Chuông Bạc Huyết Tế Ma Tôn Nàng Vì Cái Gì Không Vui

Chương 87: Chải Đuôi


Bạn đang đọc Chuông Bạc Huyết Tế Ma Tôn Nàng Vì Cái Gì Không Vui – Chương 87: Chải Đuôi


Nam Tri Nhân đứng bên cạnh địa đồ nhìn qua, ho nhẹ một tiếng nói: “Sư phụ, tai của người…!động đậy, con sẽ nhịn không được mà nhìn.”
Hoá ra tai hồ ly có thể nhích tới nhích lui?
Nhìn có vẻ rất mềm mại…
Nam Tri Nhân không tự kìm chế được mà nhìn thêm mấy lần.
Huyền Tụng cũng cảm thấy có chút không ổn, chỉ có thể nói: “Các ngươi phân tích tiếp đi, phân tích ra chỗ nào thì phái người đến đó dò xét, nhớ kỹ, phải nhiều người không được tách khỏi nhau, ít người sẽ chỉ đút tu vi cho hắn.”
Nói xong ngoắc Cố Kinh Mặc lại: “Nàng đi theo ta.”
Cố Kinh Mặc lập tức đứng dậy, đi theo Huyền Tụng ra ngoài.
Nàng không kìm được lòng đưa tay ra, muốn sờ đuôi của hắn, lại bị Huyền Tụng ghét bỏ đập tay: “Đừng có thiêu ta.”
“Nhìn mềm mềm, chàng có chải lông không?”
“Không.”
“Về sau ta giúp chàng chải.”
Huyền Tụng quay đầu nhìn nàng một chút, không trả lời, cũng không cự tuyệt.
Ngày đó, rất nhiều đệ tử Duyên Yên các thấy được một màn như vậy, lão tổ Già Cảnh thiên tôn không ai bì nổi của bọn họ thản nhiên phô bày chín đuôi của mình, dẫn theo Ma Tôn Ma môn đi qua sân của Duyên Yên các.
Những đệ tử trên đường nhìn thấy hai người mặc dù kinh hãi, nhưng không ai dám nói gì, còn quy củ hành lễ.
Cuối cùng, hắn dẫn Ma Tôn về động phủ của mình.
Các đệ tử Duyên Yên các lần lượt chấn kinh, phảng phất tảng đá lớn đâm xuống hồ khơi lên ngàn cơn sóng.
Hoá ra lời đồn màu hồng phấn giữa Già Cảnh thiên tôn và Ma Tôn là có thật?
Làm sao bây giờ?
Chẳng lẽ lão tổ thật sự muốn cùng Ma Tôn ở bên nhau?
Chuyện này sẽ không làm cho các môn phái khác kháng nghị chứ?
*
Động phủ của Huyền Tụng đơn giản đến mức làm Cố Kinh Mặc hoài nghi Huyền Tụng rất nghèo khổ.
Động phủ này không khác gì động phủ của các đệ tử bình thường trong Thiên Trạch tông, thậm chí không có cái pháp khí nào coi được.
Huyền Tụng giải thích: “Mấy năm qua ta không ở nơi này.”
Cố Kinh Mặc đưa tay muốn chạm vào pháp khí chiếu sáng lại bị Huyền Tụng ngăn cản, mở pháp khí ra trước.
Cố Kinh Mặc nhỏ giọng lầm bầm: “Linh lực thắp sáng pháp khí ta vẫn có.”
Huyền Tụng không để ý tới, dẫn nàng vào trong ngồi xuống, tự mình sắp xếp đồ vật xung quanh hỏi: “Nghe nói nàng nhớ ta, nhớ như thế nào, nói ta nghe một chút xem.”
“Thế nào, nhớ chàng cũng phải bẩm báo tỉ mỉ lại với chàng à? Coi ta là đệ tử Duyên Yên các nhà chàng?”
Huyền Tụng cũng không để ý tới kháng nghị của nàng, hắn ngồi ở trước mặt nàng, nói: “Chỉ là ta muốn nghe.”
“Sau khi tỉnh giấc liền suy nghĩ, nếu chàng ở bên ta thì tốt…”
Nàng nhìn thấy Huyền Tụng càng lúc càng đến gần, cuối cùng dứt khoát hôn lên.
Nàng cũng không cự tuyệt, vòng tay lên cổ Huyền Tụng, ở trong miệng Huyền Tụng quen thuộc mà nghênh đón.
Hỏa diễm lại đốt lên.
Huyền Tụng đã sớm có phòng bị, quanh thân hắn trải rộng một lớp băng, bị lửa hòa tan thì ngưng kết lại lần nữa, cứ lặp đi lặp lại như thế.

Chỉ cần có thể tiếp tục nụ hôn này.
Nàng nhân cơ hội chạm vào mái tóc trắng của Huyền Tụng, nhẹ nhàng, vô cùng dịu dàng.
Sau đó vươn tay cầm đuôi hắn, thích đến híp cả mắt lại.
Mới đầu còn vụng về, về sau cũng thuần thục hơn.
Từ hai người không lưu loát, dần dần thành thạo.
Sau một hồi mới tách ra, hỏa diễm trên người Cố Kinh Mặc chưa tắt, Huyền Tụng chỉ có thể lui lại xem xét trên người mình có chỗ nào bị cháy hỏng không.
Cũng may, hắn đã có kinh nghiệm bố trí phòng hộ nên không bị lửa gây thương tích.
“Trong giấc mơ hôm qua của ta.” Cố Kinh Mặc cố gắng bình tĩnh đồng thời nhắc tới chuyện này: “Hoặc là nói ta xuất hiện ảo giác, từ lúc cùng những người kia đấu pháp đã xuất hiện, ta nghe thấy một nam nhân gọi tên của ta.

Hôm qua ở trong mơ, hắn nói hắn là phụ thân của ta, hắn là Lục Đạo Đế Giang.”
Huyền Tụng vốn còn rất ôn nhu, nghe đến đó khuôn mặt cứng đờ.
Cố Kinh Mặc biết Huyền Tụng từng cùng Lục Đạo Đế Giang đấu pháp, vì thế hỏi: “Linh căn của hắn là gì?”
“Hỏa.”
“Hắn thật sự là cha ta?”
“Căn cứ vào năm để tính, đúng là hắn có thể đã đi qua Nhân giới vào thời điểm đó.

Có điều khi đó hắn đã tẩu hỏa nhập ma, khi thì thanh tỉnh khi thì điên cuồng, đi khắp nơi hút tu vi, làm sao còn nhàn hạ mà tới Nhân giới? Hơn nữa đệ tử Duyên Yên các của ta vẫn luôn theo dõi hắn, nếu hắn có đi qua Nhân giới, Duyên Yên các không thể không biết.”
Cố Kinh Mặc hoang mang lắc đầu: “Sợ là nương của ta cũng không rõ ràng, bà ấy…!Từng có rất nhiều khách, họ còn uống thuốc định kỳ, chỉ là ta quá khó phá đi nên mới ngoài ý muốn ra đời.”
“Nhưng thật là kỳ quặc, vì sao đột nhiên loại ảo giác này lại xuất hiện? Có khi nào chỉ là để mê hoặc, muốn dụ nàng chủ động dâng máu tim ra?”
Cố Kinh Mặc rũ mí mắt xuống suy nghĩ, tiếp đó nói: “Hôm Yến Túy đến đã từng điểm vào trán của ta.”
“Cổ?” Huyền Tụng rất nhanh nghĩ đến khả năng này.

“Nhưng loại cổ nào có thể đạt tới hiệu quả này đây? Hiệu quả này dường như do bọn chúng khống chế, là phát triển theo hướng bọn chúng muốn.

Ta chưa từng nghe nói tới loại cổ có thể khống chế tốt như vậy.”
Nàng đưa tay chỉ vào trán mình: “Chàng vào trong thần thức của ta nhìn xem?”
Huyền Tụng đang muốn đưa tay, lại đột nhiên dừng lại, sau một hồi mới thận trọng hỏi: “Có thể chứ?”
“Cái gì có thể chứ?”
“Giữa nàng và ta có đạo lữ ấn, ta tiến vào thần trí của nàng như vậy có thể…”
Có thể sẽ sinh ra hiệu quả giống như hồn tu.
Nàng ra vẻ trấn định trả lời: “Vậy cũng phải xem qua chứ, ảo giác này ảnh hưởng đến ta, vừa rồi ta muốn cùng xem địa đồ cũng không kiên trì nổi.”
“Được.” Huyền Tụng cân nhắc một lát, chỉ vào gian bên trong: “Nàng có muốn tới giường đá không?”
“Đi thì đi!” Cố Kinh Mặc hiên ngang lẫm liệt bước tới.
Huyền Tụng đi theo vào, hai tay bấm niệm pháp quyết tiến vào thức hải của Cố Kinh Mặc.

Hai người bọn họ có đạo lữ ấn, không giống với đi vào thức hải của tu giả bình thường, Huyền Tụng là thông qua vị trí của đạo lữ ấn tiến vào bên trong.
Sau khi vào, hắn liền bị cảm giác ôn nhu vây quanh, như gió mát tháng ba vờn quanh, như nắng ấm buổi chiều ôn nhu chiếu rọi.
Hắn giơ tay lên liền cảm giác từng sợi non mềm vây quanh hắn.
Hắn cũng không dừng lại thêm mà tìm nơi kỳ lạ bên trong thức hải của Cố Kinh Mặc.
Tìm hồi lâu, thậm chí là dùng đến công pháp cũng không phát hiện cổ tồn tại.
Cái này khiến Huyền Tụng lâm vào suy tư.
Chẳng lẽ là loại cổ hắn không biết?
Trong lúc hắn suy nghĩ, hắn phát hiện từng sợi có ý thức trong thức hải của Cố Kinh Mặc đang khẽ vuốt đuôi của hắn.
Hắn có chút bất đắc dĩ, lại tùy ý cho Cố Kinh Mặc hồ nháo.
“Ta chưa thể phát hiện cổ, hay là để Vân Túc Nịnh nhìn xem cơ thể của nàng có gì không ổn không?” Huyền Tụng đứng trong thức hải hỏi.
“Cho nên không thể xác định là cổ?”
“Chỉ có thể nói có thể là cổ, nhưng lại không biết cổ này ẩn nấp ở đâu, chỉ cần tìm được vị trí nó ẩn nấp là được rồi.”
“Chàng nói xem…!Ta thật sự là nữ nhi của Lục Đạo sao?” Trong khoảnh khắc, Cố Kinh Mặc cũng thấy hoài nghi.
Toàn bộ Tu Chân giới, còn có ai có thể sinh ra đứa con có tư chất như nàng?
Nàng cũng đã vào Tu Chân giới một thời gian, đương nhiên biết bản thân thiên phú dị bẩm, đơn linh căn hiếm thấy, tư chất phượng mao lân giác.
Mẫu thân của nàng chỉ là một phàm nhân, không thể cho nàng tư chất như vậy, sợ là tư chất của phụ thân.
Người không tầm thường như vậy không thể không có tên tuổi ở Tu Chân giới.
Huyền Tụng cũng đang tự hỏi tu giả nào có đơn linh căn hệ hỏa có khả năng là cha của Cố Kinh Mặc trong hai trăm năm này, suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng lại lần lượt phủ nhận.
Những tu giả này hoặc là thanh tâm quả dục, một lòng vấn đạo, hoặc là đã có đạo lữ.
Hắn thậm chí nghĩ đến vị thánh tăng giữa lông mày có ấn ký màu đỏ của Thanh Hữu tự, cũng là đơn linh căn hệ hỏa, lại tăng tu vi cực nhanh, nhưng rất nhanh hắn liền phủ nhận.

Người kia nghĩ như thế nào cũng không thể từng tới Nhân giới, còn từng gặp Cố mẫu.
Người đoạn tình tuyệt ái như thế, làm sao có thể?
Nhất thời, không có đầu mối.
“Phải hay không phải thì có gì khác biệt? Chưa bao giờ có ơn dưỡng dục, quan hệ giữa hai người đến người đi đường bèo nước gặp nhau cũng không bằng, loại chuyện này cần gì phải để ý? Hiện tại tới vẽ vời ra quan hệ này với nàng thật là làm điều thừa, còn làm cho người ta phiền chán.

Hơn nữa, ta hoài nghi đây là một âm mưu, căn bản chính là cổ đang quấy phá.” Huyền Tụng trả lời xong, rời khỏi thức hải của Cố Kinh Mặc.
Cố Kinh Mặc chỉ cảm thấy thân thể run lên, suýt chút nữa không thể giữ vững được.
Nàng mở mắt ra liền nhìn thấy con ngươi màu hổ phách của Huyền Tụng đang nhìn mình, hai gò má không khỏi nóng lên.
Biểu cảm vừa rồi của nàng, hẳn là vô cùng…!Hưởng thụ?
Huyền Tụng lại không biểu hiện gì, chỉ đưa ngón trỏ ra thử đụng vào đầu ngón tay của nàng, rất nhanh liền thấy đầu ngón tay nhen lửa.
“Chừng nào thì nàng mới không cháy nữa?” Huyền Tụng có chút buồn rầu hỏi.
“Ta cũng không muốn…” Cố Kinh Mặc trả lời đầy uể oải, còn thăm dò: “Một ngày nào đó nhìn mặt của chàng mà không động tâm, nói không chừng sẽ không cháy nữa.”

Huyền Tụng lướt qua vạn bảo linh, lấy ra một cái mặt nạ đeo lên, thử chạm vào ngón tay của nàng lần nữa.
Lần nữa tự cháy.
“Xem ra không phải bởi vì mặt của ta.” Huyền Tụng giống như có chút tiếc nuối thở dài.
“Là vì chàng! Là vì nhìn thấy chàng liền động tâm, đúng vậy không? Chàng đắc ý không? Rất đắc ý chứ gì?”
“Thực ra ta không có đắc ý.” Huyền Tụng lập tức phủ nhận.
“Chàng nhìn chín cái đuôi phía sau của chàng lắc kìa, đều dựng lên xoay tròn cả rồi.”
“…”
Hai người cùng rơi vào trầm mặc.
Trong không gian tĩnh mịch, hai người đối diện nhau không nói gì, chỉ có chín cái đuôi của Huyền Tụng không khống chế được vẫn đong đưa.

Cố Kinh Mặc nhịn không được, cười “Xì” ra tiếng.
“Chàng có lược không?” Cố Kinh Mặc đột nhiên hỏi một vấn đề kỳ quái.
“Lược?” Huyền Tụng chần chừ một chút mới nói: “Đều là Lý Từ Vân giúp ta vấn tóc.”
“Chàng lấy một cái tới đi, ta muốn chải đuôi.”
Huyền Tụng chần chừ một hồi: “Nàng chắc chắn sẽ không cháy chứ?”
“Ta sẽ cố gắng, dù sao cũng có chín cái, thiêu mất một cái vẫn còn tám cái mà, sợ cái gì?”
“…” Chín đuôi không phải chơi như vậy.
Nhưng Cố Kinh Mặc đã đề nghị, Huyền Tụng chỉ có thể sai người gọi Vân Túc Nịnh tới, lại phái người đưa lược đến.
Vân Túc Nịnh đi vào động phủ giúp Cố Kinh Mặc kiểm tra trong thân thể có cổ hay không.

Trong lúc đó, cho dù hắn đã hết sức trấn định nhưng vẫn không cách nào coi nhẹ hình ảnh Cố Kinh Mặc cố gắng giúp Huyền Tụng chải đuôi.
Chải cẩn thận từng li từng tí sợ đốt cháy lông tơ.
“Vãn bối không thể kiểm tra ra cổ.” Vân Túc Nịnh dừng lại suy nghĩ.
Hắn cân nhắc một lát thì hỏi: “Bình thường mà nói, mấy phương thức hạ cổ chúng ta cũng đều biết, nhưng ở nơi thường có đều không thấy, liệu có phải là ở…”
Huyền Tụng trả lời: “Trong máu?”
Cố Kinh Mặc nhìn ánh mắt hai người bọn họ xác nhận, liền lấy một cây trâm gài tóc xuống cắt trên cánh tay của mình.
Máu nhỏ vào trong ở chén sứ, sau khi Vân Túc Nịnh kiểm tra xong thì buông chén sứ xuống.
Cố Kinh Mặc nhìn thấy sắc mặt hai người đều trầm xuống, liền hỏi: “Quả nhiên ở trong máu?”
Vân Túc Nịnh trả lời: “Đã tan vào trong máu.”
“Như thế nào mới có thể xử lý?”
Vân Túc Nịnh thở ra một hơi mới nói: “Đã tan vào máu toàn thân rồi, nếu sót lại dù chỉ một chút thì cổ vẫn sẽ sinh sôi lần nữa, tiếp tục lan ra toàn thân.”
Cố Kinh Mặc nghe xong nhịn không được cười lạnh: “Vì muốn máu tim của ta, bọn chúng cũng thật nhọc lòng.”
Vân Túc Nịnh chỉ có thể căn dặn: “Cổ này nhắm vào ngài, sau khi ngài bị thương không thể tự mình điều tức nên không cách nào khống chế nó, tu giả bình thường vận công thì có thể đẩy nó ra.

Sau khi trúng cổ không thể chịu kích thích, không thể đấu pháp, thậm chí không thể quá mệt mỏi, bằng không thì có thể bị cổ khống chế.”
“Như vậy chẳng phải giống phế nhân?”
“Có lẽ bây giờ việc khẩn cấp trước mắt là ngài chữa thương trước, đợi sau này ngài vận chuyển linh lực không còn đau đớn nữa thì có thể tự mình vận công bức cổ ra.”
Huyền Tụng lập tức nói: “Còn một vị thuốc cuối cùng, Hoa Gian Vãn Chiếu.”
“Lấy vị này thuốc rất nguy hiểm sao? Ta và chàng cùng đi.”
“Cũng không thể nói là nguy hiểm, chỉ là thân phận của nàng trước mắt là danh bất chính, ngôn bất thuận, sợ là không có tư cách vào trận.”

“Ta không có tư cách?!” Cố Kinh Mặc lập tức nổi nóng: “Ta là Ma Tôn!”
“Cũng vì nàng là ma tu.

Nơi đó chỉ có tu giả chính phái mới có thể tới, còn cần được tất cả môn phái tán thành mới được vào.”
“Đây là cái quy củ gì?”
“Đại trận này nằm bên trong Vũ Sàn các, Vũ Sàn các là một môn phái không tới trăm người nhưng tu giả bên trong môn phái đều tài đức vẹn toàn.

Trăm ngàn năm trước đại năng sáng thế sáng lập ra Vũ Sàn các vẫn luôn được các đại môn phái kính trọng.

Ta có thể thử đơn độc tiến vào, nhưng nếu mang nàng theo sợ là rất khó được đồng ý.”
“Nếu bất kể thế nào ta cũng phải đi chung với chàng thì sao?”
“Vậy…!Thì phải tổ chức đại điển trước.”
Cố Kinh Mặc suy nghĩ lại hỏi: “Chính là thành thân mà lần trước chàng nói sao?”
“Ừm.”
“Vậy thì làm đi.” Cố Kinh Mặc dường như không thèm để ý chút nào mà trả lời.
“Cái này cần nạp thái trước, sau đó vấn danh…”
“Ta tên Cố Kinh Mặc!”
“Ách…” Huyền Tụng đưa tay xoa xoa mi tâm: “Cái ta nói chính là trình tự thành thân.”
“Vậy vấn danh chẳng phải có thể lược đi sao? Bớt đi một bước không được ư? Chàng hỏi thế nào ta cũng tên là Cố Kinh Mặc mà!”
“Cái này…!Nàng đợi ta nói tỉ mỉ với nàng, được không?”
“Vậy chàng nói đi.”
“Trước khi chúng ta thành thân cần phải đính hôn, nghị thân.”
Cố Kinh Mặc sờ lên chóp mũi: “Hai người chúng ta còn chưa tính định rồi sao? Tự định chung thân cũng coi như là định đi? Nghị cái gì nữa? Ta mất vạn bảo linh rồi, không còn gì để cho, có điều Thiên Trạch tông vẫn rất giàu có.

Ta đi cướp của ba mươi mấy cung chủ một chút, ước chừng có thể cướp được không ít, chàng muốn bao nhiêu? Nếu không đủ ta lại đi cướp mấy tông môn khác?”
“Nàng không cần đi cướp…”
“Chàng không cần có áp lực tâm lý, ta am hiểu nhất là cướp bóc, ta thậm chí không cần ra tay bọn họ đã ngoan ngoãn dâng hiến rồi.

Yên tâm đi, chàng theo ta, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi chàng.” Cố Kinh Mặc vừa nói vừa vỗ ngực.
Huyền Tụng dần dần cảm thấy không đúng…
Hai người bọn họ có phải bị đổi vai trò rồi không?
“Không, nàng nghe ta nói.” Huyền Tụng tranh thủ thời gian cắt lời nàng, hắn cũng không thiếu những cái kia, ngược lại, ở Tu Chân giới hắn cũng được coi là giàu có.
Cố Kinh Mặc lại thấy sốt ruột: “Ai nha, sao lại phiền toái như vậy, lúc nào thì thành thân? Nhanh chút được không? Nếu không thì buổi tối hôm nay trực tiếp động phòng, chúng ta xem như đã thành thân, được không?”
“Ta đi, nàng không được đi.”
“Sao ta lại không được?”
“Nàng được hay không trong lòng nàng còn không rõ sao?”
“…”
Vân Túc Nịnh rất muốn lập tức rời đi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.