Chước Phù Dung

Chương 8: Nắm chặt


Đọc truyện Chước Phù Dung – Chương 8: Nắm chặt

Nghê Chính Quân bị lời nói của thiếu nữ làm cho á khẩu không trả lời được.

Quả thực, ông cũng từng nghĩ tới, nếu Nghê Ngạo Lam có khả năng gia nhập quan trường, vậy ít ra có thể chống đỡ một mình. Quan thanh liêm trong triều còn sót lại không bao nhiêu, cho dù là Nam Cung Lân muốn phát triển theo con đường đúng đắn, cũng cần máu mới. Bằng không, chưa tới mấy năm, Đại Cảnh quốc thối nát tuyệt đối sẽ sụp đổ.

Chẳng qua, khi ý nghĩ này bị Nghê Ngạo Lam biến thành hiện thật, ông vẫn lo lắng.

Nhưng, lo lắng thì thế nào, tính khí nghĩa nữ ông biết rất rõ, cho dù có bác bỏ, nàng vẫn sẽ làm. Tiểu cô nương đã trưởng thành, không, cẩn thận hồi tưởng lại, suy nghĩ của nàng rõ ràng luôn thành thục, có thể vừa mới trưởng thành, mà tâm trí, tuổi tác đã đạt tới cảnh giới người lớn.

“Được rồi, lòng con đã quyết, cha sẽ ủng hộ con tham dự, có điều cha nói trước, nếu khoa thi lần này con không trúng tuyển, thì sẽ không có cuộc thương lượng thứ hai.” Nghê Chính Quân xoa xoa mi tâm.

“Vâng, cha yên tâm, không có lần thứ hai, vì lần này con cũng muốn lên bảng vàng.” Nghê Ngạo Lam kiên định nhìn nghĩa phụ.

Chính Nguyên năm 47, là Đại Thanh năm thứ hai.

Không biết tại sao khiếp trước rõ ràng quân chủ thứ sáu sống còn thọ hơn nàng, kiếp này sao đi sớm vậy. Nhưng bất kể là nguyên nhân gì, nàng chỉ biết mình còn một năm rưỡi có thể tranh thủ để dưỡng phụ tránh được tai vạ chốn quan trường.


Do đó, nàng không có cơ hội thứ hai.

Hỏi nàng lấy đâu ra lòng tin thế, nàng không có đáp án, lờ mờ trông thấy con đường kia. Nàng chưa từng gặp thánh thượng hiện nay, nhưng từ khi ban bố thánh chỉ, xem ra, quân chủ thứ bảy cần người mới, không phải người tài dựa vào việc bám váy có quan hệ với quần thần quan viên, mà hắn muốn bồi dưỡng một nhóm người khác, những người mới có thể chấn hưng thực lực một nước.

Nghê Chính Quân sững sờ, trêu ghẹo hỏi: “Ngạo Lam, sao con biết có thể trúng tuyển? Lẽ nào con mua đề thi?”

“Cha, cha biết con không phải loại người ấy mà.” Nghê Ngạo Lam phồng má, lại nói, “Khoa thi đã hai mươi năm không tổ chức, cha nghĩ xem ai sẽ ngày ngày ôm sách đau khổ học như con đây, cho dù có, cũng lác đác mấy người, vậy so ra, đương nhiên phần thắng của con lớn hơn rất nhiều.”

Trưởng giả không nhịn được bật cười, vỗ án trầm trồ khen ngợi. Không hổ là người ông nhìn trúng, ngay cả xác xuất lên bảng vàng cũng từng suy tính, bình thường con cháu áo lụa quần là chỉ lo hưởng lạc, làm sao biết tân hoàng ra chiêu này, cũng chỉ có thể nước tới chân mới nhảy dự thi, Nghê Ngạo Lam đã có tri thức vững vàng, những người khác sao có thể tránh được.

“Ngạo Lam, con khiến cha có chút mong chờ về con đấy, chờ con bước vào Tuyên Chính điện.” Nghê Chính Quân đứng dậy, vỗ vỗ vai nàng.

Nếu nàng thực sự làm quan, ông nhất định hoàn toàn đứng về phía nàng.

Một tuần sau, khoa thi được tổ chức ở các thành thị của Đại Cảnh quốc. Nam Cung Lân vì phòng ngừa người dự thi trước đó hối lộ quan coi thi, nên quy định người dự thi rút thăm tại chỗ, trên đề thi chỉ trình bày vẻn vẹn mỗi chữ Hán, mà quan coi thi thì mấy ngày trước đã bế quan tại trường thi, làm thế, có thể phòng ngừa nhân sĩ có lòng đi cửa sau.

Trở lại, Nam Cung Lân tự mình tuần tra trường thi, hắn rất coi trọng việc báo tên trăm quna coi thi, vừa đi chuyến này, mọi người đều hết sức ngạc nhiên, cũng càng nghiêm cẩn xử lý việc này. Phải biết rằng, người cuối cùng duyệt bài chính là hoàng thượng, nếu chọn người có tố chất không tốt, sẽ bị giáng tội, thế là, trăm người, ôm đạo đức của mình chấm bài thi.

Trong ngự thư phòng, tiếng ve kêu từng trận, làn gió từ từ thổi phất qua mặt hồ, mơn trớn nhiều đóa phù dung thanh nhã, lướt qua song cửa sổ, khiến một sợi tóc đen như mực của đế vương trẻ tuổi lay động.

Mái tóc dài buộc lỏng lẻo, lộ ra một cổ lười biếng khoan thai, ngón tay trắng nõn thon dài khẽ đón lấy ót, một tay cầm tấu chương, chữ đen chằng chịt trên tờ giấy trắng kia một đường kéo dài từ chiếc ghế tới sàn nhà.

Kim Phúc bước vào, thấy tình cảnh này, không nhịn được nghĩ sao hoàng thượng xem tấu chương cũng lịch sự tao nhã vậy, trước đó hoàng thượng nhìn chằm chằm cuộn giấy, không kiên nhẫn xem chữ trước bỏ chữ sau, nán lại chưa được vài khắc đã chạy khỏi hậu cung.

Song, hôm nay hoàng thượng đã nán lại bốn canh giờ, không chỉ hôm nay, từ khi hắn lên ngôi đến nay đều như vậy, mấy phi tần trong hậu cung được tiên hoàng chọn để hầu hạ hắn đều bị ghẻ lạnh.

“Khởi bẩm hoàng thượng, bài thi đã tới.” Kim Phúc kéo cuống họng, sau đó cùng một đám nô tài mang từng cuộn giấy Tuyên Thành vào.


“Để một bên đi, chốc nữa trẫm xem.” Con ngươi đen khẽ lườm, trong lúc lơ đãng lộ rất ư thái xinh đẹp, khiến mấy nô tài nhìn mà bên tai đều nóng bừng.

Sau khi chỉ huy hạ nhân đặt cuộn giấy xong, Kim Phúc cẩn thận mở miệng, “Hoàng thượng, Úc phi sai người tới nói, người nhiễm phong hàn nhiều ngày, mong mỏi hoàng thượng tới thăm người.”

“Bảo thái y đi chẩn bệnh cho nàng, yêu cầu trong vòng hai ngày nàng phải hồi phục, bằng không tự đi lãnh phạt.” Khóe môi Nam Cung Lân nhàn nhạt cười lạnh, những phi tần này đúng là rãnh rỗi sinh nông nỗi, hắn có phương pháp trị các nàng, nhìn nhiều thêm, không có cửa đâu.

Đôi mắt đào hoa câu người kia, cho dù ánh mắt sáng ngời lộ ra hàn ý, nhưng cướp đoạt người giống như hoa hồng đỏ tươi vậy.

“Vâng.” Kim Phúc lại nói, “Hoàng thượng, dựa theo ý ngài, đã đi một chuyến tới phủ thừa tướng, Ngô thừa tướng bị bệnh liệt giường, thấy nhân sâm và quyển hí khúc ngài đưa tới, bèn đưa cho nô tài một lá thư xin từ chức, mang về cho ngài.”, cung kính đưa tờ giấy cho chủ tử.

Nam Cung Lân mở ra xem, quả nhiên nằm trong dự liệu của hắn, Ngô thừa tướng cũng là một lão hồ ly, hiểu được hàm ý của tế vật, nhân sinh như hí kịch, nếu tiếp tục ngồi vị trí thừa tướng, có lẽ không bao lâu sau sẽ bị cách chức quan, thay vì như thế, chi bằng thông minh một chút rời đi, cũng lưu lại danh tiếng tốt.

Tiếp đó, khuôn mặt đế vương hớn hở, nhặt bài thi bắt đầu xem. Vừa xem lại mất hai canh giờ.

“Haha…” Nam Cung Lân chuyên chú xem, nhịn không được cười khẽ.

Kim Phúc ở một bên thực sự không hiểu nổi tại sao chủ tử đặc biệt chấp nhất bài thi này, mười mấy bài thi trước đó xem chưa tới nửa nén hương, mà bài thi này lại mất hơn nửa khắc đồng hồ.

“Hoàng thượng, sao cao hứng vậy?” Hắn không nhịn được mở miệng hỏi.


“Người này có quan niệm đặc biệt, hắn nói người vô sinh hẳn phải nộp thuế nặng, về phần những người giàu có thì tùy thu nhập mà giảm thuế.” Ý cười nơi khóe môi Nam Cung Lân càng sâu.

Kim Phúc vừa nghe, chợt cau mày, “Nếu thực sự làm thế, chẳng phải những kẻ đáng thương đều đói chết sao?”

“Không, nhằm có thể tiếp tục sinh tồn, bọn họ sẽ cố gắng tìm bất kỳ chức vụ gì làm, nghĩ cách để bản thân trèo lên.” Ngón tay dài của Nam Cung Lân khẽ gõ mặt án trầm hương,.

“Vậy… nô tài bạo dạn hỏi hoàng thượng, có phải người này được chọn làm trạng nguyên không?”

“Kim Phúc, ngươi nói xem?”

“Nô tài không dám định đoạt, cũng không có quyền định đoạt.”

Nam Cung Lân khẽ cười, lấy bút lông ký tên lên, vừa nói, “Trời cũng giúp trẫm, đây đúng là một cơ hội tốt.”

Khuôn mặt yêu mị như hoa đào của đế vương lộ vẻ đắc ý. Màn trời trở tối, là khởi đầu của một thời đại hưng thịnh khác.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.