Chứng Vọng Tưởng Của Hoắc Tiên Sinh

Chương 82


Đọc truyện Chứng Vọng Tưởng Của Hoắc Tiên Sinh – Chương 82

Tiết Tiểu Tần và mẹ Tiết trò chuyện nước miếng tung bay, sau khi cảm thấy thỏa mãn cô mới bỏ điện thoại xuống, quay qua nhìn thấy Hoắc Lương ngồi trên ghế sô pha, hai tay khoát lên đầu gối, cả người ngồi thẳng tắp, mặt không biểu cảm nhìn cô.

Ánh mắt giống như lên án cô, tựa hồ như muốn nói: Anh rất buồn, em còn có thể vui vẻ thế à?

Cô có chút chột dạ, hình như lúc trước cô từng nói bản thân chưa chuẩn bị tâm lý có con, bây giờ bị vả mặt rồi. Sau khi khiếp sợ và hoảng hốt đi qua, cô thật sự cảm thấy rất vui sướng. Tuy nhiên, Hoắc tiên sinh có vẻ không được vui! Tiết Tiểu Tần đi tới bên cạnh Hoắc Lương, đầu tiên là nịnh hót ngồi xuống bên cạnh anh, sau đó ôm lấy cánh tay anh, đôi mắt to chớp chớp: “Mẹ hỏi em có muốn chuyển về bên kia ở hay không, anh đoán xem em trả lời như thế nào?”

Hoắc Lương quay đầu nhìn cô, không nói một lời.

Vì vậy, Tiết Tiểu Tần chủ động nói cho anh biết: “Em nói em ở nhà rất tốt, anh cũng biết cách chăm sóc cho em phải không nà?” Tiết Tiểu Tần thấy Hoắc Lương vẫn bưng vẻ mặt cá chết, bất đắc sĩ nói: “Đừng như vậy, anh làm em sợ đó.”

Cô biết Hoắc Lương không muốn có con, thậm chí anh còn có ý nghĩ kiểu DINK(Double Income, No Kids)*, nhưng cô không ngờ rằng mình sẽ mang thai sớm, tâm trạng của Hoắc Lương sẽ mâu thuẫn nhiều như vậy.

*Thu nhập kép, không có con.

Hoắc Lương lặng lẽ quay đầu sang chỗ khác không cho Tiết Tiểu Tần nhìn thấy mặt anh, hành động trẻ con của anh khiến cho Tiết Tiểu Tần dở khóc dở cười, cô vươn tay xoay mặt anh trở về, ép buộc Hoắc Lương mặt đối mặt với cô: “Vậy bây giờ phải làm sao hở? Em đã có baby rồi, không lẽ anh muốn em đi phá? Nếu như vậy em sẽ không để cho anh yên đâu!” Thấy Hoắc Lương không phủ nhận, Tiết Tiểu Tần trợn mắt: “Anh thật sự nghĩ như vậy hả?”

“Không có.” Hoắc Lương kiên định đáp lại: “Như vậy không tốt cho thân thể.”


Tiểu Tần híp mắt nhìn anh, cô không tin cách nói của Hoắc Lương nhưng thấy anh còn biết phủ nhận, cảm thấy anh không phải không thể cứu nên thưởng cho anh một nụ hôn: “Anh thả lỏng một chút, anh không vui em sẽ cảm thấy căng thẳng, sau này sinh ra một đứa bé chậm phát triển thì phải làm sao? Nghe người ta nói tâm trạng phụ nữ mang thai rất là quan trọng.”

Hoắc Lương nghe Tiết Tiểu Tần liền điều chỉnh lại cảm xúc, nhưng mặc kệ như thế nào thì toàn thân anh từ sợi tóc đến gót chân, mỗi tế bào trên người anh đều phát tín hiệu ‘bố đây không vui’.

Trong khoảng thời gian ngắn để cho anh thích đứa bé này là điều không thể nào. Tiết Tiểu Tần chưa từng nghĩ rằng Hoắc Lương sẽ thay đổi ý nghĩ ngay lập tức, vì vậy cô cảm thấy cứ từ từ là được. Tóm lại, bây giờ cô cảm thấy rất vui. Vừa nghĩ tới mấy tháng nữa sẽ có một đứa bé mũm mĩm trắng trẻo được sinh ra, Tiết Tiểu Tần liền kích động. Cô không nhịn được sờ sờ bụng mình, không dám tin bản thân sắp sửa làm mẹ.

Ngày hôm qua cô còn ở nhà hoặc là vẽ tranh, hoặc là chơi các trò chơi dành cho con gái, kết quả chớp mắt một cái trở thành mẹ của một đứa bé.

Lúc trước, Tiết Tiểu Tần luôn cảm thấy bản thân không thích em bé. Về sau cô mới phát hiện cô chỉ không thích mấy đứa bé vừa xấu vừa lì lợm, những đứa bé xinh xắn đáng yêu lại ngoan ngoan ai mà không thích?

Thật đáng sợ, baby còn chưa được một tháng tuổi mà cô đã bắt đầu lo lắng vấn đề dạy dỗ rồi. Nghĩ tới chuyện này, cô không nhịn được nhìn Hoắc Lương, Hoắc Lương vẫn lạnh lùng không biểu cảm.

Thậm chí, trong đôi mắt anh còn ẩn chứa một chút thù hận.

Tiết Tiểu Tần xoa đầu Hoắc Lương, cô có chút lo lắng tâm trạng của anh. Anh rõ ràng không có cảm giác vui sướng khi sắp chào đón một sinh mạng mới, hơn nữa còn có chút đứng ngồi không yên. Tiết Tiểu Tần chú ý Hoắc Thỉnh thỉnh thoảng còn liếc nhìn bụng cô, ánh mắt không có vui mừng hoặc yêu thương, trái lại chính là lo lắng và bực bội… Giống như nhìn thấy thứ gì đó khiến anh không thoải mái.


Nói thế nào nhỉ? Giống như Tiết Tiểu Tần là vật thể mâu thuẫn. Tiết Tiểu Tần là tình yêu của anh, nhưng anh chán ghét đứa bé trong bụng cô, bởi vì nó khiến Hoắc Lương cảm thấy khó chịu hệt như những người khác trên thế giới này. Hoắc Lương bài xích đứa bé theo bản năng, muốn xua đuổi đứa bé ra khỏi thế giới của mình nhưng điều này không thể nào thực hiện được.

Sự tồn tại của đứa bé khác với ba mẹ Tiết. Mặc dù ba mẹ Tiết và Tiết Tiểu Tần có quan hệ máu mủ nhưng sau khi Tiết Tiểu Tần lập gia đình, cô sẽ không ở chung với bọn họ nữa. Như vậy, trên cơ bản 99% Tiết Tiểu Tần thuộc về Hoắc Lương, còn lại 1% Hoắc Lương nguyện ý thay đổi bản thân.

Nhưng bây giờ đứa bé trong bụng Tiết Tiểu Tần hoàn toàn khác, dẫu cho trong người đứa bé có một nửa dòng máu của anh thì sao? Từ Phàm cũng có cùng một dòng máu với anh, anh cũng không có tình cảm gì với cô ta đó thôi.

Đối với Hoắc Lương, anh không thích sự tồn tại của đứa bé, nhưng đứa bé bị anh bài xích lại gắn liền với cơ thể Tiết Tiểu Tần. Vì vậy, anh cảm thấy rất mâu thuẫn, anh muốn ở gần Tiết Tiểu Tần nhưng anh không thể chấp nhận miệng thịt trong bụng cô.

Thật là… sai lầm!

Hoắc Lương đang suy nghĩ gì Tiết Tiểu Tần không biết, nhưng cô biết chắc chắn tâm trạng của anh rất xấu. Khi cô muốn nói chuyện an ủi anh thì cảm giác ốm nghén lại tập kích. Tiết Tiểu Tần che miệng nôn ọe, thầm nghĩ cách này xài thật tốt, Hoắc Lương lập tức nhảy dựng lên: “Làm sao vậy? Em lại cảm thấy khó chịu đúng không?”

Tiết Tiểu Tần che miệng khoát khoát tay với anh, cô hít một hơi thật sâu để làm dịu cảm giác kinh tởm, lắc đầu nói: “Em không sao, chẳng qua hơi cảm thấy buồn ói.” Nhưng ói không ra.

Hoắc Lương đỡ cô ngồi xuống ghế sô pha, nhanh chóng làm một ly nước ép bưởi và đun nóng nó đưa cho cô. Tiết Tiểu Tần nhấp một ngụm, hương vị chua chua ngọt ngọt lập tức ngăn chặn cảm giác buồn ói, cô thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Thấy Hoắc Lương vẫn còn cứng ngắc đứng trước mặt cô, cô đưa tay kéo anh ngồi xuống, ngả đầu lên vai anh: “Emmm, anh thử tưởng tượng xem, chín tháng sau sẽ có một bé công chúa nhỏ diện mạo giống em gọi anh là ba, anh không thấy vui sao? Người ta thường nói con gái là áo bông nhỏ của ba, anh nên vui vẻ mới đúng chứ! Anh xem quan hệ giữa ba em và em rất tốt đó thôi.”


Thực tế cũng giống như Tiết Tiểu Tần nói, quan hệ giữa cô và ba Tiết rất tốt, tốt đến nỗi mẹ Tiết phải ghen tỵ nhưng bà không biết nên ăn dấm của ai? Là ghen ty chồng đối với con gái quá tốt hay là ghen tỵ con gái thân với ba nhiều hơn mẹ?

Hoắc Lương nghe cô nói thử tưởng tượng một chút, sau đó nói: “Đó không phải là em.”

“Đương nhiên không phải là em, là con gái của chúng ta.” Tiết Tiểu Tần càng nói càng hăng say: “Anh nhất định sẽ thích, con gái vừa mềm mại vừa ngoan ngoãn, lấy tướng mạo của vợ chồng mình em nghĩ chắc chắn công chúa nhỏ sẽ rất xinh đẹp, tính cách đáng yêu nà, khuôn mặt nhỏ nhắn giống hệt em nà. Sau này có lẽ anh sẽ thích con gái hơn cả em.”

Hoắc Lương lập tức phủ định: “Không thể nào!”

Tiết Tiểu Tần chỉ nói đùa nhưng Hoắc Lương lại nghĩ thật, cô buồn cười hôn anh một cái, cầm tay anh đặt lên bụng mình: “Vì vậy, anh cần phải từ từ điều chỉnh lại cảm xúc của mình, anh chắc chắn sẽ thích con của chúng ta.”

Hoắc Lương sờ soạng mấy giây mới lên tiếng: “Làm sao em biết là con gái, ngộ nhỡ là con trai thì sao?”

Tiết Tiểu Tần hơi đứng hình, nếu là con trai… “Là con trai em cũng rất thích, thằng bé sẽ giống anh. Ôi chao! Em rất thích tiểu chính thái mặt lạnh nhé!” Cô là fan cuồng sắc đẹp, chỉ cần bộ dạng đẹp thì cái gì cũng tốt hết.

Hoắc Lương cực kỳ không vui: “Có anh rồi, em còn cần một người khác nữa sao?”

Tiết Tiểu Tần không biết làm thế nào để giải thích cảm xúc của mình với anh, bởi vì Hoắc Lương hoàn toàn không hiểu. Anh không có cảm giác vui sướng và mong chờ khi lên chức làm cha, cũng không tình yêu thương đối với trẻ con, anh chưa từng nhận được tình cảm như vậy nên không có chờ mong, càng không thể nào cảm nhận được. Anh thật sự không hiểu được vì sao Tiết Tiểu Tần lại cảm thấy vui vẻ, bởi vì anh nghĩ mặc kệ ở phương diện nào, có em bé đều không phải là chuyện tốt.


Chăm sóc và dạy dỗ con cái là chuyện nhỏ, điều khiến cho Hoắc Lương cảm thấy khó chịu chính là sự xuất hiện của đứa bé sẽ chia xớt bao nhiêu tình yêu của Tiết Tiểu Tần? Sự chú ý của cô, toàn bộ tình yêu của cô sẽ không thuộc về một mình anh!

Vừa nghĩ đến chuyện sẽ có người khác chia xẻ với mình, Hoắc Lương liền không thể chịu đựng được.

“Em không có ý này. Đứa bé là kết tinh tình yêu của chúng ta, em thích đứa bé là vì nó là con của em và anh, là gien của hai chúng ta kết hợp sinh ra, là chứng minh tình yêu của chúng ta, là đời sau kế thừa chúng ta… Chẳng lẽ anh nghĩ rằng bất cứ một đứa bé nào em cũng thích à?” Tiết Tiểu Tần cầm tay Hoắc Lương, nghiêm túc nhìn anh: “Em biết tạm thời anh không thể nào chấp nhận được chuyện này, nhưng chúng ta từ từ tiếp nhận có được hay không? Chúng ta chậm rãi bồi dưỡng tình cảm, chờ công chúa nhỏ được sinh ra, anh chắc chắn sẽ không cảm thấy thất vọng!”

Cô nói rất tự tin.

Hoắc Lương im lặng mấy giây mới nói: “Tiểu Tần, có lẽ anh sẽ không yêu con.”

Tiết Tiểu Tần nhìn anh.

“Anh có thể thử nhưng anh biết anh sẽ không yêu con được.” Hoắc Lương lạnh nhạt nhìn cô: “Điều này là không đúng, em sẽ không vui. Cho dù anh cố gắng làm, nhiều nhất cũng chỉ có thể khiến cho con cả đời bình yên vô sự, anh không thể cho con tình yêu của một người ba giống như ba em dành cho em. Anh làm không được.”

Tình yêu của anh quá nhỏ bé, anh chỉ có thể cho một người. Cho dù là máu mủ ruột thịt của mình, Hoắc Lương cũng không có cách nào để yêu thương và che chở. Anh biết rất rõ bản chất của mình, vì vậy anh không hy vọng trong cuộc sống của mình có thêm người đến phá rối. Đứa bé là trai hay gái cũng không quan trọng. Cho dù là phiên bản Tiểu Tần nho nhỏ, Hoắc Lương cũng có thể phân biệt rõ ràng, dẫu có giống nhiều hơn nữa cũng không phải Tiểu Tần của anh. Tiểu Tần của anh vừa quý giá vừa độc nhất vô nhị, trên thế này chỉ có một mà thôi. Nếu con gái có bộ dạng rất giống Tiết Tiểu Tần, Hoắc Lương sẽ không yêu bé, nói không chừng anh còn cảm thấy chán ghét bé.

Hoắc Lương chán ghét, không thích người có bộ dạng giống người anh yêu.

Nếu là con trai thì càng không thích. Tiết Tiểu Tần rất thích xem mấy chương trình cha và con, mấy đứa bé trong chương trình đều rất đáng yêu, cô luôn xem say xưa. Hoắc Lương thì thờ ơ, anh chỉ ngồi với cô thôi. Sau đó, anh càng ngày càng tin tưởng vững chắc quyết tâm không muốn có con.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.