Đọc truyện Chút Chuyện Của Thặng Nữ – Chương 14
Có đôi khi ta tự cảm thấy bản thân mình rất thích gây sự, đã nói qua Ta với Tô Vãn là bởi vì Dương Khang mà cãi nhau, nhìn ngang nhìn dọc người không đúng vẫn là ta. Người ta nói tình đầu là tình khó quên nhất trong đời mỗi người, ta lại đột nhiên chen ngang như vậy? Nhưng thật sự không phải ta rảnh rỗi không có việc gì nên đi chọc gậy bánh xe! Tận trong lòng ta chỉ muốn quan tâm bạn bè, nhưng ai nếu không biết sẽ nghĩ rằng ta có ý đồ với Dương Khang, có thể Tô Vãn cũng nghĩ như vậy. Dù sao cũng không phải một lần ta khen lấy khen để Dương Khang trước mặt nàng, nàng không hiểu lầm cũng uổng.
Vì thế ta với Tô Vãn hoàn toàn trở thành người xa lạ, khai giảng học kỳ I của năm cuối trung học, nàng đổi chỗ với người khác, nguyên bản ta đã dự định nói lời xin lỗi, sau lại nuốt trở vào trong bụng. Mà tình cảm của Tô Vãn cùng Dương Khang ngày càng sâu đậm, chuyện của bọn họ cũng không giấu giếm được bao lâu, bạn học lẫn giáo viên đều biết, chỉ có điều ai cũng bận rộn, đương nhiên không có thời giờ đi để ý chuyện của người khác, ta cũng không ngoại lệ.
Mãi cho đến lúc ta nhận được giấy báo trúng tuyển, mời vài người bạn đi ăn cơm, cơm no rượu say xong mới biết được thì ra Tô Vãn không có đăng kí thi đại học! Ta choáng váng, hỏi lí do vì sao thì có người đáp lời:
“Không phải cậu với Tô Vãn rất thân sao, như thế nào cũng không biết?”
Chuyện của ta với Tô Vãn lúc đó không phải dăm ba câu là có thể giải thích rõ ràng, nguyên nhân từ nàng cũng có mà nguyên nhân từ ta cũng có, đương nhiên mấy cái đó đều không quan trọng, quan trọng là…, tại sao Tô Vãn không đi thi!
Ta lại hỏi tiếp, Dương Khang có thi không? Bạn học trả lời, cũng không có. Lúc bấy giờ ta mới thở phào một hơi, có lẽ hai người họ đã hẹn trước với nhau. Chẳng qua ta nghĩ nghĩ, vẫn gọi điện thoại qua nhà Tô Vãn hẹn gặp nàng, cho dù không làm bạn được, thì cũng phải tìm lời giải đáp cho vướng mắc này.
Tô Vãn nhấc điện thoại, nghe giọng của nàng có vẻ rất bất ngờ, ngay lập tức đáp ứng ta. Nhưng mà khi ta đến chỗ hẹn, lại thấy có mặt Dương Khang, cũng tốt, sẵn lúc tất cả đều có mặt đầy đủ đem mọi chuyện nói rõ ràng, hơn nữa ta vẫn còn thiếu bọn họ một lời chúc phúc, hôm nay nhất định phải nói ra.
Kết quả ta còn chưa kịp mở miệng, đã bị sét đánh ngang tai.
Tô Vãn nói:
“Mình có thai.”
Lúc này ta mới phát hiện bộ dạng của hai người bọn họ tiều tụy đến không chịu nổi, hơn nữa Dương Khang một vòng quầng thâm, hai mắt vô thần, giống như người mang thai là hắn. Ngược lại, Tô Vãn rất bình tĩnh.
Bản thân ta ngay cả người yêu còn chưa từng có, bây giờ đột nhiên nghe được loại chuyện tình này, đương nhiên cảm thấy sợ hãi, còn mất bình tĩnh hơn cả người trong cuộc, run run hỏi:
“Bởi vì chuyện này, nên hai người mới không đi thi?”
Tô Vãn gật đầu, còn nhẹ nhàng vỗ về cánh tay Dương Khang, nói:
“Mình kêu anh ấy đi thi, nhưng anh ấy không chịu.”
Ta nghĩ thầm, tính ra tiểu tử ngươi còn có chút lương tâm, lại hỏi:
“Mấy tháng rồi?”
Tô Vãn trả lời:
“Hơn ba tháng.”
“Cậu tính như thế nào?”
Tô Vãn cầm lấy tay ta, hỏi ta:
“Cậu nói đi?”
Ta lại hoảng sợ, chuyện lớn như vậy sao lại hỏi ta, trong nháy mắt ta cũng hiểu được mục đích Tô Vãn muốn gặp ta, chắc chắn là nàng không dám nói cho gia đình biết, mà bạn thân nhất của nàng chỉ có ta, tuy rằng quan hệ dạo này có hơi lục đục, nhưng ta nghĩ vị trí của ta trong lòng nàng vẫn không thay đổi. Nàng hiện tại rất cần có người giúp nàng đưa ra ý kiến, một liều thuốc an thần khẩn cấp.
Hai người đều nhìn chằm chằm ta, ta có cảm giác sắp bị ánh mắt của họ ăn tươi nuốt sống, cuối cùng mới lắp bắp nói:
“Nếu vậy thì… Đi phá đi.”
Thật sự đây là biện pháp duy nhất.
Cuối cùng vẫn là ta đi cùng Tô Vãn, Dương Khang nói hắn đi không tiện. Lúc chuẩn bị tiến vào phòng giải phẫu, Tô Vãn nắm chặt tay ta, ta biết nàng sợ hãi, liền nói một câu trấn an nàng:
“Đừng sợ, có mình ở đây.”
Nếu không phải bác sĩ không cho phép, ta cũng muốn đi vào cùng với nàng.
Tô Vãn xuất viện, vẫn là ta đi cùng, chúng ta như vậy lại làm ta nhớ đến một năm trước, khi mà nàng vẫn còn chưa yêu đương với Dương Khang. Chúng ta thay đổi nơi ở, nhà nàng lẫn nhà ta đều không tiện, đành phải nói dối người nhà là hai chúng ta đi làm part-time. Mẹ ta lo lắng, ta nói mình ở cùng Tô Vãn, bà lập tức đồng ý.
Phòng ở là Dương Khang giúp chúng ta thuê. Nếu một việc cỏn con như thế này mà hắn cũng không làm được, vậy thì Tô Vãn thật sự đã nhìn lầm người.
Từ chuyện lần này, ta nhận thấy Dương Khang là một người có trách nhiệm, lập tức giơ hai tay hai chân tán thành bọn họ quen nhau. Cho đến một ngày, Tô Vãn nói với ta, nàng và Dương Khang chia tay, ta mới lôi chuyện xưa ra mắng đến tám đời nhà hắn.
Tô Vãn đã từng rất thuần khiết tâm sự với ta:
“Dương Thần, đời này mình chỉ yêu một lần, chỉ ngủ với một người nam nhân.”
Dương Khang và một học muội bị Tô Vãn bắt gian tại trận, Tô Vãn chia tay với hắn, kết thúc chuyện tình ba năm của bọn họ.
Cho nên mới nói mối tình đầu của Tô Vãn tuyệt đối là dùng dao khắc vào tim, dù cho mười mấy năm trôi qua, vết sẹo kia vẫn không biến mất. Dương Khang làm nàng tổn thương rất sâu, đó cũng là nguyên nhân khiến nàng không còn xem trọng tình cảm nữa.
Tô Vãn chỉ nói ba chữ – thử một lần, ta lại nhớ tới chuyện xưa phủ đầy bụi này. Nói thật, ta có chút sợ hãi, lời của Tô Vãn giống như có pha mật độc, vô cùng mê hoặc, chung quy là muốn lấy mạng người nghe. Ta nghĩ dù ta có cố thế nào cũng không có khả năng chiếm được vị trí siêu việt của Dương Khang trong lòng Tô Vãn, ta nhớ rõ cái ngày mà Dương Khang kết hôn, Tô Vãn uống hết cả chai rượu đế, cuối cùng phải nhập viện đế súc ruột, nhưng đây là chuyện hai năm về trước mà thôi.
Ta cự tuyệt Tô Vãn, sau đó rời giường, làm hai phần điểm tâm đơn giản. Ăn sáng xong, thẳng cho đến khi tới ga tàu điện ngầm, cả hai đều không nói câu nào. Cánh cửa tàu vừa đóng lại, ta nhận được tin nhắn, là Tô Vãn gửi.
Nàng nhắn:
“Mình là thật lòng.”
Không biết vì sao, nước mắt ta đột nhiên rơi xuống.