Bạn đang đọc Chuông Bạc Huyết Tế Ma Tôn Nàng Vì Cái Gì Không Vui – Chương 16: Huyễn Thuật
Ba đệ tử của Duyên Yên các dùng pháp khí truyền tống vật phẩm để truyền tin tức cho môn phái, thuận tiện tìm hiểu hành tung của Cố Kinh Mặc.
Nhưng mà, bọn họ chờ thật lâu cũng không được hồi âm.
Đợi hồi lâu, ba người này quyết định tới gần Quý Tuấn sơn trang thăm dò một phen, nếu phát hiện nguy hiểm thì lập tức rút lui.
Huyền Tụng vẫn luôn im lặng Huyền Tụng lúc này lại mở miệng hỏi thăm: “Vì sao lại quyết định như vậy?”
Vũ Kỳ Sâm cũng không để ý thái độ luôn lạnh lùng của Huyền Tụng, kiên nhẫn giải thích: “Là như vậy, bọn ta nghĩ nếu đám người này khiến Cố Kinh Mặc trở về, chúng ta còn muốn tới đây điều tra sẽ khó càng thêm khó, không bằng lúc nàng ta chưa về mạo hiểm thử một lần.”
“Sao ngươi lại kết luận như vậy, bây giờ là thời cơ tốt nhất ư?” Huyền Tụng lại hỏi.
“Đám người này còn có thể phách lối tới đây trả thù, có thể chứng minh bọn họ ở chỗ này cũng đã một thời gian nhưng Cố Kinh Mặc vẫn chưa trở lại, bọn họ mới có thể buông lỏng mà làm càn như vậy.”
“Vậy ngươi làm sao phán đoán chuyến đi này an toàn, các ngươi có thể đi được?”
“Ta…!còn chưa chắc chắn.”
Huyền Tụng đứng dậy, giũ giũ ống tay áo, dáng người đoan chính đi đến trước người bọn họ.
Dáng người của hắn tuyệt nhiên, quanh thân tản ra mùi thơm thanh nhã, thoảng nhẹ như sương, thoáng qua rồi biến mất.
Hắn nói chuyện lúc nào cũng bình tĩnh không gợn sóng, tựa như không có chuyện gì có thể khiến cho hắn thay đổi cảm xúc: “Ngươi nghĩ vì sao Duyên Yên các không có hồi âm?”
Vũ Kỳ Sâm suy nghĩ một chút, không có tự tin mà trả lời: “Có thể là các trưởng bối trong môn phái đang bận…”
“Hành động nguy hiểm như vậy, Duyên Yên các phế…!Quản sự người sẽ không lãnh đạm.” Mắng phế vật mắng quá thuận miệng.
“Đó là…”
“Có nghĩ tới tin tức của các ngươi căn bản không được truyền đi?”
Vũ Kỳ Sâm nghe hỏi như thế thì ngẩn ra, cùng hai người kia ba mặt nhìn nhau, nhất thời không biết nói gì.
Huyền Tụng lại hỏi: “Nhận thức được nguy hiểm rồi?”
Vũ Kỳ Sâm trịnh trọng gật đầu: “Nhận thức được.”
“Vậy bây giờ các ngươi muốn làm gì?”
Hắn lại bị hỏi khó: “Đi tìm hiểu sao tin tức của chúng ta lại không được truyền đi?”
Biểu cảm của Huyền Tụng lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được chuyển từ băng lãnh thành không kiên nhẫn, cuối cùng nhẫn nại nói: “Tin tức nếu là bị ngăn trở, tức là gặp phải trở ngại, các ngươi lại đi tra xét chính là tự chui đầu vào lưới.”
“Vậy phải làm thế nào?”
“Nếu là có nguy hiểm, chúng ta chỉ sợ cũng không ra được, không bằng tới tìm hiểu đến tận cùng, cũng có thể chết minh bạch, nói không chừng còn có thể tìm được cách rời khỏi đây.
Nói đến thì, cái đám gọi là đồ ma giả kia cũng bị vây ở đây, không ra được.”
Mộc Ngạn nhìn Huyền Tụng là người đầu tiên đi ra ngoài, Cố Kinh Mặc và Hoàng Đào không nhanh không chậm đuổi theo, không khỏi kinh ngạc: “Ta vẫn chưa hiểu đâu, cuối cùng không phải đều tới Quý Tuấn sơn trang tìm tòi hư thực sao?”
“Không, hắn đang chỉ điểm chúng ta, đừng tưởng rằng Cố Kinh Mặc không trở về thì không có nguy hiểm gì lớn, với lại, chúng ta không có đường lui, đừng nghĩ khi gặp nguy hiểm còn có thể lập tức rời đi.”
“Ồ…!Như vậy ư?”
“Ý nghĩ của chúng ta vẫn quá mức đơn thuần.”
Nói xong cũng cầm theo bội kiếm đi theo Huyền Tụng về hướng Quý Tuấn sơn trang.
Huyền Tụng mang theo mọi người dừng bước bên ngoài Quý Tuấn sơn trang, đứng ở cạnh tường bấm tay tính toán.
Cố Kinh Mặc sóng vai cùng hắn đứng chung một chỗ, khoanh tay lại tò mò nhìn Huyền Tụng bấm đốt ngón tay, lại nhìn bộ dạng cẩn thận của hắn, đột nhiên nhỏ giọng nói: “Không sao cả, ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Huyền Tụng đang bấm tay tính toán thì khựng lại, khẽ hừ một tiếng lại tiếp tục bấm tính.
Đúng lúc này, bọn họ nghe được thanh âm hỗn loạn, ngay sau đó là tiếng hô chật vật của một nam tử: “Lại là nàng!”
“Chết tiệt thuật tốc biến của Đào Hoa tông.”
Hẳn là đám đồ ma giả.
Đào Hoa tông là tông môn Ma Môn, mặc dù lập phái nhiều năm nhưng vẫn không có tu giả cao giai nào, vẫn luôn là môn phái nhỏ không có danh tiếng gì, sau cùng hơn bốn mươi năm trước mấy tên đệ tử cũng tản đi hết.
Đào Hoa tông cứ như vậy biến mất ở Tu Chân giới.
Đào Hoa tông luôn luôn lấy hợp hoan chi thuật làm công pháp tu luyện chủ yếu, dùng đấu pháp hiếm gặp là huyễn thuật, thuật sở trường nhất chính là thuật tốc biến.
Nói cách khác, cái tông môn này sẽ chỉ dùng chút huyễn thuật mê hoặc người, cộng thêm chạy cực nhanh, nhanh đến trình độ làm cho cả Tu Chân giới cắn răng nghiến lợi, căn bản là không bắt được.
Sau khi tiếng rống giận dữ truyền đến không lâu thì có một thân ảnh màu đen chạy nhanh về phía sáu người bọn họ, lúc sau hình ảnh lại vặn vẹo.
Mọi người chỉ cảm thấy thiên địa biến đổi, dường như có gì biến hóa, lại như cái gì cũng không thay đổi.
Lúc bình tĩnh lại, liền phát hiện bọn họ vốn là đối mặt với Quý Tuấn sơn trang, giờ phút này Quý Tuấn sơn trang lại ở phía sau bọn họ.
Mấy người Vũ Kỳ Sâm xoay người lại nhìn về phía Quý Tuấn sơn trang sau lưng, mới đi mấy bước cảnh tượng lại thay đổi, biến hóa không ngừng.
Cố Kinh Mặc thờ ơ lạnh nhạt mở miệng: “Là huyễn thuật của Đào Hoa tông, lúc này không nên lộn xộn, bằng không thì ngươi sẽ càng không phân rõ cảnh tượng quanh mình, càng động, càng tìm kiếm càng lạc lối, cuối cùng triệt để không phân biệt được phương hướng.”
Mộc Ngạn kinh hô: “Đào Hoa tông không phải đã giải tán sao?”
Cố Kinh Mặc nghe thế thì cười: “Tông môn giải tán, nhưng đám đệ tử còn chưa chết hết đâu!”
“A, cũng đúng, vậy chúng ta…”
Ba người Vũ Kỳ Sâm nhìn sang vị trí của nhóm Cố Kinh Mặc lại phát hiện nơi đó không có một ai.
Mộc Ngạn giật mình, muốn quay đầu tìm người, lại bị Vũ Kỳ Sâm ngăn lại: “Đừng quay đầu lại, bằng không thì ba người chúng ta cũng sẽ bị lạc.
Bọn họ ở gần đây, chỉ là chúng ta không nhìn thấy bọn họ mà thôi.”.