Đọc truyện Chưởng Môn Lại Bị Thiên Đế Bức Hôn Nữa Rồi – Chương 66: Ấp trứng Long Phượng
Long Quân Trạch gần đây rất buồn rầu.
Y hóa thành bản thể ngâm ở trong ao sen Long Cung, đội một cái lá sen trên đầu rồng, cảm thấy khắp thế giới đều là bóng tối.
Y đã có ba năm không cùng giường với Phượng Trường Ca rồi.
Đám trứng đã sắp đến lúc phá vỏ, phải có người canh giữ ở bên cạnh, vì phòng ngừa thú con mới sinh ra nhìn thấy hình ảnh không trong sáng, bọn họ không thể không khắc chế lẫn nhau.
Nhưng…
Đã ba năm rồi!
Rồng đây dục cầu bất mãn!
Lúc Long Thương Gia tới bẩm báo chuyện, thấy được một con rồng sống không thú vị như vậy.
Khóe miệng hắn ta giật một cái, mơ hồ có chút buồn cười, cố gắng đè khóe miệng đang giơ lên, chắp tay thi lễ một cái, “Bệ hạ, Côn Luân có người phi thăng thành tiên, muốn gặp Thiên Hậu điện hạ.”
Long Quân Trạch trợn một đôi mắt cá chết nhìn hắn ta, buồn rầu nói: “Ngươi cảm thấy có thể sao?”
Long Thương Gia cố gắng nín cười, bất đắc dĩ nói: “Là Thanh Hồng.”
Long Quân Trạch mở khóe mắt một cái, có chút hứng thú, nhưng thoáng qua lại héo xuống, “Vậy thì thế nào chứ, bây giờ hắn có bộ dáng kia, ta làm sao có thể dẫn những người khác đi gặp hắn.”
Long Thương Gia rất đồng tình với y, “Còn chưa ấp ra sao?”
Long Quân Trạch buồn bực nói: “Hắn nói sắp rồi, nhưng cũng sắp rồi hơn ba năm mà còn chưa ra, ta cũng không biết lúc nào đi ra nữa.”
Long Thương Gia lấy tay để lên môi, tằng hắng một cái, “Vậy… Long tổ đâu?”
Long Quân Trạch nhìn trời, “Ừm…”
Long Thương Gia trừng hai mắt nhìn y.
Advertisement / Quảng cáo
Long Quân Trạch bướng bỉnh nửa ngày, không chống nổi ánh mắt của hắn ta, rốt cuộc yên lặng nâng lên một cái móng vuốt.
Trong móng rồng to như quạt lá vậy, vô cùng cẩn thận cầm một quả trứng nho nhỏ màu xanh như trứng gà.
Long Thương Gia nhìn, nhìn, trên mặt hoảng hốt lộ ra một nụ cười, gật đầu, “Ngài tiếp tục ấp, tiếp tục…”
Sau đó mang theo vẻ mặt mỉm cười, chuồn.
Long Quân Trạch yên lặng nhét trứng vào dưới bụng mình, thận trọng nâng người, để tránh đè vỡ trứng, đầu rồng chìm ở trong nước, khạc ra chuỗi bọt nước “ùng ục” liên tiếp.
Cũng biết con rồng thối nhà ngươi là tới xem náo nhiệt!
Nếu không phải trên người Phượng Hoàng đều là hơi thở Hỏa Viêm, có lực tổn thương rất mạnh đối với trứng rồng thuộc tính thủy, y đã kín đáo đưa trứng rồng cho Phượng Trường Ca cùng nhau ấp rồi.
Đường đường là Thiên Đế, bị thuộc hạ bắt gặp đang ấp trứng…
À, Thiên Đế này còn là con rồng đực.
Mặt đâu!
Lúc này, một sinh vật nhìn rất giống mèo, cao nửa mét, lông nhung trăng trắng, chậm rãi đi tới, đến gần thì vểnh cái đuôi lên, ngồi xuống, giòn giã nói: “Phụ hoàng, Thương Gia thúc nói ngươi đang ấp trứng, bảo ta hỏi ngươi có muốn ăn ít thứ bổ sung thể lực hay không.”
Lúc này thân rồng của Long Quân Trạch chấn động một cái, hung hăng quăng cái đuôi ra, cả giận nói: “Không muốn!”
Mèo trắng nhỏ nháy nháy mắt, “Thật không muốn?”
Long Quân Trạch lắc đầu mãnh liệt: “Ta cũng không phải là đẻ trứng, muốn đồ bổ cái gì!”
Mèo trắng nhỏ “à” một tiếng, đứng dậy, móng vuốt trắng đập đập lên bờ mấy cái, ánh sáng trắng thoáng qua, trên đất xuất hiện mấy hộp cá nhỏ màu sắc khác nhau.
Nó ngoắc ngoắc cái đuôi, thở dài, nói: “Haiz, phụ hậu nói không sai, phụ hoàng chính là loại người rất ngạo kiều.”
Long Quân Trạch lơ ngơ, “Ngạo kiều?”
Mèo trắng nhỏ làm giọng người lớn, bất đắc dĩ nói: “Ngoài miệng nói không muốn, nhưng cơ thể thì lại rất muốn.”
Long Quân Trạch ngây người như phỗng.
Mèo trắng nhỏ lắc đầu a lắc đầu, “Đây chính là ta nghe lén được, phụ hậu nói vào lúc phụ hoàng ngủ, tuyệt đối là thật.”
Trong đầu Long Quân Trạch “uỳnh!” một tiếng, cả thân rồng đều biến thành màu hồng như nấu chín.
Mèo trắng nhỏ lắc lư cái đuôi, xoay người chuẩn bị đi, vừa đi còn vừa nói: “Đây là quà vặt ba ngày của ta, cho phụ hoàng dùng để bồi bổ thân thể, không đủ, ta lại đi đến chỗ phụ hậu nhìn một chút.”
Cả người Long Quân Trạch “rắc” một tiếng, hóa đá.
Con mèo trắng nhỏ này là một con bạch hổ.
Không sai, chính là con bạch hổ con mà Phượng Kỳ Nguyệt nương thân.
Chuyện kia đã kết thúc hơn một trăm năm, sau đó, Long Tiềm Uyên dẫn bọn họ đến thế giới vòng xoáy giấu con bạch hổ này, cứu con tiểu bạch hổ ra.
Con bạch hổ con bởi vì còn chưa ra đời, mẫu thân đã bỏ mạng, vốn sinh ra đã kém cỏi, nó dùng hơi thở mẫu thân để lại, hao hết khí lực ngưng kết thành thân thể phá bụng ra, không chỉ có thân thể yếu ớt, nguyên thần cũng ở bên bờ sụp đổ, thật may mấy năm này có Phượng Kỳ Nguyệt điều dưỡng cho nó, dùng nguyên thần bản thân giữ vững, sau đó lại được Phượng Trường Ca và Long Quân Trạch phá phong ấn đón đi, lo lắng đến ơn nghĩa mẫu thân nó vì cứu tổ tiên Long Phượng mà mất đi sinh mạng, dùng thực lực hoang cảnh có thể so với hoang thú nuôi dưỡng nó mấy năm, cuối cùng đã hoàn toàn thoát khỏi tình cảnh vốn sinh ra đã kém cỏi, khôi phục khí lực Thái Uyên Bạch Hổ cường đại.
Bởi vì trước kia dùng thời gian dài ân cần săn sóc, thân thể nó tạm thời ngừng sinh trưởng, thẳng đến một hai năm gần đây mới giải trừ phong ấn, cho nên nhìn qua vẫn là con non như lúc ban đầu, lớn hơn mèo trắng bình thường một chút, bởi vì cảm niệm ân đức hai người nên nhận bọn họ làm cha mẹ, từ đó liền ở lại Thiên Cung.
Yêu giới tất nhiên không vui, vất vả lắm mới xuất hiện một con Thái Uyên Bạch Hổ cấp bậc tổ tông, có thể dẫn Yêu tộc đi về phía huy hoàng, cứ luôn ở tại Thiên Cung là chuyện gì?
Đứng mũi chịu sào chính là Thần Hư.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp ồn ào, Phượng Trường Ca trực tiếp phẩy tay áo một cái, trấn áp Thần Hư trong Tịch Diệt Hải, không đến ngàn vạn năm thì đừng nghĩ ra được, cũng coi là báo thù việc tấn công Thiên Cung ban đầu, nếu không phải thấy gã có công giúp Phượng Kỳ Nguyệt khống chế hoang thú, lại một mực ở bên người che chở hắn, chắc đã sớm bị một cái tát tiêu diệt rồi.
Không có Thần Hư, xương của Yêu giới liền mềm nhũn ra, lại nhìn thực lực kinh khủng có thể so với hoang thú của Phượng Hoàng thần, cái xương kia liền hoàn toàn mềm hẳn, con báo đen và rắn lớn chật vật chạy về Yêu giới, đóng kín cửa Yêu giới, không dám tùy ý đi ra nữa.
Còn về con khổng tước kia?
À, nàng tạm thời bị Phượng Trường Ca thu làm tỳ nữ ở trong Phượng cung, dẫu sao Phượng Hoàng tộc sắp trở về, Phượng cung mở sắp tới, nhưng bên trong trống rỗng không người, cũng không phải là một chuyện tốt, vừa vặn trong tay có con khổng tước, dứt khoát liền nhét vào để bổ sung cho đủ.
Còn về suy nghĩ của khổng tước?
Vào lúc nàng ta thấy thân phận thật sự của Phượng Trường Ca, không, sớm hơn một chút, lúc Đại Nhật Bàn Phượng tiến vào trong thế giới Đại Thánh Di Âm trên trán Phượng Trường Ca, con khổng tước cao ngạo này giống như sương cà héo vậy, đã khuất phục.
Nàng có thể đối nghịch với Phượng Hoàng tộc, bởi vì thiên phú của khổng tước không hề ở dưới phượng hoàng, nàng có lý do không thần phục, nhưng Đại Nhật Bàn Phượng, đây chính là tổ tiên của tộc có lông vũ, ngay cả có một trăm con khổng tước cũng không dám sinh ra một chút tâm tư phản kháng, khi nhìn đến thời khắc Phượng Trường Ca thừa kế truyền thừa Đại Nhật Bàn Phượng, nàng đã rũ cái đầu kiêu ngạo xuống rồi.
Kiêu ngạo vừa phải chính là cứng cỏi, quá độ kiêu ngạo, đó chính là ngu xuẩn.
Thời khắc này trong Phượng cung.
Phượng Trường Ca ngồi ở trên ghế, một tay để lên trán trầm tư, “Thanh Hồng đi lên rồi.”
Khổng Linh cung kính đứng ở một bên, nói: “Đúng vậy, đi lên không lâu, tướng quân Thương Gia đang dẫn hắn ngắm phong cảnh khắp nơi.”
Phượng Trường Ca “à” một tiếng, nghiền ngẫm cong môi, “Để cho bọn họ chơi đi, tạm thời đừng quấy rầy.”
Khổng Linh gật đầu một cái, lại hỏi: “Nếu bọn họ muốn tới Phượng cung?”
Phượng Trường Ca híp mắt, cười, “Hỏi hắn một chút, muốn làm cha nuôi không?”
Khổng Linh sửng sốt một chút, “…Cái gì?”
Phượng Trường Ca cười không có ý tốt, “Mấy quả trứng kia sắp tách vỏ, nhiều nhóc con như vậy, một mình ta làm sao có thể chăm sóc được, nếu hắn muốn, cứ để cho hắn đi vào, nếu không muốn, vậy thì mời hắn chơi mấy ngày nữa cùng Long tướng quân đi.”
Khóe miệng Khổng Linh giật một cái — đây là cưỡng chế tìm cha cho lũ trẻ sao? Sư đệ hắn và hắn đã không gặp nhau trăm năm rồi, nhất định là rất nhớ nhung, làm sao sẽ uổng công bỏ qua cơ hội đặt ở trước mắt này?
Cuối cùng vẫn không ngoài dự đoán của nàng, Thanh Hồng cắn răng nghiến lợi hừ hừ rất lâu, còn kém việc cười lạnh, à, không, hắn thật sự cười lạnh rồi.
“Vừa vặn, ta cũng muốn nhìn một chút xem sư huynh ta ấp trứng trông như thế nào.”
Khổng Linh thầm nói, ngươi sẽ hỏng mất đấy.
Advertisement / Quảng cáo
Nàng dẫn Thanh Hồng vào Phượng cung, người này bỗng chốc đã bị cung điện hoa mỹ, rộng rãi làm cho kinh hãi.
Long cung nhiều hồ nước, gần như chính là mấy bước một hồ, khắp nơi đều là các loại ao hồ tuyệt đẹp, cung điện và cầu nước kết hợp hết sức tự nhiên, chủ thể kiến trúc càng nghiêng về một loại giống tranh sơn thủy.
Phượng cung thì không phải vậy.
Nếu muốn dùng cái gì để hình dung nó, vậy đại khái chính là… Một thân cây.
Một cái cây chống đỡ một tòa cung điện ngay ngắn.
Không sai, Phượng cung chính là một tòa cung điện xây trên cây.
Cây có màu lửa đỏ, nhánh cây khắp nơi đều là ổ chim xinh đẹp dùng gỗ ngô đồng mộc xây dựng, nhiều loại hình dáng, cái gì cần có đều có, có tổ chim hình cái bát bình thường nhất, có cung điện hình tổ chim, cũng có kiểu nhà gỗ, đều là kiểu hoa mỹ tinh xảo, khiến người ta nhìn một cái là cảm thấy xa hoa lộng lẫy.
Thanh Hồng đi trên cầu làm từ nhánh cây, một đường theo Khổng Linh đi tới trước mặt một tòa cung điện.
Nàng chìa tay ra, “Miện hạ đang ở bên trong.”
Thanh Hồng gật đầu một cái, đẩy cửa cung ra, vừa đi vào, đập vào mặt chính là một luồng gió nóng, định thần nhìn lại, chợt cảm thấy cả thế giới đều có chút tan vỡ.
Một con phượng hoàng khổng lồ màu đỏ kim khẽ nâng hai cánh, để một đống trứng chim ở dưới bụng mình, lông chim cả người rồi bù lên, nhắm mắt lại.. ngủ.
Đầu còn gật gật từng cái một, rõ ràng cho thấy đang ngủ gà ngủ gật.
Dưới chân Thanh Hồng lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã xuống.
Cho dù trong đầu tưởng tượng qua mười triệu lần hình dáng sư huynh ấp trứng, nhưng lúc nhìn thấy thật vẫn là có loại cảm giác thế giới quan hỏng mất.
Chim đực ấp trứng cái gì đó…
Hắn cảm thấy có chút không chịu nổi, quyết định đi ra ngoài tỉnh táo lại, sau đó mới đi vào gặp sư huynh.
Kết quả lúc hắn vừa quay người, chỉ thấy sau lưng bỗng dưng có thêm một con rồng.
Một con rồng cầm một quả trứng to bằng trứng gà, trợn đôi mắt cá chết nhìn sư huynh hắn.
Thanh Hồng cảm thấy bầu không khí có chút quỷ dị, quyết định rút lui trước, vì vậy nhón chân yên lặng lui ra ngoài.
Còn không quên đóng cửa lại.
Long Quân Trạch liếc hắn ta một cái, cũng không để ý, vẫy vẫy đuôi rồng, tìm một vị trí cuộn người, nhét quả trứng vào dưới bụng mình, cùng ấp trứng với phượng hoàng.
Nhưng ấp nửa ngày, con phượng hoàng kia còn chưa tỉnh.
Y có chút nghẹn lòng, tằng hắng một cái, sâu xa nói: “Trứng lột vỏ rồi.”
Động tác gật đầu của phượng hoàng chợt ngừng một lát, mở mắt, cúi đầu, trứng vẫn ở chỗ này, cũng không động tĩnh gì.
Hắn liếc nhìn Long Quân Trạch, ngược lại cũng không nói gì, ngáp một cái, lười biếng nói: “Trở lại rồi hả.”
Long Quân Trạch “ừ” một tiếng, im lặng không nói lời nào.
Phượng Trường Ca thở dài nói: “Một mình ta ấp trứng rất nhàm chán, đang ấp thì ngủ.”
Ánh mắt Long Quân Trạch hơi sáng lên.
Phượng Trường Ca mỉm cười, “May mà có ngươi cùng ấp với ta.”
Tâm tình Long Quân Trạch chuyển động như mây, định không ấm ức với hắn nữa, liền nói: “Chờ lột vỏ, cũng không cần mỗi ngày đều ở nơi này.”
Phượng Trường Ca gật đầu, “Sắp rồi.”
Lớp vảy của Long Quân Trạch hơi ửng đỏ, “Nói như vậy, liền có thể…”
Phượng Trường Ca nói tiếp: “Phải dẫn theo nhóc con.”
Long Quân Trạch lập tức chuyển mây thành mưa to, “Hừ” một tiếng, trầm mặc không nói.
Phượng Trường Ca không khỏi tức cười, hơi nhô đầu ra, quẹt một cái trên đầu rồng của y, cười nói: “Đến lúc đó, ta sẽ bù đắp cho ngươi thật tốt.”
Long Quân Trạch lập tức chuyển mưa thành trời trong, cái đuôi cũng không nhịn được vẫy vẫy, “Thật sao?”
Phượng Trường Ca cười nói: “Đúng vậy, ta còn tìm cha nuôi cho nhóc con xong rồi.”
Long Quân Trạch không nhịn được tiến tới, hôn một cái lên mỏ chim của hắn.
Phượng Trường Ca đang muốn hôn lại y, cũng không biết có phải động tác quá lớn hay không, dưới người đột nhiên truyền tới một tiếng vỡ “răng rắc”, nhất thời cả người phượng hoàng đều cứng lại.
Long Quân Trạch dán đầu rồng lên đất, nhìn xuống dưới người hắn, nhỏ giọng an ủi: “Không sao không sao, ta thấy một cái móng vuốt nhỏ rồi, là có trứng lột vỏ.”
Phượng Trường Ca rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, dè đặt nâng người lên, cúi đầu đi xem, lột vỏ đúng lúc như vậy, chính là quả trứng phượng hoàng trắng kia.
Nó thò một cái móng ra bên ngoài, vỏ trứng ở cùng vị trí bên kia cũng hơi nhô ra, tiếp theo bị đạp một cái, một móng vuốt nhỏ rất nhanh đã đưa ra.
Đại khái là vỏ trứng quá lớn, nó có chút không ổn định được người, cả quả trứng lăn mấy vòng, khiến nó chóng cả mặt, dừng hồi lâu mới tìm được phương hướng, tức giận dùng mỏ chim đâm một cái, “răng rắc” một tiếng, vỏ trứng nhất thời nứt ra một vết nứt, một cái đầu nhung trắng nhô ra.
Nó nháy đôi mắt rất nhạt, một đôi mắt tròn vo nhìn phượng hoàng lớn trước mặt, trong mắt thoáng hiện ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, há mồm kêu một tiếng: “Chíp chíp!”
Long Quân Trạch nhất thời rất khẩn trương, “Nó gọi ngươi là gì? Ca ca hay là phụ thân hay là mẫu thân?”
Phượng Trường Ca bỗng sửng sốt không lên tiếng.
Chim trắng nhỏ lại chuyển cái đầu sang y, trong đôi mắt nhạt màu thoáng qua một chút chê bai, nhưng vẫn kêu một tiếng: “Chíp… Chíp!”
Thanh âm rất là miễn cưỡng, có cảm giác rất không cam lòng, nhưng lại không thể không thỏa hiệp.
Phượng Trường Ca hơi mỉm cười.
Hắn đưa cánh ra, ôm chim trắng nhỏ vào trong ngực, nói: “Nó gọi ta là ca.”
Advertisement / Quảng cáo
Long Quân Trạch cũng sửng sốt, “Nó có trí nhớ…”
Phượng Trường Ca gật đầu một cái, lại nhìn y, cười như không cười nói: “Gọi ngươi là chị dâu.”
Long Quân Trạch: “…”
Long Quân Trạch cầm quả trứng rồng màu xanh tiến tới trước mặt nó, nói: “Chúng ta thương lượng một chút, ngươi gọi ta là anh rể, ta cho ngươi chơi với nó.”
Chim trắng nhỏ nhìn quả trứng, lại nhìn y, sau đó quay cả người, đạp vỡ vỏ trứng còn lại, lộ ra cơ thể nhung trắng phau, chìa cho y một cái mông mất hồn, tỏ vẻ mình sẽ không vì giàu sang mà cong eo.
Long Quân Trạch lại nhét trứng rồng vào dưới bụng mình tiếp tục ấp, rất vui mừng nói: “Ta đưa món quà cao quý nhất trên đời này cho ngươi, là ngươi không cần, may quá, ta không cần tặng quà trào đời cho ngươi nữa rồi.”
Chim trắng nhỏ: “…”
Chim trắng nhỏ hì hục tìm kiếm trong đống trứng, cuối cùng ôm một quả trứng màu kim đỏ lớn bằng trứng gà trong lòng, tỏ ý: Ta có Phượng tổ!
Long Quân Trạch không thèm để ý nói: “Hai quả là một đôi, ngươi ôm Phượng tổ không buông tay, nó sẽ khóc, vừa rồi ta đưa Long tổ cho ngươi để hợp thành một đôi, là ngươi không muốn, không thể trách ta.”
Chim trắng nhỏ: “…”
Chim trắng nhỏ há hốc mồm, dồn khí đan điền phun ra từng chữ, “Chíp —— Chíp!”
Phượng Trường Ca nín cười, phiên dịch, “Nó gọi ngươi là anh rể rồi đó.”
Long Quân Trạch cười đưa trứng cho nó, “Ngoan, giúp ta ấp trứng cho tốt vào.”
Chim trắng nhỏ ôm hai quả trứng, ngây người.
Long Quân Trạch rất kiên nhẫn giải thích cho nó, “Thuộc tính lửa của ngươi là trắng lạnh, vừa vặn có thể ấp trứng rồng, cũng có thể ấp trứng phượng hoàng, tương lai của bọn họ liền giao cho ngươi đó.”
Chim trắng nhỏ: “…”
Con dâm long gian trá này! Chờ đấy cho ta!