Bạn đang đọc Chuông Bạc Huyết Tế Ma Tôn Nàng Vì Cái Gì Không Vui – Chương 96: Linh Thú
Thành thân ngày thứ ba, Huyền Tụng liền dẫn Cố Kinh Mặc đi tới Vũ Sàn các.
Trong Vũ Sàn các có đại trận, trong trận nguy hiểm trùng trùng, từ trước đến nay đều không để đệ tử bình thường tới rèn luyện.
Trong một trăm năm chỉ mở trận cho người ngoài một lần, chỉ có tu giả Nguyên Anh kỳ trở lên mới có tư cách tiến vào.
Trong trận có một vài linh thú cấp cao hiếm gặp, sau khi săn được có thể luyện chế thành pháp khí hoặc thành thuốc.
Trong đó dị thú cấp cao giống như thần bảo hộ có mặt ở khắp nơi.
Trong trận còn có rất nhiều thảo dược quý hiếm, cấp bậc của thảo dược chia thành thiên, địa, huyền, hoàng.
Trong trận này, thấp nhất cũng là cấp địa, thảo dược hai người họ muốn tìm là thảo dược cấp thiên hoa gian vãn chiếu.
Nếu trong trăm năm có tình huống đặc biệt, chỉ có thể thu thập con dấu của các đại môn phái, khi toàn bộ các đại môn phái đều cho phép mới có thể phá lệ mở trận một lần.
Lần này tiến vào đại trận, chỉ có hai người Cố Kinh Mặc và Huyền Tụng mà thôi.
Chưởng môn Duyên Yên các dẫn đầu tất cả trưởng lão đến trước trận tiễn đưa, lại lo lắng mà hỏi: “Lão tổ có cần thêm vài người vào hỗ trợ không?”
“Không cần, các ngươi đi vào còn vướng bận hơn.”
Bị Huyền Tụng ghét bỏ đã quen nên mấy vãn bối cũng không thấy mất mát, ngược lại thở dài một hơi.
Nếu đồng hành cùng Huyền Tụng, áp lực quả thực quá lớn.
Nói xong, Huyền Tụng cuối cùng cũng tìm được Lý Từ Vân trong đám người, chỉ tay vào hắn.
Lý Từ Vân lập tức hoảng hốt, kêu: “Sư phụ.”
“Tu vi của ngươi.” Hiển nhiên là sau khi xuất trận còn chưa tinh tiến, Huyền Tụng sẽ tự mình “quan tâm”.
Lý Từ Vân liền vội vàng gật đầu: “Đồ nhi biết.”
Nam Tri Nhân đứng ở bên cạnh Lý Từ Vân ra vẻ trấn định nhìn hắn nhìn một cái, cũng mím môi khẩn trương, tay nắm lấy tay áo vò qua vò lại.
Cũng may tất cả lực chú ý của Huyền Tụng và Cố Kinh Mặc đều ở trên đại trận, sau khi tu giả Vũ Sàn các mở trận pháp ra, hai người đồng thời bước vào truyền tống trận.
Nhìn bóng dáng hai người họ biến mất, đội ngũ đang khẩn trương lập tức thư giãn như được đại xá.
Vào bên trong trận, Huyền Tụng liền điều khiển pháp khí phi hành đưa Cố Kinh Mặc vào nơi sâu nhất.
Hoa gian vãn chiếu được coi là loài cây trân quý nhất ở Tu Chân giới, ngụ ý là nó vô cùng tốt, có nó thì có thể sinh tồn ở giữa thiên địa cây cối, ban đêm còn phát sáng.
Vị thuốc này, có thể nói là vị thuốc ôn hòa nhất ở trên đơn.
Nó điều hòa hai vị thuốc trước đó, giúp Cố Kinh Mặc lúc tan hết tu vi sẽ không đau đớn, nhưng hiệu quả lớn nhất của nó là bảo vệ kinh mạch của nàng, tan tu vi đồng thời sẽ chữa trị việc kinh mạch đảo ngược.
Thậm chí, lúc Cố Kinh Mặc tu luyện lại từ đầu, còn giúp kinh mạch của nàng dẻo dai hơn, tu vi sẽ tăng nhanh hơn.
Huyền Tụng và Cố Kinh Mặc ngồi trên pháp khí phi hành, hai người cách nhau một khoảng để tránh đốt lửa.
Cố Kinh Mặc ngồi ở trên pháp khí thản nhiên đong đưa chân, nhìn xung quanh.
Huyền Tụng chỉ vào một phương hướng nói: “Nhìn thấy Ngung bên kia không? Nó rất thích chém nhát cuối cùng, bọ ngựa bắt ve chim sẻ trốn đằng sau, nó chính là chim sẻ, cho nên chúng ta lúc nào cũng phải đề phòng nó đánh lén.”
“Được.” Cố Kinh Mặc gật đầu.
Sau đó, lại chỉ Cùng Kỳ phía dưới nói: “Đằng kia chính là dị thú trông coi hoa gian vãn chiếu.”
“Dị thú trong trận này có thể mang đi sao?” Cố Kinh Mặc đột nhiên hỏi vấn đề này.
Huyền Tụng bị hỏi thì hơi ngạc nhiên, sau mới trả lời: “Linh thú và dị thú khác nhau.
Bên trong trận này đã hình thành một hệ thống, mỗi loại dị thú đều kiềm chế lẫn nhau, nếu mất đi một loại bảo hộ sợ là sẽ gây nên hỗn loạn.
“Lúc bọn ta tới trận này tìm cơ duyên, bình thường đều chọn trấn trụ dị thú chứ không phải giết chết.
Nếu có giết, cũng là những loại không quá hiếm, nhưng mấy loại ta vừa chỉ nàng đều chỉ có một con mà thôi.”
Cố Kinh Mặc chỉ vào dị thú đang bay lượn ở xa hỏi: “Con kia thì sao? Trông nó thật đẹp.
Ta không thể dùng linh lực quá nhiều, không thể ngự vật phi hành, có một tọa kỵ cũng không tệ.”
Huyền Tụng nhìn sang phía Loan Điểu.
Cánh chim màu xanh lam, màu sắc cực kì xinh đẹp, lúc giương cánh bay lượn ở phía chân trời vô cùng lộng lẫy.
Có lẽ nó đã có mấy ngàn năm đạo hạnh, nếu tu luyện hơn nghìn năm nữa thì có thể hóa thành hình người.
Theo lý mà nói, Cửu Vĩ Hồ như hắn cũng là một loài dị thú mà thôi.
Nhưng hắn sinh ra đã có hình người, vốn không nên tới đảo loạn những dị thú khác tu hành.
Nhìn thấy Cố Kinh Mặc thích, hắn có hơi chần chừ, cuối cùng nói: “Chúng ta có thể thử xem sao.”
Hai người không lập tức xuống dưới, sau khi Huyền Tụng thương nghị với Cố Kinh Mặc xong thì ném đá bày trận xuống khu vực của Cùng Kỳ.
Huyền Tụng sử dụng khống vật thuật lẫn công pháp hệ thổ để ném chính xác.
Nhưng Cùng Kỳ vẫn nhận ra đá bày trận phẫn nộ gào thét, ném một chiêu tấn công về phía bọn họ.
Bọn họ ở khoảng cách rất xa, nhưng dư chấn củ công kích vẫn làm pháp khí rung lắc.
Huyền Tụng vội vàng đỡ tay của Cố Kinh Mặc dẫn tới tay nàng tự cháy.
Thấy lửa Cùng Kỳ càng phẫn nộ hơn, tiếng gào thét càng thêm đáng sợ.
Cố Kinh Mặc bị nó rống thì tức giận, hướng phía Cùng Kỳ gầm lại.
Sau đó nàng còn hung hăng hơn nó, mắng: “Dị thú xấu dị hơn ngươi ta cũng từng giết rồi, nếu không phải vì tuân thủ quy tắc của chính phái, lão nương sẽ lập tức xuống đó nhổ trụi hết lông của ngươi.
Dữ cái gì mà dữ?! Ngươi muốn chết sao?”
Cùng Kỳ vậy mà lại rụt cổ về sau.
Huyền Tụng nhất thời không biết nên bố trí như thế nào, chỉ có thể khuyên Cố Kinh Mặc trước: “Nàng đừng hù nó, sẽ làm dã tính của nó yếu đi.”
“Chậc!”
Huyền Tụng trấn an Cố Kinh Mặc xong thì tiếp tục bày trận, sau đó nhảy từ trên pháp khí xuống.
Vừa nhảy xuống vừa bấm tay niệm pháp quyết.
Nam nhân ở giữa không trung áo bồng bềnh, như thần tiên hàng thế, hạ xuống phía trước trận pháp, thì thầm: “Trận lên.”
Cố Kinh Mặc thấy trận pháp đã giam hãm Cùng Kỳ, Cùng Kỳ đang cùng Huyền Tụng đọ sức thì định nhân lúc họ giằng co nhảy xuống, lại cảm nhận được pháp khí đang hạ thấp, vững vàng đưa nàng xuống mặt đất.
Nàng không để ý, vòng qua trận pháp đi xung quanh tìm kiếm hoa gian vãn chiếu, vừa nhìn xuống thì cảm thấy hình dáng cây cỏ ở đây đều thật giống nhau.
Đáng lẽ nên mang Vân Túc Nịnh vào, tiếc là tiểu tử này tu vi quá thấp, căn bản cũng không có tư cách vào trận.
Nàng lấy từ trong thiên bảo linh ra một cái pháp khí chứa đồ, tìm được hai loại nhìn giống dược thảo liền nhổ cả hai lên.
Nàng giơ lên hỏi Huyền Tụng: “Là hai loại này sao?”
Huyền Tụng bớt chút thời gian nhìn thoáng qua, trả lời: “Không phải.”
“Chậc, dược thảo màu gì? Chàng cho ta xem tranh trắng đen.”
“Không phải có dòng giới thiệu…” Huyền Tụng trả lời một nửa mới nhớ tới Cố Kinh Mặc không biết chữ, cuối cùng thở dài: “Màu xanh lam.”
Cố Kinh Mặc cầm dược thảo do dự một lát, dứt khoát cất toàn bộ vào trong pháp khí, đưa hai thứ này cho Vân Túc Nịnh có lẽ hắn sẽ vui vẻ tới mấy hôm, coi như bồi thường tiền thuốc trước đó đi.
Nàng tiếp tục tìm kiếm ở khu vực đó, rốt cuộc tìm được một cây hoa nhỏ màu xanh lam, không khỏi lầm bầm: “Thuốc thần kỳ như vậy mà lại có hình dáng không đáng chú ý như vậy sao? Ta xém chút đã xem là cỏ dại.”
Cố Kinh Mặc vươn tay muốn nhổ, liền cảm giác được có linh lực giữ lại.
Dược thảo này vậy mà lại có linh lực để đề phòng người khác.
Nàng lập tức ném những vật bày trận xuống, trong miệng tụng niệm, nhìn vòng xoáy linh lực giáng xuống mới đưa tay nhổ dược thảo.
“May mắn là ta coi như tinh thông trận pháp…” Cố Kinh Mặc còn chưa kịp vui mừng liền cảm giác được có gì đó bay thật nhanh về phía nàng.
Nàng nghiêng người né tránh, nhìn Ngung vừa tập kích cười nói: “Tiểu hoàng tước, ngươi cũng cảm thấy hứng thú với cái này sao?”
Mắt của Ngung nhanh như chớp trực chuyển, từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm thảo dược kia, hiển nhiên cũng đã ngấp nghé từ lâu, chỉ có điều có Cùng Kỳ canh chừng, thêm nữa thảo dược cũng tự phòng ngự nên nó chờ đến khi Cố Kinh Mặc hái được mới đánh tới.
Cố Kinh Mặc cất kỹ thảo dược vào pháp khí chứa đồ, sau đó rút song trâm ra, tung người tấn công Ngung.
Thân pháp của nàng quỷ dị khó lường, tốc độ cực nhanh, không cách nào phán đoán, khiến Ngung liên tục trốn tránh, cuối cùng chỉ có thể bay lên cao công kích từ trên không trung.
Cố Kinh Mặc liên tục tránh né, nhanh chóng nhảy vào phạm vi bảo vệ của Huyền Tụng, những dị thú, linh thú khác cũng dần dần tụ lại đây.
Nàng nhìn xung quanh một chút thì lại thấy được Loan Điểu, lập tức từ mặt đất nhanh chóng lao về phía Loan Điểu.
Nàng nhảy lên cây, né tránh cự xà đang quấn trên cây, nhảy lên lưng Loan Điểu ôm cổ của nó không buông tay.
Bên kia, Ngung vẫn còn công kích, từ lúc đó nó liền công kích về phía Loan Điểu.
Loan Điểu rơi vào hỗn loạn, nhưng cũng không phải loại lương thiện gì, khẽ kêu một tiếng thì bắt đầu phản kích.
Cố Kinh Mặc vẫn luôn nhìn, nhịn không được lên tiếng cảm thán: “Tiểu lam điểu, ngươi thật là lợi hại!”
Loan Điểu hiển nhiên không thích Cố Kinh Mặc tới gần, ghét bỏ lắc người.
Vào lúc này, Ngung lại mổ tới.
Cố Kinh Mặc liền giơ tay lên nắm lấy miệng nó, dùng sức hất lên làm Ngung văng ra ngoài.
“Tiểu lam điểu, bay về hướng nam!”
Với tu vi của Loan Điểu hiện giờ đương nhiên có linh trí, nghe theo Cố Kinh Mặc bay về hướng nam.
Lúc này Huyền Tụng đã ở hướng nam tiếp ứng, vốn định đưa Cố Kinh Mặc lên pháp khí phi hành, lại nhìn ra ý đồ thuần phục Loan Điểu của nàng nên không tham dự nữa, chỉ ở bên cạnh âm thầm hộ pháp.
Bên kia Cùng Kỳ và Ngung đuổi theo không dứt, tấn công về phía Cố Kinh Mặc.
Huyền Tụng thấy chúng nó còn công kích hung mãnh hơn trước, lập tức cả giận nói: “Làm càn!”
Tiếng gầm này không chỉ có linh lực Hóa Thần kỳ đỉnh phong, còn có thần uy Cửu Vĩ Hồ, thoáng chốc trấn trụ đông đảo linh thú.
Cố Kinh Mặc ôm Loan Điểu cất tiếng cười to: “Không phải chàng nói không thể dọa chúng nó sao?”
“Chúng muốn tổn thương nàng, điều này dĩ nhiên không được.”
Cố Kinh Mặc tiếp tục cười to, tay vẫn ôm Loan Điểu không rời.
Bay đến gần cửa đại trận, Cố Kinh Mặc đột nhiên hỏi: “Tiểu lam điểu, ngươi muốn ra thế giới bên ngoài giương cánh bay lượn không? Ta mang ngươi ra ngoài.”
Loan Điểu trên không trung lộn nhào một cái, Cố Kinh Mặc suýt nữa bị quăng đi nhưng vẫn không chịu buông tay: “Ta gọi ngươi là Tiểu Lam được không?”
Loan Điểu rất không thích, tiếp tục giãy giụa.
Cố Kinh Mặc chỉ có thể thỏa hiệp: “Vậy ta gọi ngươi là Lam Phượng, Lam Phượng, ta giúp ngươi tự do được không?”
Loan Điểu tựa hồ chưa từng gặp người nào lì lợm bám dính như vậy, chỉ có thể liên tục xoay ở không trung.
Lúc này đại trận đã mở ra, nó thấy được bầu trời bên ngoài.
Xanh thẳm, mênh mông bát ngát.
Có núi xanh trải dài, có hồ nước yên ả, có đất trời rộng lớn.
“Lam Phượng, bay ra đi.” Cố Kinh Mặc lại nói.
Loan Điểu có chút chần chừ, cuối cùng chở Cố Kinh Mặc bay ra khỏi đại trận.
Huyền Tụng lập tức bay ra theo, đóng cửa truyền tống lại.
Có một bộ phận tiễn đưa họ còn chưa rời đi, ở ngoài trận pháp ôn chuyện.
Lúc này đại trận lại mở ra, làm bọn họ khiếp sợ nhìn sang.
Bọn họ còn tưởng sau khi hai người này vào, ít nhất phải ở lại hơn một tháng, không nghĩ tới mới vào chưa tới một canh giờ đã đi ra.
Chấn động nhất là lúc bọn họ nhìn thấy nữ ma đầu trong truyền thuyết hàng phục được Loan Điểu trong trận, ngồi trên lưng Loan Điểu cười cực kì xán lạn, phảng phất chỉ là thiếu nữ ngây thơ, hồn nhiên.
Nàng ngồi trên Loan Điểu cảm thụ gió thổi mái tóc dài, có chút hưởng thụ.
Tóc và y phục bị gió thổi bay như cờ xí, tự do lại tùy ý.
Loan Điểu to lớn lướt qua, dẫn tới các loài chim khác cùng kêu hưởng ứng, cuối cùng theo sau Loan Điểu, ngay ngắn bay lượn.
Chim bay thành đàn, như lính dàn trận, như trời đầy sao.
Huyền Tụng theo phía sau bọn họ, thần thái ôn nhu, dường như rất thích dáng vẻ khoa trương tùy ý của Cố Kinh Mặc.
“Chuyện này, chuyện này…” Tu giả trên mặt đất thấy cảnh này không khỏi kinh hô: “Sao có thể mang dị thú ra, như vậy chẳng phải thiên hạ sẽ đại loạn?”
“Nhưng nếu hàng phục rồi, giữ làm tọa kỵ cũng không có vấn đề gì.”
“Nhưng đó là dị thú mà! Dị thú làm sao có thể?”
“Người kia là Cố Kinh Mặc đó…”
Nếu như là Cố Kinh Mặc, xảy ra chuyện như vậy thì có gì kỳ lạ đâu?
Trên người nàng từng phát sinh quá nhiều chuyện thần kỳ.
Huyền Tụng đuổi kịp Cố Kinh Mặc, tán thưởng nói: “Ma Tôn thân thủ tốt.”
Cố Kinh Mặc cũng khách khí với hắn: “Thiên tôn trận pháp tốt.”.