Chước Phù Dung

Chương 36: Kẽ hở


Đọc truyện Chước Phù Dung – Chương 36: Kẽ hở

Hồ nước nóng đối với nàng mà nói là một nơi cực kỳ nguy hiểm, thứ nhất, nàng không thể cởi quần áo, thứ hai, nếu như nàng xuống nước thì cao vàng nghệ sẽ bị nước nóng hòa tan, không che giấu được hình dạng thực sự của nàng nữa.

Nhưng ý chỉ của Thánh thượng, Nghê Ngạo Lam không thể nào từ chối, chỉ có thể đi tới đâu hay tới đó.

Lẽ nào… Hoàng thượng đã hoài nghi thân phận của nàng rồi sao? Nhưng mấy ngày nay ở chung, hắn đều nghe theo lời nàng nói, cũng không đề cập tới việc muốn đồng thời gặp mặt Nghê Ngạo Lam và Nghê Hiểu Lam, xác suất bị phát hiện không lớn lắm.

Mang theo dấu chấm hỏi to đùng trong đầu, nàng đi tới hồ nước nóng, Kim Phúc và Tiểu Duệ Tử đứng lại bên ngoài canh cửa, chỉ một mình nàng tiến vào trong.

Khói trắng lượn lờ như tơ lựa mỏng mờ ảo, xanh tươi che lấp màn trời, từng tia sáng xuyên qua khe hở lọt vào bên trong tấm tơ lụa ấy, nhưng không có vẻ oi bức, trái lại còn cảm giác mát mẻ thoải mái.

Hồ nước nóng này vốn là một hồ tắm lộ thien, nhưng tân hoàng không thích phong cách đơn giản như vậy, một chút điểm tâm nhấn cũng không có, liền cho trồng thêm những cây tán rộng, xung quanh cành lá xum suê san sát, so với trước kia đã bớt trống trải hơn rất nhiều.

Nghê Ngạo Lam bước đến bên cạnh ao, liền trông thấy tuyệt sắc Thiên tử đang ngồi dựa vào cạnh ao, nửa người dưới ngâm dưới hồ nước nóng, một cung nữ đang kính cẩn quỳ một chân, xoa nắn bờ vai của hắn.

Đầu quả tim run lên, nàng đột nhiên rất muốn hất bay hai bàn tay đang ở trên vai thiếu niên, sau khi vỗ vỗ hai gò má, nàng đến gần, thỉnh an Hoàng thượng.

Nhưng mà, hắn cái gì cũng không nói, chỉ khẽ đáp một tiếng, miệng phát ra vài tiếng rên rỉ lười biếng, trêu chọc cung nữ đỏ ửng cả mặt, cảnh tượng này nàng đều trông thấy rõ ràng.


“Hoàng thượng, để vi thân giúp ngươi xoa bóp.” Nghê Ngạo Lam không chịu đựng được vị chua bốc lên trong ngực. Kỳ thực, trên lý trí nàng rất rõ ràng mình không nên để tâm tình buồn bực này chi phối, nhưng về tình cảm thì vẫn luôn nhắc nhở nàng, nam nhân này là của nàng.

Nam Cung Lân nghe vậy, liền vẫy lui cung nữ để Nghê Ngạo Lam bắt tay tiếp tục xoa bóp bắp thịt của hắn.

“Ái khanh, trẫm muốn tìm khanh và Hiểu Lam cùng dùng bữa, muốn xem huynh muội song sinh hai người lớn lên giống nhau thế nào.” Hắn nhắm mắt, cảm thụ bàn tay nhỏ nhắn mềm mại đang xoa nắn trên da thịt của hắn.

Trước đây hắn đã cảm thấy vóc người và bàn tay của Nghê Ngạo Lam đều đặc biệt nhỏ, còn nghĩ đó là do thiếu niên vẫn chưa phát dục xong, nhưng không ngờ nàng lại là thân nữ nhi.

“Không được… A a… Ý của vi thần là, Hoàng thượng đều gặp hai huynh muội chúng thần, sao còn muốn cùng nhau gặp mặt nữa chứ?” Nghê Ngạo Lam có chút cứng nhắc trả lời.

Đế vương nói như vậy với nàng đơn giản chỉ là một thử thách, trong thời gian ngắn nàng đi nơi nào tìm một người giống y hệt nàng, hoặc là tìm một người dịch dung thành Hiểu Lam chứ, nguy hiểm quá lớn, chỉ sơ ý một chút, sẽ bị hoài nghi ngay lập tức.

“Nói cũng đúng.” Nam Cung Lân cười khẽ, “Ái khanh, lần trước trẫm đưa khanh ‘bản đồ phân bố quân lực Đế đô’, trẫm muốn sửa lại vài chỗ, lát nữa khanh hãy đưa lại cho trẫm xem.”

Nghe thấy Hoàng thượng không tiếp tục đề cập tới chuyện hai huynh muội bọn họ nữa, Nghê Ngạo Lam mới buông xuống căng thẳng trong lòng, khàn giọng mở miệng: “Bẩm Hoàng thượng, bản đồ kia vi thần đã đem về để trong phòng ngủ tại Nghê phủ rồi.”

“Sao lại cất ở Nghê phủ? Trẫm cho rằng khanh phải để ở Vân Xương hiên chứ.”


“Vi thần muốn trước khi ngủ sẽ nghiên cứu một số vấn đề, nên đem về phủ, nhưng đã quên mang trả lại.”

Nghê Ngạo Lam cắn cắn môi, nàng bận bịu nên đã quên mất chuyện này, cũng đã khá lâu rồi, chẳng trách Hoàng thượng truy hỏi, xem ra ngày mai phải đưa lại cho hắn thôi.

Nàng hoàn toàn không phát giác kẽ hở trong lời nói của mình đã bị Thiên tử Đại Cảnh quốc nghe được rõ rõ ràng ràng.

Lời nói này tương đương với thừa nhận phòng của Nghê Ngạo Lam và Nghê Hiểu Lam là cùng một phòng. Dù có là huynh muội thân thiết đến thế nào, cũng không có khả năng lớn như vậy rồi mà hai người vẫn ngủ chung một phòng, mà ở Nghê phủ thì càng không thể, lấy tư tưởng của Nghê Chính Quân, nam nữ là có khác biệt.

“Không sao.” Nam Cung Lân xoay người, cười nhìn Nghe Ngạo Lam, nói tiếp: “Ái khanh cũng xuống đây nào, cùng trẫm hưởng thụ hồ nước nóng này.”

Nhìn gò má trắng nõn của đế vương vì ngâm nước nóng mà trở nên ửng hồng, mái tóc đen dài xõa tung tản ra trong làn nước trong suốt, giọt nước đọng lại trên từng cơ bắp mạnh mẽ rồi lăn dài xuống dưới, hấp dẫn khiến người xem không kìm được muốn chạm vào.

Nàng sửng sốt một chút, không được tự nhiên dời anh mắt đi chỗ khác, con người khẽ cúi xuống, đáp lại “Hoàng thượng, giữa hè khô nóng, vi thần sợ ngâm nước nóng sẽ bị ngất mất.”

“Vậy ngâm hồ nước bên kia thì sao? Sẽ giải nhiệt thư giãn rất tốt.”

“Không… không cần, vi thần vẫn nen chờ ở bên cạnh hồ thì hơn.”


“Lẽ nào ái khanh thẹn thùng? Cũng là thân nam tử, có gì mà ngượng ngùng chứ, khanh yên tâm là cởi y phục xuống nước, trẫm cũng sẽ không ăn khanh đâu.” Nam Cung Lân gối hai má lên cánh tay, nằm nhoài người trên nền gạch bên bờ hồ, ngước mắt nhìn về phía nàng.

Hừ, sẽ không ăn nàng, nhưng sẽ gặm nàng đó. Nghê Ngạo Lam nói thầm trong lòng, nhưng ngoài miệng lại nói “Tạ Hoàng thượng lo lắng, vi thần chẳng qua là cảm thấy phiền phức thôi.”

Nam Cung Lân trầm mặc giây lát, hai cánh môi đã ửng hồng lại mở ra “Ái khanh, khanh không có chuyện gì muốn nói với trẫm hay sao?”

Lần này thật sự đã dọa Nghê Ngạo Lam hoảng hốt.

Con ngươi đen sắc bén như dao nhìn chằm chằm vào nàng, hầu như muốn xé toạt nàng ra, lột đi vỏ ngoài, nàng cố gắng cưỡng chế nhịp tim đang đập thình thịch của mình, “Hoàng thượng sao lại hỏi như vậy? Vi thần không có bất kỳ chuyện gì giấu giếm người.”

Tốt lắm! Hắn vốn định cho nàng cơ hội thú nhận, nhưng nàng vẫn cứ mạnh miệng không chịu thừa nhận.

Tại sao lại muốn gạt hắn? Hắn không hiểu, nghĩ tới đau cả đầu cũng không hiểu.

Rõ ràng nàng yêu thích hắn, giữa bọn họ đã làm qua vô số cử chỉ thân mật, nhưng nàng lại có thể tiêu sái xoay người, không thèm để ý hắn, trong lòng nàng rốt cuộc có hắn hay không?

Đáy mắt mang theo tia tức giận, Nam Cung Lân khẽ nhếch môi, yêu cầu “Trẫm muốn đứng lên, ái khanh hãy tới đây đỡ trẫm.”

Bị nhìn đến sống lưng lạnh toát Nghê Ngạo Lam thầm vui mừng vì có thể tránh được một kiếp, không chút suy nghĩ liền đưa tay nắm lấy bàn tay của Đế vuong, trên tay truyền đến một lực kéo, không tới một giây nàng đã rơi vào trong dòng nước ấm áp.


“A… khụ khụ…” Nàng nổi lên mặt nước, đối diện với Thiên tử mỹ lệ, vẻ mặt hắn vẫn rất thản nhiên, một chút hoang mang đều không có, hắn chậm rãi nói “Ái khanh, vừa rồi trẫm dùng sức hơi quá, khanh té có sao hay không?”

Hắn là cố ý?!

Một cơn ớn lạnh từ lòng bàn chân vọt lên, Nghê Ngạo Lam hết mở lại khép miệng, không biết nên nói cái gì, bởi vì nàng rất xác định bản thân mình lúc này đã không còn chỗ trốn rồi.

“Sao không nói lời nào? Khanh không phải Hiểu Lam, không phải người câm đấy chứ? Có điều nếu khanh muốn làm Hiểu Lam, trẫm cũng không ngại chơi với khanh đâu.”

“Hoàng thượng… Ngài nói gì vi thần không hiểu, vi thần che giấu dung mạo cũng vì sợ trêu hoa ghẹo nguyệt, ngài nghĩ xem nếu vi thần giống y đúc Hiểu Lam lại không che giấu gì, vậy chẳng phải sẽ trêu chọc mấy kẻ phong lưu tới quấy rối hay sao?” Nghê Ngạo Lam quyết định giả ngu đến cùng, những lời này nàng đã sớm nghĩ ra, lúc này vừa vặn có thể dùng nó làm cái cớ.

“Không hiểu? Trẫm muốn khanh cởi giày cho trẫm xem chân phải của khanh thế nào?” Nam Cung Lân nheo lại đôi mắt đen, tức giận vì nàng vẫn cứng đầu không chịu thừa nhận, lúc này vẫn còn muốn phủi sạch tất cả, cho nên phải hạ một liều thuốc mạnh hơn mới được.

Nghê Ngạo Lam lắc đầu, khủng hoảng lùi về phía sau.

Hồng ấn…

Như vậy chính là thừa nhận bản thân là Nghê Hiểu Lam, nàng từng nói với hắn ấn ký này chỉ có muội muội mới có, ca ca không có, thực sự là ngu ngốc mà, lúc trước đáng lẽ không nên nói như thế.

“Ái khanh, trẫm nên gọi khanh là Nghê Ngạo Lam hay là Nghê Hiểu Lam đây?” Nam Cung Lân cười hỏi, lại như con sư tử tao nhã kiêu ngạo từng bước áp sát thỏ trắng nhỏ kinh hãi nhu nhược.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.