Hỏng rồi, chắc chắn tên này đọc tiểu thuyết ngôn tình nhiều quá. Lẽ nào anh ta tự coi mình là host hàng đầu? Mặt không đổi sắc mà có thể nói những lời sến súa như thế sao?

Tôi không buồn tranh cãi với Dao nữa, chỉ bước nhanh về phía phòng bệnh của Tô Dương.

Cánh cửa phòng đóng chặt, tôi do dự giây lát, nhưng rồi vẫn đưa tay gõ cửa, nhưng mãi mà không có ai trả lời. Đúng lúc tôi nghĩ có thể là người trong phòng đã ngủ rồi thì cánh cửa đột ngột mở ra. Trong phòng bệnh không có ai, giường bệnh của Tô Dương để trống. Tôi tưởng mình vào nhầm phòng, nhưng nhìn lại số phòng thì không hề nhầm. Chuyện gì xảy ra vậy? Không phải cô ấy đã xuất viện rồi chứ? Tôi không ngờ lại xảy ra tình huống này, chỉ cảm thấy hình như Dao ở bên cạnh đang cười rồi cúi đầu xuống nói:

– Chào bé.

Tôi bèn cúi đầu nhìn theo ánh mắt của Dao, hóa ra sau cánh cửa có một thằng nhóc thân hình gầy yếu đang nép mình ở đó, chỉ thò đầu ra. Ở vị trí đó, nó rất dễ bị bỏ qua. Nó nhìn chúng tôi ngạc nhiên, có vẻ không ngờ rằng tối thế này còn có người đến gõ cửa.

Tôi cố gắng tỏ ra thân thiện, ngồi xuống hỏi nó:

– Bé ơi, chị gái trong phòng này đi đâu rồi, em có biết không?

Nó nhìn tôi, đôi mắt to sáng lên, hình như đang nghĩ xem có nên nói cho chúng tôi biết không, mãi sau mới đáp:

– Chị xinh đẹp ra ngoài cùng chú bác sĩ rồi.

Ra ngoài cùng bác sĩ ư? Lẽ nào bệnh tình tái phát? Không, không đúng, nếu bệnh tình tái phát thì phải là y tá đưa đi chứ? Huống hồ… “ra ngoài”, từ này nghe có vẻ như là đi chơi, hay đi hẹn hò gì đó thì đúng hơn.

Lẽ nào? Nghĩ đến gương mặt tươi cười của Tô Dương khi nhắc đến anh chàng bác sĩ, tôi đột nhiên hiểu ra. Con ranh này chắc đến tám phần là đi hẹn hò rồi, tiến triển nhanh thật đấy! Quả không hổ là Tô Dương! Tốc độ quá! Có lẽ là do khi ốm yếu, tình cảm khá yếu đuối, nên dễ dàng nảy sinh tâm lý dựa dẫm vào bác sĩ, rồi dựa dẫm biến thành cảm mến chăng?

Cô nàng Tô Dương này trông thì cởi mở, hướng ngoại, nhưng kỳ thực lại là một cô gái rất trong sáng. Còn vị bác sĩ Liễu kia, tuổi trẻ mà đã hai lần ly hôn… Nói thực, mới nghe đã thấy không ổn chút nào. Anh ta đem lại cho tôi một cảm giác rất đặc biệt, không thể nói rõ đặc biệt ở điểm nào, nhưng nói chung là ấn tượng vô cùng sâu đậm. Có điều, xét cho cùng thì một kẻ chưa từng nếm mùi yêu như tôi làm gì có tư cách mà khoa chân múa tay nói về tình yêu với Tô Dương cơ chứ?

Sau khi suy tính, tôi cảm ơn thằng nhóc nọ, chuẩn bị kéo Dao rời đi thì bỗng thấy tay mình tóm vào không khí, ngẩn ra, tôi mới phát hiện anh chàng ấy đang áp sát tường làm gì đó. Tôi len lén đến cạnh Dao, định dọa anh một phát, nhưng lại sững lại trước dáng vẻ nghiêm túc của Dao, tôi không nhúc nhích, nhìn xem anh đang làm gì. Kết quả là tôi chưa kịp làm gì thì Dao đã ưỡn thẳng lưng, khôi phục điệu bộ “mỹ miều” của mình. Chẳng cần nghĩ tôi cũng biết trước mặt anh lúc này chắc chắn là phụ nữ, mà có đến tám phần là người đẹp.

Quả nhiên không ngoài suy đoán, người đối diện đúng là một người đẹp, hơn nữa lại chính là Tô Dương mà chúng tôi đang tìm. Tô Dương thấy tôi, tươi cười chào hỏi. Tôi đang định giới thiệu Dao, nhưng nhìn thấy vẻ mặt anh, liền lập tức dẹp bỏ ý định đó, xem ra không cần giới thiệu nữa.

Gương mặt anh ta đang trưng ra nụ cười “mê hoặc chết người”, nhìn đăm đắm Tô Dương, đến tư thế giơ tay cũng trở nên vô cùng tao nhã. Nếu không phải quá hiểu tính nết thường ngày của Dao, có lẽ tôi cũng bị anh chàng phong độ ngời ngời này làm cho mê mẩn. Tô Dương bị anh chàng đột ngột xuất hiện này nắm tay, hẳn là cũng có hoang mang chút xíu, nên cô ấy quay sang nhìn tôi. Tôi còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy Dao tự giới thiệu bản thân, nào là anh là đồng nghiệp của tôi, rằng luôn nghe tôi kể về Tô Dương, hôm nay được gặp mặt thì thấy quả là người đẹp, khiến Tô Dương ngẩn tò te, nhưng rõ ràng là vui đến nỗi cười tươi rói với Dao.

Tôi đứng bên cạnh, nhìn hai người bọn họ nói cười hớn hở, trong lòng dấy lên một cảm giác thật khó gọi tên, chỉ cảm thấy dường như hơi cô đơn.

Trước kia, trong trường đại học, trên đường gặp đủ loại bạn bè của Tô Dương, tôi cũng luôn bị vứt sang một bên như thế này, không chen nổi câu nào, cũng không muốn góp chuyện, giống như một cái bóng, lặng lẽ trốn sau Tô Dương, chỉ thờ ơ ngắm những nụ cười không phải dành cho tôi.

Quả nhiên, ngay cả Dao cũng không phải là ngoại lệ.

Đã xác định là cái bóng, nên tôi im lặng đứng sau họ, không nói lời nào.

Một lúc sau, dường như Dao mới nhớ ra người đứng bên cạnh là tôi, sợ ảnh hưởng đến những bệnh nhân khác, nên đề nghị chi bằng mọi người cùng ra ngoài hóng gió một lát, nhân thể trò chuyện. Tô Dương đương nhiên gật đầu đồng ý, tôi cũng không có lý do gì phản đối, thế là ba người cùng đi ra ngoài vườn hoa.

Sắc đêm nồng đượm, vườn hoa thật yên tĩnh, vài ba chiếc ghế đá mát rượi được đặt ngẫu nhiên. Tôi do dự một lát, rồi từ bỏ ý định ngồi cạnh Dao, mà để cho Tô Dương ngồi ở đó. Gió mát lạnh khiến da đầu tê tê, Dao và Tô Dương trò chuyện rôm rả, thi thoảng còn nhìn tôi, những lúc ấy tôi ậm ừ một tiếng, tỏ ý mình đang lắng nghe. Dù tôi có nghe hay không đối với họ cũng chẳng quan trọng, tôi cứ im lặng như thế, mắt nhìn vào góc tối xa nhất của vườn hoa.

Ở đó, có một người đang đứng bất động như một cái bóng trong đêm tối. Nhưng hắn đang nhìn về bên này, cho dù cách rất xa, tôi cũng có thể cảm nhận được cái nhìn đầy áp lực đó, hắn đang nhìn chằm chặp về phía chúng tôi.

Tôi liếc nhìn Dao, anh dường như không hề cảm nhận được, vẫn nói chuyện với Tô Dương. Chẳng lẽ cứ có người đẹp là anh chàng này liền biến thành tên ngốc hay sao? Tôi quyết định mặc kệ Dao, đi về phía đó.

Sau lưng, Dao hỏi tôi đi đâu, tôi đáp rằng đi vệ sinh rồi cắm đầu chạy.

Đương nhiên tôi không đến nhà vệ sinh, mà âm thầm chạy đến chỗ tối nhất của vườn hoa. Người đó hình như phát hiện ra tôi, liền quay người bỏ chạy. Nhất định phải xem đó là ai, trong lòng tôi chỉ có một suy nghĩ ấy, bèn lập tức đuổi theo. Vườn hoa của bệnh viện không lớn, ven lối đi là những bụi cây nho nhỏ, về cơ bản là không thể ẩn núp, nhưng tôi không theo kịp. Rõ ràng chỉ là một chỗ rẽ, vậy mà hắn đã biến mất. Con đường vắng lặng, in bóng cành lá đung đưa tạo thành một bức tranh khó hiểu, một cảm giác kinh sợ bao chụp. Tôi bỗng nhớ ra mục đích đến đây ngày hôm nay – ngạ quỷ.

Trong bệnh viện này có ngạ quỷ.

Tôi quyết định quay về, giờ tôi còn lâu mới có đủ bản lĩnh diễn vai anh hùng, nhưng khi quay đầu lại thì tôi đã rõ tình thế lúc này của mình, có lẽ tôi không diễn vai anh hùng cũng không xong.

Trong bóng tối nơi đèn đường không hắt vào, có một bà cụ khuôn mặt đầy nếp nhăn, điểm xuyết là đôi mắt mờ đục, lưng hơi cong, lạnh lùng nhìn tôi chằm chằm.

Tôi bị ánh mắt của bà ta nhìn đến rợn tóc gáy, liền cố gắng suy nghĩ xem phải làm thế nào. Trốn ư? Trốn nổi không? Không trốn ư? Nhất định sẽ bị ngạ quỷ ăn thịt, có lẽ đến mẩu xương cũng chẳng còn sót lại. Khi bên này tôi còn đang trù trừ không biết phải làm thế nào thì phía bên kia, bà già đã bắt đầu hành động, nháy mắt đã đến trước mặt tôi, sau đó… há miệng.

Lẽ nào định ăn tươi nuốt sống tôi? Này, không cần nấu lên ư? Bà già này, ăn sống không tốt cho dạ dày đâu! Tôi gần như giơ một tay lên theo phản xạ, bỗng nghe thấy một giọng nói rờn rợn cất lên:

– Muộn thế này rồi, cô bé không nên ở ngoài, nguy hiểm lắm.

Cái gì? Tôi còn tưởng mình nghe nhầm? Lời của ngạ quỷ, hẳn là không có ý tốt theo kiểu khuyên tôi buổi tối muộn không nên ở ngoài như thế này. Hay là bà già trông rất đáng sợ này không phải là ngạ quỷ? Tôi dần bình tĩnh, nhìn xuống đất, tuy rất nhạt, nhưng rõ ràng bà ta vẫn có bóng.

Đúng là không phải quỷ.

– Cháu đang quay về. Còn bà, muộn thế này sao vẫn còn ở bên ngoài?


Bà già há miệng, nhưng không nói gì, chỉ nhìn vào phía sau tôi.

Không phải sau lưng tôi lại có thứ gì kinh dị đấy chứ? Tôi luôn cảm thấy sợ động tác quay đầu, nhưng bất đắc dĩ, vẫn phải chầm chậm quay đầu lại nhìn.

Tất cả bình thường, phía xa xa có một y tá mặc áo blouse bước tới, thở hổn hển chạy đến chỗ chúng tôi, vừa chạy vừa kêu:

– Dì La, dì La, sao lại lén chạy ra đây? Mau về cùng cháu đi, đến giờ uống thuốc rồi, bác sĩ Liễu đang đợi dì đấy.

Lẽ nào bà già này là bệnh nhân? Hơn nữa còn mắc bệnh tâm thần? Nếu không sao cử chỉ lại quái dị vậy?

Bác sĩ Liễu? Tôi nghĩ ngay đến Liễu Dạ, chỉ là… nếu khám bệnh cho Tô Dương, phải là bác sĩ khoa Nội chứ? Có liên quan gì tới khoa Tâm thần?

Tôi cũng không dám ngăn y tá lại để hỏi bác sĩ Liễu có phải là Liễu Dạ hay không, vì dì La vừa nhìn thấy cô ta thì đã chạy mất tăm rồi, nếu tìm thì chắc phải mất nhiều thời gian mới thấy. Khi cô ta vội vàng chạy qua bên cạnh tôi, tôi lập tức né người nhường đường. Khoảnh khắc lướt qua nhau, tôi ngửi thấy mùi thơm trên người cô ta.

Lại nữa, cái mùi quen thuộc này, mùi rất kỳ lạ mà thơm nồng… loại bỏ khả năng là mùi thuốc sát khuẩn ra, lẽ nào cả bệnh viện này đồng loạt mua nước hoa mùi này sao? Nhưng mùi hương của đàn ông và phụ nữ phải khác nhau chứ? Dù nói sao đi nữa thì đều có chút kỳ quặc, vì theo lý mà nói, bệnh viện sẽ không cho phép nhân viên sức nước hoa đậm như thế.

Rốt cuộc là làm sao?

Mỗi khi tính tò mò nổi dậy, người ta luôn bỏ qua không tính toán đến hậu quả. Giống như tôi lúc này, khi ý thức trở lại thì đã đang đi trên hành lang của bệnh viện.

Bệnh viện Thành phố II không hổ danh là bệnh viện hàng đầu của thành phố, hệ thống chỉ dẫn rất rõ ràng, dễ hiểu. Tôi dễ dàng tìm được khoa Nội. Nheo mắt nhìn ngọn đèn trong phòng trực ban vẫn sáng, ma xui quỷ khiến thế nào, tôi đi đến cửa phòng, ngó vào bên trong.

Phòng trực ban không đóng chặt cửa, khiến tôi cứ tưởng là để cho tiện làm việc. Cánh cửa khép hờ, chỉ chừa lại khe hở rộng chừng một ngón tay, vừa đủ để người ta nhìn thấy cảnh tượng bên trong.

Trên thế gian này luôn có sự trùng hợp, bên chiếc bàn trong phòng trực ban, dì La đang ngồi im lặng, hoàn toàn không có vẻ gì của một người bệnh. Mà lạ là một người mắc bệnh tâm thần, đáng lẽ phải ở bệnh viện tâm thần mới phải, chứ sao lại ngồi trong khoa Nội. Đối diện bà ta, chính là bác sĩ Liễu mà Tô Dương si mê. Tuy mới chỉ gặp anh ta có một lần, nhưng gương mặt nghiêng nghiêng anh tuấn đó đã để lại trong tôi ấn tượng rất sâu sắc. Đúng là một người đàn ông hấp dẫn, Tô Dương động lòng trước anh ta cũng chẳng có gì là lạ.

Không gian lặng phắc, Liễu Dạ cầm tay dì La, bằng một thái độ hết sức thân mật, hắn áp mặt mình lên đôi tay khô héo đó. Còn dì La gương mặt đầy thỏa mãn, đưa cánh tay còng lại lên, chầm chậm vuốt ve khuôn mặt, tai, cổ và mái tóc đen của Liễu Dạ. So với bức tranh tình cảm mẹ con thì có lẽ tình cảnh trước mắt tôi đây giống với cử chỉ của những người yêu nhau hơn. Những ngón tay khô nứt, đầy vết nhăn của dì La tương phản rõ rệt với mái tóc đen nhánh, bóng mượt của Liễu Dạ, nhưng nhất cử nhất động đều tràn ngập một cảm giác mập mờ không thể nói rõ.

Mùi thơm kỳ dị và quen thuộc dường như lại nồng hơn một chút, nguồn của nó tỏa ra từ chính phòng trực ban này. So với suy đoán là nước hoa trước đây, bây giờ nó có vẻ giống với mùi của đồ ăn hơn. Hay là Liễu Dạ nấu cơm chui trong phòng, phải chăng anh ta đang ninh thứ đồ tẩm bổ nào đó?

Gần như ngay lập tức, trong đầu tôi lóe lên hai chữ “nhau thai!”. Là một bác sĩ khoa Nội, anh ta ăn thứ này cũng không có gì lạ, lẽ nào mùi hương mà tôi ngửi thấy chính là mùi nhau thai? Nhưng tại sao đến y tá cũng có? Việc bác sĩ, y tá cùng tập trung lại lén ăn nhau thai, rõ ràng là chuyện không thể. Tôi thay đổi tư thế, muốn nhìn xem trong phòng có thứ gì giống nồi hầm canh nào không?

Nhìn mãi, kết luận là không có. Vậy mùi hương đó từ đâu ra? Còn nữa, dì La và bác sĩ Liễu là quan hệ gì? Xem ra không giống quan hệ bác sĩ và bệnh nhân thông thường, nhưng cũng không giống quan hệ mẹ con. Liệu có phải là tình yêu kiểu “Phi công trẻ lái máy bay bà già” hay không? Một bác sĩ trẻ trung tuấn tú như Liễu Dạ mà lại có mối quan hệ yêu đương với một nữ bệnh nhân có tuổi tác gần đất xa trời ư?

Sao lại giống tít giật gân trên những tờ báo lá cải thế, không thể nào… Nào là người đẹp Tô Dương say như điếu đổ bác sĩ, còn vị bác sĩ thì lại có tình yêu “Phi công trẻ lái máy bay bà già” với một nữ bệnh nhân khác. Cho dù thế nào thì nghe cũng đều không thể chấp nhận được, nhưng cảnh tượng đầy vẻ tình tứ trước mặt tôi phải giải thích thế nào đây?

Một sự biến đổi rất khó nhận thấy đã xảy ra, rõ ràng vẻ mặt bà ta tràn ngập hạnh phúc, nhưng cơ thể thì căng cứng, động tác của đôi tay dần dần ngưng lại. Trên đầu bà ta bốc lên một làn sương màu trắng sữa, lượn lờ trong căn phòng, còn bà ta dường như đã mất hết cảm giác, vẫn ngây dại ngồi im. Làn sương tỏa ra mùi hương kỳ lạ đó từ từ tụ lại thành một dải, và chỉ mấy giây sau, làn sương đó đã nhanh chóng bị nuốt sạch sẽ. Quan trọng là hố đen nuốt nó chính là miệng của bác sĩ Liễu Dạ.

Cuối cùng tôi đã ý thức được mình vừa nhìn thấy cái gì.

Tôi vừa chứng kiến một con ngạ quỷ đang thưởng thức bữa tối.

Có lẽ tôi thực sự nên quay lại tìm Dao, tiếp tục ở lại đúng là lành ít dữ nhiều, ngộ nhỡ bị phát hiện, thì chắc chắn tôi sẽ trở thành bữa tối của con quỷ đó. Nghĩ thế, tôi rón rén lùi lại, chuẩn bị quay về bằng đường cũ, nhưng bất chợt nhìn thấy y tá lúc nãy, từ một chỗ nào đó đang bưng một chiếc khay bước tới.

Chết rồi! Bị phát hiện rồi! Nửa đêm canh ba một mình lén la lén lút đi trên hành lang, đâu có giống người đàng hoàng tử tế, nhất định sẽ bị tra hỏi. Sau đó chắc chắn Liễu Dạ sẽ phát giác, thế thì tôi xong đời!

Không đúng, trên người y tá này có mùi hương, có nghĩa là cô ta cũng không phải người! Chưa biết chừng, chưa đến miệng Liễu Dạ thì tôi đã bị cô ta ăn mất rồi cũng nên.

Chuồn không kịp, cái khó ló cái khôn, tôi bèn nhanh trí núp vào cầu thang thoát hiểm tối mù. Nếu là bình thường, đời nào tôi chịu chui vào nơi kinh khủng như cầu thang này, nhưng lúc này, tôi chẳng kịp nghĩ gì nữa, đánh liều trốn vào đây, lòng không ngừng cầu khấn, đừng có bất cứ thứ gì kỳ quái chui ra nữa. Bị ngạ quỷ phát hiện đâu phải là chuyện hay ho gì.

Có lúc, càng sợ thứ gì, thứ ấy sẽ càng đến.

Vừa chui vào đây, tôi liền cảm thấy ngay dường như trong bóng tối còn có gì đang tồn tại. Tiếp sau đó, miệng của tôi bị một đôi tay bịt chặt.

Tiếng hét thất thanh lập tức bị tôi nuốt xuống, bởi tôi ngửi thấy một mùi hương khác, khác hoàn toàn với mùi thức ăn của ngạ quỷ. Đó là một mùi hương cực kỳ quen thuộc.

Quen thuộc tới mức, cho dù bị hóa thành tro, tôi cũng không thể quên được mùi đàn hương nhàn nhạt đó.

Tôi hơi ngửa đầu ra phía sau, thấy đôi mắt đó đang nhìn tôi từ trên xuống dưới một cách chăm chú, con ngươi đen như hồ nước tĩnh lặng, lóe lên thứ ánh sáng lấp lóa. Rõ ràng đang trong cầu thang tối đen và đáng sợ, nhưng dường như tôi đã nhìn thấy bầu trời đêm đầy sao lấp lánh.

Thanh Minh… Tôi thầm gọi cái tên đó, đồng thời thở phào như trút đi được gánh nặng.

Thanh Minh có một khí chất lạ lùng, luôn khiến người ta lập tức trấn tĩnh trở lại, cảm giác anh đem lại cho tôi tựa như dù cho trời có sập xuống cũng có thể lập tức vá lành. Mặc dù tôi biết điều ấy là không thể, Thanh Minh không phải là vạn năng nhưng trong lòng tôi vẫn thấy an tâm lạ kỳ.

Cánh tay anh khẽ quàng vai tôi, tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng thở đều đều của anh, ngoài ra, không có một lời nói nào khác. Dù cho tòa nhà này có bao nhiêu người thì tôi cũng vẫn không cảm thấy có chút sinh khí nào, đêm tối ở bệnh viện khiến người ta không khỏi cảm thấy ngạt thở.

Y tá và Liễu Dạ cùng đi ra, đẩy một chiếc xe nhỏ, trên xe chính là dì La đã bất động.

Chết rồi ư? Tôi có phần lo lắng, ngẩng đầu nhìn Thanh Minh, anh lại không nhìn tôi, chỉ giơ ngón tay trỏ, ra hiệu giữ yên lặng.

Thế nên tôi cũng bình tĩnh nhìn hai kẻ đó đẩy dì La đến một căn phòng nhỏ ở ngã rẽ, sau đó khóa cửa lại, coi như không có việc gì ôm nhau rời đi.

Hóa ra hắn còn lằng nhằng với y tá. Chưa tính đến thân phận ngạ quỷ, hắn đúng là một tên Sở Khanh! Mấy người vợ trước ly hôn với hắn, biết đâu cũng là vì thế? Không được, tôi nhất định phải ngăn cản Tô Dương tiếp tục quan hệ với hắn!

Vừa nghĩ tới Tô Dương, tôi mới nhớ ra Dao và Tô Dương vẫn ở ngoài vườn hoa. Tôi biến mất lâu như thế, đáng lẽ họ phải phát hiện ra rồi chứ, sao không ai đi tìm tôi? Lúc này tôi mới nhớ ra mình cần phải hỏi Thanh Minh rằng tại sao đột nhiên anh lại xuất hiện ở đây?

– Đi ngang qua thôi.

Anh đáp gọn lỏn, đi đến phòng trực ban đã đóng cửa thì dừng lại, lặng im, hai mắt chăm chú, dường như đang thăm dò gì đó. Sau đó, anh đi tới ngã rẽ trên hành lang, được vài bước, cơ hồ cảm thấy tôi không theo kịp, vì thế dừng lại, quay đầu nhìn tôi. Tôi do dự giây lát rồi chạy về phía anh.

Thanh Minh khẽ đẩy một cái, cánh cửa liền mở ra, dì La đúng là ở trong này, nhưng nghiêm túc mà nói, tôi không biết cái xác đó có phải là dì La không.

Cơ thể đó đã cực kỳ suy yếu, còn già hơn rất nhiều so với lúc tôi gặp bà ta ở vườn hoa. Cả cơ thể và gương mặt đều đầy những nếp nhăn, trên người không còn một cơ thịt nào, má và cánh tay hõm sâu xuống. Những vết đồi mồi nổi kín mít trên da, nếu không phải lồng ngực còn phập phồng thì tôi đã tưởng rằng đó đúng là một cái xác.

Bà ta còn sống nhưng không sống được bao lâu nữa.

Trên những chiếc giá ở xung quanh, chất đầy những chiếc lọ đủ kiểu đủ loại, trông giống như phòng tiêu bản. Trong số đó, ở một góc tường có đặt chiếc bình thủy tinh cực lớn, bên trong ngâm một cơ thể nhỏ bé. Đó là một đứa trẻ khoảng ba, bốn tuổi.

Nó ngồi bó gối, con mắt dường như vẫn đang mở, theo bản năng tôi cảm thấy sợ hãi trước nó. Nhưng dường như bị một sức mạnh nào đó lôi kéo, bất giác tôi đi về phía nó. Ánh mắt của tôi chạm đến đôi mắt như hai hố đen, chợt thấy khóe miệng của thứ đó kéo thành một nụ cười quỷ dị, cơ hồ khiến tôi sợ chết khiếp. Ấy vậy mà khi nhìn lại lần nữa thì lại thấy nó chẳng có động tĩnh gì. Chắc chỉ là ảo giác của tôi thôi, đã nằm trong bình tiêu bản làm sao có thể sống được cơ chứ? Nhưng rốt cuộc hình như vẫn có gì đó là lạ, đứa trẻ đó trông quen quen, tựa như đã từng gặp nó trên đường tan học mỗi ngày, nó vẫn thường đi lướt qua vậy.


Tôi lại nhìn kỹ nó một lần nữa, lần này tôi khẳng định, nó đúng là đang cười, hơn nữa còn là điệu cười rất kỳ dị! Đứa trẻ này rõ ràng mấy hôm trước khi đến bệnh viện tôi đã từng gặp, chính là thằng bé ngồi bên cạnh cô y tá!

Gần như ngay lập tức tôi kéo áo Thanh Minh, nấp sau lưng anh. Anh dùng tay ngăn tôi lại, đồng thời cúi xuống gần sát mái đầu của dì La.

Dì La tuy đã rất yếu, nhưng trong miệng vẫn không ngừng lầm rầm câu gì đó, tôi nghe không ra, chỉ cảm thấy hình như bà ta đang không ngừng nhắc đi nhắc lại một cái tên.

– Liễu Dạ, Liễu Dạ, Liễu Dạ… Liễu Dạ…

Ngọn lửa sinh mệnh của bà ta cuối cùng đã tắt cùng với những tiếng kêu ấy.

Con người đúng là loài sinh vật yếu ớt.

Trơ mắt nhìn một sinh mệnh vừa qua đời ngay trước mắt mình, cảm xúc của tôi trở nên hỗn loạn, nhưng hiện tại có lẽ không phải là lúc dành cho sự bi thương.

Không khí trong phòng đã có chút thay đổi. Căn phòng tiêu bản này bắt đầu khiến người ta cảm thấy lạnh gáy từng cơn.

Bốn bề rất yên tĩnh, sau đó chiếc bình thủy tinh đặt trong góc lắc lư mấy cái, khi tôi còn chưa kịp nhìn rõ thì nó đã trống không.

Đứa trẻ đó đã chạy ra ngoài rồi.

Không, không chỉ là một đứa trẻ. Cả căn phòng toàn là trẻ con, đứa bò trên sàn, đứa ngồi, đứa nằm, đứa đùa nghịch, đứa đu lên chân tôi, đầu lưỡi lạnh lẽo nhầy nhụa của chúng đang lướt trên da chân tôi, khiến toàn thân tôi sởn da gà. Giữa đêm khuya, tình thế lúc này đúng là quái dị trên mức bình thường, đừng nói là chúng tôi đã xông vào địa bàn của đám ma sơ sinh rồi nhé? Tôi nhớ lại sơ đồ của bệnh viện, nơi này đâu có gần khoa Sản.

Tôi nhìn Thanh Minh, anh vẫn đứng ung dung, không có vẻ gì là hoảng loạn, xung quanh dường như có một bức bình phong vô hình, ngăn cách anh với không gian hỗn loạn này.

Còn tôi đâu có may mắn vậy, không chỉ đứng yên tại trận, mà còn bị một lũ lau nhau bao vây không cựa quậy nổi.

Thanh Minh liếc nhìn tôi, não tôi tự động dịch vẻ mặt của anh thành “Em đừng lo lắng!”. Được thôi, vậy thì tôi sẽ không lo lắng, nhưng trong bầu không khí quái lạ này, anh không thể nói câu gì giúp người ta giảm bớt áp lực tinh thần sao?

Này đại ca, chắc không phải anh đang tin vào câu “Im lặng là vàng” đấy chứ? Lừa đảo, sách vở đều là lừa đảo! Dù anh không nói câu nào thì tiền trong nhà cũng không thể tự đẻ ra được đúng không!

Âm thầm lải nhải một lúc lâu, tâm trạng của tôi cũng đỡ căng thẳng đôi chút.

Từng tràng cười khanh khách vang lên, lần đầu tiên tôi nhận thấy, hóa ra tiếng cười của trẻ con cũng có thể đáng sợ thế.

Trong những âm thanh kinh dị ấy, có một giọng nói non nớt, luôn gào lên “Mẹ ơi, mẹ ơi…”.

Nghe thì có vẻ bình thường, nhưng lại khiến tôi cảm thấy, đó là giọng nói tràn ngập oán hận. Thứ cảm xúc oán hận mãnh liệt này, một ma sơ sinh tầm thường chắc chắn không thể đạt được tới trình độ ấy. Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho “nó” phải oán hận sâu sắc đến thế?

Xuyên qua tầng tầng bình phong, tôi nhìn ánh mắt âm u đáng sợ đó, dùng ánh mắt để hỏi “nó” “Vì sao?”.

Tất nhiên “nó” không trả lời tôi, mà chỉ kêu lên một tiếng quái dị rồi lao về phía tôi.

Đương lúc tôi đang định né tránh theo thói quen thì Thanh Minh đã khẽ giơ tay ra, tóm lấy nó.

Trong tay Thanh Minh, nó không ngừng gào thét, giãy giụa, nhưng rồi phải chịu khuất phục nhanh chóng, dần dần thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành một nhúm tro tàn trong lòng bàn tay anh, chớp mắt tan biến.

Những đứa trẻ khác trong phòng cũng như thủy triều rút đi mau chóng.

Nơi này trở lại thành phòng chứa tiêu bản bình thường, có điều gì khác lạ là ở đây vừa có thêm một tử thi.

Cho dù thế nào, ba mươi sáu chước, chước chuồn là hơn. Ngộ nhỡ bị người ta phát hiện thì chúng tôi có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa hết tội.

Nguy hiểm qua đi, tôi kéo Thanh Minh đi ra khỏi phòng tiêu bản.

Chỉ cảm giác hình như có gì là lạ, đang lúc nghĩ ngợi, thì Thanh Minh giằng khỏi tay tôi.

Tôi ngẩn ra một giây, cuối cùng đã hiểu ra vấn đề. Tay của anh rất nóng. Đối với một người luôn bị tôi nghi ngờ là động vật máu lạnh như Thanh Minh, thì đây quả là điều bất thường. Quay đầu sang nhìn, thấy anh đang nắm chặt bàn tay, trên lớp da ở mu bàn tay có một vết đen, nó đang lan ra với một tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt cả bàn tay đã chuyển sang màu đen.

Bàn tay vốn trắng trẻo của anh giờ như bị trúng độc, biến thành màu đen sì, thậm chí còn có một chất lỏng màu xanh thẫm đang rỉ ra, trông vô cùng đáng sợ.

Tôi gần như đờ người, lao qua đó muốn xem anh ra sao, nhưng bị anh cản lại, không cho lại gần.

Anh nhìn trừng trừng vào bàn tay mình, vẫn không một chút hoảng loạn. Tôi nhìn thấy rõ ràng, đầu mày của anh hơi nhíu lại trong khoảnh khắc.

Anh chàng này bình thường luôn có dáng vẻ bình tĩnh, không kinh sợ trước bất cứ chuyện gì, hình như tôi chưa bao giờ thấy anh lo lắng.

Cho nên tôi nghĩ, lần này có lẽ phiền phức thật rồi.

Khi tôi bắt đầu hoang mang cực độ, thì giọng nói của Dao từ xa truyền lại:

– Tiểu Hạ, em đứng đây làm gì?

Hình như Dao đã tìm tôi rất lâu. Tôi vội vàng kéo anh:

– Anh mau đến xem tay của Thanh Minh bị sao đi?

Dao nhìn tôi có vẻ ngạc nhiên:

– Thanh Minh? Ở đâu vậy?

Tôi quay đầu, phía sau là hành lang trống vắng, không thấy bóng dáng Thanh Minh đâu cả.

Nhìn quanh tứ phía tìm mà không thấy, chỉ trong tích tắc, Thanh Minh đã biến mất cùng với bàn tay bị nguyền rủa.

Dao lại gõ vào đầu tôi:


– Mơ ngủ à? Chúng ta về thôi.

Lúc này tôi mới nhớ đến chuyện của Tô Dương nên hỏi Dao:

– Tô Dương đâu?

– Đã quay về nghỉ ngơi rồi.

Dao cười rất ám muội, tôi lườm anh một cái, quyết định đi thăm Tô Dương.

Tôi không biết tại sao mình lại hơi có ý trốn tránh việc quay về Vong Xuyên đường. Có lẽ tôi sợ rằng nếu quay về mà Thanh Minh không ở đó thì phải làm thế nào?

Với tính cách của anh, dứt khoát anh sẽ không bộc lộ điểm yếu của mình trước mặt người khác.

Người khác dĩ nhiên bao gồm cả tôi. So với anh, thế giới của tôi hạn hẹp hơn rất nhiều. Nếu như anh thật sự muốn ra đi, thì anh sẽ có thể ẩn mình ở bất cứ đâu, và chắc chắn tôi không thể nào tìm ra.

Tất nhiên Dao không biết trong lòng tôi đang nghĩ gì nên chỉ biết đăm đăm nhìn tôi. Tôi kiên quyết muốn đi xem Tô Dương thế nào, vậy nên Dao đành phải đưa tôi đi.

Tôi đi trước nên không nhìn thấy Dao ló đầu về phía trước khụt khịt ngửi, trong ánh mắt lóe lên một tia sáng sắc lẻm.

Sau đó, Dao lắc lắc đầu, chỉ vài bước đã đuổi kịp tôi.

Trong hành lang vắng vẻ, chỉ có tiếng bước chân của hai chúng tôi vọng lại.

Cửa phòng bệnh khép hờ, khẽ đẩy một cái đã mở ra. Dao nói phải đến xem xét tình hình ở mấy chỗ tối, tôi đành tự đi vào.

Tô Dương đang ngồi tựa đầu giường nghe nhạc, thấy tôi bước vào, liền gỡ tai nghe xuống cười với tôi:

– Không ngờ cậu lại có anh bạn đẹp trai đến thế. Vậy mà không sớm dẫn đến giới thiệu với tớ, đúng là quá đáng.

Đối diện với sự trách móc của cô ấy, tôi chỉ có thể cười trừ.

Tôi có thể nói gì chứ? Trên thế giới này, không phải ai cũng có thể hiểu được người như tôi, đại đa số đều không thể chấp nhận sự tồn tại của những thứ nằm ngoài khoa học. Huống hồ, người và yêu vốn không nên cùng chung sống. Nếu như Tô Dương biết Dao là yêu quái, thì liệu cô ấy còn có thể nở nụ cười như vậy được không?

Tôi luôn nghĩ có lẽ Thanh Minh và Dao thực ra cũng là người, có điều hành động của họ hơi kỳ quặc, ngành nghề hơi ít được quan tâm một chút, chuyện giả thần giả quỷ cũng do yêu cầu nghề nghiệp của họ, vậy thôi. Thế nhưng khi ngồi trong cửa hàng, nhìn từng người khách có hình thù quái dị ra ra vào vào, hoặc khi gật gù ngủ trên chiếc ghế mây, bị Dao ở bên cạnh thi thoảng bất cẩn để lộ ra cái đuôi nhỏ ngoáy ngoáy vào mũi khiến tôi hắt xì một cái rõ to, thì ảo tượng nhỏ nhoi này của tôi càng ngày càng trở nên vô vọng. Cho đến lúc này, tôi buộc phải thừa nhận, họ thực sự không phải là sinh vật sống cùng một thế giới với tôi.

Chính vì thế, tôi mới lần lữa không kể với Tô Dương về công việc của mình, cũng không muốn Tô Dương tiếp xúc với thế giới đó.

Tô Dương nhìn tôi không nói gì, chỉ nở một nụ cười khoan dung rồi chuyển chủ đề.

Tôi thấy nhẹ cả người, cũng thuận theo cô ấy, buôn dưa lê về mấy chuyện thường nhật.

Nhớ tới Thanh Minh, trong lòng tôi lại thấy nặng trĩu. Tô Dương quan tâm hỏi:

– Cậu mệt à? Có cần nghỉ một lát không?

Tôi lắc đầu, nhưng cũng hơi muốn quay về. Dẫu thế nào, tôi cũng phải về Vong Xuyên đường, nếu Thanh Minh đã về thì sẽ tiếp tục bưng trà rót nước trông cửa hàng; còn nếu anh chưa về, thì tôi sẽ tiếp tục đợi, đến khi nào anh quay về mới thôi.

Tôi ngó đồng hồ thấy đã hơn mười một giờ, vậy mà những bệnh nhân khác trong phòng vẫn chưa về, bèn hỏi Tô Dương:

– Những bệnh nhân khác đi đâu cả rồi?

– Ra ngoài làm kiểm tra sức khỏe rồi.

Muộn như vậy còn chưa quay về sao? Tôi đứng dậy, chào tạm biệt Tô Dương. Lúc đi đến cửa, tôi vô tình liếc nhìn chiếc giường bệnh bên cạnh, đầu giường còn đặt tấm bảng tên, trên đó có viết một cái tên vô cùng quen mắt – La Di.

La Di? Trong trí nhớ của tôi, người nằm giường đó là một phụ nữ sắc mặt vàng bủng, từ đầu chí cuối đều đọc sách. Song ấn tượng về cái tên này vô cùng sâu sắc, bởi mới trước đó không lâu, tôi đã tận mắt chứng kiến cái chết của người ấy.

Cô ấy bị tên ngạ quỷ dịu dàng, hút hết tinh khí mà chết đi.

Hóa ra tên của cô ấy là La Di.

Trong lòng thầm thương xót thay cho người phụ nữ vô tội ấy, sau đó tôi bỗng có một dự cảm mãnh liệt rằng Liễu Dạ đang sắp đến. Không nghi ngờ gì nữa, Tô Dương chính là người sẽ bị hại tiếp theo, dù thế nào tôi cũng không thể trơ mắt nhìn Tô Dương biến thành như vậy.

Quay đầu lại, tôi cố nặn ra một nụ cười với Tô Dương:

– Tớ chợt nhớ ra, cậu lâu lắm rồi chưa đến nhà tớ phải không? Hay tối nay đến chỗ tớ chơi đi?

– Hả? – Tô Dương rất bất ngờ trước đề nghị này. Xưa nay, tôi chưa bao giờ mời cô ấy về nhà chơi. Sau khi suy nghĩ có mấy giây, cô ấy liền gật đầu đồng ý.

Nói đi là đi luôn. Khi ra khỏi cửa, tôi nhìn quanh quất một lát không thấy Dao đâu, đành gửi tin nhắn cho anh, nói tôi và Tô Dương về trước.

Hình như đã mấy ngày tôi chưa về nhà. Liếc nhìn những lá bùa rách nát ở xung quanh, tôi dè dặt nhìn Tô Dương, may mà cô ấy không chú ý tới những thứ trước mặt, nếu không nhất định sẽ lên lớp tôi về chủ nghĩa duy vật, bài trừ mê tín.

Pha trà, mở tivi để tạo bầu không khí náo nhiệt, lúc tôi đang dán mắt vào người dẫn chương trình, chọn đúng thời điểm tiết mục trên tivi đang đến hồi hấp dẫn thì Tô Dương cất tiếng, khiến cho tôi phun không được nuốt không xong ngụm trà nóng trong miệng.

– Có phải cậu muốn nói gì với tớ không? – Tô Dương hỏi tôi.

– Ờ, không có gì, chỉ cảm thấy lâu rồi cậu chưa qua nhà tớ thôi mà! – Tôi không dám thở mạnh.

– Con ranh này, trình độ nói dối còn kém lắm.

Vị đại tiểu thư này công kích tôi không chút nể nang. Thế là tôi gạt phăng ý định che giấu, hỏi thẳng cô ấy:

– Tô Tô, cậu và bác sĩ Liễu… phát triển đến mức nào rồi?

Tô Dương cười, trông rất xinh đẹp:

– Bác sĩ Liễu… Tháng sau, cậu có thể gọi là “anh rể” rồi.

Tin này chẳng khác sét đánh giữa trời quang, tôi vô tình thốt lên:

– Không được!

– Tại sao? – Tô Dương không cười, nhìn tôi rất nghiêm túc.

Ngược lại tôi bắt đầu vòng vo:

– Tô Tô à, nghe tớ nói đã, cái tay bác sĩ Liễu đó hình như không phải người tốt đâu. Tớ nghe nói anh ta chưa ly hôn với vợ, anh ta có thật lòng với cậu hay không cũng khó nói lắm! Cậu phải nghĩ thật kỹ vào.

Mắt Tô Dương sáng lên, nhìn tôi chằm chằm, hỏi ngược lại tôi:

– Sao cậu biết chuyện đó?

Sao tôi có thể biết được cơ chứ, toàn là tôi tự bịa ra thôi. Bị cô ấy hỏi vậy, mãi lâu sau tôi mới ngượng ngập đáp:


– Thực ra tớ có học xem tướng một chút, anh ta có tướng đào hoa, vừa nhìn là đã biết không có tướng làm chồng tốt, ha ha.

Tô Dương lại nhìn tôi chằm chằm, lúc lâu sau mới bật ra một câu:

– Đừng có lừa tớ, tớ biết từ lâu rồi, cậu và tớ không giống nhau.

Một câu nói nhẹ nhàng mà làm tôi lạnh toát từ đầu tới chân, nhưng tôi vẫn giả bộ bình tĩnh xem tivi, vừa xem vừa ngáp ngáp.

– Đương nhiên không giống nhau rồi, làm sao có thể giống nhau, tớ “gà” quá mà!

Tô Dương bước đến sau tôi, nhẹ nhàng ôm lấy tôi, ngữ điệu vẫn rất nhẹ nhàng, nhưng giọng nói đã đổi khác:

– Có lẽ ngươi nên tự hỏi, rốt cuộc ngươi khác bọn ta ở điểm nào?

Những ngón tay to thô day nhẹ trên cổ tôi, di chuyển qua lại, cuối cùng dừng lại ở nơi mỏng mảnh nhất, nhẹ nhàng thít chặt, bắt đầu mạnh tay. Tôi vừa cố sức giãy giụa thoát khỏi bàn tay hắn, vừa cố hỏi hắn:

– Mi đã làm gì Tô Dương?

– Ồ? Ngươi vẫn còn trượng nghĩa cơ à? – Hắn cười hi hi – Làm gì ư? Cô ả đã chết rồi. Ngươi có định tìm ta đòi mạng không?

Ác quỷ cúi người xuống, nói khẽ bên tay tôi:

– Hay là, ta sẽ ăn ngươi nhé? Như thế bọn ngươi sẽ được ở bên nhau.

Giọng nói của hắn rất bình tĩnh, tựa như đang kể một chuyện gì đó không hề liên quan, còn tôi cảm thấy tuyệt vọng vô cùng.

Tô Dương đã chết rồi ư?

“Bốp” một tiếng, tôi cảm thấy mối liên hệ của mình với thế giới bình thường đã chấm dứt.

Tôi ngừng giãy giụa, Liễu Dạ hình như thấy bất ngờ, thả tôi ra.

– Ngươi muốn chết?

Tôi lắc đầu, ôm vai ngồi xuống.

– Ồ? Không phải ngươi đang đợi người đến cứu người chứ? Có phải đợi tên đàn ông chỉ cần dùng chút độc là đã biến thành vô dụng không? Hay là đợi con mèo nhãi đang bị giam trong trận đồ của ta, đến đường đi cũng không phân biệt được? – Trên gương mặt trắng trẻo của hắn nở một nụ cười. Hắn đã nói toẹt ra những sự thực mà tôi rất muốn né tránh.

Từ khi gặp Dao và Thanh Minh, tôi luôn dựa dẫm vao họ, chưa hề nghĩ rằng sẽ có lúc họ không thể đến cứu tôi, có lúc họ cũng gặp nguy hiểm.

Thế giới của yêu quái, nơi đâu cũng đầy rẫy hiểm nguy.

Lúc này, hiểu rõ rằng họ cũng lâm vào cảnh nguy khốn, tôi lại bình tĩnh đến bất ngờ.

– Nếu như mi muốn ăn ta, vậy thì hãy nhanh lên.

Tôi lạnh lùng nhìn Liễu Dạ. Hắn nheo mày, dò xét tôi một lượt từ trên xuống dưới, tựa như đang suy nghĩ nên ăn theo cách nào mới ngon, cuối cùng ánh mắt hắn rớt trên cổ tay tôi.

Đó là chiếc vòng tay trăng đỏ mà Dao đưa cho tôi, một chuỗi ngọc trong như nước, ôm chặt cổ tay tôi. Tôi vô thức giữ chặt nó, nhưng đã không kịp nữa. Liễu Dạ một tay kéo tay tôi, lôi tôi bật dậy từ sofa, ném xuống đất, còn tay kia bắt đầu giằng lấy chiếc vòng đó.

Chiếc vòng ấy vốn tôi không thể giằng ra được mặc dù đã cố thử rất nhiều lần, thế nhưng Liễu Dạ lại lấy nó ra nhẹ nhàng như không.

– Ta muốn xem xem, không có nó thì ngươi làm được gì?

Cổ tay tôi đau điếng, giống như bị lột da, đau nhói, đau nhói, tưởng chừng sắp ngất đi mất.

Thực tế đúng là tôi ngất đi, nhưng là sau khi Liễu Dạ dứt lời, ném tôi xuống đất.

Khi tỉnh lại, không biết đã là mấy giờ.

Trời bên ngoài vẫn tối, tôi moi di động ra xem, hơn tám giờ tối. Tôi nhìn xuống cổ tay của mình, thấy hoàn toàn không hề hấn gì, không bị lột da, không có máu chảy, nhưng thực sự không hiểu tại sao lại đau đến thế. Xòe lòng bàn tay ra, tôi thất kinh, dấu ấn mặt trăng đỏ tươi đã nhạt đến mức sắp không nhìn ra nữa.

Như thế có nghĩa là sức mạnh của Thanh Minh đã suy yếu rồi?

Tôi lồm cồm bò dậy, phủi quần áo, quyết định lập tức đến Vong Xuyên đường.

Đường phố bên ngoài hình như có gì đó khác với bình thường, vẫn là những cửa hàng sáng đèn, vài ba người khách bộ hành, đang tám giờ tối nên vẫn còn tấp nập nhộn nhịp.

Chẳng mấy chốc tôi đã đến Vong Xuyên đường, cửa đang mở, hắt ra ánh đèn vàng nhạt. Tôi vén tấm rèm cửa, thấy người đàn ông bận bịu bên trong ngẩng đầu, cười với tôi:

– Cô muốn ăn gì?

Phản ứng đầu tiên của tôi là thả rèm xuống, lùi về phía sau mấy bước, ngó lại tấm biển ngoài cửa, rõ ràng là mấy chữ lớn “Hiệu bánh Tần Ký”. Mấy chữ đơn giản không thể đơn giản hơn, nhưng gần như đâm mù mắt tôi. Đọc đi đọc lại mấy lần, khẳng định là không đọc nhầm, sau đó tôi lại vén rèm, bước vào trong.

– Ông chủ, cho tôi một chiếc bánh bơ, bánh mới nhé.

– Trong lò có bánh đang nướng, nhưng phải đợi thêm mấy phút nữa.

Ông chủ đưa mắt hỏi ý kiến tôi, tôi vội vàng gật đầu. Tôi ngồi xuống chiếc ghế dựa trong cửa hàng, xem xét xung quanh, mọi thứ ở đây đều không giống với Vong Xuyên đường mà tôi quen thuộc. Không gian sạch sẽ mà rộng rãi, tuy bài trí cổ điển, tao nhã, nhưng không hề có mùi cũ kỹ, ngược lại vô cùng thoáng đãng. Ông chủ sau tủ kính bận luôn chân luôn tay, cả cửa hàng tràn ngập mùi bánh thơm phức.

Nơi đây đâu phải là Vong Xuyên đường đổ nát, mà là Tần Ký.

Nhận bánh rồi trả tiền, tôi lặng lẽ ra khỏi cửa hàng, đi thẫn thờ trên đường.

Con phố này cũng không giống với mọi khi, những người đi trên con đường đều rất bình thường, nhưng trong mắt tôi, điều này lại trở nên bất thường.

Tôi nhớ ra khi đưa tôi chiếc vòng tay, Dao có nói một câu.

– Cho em thẻ ra vào, đừng làm mất nó.

Nói vậy, bây giờ tôi không tìm ra Vong Xuyên đường là vì đã đánh mất chiếc vòng tay? Thế lần đầu tiên, làm sao tôi vào trong được?

Tôi nghĩ mãi mà không sao hiểu nổi, đành tiếp tục đi lang thang trên phố.

Người đi trên phố thưa thớt dần, các cửa hàng lần lượt chuẩn bị đóng cửa. Buổi đêm khu thành cổ lạnh lẽo, quạnh quẽ hơn khu trung tâm thành phố rất nhiều.

Tôi không biết mình đã đi đâu, cũng không dám chạy quá xa, cuối cùng lại về trước cửa Vong Xuyên đường, tìm một chiếc đôn đá ngồi xuống, vừa ăn bánh vừa chờ đợi.

Còn đợi đến bao giờ, tôi cũng không biết nữa.

Gọi điện thoại cho Dao và Thanh Minh, không ngoài dự liệu, đầu dây bên kia luôn báo máy bận. Ngắt cuộc gọi, tôi cẩn thận nhét điện thoại vào trong túi.

Cứ thế đợi các cửa hàng xung quanh đóng cửa hết, chiếc bánh đang ăn không có vị gì, cuối cùng tôi vùi đầu vào tay, thút thít khóc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.