Chứng Vọng Tưởng Của Hoắc Tiên Sinh

Chương 31


Đọc truyện Chứng Vọng Tưởng Của Hoắc Tiên Sinh – Chương 31

Cô quay đầu nhìn Hoắc Lương, gương mặt Hoắc Lương không hề lộ biểu tình gì. Cô lại quay đầu nhìn bác sĩ, mặc dù bác sĩ không vui nhưng vẫn duy trì thái độ lễ phép với khách. Tiết Tiểu Tần ngờ vực: “Bác sĩ, ý của ngài là…chồng tôi rất bình thường?”

“Bình thường đến không thể bình thường hơn.” Bác sĩ gật đầu: “Tôi cảm thấy tâm lý của anh ta rất bình thường, không có bất kỳ vấn đề gì. Về phần Tiết tiểu thư nhờ tôi tư vấn về chứng vọng tưởng, tôi đã làm trắc nghiệm với tiên sinh. Tiểu thư hãy yên tâm, trạng thái tinh thần của Hoắc tiên sinh cực kì khỏe mạnh.

Khóe môi Tiết Tiểu Tần giật giật, cuối cùng cô đành đến quầy thu ngân thanh toán tiền rồi xoay người kéo Hoắc Lương ra ngoài. Đi tới nơi vắng vẻ cô liền khởi binh hỏi tội: “Bác sĩ nói như vậy có nghĩ gì?”

Giọng Hoắc Lương lạnh như băng: “Anh rất khỏe mạnh.”

“Lời nói bên ngoài thì đúng nhưng anh… anh đâu có khỏe mạnh????” Tiết Tiểu Tần nhìn chằm chằm vào anh, cô không thể tin anh có thể trợn mắt nói dối: “Có người khỏe mạnh sẽ tự làm bản thân bị thương à?”

“Anh không có tự làm mình bị thương.”

“Em mặc kệ! Hành vi đó của anh chính là tự mình hại mình!” Tiết Tiểu Tần đánh nhịp định án*, rất có phong cách sư tử Hà Đông giống mẹ Tiết: “Nói tóm lại, anh phải đi gặp bác sĩ tâm lý!” Nói xong, cô tiếp tục bơm hơi cho anh: “Chắc chắn là do vị bác sĩ này không đủ chuyên nghiệp và giỏi giang, em sẽ hẹn một người tốt hơn.”

*Mấy bạn có nhớ cái cục mà Bao đại nhân cầm đập xuống bàn cái rầm hông? Chính là như thế đó, đập cái rầm nói bây đâu cẩu đầu đao chờ lệnh!!!!!

Tiết Tiểu Tần không hiểu những chuyện này, ở trong từ điển của cô, thu lệ phí cao = tài nghệ giỏi.

Ba ngày sau, cô lại đưa Hoắc Lương đến phòng khám, trên đường đi còn không quên nhắc Hoắc Lương: “Vị bác sĩ này nổi danh là bàn tay vàng đó, trước kia còn là giáo sư tâm lý học có tiếng ở trường đại học XX, rất lợi hại nhé. Người ta đều dùng tiếng đồng hồ để tính phí, vị bác sĩ này tính tiền theo phút! Ba ngày trước, em đã hẹn với ông ấy. Hôm nay ông ấy rãnh rỗi, anh nhất định phải thành thực cho em! Hiểu chứ?”

Hoắc Lương gật đầu. Tuy rằng anh biết đối phương không thể giúp đỡ gì cho bệnh tình của mình, nhưng vợ yêu rất nhiệt tình, anh cũng phải biểu hiện tốt một chút.


Lần này, Tiết Tiểu Tần theo anh đi vào. Cô khẩn trương ngồi trên ghế sô pha, mắt nhìn lom lom vào Hoắc Lương và vị bác sĩ tuổi trung niên. Trong lòng cảm thấy kì quái: Đầu năm nay, bác sĩ trung niên đều bị hói đầu à? Sau này, Hoắc Lương bước vào độ tuổi bốn mươi có bị hói giống bọn họ hay không? Tiết Tiểu Tần tưởng tượng đến tình cảnh tương lai ấy, lập tức che mặt không dám nhìn. Ngàn vạn lần đừng nha…

Tiết Tiểu Tần nghe không hiểu mấy thuật ngữ chuyên môn mà bác sĩ nói, nhưng cô không ngốc, nhìn biểu hiện thành thạo gần như trôi chảy của Hoắc Lương… Đừng nói bác sĩ, ngay cả Tiết Tiểu Tần cũng cảm thấy cô nghĩ nhiều, Hoắc tiên sinh nhà cô thực sự rất bình thường.

Bác sĩ cau mày, quan sát Hoắc Lương vài lần, lại liếc sang Tiết Tiểu Tần dò hỏi: Chỗ nào có vấn đề?

Tiết Tiểu Tần có chút lo lắng đi qua, cô nghe không hiểu cuộc nói chuyện vừa rồi của hai người nhưng mấy câu hỏi trắc nghiệm tâm lý thì cô hiểu. Nhìn nét mặt nghi ngờ của bác sĩ sau khi khám bệnh xong cô liền đoán được kết quả, chắc chắn là bình thường! Nhưng trên thực tế, Hoắc Lương thật sự có vấn đề mà!

Hoắc Lương nhẹ nhàng nắm tay cô: “Anh đã nói rồi, bác sĩ tâm lý đối với anh chẳng có tác dụng gì.”

Tiết Tiểu Tần nhanh tay che miệng Hoắc Lương: “Anh nói bậy bạ gì đó!” Sau đó, cô quay đầu cười gượng với bác sĩ: “Xin lỗi, chồng tôi anh ấy… Có đôi khi nói xằng nói bậy, ngài đừng để trong lòng.”

Lời nói kia đúng là chọc vào tổ ong vò vẽ, bác sĩ trợn mắt nhìn: “Tôi làm bác sĩ tâm lý gần hai mươi năm! Anh là người đầu tiên nói tôi là người vô dụng đấy!”

“Anh ấy không có ý này đâu bác sĩ…” Tiết Tiểu Tần giải thích trong lúc bác sĩ giận đến tái mặt, cô không hiểu, ông bác sĩ này nhìn có vẻ tốt tính lắm mà. Vì sao Hoắc Lương mới nói có một câu, ông ấy đã tức giận thành thế này?

Đó là tại vì cô không biết khuôn mặt không biểu tình của Hoắc Lương mang tính chất lừa dối rất cao. Chỉ cần bị anh nhìn, đối phương sẽ có cảm giác tự ti tựa như bản thân chỉ là con kiến hôi, càng khỏi phải nói tới chuyện khám bệnh. Hoắc Lương rất nghe lời Tiết Tiểu Tần, anh ‘hết sức chăm chú lắng nghe bác sĩ.’ Bác sĩ bị ánh mắt đó của anh nhìn chòng chọc một hồi lâu, lại nghe anh nói gặp bác sĩ tâm lý cũng vô ích —- Tuy rằng nguyên thoại* của Hoắc Lương là bác sĩ tâm lý đối với anh chẳng có tác dụng gì, nhưng bác sĩ tức giận người bình thường khó ngăn được.

*Lời nói gốc, không thêm không bớt.


Lúc Hoắc Lương nói câu đó, giọng anh vô cùng bình tĩnh tựa như đang trần thuật lại một sự thật nào đó. Tiết Tiểu Tần hiểu anh, tự nhiên cô sẽ không suy nghĩ nhiều. Thế nhưng ngài bác sĩ lại không cho rằng như thế, cái giọng điệu lạnh lùng và tràn ngập kiêu căng, làm gì có người bệnh nào lớn lối như thế!?

Ông bác sĩ sắp sửa phun lửa thì Hoắc Lương giơ tay gỡ tay Tiết Tiểu Tần che miệng mình xuống. Tay còn lại che miệng Tiết Tiểu Tần, ngăn không cho cô nói xin lỗi. Sau đó, anh quay qua nhìn bác sĩ: “Ông hỏi tình trạng hôn nhân của tôi, đồng thời xem đó là nguyên do chính suy đoán cuộc sống hôn nhân của tôi không lý tưởng và điều độ. Nhưng mà tôi lại cho rằng, một người đàn ông trung niên đang trong giai đoạn ly hôn không có tư cách chỉ trỏ đối với việc hôn nhân của tôi.”

Tiết Tiểu Tần: “…”

Bác sĩ: “…” Bộ dạng lúc nãy của vợ chồng son các người giống đôi vợ chồng thắm thiết à? Núi băng Hoắc tiên sinh này mặt không có một tí cảm xúc, cô vợ lại ngồi ở ghế sô pha nhìn bọn họ trao đổi chuyên môn, chẳng lẽ không có mâu thuẫn?

Dùng lý lẽ bình thường để phỏng đoán Hoắc tiên sinh, điều này rõ ràng là cách làm vô cùng không sáng suốt.

Tiết Tiểu Tần không dám tin Hoắc Lương lại to gan như vậy. Biết anh thông, cũng biết chỉ số thông minh của rất cao, thậm chí anh còn có danh hiệu thánh thủ y khoa* trên quốc tế, nhưng cô không biết Hoắc Lương còn biết mỉa mai người khác! Cô lập tức kéo kéo ống tay áo của anh: “Anh chớ nói nhảm, nếu tiếp tục như vậy sẽ không có bác sĩ có thể khám bệnh cho anh!”

*Bàn tay vàng trong giới y học.

Cô nhỏ giọng nói, Hoắc Lương lại nghĩ rằng vợ yêu lo lắng cho bệnh tình của mình, càng muốn khoe khoang bản lĩnh của mình cho cô xem, thuận tiện chứng minh bản thân mình nói đều là sự thật. Không có bác sĩ tâm lý nào có thể trị hết bệnh của anh: “Ngón áp út ở tay trái của ông có dấu vết đeo nhẫn cưới, nhưng hiện tại ông không có đeo nhẫn cưới trên tay. Đàn ông ở độ tuổi này giống như ông, tháo nhẫn cưới ở chỗ đang làm việc chỉ có một nguyên nhân: Đó chính là tình cảm tan vỡ. Giá sách phía sau lưng ông chỉ bày khung hình con gái nhưng lại không có vợ ông. Tấm ảnh gia đình duy nhất lại để ở tận cùng bên trong, lại còn che mất hai phần ba. Điều này chứng to hiện tại ông không muốn nhìn thấy tấm ảnh đó. Hơn nữa, ống tay áo áo sơ mi của ông không được giặt sạch, còn dính vết mực, cà vạt và áo khoác tây trang cũng không ăn nhập với nhau.”

“Vừa rồi ông hỏi tôi, có phải vợ tôi ở nhà rất lười biếng hay không? Cô ấy làm việc nhà ra sao, nhưng ông không hỏi nghề nghiệp của vợ tôi. Với lại, tuổi tác và thu nhập của ông, từ khía cạnh này cho thấy vợ ông là một bà nội trợ. Ông ở trong hình chụp luôn gọn gàng, sạch sẽ, chưa từng mặc trang phục lôi thôi hoặc màu sắc không ăn khớp. Vợ ông chăm sóc ông rất tốt. Còn có một điểm quan trọng nhất, trước khi vào phòng làm việc của ông, tôi đã chú ý tới cô trợ lý chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi của ông thoa son môi màu hoa hồng đỏ, khuy áo sơ mi thứ hai của cô ta cài vào nút buộc thứ ba. Cho nên tôi đánh bạo suy đoán, chính vì ông ngoại tình ở bên ngoài… bị vợ ông phát hiện, nên bắt buộc phải ly hôn…”

“Im miệng im miệng!” Lần đầu tiên, Tiết Tiểu Tần nghe Hoắc Lương chậm rãi nói một hơi dài như vậy, rốt cuộc cô cũng hoàn hồn che miệng anh: “Anh, không cho nói lung tung nữa nhé!”


Ánh mắt Hoắc Lương lộ vẻ ấm ức: “Anh không có nói quàng, giống như vị bác sĩ này nói, mọi thứ đều là suy đoán hợp lý!”

Tiết Tiểu Tần bị lời của anh làm nghẹn họng. Cô cẩn thận liếc nhìn vị bác sĩ kia, sắc mặt ông ta tái mét, thoạt nhìn có vẻ giây kế tiếp ông ta có thể cầm cái chặn giấy trên bàn đập Hoắc Lương bể đầu chảy máu. Cô vội kéo Hoắc Lương đứng dậy: “À… Tiền khám bệnh tôi sẽ thanh toán, chúng tôi không khám, không khám nữa… Chào tạm biệt.”

Hoắc Lương không quên nhắc nhở cô: “Chậm một chút, coi chừng ngã bây giờ!”

Lúc bọn họ đi ra, vừa vặn đụng phải cô trợ lý trẻ tuổi, Tiết Tiểu Tần không nhịn được nhìn về phía nút buộc sơ mi và môi cô ta, cô phát hiện giống y hệt những gì Hoắc Lương suy đoán…

Lần này, Tiết Tiểu Tần không khiển trách Hoắc Lương, cô kinh hồn bạt vía ngồi trong xe, Hoắc Lương lo lắng hỏi: “Em làm sao vậy?”

Em làm sao? Anh còn dám hỏi em làm sao hả? Em muốn lột da anh xuống!!! Tiết Tiểu Tần ai oán lườm anh: “Anh không thể uyển chuyển một chút được à? Cho ông ta một chút mặt mũi không được sao?” Làm gì có người như anh, nói không chừng ông bác sĩ đó còn tưởng rằng bọn họ tới đá quán!!!

“Là một người chồng, ông ta nên trung thành với vợ mình. Ngay cả việc nhỏ này, ông ta cũng không làm được thì có tư cách gì làm bác sĩ tâm lý cho anh?” Hoắc tiên sinh nói chuyện rất chính đáng.

Tiết Tiểu Tần kêu rên một tiếng, vùi đầu vào trong ngực của Hoắc Lương: “Nói cho cùng chính là anh không muốn đi gặp bác sĩ tâm lý để khám bệnh đúng hay không?”

“Không phải không muốn, mà là bọn họ không khám bệnh cho anh được.” Hoắc Lương bỏ chìa khóa xe sang một bên, hôn lên đỉnh đầu của Tiết Tiểu Tần: “Tiểu Tần, anh luôn mang thái độ cảnh giác đối với mọi người ở xung quanh, ngoài trừ em, anh không cách nào thả lỏng ở trước mặt người khác. Bắt đầu trị liệu tâm lý hoặc là trắc nghiệm đánh giá, trạng thái tinh thần thả lỏng là điều quan trọng nhất. Chỉ số thông minh của bọn họ không cao bằng anh, mặt khác, bản thân anh cũng là bác sĩ, em thật sự nghĩ rằng anh có thể tín nhiệm người khác ngoài em sao?”

Cái này Tiết Tiểu Tần cũng biết, nhưng biết thì phải làm sao, không lẽ không khám bệnh?

“Vậy bây giờ phải làm sao? Lúc có em ở bên cạnh thì anh khỏe mạnh bình thường, nhưng trên thực tế anh vẫn bị bệnh. Em vừa rời khỏi anh, anh lập tức khiến bản thân bị thương, đau đầu sẽ làm chuyện hại bản thân, em rất lo lắng! Ngộ nhỡ ngày nào đó em xảy ra chuyện ——”Cảm nhận cả người Hoắc Lương lạnh lẽo, cô lập tức đổi giọng: “Ý em là em có chuyện gì đó không thể ở bên cạnh anh, lẽ nào anh lại muốn em nhìn thấy tình cảnh cả người anh đều là vết thương? Nếu như vậy anh giết em cho xong!”

Cô suy nghĩ một chút, nói tiếp: “Không phải bản thân anh cũng muốn được chữa khỏi đó sao? Bằng không làm sao anh lại đau đầu? Trực tiếp chấp nhận ảo giác tồn tại thì được rồi, cứ như vậy cả đời không phải rốt tốt ư? Anh thông minh như vậy, hoàn toàn có thể phân biệt được giữa thực và ảo. Vậy tại sao anh lại muốn trị khỏi bệnh? Nói một cách chính xác, anh căn bản không cần làm như thế, đúng không?”


Thế nhưng, anh không lừa gạt cô chuyện gì hết. Tốt cũng được, xấu cũng được, anh đều nói cho em biết. Anh hoàn toàn phơi bày bản thân ra trước mặt cô, chính vì như vậy cô mới lo lắng hơn.

Hoắc Lương im lặng vài giây mới nói: “Nếu anh không kháng cự thì sẽ không có chuyện gì đâu. Nhưng anh muốn trở thành một người bình thường như mọi người, như vậy em chẳng cần lo lắng cho anh.”

Tiết Tiểu Tần tuyệt đối không ngờ anh sẽ trả lời như vậy. Cô hít sâu một hơi, ôm chặt lấy Hoắc Lương đến nỗi thân thể mảnh khảnh của cô khẽ run trong lòng anh. Hoắc Lương không biết tại sao cô kích động nhưng vẫn tiếp tục ôm cô.

Hai người lẳng lặng ôm nhau một lúc, Tiết Tiểu Tần mới ngẩng đầu tựa như tráng sĩ đoạn cổ tay* hạ quyết tâm: “Nếu như vậy, để em làm bác sĩ cho anh!”

* Nguyên văn ‘tráng sĩ đoạn oản’ – thành ngữ nói đến các tướng sĩ khi bị rắn cắn vào cổ tay thì phải chặt đứt đi để ngăn chặn nọc độc lan ra toàn thân, là phép ẩn dụ ý chỉ hành động dứt khoát, không do dự.

Cô nói năng rất hùng hồn, Hoắc Lương ngây dại cả người. Dù trên mặt anh không có biểu tình, nhưng Tiết Tiểu Tần vẫn cảm nhận được anh vô cùng khiếp sợ và không dám tin. Cô thẹn quá hóa giận, mặt đỏ bừng uy hiếp anh: “Sao hử? Anh không tin năng lực của em hử?”

Hoắc Lương vội vã xua tay: “Không phải, anh chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?”

“…” Thôi được rồi! Thật sự là anh không tin tưởng cô cho lắm.

Hoắc Lương càng không tin, Tiết Tiểu Tần càng không có sức chiến đấu! Cô nắm chặt quả đấm nhỏ, có vẻ vô cùng háo hức kích động: “Em nhất định giúp anh chữa hết bệnh! Đến lúc đó, anh không cần bị chuyện này quấy nhiễu nữa!”

Cô hiểu rõ ảo giác có ý nghĩa như thế nào với anh. Hết thảy đều do kí ức thuở bé và bản thân anh trời sinh thiếu thốn tình cảm, hai thứ này kết hợp tạo thành anh của ngày hôm nay. Cô xuất hiện trong cuộc sống anh, mang cho anh ánh sáng và điều tốt đẹp. Vì thế, Hoắc Lương sẽ không dễ dàng buông tha cô.

Cô là ánh sáng của anh, đồng thời cũng khiến cho bóng tối trở về đúng vị trí.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.