Đọc truyện Chuyện Của Nhà Họ Viên – Chương 2: Đời người nếu giống như buổi đầu gặp gỡ
Tối hôm đó, sau khi mọi người nghĩ ngơi, Trương Nam nhìn ra bên ngoài trời đầy tuyết đột nhiên bắt đầu cảm thán: “Cái đó thật nhỏ!”, Viên Lãng gật đầu, đem cô vợ xinh đẹp của mình ôm bên vai, vỗ lưng cô. Trương Nam mệt mõi uể oải dựa vào bên người Viên Lãng, trong lều trại tối đen chỉ có đóm khói sáng của Viên Lãng chợt lóe lên.
Trương Nam nhớ đó là mùa xuân, bản thân muốn nhập ngũ tốt nghiệp trường y, bị phân đi thực tập mỗ dã chiến. Giống như không thích ứng với bệnh viện dã chiến ngoài trời, liền vượt qua kiếp sống làm bac sĩ diễn tập quân sự đầu tiên. Về sau có nhiều kinh nghiệm cấp cứu dã chiến như vậy, bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy lần đó là rối loạn nhất! Bản thân mình cũng loạn, tay chân luống cuống; xung quanh cũng rất lộn xộn. Tất cả bác sĩ và y tá đều đi lại bận rộn, bệnh viện vốn yên lặng liền giống như căn cứ hải quân Trân Châu Cảng bị phục kích làm cho bát nháo loạn xạ. Chiều hôm đó Trương Nam vừa mở đầu vết thương kiểm tra thì được người làm cùng chuyển một người bị thương cần khám gấp, bộ đàm lại kêu lên: “Cứu hộ 33 xin chú ý, cứu hộ 33, bãi đất E85 bị thương ở chân ngoài ý muốn. Bãi đất E85.” Bộ đàm vang lên. Không nhớ rõ là lần thứ mấy, cũng không nhớ rõ là trách nhiệm làm mấy tiếng đồng hồ rồi. Trương Nam mệt mỗi gật đầu, giòn giã trả lời: “Cứu hộ 33 nghe rõ.” Chạy đến xe cứu thương.
Mở động cơ lên, lái xe than thở: “E85, bây giờ còn là trận địa hồng quân sao? Nghe nói chỗ đánh rất lợi hại.” Trương Nam vui lên: “Anh còn nhớ sao, đó làm trận địa tiếp tế hậu phương hồng quân.” Kết quả phát hiện trận địa phụ cận hậu phương còn náo nhiệt hơn so với trong tưởng tượng, một tiếng nổ mạnh làm đất núi rung chuyển, Trương Nam co rúm người lại. Tiểu Chu than thở: “Thiếu Úy, cô không phải nói đây là trận địa hậu phương sao?” Trương Nam nhướng mí mắt: “Quân trưởng nói bây giờ chiến tranh không ở phía sau.” Trong lòng Tiểu Chu thở dài một tiếng: Cô gái xinh đẹp tám phần là Kỹ Hiểu Lam miệng đồng răng sắt. Lúc nào cũng nói được.
Quan sát thấy tình hình giao thông phía trước cơ bản tốt, lái chính đang muốn tiếp tục chạy lên, Trương Nam gào lên một tiếng: “Ngừng!” Xe cứu thương dã chiến “phanh” nhanh lại. Tiểu Chu thấy cô thiếu úy nhảy xuống xe, chạy hai ba bước tới ven đường, cũng vội vàng đi qua: Bên cạnh một binh nhì hồng quân nằm úp xuống.
Tiểu Chu kỳ quái: “Anh ta mặc trang phục dã chiến, sao cô có thể nhìn thấy?” Trương Nam nháy mắt mấy cái, giống như đứa bé gái nhỏ đắc ý: “Tôi xem qua triễn lãm ảnh nước Đức, nói tìm súng bắn tỉa như thế nào.” Tiểu Chu vui vẻ: “Cô vẫn rất thông minh.” Trương Nam có vẽ khiêm tốn: “Bình thường.” Hai người khom lưng kiểm tra xem người này như thế nào, vẫn còn sống, chỉ là bị đã kích dẫn đến hôn mê. Ba chân bốn cẳng đem người này vào xe, vừa muốn khởi động, Trương Nam đột nhiên nói: “Không đúng.” Tiểu Chu sửng sốt: “Vì sao lại không đúng rồi?” Trương Nam hoang mang nói: “Đây là trận địa hồng quân, binh lính hồng quân bị đánh bất tĩnh ném ở ven đường, nói lên cái gì?” Một giọng nói lười biếng xa lạ vang lên: “Nói lên trận địa của các người bị xâm nhập rồi.” Cô gái thiếu úy hoảng hốt quay đầu lại, nòng súng tối om từ ngoài cửa sổ đặt lên đầu người lái xe rồi. Giọng nói lần thứ hai vang lên: “Học qua hình ảnh cũng vô ích thôi? Súng bắn tỉa đều đã đến chóp mũi cô rồi.” Tốt xấu gì cũng đã chịu qua huấn luyện quân sự, Trương Nam lật tay kéo binh lính bị thương ra. “Đừng nhúc nhích!” Một giây sau, sói đã vào xe. Bước đứng vững ngắm bắn vào cổ cô gái thiếu úy. Người này mau lẹ như báo. Trong lúc chiến tranh khói lửa, thì anh vẫn thủy chung cố gắng dùng tay đè nặng bụng dưới của mình, bắt cóc cũng coi như hoàn mỹ.
Qua nhiều năm sau, Trương Nam cũng không thể nghĩ được có thể cùng với cái người có vẻ mặt xám đen như ác nhân là chồng mình ở bên cạnh cùng làm việc. Trái lại Viên Lãng vẫn lặp lại cảm giác ngay lúc đó: Nha đầu xinh đẹp! Bước ngắm bắn đè nặng ở cổ cô đều có khí chất kỳ lạ.
Đời người nếu như chỉ giống buổi ban đầu gặp gỡ, thì gió thu vỗ cánh bay như thế nào?
“Tách tách cạch cạch tách tách…” Bên ngoài tiếng súng như nổ tung tóe. “Nằm sắp xuống!” Trong chốc lát hắc bạch điên đảo. Kẻ xấu đè Trương Nam ngã vào trong toa xe. Bên tay vù vù không nhìn thấy rõ vật thể bay qua. Âm thanh ồn ào hỗn tạp, nhiệt độ thân thể của mình bị áp đảo bên dưới lại nóng lên lạ thường, Trương Nam trong lúc hốt hoảng bên tai liền nghe giọng nói nghiêm khắc trách mắng: “Cô từ đâu sinh ra vậy? Không biết đạn giấy cũng có lực sát thương sao?”
Bên ngoài xe lính hỏa lực trả thù dày đặc chứng tỏ tay súng bắn tỉa từ trên trời giáng xuống này là Thập Bộ Sát Nhân chạy ở trận địa của đối phương, là Thiên Lý Bất Lưu Hành đó. Nhưng mà chỉ sợ không đạt được làm xong đã phất áo mà đi, sống ẩn thân trong rừng sâu. Người hồng quân đã đuổi tới!
Kẻ xấu gầm lên một tiếng: “Lái xe!” Trên thân người này tràn đầy không khí quỉ dị, làm cho người khác bị kích động không tự chủ nghe theo lời anh ta điều khiển. Có chuyện xảy ra làm cho Tiểu Trần có vẻ khẩn trương, khởi động xe cũng tương đối chậm. Phía sau hồng quân nhất quyết không tha, bên cạnh xe không xa một tiếng”Ầm” vang thật lớn, lựu đạn liền tới tiếp đón rồi. Lái xe Tiểu Trần “Ôi” lên một tiếng, bị cái gì đó cắt qua trán, máu tươi tuôn xuống. Đồng chí trông thấy, Trương Nam giận dữ, ló thân thể ra ngoài hướng về phía hồng quân đánh truy binh bắt đầu hét: “Các người kia ở bộ phận nào? Đi đến chỗ nào đánh các người chứ. Chúng tôi là xe bệnh viện dã chiến!” Binh lính hồng quân sửng sốt, xe tạm dừng một chút. Trương Nam bên cạnh kẻ xấu đột nhiên không chịu để tâm cười khanh khách, thở gấp nói với Tiểu Chu: “Đây là vũ khí sinh học của hồng quân các người, chính là Sư Tử Hà Đông hống!” Lời còn chưa dứt, ngay tại chỗ nhắm, hai cái đầu súng, lại khiến cho đầu sĩ quan hồng quân công nông Trung Quốc bốc lên khói trắng.
Lúc ấy Trương Nam liền u mê, không nghĩ tới người này lại khoe mẽ như vậy, Trương Nam vẫn cảm kích gật đầu: “Đội đồng chí cứu hộ, người đều rất nhanh vượt qua quỹ đạo chính xác rồi.” Trương Nam nghiến răng nghiến lợi. Tiểu Chu xen mồm: “Trời xanh có mắt, Trương Nam cũng có nói không nên nói lúc đó.” Lại giơ ngón tay cái với tên bắt cóc: “Chiến hữu, kỹ thuật bắn súng của anh thật tốt, thao tác của anh không sai!” Cái tên bắt cóc kia không chỉ thoải mái mà cau mày, vẫn gật đầu đáp lại: “Cảm ơn.”
Sau khi hồng quân phản ứng kịp, nói cái gì cũng không tin đây là xe cứu thương bên ta rồi. Truy binh cũng không phải ngồi không, xạ kích dày đặt, kẻ xấu lập tức không ngẩng đầu lên được. Không khống chế được cục diện, Trương nam bi thương: “Anh lái xe, đại gia Trần, anh ngược lại mau chạy! Tôi không phải tới nghe tiếng động.”
Bộ đàm lại vang lên ào ào, chủ nhiệm Lý khoa ngoại ở bệnh viện cấp cứu dã chiến giống như đang mắng: “33, các người chết ở nơi nào rồi. E85 có người gãy xương bị thương tỗn đến động mạch rồi!” Bên ngoài hồng quân vẫn nhất quyết không buông tha. Trong mưa bom bão đạn đầu Trương Nam cũng chỉ còn lại một câu nói kia: Động mạch bị thương! Gấp đến độ máu muốn lên tới não rồi. Thật sự muốn đem cái tên đầu xỏ trước mắt này giẫm đạp xuống đất, lúc chân đá ra nhìn anh liền căng thẳng ngậm miệng, sau lưng tất cả đều là một bộ dáng đổ mồ hôi lạnh, lòng mềm nhũn, lại thu trở về.
Tiểu Trần khó khăn khởi động xe, đột nhiên nhỏ giọng nguyền rủa một câu: “Đi không được, điều trị viên đến đây. Xác định tôi là khu chiến đâu.” Đầu óc Trương Nam nổ vang, lần này không làm ra bộ dáng xấu là không được thoát thân rồi. Cái người xấu kia nghe được đại khái nhiệm vụ của Trương Nam, hết sức xin lỗi nhìn cô một cái, sau đó ngừng bắn, có bĩu môi, bày tỏ tự mình chịu trói.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Phía trước bị từng lính bắn tỉa trang bị vũ khí hạng nặng bùng nỗ, tròng mắt hồng quân đều màu đỏ bắn giết liên trưởng. A…, anh muốn đánh nhau là đánh muốn giáng xuống là giáng sao? Không có dễ. Bắn chết anh một cách ngoan độc xong rồi dừng lại nói chuyện. Mặc cho tiếng súng dày đặc ngoài xe, hồng quân thề sống chết không cho chiếc xe cứu thương phản bội rời đi, muốn bắt giữ tù binh.
Giữa một mãnh hỗn loạn, Trương Nam phát hiện kẻ xấu đột nhiên ôm chặt cái bụng của mình hung hăng thở mạnh, phía sau ót lấp lánh mồ hồi. Bản năng bác sĩ bồ nhào đến mò mẫn mạch đập của anh, nhịp đập làm cho mi Trương Nam nhăn lại: “Anh không thể bị bắt, anh phải lập tức theo tôi vào bệnh viện.” Kẻ xấu cười khổ chỉ phía bên ngoài hồng quân công nông Trung Quốc đang quây quanh lục soát, thở gấp nói:”Tôi cũng muốn.” Mạng người như trời định, cố không được nhiều như vậy.
Mắt Trương Nam nheo lại, quyết định thật nhanh, đoạt lấy súng của kẻ xấu ngắm, kỳ quân nổi lên bắn về phía bên ngoài. Lập tức bốn phía hồng quân công nông đang tiến lên lục soát bốc khói. Một chiêu đánh lén thành công, Trương Nam cùng Tiểu Chu trợn mắt há hốc mồm ném khẩu súng vào trong lòng kẻ xấu. Sau đó thuận thế tiếp tục dùng tay đánh bất tĩnh tiểu binh hồng quân, rút ra súng, một phát bắn chết quân xanh gây tai họa trên xe. Nhất thời, trong và ngoài xe, một mảnh sương trắng tràn ngập.
Trong sương khói, kẻ xấu liền thấy cô gái thiếu úy loạng choạng lớn tiếng giải thích: “Tôi là đội cứu hộ bệnh viện dã chiến, có nhiệm vụ khẩn cấp. 10 phút trước quân xanh này sắp chết mò lên xe chúng tôi, vừa rồi anh ta đánh gục bốn binh lính hồng quân. Sau đó người bệnh bắn chết ắn trên xe tôi. Chúng tôi có thể đi không?”
Điều trị viên làm cho cô hoảng loạng choáng váng đầu óc, nhìn thấy hiện trường cơ bản là thật, lúc ra bảng tên quân súng bắn tỉa xanh, nhanh chóng phán: Viên Lãng: Đánh gục, rời khỏi diễn tập. Lính đánh bộ Lâm Tiểu Tường trọng thương, rời khỏi diễn tập. Quay đầu nhìn thấy trận địa của hồng quân, trên trận địa Tề Hoàn lắc đầu: Bày tỏ không truy kích lại. Điều trị viên phán định: Xe cứu thương tiếp tục chấp hành nhiệm vụ. Trương Nam vung tay lên, Tiểu Trần một chân đạp lút cần ga. Xe cứu thương đi mất.
Binh sĩ trên trận địa hỏi Tền Hoàn: “Ban trưởng, vì sao không truy đuổi?” Tề Hoàn đen mặt nói: “Tôi biết súng bắn tỉa này, là Viên Lãng. Kỹ thuật bắn súng đến là tự kiêu, bắn tỉa giết người cóp mắt, vừa rồi tự nhiên bắn liên phát. Tôi đoán chừng anh ấy thực sự bị thương rồi.”
Trên xe cứu thương, Tiểu Chu ở một bên tay chân luống cuống băng bó chân Tiểu Trần, một bên cảm nhận hành động vô nhân đạo vừa rồi của Trương Nam. Viên Lãng bị đánh gục nhưng trên mặt có vệt sáng thật dày, có thể nhìn ra sắc mặt cực kỳ xấu, đau đớn không ngừng dùng miệng hít khí. Trương Nam mò lên động mạch cổ của anh, khẩn trương hỏi: “Còn chỗ nào đau vậy?” Viên Lãng run run chỉ ngực: “Tôi, lòng tôi đau, tôi là súng bắn tỉa có danh tiếng nhất. Cô lại kêu loạn như súng bắn chim chóc!” Trương Nam đè lên bụng anh kiểm tra, trong lòng có chút kiên định, giúp Viên Lãng xoa xoa mồ hôi trên đầu, ánh mắt cười cong: “Tôi cũng tức chết anh một hồi rồi.” Tiểu Chu vui vẽ: “Hai người các cậu so ra bằng nhau.”
Một phút đồng hồ, xe cứu thương chạy tới bãi đất E85, hiện tại Viên Lãng nằm trên xe cứu thương, trên người thoải mái đắp chăn Trương Nam để lại cho anh, liền nghe bên ngoài tiếng nói Trương Nam cực lớn theo sát mục tiêu thương binh: “Các người mù quáng lừa gạt vì cái gì. Kiên quyết nói là động mạch à? Động mạch nhà mấy người dài đến gót chân sao?” Viên Lãng nghe đến choáng váng, phốc một cái vui vẽ, trên người giống như không còn đau nữa rồi