Đọc truyện Chứng Vọng Tưởng Của Hoắc Tiên Sinh – Chương 15
Chờ Tiết Tiểu Tần đi ra, Hoắc Lương phát hiện ánh mắt cô hơi trợn to. Anh để mặc cho cô quan sát mình từ trên xuống dưới, từ trái sang phải; tiếp đó, anh ung dung cởi áo sơ mi để lộ thân thể trần truồng cường tráng đi vào phòng tắm.
Tiết Tiểu Tần mê muội nhìn chằm chằm cặp mông vểnh rắn chắc kia, sau đó mới phát hiện mình quên chuyện gì…
Nam sắc khiến lòng người mê muội, thật tội lỗi!!
Hoắc Lương tắm rất nhanh, anh không có quần áo ngủ để mặc cho nên ở truồng đi ra. Tiết Tiểu Tần lập tức phản xạ che mắt nhưng không nhịn được muốn nhìn, cô len lén nhìn trộm qua kẽ tay. Đối với cơ thể con người, Hoắc Lương đã sớm quen thuộc. Anh từng mổ không biết bao nhiêu người trên bàn mổ, làm sao quan tâm đến hình thể của mình.
Tóc anh ướt sũng rũ trên trán, Tiết Tiểu Tần đỏ mặt không dám nhìn xuống phía dưới, chỉ dám đặt tầm mắt trên gương mặt anh tuấn của Hoắc tiên sinh. Trong bụng oán thầm, người đàn ông này luôn dùng bộ mặt không biểu cảm làm những việc xấu hổ…
Ngoài trừ Tiết Tiểu Tần, đồ của người khác đưa cho dù mới toanh Hoắc Lương cũng không chịu nhận. Bởi vậy, Hoắc Lương kiên quyết không chịu mặc đồ ngủ của ba Tiết cho mượn. Anh thà rằng trên người không một mảnh vải quyết mặc quần áo người khác. Tiết Tiểu Tần thầm nghĩ, về sau mang vài bộ quần áo của anh sang đây, miễn cho anh tắm rửa không có đồ để thay. Cô không tin Hoắc Lương có thể mặc một bộ quần áo hai ngày.
Anh thích sạch sẽ đến đáng sợ. Quần áo anh mặc một ngày đêm phải giặt, Tiết Tiểu Tần hơi bị lười, quần áo thường chất thành đống gom ít thành nhiều để giặt một lần cho xong. Nhưng sau khi kết hôn, cô không còn như vậy nữa. Bởi vì Hoắc Lương chủ động lấy quần áo của cô đi giặt, đồ mặc ngoài, đồ lót chia ra giặt. Đồ lót của cô đều do chính tay anh giặt! Đáng sợ nhất là, Hoắc Lương còn bôi dầu bảo dưỡng áo da! Cho nên nhà ở lớn không phải không có nguyên nhân, chính là vì tạo một phòng giặt đồ hoàn hảo để Hoắc Lương sử dụng.
Hoắc Lương không mời người giúp việc là vì không muốn người ngoài bước chân vào khu vực riêng tư của anh. Nói chung, ngoại trừ anh và vợ anh, bất cứ cái gì thuộc về anh đều không cho phép người thứ ba đụng vào. Cho dù cha mẹ vợ của anh chạm vào, anh cũng mang chúng đi giặt cho sạch.
Tiết Tiểu Tần cảm thấy anh quá khó tính rồi. Váy lụa và áo khoác len anh đều tự mình giặt có mệt hay không? Quần áo anh mua không phải đều qua tay người khác hết sao?
Đều do cô mạnh mẽ yêu cầu Hoắc Lương mới đồng ý mang âu phục, áo khoác ngoài và một ít quần áo khó giặt ra tiềm giặt ủi. Bởi vì cô là khách hàng lớn, cho nên nhân viên tiệm giặt ủi sẽ tự động đến nhà lấy quần áo, cứ ba ngày bọn họ sẽ đến một lần. Thế nhưng, Hoắc Lương kiên trì muốn tự mình giặt quần áo lót cho cô. Thậm chí anh còn yêu cầu nhân viên tiệm giặt ủi phải đeo bao tay mới được chạm vào quần áo của cô. Sau khi giặt xong còn phải tiêu độc khử trùng rồi hãy đóng gói đưa về, tiền bạc không thành vấn đề.
May mắn anh là người có tiền, nếu không Tiết Tiểu Tần nghĩ bà chủ tiệm giặt ủi sẽ cầm cục gạch phanh thẳng vô đầu anh.
Kì cục thì kì cục, tóm lại cô không cần giặt quần áo hay làm việc nhà. Bởi vậy, Tiết Tiểu Tần không hề có ý kiến với việc này. Cô ghét nhất làm việc nhà, Hoắc Lương nuông chiều cô đến tận trời, cái gì cũng không cho cô làm. Lâu lâu, lương tâm Tiết Tiểu Tần cắn rứt, xung phong vào bếp rửa chén đều bị anh cự tuyệt —— Anh không muốn để cô làm gì hết.
Tiết Tiểu Tần nghĩ, Hoắc Lương đúng là người ‘khuyết điểm không che lấp được ưu điểm’.
Cô chọc chọc cơ bụng Hoắc Lương, cứng quá… Đôi mắt to tròn lập lòe khát vọng. Cho đến khi Hoắc Lương trầm giọng: “Muốn sờ sao?”
Tiết Tiểu Tần gật đầu mãnh liệt như gà mổ thóc, sờ sờ sờ!!! Lập tức nhào tới giở trò, nụ cười kia! Biểu tình kia! Giống hệt sắc ma!!!
Hoắc Lương cúi đầu nhìn đôi tay nhỏ bé của cô sờ loạn trên bụng mình, tuy mặt anh không chút biểu cảm nhưng ánh mắt mềm mại đi rất nhiều. Hai người giằng co càn quấy mấy phút, Tiết Tiểu Tần mới nhớ tới chuyện mình quên hỏi: “Đúng rồi, chúng ta không có sử dụng biện pháp an toàn, lỡ mang thai thì làm sao?”
Nghe cô nói mang thai, biểu tình trên mặt Hoắc Lương có chút ngỡ ngàng. Tiết Tiểu Tần vừa nhìn liền biết anh chàng này căn bản không nghĩ tới biện pháp tránh thai, mài răng cắn cắn đầu ngón tay quý giá của anh: “Loại chuyện tránh thai này sao lại bắt phụ nữ làm chứ!”
“…” Hoắc Lương im lặng mấy giây, hỏi: “Em muốn có con à?”
Con? Tiết Tiểu Tần bị anh hỏi có chút mờ mịt, bản thân cô vẫn còn choai choai, hoàn toàn không làm mẹ như thế nào… Hơn nữa, nghĩ tới chuyện từ nay về sau cô phải trách nhiệm với đứa bé, Tiết Tiểu Tần liền cảm thấy hoang mang: “Hiện tại… em chưa muốn. Em chưa chuẩn bị tâm lí làm mẹ.” Có lẽ sau này cô sẽ có mong ước được làm mẹ, nhưng bây giờ cô không có khát vọng ở phương diện này.
Nghe vậy, Hoắc Lương gật đầu: “Về sau, anh sẽ dùng biện pháp an toàn.”
Tiết Tiểu Tần nhìn anh, không hiểu sao cô cảm thấy anh có gì đó khác lạ khi nhắc tới chuyện con cái. Mặc dù biểu cảm và giọng điệu của anh đều không thay đổi nhưng cô vẫn cảm nhận được. Có lẽ đây là giác quan thứ sáu của người làm vợ nhỉ? Tuy cô cảm thấy có thể đụng chạm đến vảy ngược hoặc việc riêng tư của Hoắc Lương, e rằng nguyên nhân anh kì quái nằm ở chỗ này. Nhưng Tiết Tiểu Tần nghĩ, nếu là vợ chồng, nếu muốn sống với nhau cả đời thì phải mở rộng lòng mình mới đúng!
Cho nên, cô vẫn hỏi: “Anh… có muốn em bé không?”
Hoắc Lương bị cô hỏi lơ đễnh trong chớp mắt, sau đó nhìn cô: “Không muốn.”
“Vì sao?” Tiết Tiểu Tần không tức giận, dù sao thì hiện tại cô cũng không muốn có con, nhưng cô tò mò muốn biết lí do Hoắc Lương không muốn có con. Lúc trước, anh không sử dùng biện pháp an toàn làm cô tưởng anh muốn làm cha.
Hoắc Lương im lặng chừng một phút, mới lên tiếng: “Anh không muốn người khác xuất hiện trong cuộc sống của chúng ta.” Chỉ cần hai người là đủ rồi, anh chỉ cần Tiết Tiểu Tần, không muốn có thêm đứa nhỏ gây phiền phức. Đối với Hoắc Lương, dù đứa bé là con ruột của anh thì nó vẫn là trói buộc và gánh nặng.
Anh không có tình thương của cha, cũng không có lòng đồng tình, anh triệt triệt để để làm người vô tình.
“Hai người yêu nhau rồi sinh con không phải là chuyện bình thường sao?” Tiết Tiểu Tần rất tò mò không biết tại sao Hoắc Lương có ý nghĩ này. Trong cuộc đời cô, tất cả mọi chuyện đều phải thực hiện theo từng bước, sự có mặt của Hoắc Lương là một dị đoan(*) rất lớn. Hành vi, cách thức, giọng điệu và suy nghĩ của anh đều không giống với ‘người bình thường’, ăn sâu bén rễ trong đầu Tiết Tiểu Tần.
(*) Việc khác thường, điều khác thường.
Tiết Tiểu Tần hoàn toàn không bài xích cũng không sợ hãi với những điều này, trái lại cô thầm nghĩ muốn hiểu biết thêm về anh.
Hoắc Lương đắn đo một lúc, suy nghĩ xem nên nói như thế nào mới biểu đạt tốt ý nghĩ của mình: “Anh không thích trẻ con, càng không muốn con trai hay con gái tồn tại. Tình mẹ của phụ nữ rất đáng sợ. Nếu chúng ta có con, nhất định em sẽ quên anh!”
Quan trọng nhất là, anh không muốn để lại đời sau.
Cả đời này, anh gặp được Tiết Tiểu Tần là trọn vẹn rồi. Mặc kệ kết cục như thế nào, cô có thể ở lại bên cạnh anh hay không? Hoắc Lương đều cảm thấy rất hạnh phúc, thế là đủ rồi. Tuy anh không để ý đến suy nghĩ của người khác, nhưng không thể không lo nghĩ đến Tiết Tiểu Tần. Nếu có ngày anh mất đi khống chế, Tiết Tiểu Tần rời khỏi anh là lựa chọn tốt nhất.
Tương lai sẽ có người khác chăm sóc cô, thích cô, yêu cô… Không phải chỉ có Hoắc Lương anh mới làm được.
Hoắc Lương sống lẻ loi, đột nhiên xuất hiện hay đột nhiên biến mất đều không có người để ý. Nhưng dù Hoắc Lương có bạc tình, anh cũng hi vọng người anh yêu sâu đậm được sống hạnh phúc.
Làm sao anh nỡ để cô bị thương vì mình.
“Không có đâu!” Tiết Tiểu Tần lập tức phản bác: “Em không biết chăm sóc trẻ con, đến lúc đó chính anh là người chăm con, anh sẽ quên em sao?”
Ánh mắt Hoắc Lương mềm mại: “Không.” Chỉ có mình anh biết sẽ không bao giờ có chuyện đó. Anh bẩm sinh thiếu thốn tình cảm, tất cả nhiệt tình và yêu thương đều đặt hết lên người Tiết Tiểu Tần. Anh không có khả năng để yêu thương thêm người thứ hai, dù là con ruột của anh.
Đối với Hoắc Lương, tình thân hay tình bạn đều không cần thiết. Anh vì tình tình yêu mà sống, vì Tiết Tiểu Tần mà sống. Cho nên, Hoắc Lương của ngày hôm nay đều do Tiết Tiểu Tần mà sống.
Có Tiết Tiểu Tần mới có Hoắc Lương, thế nhưng nếu không có Hoắc Lương, Tiết Tiểu Tần vẫn có thể sống rất tốt. Hoắc Lương xuất hiện trong cuộc sống của Tiết Tiểu Tần giống như thêu hoa trên gấm. Nếu như thiếu anh, cô cũng sẽ không đau khổ bao nhiêu.
Đối với thế này, có anh cũng được không có cũng chẳng sao.
Hoắc Lương nghĩ như thế cũng tốt. Anh không cần một đứa bé để chứng minh anh từng có được người phụ nữ này. Nếu có ngày anh mất khống chế, anh sẽ rời khỏi cô ngay lập tức, tuyệt đối không để cô bị thương.
“…Anh đang nghĩ gì vậy?”
Hoắc Lương cúi đầu hôn môi cô, nỉ non: “Rất thích em.” Lời này giống như cảm thán lại giống như tuyên thệ, nhưng vẻ mặt không hề thay đổi.
Tiết Tiểu Tần tò mò nâng mặt anh lên nhìn trái nhìn phải: “Vì sao anh không cười?” Vì sao mỗi lần nói chuyện yêu đương anh đều không có cảm xúc gì hết vậy?
“Em không nói anh mặt than à?” Hoắc Lương nghiêm trang hỏi.
Tiết Tiểu Tần lầu bầu: “Lời đó không phải châm chọc anh, anh đừng nghĩ là thật chứ.” Hơn nữa, không phải anh không có cảm xúc. Lúc làm tình trên giường, vẻ mặt của anh rất phong phú. Nhưng trong cuộc sống hàng ngày anh đều mang bộ mặt than, ngay cả mắt cũng không chớp. Nếu không phải cô có giác quan thứ sáu của người vợ, có quỷ mới biết tâm trạng mỗi ngày của anh.
“Lúc anh còn nhỏ, anh chỉ có cha. Nghe nói, anh và mẹ anh rất giống nhau, đặc biệt là lúc cười và khóc. Cha không thích nhìn biểu tình của anh, cho nên mỗi khi anh khóc hoặc cười, ông ta sẽ dùng dây nịt quất anh. Nếu anh khóc, ông ta đánh càng mạnh. Thời gian lâu dần trở thành thói quen.
Anh nghiêm túc giải thích cho cô biết, anh chưa từng nghĩ sẽ giấu giếm cô bất cứ chuyện gì. Anh hận không thể xẻ ngực moi trái tim đang đập vì cô ra để cô nhìn, chứng minh tình yêu của mình.
Nhưng Tiết Tiểu Tần lại che miệng. Cô được sinh ra trong gia đình đầm ấm, cha mẹ hiền lành, hết sức yêu thương cô. Tiết Tiểu Tần xem tin tức trên TV, cô biết trên thế giới này chỗ nào cũng có cha mẹ hung ác nhưng cô chưa từng nghĩ người ưu tú như Hoắc Lương lại là đứa con trong một gia đình như vậy!
Cô vẫn nghĩ rằng… Anh là phú nhị đại(*) hoặc là nhà có bối cảnh gì đó.
(*) Thế hệ con nhà giàu thứ hai.
“Không phải anh không muốn cười mà là anh không biết cười, xin lỗi.” Hoắc Lương cũng rất căm giận gương mặt không biểu cảm của mình. Lần đầu tiên gặp mặt, anh từng đứng trước gương tập cười suốt ba tiếng đồng hồ. Thế nhưng không có tác dụng, anh không cười cũng không khóc được. Một lúc sau, mặt không biểu cảm đã thành thói quen, khắc sâu vào trong linh hồn anh.
Chỉ cần kí ức tuổi thơ vẫn tồn tại, anh vĩnh viễn không có biểu cảm.