Chứng Vọng Tưởng Của Hoắc Tiên Sinh

Chương 38


Đọc truyện Chứng Vọng Tưởng Của Hoắc Tiên Sinh – Chương 38

Hoắc Lương thật sự xem cô là con mèo mà bế lên. Sau đó, anh ngồi lên giường, tay nhẹ nhàng bóp cằm Tiết Tiểu Tần, quan sát hàm răng của cô, nói: “Mèo con cũng phải đánh răng đúng giờ.” Dứt lời, anh ôm cô đi vào phòng tắm.

Vì vậy, từ sau khi Tiết Tiểu Tần lên năm tuổi, xa cách tròn hai mươi mốt năm, một lần nữa cô cảm nhận được cảm giác được người khác đánh răng giúp. Cô ngoãn ngoãn há miệng phối hợp với Hoắc Lương, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, khoảnh khắc đấy cô thật sự nghĩ mình là con mèo.

Kế đó, Hoắc Lương dùng khăn lông lau mặt cho cô. Lúc thoa kem dưỡng da, miệng anh còn lẩm bẩm ‘mèo con cũng phải dưỡng da thật tốt’, rồi bắt đầu xoa bóp một hồi. Tiết Tiểu Tần ngoan ngoãn khiến anh hết sức hài lòng.

Cuối cùng, Hoắc Lương cầm lược chải lông cho Tiết Tiểu Tần… À không phải, là chải đầu, tóc của cô luôn được anh chăm sóc. Trong lúc chải đầu, thỉnh thoảng anh còn xoa xoa lỗ tai của cô. Tiết Tiểu Tần còn tưởng mình là con mèo thật sự, cảm thấy được vuốt ve rất dễ chịu, rất buồn ngủ. Thật là muốn đến gần cửa sổ sát đất, lật ngửa bụng nằm phơi nắng, rồi thỏa mãn kêu meo meo vài tiếng tiếp nhận chủ nhân vỗ về.

Cô… tiêu rồi! Cô biến chất rồi!!!

Trong lòng nghĩ như vậy, bụng đột nhiên kêu thì thầm hai tiếng. Chủ nhân của cô bày ra vẻ mặt như vừa tỉnh mộng: “Mèo con đói bụng à? Mèo con ăn thức ăn của mèo không nào?”

Tiết Tiểu Tần bỗng có dự cảm không tốt, chẳng lẽ Hoắc Lương muốn cho cô ăn thức ăn thức ăn khô và thức ăn đóng hộp của mèo? Cô… cô không có ăn cái đó đâu!

Đáng được mừng chính là Hoắc Lương không có làm như vậy. Có lẽ Hoắc Lương cảm thấy con mèo đen nhỏ do anh nuôi thông minh hơn mấy con mèo bình thường. Trên thực tế, từ trước tới nay, anh chưa từng nuôi dưỡng thú cưng, nên anh đã tìm tòi học hỏi cách chăm sóc thú cưng ở trong sách. Trong sách nói, mèo cũng có tính cách, mỗi con mèo có một tính cách khác nhau, có ngoan ngoãn, có kiêu ngạo, có ngang bướng, có mạnh mẽ… Nhưng con mèo của anh rất thích dính người, cái này khiến Hoắc Lương rất vui vẻ.

Anh lại nấu bữa ăn sáng dinh dưỡng cho Tiết Tiểu Tần, giống như lời anh nói, Tiết Tiểu Tần phát hiện mình béo lên bốn kí, kể từ ngày đó Hoắc Lương rất coi trọng chế độ ăn uống của cô. Biết cô thích ăn lại sợ béo, béo lại không muốn vận động cho nên anh cố gắng nghiên cứu làm cách nào vừa có thể nấu đồ ăn ngon vừa không để Tiết Tiểu Tần béo lên.

Cách anh yêu một người chính là thỏa mãn tất cả nhu cầu của người đó, đồng thời đè nén toàn bộ ích kỉ xuống đáy lòng. Anh cho cô những thứ tốt nhất, cho cô tất cả.

Tiết Tiểu Tần thích chưng diện, Hoắc Lương liền cố gắng để cho cô trở nên xinh đẹp hơn. Mặc kệ là vóc dáng hay cách ăn mặc, thậm chí là việc trang điểm… anh đều dành cho cô những gì tốt nhất. Quần áo phải đẹp, thoải mái và phù hợp với cô, kem dưỡng da và đồ trang điểm nhất định phải thuộc nhãn hiệu tốt nhất… Anh chăm sóc thân thể Tiết Tiểu Tần còn hơn bản thân cô.

Song song, anh cũng rất để ý đến dung mạo, khí chất và duy trì vóc dáng của bản thân. Tiết Tiểu Tần được Hoắc Lương đặt lên ghế, cô cẩn thận lắng nghe mới biết thì ra Hoắc Lương đang ngân nga một đoạn bài hát nào đó!


Thanh âm rất nhẹ biểu lộ tâm trạng hiện tại của anh vô cùng tốt. Tiết Tiểu Tần nhận ra, đấy chẳng phải là bài ‘tiễn tình lang’ hôm trước cô hát ư?!

Nghe một hồi, Tiết Tiểu Tần tức giận xoay đầu sang chỗ khác, cô ứ có thừa nhận anh hát hay hơn cô đâu!!! Trước kia, chắc chắn anh chưa từng nghe bài này nhưng không ngờ anh có thể nhớ kỹ lời nhạc, còn về phần âm điệu là do anh tự biên tập rồi tùy ý hát đi ra, hiệu quả còn tốt hơn Tiết Tiểu Tần cố gắng tập hát.

Tiết Tiểu Tần không hiểu vì sao cô lại cảm thấy rất bi thương… Anh không cho cô nói chuyện, vậy cô chỉ có thể kêu meo meo meo meo thôi à?

Thế là, Tiết Tiểu Tần không cam lòng há mồm kêu meo meo meo meo. Cô tự cho rằng meo meo meo meo là điệu hát ‘tiễn tình lang’, nhưng lọt vào tai Hoắc Lương thì tiếng meo meo meo của cô là kêu thảm thiết.

Anh bỏ cái sạn trong tay xuống, không ngâm nga nữa, đưa tay ôm Tiết Tiểu Tần vào lòng kiểm tra trái phải: “Có chỗ nào khó chịu à cưng? Sao lại kêu thảm thiết như vậy?”

“Cái đầu anh á! Anh mới kêu thảm thiết á!” Tiết Tiểu Tần căm tức nhìn Hoắc tiên sinh nhà mình. Vươn cặp móng vuốt nhỏ cào cào lên gương mặt đẹp trai ngời ngời của anh —— Lông tơ mềm nhũn tiếp xúc với da mặt, Hoắc Lương cảm thấy ngoại trừ tầm nhìn bị cản trở thì ‘vuốt’ của cô chẳng có một chút lực sát thương nào.

Sắc mặt của Hoắc Lương tối xuống, Tiết Tiểu Tần sửng sốt thầm nghĩ muốn làm cái gì hử? Anh muốn chơi trò biến sắc mặt với em đấy à? Ngay lập tức, cô bị Hoắc Lương đặt nằm sấp lên đùi anh, phản ứng đầu tiên của Tiết Tiểu Tần chính là: Tôi f**k! Không phải chứ? Nữa hả?

Tiếp đó, cô lại bị Hoắc Lương đánh mông!

Cô muốn khóc…

Hoắc Lương dạy dỗ cô xong, đỡ cô ngồi trên đùi anh, một tay ôm cô, tay còn lại không ngừng xoa xoa mông nhỏ nóng rát, miệng răn đe: “Mèo con không biết nói chuyện, nhớ chưa?”

Vẻ mặt rất nghiêm túc, Tiết Tiểu Tần bị chấn động, cố nén nước mắt gật đầu. Bụng nghĩ thầm, không thể nói chuyện nhưng có thể cắn người đúng không? Vì vậy, cô đến gần cắn lên môi anh một cái. Khi răng nhỏ bén nhọ mài lên môi mỏng của Hoắc Lương, cuối cùng không nỡ dùng sức cắn xuống. Sau khi rời đi, cô còn liếm liếm theo bản năng.

Nếu bạn muốn nuôi dưỡng mèo thì chuyện bị cào bị cắn đều rất bình thường. Chủ nhân cần phải có lòng yêu thích và kiên nhẫn mới được. Đó là lí do vì sao Hoắc Lương bị Tiết Tiểu Tần cắn cũng không nổi giận, trái lại, khi cô mở miệng nói chuyện anh lại bực mình.


Anh ngồi trêu chọc cô một lúc mới chịu đi nấu cơm tiếp.

Nửa tiếng sau, Tiết Tiểu Tần dùng ánh mắt WTF* trừng Hoắc Lương. Sau đó meo một tiếng, meo meo hai tiếng thì bước lên, ý tứ chính là: Anh để cho em ăn như vậy sao?

*Viết tắt của what the f**k, nghĩa là cái quái gì vậy?

Tên khốn này mua chén dành cho mèo ăn từ hồi nào vậy? Còn không cho cô tháo móng vuốt xuống, cô ăn uống kiểu gì đây? Chẳng nhẽ anh muốn cô học cách ăn của chó mèo, vùi mặt vô trong chén mà ăn hả? Tiết Tiểu Tần cảm thấy kẻ sĩ có thể chết chứ không thể chịu nhục, chị đây mặc kệ!

Hoắc Lương nghe tiếng cô meo meo mới bừng tỉnh hiểu ra: “Không thuận tiện à?”

Vì vậy, anh ngồi vào bên cạnh Tiết Tiểu Tần, xem cô như trẻ khuyết tật mà cho ăn. Tiết Tiểu Tần trừng mắt nhìn anh, hận không thể cắn chết anh, bụng thầm mắng ít nhất mười câu bệnh thần kinh, mới trút giận bằng cách cắn chặt cái muỗng. Hoắc Lương đút xong muỗng thứ nhất định rút muỗng trở về, Tiết Tiểu Tần lại cố tình cắn chặt không nhả. Trong đáy mắt anh mang theo ý cười, đưa tay xoa xoa vành tai cô, cô liền ngoan ngoãn nhả ra.

Cơm nước xong xuôi, Tiết Tiểu Tần được Hoắc Lương ôm ra phòng khách, đặt lên ghế sô pha. Không biết Hoắc Lương lấy từ đâu ra cây gậy chọc mèo*, trên gậy có buộc một con cá nhỏ, quơ qua quơ lại trước mặt Tiết Tiểu Tần.

*Gậy chọc mèo:

Ngay từ lúc đầu, Tiết Tiểu Tần không đặt cây gậy chọc mèo vào mắt, cô chỉ cảm thấy cái đồ chơi này cứ quơ qua quơ lại trước mặt thật là phiền, cản trở cô xem ti vi. Cho nên, Tiết Tiểu Tần thuận tay gạt sang một bên, ai biết Hoắc Lương được nước lấn tới, càng vui vẻ trêu chọc cô. Tiết Tiểu Tần nghiến răng, vừa nghiêng đầu thì lục lạc nhỏ màu vàng trên cổ cô phát ra tiếng đinh đang đinh đang, cô nhịn xuống xúc động nhào tới xé xác anh thành từng mảnh nhưng nhìn đáy mắt anh lóe lên vẻ sung sướng. Cuối cùng, cô cũng mềm lòng chơi đùa với anh.

Tiết Tiểu Tần giống như con mèo lười biếng nằm vùi trên ghế sô pha, nhìn con cá nhỏ lắc lắc trước mặt cô cũng lười túm, không lắc đến trước mặt cô thì cô xem như nó không tồn tại. Không hiểu sao Hoắc Lương lại chơi vui vẻ như thế? Nửa tiếng sau, anh cất cây gậy chọc mèo đổi sang bút laser, Tiết Tiểu Tần thẩn thờ nhìn chấm đỏ nhích tới nhích lui trên gối ôm. Mấy giây sau, Tiết Tiểu Tần mới hạ thấp thân phận vươn vuốt mèo đùa một tí, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào ti vi.

Bởi vì buổi tối uống canh nên lúc này cô muốn vào nhà vệ sinh, đi chưa được mấy bước đã bị Hoắc Lương tóm lại. Cô nghi ngờ nhìn anh, anh nói: “Anh chuẩn bị WC cho Bé Mèo rồi.”


Lúc Tiết Tiểu Tần nhìn thấy WC của mèo, cô hận không thể xách dép lến đánh Hoắc Lương thành đầu heo. Cô liều mạng dùng ánh mắt trừng anh, lớn tiếng kêu meo meo meo meo meo meo meo, Hoắc Lương liền bừng tỉnh: “WC nhỏ quá à!”

Tiên sư nhà anh! Anh nói đi!? Cái WC của con mèo em có thể bước vào được hả? Hơn nữa, cát để cho mèo cào lấp cũng có luôn… Có cần diễn thật như thế hay không?

Lần này vào toilet, Hoắc Lương định bụng ở lại chờ Tiết Tiểu Tần nhưng bị cô hung thần ác sát meo một tiếng đành lủi thủi ra ngoài. Cho dù bị đuổi ra ngoài, Hoắc Lương vẫn chờ ở trước cửa toilet. Bên trong, Tiết Tiểu Tần quay đầu nhìn đuôi mèo mà rầu rĩ, cái thứ này mang lên rồi lấy xuống tốn bao nhiêu thời gian. Vì vậy, cô dứt khoát cởi quần lót ra cầm ở trên tay.

Vừa ra khỏi WC, Tiết Tiểu Tần liền nhìn thấy Hoắc Lương đứng dựa tường nhìn mình. Cô không nhịn được lườm anh, cảm thấy làm mèo con cũng không có gì là không tốt. Trừ chuyện ăn rồi ngủ, quần áo trên người ít một chút, thoải mái một chút.

Cô dự định quay về ghế sô pha nhưng lại bị Hoắc Lương bế lên đi về phía cửa sổ sát đất. Cô sợ hết hồn, giãy dụa như điên. Cửa sổ bằng thủy tinh đấy nhé! Nếu lầu đối diện có người, họ chỉ cần liếc mắt một cái là thấy được! Hơn nữa, người đi đường phía dưới ngước mắt nhìn lên cũng thấy được! Hoắc Lương bị điên rồi ư?

Hoắc Lương không hiểu vì sao cô ra sức giãy dụa dữ vậy, anh chỉ muốn đưa cô đến chỗ này tắm nắng, xoa xoa bụng, cắt móng cho cô thôi. Vì cớ gì cô kích động như thế?

Đại khái mất năm giây, Hoắc Lương mới hiểu, anh nhỏ giọng nói: “Thủy tinh đã được xử lý đặc biệt, người bên trong có thể nhìn ra bên ngoài nhưng người ở ngoài không nhìn thấy bên trong.”

Làm sao anh có thể để cho người khác nhìn thấy dáng vẻ này của cô?

Lúc này, Tiết Tiểu Tần nghe xong thở phào nhẹ nhõm. Nói thật, nếu Hoắc Lương thích lộ liễu, cô nhất định sẽ cầm gạch ném thẳng vô đầu Hoắc Lương, dạy dỗ anh một trận ra trò.

Mặc dù người bên ngoài không nhìn thấy bên trong, Tiết Tiểu Tần vẫn không dám thả lỏng. Bởi vì cô nhìn thấy người bên ngoài!!! Cô thử vịn lan can nhìn xuống dưới, nhưng lại bị Hoắc Lương vừa dịu dàng vừa kiên định ôm eo kéo trở về: “Ngoan, không nên tới gần cửa sổ.” Rất nguy hiểm, ngộ nhỡ ngã xuống thì phải làm sao?

Tiết Tiểu Tần không biết Hoắc Lương đang nghĩ cái gì, cô đoán anh đã hoàn toàn nhập vai ‘chủ nhân của con mèo đen nhỏ’. Anh không cho cô đi, vậy thì không đi. Trên mặt đất có trải thảm, độ ấm trong phòng vừa phải, ánh nắng xuyên qua kính thủy tinh không chút nóng ngược lại rất thoải mái, lười biếng.

Tiết Tiểu Tần ngáp một cái, rõ ràng vừa thức dậy không bao lâu, tại sao bây giờ cô lại cảm thấy buồn ngủ nữa rồi… Hoắc Lương đưa tay tới gãi gãi bụng cho cô, chậm rãi mát-xa, tay nghề hết sức tự nhiên. Tiết Tiểu Tần tỏ vẻ hết sức vừa lòng, khẽ nhắm hai mắt hưởng thụ sự phục vụ của Hoắc tiên sinh.

Cô khẽ cuộn mình nằm trên thảm, Hoắc Lương ngồi xếp bằng bên cạnh cô, thỉnh thoảng lại vươn tay xoa xoa tai cô, sờ sờ mặt cô, có lúc còn cúi đầu hôn nhẹ một cái. Tiết Tiểu Tần nhìn Hoắc Lương nâng niu bàn chân nhỏ của mình trên tay để cắt móng chân, cẩn thận cắt sao cho móng chân cô cong cong ngay ngắn, cô ngắm nghía động tác đơn giản đó một lát thôi cũng thấy say mê, cuối cùng thiếp đi lúc nào không hay.

Đến khi cô tỉnh lại đã là xế chiều, đầu cô gối lên đùi của Hoắc Lương. Anh cúi đầu, mắt khép hờ xem ra anh vừa ngủ thiếp đi, cái tay vuốt mái tóc dài của cô vẫn không ngừng lại. Tiết Tiểu Tần trợn mắt nhìn chằm chằm Hoắc Lương, cô không nhịn được ‘duỗi móng’ đụng đụng anh. Hoắc Lương lập tức mở mắt, Tiết Tiểu Tần nở nụ cười ngọt ngào, đáng yêu với anh.


Thật là đáng yêu! Trái tim Hoắc Lương như mềm nhũn thành nước. Anh cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ thắm, nhỏ nhắn của cô. Sau đó, anh nhìn đồng hồ, sắp năm giờ rồi. Vì vậy, anh hỏi Tiết Tiểu Tần: “Có đói bụng hay không?”

Tiết Tiểu Tần vừa muốn nói đói, lập tức nhớ tới chuyện bị đánh mông, cô vội vàng đổi giọng: “Meo meo!”

Giọng rất nặng, tỏ ý khẳng định.

Hoắc Lương ôm cô đến phòng bếp, Tiết Tiểu Tần ngồi trên ghế chống cằm, mắt không chớp nhìn anh nấu cơm. Theo thời gian trôi qua, cô cảm thấy hơi thở lạnh lùng, sắc bén trên người Hoắc Lương đã giảm bớt, nội tâm anh trở nên ấm áp hơn. Chẳng qua đó chỉ là hình tượng của anh khi đứng trước mặt cô; còn ở bên ngoài, anh nên như thế nào thì như thế ấy. Tuy anh không có vẻ bài xích và không ăn khớp với nhân loại.

Mặc dù anh vẫn xuất sắc đến chói mắt nhưng có thể để người ta cảm giác được anh vẫn là ‘người.’

Lúc ăn cơm tối, Hoắc Lương cũng đút cô ăn như ban sáng, Tiết Tiểu Tần thấy ngày hôm nay sắp kết thúc rồi, không biết vọng tưởng của Hoắc Lương chừng nào thì chấm dứt. Ăn cơm chiều xong, Hoắc Lương ôm cô đi vào phòng tắm — Hình như, cả ngày hôm nay, Tiết Tiểu Tần cô đã hoàn toàn đánh mất năng lực hành động, đi đâu cũng bị ôm đi.

Hoắc Lương giúp cô đánh răng theo thói quen, kế đó, cô hoảng sợ phát hiện dường như anh còn muốn giúp cô tắm rửa! Cô kêu meo meo meo meo né tránh, cự tuyệt nhưng Hoắc Lương rất kiên trì, còn nói cái gì… Mèo không thể tự tắm, phải có chủ nhân hỗ trợ mới được. Tiết Tiểu Tần thẹn quá hóa giận quay sang cắn anh, mèo không cần tắm rửa mỗi ngày đâu nhé!

Cho dù Tiết Tiểu Tần kiên trì ngọ nguậy và cự tuyệt, cuối cùng vẫn không thể tránh thoát. Tiết Tiểu Tần đứng trong bồn tắm để cho Hoắc Lương tháo lục lạc trên cổ cô xuống, rồi đến móng vuốt mèo, đuôi mèo… Cả người cô trần truồng như con cá trắng.

Làm một đôi vợ chồng son kết hôn được một năm, cái loại tình thú vợ chồng như tắm uyên ương này, cô và Hoắc Lương đã từng nếm thử. Nhưng để anh tắm rửa cho cô thì đây là lần đầu tiên, Tiết Tiểu Tần có chút không kiềm giữ nổi.

Cuối cùng, cô không biết sự kiện tắm rửa của mình kết thúc như thế nào, chỉ biết lúc Hoắc Lương ôm cô lên giường, cả người cô mềm nhũn.

Ghê tởm nhất chính là, Hoắc Lương lại cầm lục lạc nhỏ đeo lên cổ cô. Bởi vì anh sợ buổi tối cô ngủ không thoải mái nên anh không cho cô đeo móng vuốt mèo. Nhắc tới cũng lạ, rõ ràng buổi trưa cô ngủ rất nhiều nhưng hiện tại nằm trong lòng Hoắc Lương, cảm nhận bàn tay anh vỗ về cô lại buồn ngủ.

Cô cảm thấy một phần hai cuộc sống của mình đều lãng phí vào việc… ngủ.

Một đêm ngon giấc.

Sáng hôm sau thức dậy, Tiết Tiểu Tần phát hiện một sự kiện trong ngày: Cô thay đổi trang phục từ hồi nào vậy nè? Hôm qua, cô còn là con mèo đen, vì sao hôm nay thành mèo trắng rồi???


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.