Đọc truyện Chứng Vọng Tưởng Của Hoắc Tiên Sinh – Chương 86
Tiết Tiểu Tần còn chưa kịp hoàn hồn, hai mắt mở to nhìn chằm chằm Hoắc Lương. Hoắc Lương không tự chủ được buông tay, dao phẫu thuật leng keng rơi xuống đất. Anh không dám tới gần Tiết Tiểu Tần, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt cô, lúng túng nói: “Anh, anh không phải như vậy…”
Anh luôn kiềm chế không để cho bản thân trở thành người như vậy, nhưng mọi thứ không thể kiểm soát được sau khi Tiết Tiểu Tần bị bắt cóc. Hoắc Lương không ngờ rằng bản thân bộc lộ bản tính ở trước mặt Tiết Tiểu Tần. Trong mắt anh ẩn chưa sự cầu xin nhưng anh không dám nói gì hết, chỉ hoảng sợ và hồi hộp chờ đợi Tiết Tiểu Tần phán quyết.
“Dao! Dao phẫu thuật!!!” Tiết Tiểu Tần chỉ vào dao phẫu thuật nằm trên đất: “Mau nhặt lên!”
Hoắc Lương cúi đầu nhìn xuống theo hướng ngón tay cô, anh thấy Triệu nữ sĩ đang cố gắng muốn cầm lấy con dao, anh giơ chân giẫm lên con dao. Vì vậy, tay của Triệu nữ sĩ chạm vào giày anh, điều này khiến anh chán ghét chau mày.
“Phù ——” Tiết Tiểu Tần thở phào nhẹ nhõm. Nếu nói Hoắc Lương dọa cô sợ thì Triệu nữ sĩ suýt chút nữa cầm lấy dao phẫu thuật hù cô xém chết. Cô khó khăn đỡ bụng đi tới trước mặt Hoắc Lương, sờ sờ bàn tay lãnh lẽo của anh, nhếch môi cười khổ: “Mấy chuyện này để sau này chúng ta tiếp tục tính sổ với bọn họ được chứ? Hình như em… muốn sinh rồi…” Rõ ràng bác sĩ dự đoán còn một tuần nữa mới đến ngày sinh, xem ra hôm nay cô chịu kích thích quá nhiều rồi.
Hoắc Lương lập tức bế Tiết Tiểu Tần lên, vào lúc này, Tiết Tiểu Tần còn quan tâm chuyện khác: “Vậy bọn họ làm sao bây giờ?”
“Cảnh sát sắp đến đây.” Hoắc Lương lạnh nhạt đáp, bước chân vô cùng gấp gáp.
Ai ngờ Tiết Tiểu Tần lại ngừng: “Chờ chút, chờ chút! Anh mau cầm dao phẫu thuật giấu đi! Một lát nữa có người thấy thì làm sao?”
Đến lúc này, cô còn lo nghĩ cho anh.
Ánh mắt Hoắc Lương dịu dạng như nước: “Không sao đâu. Bọn họ sẽ không dám nói lung tung.” Một mình anh tới trước chứng tỏ cảnh sát cũng đã biết và ngầm đồng ý.
Một lần nữa, Tiết Tiểu Tần đã xem thường nhân mạnh của Hoắc tiên sinh nhà cô. Cô liếc nhìn Hoắc Lương, đang định nói chuyện thì bụng quặn đau, khiến cô đổ mồ hôi trán: “Đau…”
“Ngoan.” Hoắc Lương cúi đầu hôn tóc cô, nhanh chân đi ra ngoài. Cách nghĩa trang không xa có mấy chiếc xe cảnh sát đậu ở đó, cảnh sát dẫn đầu vừa thấy Hoắc Lương liền lập tức ân cần hỏi han: “Bác sĩ Hoắc…”
Hoắc Lương không để ý tới anh ta, ôm Tiết Tiểu Tần vào xe mình, vừa khởi động xe vừa nói: “Phần còn lại cậu lo đi.”
Nói xong, Hoắc Lương giẫm chân ga nghênh ngang rời đi.
Anh điên cuồng phóng xe thẳng tới bệnh viện, sản đạo của Tiết Tiểu Tần vừa khéo mở ra mười ngón tay. Khi đẩy cô vào phòng sinh, cả người anh lờ mờ không biết làm sao, anh một mực đứng ở bên ngoài, cũng không đi vào, chỉ khẩn trương nuốt nước miệng, mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng sinh. Nếu không có y tá nhắc nhở anh thông báo về cho người nhà biết tin, chắc chắn anh cũng chả nhớ gọi điện cho ba mẹ Tiết.
Gọi điện thoại xong, Hoắc Lương tiếp tục đứng cứng ngắc, nghe tiếng Tiết Tiểu Tần kêu đau ở bên trong, cả người anh cứng đờ giống như rô bốt, chẳng những không nói nên lời mà ngay cả ánh mắt cũng nhìn thẳng không chớp.
Anh không biết mình đang sợ cái gì. Là sợ bản thân để lộ bộ mặt thật trước mặt Tiết Tiểu Tần hay là sợ cô sinh con phải chịu đau đớn? Thậm chí, Hoắc Lương còn có cảm giác mờ mịt không biết làm sao, nhưng loại mờ mịt này không duy trì được bao lâu. Mặc dù còn một tuần nữa mới đến ngày sinh nhưng trong thời gian mang thai sức khỏe của Tiết Tiểu Tần rất tốt, lúc này sinh con cũng không khó khăn. Không đến một tiếng, cửa phòng sinh đã mở, bác sĩ ôm em bé đi tới trước mặt Hoắc Lương, cười niềm nở: “Bác sĩ Hoắc, chúc mừng anh, bà Hoắc sinh một vị thiên kim. Chúc mừng, chúc mừng!”
Hoắc Lương không thèm nhìn đứa bé, trực tiếp đi thẳng về phía Tiết Tiểu Tần. Tiết Tiểu Tần nhắm hai mắt, có lẽ do mệt mỏi nên cô đã thiếp đi, sắc mặt có chút tái nhợt. Trong lúc mơ mơ màng màng, Tiết Tiểu Tần cảm nhận tay mình bị ai đó nắm, cô cố gắng mở mắt nhìn Hoắc Lương cười một cái, nói chờ cô tỉnh lại sẽ nói chuyện với anh, sau đó liền chìm vào giấc ngủ.
Nếu là bình thường cô không có khả năng ngủ nhanh như vậy nhưng cả ngày hôm nay cô chịu đựng quá nhiều kích thích, đầu tiên là bị bắt cóc, sau đó vỡ nước ối, khiếp sợ nhân đôi khiến cô rất mệt mỏi.
Bác sĩ thấy Hoắc Lương không nhìn em bé, còn nghĩ rằng Hoắc Lương tức giận vì vợ không sinh con trai, muốn khuyên vài câu nhưng không biết nói cái gì. Bởi vì nhìn dáng vẻ ân ái của hai vợ chồng bác sĩ Hoắc không giống bộ dạng trọng nam khinh nữ!
Thật may là lúc này ba mẹ Tiết chạy đến, vừa thấy công chúa nhỏ xinh xắn đáng yêu, ông bà vô cùng kích động. Hoắc Lương đi theo vào phòng bệnh, không có một chút kích động.
Anh ở bên giường Tiết Tiểu Tần trông chừng cô mấy tiếng đồng hồ, chờ cho đến khi Tiết Tiểu Tần thức dậy. Câu nói đầu tiên khi cô tỉnh dậy chính là: “Con gái đâu?” Lúc sinh xong, cô mệt không chịu nổi, chỉ nghe bác sĩ nói là một bé gái, ngay cả mặt con gái cô cũng chưa kịp nhìn đấy nhé.
“Ở đây nè.” Mẹ Tiết ôm tiểu bảo bối lắc lư, Tiết Tiểu Tần kêu Hoắc Lương giúp cô nâng giường lên, sau đó giơ tay đòi: “Con muốn ôm! Con muốn ôm!”
Mẹ Tiết cẩn thận đặt đứa bé vào khuỷu tay Tiết Tiểu Tần. Lần đầu tiên, Tiết Tiểu Tần cảm nhận được tình thương của mẹ như dòng nước chảy không bao giờ dứt, cô nhìn con gái mình mà nghĩ con bé xinh phết, không nhịn được hôn lên khuôn mặt tròn vo, nhỏ nhắn của bé, hốc mắt cô cay cay, suýt chút rơi lệ.
Bé còn đang ngủ, ngũ quan chưa nảy nở nhưng trắng trẻo mịn màn, vừa nhìn liền biết rất khỏe mạnh, cả người trắng nõn như trứng gà luộc, không có một chút nếp nhăn sơ sinh.
Tuy rằng Tiết Tiểu Tần rất thích con gái nhưng cô vẫn lập tức giao con cho mẹ Tiết trông, sau đó cô nhìn Hoắc Lương, thừa dịp ba mẹ Tiết bế cháu ngoại đi ra ngoài, nắm tay anh: “Bọn người Triệu nữ sĩ thế nào rồi?”
Thái độ của cô rất tự nhiên, giống như cô chưa từng nhìn thấy bộ dạng đáng sợ của Hoắc Lương. Hoắc Lương cúi đầu, nói: “Bị cảnh sát bắt đi.”
“Bọn họ có nói với cảnh sát là vết thương trên người bọn họ là do anh gây ra không?” Đây mới là việc Tiết Tiểu Tần lo lắng, dẫu sao thì Hoắc Lương cũng bắt cóc Từ tiên sinh nhá!”
“Tự vệ!” Ánh mắt Hoắc Lương dịu dàng nhìn cô: “Yên tâm đi.”
Lúc này, Tiết Tiểu Tần mới yên lòng, cô nhìn thẳng vào mắt Hoắc Lương, hỏi: “Như vậy anh có vui vẻ hay không?”
“Cái gì?”
“Em hỏi, anh có cảm thấy vui vẻ hay không? Hoặc là nói… tâm trạng không tốt ở trong lòng anh đã trút ra hết chưa?” Hiếm khi Tiết Tiểu Tần sắc bén, khôn khéo, không giống như bình thường làm nũng bán moe: “Gần đây anh thường xuyên mất ngủ, tâm trạng cũng có chút nôn nóng… Em đều nhìn ra được.”
Hoắc Lương thật sự hiểu rõ cô như lòng bàn tay. Nếu cô thương anh, tự nhiên cô sẽ quan tâm tình huống của anh mọi lúc mọi nơi. Vì vậy, ngay từ lúc Hoắc Lương xuất hiện khác thường, Tiết Tiểu Tần liền nhận ra: “Là bởi vì chứng vọng tưởng chuyển biến tốt đúng không? Không có chứng vọng tưởng áp chế, chứng rối loạn nhân cách ở trong đáy lòng anh không có cách nào được an ủi phải không? Cho dù em ở bên cạnh anh, anh cũng vẫn bị quấy nhiễu đúng không?” Trừ khi anh và cô đi ẩn cư, cả đời không gặp người thứ ba, bằng không cả đời Hoắc Lương cũng không thể hoàn toàn khỏe lại.
Chứng vọng tưởng chuyển biến tốt là một trong những chất xúc tác, nguyên nhân thật sự dẫn đến chính là sự xuất hiện của con gái. Nếu cô không mang thai thì Hoắc Lương sẽ không mất kiểm soát đến như thế.
Tiết Tiểu Tần thương tiếc vuốt ve gò má Hoắc Lương: “Như vậy không được. Chúng ta đưa con qua cho ba mẹ chăm sóc một thời gian. Lúc anh đi làm, em sẽ về nhà mẹ chăm con, thời gian còn lại vẫn ở bên cạnh anh có được không?”
Hoắc Lương im lặng một lúc mới hỏi: “Em không cảm thấy thất vọng về anh à?”
Anh vĩnh viễn không thể làm một người chồng hoàn mỹ, cũng không thể trở thành một người cha hiền. Mặc dù cô rất yêu con nhưng vì anh cô phải tạm thời ‘vứt bỏ’ con cho ba mẹ trông. Trong nháy mắt, Hoắc Lương cảm thấy hốt hoảng, anh yêu cô, làm sao anh có thể để cho cô vứt bỏ yêu thích của cô?
“Trước tiên… Để con bé ở nhà đi. Nếu anh vẫn không thể thích ứng được thì hãy đưa qua nhà ba mẹ.”
Hai người đều vì đối phương mà nhường nhìn lẫn nhau, Tiết Tiểu Tần cười nhìn anh, nói: “Được ạ.”
Cô nhào vào lòng Hoắc Lương, dặn dò: “Tình huống của anh như thế nào em đều biết rõ, vì vậy anh không được lừa gạt em nữa đấy. Có gì muốn nói đều phải nói với em, em sẽ không ghét bỏ anh hoặc rời khỏi anh. Em yêu anh nhiều lắm!”
Cô yêu anh. Vì thế, mặc kệ anh như thế nào cô cũng chấp nhận: “Em sẽ luôn ở bên cạnh anh, anh không cần sợ hãi.”
Hoắc Lương không nói gì, chỉ ôm Tiết Tiểu Tần, nhắm hai mắt lại.
Bởi vì con gái còn nhỏ, không cần gấp gáp đặt tên cho nên Tiết Tiểu Tần ban cho con bé biệt danh là Tiểu Quả Đống. Vì gương mặt của bé rất mềm mại, làn da mịn đến mức Tiết Tiểu Tần hâm mộ không thôi. Da của cô cũng rất tốt, nhẵn nhụi mềm mại nhưng so với con nít thì không giống, bởi vậy Tiết Tiểu Tần rất thích bóp mặt Tiểu Quả Đống.
Buổi sáng, cô chuẩn bị cho con bú. Mặc dù đã sớm xoa bóp nhưng sữa vẫn không chảy ra, cuối cùng vẫn là Hoắc Lương giúp đỡ cô hút sữa ra ngoài. Tiết Tiểu Tần và Hoắc Lương cái gì cũng tốt nhưng chăm sóc trẻ con thì hai người vẫn là lính mới, hai vợ chồng lên mạng xem không ít giáo trình, còn khiêm tốn học hỏi kinh nghiệm từ mẹ Tiết, đọc không ít sách chuyên ngành… —— Cuối cùng tất cả đều là vô dụng!
Bởi vì, Tiểu Quả Đống ngoan ngoãn đến khó tin. Mỗi ngày chỉ cần đúng giờ cho bú sữa và thay tã, con bé có thể tự tìm niềm vui suốt cả ngày, không khóc, không quậy, cực kỳ ngoan ngoãn. Đây cũng là lí do Hoắc Lương có thể chịu đựng con bé ở nhà —— Cảm giác tồn tại bằng không.
Anh không có cách tiếp nhận con gái cho nên việc thay tã hoặc tắm cho bé đều do một mình Tiết Tiểu Tần làm. Đối với việc này, Hoắc Lương cảm thấy rất xấu hổ, vì vậy anh để mặc cho Tiết Tiểu Tần ở trên đầu anh làm mưa làm gió.
Tiết Tiểu Tần lại không cảm thấy cực nhọc, trẻ con vừa đáng yêu vừa thú vị, mỗi ngày của cô đều rất nhẹ nhàng. Chủ yếu là Tiểu Quả Đống rất ngoan, chuyện khiến Tiết Tiểu Tần tiếc nuối chính là bộ dạng Tiểu Quả Đống không giống cô, con bé giống Hoắc Lương. Từ lúc Tiểu Quả Đống mở mắt, ngũ quan từ từ nảy nở, Tiết Tiểu Tần liền phát hiện. Có lẽ vì vậy mà người ta thường nói con gái giống cha, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con, ngoại trừ đôi lông mày xinh xắn và khuôn mặt trứng ngỗng, Tiểu Quả Đống và Tiết Tiểu Tần không có một chút điểm chung.
Đây là lý do thứ hai Hoắc Lương chịu đựng sự tồn tại của Tiểu Quả Đống —— Không phải hàng nhái Tiểu Tần.
Về phần lớn lên giống anh, không nhìn cũng là phải.
Tiểu Quả Đống rất ngoan. Điều duy nhất khiến Tiết Tiểu Tần có chút lo lắng chính là đứa bé này có phải là rất bớt lo không? Đứa trẻ bình thường nào không khóc không quậy, kết quả con bé này thì trái ngược, trừ khi cô quên cho bú sữa và thay tã đúng giờ, nếu không Tiểu Quả Đống có thể ôm búp bê thổi bong bóng cả ngày, hoặc là mở to đôi mắt đen xinh đẹp nhìn chung quanh.