Đọc truyện Chước Phù Dung – Chương 1: Đột biến
Bên hồ, trên cành cây thường xanh cao to, đóa hoa tuyết trắng mọc thành bụi, tỏa ra từng đợt thơm ngát. Tán hoa tinh khiết theo gió run rẩy, chút hồng ấn ở giữa tựa như mai đỏ xinh đẹp động lòng người.
Càng xinh đẹp, càng độc.
Thiếu nữ quỳ xuống ruộng đất tơi xốp, đầu ngón tay vê hoa mướp sát rơi trên mặt đất, đôi môi hé mở, ngậm từng đóa từng đóa hoa nhỏ héo tàn.
Mỗi một đóa cũng khiến nàng đầm đìa mồ hôi lạnh, hơi thở dần dần mong manh[1].
[1] Cây mướp sát có độc.
Con ngươi long lanh trong veo nhìn hoa tàn đầy đất, nàng nghĩ, cả đời này đều giống như bọn chúng, rốt cuộc chỉ có thể bay khắp nơi, mặc cho người ta chà đạp.
Song, cho dù là chết, cũng không tổn hại thắt lưng, rất thẳng lưng, cho đến một khắc cuối cùng vẫn giữ được tôn nghiêm.
Sợi tóc lay động theo gió, nước da tái nhợt làm tôn thêm bóng mờ dưới hàng mi dài, giống như bướm đen đang đậu, lộ ra vẻ đau thương nồng đượm, nhân vật trước mắt trở nên hư vô mờ ảo.
“Đáng tiếc cho túi da đáng tiếc này, nếu có thể vui đùa một chút thì tốt quá.” Đôi mắt của hai tên hán tử cường tráng tràn ngập sắc dục. lại không dám thực hiện hành vi, sợ bản thân rước lấy tai họa, chỉ dám nhìn chằm chằm sinh mạng nàng đang trôi qua từ từ.
Theo tập tục xưa lưu truyền, song sinh ắt mang tới đại hung, khuôn mặt tương đồng, một trong số đó là yêu ma ký thai, sau cùng cả hai chết yểu, đồng hương và gia tộc sẽ rước lấy tai họa.
Nhiều năm về trước, một trong cặp song sinh đã chết sớm, để lại nàng sống tạm trên thế gian này, hôm nay cũng bị ép bước lên con đường Hoàng Tuyền.
Nhắm mắt lại, chút độc theo máu lan tỏa khắp người, thần kinh nóng rực giống như bị lửa thiêu đốt, mở miệng lại không thể phát ra lời nào, chỉ vì giọng nói của nàng đã hỏng mất.
Nương, ngài từng nói, trên đời này đều có nhân quả, thiện nhân ắt có thiện quả, tại sao nữ nhi an phận làm người nhưng vẫn rơi vào kết cục thê lương, lẽ nào nhân của kiếp trước, kiếp này chịu?
Vậy chỉ mong, kiếp này gieo quả tốt, kiếp sau có thể để nữ nhi chết già.
Ngay cả sức lực chống đỡ cũng không còn, nàng yếu ớt nằm sấp, ý thức hỗn loạn, khóe môi lại hơi nhếch lên. Cuối cùng sau nhiều năm như vậy, nàng có thể gặp lại nương và muội muội ruột rồi, đúng không? Khoang mũi tràn ngập hương cỏ tươi, giống như trở lại lúc còn bé, nương luôn tự tay làm bếp, rửa tay nấu canh giao cho nàng và muội muội, nàng nhào tới túm y phục thanh lịch của nương, vải vóc nhiều mùi bùn đất.
Hán tử cường tráng nhấc chân lên đá đá thân thể nữ tử, tiện đà ngồi xổm xuống, ngón tay đặt ngay nhân trung nàng kiểm tra, sau khi xác nhận không còn thở nữa, mới yên tâm cười nói, “Thủ đoạn này rất cao minh, quan phủ chỉ có thể phán tự sát”.
Đại Cảnh quốc trải qua bao đời đế vương trị vì, tình hình quốc gia phát triển rất thịnh.
Thời gian cực thịnh, khởi nguôn của suy bại, các đời thịnh suy tồn vong, đều để lại vết tích, người không thể không cảnh giác. Đây là lão hoàng đế khai quốc để cho con cháu, có lẽ người thống trị thứ năm sống an nhàn và hèn yếu, triều thần mỗi người chia bè kết phái, tham ô dần dần phổ biến, thanh quan ai cũng cáo lão hồi hương, hoặc sinh tồn giữ kẽ hở phe phái.
Chính Nguyên năm 28, Tiêu phủ.
Năm cũ này trôi qua hòa thuận vui vẻ, nghênh đón năm mới. Nghê Hoàn Nhi ưỡn bụng to, Tiêu Sùng Việt dìu thê tử dạo bước trong vườn hoa, nàng không sợ khí trời se lạnh của mùa đông, chỉ vì sự ấm áp trong mắt trượng phu đã hòa tan băng tuyết bốn bề.
Đột nhiên, mi tâm Nghê Hoàn Nhi nhíu chặt, từng đợt co rút dồn dập mãnh liệt ở hạ thân truyền tới, giữa hai chân chảy một dòng máu nổi bật, trên làn váy trắng ngần nở rất nhiều hoa đỏ.
Tiêu Sùng Việt vội vàng bế nàng lên, kêu hạ nhân tìm bà đỡ.
Nhất thời, Tiêu phủ bắt đầu bận rộn. Nhìn từng chậu nước nóng được đưa vào phòng, nghe tiếng kêu khiến người ta run rẩy, hắn trấn giữ ngoài cửa từ ban ngày tới ban đêm.
Khi tiếng khóc trẻ sơ sinh vang lên xé toạc chân trời, tảng đá trong lòng Tiêu Sùng Việt buông xuống, chạy vào phòng.
Giọng bà đỡ run rẩy, sợ hãi bảo là song sinh nữ, khiến hắn rất khiếp sợ, tập tục xưa viết sonh sinh mang đại hung, lập tức muốn đưa hai đứa trẻ đi, lại bị Nghê Hoàn Nhi khóc lóc cầu xin.
Tiêu Sùng Việt nể tình, một ngày vợ chồng trăm năm ân nghĩa, cuối cùng coi như thôi. Nhưng, đêm đó cũng là lần cuối cùng hắn bước vào khuê phòng Nghê Hoàn Nhi.
Hai bóng dáng Kiêm Điệp[2] vĩnh viễn không còn, một buổi sang trở thành hạ đường thê[3]. Phu quân xoay người đón người mới, người cũ lệ rơi trông giữ khuê phòng trống rỗng.
[2] Kiêm Điệp: Truyền thuyết cổ đại có nhắc tới một loài chim tên là Kiêm Điệp, con trống có cánh trái, con mái có cánh phải, phải sát cánh mới có thể bay, ví von vợ chồng tình cảm vợ chồng sâu nặng, ân ái vĩnh hằng.
[3] Hạ đường thê: người vợ bị chồng vứt bỏ.
Bọn người hầu đương nhiên theo đương gia chủ tử, nếu Tiêu lão gia vứt bỏ Nghê Hoàn Nhi như giày rách, vậy là hết sức nịnh bợ nhị phòng Đỗ thị. Đỗ thị xuất thân từ thương nhân, biết chữ lại có thể quản gia, đặc biệt trong vòng hai năm sinh một nam một nữ, Tiêu Sùng Việt càng sủng ái ả hơn, cẩm y ngọc thực, che chở mẫu tử ba người trăm bề.
Trái lại bên Nghê Hoàn Nhi cơm canh đạm bạc, quả thực còn không bằng hạ nhân. Nàng không nói với ai, nhưng hai nữ nhi biết mẹ ruột lúc nào cũng nhìn về phía hoa viên nơi cha ruột ở, giữa chân mày luôn ưu sầu không ngớt.
Chính Nguyên năm 33. Năm đó trời đông giá rét, ôn dịch kéo đến khẩn cấp và mãnh liệt, Nghê Hoàn Nhi bất hạnh bị nhiễm, chưa tới ba ngày đã bệnh đến mức gầy như que củi, hơn nữa Đỗ thị không cho đại phu đến xem, ngày thứ tư bèn rời khỏi nhân gian.
Tiêu phủ vội vã làm hậu sự cho Nghê Hoàn Nhi, nói là tang sự, nhưng từ trên xuống dưới ngoại trừ đôi song sinh nữ, không người nào có nét mặt đau thương. Qua mấy ngày, Đỗ thị danh chính ngôn thuận được thăng làm chính thất.
Trải qua một năm lớn, Tiêu Sùng Việt càng thăng quan tiến chức, ngồi ở vị trí Binh Bộ Thị Lang, tuy là thứ quan, nhưng năm năm qua cuối cùng cũng đứng đầu, càng khiến hắn cảm thấy là do Đỗ thị làm chính thê.
Trượng phu thăng chức, Đỗ thị nở mày nở mặt, thừa dịp này nhắc tới cặp song sinh nữ với hắn, muốn đuổi hai đứa bé ra khỏi Tiêu phủ.
Vốn dĩ hắn không mê tín tập tục xưa, nhưng từ khi Đỗ thị làm chính thất, quả thực con đường làm quan trôi chảy hẳn, hắn không muốn chức quan của mình gặp trở ngại, bèn ngầm cho phép việc làm của Đỗ thị.
Hôm nay, bầu trời đen như mực, ánh trăng lánh mặt.
Tiêu Ngạo Lam dắt Tiêu Ngạo Thanh trở về phòng nghỉ ngơi, bưng nước nóng lên làm ấn chân cho muội muội. Tiêu Ngạo Thanh do sinh thiếu tháng nên mắc bệnh nặng, để lại mầm bệnh, thân thể không khỏe mạnh bằng Tiêu Ngạo Lam.
“Tỷ tỷ, mỗi ngày đều bận rộn vì muội, có mệt không?” Cúi đầu nhìn hai tay Tiêu Ngạo Lam ngâm trong nước nóng, da thịt thoáng đỏ ửng, Tiêu Ngạo Thanh thực sự áy náy.
“Sao, Thanh nhi ngoan ngoãn, tỷ tỷ có thể giúp muội làm ấm người là chuyện tốt mà.” Tiêu Ngạo Lam ngẩng đầu mỉm cười.
Trong lúc hai tỷ muội nói chuyện, hai a hoàn xông vào, trong tay cầm chén kiểu, bất chấp đè bé gái xuống, sau khi rót dịch vào miệng các nàng, rồi vội vàng rời đi, vả lại còn lấy ván gỗ vắt ngang cửa phòng.
Các nàng cảm thấy cổ họng như thiêu đốt, đau đớn đến mức không muốn sống nữa, Tiêu Ngạo Lam chạy tới trước cửa, dùng sức đập ván cửa, lại phát hiện một luồng khói dày đặc bắt đầu bay trong không khí.
Không xong rồi, là lửa!
Tiêu Ngạo Thanh sợ hãi ôm chặt tỷ tỷ, khuôn mặt nhỏ nhắn đều là nước mắt. Tiêu Ngạo Lam an ủi muội muội, tiếp tục đập ván cửa, một lát sau, cửa phòng mở ra, nàng không chút nghĩ ngợi kéo muội muội chạy ra ngoài.
Đại trạch tuy đẹp đẽ nhưng lòng người ác độc.
Trong lòng biết kế mẫu muốn các nàng chết, nói gì cũng không thể tiếp tục ở lại quý phủ, thế là hai người thoát khỏi Tiêu phủ, chạy tới thành Đông.
Đỗ thị nghe hạ nhân báo, sự việc đã làm ổn thỏa, ả cười cười việc này nếu không thành công, thì còn có thể làm gì đây.
Ả lệnh cho a hoàn nhốt hai người trong phòng, phóng hỏa đốt phòng, tránh cho các nàng hô to làm hàng xóm chú ý, còn đặc biệt ép các nàng uống thuốc câm, nếu sang mai có người ngoài có hỏi, thì nói lý do hai người ngủ quá say, không kịp trốn thoát, nên vùi mình trong biển lửa.