Đọc truyện Chứng Vọng Tưởng Của Hoắc Tiên Sinh – Chương 58
Mười tháng mười một.
Hôm nay Tiết Tiểu Tần có hai chuyện, một vui một buồn. Chuyện vui chính là ‘bà dì’ của cô tới, chuyện buồn chính là cô làm dơ ra giường. Trước đó cô còn lo lắng có phải bản thân mang thai hay không, hiện tại thì hay rồi, trăm phần trăm xác định không phải! Chắc là gần đây cô thức khuya nhiều cho nên ‘bà dì’ không tới thăm đúng ngày. ‘Bà dì’ này đúng là kẻ khiến người ta lo lắng, lo lắng nó không đến, lại ghét nó luôn đến.
Sau khi phát hiện bản thân không mang thai, Tiết Tiểu Tần thở phào nhẹ nhõm, cô chưa chuẩn bị xong tinh thần làm mẹ. Mặc dù cô không ghét con nít nhưng cũng không thích đến nỗi tự mình sinh một đứa để nuôi. Ngẫm lại một chút, sinh con cũng không phải là gà mái đẻ trứng phụt một tiếng liền xong, không nói tới việc vất vả mang thai mười tháng, Tiết Tiểu Tần nhớ lại cảnh tượng đau đớn khi sinh con trong phim kịch, liền cảm giác da đầu tê rần. Tết năm ngoái, các bạn học cấp hai, cấp ba tổ chức họp mặt Tiết Tiểu Tần có tham gia. Cô phát hiện một điều hết sức to tát —— Phụ nữ sinh con xong già rất nhanh!
Đương nhiên đây không phải là một gậy đánh chết, sinh sản gây tổn thương rất lớn đối với cơ thể phụ nữ. Lúc còn đi học, các bạn nữ có thành tích xuất sắc được giáo viên khen có tương lai, cũng vì sinh con, không thể thăng chức không nói, thậm chí còn bị ép phải từ chức. Từ khi có chính sách mang thai con thứ hai, dường như người người đều sinh như ong vỡ tổ. Cũng có những người đến ngày sinh theo dự tính lại nghẹn không sinh, chỉ vì chờ mấy ngày chính sách thực hành tiết kiệm chút tiền phạt.
Tiết Tiểu Tần cảm thấy mình là người ngoại tộc. Năm ngoái bạn học của cô biết cô kết hôn liền hỏi cô dự định chừng nào sinh em bé, lại hỏi cô vì sao không sinh em bé sớm một chút. Chờ đến khi lớn tuổi, một là sẽ gặp nguy hiểm, hai là đứa bé sinh ra không thông minh —— Tiết Tiểu Tần nghe xong liền quên.
Mọi người liên tục sinh, khiến cô có cảm giác mình thật vi diệu. Giống như sau khi cô bị cuỗm mất đạo đức, cô lại được một từ mới cuỗm tử cung.
Vả lại, Mẹ Tiết mỗi ngày thúc giục, Tiết Tiểu Tần chịu không nổi. Chị hai cũng sinh em bé, mỗi ngày gọi video tám chuyện đều kể khổ, nói hối hận không muốn sinh con thế nhưng mẹ chồng suốt ngày thúc giục. Bây giờ sinh xong, đánh chết cô ấy cũng không muốn sinh thêm đứa nữa. Vì vậy, cô ấy và mẹ chồng cãi nhau một trận, may là người chồng đứng về phía cô ấy nhưng tới hiện tại cô ấy và mẹ chồng vẫn chưa giải hòa.
Tiết Tiểu Tần nằm trên giường sờ sờ bụng, Hoắc Lương rõ ràng không thích trẻ con, cũng không có ý nghĩ muốn có con. Bản thân cô cũng chẳng muốn sinh con nhưng nghĩ tới cửa ải của mẹ, cô liền đau đầu. Nếu mẹ Tiết biết hai người có ý định không sinh con, bà ấy có thể tức giận đến nhảy lầu hay không?
Rất có thể!
Cô thở dài, giọng nói nhẹ nhàng của Hoắc Lương vang bên tai: “Làm sao vậy?”
Rạng sáng, ‘bà dì’ của Tiết Tiểu Tần tới chơi, bởi vì được Hoắc Lương chăm sóc rất tốt nên từ lúc kết hôn đến nay, Tiết Tiểu Tần không còn bị đau bụng kinh, thậm chí trong thời gian hành kinh cũng chẳng khó chịu. Cũng bởi vì vậy, khi ‘bà dì’ tới vào sáng sớm cô cũng không phát hiện. Nếu không phải Hoắc Lương sợ cô đá chăn, đưa tay qua tìm tòi, cuối cùng mò trúng thứ gì đó ướt nhẹp khiến anh giật mình bật đèn, Tiết Tiểu Tần tin tưởng mình có thể ngủ tới trời sáng.
Hoắc Lương giúp cô tắm rửa thay áo ngủ khác, thay ra giường, bận rộn không ngừng, anh còn không quên pha cho cô một ly nước đường đỏ, chờ giày vò xong đã hơn ba giờ. Tiết Tiểu Tần ở trong lòng Hoắc Lương cọ cọ, vẫn là không nhịn được hỏi anh: “Hình như em không phải rất muốn sinh em bé.”
“Thế thì không sinh.” Hoắc tiên sinh nói vô cùng tự nhiên.
“Nhưng mẹ em quan…” Tiết Tiểu Tần thở dài: “Mẹ nghĩ bệnh thận của anh chưa khỏe lên nên hiện giờ không nói gì. Hồi mới kết hôn, mẹ cứ ba ngày là thúc giục trận nhỏ, năm ngày giục trận lớn, đầu đều bị mẹ nói đến bùng nổ.”
Hoắc Lương sờ đầu cô: “Sinh con gây tổn thương rất lớn đối với cơ thể phụ nữ, anh không muốn em chịu khổ, cũng không muốn có em bé.”
“Thế nhưng mọi người đều nói cần phải sinh…” Tiết Tiểu Tần có chút mất mác: “Chị cả, chị hai, chị ba đều nói ‘phụ nữ làm sao có thể không sinh con’. Mặc dù bọn họ đều không có ý định sinh con thứ hai, nhưng vẫn phải sinh con. Hơn nữa xung quanh em chưa từng thấy gia đình nào không có trẻ con, bọn họ sẽ xem chúng ta là người ngoại tộc.”
“Sau này chúng ta có thể di dân.” Hoắc Lương nghiêm túc suy tính tương lai hai người: “Ở nước ngoài không ai biết chúng ta.”
Tiết Tiểu Tần ôm chặt eo của anh thở dài: “Đến lúc đó rồi nói, tóm lại hiện tại anh không muốn có con, em tạm thời cũng chưa muốn.” Trước kết hôn, cô chưa từng đắn đo chuyện này, vì lúc ấy cô không xác định mình có thể gả ra ngoài hay không. Giờ đây đã kết hôn, cô mới cảm giác bản thân chưa chín chắn, ít nhất không chín chắn đến mức quyết định tương lai của đứa bé.
Nếu bọn họ có con, như vậy sẽ có rất nhiều chuyện để lo nghĩ. Gách vác trách nhiệm nuôi nấng và tương lai của đứa bé, dạy dỗ đứa bé sống ngay thẳng, có chí tiến về phía trước. —— Tiết Tiểu Tần không có nhiều lòng tin, bản thân cô còn có chút đáng khinh thì làm sao dạy dỗ đứa bé? Hoắc Lương càng khỏi phải nói, đối mặt với người không quen biết anh chẳng thèm nói một câu, làm sao dạy dỗ đứa bé được? Tiết Tiểu Tần tưởng tượng cảnh tượng Hoắc Lương mặt không biểu cảm đối với đứa bé nói tràng giang đại hải —— Quá đẹp! Cô không dám nghĩ nữa.
May mắn ‘bà dì’ tới, mong rằng sau này ‘dì’ nhớ tới đúng giờ.
Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, tại sao lúc trước bọn họ chọn ngày kết hôn ngay lễ độc thân thế nhỉ? Ngày mai là ngày kỉ niệm tròn một năm kết hôn, Tiết Tiểu Tần cảm thấy Hoắc Lương bình tĩnh như không có chuyện gì, hay là anh hoàn toàn không nhớ?
Không nói Hoắc Lương, bản thân cô cũng chưa chọn được quà tặng cho anh. Anh không có hứng thú với cái gì hết, chẳng lẽ cô thắt cái nơ con bướm trên người rồi chui vào hộp quà tặng anh?
Hoắc Lương nằm trên giường với Tiết Tiểu Tần một lát thì đứng dậy, đánh răng rửa mặt lại rót cho cô một ly nước đường đỏ, sau đó đi làm bữa sáng. Tiết Tiểu Tần ngồi dựa vào gối ôm ở trên giường, đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm quảng cáo trong TV —— Cái gì chỉ cần 998, hay là cô tặng cho Hoắc Lương một dây chuyền vàng thật to?
Tưởng tượng Hoắc tiên sinh dáng người cao ngất, khí chất lạnh lùng mang sợi dây chuyền vàng to, Tiết Tiểu Tần len lén cười xấu xa. Cô cầm ly nước đường đỏ uống hai ngụm, nhấn nút chuyển sang đài khác, vừa vặn là tiết tục tuyển chọn người ưu tú. Cô dừng lại nghiêm túc xem, đột nhiên cô phát hiện nam khách quý bây giờ đều quê mùa —— So với Hoắc Lương, bọn họ không quê mùa sao?
Tiết Tiểu Tần thở dài một tiếng, bây giờ ánh mắt của cô đúng là rất cao, khẩu vị cũng bị Hoắc Lương nuôi thành kén ăn. Nhớ lại hồi trung học cấp hai, cô rất mê tiểu thuyết tình cảm, nữ nhân vật chính luôn ghét nam chính cầm tiền ném lên người mình, hoặc là nuôi cô ta. Nữ chính luôn độc lập, tự chủ muốn ra ngoài làm việc kiếm sống, nhưng nam chính luôn ngăn cấm —— Tiết Tiểu Tần nghĩ, cô sẽ không nghĩ nhiều như vậy, người bệnh lười thời kì cuối như cô chỉ hận không thể ngày ngày nằm trên giường nhưng vẫn có tiền tiêu xài.
Uống xong ly nước đường đỏ, Tiết Tiểu Tần chạy đi súc miệng. Vừa ra khỏi phòng tắm thì nghe Hoắc Lương gọi đi ăn sáng. Cô duỗi người ngáp một cái, phát hiện hôm nay Hoắc Lương chiên trứng hình trái tim, tò mò hỏi: “Sao lại tạo hình kiểu này ạ?”
Hoắc Lương cũng ngồi xuống: “Không đẹp à?”
“Đẹp.”
“Vậy là tốt rồi.” Anh gắp cho cô một cái bánh hành chiên, Tiết Tiểu Tần cúi đầu cắn ăn, quai hàm nhỏ không ngừng phồng lên, ăn rất nghiêm túc, rất để tâm. Mặc kệ Hoắc Lương làm cái gì cô đều vui vẻ ăn, chưa bao giờ oán giận hay kén chọn. Tương tự, nếu cô nấu cơm, Hoắc Lương cũng không phàn nàn kén chọn.
Ăn được phân nửa thì di động vang lên, Tiết Tiểu Tần không nhìn liền trực tiếp nhấn nút nghe, Sau đó, cô sửng sốt, lập tức cúp máy. Hoắc Lương nhìn cô, dò hỏi: “Ai vậy?”
Làm gì mà như gặp quỷ thế kia?
“Thượng Dĩnh.” Tiết Tiểu Tần hoàn toàn hết biết nói: “Em thêm số cô ta vào danh sách đen, ai dè cô ta lại dùng số khác để gọi.”
Hoắc Lương không nói chuyện.
Tiết Tiểu Tần cảm thấy rất xỏ lá. Vì Thượng Dĩnh dường như muốn ỷ lại vào cô. Ngày đó bị cô thêm số vào danh sách đen, ả lại dùng số mới gọi tới, Tiết Tiểu Tần nhận một lần cúp một lần, lại thêm vào sổ đen. Ấy thế mà đối phương rất kiên cường, tinh thần bất khuất này cần phải khen ngợi, đúng là có bệnh! Hai người vốn dĩ chẳng quen thân, hơn nữa cô cũng không muốn giúp đỡ!
Vì vậy, Tiết Tiểu Tần cài đặt chế độ từ chối không tiếp số lạ, tóm lại Thượng Dĩnh không biết nhà cô ở chỗ nào, muốn tìm cũng tìm không ra. Cơm nước xong, cô lập tức gọi điện thoại ‘tâm sự’ với Tiểu Viên, Tiểu Viên cười hì hì kể cho cô nghe cha mẹ Phương tổng không chấp nhận Thượng Dĩnh, bọn họ từng lén lút về nhà, kết quả bị cha mẹ Phương đuổi ra ngoài. Thượng Dĩnh không muốn rời Bắc Kinh về quê hương, Phương tổng đành dẫn theo cô ả trốn đông, trốn tây như kẻ trộm.
Tiết Tiểu Tần đã không còn hứng thú với chuyện tình cảm ngược luyến tình thâm của hai người bọn họ nữa. Cô thừa dịp Hoắc Lương rửa chén, ngồi ở phòng khách len lén nhìn thoáng qua phía bếp, hỏi Tiểu Viên: “Ngày mai là ngày kỉ niệm tròn một năm kết hôn của tôi và Hoắc tiên sinh, tôi nên tặng gì cho anh ấy?”
“Chính cô!” Tiểu Viên trả lời nghiêm túc, vấn đề này đơn giản ơi là giản đơn.
Tiết Tiểu Tần trợn mắt: “Như thế nào? Buộc cái nơ con bướm à?”
“Cái này cũng được.” Tiểu Viên nghiêm túc gật đầu: “Hoặc là cô mặc quần áo gợi cảm, quyến rũ… Đàn ông đều thích loại này đó!”
Tiết Tiểu Tần do dự mấy giây mới nói: “… Cái này, làm rồi.”
“Cái gì?” Tiểu Viên giật mình kinh hô: “Không nhìn ra! Cô bạo dữ hén!”
Tiết Tiểu Tần muốn giải thích không phải ý của cô, toàn bộ đều là ý của Hoắc tiên sinh. Nhưng cô nghĩ, dù cô ăn ngay nói thật Tiểu Viên cũng sẽ không tin, vì mọi người đều tin Hoắc Lương là thần thánh cao ngạo, lạnh lùng không thể xâm phạm, ngay cả lúc làm | tình cũng có tiên khí. Còn cô… Từ bé Tần Ngốc bị gọi thành Tần Bẩn Bẩn, nghe thôi cũng biết mọi người có bao nhiêu không tin tưởng vào nhân phẩm của cô. Tiết Tiểu Tần bản chất là màu vàng!
“Ôi chao! Tôi nói chuyện nghiêm túc đấy, mau cho tôi ý kiến đi!”
“Hoắc tiên sinh nhà cô thiếu cái gì?” Tiểu Viên bắt đầu làm đúng chức trách của quân sư.
Tiết Tiểu Tần cố gắng suy nghĩ một chút, trả lời: “Hình như… Anh ấy không thiếu gì hết.”
“Vậy thì khụ khụ. Anh ấy không thiếu gì hết, cô tặng cũng như không, trừ bản thân cô còn có cái gì tốt hơn để tặng?”
“Tặng chính tôi?” Tiết Tiểu Tần muốn hộc máu: “Cái này có khác gì ý kiến lúc đầu đâu???”
Tiểu Viên bắt đầu tính toán giúp cô: “Tiền? Hoắc tiên sinh nhà cô có. Quần áo vật chất linh tinh? Dù anh ấy có nhận cũng không cảm thấy vui, đây là lần kỷ niệm ngày cưới đầu tiên của hai người, chẳng lẽ không nên làm một chút chuyện tốt cả đời khó quên? Chưa ăn thịt nhưng cũng thấy heo chạy rồi chớ? Cô thử một chút khẩu vị nặng đi!”
Nghe xong lời này, Tiết Tiểu Tần bắt đầu hối hận khi tìm Tiểu Viên làm quân sư quạt mo, đối phương chắc chắn đang đùa giỡn cô! Cái gì mà cả đời khó quên, dùng bản thân làm quà tặng cho Hoắc Lương…
“A! Tôi đã biết! Cám ơn cô! Bái bai!”
Tiểu Viên ở bên kia chớp đôi mắt, ngơ ngác: ‘Mình nói cái gì? Mình có nói gì hả? Vì sao Tiểu Tần đột nhiên có linh cảm? Quan trọng nhất chính là, đồ xấu xa cô chưa nói cho tôi biết cô tặng cái gì đó! Đừng có làm lơ lòng tò mò của tôi!!!’
Tôi hôm nay, sợ là cô không ngủ được.
Lúc xế chiều, Tiết Tiểu Tần nói muốn ra ngoài, Hoắc Lương nói muốn lái xe đưa cô đi nhưng bị cô kiên quyết từ chối.
Ước chừng hơn hai tiếng, Tiết Tiểu Tần đã trở về. Lúc cô đi ra ngoài chỉ mang một cái túi lớn, lúc trở về cô cũng mang cái túi, ngoài ra chẳng có thứ gì khác. Hoắc Lương tò mò nhìn cô một cái, lại bị cô trừng mắt lập tức quay đầu đi.
Tiết Tiểu Tần trở về phòng ngủ, lén lút giấu đồ, nhìn một hồi lại cảm thấy chưa giấu kĩ, liền chuyển sang chỗ khác. Cuối cùng đứng xa nhìn, cảm giác mọi thứ như bình thường, Hoắc Lương không thể phát hiện. Lúc này cô mới nở nụ cười thỏa mãn, đi ra ngoài dính ngấy với Hoắc Lương.
Bởi vì ‘bà dì’ tới nên chỉ có thể ngủ thuần khiết, Tiết Tiểu Tần nghĩ đến chuyện ngày mai khó tránh khỏi có chút hưng phấn không nói thành lời. Hoắc Lương thì khó hiểu nhìn cô nàng nằm trong lòng mình đang hưng phấn, nhưng anh không hỏi, dẫu có hỏi cô cũng không nói cho anh biết.
Sáng hôm sau, Hoắc Lương mở mắt ra liền thấy một mảnh tối om.
Anh nghĩ trời chưa sáng nhưng rất nhanh liền ý thức không phải trời chưa sáng, mà là mắt anh bị người bịt lại! Dùng vải màu đen ánh sáng không thể xuyên qua, hình như còn bịt mấy tầng. Hoắc Lương liền đưa tay sờ bên người, trong lồng ngực và bên cạnh chẳng có ai, anh ngồi dậy hô: “Tiểu Tần? Tiểu Tần?”
“Xuỵt —— “
Nghe ra âm thanh của Tiết Tiểu Tần, Hoắc Lương ngồi trên giường không lên tiếng, men theo âm thanh ‘nhìn’ về phía Tiết Tiểu Tần, im lặng hỏi cô đang làm cái gì.
Kế đó rất nhanh, anh cảm giác nệm lún xuống, có người quỳ một gối đi lên. Hơi thở ngọt ngào phả vào lỗ tai anh, nhỏ giọng nói: “Anh không biết em là ai.”