Đọc truyện Chứng Vọng Tưởng Của Hoắc Tiên Sinh – Chương 33
“Anh cần em giúp anh chữa bệnh.” Đột nhiên, giọng nói của Hoắc tiên sinh trở nên mềm mại, tựa như lúc mỗi đêm bọn họ triền miên, anh luôn thì thầm những lời âu yếm. Tiết Tiểu Tần không những là người mê sắc đẹp mà còn là người mê âm thanh. Vì vậy, vừa nghe cái giọng êm ái của anh là chân cô mềm nhũn, vừa lúc Hoắc Lương ôm cô vào lòng. Cô nghe âm thanh cố gắng dụ dỗ này, da gà trên người đều nổi lên hết, làm gì còn tâm tư mà suy nghĩ đến mục đích của anh.
Ai thèm quan tâm anh có mục đích gì, ngủ cũng đã ngủ rồi, còn sợ cái gì? Tiết Tiểu Tần dũng cảm nghĩ vậy, thế nhưng vừa mở miệng cô mới phát hiện âm thanh của mình đang run rẩy: “Làm… làm sao chữa?”
“Nguồn gốc của chứng vọng tưởng là do em không có ở bên cạnh anh.” Hoắc Lương nhỏ giọng nói, ôm cô, thỉnh thoảng lại thơm môi cô một cái để cho cô choáng váng nhanh hơn: “Những năm tháng không có em, anh có rất nhiều khát vọng và vọng tưởng đối với em. Hiện tại, anh. Hiện tại, anh cần em giúp anh giải phóng tất cả những vọng tưởng ra ngoài. Tưởng tượng của anh được thỏa mãn thì bệnh sẽ khỏi hẳn.”
Tiết Tiểu Tần dùng một phút đồng hồ để tiêu hóa ý tứ trong lời nói của Hoắc Lương. Vào giờ khắc này, năng lực suy nghĩ mạnh mẽ của cô bắt đầu rời rạc, sau cùng tổng kết chính xác: “Ý anh là anh muốn em chơi trò cosplay với anh hả?”
Hoắc Lương nghiền ngẫm một chút về cái từ cosplay, tiếp theo lắc đầu: “Không đủ chính xác.”
“Cái gì không đủ chính xác. Ý anh rõ ràng là như thế cơ mà.” Tiết Tiểu Tần trừng mắt nhìn anh, cô cảm thấy anh đang cố ý: “Vì sao anh lại không đứng đắn như thế? Em mới không thèm chơi.”
Thế nhưng cô từ chối xong liền hối hận… Hoắc Lương nói làm như vậy có thể giúp anh chữa khỏi bệnh… nhưng…
“Chưa từng nghe nói chơi trò sắm vai có thể chữa bệnh? Có phải anh lừa gạt em hay không?”
“Anh chưa từng lừa gạt em.”
Cái này cũng đúng, Tiết Tiểu Tần luôn tin tưởng nhân phẩm của Hoắc Lương. Thế nhưng, cô không thể nào tưởng tượng nổi lại có loại phương pháp chữa bệnh như thế này: “Ý anh là, anh có rất nhiều ảo tưởng đối với em, nhưng cho tới bây giờ những ảo tưởng đó chưa từng trở thành sự thật. Đây cũng là nguyên nhân khiến tâm tình của anh tích tụ. Cho nên, em chỉ cần giúp anh giải phóng…” Nói tới đây, cô giang rộng hai tay, làm động tác giải phóng: “Những… ảo tưởng này, có thể trị hết sao?” Thấy Hoắc Lương gật đầu, Tiết Tiểu Tần trầm ngâm vài giây: “Có phải giống như trong tiểu thuyết võ hiệp hay không? Lúc trúng độc thì phải hút độc trong máu ra, sau một thời gian điều dưỡng mới khỏi hẳn?”
Hoắc Lương mặt không đổi sắc nói: “Đây chỉ là một phương pháp tự anh nghĩ ra, không đảm bảo 100% sẽ thành công.”
Có biện pháp còn hơn không, Tiết Tiểu Tần cắn môi: “Anh để em suy nghĩ một chút.”
Cái rắm ấy! Suy nghĩ cái quái gì, làm thì làm, không làm thì thôi! Chủ yếu là Tiết Tiểu Tần chưa từng đóng vai, không tính vai diễn trong vở công chúa Bạch Tuyết hồi cô ở nhà trẻ. Bởi vì bẩm sinh cô không có tế nào diễn kịch, cho nên cô giáo để cô đóng vai một thân cây.
Đóng vai thân cây vô cùng tốt, chỉ cần đứng một chỗ không nhúc nhích là hoàn thành nhiệm vụ. Ngay cả lời kịch cũng không cần ghi nhớ, đâu giống công chúa Bạch Tuyết vừa phải chạy vừa phải nhảy, còn ăn táo, học thuộc lòng lời thoại. Cô mới không thèm!
“Có cần học thuộc lời kịch không?” Tiết Tiểu Tần hỏi.
Hoắc Lương lắc đầu.
“Ảo tưởng của anh… có H nặng hay không?”
Hoắc Lương: “… Có một chút.”
“H cỡ nào?” Cô cần phải suy tính để giới hạn luân lý đạo đức ở mức tối đa nhất.
Hoắc Lương: “…Bây giờ chưa biết được.”
“Em có một yêu cầu.”
Đừng nói một, một trăm Hoắc Lương cũng đồng ý.
Tiết Tiểu Tần trải qua một hồi suy nghĩ cặn kẽ mới mở miệng: “Chuyện này chỉ có trời biết, đất biết, anh biết, em biết. Không được nói cho người thứ ba biết!”
Đây là đương nhiên! Lam sao Hoắc Lương có thể nói cho người khác biết. Tiết Tiểu Tần đồng ý làm cho tâm trạng của anh tốt hơn nhiều. Tâm trạng anh tốt thể hiện vô cùng rõ rệt khiến Tiết Tiểu Tần mơ hồ có cảm giác mình rơi vào bẫy Hoắc Lương đào sẵn. Có phải cô không cẩn thận đem mình bán hay không?
Nhưng khi thấy tâm tình Hoắc Lương vui vẻ, Tiết Tiểu Tần không nói nên lời đổi ý. Tiết Tiểu Tần len lén lên mạng tìm kiếm từ khóa về chứng vọng tưởng, hình như chưa từng thấy bài viết đáng tin cậy. Hoắc Lương nói như vậy nhất định là có lí do của anh, cô vẫn lựa chọn tin tưởng người đàn ông của mình.
Thế nhưng cô vẫn có chút lo lắng, cô không muốn chơi mấy trò có khẩu vị nặng đâu. Cô là cô gái nhỏ ngoan hiền đáng yêu, không phù hợp với các hành động táo bạo, không hợp luân lý đạo thường mờ.
Hoắc Lương nghĩ như thế nào Tiết Tiểu Tần không biết, bởi vì rất nhanh cô liền phát hiện, có lẽ Hoắc Lương đã sớm đoán được có ngày này… Bằng không mấy thiết bị lắp đặt sẵn ở trong phòng này là cái gì? Người biết thì hiểu đây là anh tự thỏa mãn những ảo tưởng của mình, người không biết còn tưởng rằng anh là tên bệnh hoạn đấy!
Đúng là bệnh tâm thần mà, Tiết Tiểu Tần nghĩ thế. Mua cái nhà hai tầng lớn có nhiều phòng như vậy chính là để chơi trò đóng vai hở? Giải phóng những ảo tưởng ra ngoài… Rốt cuộc có đáng tin hay không?
Cô rất muốn hỏi Hoắc Lương, đáng tiếc hỏi cũng không hiểu rõ, mấy thuật ngữ chuyên ngành cô nghe không hiểu nhưng cô khẳng định Hoắc Lương thật lòng muốn chữa hết bệnh!
Vì vậy, cô cắn răng quyết định liều mạng luôn!
Tóm lại kết hôn lâu như vậy, cái gì nên làm không nên làm đều đã làm, cũng không phải chưa từng bị Hoắc Lương dụ dỗ thực hiện mấy tư thế mắc cỡ. Cùng lắm thì cố gắng thỏa mãn ảo tưởng của anh, chút chuyện cỏn con đó thì đáng gì? Tiết Tiểu Tần ôm suy nghĩ ‘đưa đầu cũng một đao, rụt đầu cũng một đao’, lần đầu tiên trong cuộc đời Tiết Tiểu Tần hèn kém trước khí thế của cường hào.
Hi sinh vì chồng, cô cảm thấy chuyện này hết sức vĩ đại!
Hoắc Lương nói tạm thời chưa bắt đầu, Tiết Tiểu Tần vừa thấp thỏm vừa mong chờ… Cô không thừa nhận thực ra bản thân cô cũng rất mặn*, cái này không chỉ là phương pháp trị liệu mà còn là tình thú giữa vợ chồng, từ chối thì rất không có tình người.
*Mình nghĩ nói về khẩu vị nặng.
Nếu đã xem căn phòng thứ nhất, Tiết Tiểu Tần lập tức tràn ngập tò mò đối với mấy căn phòng còn lại. Trước giờ, cô luôn lười đi xem, cô nghĩ phòng nào cũng rập khuôn như nhau. Sau khi nhìn thấy căn phòng mang phong cách cổ kia rồi, Tiết Tiểu Tần nghĩ, nói không chừng mấy căn phòng còn lại cũng không giống nhau, mỗi phòng theo một chủ đề cũng nên.
Thế nhưng đến khi cô muốn vào xem thì phát hiện cửa phòng bị khóa. Còn chìa khóa lại được Hoắc Lương giấu đi. Tiết Tiểu Tần cảm thấy phản rồi! Rõ ràng giấy tờ bất động sản đều viết tên cô mà!
Thời gian cứ như vậy trôi qua… Tiết Tiểu Tần càng ngày càng khẩn trương, càng ngày càng khẩn trương, càng ngày càng khẩn trương… Một tuần sau, sự khẩn trương của cô dần dần lắng lại, chỉ còn thừa lại tò mò và chờ mong.
Nhưng Hoắc Lương vẫn không yêu cầu bắt đầu, cô đành xem như chẳng có chuyện gì.
Bấy giờ, quà gửi chị ba mua ở Hồng Kông cũng được gởi về. Rốt cuộc, Tiết Tiểu Tần cũng có can đảm trở về nhà mẹ đẻ. Mẹ Tiết gọi vài cuộc điện thoại bảo cô mang theo quà và con rể về nhà ăn cơm. Tiết Tiểu Tần nào dám đồng ý, con rể thì có nhưng quà không có, thiếu một thứ cũng không được! Ngộ nhỡ mẹ biết về bệnh tình của Hoắc Lương thì sao, cô không muốn nói dối ba mẹ, hơn nữa còn là chuyện lớn như vậy.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân Hoắc Lương không muốn ảo tượng phân liệt nữa. Anh không muốn trên người mình có bệnh không thể nói, nếu như thế anh sẽ không có cách mang hạnh phúc đến cho Tiết Tiểu Tần. Càng không xứng đáng với ba mẹ vợ, người đã tin tưởng giao cô con gái yêu mình vào tay anh.
Sau khi mẹ Tiết nhận được quà, bà vô cùng hài lòng, thuận tiện còn hỏi Hoắc Lương mấy ngày nay như thế nào, Tiết Tiểu Tần có gây ầm ĩ gì cho anh không? Hoắc Lương nói: “Tiểu Tần rất ngoan ạ.”
Mẹ Tiết gật đầu, dùng ánh mắt không tệ liếc con gái. Tiết Tiểu Tần âm thầm lè lưỡi, Mẹ cô thật lòng rất thích Hoắc Lương, lần đầu tiên nhìn thấy đã khen người ta là thanh niên đẹp trai tài giỏi. Hiện tại, mức độ yêu thương của mẹ đối với Hoắc Lương đã vượt qua tình thương bà dành cho cô rồi!
May mắn cô còn có ba thương!
Tặng quà xong, hai vợ chồng cô thuận tiện ở lại ăn cơm trưa luôn. Trong lúc cả nhà đang dùng cơm, mẹ Lâm tới chơi, đến sớm không bằng đến đúng lúc. Cô nhìn Hoắc Lương một cái, trong chớp mắt lòng nhẹ nhõm nhiều hơn. Bản thân Tiết Tiểu Tần cũng không hiểu rốt cuộc mẹ cô và mẹ Lâm là có quan hệ như thế nào? Nếu nói là bạn bè, từ nhỏ đến lớn, cô và Lâm San San đều bị so sánh với nhau. So ai đẹp hơn, cao hơn, thành tích học tập tốt hơn… Hiện tại, hai bà lại bắt đầu so xem con ai gả chồng tốt hơn, sống thoải mái, dễ chịu hơn…
Nếu nói là kẻ thù, hai người lại thích mặc váy giống nhau, bình thường cùng nhau đi siêu thị tranh mua đồ thì không nói, nhà có cái gì tốt cũng chừa lại đối phương một phần.
Tiết Tiểu Tần bày tỏ cô không thể hiểu nổi tình bạn của phụ nữ.
Mẹ Lâm vừa đến là muốn khoe khoang, kết quả chưa kịp mở miệng đã thấy Hoắc Lương ngồi đó. Lỗ tai nghe mẹ Tiết khen Hoắc Lương nổi tiếng ra sao, giỏi giang cỡ nào, Tiết Tiểu Tầm làm bộ như chẳng nghe thấy gì. Cô và ba Tiết trao đổi qua mắt, rối rít chuẩn bị muốn rời đi — Chiến tranh của phụ nữ trung niên, đàn ông trung niên và thiếu nữ không thích hợp tham dự.
Nhưng chân vừa nhấc lên, mẹ Lâm liền gọi Tiết Tiểu Tần ở lại, thuận tiện cắt ngang lời mẹ Tiết: “Tiểu Tần này, cháu với Hoắc Lương kết hôn bao lâu rồi?”
Ở trước mặt người lớn, Tiết Tiểu Tần luôn ra vẻ ngoan ngoãn: “Gần một năm ạ.”
“À.” Mẹ Lâm lên tiếng, lúc này bà không nén được hả hê: “San San đã có thai lần hai rồi, cháu định bao giờ thì sinh em bé?”
Sinh em bé? Tiết Tiểu Tần nhìn Hoắc Lương theo bản năng, Hoắc tiên sinh cũng đâu có ý định làm ba. Tiết Tiểu Tần nói thầm trong bụng, ngoài miệng lại bảo: “Chúng cháu vừa kết hôn, bọn cháu còn dự định hưởng thụ thế giới của hai người thêm hai năm nữa, không vội sinh em bé đâu ạ.” Hơn nữa, hiện tại Hoắc Lương luôn sử dụng biện pháp an toàn, cô muốn có con cũng không được.
Hoắc Lương nghe vậy, thản nhiên đưa mắt liếc mẹ Lâm một cái, không nói gì. Từ trước tới giờ, anh chưa từng có ý định thay đổi suy nghĩ, anh vẫn không muốn có con. Không những bởi vì bản thân bẩm sinh thiếu hụt tình thương của cha. Quan trọng nhất là, anh không muốn có thêm một người xuất hiện tranh đoạt tình yêu thương của Tiết Tiểu Tần.
Cô chỉ thuộc về một mình anh.
“Con bé này sao lại nói như vậy! Lúc còn trẻ không chịu tranh thủ. Nhà nước lại vừa xóa bỏ lệnh cấm sinh con thứ hai, chờ đến lớn tuổi mới sinh thì không tốt.” Mẹ Lâm tận tình khuyên bảo, bà cảm thấy mấy đứa trẻ bây giờ thật là không hiểu chuyện. Bây giờ vô cùng tốt, chờ thêm vài năm nữa trở thành sản phụ cao tuổi thì không phải chuyện đùa đâu.
Tiết Tiểu Tần đang định nói thì Hoắc Lương đã lên tiếng trước: “Sinh con sẽ gây tổn thương lớn cho cơ thể của người phụ nữ, cho nên hiện tại bọn cháu không có dự định sinh em bé. Khoa học nghiên cứu chứng minh, tỉ lệ chỉ số thông minh của em bé do nhóm phụ nữ từ 30 đến 40 tuổi sinh cao hơn nhóm phụ nữ từ 20 đến 30 tuổi và nhóm phụ nữ từ 40 đến 50 tuổi.”
Thật không may, năm nay Lâm San San vừa vặn nằm trong nhóm 20 tuổi đến 30 tuổi.
Mẹ Lâm đến nhà họ Tiết nhiều lần, bà chưa từng nói chuyện nhiều với Hoắc Lương. Cho nên bà không biết người nào đó rất có khả năng khiến người ta nghẹn họng.
Thấy vẻ mặt cứng ngắc của mẹ Lâm, Tiết Tiểu Tần vội đá đá chân Hoắc Lương dưới gầm bàn: “Anh nói bậy bạ gì đó.”
Con ngươi đen của ai đó thoáng hiện vẻ mờ mịt: Anh đâu có nói bậy? Nguyên nhân đích thực anh không muốn Tiết Tiểu Tần sinh con chính là nỗi thống khổ khi sinh!
Phụ nữ rất vĩ đại. Anh thương vợ của mình, không muốn cô mang thai thì có gì sai? Hiện tại, Tiểu Tần và anh đều còn trẻ, tại sao lại muốn có em bé?
Tiết Tiểu Tần đỡ trán, cô nhanh chóng nói với mẹ Lâm: “Ý của Hoắc Lương chính là, là…” Mợ nó chớ! Có trời mới biết ý anh nói là gì!
Mẹ Tiết thấy tình huống không ổn liền lái sang chuyện khác: “Đúng rồi, hiện tại thân thể San San thế nào? Mấy tháng rồi?”
“Ba tháng.” Mẹ Lâm lập tức nương theo câu nói của mẹ Tiết mà xuống bậc thang.
Tiết Tiểu Tần thừa dịp đó quay sang lườm Hoắc Lương một cái. Sau này, cô nên khâu miệng anh lại mới đúng, nói chuyện kiểu đấy không phải muốn tìm đánh à? Hoắc Lương coi như không nhìn thấy, tiếp tục bóc vỏ tôm cho cô, thuận tiện cầm bát canh của cô lên uống một ngụm. Động tác thành thạo tự nhiên giống như mây trôi nước chảy.
Mẹ Lâm vừa về, mẹ Tiết nhân lúc Hoắc Lương đi toilet, hỏi Tiết Tiểu Tần: “Con có bàn bạc với Hoắc Lương chuyện sinh con chưa?”
Tiết Tiểu Tần không dám đem lời thật lòng của Hoắc Lương nói với mẹ, cô đành trả lời qua loa: “Mẹ à, hiện tại con mới bây lớn? Nói chuyện này có phải hơi sớm hay không?”
Mẹ Tiết lườm Tiết Tiểu Tần: “Lâm San San người ta không phải tuổi cũng xêm xêm cô à? Chẳng phải người ta cũng mang thai lần thứ hai rồi sao?”