Đọc truyện Chuyện Cái Tờ Rym… – Chương 33
Trần Trym Nhỏ không thể nói với chủ nhân câu nào nữa vì anh bác sĩ đã ấn chuông gọi y tá tới.
Mấy cô bé y tá vừa đẩy vừa kéo lôi Trần Trym Nhỏ ra ngoài. Gã cũng ngại đôi co với con gái nên chỉ có thể đứng ngoài cửa nhỏ giọng năn nỉ: “Cho anh cơ hội đi mà! Không thì khi nào em tìm được việc mới báo anh hay. Anh cũng đến đó xin việc. Tình yêu à, một đêm vợ chồng trăm ngày ái ân mà em!”
“Cậu đừng có nói lung tung!” Bác sĩ cảnh cáo gã. “Còn dám quấy rối em tôi nữa, tôi sẽ không khách khí nữa đâu.”
Trần Trym Nhỏ tức giận vặc lại: “Giờ anh mới biết đó là em anh hả? Cả nước đều biết anh quấy rối em mình nên trym tẻo luôn rồi!”
Bác sĩ: “Thằng nào bảo nó nghẻo!? Chỉ gãy thôi!!!”
Chủ nhân: “……”
Trần Trym Nhỏ: “Hừ! Chó chê mèo lắm lông! Mà anh không biết sao? Thanh mai trúc mã thường chỉ làm nền thôi, không đấu nổi người dưng đâu!”
A/N: 10 bộ đam thì hết 9 bộ, thanh mai trúc mã không là nền/thứ/diễn viên quần chúng thì cũng là phản diện. Thanh mai trúc mã mà tỏ tình thì sao? “Anh rất tốt nhưng em rất tiếc” ╮( ̄▽ ̄”)╭
Bác sĩ: “Cậu thì biết cái gì!? Truyện này vốn thuộc thể loại nặng đô, sao theo lối mòn được!”
Chủ nhân: “…… Đủ rồi đấy!”
Mười giây sau.
Chủ nhân nằm trên giường bệnh dùng máy tính.
Bác sĩ mặc đồ bệnh nhân đứng ngoài cửa thi trợn mắt với Trần Trym Nhỏ.
Trần Trym Nhỏ: “……Lỗi của anh!”
Bác sĩ: “Cậu không có lỗi chắc!? Nhanh phắn đi. Đây là địa bàn của tôi! Tôi gọi bảo vệ rồi.”
Trần Trym Nhỏ: “Hừ. Tôi đi làm thủ tục nhập viện. Anh đuổi được tôi chắc.”
Bác sĩ cười đểu: “Cứ việc. Cậu đi làm thủ tục, tôi đứng bên cạnh chụp ảnh. Sau này đi làm thể nào cũng có người hỏi cậu mắc bệnh Nam giới nào vậy.”
Trần Trym Nhỏ: “……”
Mình thầm giơ ngón cái! Phản đòn đẹp!
Cho chết cái thằng to mồm, ở công ty nói nhăng nói cuội làm ai cũng biết chủ nhân xuất tinh sớm. Giờ cũng nên cho gã chịu khổ chút!
Lần đầu tiên mình cảm thấy anh bác sĩ thật đáng khen.
Mặc dù cửa không khóa nhưng hai người cũng không dám đi vào phòng, đành ngồi ngoài cửa.
Một lúc sau, anh bác sĩ đứng dậy.
Trần Trym Nhỏ cảnh giác nhìn hắn: “Anh định làm gì?”
Bác sĩ: “…… Vào đi vệ sinh.”
Trần Trym Nhỏ vừa mới thả lỏng người một chút, còn chưa kịp phản ứng gì thì hắn đã lẻn vào phòng, nhanh như chớp kéo cái tủ đầu giường ra chặn cửa.
Trần Trym Nhỏ: “……”
Bác sĩ: “Hầy! Trym anh lại khó chịu rồi!”
Chủ nhân: “……”
Đệch! Đáng khen cái tờ rym anh! Chủ nhân! Chẵng lẽ anh không thấy hắn đang giả vờ giả vịt sao! Tại sao lại nhường giường cho hắn? Tại sao????
Trần Trym Nhỏ ở bên ngoài đập cửa rầm rầm: “Mở cửa mau! Mày có bản lĩnh cướp giai của ông thì cũng phải có bản lĩnh mở cửa chứ!?”
Bệnh nhân tại viện này vốn toàn bị bệnh khó nói, tâm trạng sao vui vẻ thoải mái được. Trần Trym Nhỏ mới gào có hai câu, đám bệnh nhân phòng bên đã chửi như tát nước.
“Đồ pêđê, xéo đi chỗ khác! Đã vào viện mà còn quang quác cái mồm, mày bị bệnh hả?”
“Mày sợ người khác không biết mày bị thằng khác cướp vẹo của mày nên to mồm hả!? Mà vẹo của mày là ai? Bác sĩ Giang phòng 302 hả?”
………
Bác sĩ: “……”
Âu đệch! Há há há há… há há há há… Đúng là oan Thị Mầu!
Mấy em y tá cũng chạy lại, vừa lịch sự vừa cương quyết lôi Trần Trym Nhỏ đi.
Trần Trym Nhỏ rên xiết: “Tao nhất định sẽ quay lại!!!”
Em y tá marketing Durex nghiêm nghị cảnh cáo gã: “Người dưng sao bằng thanh mai trúc mã được!”
Trần Trym Nhỏ: “…… Không thể nào!!!!!!”