Đọc truyện Chuyện Của Nhà Họ Viên – Chương 20
Vấn đề lĩnh chứng chỉ cũng không thể nói làm là có thể làm. Trương Nam về Bắc Kinh trước làm thủ tục chuyển đi nơi khác, Viên Lãng không thể theo cùng, đưa tiễn, thời điểm Trương Nam muốn lên xe lau nước mắt đến tội nghiệp, giọng nói run rẫy: “Viên Lãng, anh chờ em trở lại.” Viên Lãng gầm với cô: “Đi! Em dám không trở lại!” Như một ác ma hung ã
Giương mắt nhìn vợ lại đi nữa rồi, trong lòng người bộ đội đặc chủng đau lòng, nói với chính mình: Một lần cuối cùng, một lần cuối cùng…
Kỳ thực cũng không đặc biệt thuận lợi, chuyên ngành của Trương Nam rất xuất sắc, từng tham gia UN còn có kinh nghiệm cứu hộ chiến đấu thực sự, rất dễ dàng được tương quân Lý Trinh thả móng vuốt ra, nguyên đơn vị Bắc Kinh xoay vặn không chịu buông tha, lấy quyền cao lộc hậu dụ dỗ đen dọa Trương Nam, chủ nhiệm bọn họ nghĩ chu đáo cấp cho Trương Nam một đống hình ảnh những anh chàng đẹp trai, mỹ nhân kế đều dùng qua rồi.
Từ trường học viwjn quân y cho tới hôm nay, ở Sudan tính mạng đều đã trải qua bất cứ chuyện gì, mới có một câu chuyện về bản thân dài như vậy, Trương Nam thấy trên tổ chức đề xuất chức vụ cùng hoàn cảnh nghiên cứu, trong lòng cũng không phải không động, quay đầu lại nghĩ đến Viên Lãng, tâm liền không động đậy rồi, thở dài: Oan gia…
Ba mẹ Trương Nam cũng không vừa lòng chuyện Trương Nam lại điều đi, tròng mắt dường như đặt đứa con gái một ở trước mắt là tốt nhất? Nhưng Trương Nam nói đều là do tổ chức an bày, không phục tùng không được, quân lệnh như núi, ba mẹ cô bị hù dọa như lọt vào sương mù không nói được lời nào. Trương Nam rèn sắt khi còn nóng, đem chuyện kết hôn nói cùng với ba mẹ.
Mẹ cô nghe xong liền nóng nảy: “Ai? Viên Lãng? CHính là người lúc trước hại con hộc máu đúng không? Mẹ nói con biết, đã chết tâm rồi, mẹ con sống lại không được!” Trương Nam cắn môi không nói chuyên, sai lầm rồi. Ba Trương Nam nhìn tấm hình Viên LÃng: “Không phải đặc biệt đẹp trai, cao hơn con một bậc, vẫn là chức vụ nguy hiểm.” Im lặng một buổi trời, sờ đầu Trương Nam: “Nghĩ kỹ rồi sao? Ngoài cậu ta ra thì không gả.” Trương Nam gật đầu: “Không rời không bỏ.” Ba Trương Nam vỗ vai bạn già của mình: “Coi như là yêu mãnh liệt, sẽ không bạc đãi con gái của mình.” LÀm mẹ Trương Nam khóc lên, lại chưa cho cô vẽ mặt hòa nhã.
Sau này Trương Nam hỏi Viên Lãng: “Hai chúng ta được tính là yêu mãnh liệt sao? “Viên Lãng nhắm mắt suy nghĩ, nhìn thấy cô chính là lửa đạn mấy ngày liền, mở to mắt, khẳng định nói: “Anh không mãnh liệt thì không có người nào mãnh liệt nữa rồi.”
Viên Lãng đem hình Trương Nam gởi về quê nhà ở Tân Cương, cha Viên LÃng gọi điện thoại lại hỏi, rõ ràng cho thấy không đồng ý, hơn nữa lý do là: “Con gái xinh đẹp, xinh đẹp gây tai chuốc họa. Lớn lên ở BẮc Kinh, con gái một, khẳng định rất yếu ớt, cưới vợ về không cãi nhau sao? Viên Lãng vận khí cả buổi nói: “Có thể khống chế.”
Ngày đó, Viên Lãng gọi điện thoại cho Trương Nam, cái chuyện chính gì cũng chưa nói, hai người liền ít nói đi. Im lặng một lát, giọng nói mềm yếu của Trương Nam kêu lên: “Viên Lãng…” Viên LÃng trả lời: “Nam Nam…” Trương Nam khụt khịt: “Viên Lãng…” Viên Lãng nhận nại trả lời: “Nam Nam…” Trương Nam nhắm chặt mắt nói : “Viên Lãng.. . bất luận như thế nào… Anh phải chờ em trở lại.” Bên kia điện thoài Viên Lãng cười ha ha: “Đưa ngốc… Em dám không trở lại.” Cúp điện thoại, Trương Nam liền kiên định rồi.
Ngày đó Viên LÃng cũng không vội, đi đến bệnh viện dã chiến nhìn nhìn, điều kiện so với bốn năm trước cũng tốt. Chủ nhiệm LÝ khi Trương Nam còn thực tập đã lên chức viện trưởng rồi. Viện trưởng Lý thật vui vẽ nắm lấy Viên LÃng: “Nam nay học sinh của tôi đều có việc mừng. Vương Tiêu Kiệt năm nay làm cha, Trương Nam kỹ thuật tốt nhất cũng đã trở lại.”Nói xong nhíu mày: “Thủ tục điều động khẳng định có thể làm, hiện tại vấn đề là phía Bắc Kinh không thả người. Cậu cũng đừng có gấp, tôi nghĩ cách….” Bỗng nhiên nhớ tới: “Ai buộc chuông thì người đó cởi chuông… Tướng quân Lý Trinh không chắc có thể giúp đỡ.” Viên Lãng nói: “Tôi đi đâu tìm ông ta?” Chủ nhiệm Lý cười: “Đường Sắt… Lúc trước ông ta là thủ hạ nhất nhì của tướng quân Lý.”
Trong lòng Viên Lãng nghĩ ra một chuyện, cân nhắc nửa ngày, trờ về nói với Đường Sắt: “Thiết đội, tôi muốn kết hồn cùng Trương Nam.” Đường Sắt đang bận rộn, cũng không ngẩng đầu: “Kết đi, chờ cô ấy trở về, uhm, khoảng ba tháng nữa cũng xong việc tuyển chọn rồi. Các người lại làm thủ tục. Vừa vặn làm tiệc kết hôn lớn.” Viên LÃng vừa nhắm mắt nhảy qua: “Không được! Đứa bé sẽ không có cách nào trên hộ khẩu rồi.”
Một câu nói thành công làm Đường Sắt đem trà trong miệng phun ra ngoài. Chiều tối hôm đó, ót Viên LÃng dường như thành cái muôi vớt. Đánh thì đánh, mắng là mắng. Sau này vợ Thiết đội nói: “Ngày đó buổi tối, thiết đội các người liền quỳ ở trước cửa nhà tướng quân Lý, nửa đêm mới trở về…”
Sau này cũng không biết thủ tục điều động như thế nào mà ào ạt xuống đến nới, nghe nói trong lúc này lãnh đạo Trương Nam ở BẮc Kinh đưa ra n nhiệm vụ khẩn cấp giày vò đứt ruột đứt gan. Sau này hiểu được, giống như quỹ nhập vào người thúc giục Trương nãi nãi đi nhanh, phía sau có người giúp cô thu dọn này nọ, sau đó lấy danh nghĩa đưa tiễn một đường như bão táp đem cô bắt giữ đưa đến nhà ga, coi đến khi xe chạy mơi thả lõng tâm tình. Bộ đội lái xe đều cảm thấy không yên tâm, nói là đưa tiễn con gái nhà người ta, thấy thế nào sao giống xuất giá vậy…
Trương Nam cầm thủ tục hôn thú lãnh đạo đưa trong tay, nhớ lại giọng điệu lúc chủ nhiệm đưa tiễn: “Tướng quân đều nói với tôi rồi… Cô, cùng với cậu ta tốt quá… Mọi người đều mừng thay cô. Nếu có gì không được, cũng nhớ phải trở về…” Trong lòng dễ chịu ấm áp.
Sự thực chứng minh, hiệu suất của lão A rất cao. Tin tức Trương Nam từ Bắc Kinh trở về chưa tới hai giờ, lúc chủ nhiệm khoa còn đang kiểm tra vết thương của cô ở văn phòng, liền nghe thấy dưới lầu xem dã chiến dừng “két” một tiếng – phía trước súng máy mặt sau pháo là cái loại này. Vệ binh từ ở cửa không ngăn lại, nắm cái điện thoại đều mang theo tiếng khóc: “Viên trưởng, Gặp chuyện không may rồi! Bộ đội đặc chủng đến đá quán.”
Viên LÃng mang theo Tiết CƯơng, Tề Hoàn chạy xe lưu loát xuống dưới, như sói như hổ, giống như cướp cô dâu, không nói gì liền đem Trương Nam đi làm thủ tục. Viên trưởng Lý đãn theo tám người quân y chạy ở phía sau đuổi theo…
Trương Nam thấy Viên Trưởng ở trong kính chiếu hậu vừa chạy vừa kêu ở phía sau, cảm thấy thật khó xử, nói với Viên Lãng: “Nếu không ngừng lại đi.” Viên Lãng cũng không quay đầu lại hỏi: “Bọn họ kêu cái gì?” Tiết Cương nói: “Kêu Trương Nam trở về.” Viên Lãng đạp mạnh chân ga. Tề Hoàn nói: “Câu này là kêu mọi người xuất ra ít tiền vẫn không đủ cầm đâu.”
Viên Lãng dừng lại, đánh tay lái trở lại. Trương Nam đỡ chủ nhiệm Lý thở hổn hễn, kể lễ với cô: “Cô sao lại như thế? CŨng không chịu quản cậu ta.” Trương Nam cũng khó xử: “Tôi không phải là xuất giá tòng phu sao?”
Một đường gió xoáy quét qua cục dân chính, làm thủ tục cũng chưa thấy nhanh nhẹn như vậy, Viên Lãng cũng là người chính trực, đồng chí phụ trách thấy anh đều choáng váng, đứng cách bàn làm việc cùng Viên Lãng hai mặt nhìn nhau. Một lcus sau, bên cạnh xuất hiện một vị cán bộ khác hỏi một câu: “Vị đồng chí này, ngài tới để kết hôn, hay là muốn tìm lãnh đạo của chúng tôi đấu một mình?” LÀm Trương Nam cười đâu đến cả quai hàm.
Chị gái làm thủ tục nhìn cô, nói: “Cô gái nói vậy cô vui sao?” Trương Nam một bên cười một bên gật đầu. CHị gái liếc Viên Lãng một cái, không hỏi nữa, liền đưa chứng chỉ cho.
Thủ tục thuận lợi xong xuôi, trởi về trụ sở lão A, một đám người chen chúc hiện ra chào đón cô dâu mới. Trương Nam thấy Trường Giang cùng Lý Hi ở đó, ngoài ý muốn thật cao hứng, chạy tới ôm bạn học cũ. Đường Sắt trừng mắt hô to: “Trương Nam! Không cho cô chạy!” Trường Giang chào đón, đem Trương Nam nâng lên như nâng người bệnh.
Phòng tân hôn là gian phòng đơn ký túc xá của Viên LÃng được sửa lại. Trong phòng bố trí vội vàng, chỉ thay đổi thành giường đôi mà thôi, cũng may đơn giản hào phóng. Trương Nam không chọn lựa. Cô theo học trường quân y liền ở trong ký túc xa, đến Sudan thì sống trong lều trại, cái này gọi là hài lòng rồi
Thiết đội do dự: “Còn thiếu chiếc giường nhỏ, các người tự mình đi mua đi. Tôi thấy ở nơi này có bán đủ.” Trương Nam không hiểu: “Giường nhỏ?” Viên Lãng cười gian. Thiết đội không biết tiếp tục như thế nào, hắng giọng: “Thêm giường trẻ con đi. Trên bộ đội không có, các ngươi tự mình mua đi. Nơi này không nói chuyện đủ. Không kinh nghiệm thì hỏi Trường Giang đi.” Mặt Trương Nam đỏ lên, xấu hổ nhìn Viên Lãng, lúng túng: “Tạm thời…Không cần đi.” Đường Sắt dè dặt hỏi: “Năm nay không cần… Sang năm cần… Hay dùng đi…” Trương Nam nghĩ lại, trả lời lắp bắp: “Chỉ sợ… Cũng không cần.”
Sắt mặt Đường Sắt xanh mét trong nháy mắt, một tiếng gầm vang lên: “Viên Lãng!” Viên LÃng đứng nghiêm “Có”. Lúc đó Tề Hoàn cảm thấy, đội trưởng kêu một tiếng này đủ đầy tiêu chuẩn rồi. Đường Săt nhảy dưng lên rất cao: “Cậu! Mục tiêu ngọn núi 375! Chạy bộ.” Viên Lãng hét lớn một tiếng: “Vâng!”. Bắt đầu chạy bộ.
Chạy tới cửa, lại chạy về: “Đại đội, chạy vài dòng sao?” Đường Sắt tức giận đến run người: “Cậu… Cậu hôm nay buổi tối không được xuống dưới!” Viên Lãng cao giọng trả lời: “Vâng!” Quay đầu chạy.
Không khí trong phòng chua từng cổ quái đến vậy, Trương Nam đỏ mặt tía tai, cúi đầu, do dự cả buổi, hỏi: “Vậy, không phải một mình anh ấy có lỗi, tôi có chạy không?” Đường Sắt quay người lại, phủi tay đi: “Hỏi viện trưởng Lý của các người đi!”
Nhắc tào tháo có tào tháo, đến lúc chạng vạng viện trưởng Lý dẫn nhóm quân y đem qua đánh uống rượi mừng. Vốn hai nhà không dám, căn tin đội A trợ giúp thu xếp, bệnh viện dã chiến góp phần, hết sức náo nhiệt. Đến nơi vừa thấy, Đường Sắt chuẩn bị thật không tệ: Đồ ăn phong phút, rượi đầy đủ, người đại đội A chỉnh tề cùng chờ ở chỗ kia. Viện trưởng Lý cảm thấy thật vui mừng, tay nắm thắt lưng vung lên, dùng khẩu khí kêu xung phòng hô: “Khai tiệc.”
Chờ ăn uống đàng hoàng, viện trưởng Lý bỗng nhiên cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, nghĩ cả buổi trời hỏi: “Cô dâu mới đâu? “ Đường Sắt ăn thịt sườn: “Viên Lãng bị tôi phạt chạy hành quân 375, Trương Nam…” Nhìn xung quanh một chút: “Đoán là đưa cơm cho Viên LÃng ăn rồi… Chúng ta ăn đi.” Viên trưởng Lý phun cả ngụm rượi văng ra ngoài.
Ăn được nửa bụng, các đồng chí ở bệnh viện dã chiến đến cũng thấy băn khoăn, Lương Húc một cô gái nhỏ, mới đến thực tập được đề cử đến hỏi thăm tin tức. Lương Húc ở trong lão A tìm kiếm cả nửa ngày, cảm thấy Tề Hoàn còn tương đối quen thuộc, đi lại gần: “Đồng chí, cái này, chỉ hỏi một chút, tôi đến đây là tham gia hôn lẽ, đây đơn thuần là tiệc liên hoan ?” Nhìn hai bên một chút, tiếp tục nói: “ Tôi cũng là mới tới bộ đội không có kinh nghiệm. Anh nói đi hôn lễ, không có cô dâu chú rể à. Nói liên hoan, làm sao cho chúng tôi theo đóng góp? Tề Hoàn hỏi cô: “Cô?” Lương Húc gật đầu: “Theo.” Tề Hoàn thở dài, gắp hai miếng thịt vào trong chén cô: “Này còn không ăn nhanh để chạy về nói. Mù quáng đánh là nghe.” Lương Húc cũng không biết bộ đội đặc chủng có phải có quy củ này hay không, không dám hỏi lại, cúi đầu nhiệt tình ăn.
Sau này hai người liền thành đối tượng rồi. Tề Hoàn nói với Viên Lãng: “Lương Húc thật tốt, nghe lời khuyên, bảo làm gì làm đó. Nội tâm của Trương Nam nhiều lắm, cũng xứng với đội trưởng anh.” Lương Húc nói với Trương Nam: “CHủ nhiệm, cô nói, anh lính này thật tốt, tôi nghĩ, cũng anh ta ở một chỗ đến chịu không nổi rồi.”
Hoàng hôn ngày đố, Trương Nam bỏ qua khách chúc mừng, múc canh, tẩy sạch son phấn, đổi mặc lại quân trang, thật hiền lành mang cơm chiều đi lên đĩnh núi 375 tìm Viên LÃng…
Đi đến trên đĩnh núi, thật kinh ngạc thấy Viên LÃng ngồi ở sườn đất rất tốt: “Sao lại không chạy nữa?” Viên Lãng tức giận: “Sao lại ngốc như thế. Chạy đến đĩnh 375, tối nay đừng mong xuống. Lại không bảo luôn luôn chạy.”
Trương Nam thụ giáo: “A, cũng đúng.” Sau đó ngồi ở bên cạnh Viên LÃng, nhìn anh ăn cơm, Viên Lãng vừa ăn vừa hỏi mồm miệng nói không rõ câu: “Em ăn rồi sao?” Trương Nam gật đầu. Viên LÃng vừa lòng hừ một câu: “Được, không ngốc. “Được, không ngốc.” Trong lòng Trương Nam ấm áp.
Chờ anh ăn xong rồi, mặt trời cũng đã xuống núi rồi. Trương Nam hỏi: “Anh nói bậy bạ gì với Thiết đội đó? “Viên LÃng đau lòng kịch liệt nói: “Sợ chuyện điều động của em xảy ra gì, đêm dài lắm mộng, nghĩ tốc chiến tốc thắng. Ai ngờ Thiết đội lớn đến vậy. Anh đáng sống.” Trương Nam liếc mắt nhìn Viên LÃng. Viên LÃng nói: “Em nghĩ đúng. Lúc trước cùng em ở trung tâm cách ly… Anh đã nghĩ tốt nhất, nếu không cứ cho em theo anh!” Nói đến đây thật đáng tiếc nhìn Trương Nam: “Thực không có sao?” Trương Nam liếc anh một cái: “Em là bác sĩ, ngày đó… Tính toán sẽ không xảy ra chuyện gì nên mới với anh…” Nói xong mặt liền đỏ. Viên Lãng nhớ lại lúc đó ánh mắt Trương Nam nhìn bản thân mình thật phức tạp, do dự một lát, suy sụp: “Như vậy một lát công phu đều phải cân nhắc rồi, trong lòng một bụng quỹ.” Nghiêng đầu nhìn Trương Nam, sau đó đột nhiên ôm chầm đến: “Bất quá anh liền thích…”
Sóng vai nhìn mặt trời lặn, cuối cùng là một chút ánh chiều tà, cảm giác thật ấm áp. Viên LÃng đột nhiên rầu rĩ nói: “Nam Nam, anh đã nằm mơ cưới em.” Trương Nam thử thăm dò hỏi: “Không phải là ác mộng chứ?” Viên LÃng vỗ đầu cô: “Nghĩ cái gì trong đầu vậy?” Sau đó thở dài: “Đêm tân hôn trong mộng không phải như thế này. Hiện thực thật tàn khốc.” Trương Nam ngẩng đầu: “Nhất trời sau đất, sao mọc đầy trời. Đem tân hôn này cũng không tệ.” Nghiêng đầu nhìn Viên LÃng, cười rất vui vẽ: “Em đã có thói quen, mỗi một ngày anh cho em, đều không giống nhau.”
Con mắt Viên Lãng đi dạo, lại gần mặt Trương Nam, nhìn nghiên cứu: “Khen anh sao?” Trương Nam nghiêm túc gật đầu, cảm thấy bộ dáng Viên Lãng ngồi trước mặt mình, giống như một con chó lớn ngoan ngoãn, hơi thở đều phun lên cần cổ, ngứa. Ai biết một giây sau, còn có môi anh ôn nhu kéo đi lên. Chó ngoan thành sói lớn! Ai sợ Ai! Trương Nam mềm mại nhắm mắt lại, hôn trở về. Giúp nhau trong lúc hoạn nạn, răng môi quấn nhau. A…cũng không tệ, thật hạnh phúc…
Ngày đó, bọn họ ngồi một đêm wor 375, ánh sáng nhỏ nhoi phía dưới, trò chuyện bằng lời nói không xong. Lúc trời sáng, Viên Lãng tĩnh giấc nhoài về phía Trương Nam đang ngủ trên đùi mình, ôm cô chạy về ký túc xá, không đi cầu thang, trèo tường. Lý do là: Tốt xấu gì chồng em cũng là hai gạch, đề binh lính thấy không tốt. Từ chỗ kia chạy về, kỹ thuật trèo tường của Trương Nam cũng không tệ.