Chuông Gió

Chương:2Quyển 4 -


Đọc truyện Chuông Gió – Chương 92Quyển 4 –

Khi Vưu Tư mở mắt, trời vẫn còn tối om, cô nằm trên giường bất động, lẳng lặng lắng nghe hơi thở yên tĩnh mà đều đặn của Thạch Gia Tín bên gối, Thạch Đầu ngủ rất yên bình, hy vọng sau này, ngày nào anh ấy cũng có thể ngủ ngon được như vậy.

Vưu Tư nhẹ nhàng vén chăn lên, từ từ xuống giường, chân trần bước tới cạnh cửa, nín thở vặn tay nắm cửa: tối hôm qua trước khi đỉ ngủ, cô đã cố ý không cài khóa, chỉ sợ một tiếng “cạch” nhỏ bé kia vang lên vào lúc sáng sớm khi mở cửa.

Tất cả đều thuận lợi, thuận lợi giống y như trong tưởng tượng, cuối cùng đến lúc khép lại cánh cửa phòng ngủ, đứng giữa phòng khách, Vưu Tử thở hắt ra một hơi: nhiệt độ của phòng khách thấp hơn so với phòng ngủ, không khí hít vào phổi càng thêm lạnh lẽo, giống như sau khi rời khỏi Thạch Gia Tín rồi, một mình một đường sẽ cô đơn khó chịu thế nào, nhưng không sao, cô đã chuẩn bị tâm lý xong xuôi, cô muốn đem tất cả những ký ức tốt đẹp về Thạch Đầu, kể cả những tháng ngày tàn khốc mà khuất nhục, quên sạch, quăng hết vào quá khứ.

Vưu Tư bước đến cửa vào, mở tủ lấy ra quần áo và đồ đạc đã giấu kỹ một ngày trước đó, lúc mặc đồ, cô vẫn nhìn căn phòng thiếu ánh sáng u ám, tầm mắt đột nhiên mơ hồ: Đây là căn phòng Thạch Gia Tín thuê ở Quế Lâm, không lớn, nhưng bài trí rất ấm áp, rèm cửa sổ và khăn trải bàn đều được chọn lựa hoa văn từ cửa hàng, nhờ thợ có tay nghề cao cắt may riêng, bộ bàn ghế mây là do hai người tốn thời gian cả buổi chiều mời tìm được trong một gian đồ nội thất cực lớn, bộ chén bát có hình gấu Pooh này là do cô đắn đo mãi giữa Tao Bao với Bách Gia mới quyết định mua, khi đó, cô vẫn thích vùi trong ngực Thạch Gia Tín lặp đi lặp lại một câu: “Thạch Đầu, không có tiền cũng chẳng sao hết, em vẫn có thể sống đủ hương đủ vị.”

Cô và Thạch Gia Tín quen nhau ở Đại học, chàng nam sinh có vẻ ngoài không tệ lại trầm mặc ít nói độc lai độc vãng mang theo vài phần thần bí này là nhân vật có tỷ số được các nữ sinh trong ký túc xá lôi ra bàn tán cao nhất, thông tin của anh truyền ra ngoài rất ít, chỉ mơ hồ nghe nói là từ trong núi ra, gia cảnh không phải quá tốt, nhưng Vưu Tư không cho là như vậy, có một lần trong lúc trò chuyện buổi đêm, cô nghiêm túc phân tích nói, gia thế của Thạch Gia Tín nhất định là rất đặc biệt, bởi vì căn cứ vào khí chất của anh ta, cách nói năng vào cái loại cảm giác thần bí khó mà nói ra được có thể thấy, mọi người không thể xếp anh ta vào cái loại từ trong hang hốc thâm sơn ra được, chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ quê mùa, tiếng phổ thông cũng ngang bằng với người phát âm tiêu chuẩn, chưa biết chừng người ta chính là nhân vật quyền quý nơi thâm sơn.

Cả ký túc xá cười ầm lên, có một người chị em tổng kết: “Tư Tư nói đúng lắm, Thạch Gia Tín quá nửa là ma cà rồng rồi, cậu xem sắc mặt cậu ta trắng bệch, buổi tối nói không chừng cũng chuồn ra ngoài chui vào trong quan tài ngủ đấy.”

Trong trường học không có gì là bí mật, cho dù là câu chuyện riêng trong phòng ngủ cũng có thể như mọc cánh bay đến từng ngóc ngách, lời “phân tích sâu xa” của Vưu Tư nhanh chóng truyền đến tai Thạch Gia Tín, có một lần tình cờ gặp nhau ở tiết học công khai, một người chưa từng có biểu cảm gì như anh lại vô cùng buồn cười mà nhìn Vưu Tư, lần đầu tiên chào cô.

Theo kiểu nói của các chị em trong ký túc xá thì mặt của Vưu Tư lúc ấy, vụt một cái là đỏ, đến mười cái mông khỉ cộng lại cũng không rực rỡ được như vậy.

Tiếp đó cũng không hề “ở bên nhau một cách đương nhiên”, Thạch Gia Tín vô cùng không chủ động, dường như rất không muốn bắt đầu mối quan hệ này, một thời gian dài mới đầu luôn tỏ ra lạnh nhạt với việc Vưu Tư lấy dũng khí hẹn gặp, có thể chối là chối, dần dà, ngay cả đám con trai trong lớp cũng không coi được, nghe nói có một lần khi giặt quần áo ở trong phòng tắm đã xô xát với Thạch Gia Tín, giơ nắm đấm quát: “Tư Tư dù sao cũng là hoa khôi của khoa chúng ta, nhìn trúng cậu đã là phúc của cậu rồi, cậu không xem xem mình như thế nào, còn trưng cái mặt thối ra coi mình là cọng hành nữa.”

Sau lần xung đột đó, Thạch Gia Tín càng lạnh nhạt với Vưu Tư, có lúc ngay cả điện thoại của cô cũng không nhận, Vưu Tư lén khóc trong ký túc xá nhiều lần, đám chị em xúm vào an ủi cô, có người khuyên cô phải kiên trì, cũng có người mắng cô chẳng ra gì: “Cũng đâu phải cậu không có ai theo đuổi, việc gì cứ phải gặm cái đồ cục đá kia làm gì? Đúng là cục đá trong bồn cầu, vừa thối vừa cứng.”

Nói đều có đạo lý, bao gồm sự phản đối của cha mẹ sau này, bạn bè phân tích, nhưng tình yêu lại là chuyện duy nhất không thể dùng lý lẽ để phân tích, Dopamine và hoccmone tuyến thượng thận khống chế cả thế giới của người phụ nữ đang yêu, gió lớn hay mưa dầm, trời nắng hay trời trong, lý lẽ đều là phân chó hết, lời họ nói mới là chân lý.

Quan hệ của hai người rốt cuộc cũng có sự đột phá, đó là vào Giáng sinh năm thứ tư đại học, khi đó sinh viên tốt nghiệp ai thực tập thì thực tập, về nhà thì về nhà, số ở lại trường học cũng không nhiều lắm, Vưu Tư để ý thấy Thạch Gia Tín từ đầu năm tư đã không thấy xuất hiện nhiều, theo lời của đám ký túc xá là anh càng ngày càng về nhà thường xuyên, hình như gia đình có sắp xếp gì cho anh, Vưu Tư không phải người Quảng Tây, cô biết nếu như quan hệ của hai người cuối cùng vẫn không xác định, một khi tốt nghiệp, ai đi đường nấy, có thể cả đời này cô cũng sẽ không gặp được Thạch Gia Tín – cô dò hỏi được đêm giáng sinh lớp của Thạch Gia Tín có liên hoan, cố ý bỏ rất nhiều tâm tư đan một chiếc khăn quàng cổ làm quà Giáng sinh tặng cho anh.

Đêm hôm đó, Vưu Tư cầm chiếc khăn đã được bọc cẩn thận đứng chờ dưới ký túc xá của Thạch Gia Tín, thành phố Quế Lâm ở gần phía nam, mùa đông bình thường vẫn tương đối ấm áp, nhưng buổi tối hôm đó không hiểu tại sao lại lạnh bất ngờ, Vưu Tư mặc ít, lạnh đến run rẩy, dưới lầu có rất nhiều người qua lại, rất nhiều nam sinh tò mò quan sát cô: ở trường đại học, nam sinh đứng dưới ký túc xá nữ chờ thì mọi người đã nhìn quen lắm rồi, thật đúng là hiếm khi thấy có nữ sinh chờ dưới ký túc xá nam, càng đợi lâu, càng có không ít người bàn tán chỉ chỏ, Vưu Tư vừa lạnh vừa đói, vừa ấm ức vừa khó chịu, cảm giác mình thật đáng thương lại ngu xuẩn, rốt cuộc đợi đến khi bọn họ quay về, cũng đã gần nửa đêm, lúc thấy Thạch Gia Tín, hàm răng va vào nhau lập cập, nửa ngày không thốt ra được một câu trọn vẹn.

Thạch Gia Tín bấy giờ rất sửng sốt, nhìn Vưu Tư không nói câu nào, các bạn cùng phòng của anh rất thức thời, từng người một lần lượt vỗ vỗ vai Thạch Gia Tín, lão Đại lên lầu cuối cùng còn nói thêm một câu: “Người anh em, nắm chắc vào, qua thôn này là không có quán khác đâu.”


Vưu Tư tặng quà cho Thạch Gia Tín, nhìn anh từ từ mở giấy bọc, trầm mặc cầm chiếc khăn quàng quấn từng vòng lên cổ, cảm giác như vòng tay mình đang dịu dàng ôm lấy anh, trong lòng vừa ngọt ngào lại vừa bi thương, từ sự nhạy cảm của con gái, cô biết Thạch Gia Tín thích mình, nhưng vì nguyên nhân gì mà vẫn không chịu gần gũi cô? Cô suy nghĩ lung tung, nghĩ đến rất nhiều khả năng: là bởi vì hai nhà không ở cùng một thành phố, anh ấy lo lắng yêu đương nơi đất khách quê người sẽ không được dài lâu? Đây không phải vấn đề, cô cam tâm vì anh mà ở lại Quảng Tây. Hay là phong tục trong núi quá cổ hủ, đã bắt anh ấy đính hôn từ nhỏ? Nhưng giờ đã là thời đại nào rồi, nếu thực sự yêu nhau thì hoàn toàn có thể vượt qua sự ngăn cản của gia đình chứ! Trừ phi, trừ phi là bọn họ sống trong núi nên quá ngược đời, gần mười tuổi anh ấy đã kết hôn, giờ con cái đã chạy đầy đất, chuyện này thì cô không thể chấp nhận, cô không thể làm mẹ kế cho người ta được…

Vưu Tư nói với Thạch Gia Tín, gia đình đã sắp xếp công việc xong xuôi, nếu không có gì “ngoài ý muốn”, sau kỳ nghỉ đông cô sẽ quay về nhà thực tập, chỉ quay lại tham gia bảo vệ luận văn và lấy bằng tốt nghiệp một lần nữa thôi, ý tứ chính là: anh mà không tỏ thái độ thì chúng ta thực sự sẽ chấm dứt tại đây.

Thạch Gia Tín vẫn không nói gì, trái tim của Vưu Tư đã lạnh như bị bỏ vào trong hầm băng, nghẹn ngào nói: “Em đi nhé, Giáng snh vui vẻ.”

Vừa quay người lại cô đã khóc, dù sao cô cũng là con gái, cũng cần thể diện, đã nói đến nước này rồi, còn có thể thế nào nữa? Gió ùa vào người cô lạnh thấu, vô cùng chua xót, mới đầu sợ Thạch Gia Tín nghe thấy cô còn kìm nén nhỏ giọng khóc, sau đó cũng mặc kệ, dù sao sau này cũng không còn cơ hội gặp lại nữa, cũng không có cơ hội ở cạnh nhau nữa, anh ấy nghe thấy thì cứ nghe đi…

Lúc khóc đến không kiềm chế được, bất ngờ trời đất bỗng xoay vòng, Thạch Gia Tín ôm lấy cô từ đằng sau, anh cũng đang khóc, trong giọng nói có sự run rẩy, nhưng rất kiên định: “Tư Tư, chúng ta ở bên nhau đi.”

Vưu Tư cảm thấy, đó là đêm đẹp nhất cuộc đời này, bầu trời đêm đen như mực cũng giống như đang bung nở từng đóa hoa rực rỡ, tất cả những ấm ức, rối rắm, đau lòng như hóa thành hư không trong cái ôm ấm áp này, tựa hồ như chưa từng xảy ra bao giờ, cho dù có từng xảy ra, cũng chỉ là chút ưu thương ngọt ngào nho nhỏ chẳng ảnh hưởng gì.

Sau khi tốt nghiệp, Vưu Tư lần đầu tiên trái ý gia đình, cố ý ở lại Quế Lâm, cha của Vưu Tư tức đến dậm chân, quăng điện thoại quát bảo cô cút đi, nức nở cúp máy xong, Vưu Tư tìm một công việc thư ký hành chính ở Quế Lâm, tiền lương không cao, nhưng đang yêu thì uống nước cũng no, huống chi Thạch Gia Tín thực sự đối xử rất tốt với cô, không gì không cho, săn sóc tỉ mỉ, ngay cả đám chị em trong ký túc xá cũng đều cảm khái: rốt cuộc cũng khổ tận cam lai.

Nhưng như người uống nước, lạnh ấm tự biết, có một vài thứ đằng sau ánh mặt trời, chỉ có bản thân mới cảm nhận được, theo từng ngày chung sống, Vưu Tư càng lúc càng nhận ra, đằng sau Thạch Gia Tín có một gia tộc không thể bước ra ánh sáng, anh chưa bao giờ nhắc đến gia đình với cô, chưa từng đưa cô về nhà, mỗi lần đi đều phải rút hình của cô trong ví ra, dường như muốn dọn dẹp sạch sẽ tất cả dấu vết về cô trước một số người, càng khiến cô không thể chấp nhận hơn là, Thạch Gia Tín không có công việc cố định, mỗi lần “trong nhà” có việc gì, anh đều nhanh chóng bỏ đi, liên tiếp dăm bữa nửa tháng cũng không thấy về, khiến cho cô nóng ruột nóng gan, lo lắng đến độ đêm không yên giấc.

Sau hai năm chiến tranh lạnh với gia đình, cô bắt đầu liên lạc lại với người nhà, người cha có tính khí nóng nảy vẫn không chịu giảng hòa với cô, nhưng mẹ thì khác, yêu con sốt ruột, chung quy vẫn là miếng thịt đầu tim, cho dù có làm trái nhưng cũng không so đo với cô, biết rõ được tình hình bên này xong, mẹ cô lo lắng trùng trùng, câu đầu tiên đã hỏi cô: “Tư Tư, con và cậu ta… đã có quan hệ chưa?”

Mẹ không cho phép cô và Thạch Gia Tín tiến thêm bước nữa: “Tư Tư, mẹ cũng không mong cậu ta giàu sang phú quý mua nhà mua xe, nhưng một người đàn ông, ít nhất cũng phải đường đường chính chính, phải thoải mái giới thiệu con cho người nhà và bạn bè của cậu ta chứ? Nhà chúng ta cũng đâu phải không xứng với cậu ta, tại sao hai đứa qua lại ba bốn năm rồi, ngay cả cái ngưỡng cửa nhà nó con cũng chưa bước qua được? Con phải để ý, cậu ta là định để con hao mòn ở bên ngoài hay là thế nào?”

Lúc yêu đương, sẽ không suy tính đến những việc vụn vặt không đáng kể này, nhưng nếu định ở bên nhau lâu dài, có những thứ không thể không để tâm, bị mẹ nhắc nhở như vậy, Vưu Tư cũng cảm thấy mình có chút không danh không phận chẳng bà chẳng cô, cũng may cô được dạy dỗ nghiêm ngặt, trời sinh tính tình cũng bảo thủ, trước kia đã nói rõ với Thạch Gia Tín, trừ phi quan hệ của hai người đã công khai, nếu không thì không muốn phát triển đến bước lên giường, hơn nữa sau khi tốt nghiệp, hai người cũng không hề ở chung, cho nên cửa ải này vẫn còn có thể khống chế được, nhưng cứ lần lữa lâu dài không phải chuyện tốt, cộng thêm cũng đã đến tuổi, mẹ cô chung quy cũng lo lắng, thu dọn hành lý một buổi tối đột nhiên đến thẳng Quế Lâm, chặn Thạch Gia Tín trong nhà, dứt khoát hỏi anh, giữ con gái nhà người ta bên cạnh lâu như vậy, rốt cuộc tính làm sao, cuối cùng là có cười hay không?

Mắt thấy Thạch Gia Tín bị mẹ ép bức đến không còn đường lui, Vưu Tư đau lòng vô cùng, nhưng lại nghĩ, cô cảm thấy mình không hề làm sai: cũng không phải cô đang ép cưới, chẳng qua là hy vọng Thạch Gia Tín có thể cho cô một câu trả lời hợp lý, một hy vọng mà thôi, chẳng lẽ cứ phải sống cái cảnh giấu diếm này cả đời hay sao?

Cuối cùng, Thạch Gia Tín cũng cho một câu trả lời khẳng định chắc chắn, anh nói: “Cho cháu một chút thời gian, thu xếp xong mọi chuyện, cháu sẽ kết hôn với Tư Tư.”

Mẹ của Vưu Tư không ngừng đeo đuổi: “Phải bao lâu? Trước năm mới nhất định phải có câu trả lời chắc chắn.”


Yêu cầu này cũng không quá đáng, trong phong tục của người Trung Quốc, Tết âm lịch là ngày đặc biệt, rất nhiều việc lớn đều được quyết định vào thời điểm này.

Thạch Gia Tín trầm mặc một lúc, đáp lại một chữ: “Được.”

Lúc anh trả lời như vậy, theo bản năng, Vưu Tư liếc mắt nhìn lịch treo tường.

Lúc đó, cách Tết Âm Lịch còn khoảng một tháng.

Sau đêm hôm đó, dường như để chứng minh lời nói của mình, Thạch Gia Tín làm một loạt hành động thay đổi, anh thuê một căn phòng thích hợp dành cho hai người, kéo Vưu Tư cùng nhau trang trí, mặc dù trong khoảng thời gian đó, anh vẫn đột nhiên biến mất một hai ngày, nhưng Vưu Tư chưa từng hỏi, cô biết Thạch Gia Tín nhất định là có bí mật, cô không muốn biết bí mật, bí mật thuộc về quá khứ, cô chỉ muốn một tương lai không có bí mật.

Sau khi mẹ cô quay về khoảng nửa tháng, có một hôm Thạch Gia Tín muốn cô đưa chứng minh để mua vé tàu, hơn nữa còn yêu cầu cô một mình đi đến Đôn Hoàng, Vưu Tư chưa từng một mình rời khỏi nhà xa như vậy, lại còn là đi tàu hỏa người đông phức tạp, nhất thời da đầu tê rần, Thạch Gia Tín cho cô một liều thuốc an thần: “Chỉ lần này thôi, nghe anh sắp xếp, anh sẽ đến trước mấy ngày, đón em ở bên đó. Tư Tư, chuyện này qua rồi, anh sẽ giải thích cho em. Em hãy tin anh, sau lần này, tất cả đều sẽ trở nên tốt đẹp.”

Sau lần này, tất cả đều sẽ trở nên tốt đẹp.

Những lời này khiến cho Vưu Tư nhớ đến cái đêm Giáng sinh rất lâu trước kia, màn đêm đen nhánh tựa như đóa hoa nở rộ, cô cảm thấy như một thời khắc chuyển mình nữa lại tới, cô tin lời Thạch Gia Tín, tất cả đều sẽ trở nên tốt đẹp, cuộc sống hạnh phúc đang ở trước mắt.

Cô cho rằng Đôn Hoàng là trạm dừng chân khởi đầu của hạnh phúc mỹ mãn, nhưng nằm mơ cũng không ngờ tới, nơi đó, lại là nơi cơn ác mộng bắt đầu vươn móng vuốt.

Lần này, tầng không đen nhánh không hề nở hoa, mà là vây kín xung quanh, che lấp phần mộ chôn vùi nửa đời sau của cô.

Từ sau khi trở về từ Đôn Hoàng, Vưu Tư thay đổi rất nhiều, cuộc sống cùng với Thạch Gia Tín, trong mắt cô cũng biến thành thứ màu sắc xám xịt ảm đạm, có lúc nhìn Thạch Gia Tín lại sinh ra một cảm giác xa lạ rất quái dị, lại có lúc, tâm trạng già cỗi tựa như một cụ già lúc chập tối, chờ một cơn gió xẹt qua, thổi tắt chút sinh mệnh còn le lói phút cuối.

Thạch Gia Tín lo lắng vô cùng, đưa Vưu Tư đến gặp bác sĩ khoa tâm thần một lần, khám xong, bác sĩ kéo Thạch Gia Tín qua một bên nói chuyện, nhưng bị cô nghe được, cô nghe thấy bác sĩ đó nói cô: “Bị kích thích quá mạnh, có dấu hiệu chuyển từ tinh thần hoảng loạn đến tinh thần chuyển biến xấu thất thường.”

Vưu Tư giận dữ vô cùng, cô cảm thấy thế giới này điên đảo mà biến thái: đám có bệnh các người không nói mình có bệnh, lại đổ oan cho một người bình thường như tôi bị tâm thần! Cô xông tới hắt cả chén trà lên mặt bác sĩ, nhìn lá trà bám trên lông mi của bác sĩ cực kỳ sung sướng, Thạch Gia Tín đền tiền, cũng mất rất nhiều công sức mới kéo được cô về nhà, đêm hôm đó, Thạch Gia Tín nói với cô rất nhiều điều, đại ý là anh biết Vưu Tư đã trải qua chuyện gì, nhưng anh không hề quan tâm, hy vọng, Vưu Tư có thể quên hết những chuyện không vui, sau này tất cả đều sẽ trở nên tốt đẹp.

Lúc anh nói chuyện, Vưu Tư vẫn đang gấp áo gối, gấp rồi lại gấp, mở rồi lại mở, làm ngơ trước những lời Thạch Gia Tín nói, chẳng qua là khi anh nói đến “sau này tất cả đều sẽ trở nên tốt đẹp”, cô chợt ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm, dật ra hai chữ qua kẽ răng: “Lừa đảo!”


Thạch Gia Tín rất thống khổ, nhưng không thể làm gì, anh không còn ra ngoài hay mất tích nữa, mà là dành càng nhiều thời gian ở bên cô, nhìn cô, đây vốn là những gì Vưu Tư mong đợi, nhưng đã muộn, giờ phút này, cô chỉ cảm thấy phiền não, cảm thấy Thạch Gia Tín biến thành một cái máy theo dõi từng giờ từng phút đều nhìn mình chằm chằm, mọi hành động đều bị kiềm chế, lần đầu tiên từ đó đến nay, cô có ý định bỏ đi, cô nhớ cha, cũng nhớ mẹ, thậm chí nhớ cả công việc mà gia đình sắp xếp cho mình: nghe nói rất nhàn nhã, phúc lợi rất tốt, cách mấy tháng còn được tổ chức đi du lịch.

Đỉnh phần mộ cuối cùng cũng nứt ra một vệt sáng, đường kính không lớn nhưng sáng đến rực rỡ, cô cảm thấy mình giống như một con chim, rốt cục cũng có thể giương đôi cánh rũ sạch bụi bặm, bay về cái tổ yên bình để nghỉ ngơi, cô cúi đầu thắt một cái nơ tiêu chuẩn cho dây giày, nhủ thầm trong lòng: Thạch Đầu, em đi đây, đi thật.

Đèn vụt sáng, ánh mắt của Vưu Tư đã quen với bóng tối thời gian dài, ánh sáng đột ngột làm cô choáng váng, tay cô che trên trán, nheo mắt nhìn ra phía sau, Thạch Gia Tín đứng ở cửa phòng ngủ, mặc áo ngủ, giống như một bức tượng trắng mơ hồ, giọng nói của anh rất bình tĩnh: “Tư Tư, đừng náo loạn nữa, đi ngủ nào.”

Giọng điệu dỗ trẻ con ba tuổi, ánh mắt nhìn bệnh nhân tâm thần, Vưu Tư đột nhiên nổi giận, cô gào lên với Thạch Gia Tín: “Em không náo loạn, Thạch Đầu, anh nghe cho rõ, em phải đi, em muốn chia tay với anh!”

Cô khua tay, tựa như đang thị uy với ai đó, sau đó xốc hành lý mở cửa, tối qua rõ ràng không khóa trái cửa, nhưng không sao vặn ra được, đầu Vưu Tư ong ong, cuống đến mức mồ hôi đầy mình, tiếng bước chân của Thạch Gia Tín vọng đến từ đằng sau, anh ôm lấy cô từ sau lưng: “Tư Tư, nghe lời đi!”

Vưu Tư hoảng sợ hét rầm lên, từ sau lần đó, cô không thể tiếp nhận bất cứ hành động tiếp xúc thân thể hơi chút thân mật với bất cứ người đàn ông nào, cho dù người đó có là Thạch Gia Tín, cô cảm thấy giống như đang quay lại cái đêm mà cơn ác mộng đó xảy ra, cho dù có giãy dụa gào thét thế nào, tên súc sinh một mắt đằng sau vẫn ghì lấy cô, cười dữ tợn, sau đó tựa như một ngọn núi đổ sụp lên người cô.

Thạch Gia Tín mất rất nhiều sức lực mới khống chế được Vưu Tư, mặt bị cô cào cho vài vết máu, anh dùng vải trói hai tay Vưu Tư lại ở đầu giường, tựa như mất hết sức lực ngã bên cạnh há miệng thở dốc, anh cảm thấy lúc phụ nữ nổi điên, sức chiến đấu không thua gì quân đội đã được huấn luyện hà khắc, đất nước tại sao cứ nghĩ đến chuyện phát triển khoa học kỹ thuật mũi nhọn mà không dời chút kinh phí đầu tư cho việc khai thác sức chiến đấu của phụ nữ khi nổi điên chứ, vị trí quân sự chắc đã sớm thăng lên vài cấp.

Nghỉ ngơi một lúc, anh chống tay ngồi dậy, giơ tay nhìn đồng hồ, đã hơn sáu giờ, Vưu Tư đã không ồn ào nữa, lạnh lùng nhìn anh, trong con ngươi như kết đầy băng giá sắc lẹm, Thạch Gia Tín cố ý bỏ qua điều đó, dịu dàng an ủi cô: “Tư Tư, em nghỉ ngơi một chút đi, anh đi mua đồ ăn sáng cho em.”

——————–

Không khí buổi sớm rất mát mẻ, từ xa, có thể nhìn thấy đường nét tươi đẹp của đỉnh Độc Tú của Vương Thành Tĩnh Giang, đỉnh Độc Tú cao khoảng 66 mét, vì có phong thủy tuyệt hảo nên được cháu trai của Chu Nguyên Chương là Chu Thủ Nghiêm liệt vào phạm vi kiến tạo Vương Thành Tĩnh Giang, một thời gian dài, kiến trúc thành phố Quế Lâm không được vượt qua độ cao này vì sợ phá hỏng phong thủy.

Thạch Gia Tín mua cho Vưu Tư món phở cuốn tôm nõn bóc vỏ mà cô thích nhất, lúc thêm nguyên liệu, cố ý dặn cho thêm nhiều lạc giã nhỏ, lúc xách đồ về, túi đựng hộp đung đưa đung đưa, anh đột nhiên bất động, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, tay chống đầu, nước mắt nhanh chóng trào ra.

Sớm biết chuyến đi Đôn Hoàng đã được tính toán cẩn thận lại có kết quả như vậy, có giết chết anh, anh cũng sẽ không đẩy Vưu Tư lên con đường đó.

Hai năm qua, trong nhà ngày càng hay nhắc đến hôn sự với Thịnh Ảnh, sau năm lần bảy lượt từ chối, bên phía Thịnh gia bắt đầu đoán mò hoài nghi, có lần, Thịnh Ảnh cản anh lại, rất không khách khí gào lên với anh: “Thạch Gia Tín, cho các anh ra ngoài đi học là để tiện cho việc làm ăn, không phải là để cho anh ở bên ngoài dây dưa với đám con gái lai lịch bất minh, anh ra sức chối, tưởng con gái nhà họ Thịnh chúng tôi dễ gạt lắm hay sao?”

Đối mặt với sự khiêu khích của Thịnh Ảnh, Thạch Gia Tín từ trước tới nay vẫn im lặng mà chống đỡ, trái lại có vài người nhà họ Thạch chơi thân với anh lại không coi được, không dám trở mặt trước mặt Thịnh Ảnh, chỉ biết oán thầm với anh: “Trên mặt Thịnh Ảnh có vết chàm, trông rõ là khó coi, còn không biết ý mà kêu kêu gào gào, Gia Tín, theo quy củ, cậu phải kết hôn với chi Lộ Linh mới đúng, chúng ta phải bảo người nhà họ Thịnh xem lại rõ ràng, tại sao Thịnh Thanh Bình bỏ trốn lại tùy tiện gán cậu cho Thịnh Ảnh?”

Cũng có người hoài nghi giống Thịnh Ảnh, âm thầm nhắc nhở anh: “Cậu đừng nói là có ai ở bên ngoài thật đấy, vui đùa một chút thì được, đừng có mà làm thật, con gái nhà họ Thịnh không dễ chọc, không có khả năng để cho cậu cưới người khác họ đâu.”

Nhắc nhở xong còn cho anh biết một tin tức: “Nghe nói Thịnh Ảnh phái người đi thăm dò chuyện ở bên ngoài của cậu đấy, có nuôi em nào thật thì phải giấu cho kỹ vào, vỡ lở ra thì mặt mũi nhà họ Thạch chúng ta cũng khó coi lắm.”


Vưu Tư đã gặp nguy hiểm, anh phải bố trí trước Thịnh Ảnh, treo đầu dê bán thịt chó, bố trí tử địa mới có cửa sinh tồn, trước đảm bảo Vưu Tư tuyệt đối an toàn, sau đó lại nghĩ cách lấy mận thay đào, vớt mình lên bờ – Thịnh Thanh Bình chẳng phải là một tiền lệ thành công hay sao, cây rời đất sẽ chết, người rời đi vẫn sống, không có lý không có đường ra.

Mới đầu, mọi chuyện phát triển một cách thuận lợi, anh thậm chí còn như được thần linh trợ giúp gặp được con gái của Thịnh Thanh Bình tại Đôn Hoàng, mượn tay cô ta diệt trừ Thịnh Ảnh, nếu như không đột nhiên xảy ra vụ việc Phi Thiên này…

Thạch Gia Tín lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám, cô gắng nén nước mắt đang trào ra lại, anh lẳng lặng thề trong lòng, nhất định sẽ đối tốt với Tư Tư gấp bội, đi theo mình mấy năm nay Tư Tư đã quá khổ sở, anh nhất định phải bù đắp lại, bù đắp lại gấp trăm gấp ngàn lần!

Mặc dù tâm trạng vẫn còn suy sụp, nhưng sợ về muộn phở cuốn sẽ nguội, Thạch Gia Tín vẫn đứng dậy quay về, anh thuê nhà ở tầng ba một khu tập thể nhỏ giữa thành phố, lúc bước vào hành lang, không hiểu sao, đột nhiên cảm thấy có người đang theo dõi mình, theo bản năng anh ngoái đầu lại nhìn, bóng người thấp thoáng ở ngã rẽ đã không thấy đâu.

Trái tim Thạch Gia Tín thót lên một cái, bước nhanh lên lầu, đến trước cửa, vừa móc chìa khóa ra đã phát hiện cửa đã hé ra một khe hẹp.

Đầu óc của Thạch Gia Tín đờ ra, lúc đi, anh rõ ràng đã khóa trái cửa!

Anh run run tay đẩy cửa phòng ra, liếc mắt đã thấy cửa phòng ngủ đang mở toang, trên giường trống trơn! Thân hình Thạch Gia Tín run lên, hộp đồ ăn trên tay rớt xuống đất, anh cơ hồ như lao vào trong phòng: mảnh vải dùng để trói Vưu Tư đã đứt thành từng đoạn, rõ ràng đã bị cắt đứt, Tư Tư đâu? Kẻ nào đã đưa cô ấy đi?

Yết hầu Thạch Gia Tín trượt lên trượt xuống, trong cổ họng phát ra những âm thanh tựa như nức nở, anh chống giường đứng dậy, tay run rẩy rút di động muốn báo cảnh sát, vừa mới mở khóa, đột nhiên phát hiện ra sự khác thường.

Trong nhà có mùi thuốc lá, mùi thuốc lá mang theo vị nước thảo dược, vừa rồi anh quá căng thẳng, lao tới đã ngã bên giường, hoàn toàn không chú ý tới đằng sau còn có người.

Thạch Gia Tín từ từ quay đầu lại.

Trên chiếc sofa đơn nho nhỏ cạnh cửa, có một người phụ nữ đang ngồi, bà ta mặc một chiếc áo vải đen có cúc cài, quần ống rộng, mái tóc trắng phớ được búi lại phía sau thành một búi tóc tròn bóng mượt, nếp nhăn trên trán hằn sâu, hai đường nếp nhăn chìm hà khắc vắt qua khóe miệng, da rất trắng, kiểu trắng bệch do nhiều năm không thấy ánh mặt trời.

Bà ta cứ ngồi như vậy, cầm cái tẩu thuốc nước rất dài cũ kỹ, phần miệng tẩu bằng đồng được mài sáng loáng, vành miệng có cài một cái kẹp nhỏ để gắp thuốc châm lửa, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng chép miệng nhép nhép.

Đó là mẹ của Thịnh Thanh Bình, bà ngoại của Quý Đường Đường, cũng là nhân vật uy quyền thế hệ trước còn khỏe mạnh của chi Lộ Linh nhà họ Thịnh.

Thịnh Cẩm Như.

Nghe nói sau khi Thịnh Thanh Bình bỏ trốn, Thịnh Cẩm Như hai mươi năm trời chưa từng ra khỏi động đá vôi, cũng chỉ mới vài năm gần đây mới bắt đầu đi lại bên ngoài, Thạch Gia Tín mới chỉ gặp bà ta được vài lần, lần nào cũng vậy, bà ta không phải đang hút thuốc nước thì cũng là mặt không biểu cảm cầm một đầu của tẩu thuốc nước, cộp cộp cộp gõ lên tảng đá vỗ cặn thuốc trong tẩu, mỗi một tiếng vang lên cũng tựa như đang đòi mạng, khiến cho lòng dạ người ta hoảng hốt.

Thạch Gia Tín miệng lưỡi khô khốc, con ngươi bỗng mở lớn, anh run rẩy bước lên hai bước, nhìn chằm chằm bà ta: “Tư Tư đâu?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.