Đọc truyện Chúng Tôi Ở Chung Nhà – Chương 35: Cô có thể bận tâm thêm chút không?
Tiền Phỉ vỗ lên lưng Diêu Tinh Tinh, trấn an cô bạn, sau đó hỏi: “Bây giờ chúng mình về nhà nhé?”
Diêu Tinh Tinh lắc đầu nói: “Tôi đói bụng!”
Tiền Phỉ suýt chút nữa quỳ lạy cô bạn mình.
Vừa uống đầy một bụng rượu mà vẫn biết đói à.
Cô ngẩng đầu nhìn Lục Trạch nói: “Tôi mang cô ấy đi Kim Đỉnh Hiên ăn chút gì đó rồi lại về nhà, anh bận rộn hay có việc gấp gì thì cứ đi thôi!” Sau quay đầu lại nói với Lý Diệc Phi, “Anh cũng tranh thủ thời gian quay lại với đám bạn anh đi, có lẽ bọn họ cũng đang chờ anh đấy!”
Lý Diệc Phi lườm cô một cái, lôi Diêu Tinh Tinh ra khỏi người cô, tống sang cho Lục Trạch ở bên cạnh, “Cô nàng này anh đỡ lấy đi,” rồi bản thân mình đỡ Tiền Phỉ đi về phía Kim Đỉnh Hiên, vừa đi vừa cáu giận nói, “Cô cũng đừng quan tâm đến việc của người khác nữa, có rảnh thì để ý lên bản thân mình nhiều thêm đi!”
Tiền Phỉ bị anh chàng kéo lôi về phía trước vừa đi vừa quay đầu lại nhìn, “Này anh Lục Trạch gì kia ơi, anh đừng có nhân lúc thời điểm mấu chốt mà lén đem bạn tôi chạy mất đấy nhé, tôi sẽ nhìn chằm chằm vào anh đấy nhé! Anh mau đỡ Yêu Tinh nhanh đuổi theo đi….!”
Trong lúc mơ hồ, dường như cô thấy cái tên gọi là Lục Trạch kia, vẻ mặt khó chịu hai đầu lông mày nhíu chặt lại, có vẻ cực kỳ không thích ứng được có người ra lệnh cho mình.
Tiền Phỉ nhìn vẻ mặt kia, trong lòng rất vui vẻ, cảm thấy giống như là báo thù được cho Diêu Tinh Tinh vậy.
Đi vào Kim Đỉnh HIên, Lý Diệc Phi bảo nhân viên phục vụ tìm một gian phòng riêng.
Tiền Phỉ vốn định kéo Diêu Tinh Tinh ngồi xuống bên cạnh mình, lại bị Lục Trạch không lên tiếng kiên quyết từ chối.
Anh ta và Diêu Tinh Tinh ngồi cùng nhau, cẩn thận đặt đầu Diêu Tinh Tinh lên vai mình, lại để cho cả người cô nàng dựa vào người anh ta nghỉ ngơi. Sau đó gọi nhân viên phục vụ nhanh mang cho một cốc nước ấm để cho cô nàng uống.
Lý Diệc Phi cũng ngồi xuống bên cạnh Tiền Phỉ.
Tiền Phỉ lấy di động muốn nhìn xem đã mấy giờ rồi, sau khi ánh sáng màn hình sáng lên phát hiện có một cuộc gọi nhỡ của Lý Diệc Phi.
“Anh gọi điện thoại cho tôi à? Anh tìm tôi có chuyện gì thế?” Cô ngẩng đầu hỏi Lý Diệc Phi ngồi bên cạnh.
Lý Diệc Phi bực mình nói: “Là tôi quá rảnh rỗi nên gọi điện thoại cho cô! Có vẻ sai lầm rồi!”
Tiền Phỉ “À” một tiếng, đẩy đẩy anh, “Anh đi tìm các bạn của anh đi, đúng lúc tôi có chuyện muốn nói với anh ta!”
Lý Diệc Phi ghét bỏ hất tay của cô ra, “Tôi còn chưa mắng cô, trái lại cô đã muốn đuổi tôi đi rồi!”
Anh nói xong, trên mặt rất hợp lý lộ rõ sự tức giận.
Anh tức tối hỏi Tiền Phỉ: “Hơn nửa đêm cô không ở nhà còn đến chỗ này vui chơi cái gì?”
Tiền Phỉ nhếch miệng thành một nụ cười ngây ngô: “Thật may là anh cũng ở đây!”
Hai lông mày đen của Lý Diệc Phi dựng lên: “Tiền Phỉ tôi nói cho cô bết cô là con gái, không so với lũ đàn ông được, cô phải biết tự ái biết không? Cô ngửi xem trên người cô đầy mùi rượu này! Có loại con gái như cô sao?”
Tiền Phỉ cười mỉm nhìn anh, “Anh ăn đêm cùng chúng tôi hay là trở về ăn cùng bạn anh hả?”
Lý Diệc Phi đập bàn tức tối gào lên: “Hôm nay là cô gặp được tôi, nếu như tôi không có ở chỗ này sút cái thằng kia thì chắc là cô đã bị người ta mang đi rồi không? Qua đêm nay cô thành đồ hoa tàn rồi cô có biết không?”
Đôi mắt mơ màng của Tiền Phỉ bỗng trở nên sâu hơn, chớp mắt nhìn người kia: “Tôi muốn một bát canh nấm tuyết đu đủ (*), anh muốn ăn gì?”
(*) Ảnh minh họa:
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Lý Diệc Phi cáu kỉnh nói: “Cho tôi tách trà nhuận phổi, tôi muốn dập lửa!”
Anh chàng cởi bỏ cúc trên cổ áo sơ mi, kéo sang hai bên, “Cô làm tôi tức chết mất!”
Lúc nói câu này, anh phát hiện mình đã bị Tiền Phỉ xoay vòng, xoay kiểu gì cũng không thể nào cáu giận được.
Anh nhìn Lục Trạch và Diêu Tinh Tinh ở trước mặt cho nhau uống nước như chim non được mớm mồi. Anh cảm thấy thật ra người trước mặt này chỉ giả vờ mớm nước mà thôi, sự thật thì tên này đang dựng lỗ tai nghe anh và Tiền Phỉ nói chuyện.
Anh cảm thấy khí phách đàn ông ở trước mặt người ngoài không thể nói vài câu là xong được, vì vậy miệng cọp gan thỏ lại đập bàn một cái, gào lên với Tiền Phỉ: “Chị hai à, tôi đang tức giận đấy, chị có thể chăm chú chờ chút tôi hết giận chị hãy gọi đồ ăn được không?”
Tiền Phỉ cung kính dùng hai tay đưa thực đơn cho anh, “Được, được! Ngài tức giận, ngài tức giận! Hết giận ngài gọi món ăn đi!”
Lý Diệc Phi nhìn cô nàng bộ dạng lưu manh, một chút tức giận cũng không có, hoàn toàn hết bực dọc.
Anh buồn bực sao tính mình gần đây lại tốt đẹp như vậy, vấn đề này nếu lúc trước là anh và Quế Lê Lê, hai người bọn họ sớm đã cãi nhau long trời lở đất rồi.
Anh chợt phát hiện Tiền Phỉ có một ưu điểm cực lớn, cô rất biết cách làm sự việc lắng xuống, thực tế lúc người khác tức giận, mặc kệ đối phương đúng hay sai, cô đều dùng gương mặt tươi cười, cứ thế làm cho đối phương không thể phát cáu được nữa.
Anh nhìn Tiền Phỉ chớp mắt nhìn mình, cáu không cáu nổi nữa, nhưng mà cứ như vậy lui binh thì không cam lòng, thế nên trừng mắt dùng tay dí lên trán cô nàng, hung dữ nói: “Chị Tiền à, em van cầu chị có thể có bận tâm thêm một chút có được không?”
~︶3︶~
Tiền Phỉ ở bên cạnh vừa nhiệt tình hết mình ăn canh nấm tuyết đủ đủ, vừa mở to mắt nhìn Diêu Tinh Tinh trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê húp cháo, húp đến mức mặt cũng vùi vào trong cái bát cháo.
Cô thấy thế ở bên cạnh ngây ngô cười hì hì.
Lục Trạch ngồi dối diện lườm cô, trong mắt có chút khiển trách. Anh ta buông chén cháo trong tay mình, bắt đầu cẩn thận bón cháo cho Diêu Tinh Tinh.
Tiền Phỉ nhìn vậy càng thấy buồn cười.
Bỗng nhiên ở bên ngoài có một đám người hét lên như bị ai đó dẫm vào đuôi.
Tiền Phỉ ngẩn người, mới phản ứng kịp, đã đến mười hai giờ rồi.
Một năm mới đã bắt đầu!
Cô buông thìa, giơ tay lên, quay đầu lớn tiếng nói với Lý Diệc Phi: “Hép pi niu zia!”
Cô đã chứng kiến rất rõ ràng, bởi vì quá kịch động, còn một ít nấm tuyết chưa kịp nuốt hết đã từ miệng của cô bằng một đường cong xinh đẹp bay vào mặt Lý Diệc Phi.
Cô thấy hai đầu lông mày của Lý Diệc Phi dính lại vào với nhau, hung hăng lấy vài tờ giấy ăn, dùng hết sức lau mặt, lại cáu giận lườm cô, bực mình nói: “Cô ăn cái gì cũng đừng làm trò như thế, tôi không thấy vui đâu!”
Tiền Phỉ nhìn anh chàng cười ngây ngô: “Năm mới rồi, mau chúc tôi năm nay có thể gả cho một người đàn ông tốt đi!”
Lý Diệc Phi làm vẻ ghét bỏ liếc nhìn cô một cái, khóe miệng giật giật hỏi: “Cô lại khát khao đến thế sao?”
Lục Trạch ngồi đối diện bỗng nhiên lên tếng xen ngang vào: “Tiền Phỉ, chúng ta có thể nói chuyện không?”
Tiền Phỉ quay đầu nhìn anh ta, nghiêng đầu suy nghĩ, uốn éo quay đầu lại nhìn Lý Diệc Phi, “Chú cũng nên trở về cùng với đám bạn bên kia đi thôi, chị đây có chuyện cần nói với anh ta!”
Lý Diệc Phi nhìn cô nàng làm bộ dạng nghiêng đầu suy nghĩ, vốn cảm thấy đêm nay cô nàng ngây thơ như vậy có chút đáng yêu. Thế nhưng mà nghe thấy lời nói của cô, hai hàng lông mày của anh lập tức dựng lên. “Hành động này của cô gọi là vong ân phụ nghĩa cô có biết không?” Vẻ mặt anh rất mất hứng.
Tiền Phỉ vỗ vỗ vai anh, “Ngoan, đừng hư nữa, tôi có chuyện lớn cùng nói với anh ta!”
Cô dùng bộ dạng dỗ em bé khiến cho anh cực kỳ khó chịu, anh tức giận bỏ tay của cô ra, liếc cô nói: “Vậy tôi trở về dặn dò một tiếng, cô ở chỗ này chờ tôi, đợi lát tôi và mấy người cùng về nhà!”
Tiền Phỉ giơ tay lên làm bộ dạng xua đuổi, “Được rồi, được rồi! Đi đi thôi!”
Lý Diệc Phi đứng dậy ra khỏi phòng. Tiền Phỉ chỉnh lại tư thế ngồi, đối mặt với Lục Trạch. Diêu Tinh Tinh mê man nằm trên mặt bàn lẩm bẩm.
“Người vừa rồi là bạn trai cô sao? Hai người sống cùng nhau?” Nhìn nhau một lúc lâu, Lục Trạch mở đầu bằng một câu như vậy.
Tiền Phỉ lắc đầu giống như cái trống lắc, “Anh ta không phải bạn trai tôi, anh ta là khách thuê nhà của tôi!” Sau đó hỏi Lục Trạch, “Là tôi hỏi anh mới phải, nói đi chứ, sao anh dám tra tấn chị em của tôi thành như thế này?”
Lục Trạch nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng.
“Trước hết có thể nói cho tôi nghe một chút, Tinh Tinh đã nói những gì chuyện của hai chúng tôi cho cô nghe rồi?”
Tiền Phỉ cảm thấy lúc này nói nhiều chút cũng không sao, cũng không mất ít thịt nào, thế nên không ngừng chém gió một lúc.
Lúc cô nói lại cẩn thận quan sát vẻ mặt của thổ hào. Nhưng về cơ bản, nét mặt của anh ta gần như không thay đổi gì. Ngoại trừ hai lông mày kia, cứ nhăn rồi giãn ra rồi lại nhăn lại.
Tiền Phỉ thầm nghĩ, làm lông mày của anh chàng này cũng rất vất vả đấy.
“Dù sao với tư cách là bạn thân nhất của Yêu Tinh cũng có thể là bạn thân duy nhất, tôi cảm thấy việc này anh làm đã làm bạn tôi cực kì tổn thương đấy, nếu anh không đưa ra phương pháp hợp lý, tôi có thể làm nhiều việc giày vò anh đấy, dù sao tôi cũng không sợ kẻ có tiền như anh, từ bé tôi là kẻ ghét bọn nhà giàu rồi!” Cô nhìn Lục Trạch dùng cách của mình để đe dọa tên này.
Lục Trạch trầm mặc không nói, quay đầu nhìn Diêu Tinh Tinh đang nằm trên mặt bàn, vươn tay vuốt đầu của cô nàng như vuốt đầu thú cưng, sau đó quay đầu nhìn Tiền Phỉ nói: “Xin cô hãy nhìn từ góc độ của tôi, hãy nghe chuyện của tôi.”
︶3︶
“Tôi quen cô ấy là qua giới thiệu của quản lý Cao, lần đầu tiên gặp mặt hay nói là đi xem mắt, cảm giác cô ấy mang cho tôi không giống những cô gái khác, bộ dạng nói chuyện giương nanh múa vuốt rất thú vị, tôi chỉ cảm thấy có cô ấy làm bạn có lẽ cũng sẽ quá buồn chán, cho đến khi cô ấy đề nghị cùng tôi đến Đại Liên làm việc giúp tôi ở một chi nhánh khác của công ty, tôi cũng không có từ chối!
Thật ra ngày từ đầu tôi cảm nhận được không phải cô ấy thật lòng muốn đối xử tốt với tôi. Có lần tôi đã hỏi cô ấy cô ấy thích tôi ở diểm gì, cô ấy nói thích nhất ở điểm tôi có tiền.
Cô ấy thoạt nhìn qua thật giống như loại con gái thích làm trò ham vật chất, ngay ban đầu tôi cũng đã cho là như vậy. Thế nhưng sau này khi cô ấy nói với tôi như thế, trái lại tôi cảm thấy vốn cô ấy không phải như những gì cô ấy thể hiện.
Thời gian dần trôi qua tôi phát hiện cô ấy là một cô gái luôn mang đến cho người ta thật nhiều bất ngờ, nhìn qua cô ấy vẻ rất sành đời gian trá, nhưng thật ra trong lòng lại rất đơn thuần, nhìn qua cô ấy giống như là người cầm lên được bỏ xuống được là người nói ra mấy câu phũ phàng, nhưng trên thực tế, so với bất kỳ ai trong lòng cô ấy lại yếu ớt hơn nhiều.
Trước đây tôi đã từng có bạn gái, có ầm ĩ cãi nhau vài năm, cả hai đều cảm thấy mệt mỏi, cố gắng kéo dài đến cuối cùng vẫn chia tay. Nói thật sau khi chia tay xong, tôi rất sợ có bạn gái, rất sợ phải cãi nhau. Cho nên tôi vẫn luôn không cùng Tinh Tinh nói rõ ràng, để cô ấy làm bạn gái của mình, nhưng thật ra ngay cả bản thân tôi cũng không phát hiện, thời gian trôi qua tôi đã đối xử với cô ấy như là cô ấy là bạn gái mình.”
Nghe thế, Tiền Phỉ không nhịn được mà cắt ngang lời nói của anh ta.
“Sao mà lúc đầu trông anh có vẻ lạnh lùng ít nói, mà sao lúc thổ lộ tấm lòng lại văn vẻ như vậy? Tôi chỉ hỏi anh một câu, anh thích Yêu Tinh sao?”
Lục Trạch yên lặng nhìn cô, “Thật ra lúc tôi đang nói chuyện không thích có người cắt ngang lời mình!” Dừng lại một chút, anh ta lại nói tiếp, “Cô cảm thấy nếu không thích cô ấy, hơn nửa đêm tôi lại ngồi máy bay đuổi theo sao?”
Não Tiền Phỉ bị ngấm rượu nên phản ứng hơi chậm một chút, “À, thế là thích đúng không? Vậy anh nói xem, hôm lễ Giáng Sinh, chuyện anh ăn cơm với bạn gái cũ, là chuyện thế nào?”
Lục Trạch lại yên lặng nhìn cô, không mặn không nhạt nói: “Thật ra tôi không thích cảm giác bị người khác chất vấn!” Sau đó lại dừng lại một chút, lại nói tiếp, “Bây giờ bạn gái cũ của tôi ở Thượng Hải, vì muốn níu kéo tôi cô ta một mình đuổi tới Bắc Kinh rồi đuổi tới Đại Liên. Từ bé cô ta đã được nuông chiều, chưa từng được sống tự lập, cho nên sau khi đến Đại Liên thì bị ốm. Hôm lễ Giáng Sinh đó, cô ta nói với tôi cô ta phát sốt rồi, bên người lại không có người quen để chăm sóc, cô ta rất khổ sở. Tôi nghe cô ta nói thế thấy thật sự đáng thương, động lòng trắc ẩn, định mang cô ta đi ăn bát cháo. Tôi không nghĩ tới lúc ăn cơm cô ta lại chụp ảnh tôi lại hơn nữa còn gửi ảnh đó cho Tinh Tinh.”
Tiền Phỉ vừa suy nghĩ vừa dùng ngón tay trỏ gõ gõ lên mặt bàn, sau khi gõ xong, cô ngẩng đầu nói với Lục Trạch: “Tôi lại hỏi anh một vấn đề, vấn đề này nếu anh trả lời tốt tôi sẽ cho anh qua cửa, tôi sẽ kéo anh ra khỏi danh sách thù địch!” Cô cầm lấy cốc nước, uống một hớp, sau đó hỏi, “Bây giờ thái độ của anh đối với bạn gái cũ như thế nào? Nếu như anh thật lòng yêu Tinh Tinh, anh định an bài bạn gái cũ của mình thế nào?”
Lục Trạch lại vươn tay vuốt đầu Diêu Tinh Tinh như sủng vật, nói: “Những gì đi qua đã là quá khứ rồi, tôi và cô ta sẽ không thể quay lại, cũng không sẽ không dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng. Đợi khi về Đại Liên tôi sẽ nói rõ ràng với cô ta, cũng để cho cô ta biết được rằng, có một số thứ nếu lúc có không biết quý trọng, đến khi mất đi, đã là quá khứ rồi, cũng không thể lấy lại được.”
Hai câu nói cuối cùng, Tiền Phỉ nghe thấy tiếng thổn thức trong lòng mình.
Cô than nhẹ một tiếng: “Được rồi, xét thấy thái độ của anh, tôi sẽ cho anh qua của ải của tôi. Nhưng mà Yêu Tinh có chịu đi theo anh hay không, thì do chính cô ấy nói.”
Lục Trạch nhìn cô, lại nhíu mày, dường như chịu đựng điều gì,
Cuối cùng anh ta cũng không nhịn được mở miệng nói, bình tĩnh nhìn Tiền Phỉ nói: “Thật ra ở trong công ty của tôi không có ai giống như cô, nói chuyện kiểu tùy tiện ấy với tôi.”
Tiền Phỉ cho rằng anh ta đang khó chịu, thế nên cô cảm thấy rất vui mừng, định nói cho tên này biết tâm tình mình khoái trá thế nào, thì bỗng nhiên thấy anh ta cười rất kỳ quái: “Nhưng mà cảm giác này cũng rất đặc biệt! Xem ra cô và Diêu Tinh Tinh đúng là gười chung một đường!”
Tiền Phỉ choáng váng, cảm thấy tên này bề ngoài nhìn qua có vẻ lạnh lùng cao quý nhưng thật chất bên trong lại là một kẻ ham mê bị ngược đãi sao…
(*) Giải thích một chút vì sao Lục Trạch lại hiểu lầm Lý Diệc Phi và Tiền Phỉ yêu nhau. Trong tiếng Trung chỉ có hai đại từ là wo và ni, dù đối phương là ai cũng chỉ có hai ngôi xưng này nên khi hai người này nói chuyện Lục Trạch mới hiểu lầm nhu vậy.