Đọc truyện Chuyện Cái Tờ Rym… – Chương 3
Cả thế giới này không có con trym nào xui xẻo hơn mình nữa!
Làm một con trym còn zin 29 năm đã đành. Đậu má, còn bị con trym khác ‘làm nhục’ là sao????
Mình run rẩy nhìn Đầu Bự, mặt mũi thân thể đều dính đầy tinh dịch của hắn. Ghê chết được! Mà hắn vẫn còn cười toe toét!!! Thân là một cái trym, không hãnh diện vì làm gái có bầu, mà lại tự hào vì bắn tinh đầy mặt đồng loại thế này… Đây là bệnh! Phải chữa ngay!
Hắn lại dùng đầu cọ cọ vào mình “Làm phát nữa không em?”
Làm cái đầu mày! Mình thật muốn ói hết vào mặt hắn…
Thôi kệ! Mệt rồi! Ếu muốn ói nữa! Muốn cũng ói không ra! Ếu có tâm trạng mà ói! =_=
“Mất hứng hả em?”
Mình khinh bỉ lườm hắn một phát, “Đồ trym gay, tránh xa tao ra.”
Hắn nói đầy hào hứng: “Anh ngồi nghỉ chút đã rồi sẽ đi mà em. Anh sẽ xông vào đóa cúc của chủ nhân em, dộng vô tuyến tiền liệt, làm cho em sung sướng mê hồn. Anh sẽ luôn ở sau em.”
Đồ… đồ bệnh hoạn! Đồ biến thái! Tuyến tiền liệt cái hòn bi nhà mày! Sao mày không quặp xuống chọt cúc dộng tuyến tiền liệt của chủ nhân mày đi??? Đừng tưởng rằng tao không biết mày lại ngóc đầu nữa rồi!
Không được! Tuyệt đối không thể được.
Để thằng trym biến thái này bẻ cong chủ nhân của mình thì đời mình đừng mơ chạm vào em bươm bướm xinh tươi nào nữa!!!!
Nhưng mình có thể làm gì giờ? Hiện tại mình chỉ còn nước cầu trời khấn phật, xin cho anh chủ lù đù của con không thích thằng nào đụng vô hoa cúc của ảnh!!!
“Ư…” Một tiếng rên rỉ khẽ vang lên, chủ nhân tỉnh rồi.
3 giây sau, ảnh nhận ra tình cảnh của mình. Và anh vô cùng bình tĩnh… giơ tay… bóp thằng Đầu Bự một phát.
Không phải xoa bóp mát xa đâu! Một đòn ‘đoạn tử tuyệt tôn’ đấy!
Nhớ khi xưa, 15 năm trước, mình cũng từng lây lất dưới chiêu này…
Đầu Bự gào toáng lên: “Aaaaaaaa!!!”
Nếu có tay, chắc mình đã phải bịt lỗ tai vào rồi.
Đau vật.
Nhìn thôi mình cũng thấy phần dưới của mình đau vãi ra…
Phần dưới của mình là gì á? Ai, là hai hòn bi chứ còn là gì nữa.
Bi mình đau.
Lại nhìn bộ dạng Đầu Bự lúc này, bi càng đau.
T/N: Đản đông – 蛋疼: nghĩa đen là đau bi; nghĩa bóng có thể là rảnh rỗi sinh nông nỗi, hay ‘không bình tĩnh được’.
Thằng chủ của hắn ôm hắn xuýt xoa: “Cưng à, em nỡ lòng nào…”
Thằng chủ chẳng những trym có bệnh mà não cũng bị bệnh luôn. Dám gọi chủ nhân mình là ‘cưng’ sao?
Chủ nhân hừ lạnh một cái, “Cút đi.”
Ối thần trym ơi! Chẳng lúc nào chủ nhân lại đẹp trai như lúc này.
Chủ nhân thằng Đầu Bự vội vàng nói: “Được rồi, được rồi! Có lẽ giờ em chưa chấp nhận ngay được.”
Nói rồi gã đứng dậy phắn thẳng.
Nhưng trước khi đi, gã… cong tay… búng mình một phát! Rồi lại… véo thêm cái nữa!
… Tao thông cả nhà mày!!!
Hắn dám búng đầu mình sao??? Có biết đó là cái gì không hả?
Quy đầu đó! Chỗ đó có thể búng được sao? Xảy ra vấn đề gì mày dám chịu trách nhiệm không hả? Chuyển quy đầu của thằng Đầu Bự nhà mày cho tao được sao?
Còn dám xoắn lông mình!
Chưa từng nghe câu ‘lông đàn ông, eo đàn bà, đừng có động’ sao?
Chủ nhân xoa xoa mình, lầm bầm một câu: “Khốn nạn…”
Tốt quá! Ảnh cũng ghét thằng đó.
Mình chỉ biết chủ nhân sẽ không làm mình thất vọng. Anh ấy hổng phải gay! Mình cũng không phải là trym gay!!!
Nói thật, ngay cả mình cũng phải thừa nhận, khi đó mình mới ngây thơ trong sáng làm sao.
Đó chỉ là đoạn mở đầu của cơn ác mộng.