Đọc truyện Chước Phù Dung – Chương 75: Hỷ sự
Đại Cảnh quốc, Đại Thanh năm thứ tư.
Khi lá xanh rụng hết rơi trên bùn, trở về lòng đất, tuyên cáo mùa đông đã tới. Núi xa hiu quạnh, nước sông lạnh lẽo thấu xương.
Nhưng nhân dân ở đế đô phồn hoa không cảm thấy chút lạnh lẽo nào của mùa đông, một bầu không khí vui mừng nồng đượm đang bao quanh nơi này.
Bởi vì hôm nay là ngày đương kim thánh thượng lập hậu, cưới nương tử xinh đẹp yêu kiều về cung.
Mọi người truyền tai nhau nói rằng, hoàng hậu giống y đúc Hữu thừa tướng đã chết cách đây ba năm, có lẽ hoàng thượng quá mức yêu thích Hữu thừa tướng, nên gửi gắm tình cảm lên người tiểu mỹ nhân này.
Nói rằng, hoàng hậu là nghĩa muội của quận vương nước láng giềng, để gia tăng quan hệ bang giao giữa hai nước, nên kết quan hệ thông gia.
Nói rằng, dáng vẻ hoàng hậu gần giống Hữu thừa tướng, chỉ có tính tình bất đồng, sở trường khác biệt, cho nên có người nghi thần nghi quỷ suy đoán, Hữu thừa tướng mượn xác hoàn hồn với nữ tử này.
Nói chung, mọi người lưu truyền sôi nổi, nhưng bất kể ra sao, cuối cùng hoàng thượng anh minh của bọn họ đã thành gia, bằng lòng nối dõi tông đường.
>>>>>>>>>>>
Dưỡng Tâm điện.
Đèn lồng đỏ treo cao cao, từng tầng màn trướng đỏ rũ xuống, xuyên qua lụa mỏng, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng một đôi phu thê đang quấn quýt nhau.
“Á… hoàng thượng… chờ chút…” Nghê Ngạo Lam khẽ thở gấp, toàn thân bị đế vương thoát trần như nhộng, chỉ còn sót lại cây trâm tua rua vàng rực và châu ngọc lóa mắt trên tóc.
Lúc này, nàng đưa lưng về phía Nam Cung Lân, nhảy qua ngồi trên nửa người dưới của hắn, dâm huyệt mút chặt côn th*t thô to, hai tay nhỏ bé mềm mại chống trên bắp đùi cường tráng của hắn.
Hoàng thượng nằm đó, mông liên tục đung đưa lên xuống, cắm ra rút vào lỗ nhỏ ướt át.
Nghe nàng nói hết mấy lần muốn hắn đợi một chút, hắn dứt khoát ngồi dậy, lồng ngược dán vào lưng ngọc của nàng, hai tay vốn kiềm vòng eo nhỏ nhắn của nàng đổi thành sờ nắn hai phong nhũ.
“Nương tử, đợi cái gì? Trẫm đã đợi từ đêm qua đến hôm nay rồi, đợi thêm nữa sẽ đói hỏng mất.” Hơi thở nóng rực của Nam Cung Lân phả lên cần cổ nhạy cảm của nàng, há mồm mổ hôn.
Đều tại tục lệ truyền thống chết tiệt đó, khiến Nghê Chính Quân trước nay rất dễ nói chuyện lúc này lại kiên trì tới cùng, yêu cầu con gái trước hôm lấy chồng phải ở trong phủ, không thể cùng phòng với tân lang.
Tối qua hắn ngủ một mình trên long sàng, không có tiểu mỹ nhân mềm mại ôm, rất là uất ức, lại không được bày sắc mặt thiên tử, không thể cò kè mặc cả với nhạc phụ đại nhân, hơn nửa đêm hắn đành tắm nước lạnh.
“Ưm… còn chưa uống… rượu hợp cẩn… a… còn phải ưm ưm ăn táo ngọt… con đàn cháu đống…” Nghê Ngạo Lam đứt quãng nói một câu, cảm giác tê dại từ bụng dưới bắt đầu tăng vọt, khiến nàng kiềm lòng không đặng vặn vẹo mông, thịt mềm chậm rãi cọ xát côn th*t cứng rắn.
Một khắc trước, nàng còn đội mũ phượng đỏ tươi, che khăn voan đỏ thẫm, ngồi ngay ngắn trên long sàng. Sau đó đế vương hùng hùng hổ hổ bước vào, xốc khăn đội đầu lên, liền ôm nàng hôn. Nàng bị hôn đến đầu óc choáng váng, sau khi tiếng vang thưa thớt dần, nàng mới phát hiện mình bị lột sạch.
Nàng còn chưa kịp phản ứng, hắn đã gọn gàng cởi trần như nhộng, kéo nàng ngồi lên, côn th*t cứ thế thẳng tắp cắm vào tiểu huyệt.
“A, trẫm bị nàng mê hoặc tới mất hồn, quên mất điều này.” Tiệc tối ngồi trên long ỷ, Nam Cung Lân toàn nghĩ tới thời khắc đêm xuân, làm sao phóng túng làm tiểu mỹ nhân. Vất vả lắm mới nhịn đến thời gian gần đúng, hắn bỏ mặc văn võ bá quan, không thèm xoay đầu lại đi thẳng tới Dưỡng Tâm điện.
Nhất thời Nghê Ngạo Lam không còn gì để nói, chuyện quan trọng như vậy còn quên được, nàng cũng không biết nên tức giận hay vui vẻ đây. May mà có nương ân cần chỉ bảo, nàng mới không quên.
Rút côn th*t ra, Nam Cung Lân nói, “Bảo bối xoay người đối mặt với ta nào.”, nhìn cặp mông trắng nõn đó, hắn giơ tay vỗ nhẹ.
Thiên hạ nghe lời xoay người lại, lần nữa bò lên đùi hắn, chủ động nhét long căn vào thịt huyệt, hai tay vòng qua gáy hắn.
Bàn tay to nắm cái mông tròn của nàng, Nam Cung Lân bước xuống long sàng, vừa đi vừa cắm vào tiểu huyệt ướt đẫm, d*m thủy bị chen phun lên bắp đùi và túi ngọc của hắn, còn nhỏ giọt xuống gạch men sứ, “Chậc, sao ướt vậy? Mới một ngày không làm nàng, nàng đã thèm thế rồi.”
“A… a ưm… hoàng thượng… ưm xấu xa…” Đôi chân dài của Nghê Ngạo Lam kẹp chặt hông hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi trên vai hắn, nũng nịu kháng nghị.
“Tiểu lẳng lơ, nàng thích trẫm xấu xa mà.” Nam nhân cười to đáp, mông lại thẳng tiến vài cái, đâm đến mức nàng dâm đãng kêu liên tục.
Khoảng cách ngắn ngủi vừa đi vừa ngừng, một lúc lâu mới tới trước bàn tròn.
Nam Cung Lân ngồi xuống, bàn tay to cầm hai chén rượu, hai người đan tay vào nhau, uống một hơi cạn sạch. Sau đó Nghê Ngạo Lam vươn tay lấy bánh, hắn lại bắt đầu không an phận đong đưa eo, rút ra cắm vào nộn huyệt.
“Ưm a… hoàng thượng… ăn trước đã…” Nàng đặt bánh lên môi hắn, ai ngờ hắn không há miệng, lại yêu cầu, “Dùng miệng đút trẫm đi.”
Làm theo ý hắn, nàng cắn bánh để sát miệng hắn, hắn mở miệng cắn mỹ thực vào, tiện thể mút môi hồng của nàng, chia sẻ hương vị ngọt ngào với nàng.
Kế đó, Nam Cung Lân nuốt bánh, lập tức ôm nàng nằm trên bàn, mái tóc dài rơi xuống thảm, giơ một chân ngọc của nàng lên, để nàng nghiêng người, côn th*t to cắm vào cơ thể nàng.
Bộ ngực sữa mềm mại rũ xuống, tạo nên khe rãnh sâu giữa hai vú, mười ngón tay Nghê Ngạo Lam túm tấm thảm, cảm thấy đường mòn chật hẹp bị hắn nóng bỏng chọc, côn th*t tiến tới phía trước đâm vách tường non nớt, kích thích tăng vọt.
“Đúng là sinh ra để giày vò trẫm… sao lại chật thế này… hửm?” Trên khuôn mặt Nam Cung Lân nhuộm đầy tình dục, khiến dung mạo vốn diễm lệ càng thêm yêu mị, chỉ một ánh nhìn cũng khiến người ta mất hồn đắm chìm trong hắn.
“Ưm… hoàng thượng… thích không?” Nàng nũng nịu hỏi, giơ tay lên, đầu ngón tay gảy một điểm đỏ trên lồng ngực hắn, ném khóe mắt xinh đẹp lẳng lơ.
Người yêu quyến rũ mình như vậy, sao Nam Cung Lân có thể chống đỡ nổi, chợt hung ác đâm, nhiều lần rút hơn phân nửa nam vật, lại cắm toàn bộ đến tận cùng, “Sao không thích… ưm… còn yêu thích không buông tay đấy…”
Nghê Ngạo Lam bị nam nhân tà ác khống chế như thế, một tay bấm cánh tay hắn, tạo ra từng vệt đỏ. Nàng nâng eo, mông lên, cố hết sức tiếp nhận sự xâm nhập của hắn.
“A a… hoàng thượng… sảng khoái quá ưm…” Nàng lớn tiếng phóng túng kêu.
Hoa tâm dưới sự kích thích của côn th*t, ứa d*m thủy tanh ngọt, kết hợp với việc hắn điên cuồng chọc vào thịt huyệt, phát sinh tiếng nước xì xèo, mà túi ngọc lắc lư dán lên cặp mông non nớt của nàng, kích thích phát ra tiếng vỗ bạch bạch.
Mới bị làm không bao lâu, Nghê Ngạo Lam mẫn cảm đã mất hồn đạt cao trào, khóc thét lên, “Hoàng thượng! Hoàng thượng! Á… thoải mái quá…”, mật thủy phun ra, khiến nơi giao hợp lầy lội một mảng.
Bị dâm huyệt đạt cao trào kẹp chặt, Nam Cung Lân gầm nhẹ một tiếng, bàn tay to kiềm vòng eo nhỏ nhắn của nàng, mãnh liệt xỏ xuyên tiểu huyệt, sau mấy lần hung ác, xương sống và thắt lưng chợt tê rần, dịch trắng phun vào cơ thể nàng.
Rũ mắt xuống nhìn thiên hạ yêu kiểu thở hổn hển, giọt nước mắt trong suốt còn đọng trên lông mi dài, dáng vẻ bị người ta chà đạp cực kỳ đáng thương khiến dục vọng trong cơ thể đế vương lại trỗi dậy.
Nam Cung Lân động thủ gác hai chân dài của nàng lên vai, còn côn th*t trong tiểu huyệt hơn mềm nhũn lại hung bạo cứng rắn, chọc Nghê Ngạo Lam kinh hô, “Hoàng thượng, nghỉ ngơi tí… được không? Xin huynh đó…”
“Nhưng dâm huyệt này của nàng lại hại trẫm cứng nữa rồi, còn muốn không cho? Trẫm tới là được, nàng chỉ cần nằm đo.” Hắn cứng rắn túm hai chân đá loạn của nàng, lập tức đong đưa thắt lưng, cảm giác tiểu huyệt ướt át không ngớt, trắng mịn lại nhỏ chặt, căn bản là lẳng lơ không tưởng tượng nổi.
Vừa nãy hắn bắn hàng loạt tinh thủy vào trong huyệt, lúc này lại bị côn th*t của hắn lấp kín chặt chẽ, tiểu phúc trướng lên, trong lúc đâm, cảm giác tê dại truyền ra, khiến nàng kêu oa oa.
Trong đêm tân hôn của Hoàng thượng Đại Cảnh quốc, hoàng hậu xinh đẹp bị ép buộc đạt cao trào lần nữa, dục hỏa lại điên cuồng thiêu đốt, tới tới lui lui không biết bao nhiêu lần, sau đó hoàng hậu cũng yếu ớt mơ màng ngất đi.
Canh giữ ngoài điện, Kim Phúc đã nghe tiếng gầm phóng túng tới hơn nửa đêm, nghĩ, hoàng hậu nương nương, ngài giúp hoàng thượng bổ thận căn bản là tự giết chết mình, bất quá hoàng thượng cũng quá dũng mãnh rồi… Đây là tiết tấu chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu nhỉ?
Đương nhiên, Kim Phúc không dám nguyền rủa chủ tử chết sớm, Đại Cảnh quốc còn phải dựa vào chủ tử đấy.
>>>>>>>>>>>>
Hai năm sau.
Xuân ý ấm áp, chồi non xanh biếc nảy mầm, ứng với đời sao của quân vương Đại Cảnh quốc đã tới.
Trong hai năm làm hoàng hậu, Nghê Ngạo Lâm dốc lòng điều dưỡng thân thể của mình, vì ngự y chẩn đoán nàng còn nhỏ đã uống thuốc câm, để lại di chứng, hơn nữa về sau thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, nên nền tảng hơi yếu ớt.
Cuối cùng, dưới sự điều dưỡng, nàng có long chủn, một tháng trước bình an sinh hạ long tử, tên là Nam Cung Ngật. Hy vọng con có thể có tâm trí mạnh mẽ, sừng sững không dao động, bất kể thế nào cũng có thể thong dong ứng phó.
Đế vương vừa xử lý xong quốc chính, lập tức trở lại Dưỡng Tâm điện, ôm ái thê muốn lên giường ân ái một phen, lại không ngờ Kim Phúc giết tới, nói rằng, thái tử khóc liên tục, cần bú sữa.
Nghê Ngạo Lam thương con, cơ bản vẫn hi vọng con có thể uống sữa của mình, ngay sau đó muốn vứt bỏ hoàng thượng, đi cho con bú.
Ai ngờ, đế vương cáu kỉnh kéo hoàng hậu trở về long sàng, hướng ra ngoài gào thét, “Kim Phúc, đi gọi nhũ mẫu cho ăn, đêm nay bất kỳ kẻ nào cũng không được quấy rầy trẫm!”
Người bị đè trên giường chớp chớp mắt vô tội, nói, “Hoàng thượng… Ngật nhi nó…”
“Nó nó cái gì! Trẫm đã tìm mấy nhũ mẫu cho nó, nó tự giải quyết việc bú sữa cho tốt, về phần nàng, người nàng nên nuôi là trẫm!” Nam Cung Lân cường ngạnh trả lời, kéo xiêm y nàng, hai bàn tay nắm cặp vú đầy đặn bắt đầu mút.
Ba tháng đầu mang thai, Nam Cung Lân căn bản không dám chạm vào Nghê Ngạo Lam, chỉ có thể tự mình giải quyết. Qua ba tháng, cho dù có hoan ái cũng không thể tận hứng, sau khi sinh xong ở cữ, hắn chỉ có thể dực vào việc tắm nước lạnh hoặc dùng hai tay, nín nhịn đến mức sắp phát rồ.
Lần này, đây là ngày đầu tiên sau khi Nghê Ngạo Lam kết thúc tháng ở cữ, hắn không thể nhịn nổi việc con trai lại đoạt thức ăn với hắn.
“Ưm… hoàng thượng… lời này xấu hổ lắm… á…” Tiểu mỹ nhân khẽ cười, mười ngón tay luồn vào mái tóc đen của hắn, càng dán khuôn mặt lên bộ ngực sữa của mình.
“Xấu hổ cái gì? Vốn để cho trẫm hút mà!” Nam Cung Lân bá đạo nói, môi lưỡi và hai tay bận rộn âu yếm thân thể mềm mại, “Hôm nay phải làm tới mức nàng phóng túng kêu liên tục, không rảnh nghĩ đến Ngật nhi!”
“A… hoàng thượng…”
Dưỡng Tâm điện tràn đầy yêu thương triền miên, đôi bích nhân cuồn cuộn trong bể dục, đổ mồ hôi nhễ nhại.
Hỏi Kim Phúc, rốt cuộc hoàng hậu nương nương sinh con là chuyện tốt hay xấu, hắn chỉ biết mở hai tay ra, việc của chủ tử nhà hắn đúng là khó mà nói. Chỉ có thể nói rằng, hoàng thượng, trong lúc ngài không thể chạm vào hoàng hậu nương nương, đừng đen mặt lại để nô tài xem, cũng đừng ai oán nhìn nô tài, nô tài không phải kẻ khởi xướng đâu hu hu hu!
Hết