Bạn đang đọc Chuyện Của Ba Người – Chương 7: Đeo đuổi
Mỗi buổi sáng bỗng nhiên Nhã An lại nhận được một bó hoa hồng rất lớn. Con gái thích hoa hồng, nhưng ngày nào cũng được tặng, suốt hơn nửa tháng làm cho cô không khỏi cảm thấy áy náy trong lòng.
Nhân Mỹ thì thích thú thấy rõ. Cô trầm trồ:
-Lại là hoa hồng à?
-Ừ.
-Có ghi tên người tặng không ?
-Không có.
-Lạ nhỉ ? –Nhưng mà không sao –Nhân Mỹ cầm bó hoa lên ngắm nghía –Bạn chắc đang có vận đào hoa đấy.Cứ từ từ mà hưởng.
Nhã An cười nhẹ…Cô nhìn bóhoa trước mặt,bỗng nhiên thấy một tấm thiệp ẩn sau phía dưới liền lấy lên xem.
-18 ngày. Chiều nay tôi sẽvề !
Chỉ có mấy chữ ngắn gọn như thế. Cả Nhân Mỹ cũng chưng hửng, ngơ ngác nhìn Nhã An Vậy là sao ?
Đằng sau lưng hai người cótiếng đằng hắng. Giám đốc mới Phan Gia Mẫn tuy cũng không phải là quá khó tính nhưng khi làm việc rất có nguyên tắc. Nhã An lại đang cầm một bó hoa lớn trên tay :
-Cô Nhã An, cô chuẩn bị tài liệu của công ty Thịnh Viên cho tôi. Sau 15 phút nữa tôi muốn thấy nó trong phòng.
-Vâng…
Cô ta đi rất nhanh. Nhân Mỹ rụt cổ, cái miệng nhỏ bĩu ra :
-15 phút, làm như là thánh vậy….- Cô quay sang phía Nhã An –Chắc là lại thấy ganh tị vì bó hoa của bạn đó.Nghe nói ba cô ta có quan hệ hợp tác với một công ty lớn, định bụng là…
-Chị hai à – Nhã An mở máy vi tính ra, hắng giọng –Cô ấy cho tôi có 15 phút, bạn mà kể lể nữa thì cả tiếng mất. Về chỗ làm việc đi !
…Buổi trưa, Kat lại hẹn cả hai người ăn cơm tại một nhà hàng gần đó. Nhã An vừa ngồi xuống là cô đã hỏi ngay :
-Nghe nói là dạo này bạn được vận đào hoa hả ? Hoa hồng ngày nào cũng có người tặng. Là ai vậy ?
-Nói là « chiều nay tôi về » -Nhân Mỹ khúc khích cười – Rất bí ẩn nha. Phải là anh Thiệu không ?
-Không phải đâu –Nhã An đặt ly nước xuống bàn, điềm tĩnh – Anh ấy có tặng sẽ tặng những thứ mà tôi dùng được,không tặng hoa đâu.
Nhã An từng là nhân viên của một tiệm hoa. Cô nhìn thấy nhiều mánh khóe ép giá của cửa hàng dành cho các khách si tình nên không muốn một lúc nào đó sẽ có người vì mình mà tốn một khoản tiền không đúng giá trị thực. Vả lại Nhã An thích nhất là cỏ dại và những loài hoa nho nhỏ, đa phần là không tên tuổi. Hoa hồng, chỉ dùng để ngắm hay thỉnh thoảng thay đổi không khí một chút thôi.
-Ừ…Mà bạn với anh ấy sao rồi ?
-Sao là sao ?
– Là…tới giai đoạn nàorồi ?
-Ồ -Kat cũng tham gia câu chuyện –Bạn trai của bạn có phải là anh chàng hôm trước tôi gặp không ?Anh ấy trông cũng được, nhưng không đẹp trai như anh hai tôi.
Nhã Văn bật cười. Cô chưa bao giờ so sánh Tần Tường và Thiệu Khắc Vân cả. Một là công tử nhà giàu, sống trong nhung lụa từ nhỏ và một sinh ra trong một gia đình bình thường. Tần Tườnglà giấc mộng xa vời của hầu hết thiếu nữ còn Thiệu Khắc Vân là bóng mát, là chốn bình yên xoa dịu lòng người.
-Không được lợi dụng Kat để tránh trả lời nha – Nhân Mỹ tinh quái –Hai người đến giai đoạn nào rồi ?Đã…hôn nhau chưa ?
Nhã An cũng chỉ là một côgái không có nhiều kinh nghiệm trong tình trường. Cô bỗng nhớ đến ngày hôm đó…Bảnthân mình đã lạc lối trong nụ hôn với Thiệu Khắc Vân, mụ mị đến dường nào.
-Sao rồi ? Không lẽ -Nhân Mỹ không bỏ qua cơ hội, làm tới luôn – Hôn rồi à ? Phải không ?
Nhã An ngượng đến không biết chui mặt vào đâu khi mọi người trong nhà hàng nghe động đều quay lại nhìn cô vừatò mò lại đầy ẩn ý. Trong khi đó thì Kat lại thật vô tư :
-Chỉ là hôn thôi mà. Chuyện bình thường như vậy thì có gì phải hỏi. Nam nữ thân mật nhất là cùng nhau quan hệ, mà quan hệ thì cũng có thể có tình một đêm sau đó như là không quen biết đó sao ?
Tư tưởng Kat đương nhiên rất thoáng. Nhân Mỹ nháy mắt, đáp lại ngay :
-Đó là chuyện của ai mìnhkhông biết, chứ An An của chúng ta hôn nhau đã là tiến tới cấp bách lắm rồi.Mình nhớ mấy năm trước, có người cũng đeo đuổi An An, chỉ nắm tay thôi đã bị cô ấy liếc cho hồn phách siêu thoát. Mới quen chưa đầu nửa năm mà hôn nhau rồi thì chứng tỏ, An An…- Cô áp sát mặt vào gương mặt đang đỏ lựng của Nhã An, trêu tiếp–An An của chúng ta đã chính thức sụp bẫy tình rồi.
Kat cũng hiểu ra, cười khúc khích, tham gia vào trò trêu đùa của hai cô bạn. Bỗng nhiên đằng sau có tiếng chân người đi đến, rồi một bóng người dừng lại, giọng cất lên thật nhẹnhàng :
-Lâu không gặp, Kat. Em có khỏe không ?
Là Phan Gia Mẫn. Nhân Mỹ và Nhã An cũng ngạc nhiên không kém. Không ngờ họ lại quen nhau.
-Hi.
Trái với vẻ vui vẻ của Gia Mẫn, Kat tỏ ra không được tự nhiên. Môi Gia Mẫn nở một nụ cười nhẹ. Cô hướng mắtvề phía hai nhân viên của mình :
-Tôi ngồi đây có được không ?
-Giám đốc Phan, cứ tựnhiên…
Nhã An nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản. Cô bỗng nhiên có cảm giác, cuộc gặp gỡ giữa họ tại nhà hàng này không phải chỉ là một sự tình cờ.