Đọc truyện Chuyện Của Nhà Họ Viên – Chương 22
Viên Lãng nhớ, lúc xe lửa chạy, vợ khóc, suy nghĩ kỹ một chút, từ lúc biết cô cũng ít thấy cô khóc, nhưng cảm giác lần này không giống nhau. Ngày đó xe lửa lái đi ra ngoài thật xa, Trương Nam còn cố chấp nhìn về phía cha mẹ không quay
đầu lại, nước mắt không ngừng, vẻ mặt kia, giống như động vật nhỏ bị bỏ
rơi, rất đáng thương. Viên Lãng nhìn thấy trong lòng cũng rung động, lau nước mắt cho cô: “Đứa ngốc, cũng không phải là lần đầu rời nhà, lễ mừng năm mới anh xin nghỉ trở về nữa cũng được mà.” Trương Nam thút thít:
“Không giống nhau. . . . . . Lần này. . . . . . Ba mẹ. . . . . . gả em
cho người khác rồi. . . . . .” Vừa nói vừa khóc lên.
Viên Lãng dụ dỗ cô: “Nói bậy! Anh là người khác sao?” Giúp cô lau nước mắt lần nữa:
“Em nghĩ đi, trước kia thì em có ba mẹ, bây giờ còn thêm anh. Cho nên em kiếm được anh, vui mừng còn chưa kịp, em khóc cái gì. . . . . .” Trương Nam gật đầu một cái, “Ừ.” Một tiếng, lỗ mũi hút hít, bên quai hàm nhi
còn treo vài giọt nước mắt, điềm đạm đáng yêu nhìn Viên Lãng: từ trong
đôi mắt to tất cả đều không còn ý nghĩa mà chỉ còn sự mù quáng tin
tưởng.
Nhìn bộ dạng nhỏ nhắn đáng thương của cô, sự lừa dối
trong lòng Viên Lãng hạ xuống, nhớ tới lời Đường Sắt nói lúc đầu: “Đàn
ông, sau khi kết hôn mới biết được cái gì gọi là trách nhiệm.” Lúc ấy
mình nghĩ Thiết đội nói chuyện đâu đâu, bây giờ hiểu rõ, có cô gái yêu
kiều trong ngực mình, trách nhiệm trên vai mình càng nặng thêm rồi….
Ngồi xe lửa hơn bốn mươi tiếng, đến Ô Lỗ Mộc Tề thì chuyển xe hơi. Càng về
đến nhà trong lòng Viên Lãng càng mơ hồ, cửa ải của cha không dễ, cũng
suy nghĩ nói qua với Trương Nam một chút ý tứ khi còn trên xe, “Ba mẹ
anh rất không vui về chúng ta.” Trương Nam hỏi: “Tại sao vậy?” Viên Lãng gãi đầu: “Ba anh chê em dáng dóc sinh đẹp, mẹ anh chê em cấp bậc cao. . . . . .” Trương Nam hoàn toàn không nói một lời rồi.
Chỉ là lúc
này Trương Nam ổn định lại, nhà chồng không vui vẻ cũng phải chịu. Cũng không thể đến cha mẹ của mình cũng lạnh nhạt với Viên Lãng lại còn bắt
cha mẹ anh phải khen mình sao? Vậy không phải giống như cho quan đốt
lửa, không cho dân chúng đốt đèn sao. Vẻ mặt Trương Nam rất thản nhiên:
nhà chồng! Ông có Lang Nha bổng, Tôi có Thiên Linh Cái . Viên Lãng biết, trạng thái này của vợ là không lo lắng rồi.
Căn cứ theo nguyên
tắc biết người biết ta, Trăm Trận Trăm Thắng. Suốt cả đường đi Viên Lãng nói thêm cho Trương Nam: nhà mình ở Tân Cương Y Ninh gần binh đoàn Kiết Thiết, một trong bốn sư đoàn nông nghiệp, cũng phải nói là ba đời viên
gia tham gia quân ngũ, ông nội quá cố của Viên Lãng là lão thành cách
mạng, nói là ban đầu có tham gia cống hiến cho căn cứ địa ở Hồng Quân
Công Nông. Ba mươi bảy năm sửa chửa tám con đường, đã tham gia Trường
Chinh, bảo về qua Duyên An. Sau ngày một tháng năm năm Y Lê diệt trừ
quân phiến bị thua trận. Đầu óc ông Viên vẫn còn tốt, số mạng kém một
chút, lúc còn trẻ bỏ qua văn hóa cách mạng không có học lên đại học, may nhờ xuất thân làm lính tốt, sau lại trở về làm công việc ở binh đoàn
xây đừng, đến khi người năm mươi tuổi đẫ được đều lên làm cấp đoàn rồi.
Mẹ Viên Lãng làm việc trong ngành chăn nuôi ở binh đoàn kiến thiết, đã
về hưu. Bà ở nhà có lông mày nhỏ nhắn, ánh mắt có lông mi dài như có
huyết thống với Kazattan, nghe nói ông ngoại bên kia trước giải phóng
còn là một thủ lĩnh nào đấy. Viên Lãng còn có một chị gái, đã lập gia
đình, sống cùng với cha mẹ.
Trương Nam nghe, cảm thấy mọi chuyện vẫn tương đối phức tạp, đây chính là ngu ngốc không sợ nhiệt tình, cũng thua.
Tuy nói hai năm qua đi nhiều nơi xa, nhưng vẫn không chịu nỗi ngồi xe đường xa. Đoạn đường này xe chạy nghiêng ngả liên tục, nhanh đến chậm, tinh
thần Viên Lãng nhin vẫn còn tốt hơn Trương Nam, lòng nói: được, đây cũng chính là cô, chịu đi xe bị giày vò vì mình. Đổi lại một người mệt mỏi
nằm xuống. Trương Nam nghĩ: so với học hỏi kinh nghiệm còn kém xa. . . . . .
Trở về nhà họ Viên cùng với về nhà họ Trương là hai cảm giác khác nhau, Bắc Kinh là ngoài đường phố phồn hoa, trong chung cư an
tĩnh. Ở Y Ninh là trên đường hoang vu, trong nhà nóng hổi.
Mới
vừa vào chổ ở người thân khu binh đoàn, bác Thẩm hàng xóm láng giềng
liền kêu la inh ổi: “Lãng nhi! Đã về rồi!” “Chị Viên! Con trai của chị
đã về rồi! Nhìn một chút, đứa bé có tiền đồ, cũng Trung tá.” “Ơ, còn
mang cô dâu nữa à, con gái thanh tú!” Trương Nam để cho Viên Lãng sai
bảo gọi một tiếng chào chú Vương dì Triệu, cũng không biết ai với ai.
Sau đó cũng không biết từ nơi nào mọc ra một đống đứa bé, vây quanh Viên lãng, có đứa kêu anh có đứa kêu chú, Trương Nam nhìn đến hoa mắt. Viên
Lãng móc ra kẹo mua từ Bắc Kinh, vừa cố gắng phân phát, sau đó ôm lấy
đứa bé trai từ trong đám người này đi vào nhà.
Trương Nam vừa
định hỏi đã nói người quen chưa, mà ôm đứa bé này trở về được sao? Liền
nghe đứa bé kia hỏi: “Cậu, chị gái xinh đẹp này là ai vậy?” Hiếm thấy
tính tình Viên Lãng dễ chịu: “Chị gái này là mợ con.”
Sân nhà họ
Viên rất rộng rãi, có hai cái phòng ở. Cha mẹ Viên ở nhà giửa gian ngoài gặp mặt cô vợ mới. Bàn Bát Tiên ghế Thái Sư, ông cụ lão bà ngồi hai
bên, uy phong lắm. Cha Viên mắt to mày rậm, nhìn lên nhìn xuống đánh giá Trương Nam mặc Quân Trang: “Là thiếu tá à?” Trương Nam gật đầu, nói:
“Vâng” cha tiếp tục: “Thiếu tá thì càng phải phục vụ vì quốc gia thật
tốt. Lãng nhi nói con là chủ nhiệm khoa? Con phải tận tâm với công việc
vì Đảng.” Cha chồng này nói chuyện cảm giác giống lãnh đạo, Trương Nam
đè nén muốn đứng nghiêm kích động, ngồi theo quy củ: “Vâng” cha lại hỏi nhỏ: “Nhà ở Bắc Kinh, con gái một phải không?” Trương Nam cúi đầu:
“Vâng” cha Viên im lặng, sau một lát, nói lên một câu: “Lãng nhi! Vậy
thì cố gắng chăm sóc người thật tốt.” Viên Lãng nói: “Ôi!”
Lúc
này lão bà lên tiếng, lão bà cười híp mắt: “Con gái thật đẹp. Mấy tuổi
rồi?” Trương Nam nói: “Chưa tới hai tháng nữa là hai mươi lăm.” Bà bà
liền hỏi nữa: “Biết làm chăn không?” Trương Nam lắc đầu: “Không biết.”
Bà bà tiếp tục hỏi: “Biết hấp Nang không?” Trương Nam ngây người, “Nang
là cái gì?” Bà bà hỏi nữa: “Sẽ biết nướng thịt dê chứ?” Trương Nam đỏ
mặt, cũng không nói, chỉ lắc đầu. Bà bà giống như rất thất vọng: “Lãng
nhi thích ăn nhất là bánh Nang và thịt dê đất. Ngủ ở nhà chăn không thơm sẽ không ngon giấc. Này sao có thể làm con dâu tôi.” Suy nghĩ một
chút, vừa cười: “Không sao, mẹ dạy con.”
Nhìn lại Trương Nam một
chút , cau mày: “Ở nhà sao lại mặc quân trang.” Quay đầu lại kêu: “Con
gái! Giúp em dâu con tìm một bộ quần áo thoải mái.”
Ngày đó Viên
Lãng cứ nhìn Trương Nam bị chị gái kéo vào phòng, biến mất ở màn cửa
trước thuận nhà, Trương Nam hướng hắn quay đầu lại nháy mắt mấy cái,
dáng vẻ rất dí dỏm. Kết quả, một lát gặp lại nàng thời điểm, liền hoàn
toàn không ấy là tên lính hình dáng rồi. . . . . . Nhu nhu màu mật ong
áo rộng nách, việc nhà quần, mềm đáy nhi mũi giầy nhi thượng thêu hai
đóa Hoa nhi, một bên tóc ngắn thượng trâm ngọc Khấu Nhi làm cái kẹp.
Tầm thường ăn mặc, cũng là khác thường thanh tấn Chu Nhan, duy không
đổi, ấy là dạng xinh đẹp cặp mắt.
Ngày đó Viên Lãng cứ
nhìn Trương Nam bị chị gái kéo vào phòng, biến mất sau màn cửa, Trương
Nam quay đầu nháy mắt với anh mấy cái, dáng vẻ rất dí dỏm. Kết quả, một
lát sau khi gặp lại cô, liền đã không còn là một người lính rồi… Cái áo
rộng nách màu mật ong, quần bình thường, giày mềm thêu đóa hoa nhỏ ở mũi giày, một bên tóc ngắn kẹp một cái kẹp ngọc. Ăn mặc bình thường, cũng
là mái tóc đen hơi khác một chút, duy có một thứ không đổi, là cặp mắt
xinh đẹp.
Trở lại là sau buổi trưa, cha Viên đưa Viên Lãng đi
vài vòng thăm nhà họ hàng chú bác… Trương Nam, ở nhà học thêm, học nướng bánh Nang như thế nào.
Chờ lúc Viên Lãng trở lại lần nữa, trong nhà đã nấu xong cơm nóng hổi. Thấy Viên Lãng trở lại, Trương Nam chạy
chậm tới giúp anh cởi áo khoác. Viên Lãng không có thói quen: “Hai chúng ta không cần khách khí như thế.” Ánh mắt Trương Nam nhìn bà bà sau lưng , rất thần bí: “Chịu vất vả phối hợp một chút, mẹ dạy em quy củ đấy.”
Viên Lãng không nói, sau đó bảo Trương Nam giúp đổi giày, Trương Nam
đồng ý, làm mọi ánh mắt trong nhà đều trừng mắt nhìn anh. Viên Lãng
nhìn người cười, giả bộ không biết nói gì. Kết quả ngày ấy, nàng dâu nhỏ đồng chí Trương Nam như bị bà sai khiến làm xung quanh, được kêu là có
chuyện. Viên Lãng nên ăn uống một chút chút, giống như căn bản không
nhìn cô.
Trở về nhà, Viên Lãng đem Trương Nam đè xuống, giúp cô
xoa bả vai: “Cùng ba mẹ không thể giúp em nói lời hữu ích, nếu không em
sẽ khó khăn hơn. Hiểu không?” Trương Nam nằm sấp xuống gật đầu: “Hiểu.”
Viên Lãng vê đến hông của cô: “Mẹ anh không tệ như vậy, không ngờ làm mẹ chồng chảnh như vậy, Nam Nam, em uất ức giả bộ mấy ngày thì xong, trở
về anh phục vụ em.” Trương Nam thoải mái thở dài: “Mẹ em nói có lý, em
cũng nên học tập một chút chuyện nhà rồi, trước kia em quá qua loa. Mẹ
đối với em không tệ, cái này coi như là lập một quy cũ chứ sao.” Chợt đỏ mặt: “Ai. . . . . . Anh vê nơi đó đấy?” Viên Lãng cười mờ ám.
Vừa cuối xuống một chút, nhìn thấy viền đen dưới mắt Trương Nam, nhớ mấy
ngày nay cô đi xe lửa khốn khổ còn bị mẹ bổ túc học cao độ như vậy,
không chừng mệt mỏi biến thành dạng gì rồi, mềm lòng, nhấn cô một cái:
“Ngủ đi!” Thuận tay tắt đèn.
Một lát sau, cảm thấy Trương Nam sát bên: “Em không mệt, cả người anh đã đổ mồ hôi rồi.” Viên Lãng đẩy cô
ra, nói chắn lại : “Em ngủ đi! Đừng nói lời nhảm!”
Tờ mờ sáng thứ hai, Viên Lãng liền nghe Trương Nam sột soạt nhẹ nhàng đứng dậy, bắt
được tay cô hỏi: “Sớm thế này, đi đâu vậy?” Trương Nam nói: “Mẹ nói rồi, làm điểm tâm.” Viên Lãng khoác áo muốn đứng dậy: “Anh giúp em!” Trương
Nam ấn chặt anh lại, đỏ mặt tía tai: “Gia! Ngài cũng đừng động! Em đây
là vợ ngày chính là trông cậy vào thái độ tốt. Ngài giúp em một lần.”
Viên Lãng hết cách rồi, nằm xuống lại, lòng nói: mẹ, ngài lại làm trò gì vậy?
Thời gian là công bằng, bất luận là khổ sở hay vui mừng,
ngày cũng trôi qua như vậy. Mấy ngày sau chị Viên Lãng đánh giá Trương
Nam: “Tính khí thật tốt, sao lần nào quở trách cũng đều vui tươi hơn
hớ.” Viên Lãng rất vui mừng, sau đó chị anh lại nhận định thêm một câu:
“Không cần biết đã giày xéo bao nhiêu việc, cho tới bây giờ cũng không
nóng nảy.”
Ngày đó Trương Nam đang phòng bếp bận rộn rửa bát,
liền nghe tiếng vang ở góc cửa sổ. Trương Nam mở cửa sổ ra nhìn, Viên
Lãng đang ngoài cửa sổ làm mặt quỷ về phía mình. Trương Nam tò mò cười,
nhỏ giọng hỏi: “Anh làm gì ở đây thế?” Viên Lãng hướng cô ngoắc, bộ dáng kia giống như mười mấy tuổi: “Ra ngoài! Đi chơi.” Trương Nam lắc đầu:
“Không được, mẹ để cho em rửa bát đấy.” Chị Viên Lãng đứng ở bên cạnh
cười: “Đi đi. Chị rửa.” Trương Nam vui vẻ nói: “Cám ơn chị!” Tay khẽ
chống bệ cửa sổ, liền lao ra ngoài. Chị Viên Lãng nhìn anh vui mừng,
quay đầu đi vào phòng bếp nới với mẹ: “Mẹ nhìn em ấy, giống như con chim sổ lồng.” Mẹ Viên Lãng cười: “Cũng không, cái này đủ bắt chẹt nó rồi.”
Viên Lãng có con ngựa! Trương Nam vây quanh ngựa, giống như đứa bé gái hâm
mộ: “Viên Lãng, em có thể sờ nó sao?” Viên Lãng nói: “Nói nhảm.” Kéo cô: “Ai! Chớ động! Cũng không phải là vệ tinh.” Nhìn lên nhìn xuống đánh
giá vợ, nhướng mày hỏi: “Em biết cưỡi sao?” Trương Nam lắc đầu.
Viên Lãng ráp hai tay lại làm bàn đạp ở trước mặt Trương Nam: “Lên!” Trương
Nam cố gắng nhanh nhẹn, đạp chân anh nhẹ nhàng nhảy lên, sau đó còn chưa hiểu là chuyện gì xảy ra , Viên Lãng đã ngồi ở phía sau rồi, hơi thở
của anh thở ở bên tay: “Anh đưa đi hái hoa!” Đá một cái vào bụng ngựa,
liền chạy xuống về phía Tây Bắc.
Phía Tây Bắc là đồng cỏ, hai
ngày nay Trương Nam ở trong phòng cảm thấy buồn bực, cả thấy ngày nơi
này so với nơi khác thoải mái hơn, không khí cũng trong lành. Một màu
xanh ngàn dặm, cũng không mịt mờ. Bốn bề có gò đất, từng dốc mọc đầy hoa dại, phía trước còn có dê, nhìn xa xa giống như một tấm thảm thêu màu
xanh lục. Cả tầm mắt là một màu xanh lá như muốn chuyển động, nhẹ nhàng
chảy vào ranh giới Vân Nam. Viên Lãng nói: “Nơi này gọi là phía Bắc
Trường Thành Giang Nam.”
Buổi chiều phơi nắng người ấm áp dễ
chịu. Viên Lãng xuống ngựa, kéo Trương Nam nằm xuống ngay tại chổ,
“Thoải mái chứ?” Nói xong cắm đầu cắm cổ nhắm mắt lại, giả vờ ngủ say.
Đi tới nơi mới mẻ! Trương Nam không chịu nằm, chọt Viên Lãng, tát một cái
cũng không thấy tiếng động ―― cùng đi chơi đi, Viên Lãng không để ý tới
cô, ngậm cây cỏ, gối lên cánh tay ngủ tiếp.
Quấy rầy không có
hiệu quả! Trương Nam lăn qua lăn lại đứng lên chơi một mình. Con gái lớn lên ở Bắc Kinh nhìn cái gì cũng thấy thú vị! Định hướng xung phong đi
về phía bầy dê, ha ha. . . . . . Dê bị người dọa sợ bỏ chạy. Dứt khoác
chạy tán loạn, dù sao càng chạy càng vui vẻ, kết quả càng chạy càng xa.
Cho đến khi không gian an tĩnh, chợt vang lên một tiếng súng. Quân nhân đối với tiếng súng cực kỳ nhạy cảm, Trương Nam trực giác nằm xuống quan
sát tình huống, mãnh liệt ngẩng đầu, cùng đối mặt với vật lông lá xù xì
điên cuồng chạy đến. “Sói!” Trương Nam nhảy dựng lên, xoay người bỏ
chạy. Chưa chạy được ba bước, chợt thấy hoa mắt, một giây kế tiếp cảm
giác được một cánh tay quen thuốc kéo lên ngựa. Trương Nam vừa muốn nói
chuyện, chợt thấy trước mũi một đóa hoa dại, che kín mặt của mình, Viên
Lãng kêu ở hướng đối diện: “Cho em chừa! Em đánh sói làm gì! Sói mà cũng chạy theo!”
Đứa nhỏ đối điện cười ha ha: “Viên Lãng! Anh đã về
rồi! Đó là vợ anh sao? Em đã thấy, thật xinh đẹp!” Viên Lãng cười, “Chớ
hồ đồ! Để cho cha em biết, lột da của em!” Nói xong lại thúc ngựa đi.
Đuổi người đi, Viên Lãng dạy dỗ Trương Nam: “Học được chạy lung tung đúng
không. Thật không làm cho người ta an tâ.” Trương Nam đang cầm hoa xoay
người lại bộ dáng như báo cảnh sát: “Viên Lãng, có sói!” Viên Lãng ấn
chặt cô: “Thật ngốc.” Vỗ súng săn trên lưng ngực, “Sói cái phía sau, ăn
không hết em, có anh đây.”
Trương Nam đàng hoàng trong chốc lát
cũng không cam tâm chịu ngồi ngoan ngoãn: “Ta muốn kéo dây cương!” Viên
Lãng nói: “Đem Hoa ném đi, điều khiển ngựa phải tập trung tinh thần.”
Trương Nam ôm Hoa luyến tiếc không chịu bỏ. Viên Lãng suy nghĩ một chút: “Đẻ vào trong nòng súng.”
Dắt bó hoa dại trong nòng súng, đen
nhánh cùng mềm mại phối hợp một cách quỷ dị,. . . . . . Ý kiến hay!
Trương Nam vui vẻ quay đầu lại thân ái Viên Lãng, Viên Lãng cười. Thật
lâu về sau, Viên Lãng cầm chiêu này đối phó sinh nhật Hứa Tam, dĩ nhiên
cũng diễn rất kỳ công. Về nhà hỏi Trương Nam: “Chồng của em anh nghĩ nam nữ đều xơi thôi?” Trương Nam vui mừng: “Anh là Phong Hoa Tuyệt Đại!”
Hoàng hôn ngày đó, hai người thúc dâ cương ngựa đi dạo trên đồng cỏ. Nhìn mặt trời như lửa đỏ lặn xuống ở hướng tây, gió thổi những cây cỏ thấp, phát hiện dê bò. . . . . .
Đồi núi bên kia truyền đến tiếng người đàn ông hát ca khúc đau buồn: Nước hồ Tái Lý Mộc trôi nhanh, chim nhạn lượn quanh bầu trời, trong hoàng hôn không thấy bóng dáng của em, lại phảng
phất tiếng ca của em . Dê ngủ ở trong cỏ, chân trời đầy sao. Lòng của
anh giống như ngọn đèn cô đọc, ngắm nhìn bầu trời mờ mịt ban đêm. . . . . .
Trương Nam si ngốc nghe, nói: “Thật hay. . . . . .” Viên Lãng
thuận miệng hỏi: “Thích?” Liền hát tiếp theo: “Khó quên bên bờ gió xuân, từng trận hương hoa, ánh trăng treo trên trời cao, cũng ca ngợi tình
yêu của chúng ta ở đây. Nụ cười khả ái của em, dẫn anh vào cảnh mộng. Cô nương xinh đẹp ơi, anh chờ em từ đêm tối đến sớm mai. . . . . .”
Trương Nam nghĩ: cái lời bài hát này không đủ thật thà, nhưng mang từ tính, có mùi vị đặc biệt, hoặc lòng người hoảng sợ, giống như người của anh ấy. . . . .