Đọc truyện Chúng Tôi Đã Thay Đổi Như Thế Đấy – Chương 8: Thở dài
Thứ bảy – Tháng 10: Cuối tuần, trời nắng nhẹ, thời tiết phù hợp cho mọi hoạt động ngoài trời.
Khi còn nhỏ, một lần được dẫn tới sân bay, Diệp Anh thắc mắc tại sao máy bay có thể bay, trong khi con người không nặng bằng một phần đuôi của nó lại chẳng thể làm được, dù chỉ là chút ít. Bố mẹ Diệp Anh liếc nhìn nhau, sau đó mua về cho cô một cuốn sách dày cộp. Họ nói nếu cô đọc hết cuốn sách đó, rút cục cô sẽ có thể tìm ra câu trả lời. Hai tuần nghiền ngẫm, cuối cùng, nó khiến cô tức giận tới độ cắn nát phần gáy. Cô thực sự không thể hiểu nổi một từ nào trong đó. Cái gì là khí động lực học, cái gì là áp lực không khí. Lớn lên, cô chưa từng muốn quay trở lại vấn đề đó, cô mặc định bất cứ cái gì có cánh đều có thể bay, dù là chim chóc hay động cơ cỡ lớn.
Lúc nhỏ thắc mắc rất nhiều, lớn lên rồi, ai cũng hiểu càng biết ít tâm trạng càng thư thái. Nhưng vốn dĩ cuộc sống luôn đặt người ta vào những tình huống cần sự đắn đo, suy nghĩ. Song kết quả lại không phụ thuộc vào việc ta chọn đúng hay sai. Tất cả như muốn thử thách đến cùng sự kiên định của mỗi người.
Cuối tuần rảnh rỗi, Diệp Anh đến thăm bố mẹ. Không ngờ, mẹ cô còn rảnh rang hơn, mở cuộc tổng dọn dẹp, sau đó bắt cô mang về tất cả đống sách báo và quần áo cũ. Kiên trì với kế hoạch tiết kiệm cho chuyến du lịch dài ngày, cô cau mày ôm thùng các tông lớn ngồi đợi ở bến xe buýt. Không hiểu sao đã nửa tiếng trôi qua mà không thấy chiếc xe nào xuất hiện. Đột nhiên, cô cảm thấy bồn chồn, nhớ ra lúc trước đã bắt cơ thể mình tiếp nhận quá nhiều nước. Cô nhướn người, nhìn về phía trước. Con đường dài, vẫn chưa hề có tiếng phương tiện. Cô bèn bê đồ, tiến về phía người phụ nữ đang gà gật trên chiếc ghế nhựa cập kênh. Chị ta nghe Diệp Anh gọi thì bật dậy, nói sẵng một câu: “Khóa rồi!” rồi cúi xuống ngủ tiếp. Diệp Anh liếc nhìn hai lượt khóa trước cửa nhà vệ sinh công cộng, ngao ngán, quay trở ra. Cách một quãng, chiếc xe buýt cô cần đang tấp vào bến. Diệp Anh hiểu rõ với tình trạng của bản thân, cô không thể chạy, bèn lững thững nhìn chiếc xe rời đi. Cuối cùng, cả hai việc đều không đợi được, cô đành bắt taxi về nhà. Thời gian, tiền bạc, rút cục cô chẳng tiết kiệm được thứ gì.
Về tới nhà, sau khi thư thái, cô chợt nhớ ra cuộc hẹn ngày mai với Đan Nguyên và Linh An, bất giác sờ lên tóc mình, cô nhanh nhẹn đứng dậy, bước ra khỏi cửa.
Dãy ghế đợi trong tiệm gội đầu chật kín người. Vài lần trong tháng, Diệp Anh đều đến đây để tìm ý tưởng sáng tác. Người ta vẫn nói nơi tập trung nhiều phụ nữ, ắt hẳn có thị phi. Khu dân cư gần đó bao nhiêu chuyện lớn nhỏ họ đều đem tới để bàn tán. Diệp Anh khoan khoái như thể đang đi dạo trên bờ biển rải đầy vỏ sò, chỉ cần mang theo chiếc bị lớn là có thể lượm lặt bao nhiêu tùy thích. Chẳng mấy chốc đã chật kín một bao.
Chủ đề hôm nay chính là một phụ nữ trẻ vừa bước ra khỏi cừa. Chị ta chừng ngoài 30 tuổi, nước da ngăm đen, lông mày rậm, dáng vóc cao to, hoạt ngôn và ăn mặc hợp thời. Qua câu chuyện không đầu không cuối, Diệp Anh biết được chị ta và những người còn lại trong tiệm trước đây vốn là đồng nghiệp, vì mối quan hệ lén lút giữa chị ta và giám đốc mà trở thành sếp và cấp dưới. Việc này khiến Diệp Anh nhớ đến một người bạn cũ. Cô ấy kể từ khi tốt nghiệp đã vào làm trong một công ty truyền thông, tính tới nay đã được gần 3 năm. Việc gì cũng làm qua, thông minh, tháo vát, không ngại khó, ngại khổ. Kì xét duyệt kí hợp đồng chính thức và lên lương, ai cũng chắc chắn cô ấy sẽ có tên trong danh sách. Không ngờ vì cái lắc đầu của sếp, tên cô đã được thay bằng tên của người khác. Vợ lẽ, bồ nhí, đó là cách người thế chân đó được gọi. Bạn của Diệp Anh sau lần đó liên tiếp được điều động qua các phòng ban. Đó thực chất chỉ là cách công ty rút kiệt chút kiên nhẫn cuối cùng để cô tự nguyện nghỉ việc, họ đỡ mang tiếng không màng năng lực mà cắt giảm nhân viên. Sức lực không còn, cố gắng cũng vô ích, cô xin nghỉ làm và quyết định nộp đơn đi du học. Nhưng tiếc rằng, hồ sơ lại bị từ chối. Cô đứng giữa hai cánh cửa, khép chặt, khó khăn đi tìm công việc mới. Người nói cô thiếu kiên nhẫn, người nói cô thiếu may mắn. Diệp Anh nhún vai, chỉ biết rằng cuộc đời là cán cân không ngừng dao động. Công bằng và chính xác, bạn sẽ tìm thấy nó trong toán học.
Một ngày trôi qua. Diệp Anh ngồi trên sàn nhà, chăm chú soạn ra từ thùng các tông đem về những thứ giữ lại và những thứ đem cho. Cảm giác có thể nhớ lại một quãng thời gian đã quên qua những thứ cũ kĩ, sờn rách thật thú vị. Có lẽ hai người bạn thân và chính cô cũng không thể cất giữ những kí ức nhỏ nhặt lâu đến vậy.
Trời bên ngoài đã tối đen. Diệp Anh uể oải leo lên giường, đặt đồng hồ báo thức.
Diệp Anh bật dậy ngay khi nghe thấy chuông đồng hồ. Sau một tiếng chạy bộ, cô trở về, khoan khoái bước ra ngoài ban công. Tiếng nhạc sôi động các bà, các chị dùng làm nền cho các động tác aerobic vang khắp phố. Diệp Anh vui vẻ lắc lư theo. Nhà cửa đã được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ còn chờ khách tới. Trước đây, Diệp Anh vẫn cùng Đan Nguyên và Linh An tụ tập ăn uống và nói chuyện phiếm. Nhưng giờ, khoảng thời gian eo hẹp phải chia đều cho những công việc riêng, một buổi tập trung hiếm hoi đều khiến ba người hào hứng. Đầu kia thành phố, Linh An đang chật vật vì mất ngủ. Không biết tối qua trong bữa nhậu với các nhân viên nhà hàng, cô đã uống phải thứ gì mà suốt đêm, đầu như vỉa hè trước nhà, bị đào lên lấp xuống, nham nhở. Cô kéo hờ mí mắt nặng trịch, cố tìm trong góc nhà một bộ quần áo mặc tạm. Trong khi đó, Đan Nguyên đã ngồi ngay ngắn trước mặt khách hàng. Cô nhanh nhẹn phác thảo ý tưởng nơi tổ chức tiệc theo yêu cầu bằng nét chì nhạt và nhấn mạnh vào một vài chi tiết quan trọng bằng màu son cam hồng. Người phụ nữ ngồi trước mặt cô nheo mắt. Đan Nguyên liếc nhìn đồng hồ. Những nếp gấp trên trán của cô ta dần giãn ra, thay thế bằng một nụ cười rạng rỡ, để lộ hàm răng khấp khểnh, đôi chỗ ố vàng. Đôi bên bắt tay, kết thúc buổi gặp gỡ. Đan Nguyên phóng xe qua siêu thị gần đó, chăm chú chọn mua loại dưa vàng mà Diệp Anh thích ăn. Diệp Anh vì việc này luôn nói Đan Nguyên là phép cộng hoàn hảo giữa cô và Linh An, là người phụ nữ mọi đàn ông đều nên chọn làm vợ.
Ba người cuối cùng cũng tụ tập đông đủ xung quanh chiếc bàn gỗ Diệp Anh vừa thuê đóng. Diệp Anh bưng ra ban công hai cốc nước quả và một tách trà.
– Cà rốt của Đan Nguyên. Xoài của Linh An.
Linh An lấy từ túi xách ra một bọc giấy rồi đưa cho Diệp Anh.
– Bà chủ nhà hàng cho mình. Thấy bảo loại thượng hạng đấy. Cậu uống thử xem.
– Tốt quá. Vừa lúc nhà mình hết trà.
– Cậu vẫn uống trà suốt ngày để viết kịch bản hả?
– Không, cả cà phê nữa.
– Trông mắt cậu khiếp lắm rồi đấy Diệp Anh ạ.
– Thiếu ngủ đấy. Thế mới nói. Chủ nhật thì hai người để tôi ngủ, kéo đến làm gì.
Đan Nguyên tảng lờ, cầm cốc nước quả đi xung quanh xem xét. Cô có vẻ tò mò pha chút e dè, sợ hãi khi thấy ban công nhà hàng xóm có một con chó kì lạ đang nằm dài sưởi nắng.
– Hàng xóm mới của cậu thế nào?
Diệp Anh nhấp một ngụm trà, nhún vai.
– Con chó của anh ta có vẻ thích mình.
– Cậu thì sao?
– Cả chó và chủ đều không có gì đặc biệt. Nhưng trông anh ta rất quen. Mình không nhớ là đã gặp ở đâu rồi. Ngăm đen, không đẹp trai nhưng hấp dẫn.
– Có vẻ giống anh chàng cậu từng gặp ở Paris 1 năm trước.
Diệp Anh đập tay như vỡ lẽ khiến hai cô bạn giật mình.
– Ôi đúng rồi! Đúng là anh ta! Trông gầy và đen hơn nhưng đúng là anh ta.
– Hay đấy. Như vậy không gọi là có duyên sao?
– Cái đó thì không chắc. Nhưng mình biết ai đã sắp đặt chuyện này rồi, Diệp Anh lẩm bẩm.
Đan Nguyên ngồi xuống ghế, thở dải, xoay qua xoay lại cốc nước quả.
– Cậu thì thích rồi. Nhà ở tự do. Bên cạnh còn có một người đàn ông hấp dẫn. Còn mình…
– Sao? Chuyện cậu làm thiết kế mà giả vờ là vẫn đi dạy bị mẹ cậu phát hiện rồi sao?
Linh An quay sang nhìn Diệp Anh, bật cười.
– Bị phát hiện mà nó vẫn có thể ngồi đây à?
Diệp Anh gật gù.
– Cũng phải.
Đan Nguyên ngồi xuống ghế, thở dài.
– Là thằng bé mình nhận dạy thêm…
Linh An quay sang, cao giọng.
– Lại cái thằng quỷ đó, sao cậu không nghỉ quách đi.
– Bố nó là giám đốc công ty mình đang làm.
Diệp Anh định quay sang nói điều gì đó nhưng cuối cùng cả ba đều im lặng, thở dài.
Người ta nói đàn ông thân nhau thường chửi tục, đôi khi chén chú chén anh có thể sẵn sàng gây lộn nhưng không để bụng, xuề xòa, có sao nói vậy. Trái lại, phụ nữ thường phân định rạch ròi những điều muốn nói và nên nói, gạn lọc, sau đó để lại phần cặn bên trong, chỉ lộ phần nước trong cho đối phương nhìn thấy. Vào đại học rồi đi làm, Diệp Anh nhận ra đặc điểm này ở phụ nữ có thể dùng để phân định bạn thân và bạn không thân. Ở bên Linh An và Đan Nguyên, cô không nói nhiều nhưng ít nhất những điều muốn nói đều có thể trút cả ra ngoài. Cùng nhau trưởng thành, quãng thời gian đó đã đập nát lớp vỏ ngoài người khác thường nhìn thấy, để lộ ra phần tính cách lỗ chỗ những khuyết điểm và thiếu sót.
Nếu phải lựa chọn một nơi nào đó thích hợp với Linh An, đó chắc hẳn là một khu rừng nhiệt đời, nơi đầy rẫy những nguy hiểm và các bộ lạc chỉ được nhắc đến trong truyền thuyết. Cô luôn bị hấp dẫn bởi những thứ liều lĩnh, kì quái và bí ẩn. Vì thế mặc sự dè bỉu của nhiều người, cô vẫn bắt đầu mối tình đầu của mình với người đàn ông nhiều tuổi và lỗi mốt. Sự kích động và hiếu kì xung quanh làm cô hưng phấn. Trái lại, nơi thích hợp với Diệp Anh lại là một lãnh địa phồn thịnh nhưng khó lòng xâm nhập bởi dãy dài tường thành kiên cố. Cô luôn ở đâu đó trên tầng tháp cao nhất, bồi đắp cho phần đất của riêng mình đồng thời tiết chế sự trao đổi giữa bên trong và bên ngoài. Cuối cùng, sự kết hợp giữa Diệp Anh và Linh An chính là Đan Nguyên. Một ngôi nhà trên đỉnh thác. Đẹp tuyệt vời nhưng chỉ một cú nhích chân, mọi thứ có thể bị chôn vùi dưới tầng tầng lớp nước sâu. Đan Nguyên là vậy, ôn hòa nhưng ẩn giấu bên trong lại là khát vọng muốn vứt bỏ mọi thứ nhàm chán và đơn thuần đang bủa vây lấy mình.
Dừng lại dòng suy nghĩ đang xáo trộn trí óc mình, Diệp Anh quay sang nhìn Linh An, ánh mắt tinh quái.
– Thế còn cậu thì sao? Ngày ngày diện váy đẹp ngồi như tranh bên chiếc piano, có gì mà phải não nề?
– Bà chủ nhà hàng sắp tổ chức một buổi biểu diễn từ thiện, khá lớn. Bà ấy mời tớ tham gia.
Đan Nguyên vỗ vai bạn, cười rạng rỡ.
– Tốt quá. Vậy cậu có thể trở lại sân khấu rồi.
Diệp Anh di một đường tròn quanh tách trà, chẹp miệng.
– Cũng không biết là tốt hay xấu nữa.
Đan Nguyên tròn mắt hỏi nhỏ, như thể ở đó còn có ai nữa.
– Sao?
– Rời khỏi sân khấu quá lâu sẽ khiến khán giả quên mình. Nhưng trở lại quá sớm, khi scandal chưa chìm hắn thì sẽ bị cho là đạp lên dư luận hoặc đi cửa sau.
– Nhưng chẳng phải đây là biểu diễn từ thiện sao? Đâu có PR hay khua chiêng gõ trống để trở lại sân khấu.
Diệp Anh giảng giải.
– Chính vì từ thiện lại càng phải cẩn trọng. Scandal lần trước là gì? Là ngoại tình. Dù sao cũng mang tiếng là “không có lửa làm sao có khói”. Vậy mà lại được biểu diễn trong một show từ thiện. Chẳng phải sẽ kích động dư luận sao?
Đan Nguyên gật gù.
– Vậy phải làm sao?
Ba cô gái tập trung vào chiếc cốc trước mặt mình, im lặng, lại thở dài.
Sau những cuộc nói chuyện dài hơi về các khó khăn trước mắt và những ý tưởng chỉ dẫn đến ngọ cụt, họ chuyển sang những chủ đề dễ thở hơn.
Ba cô gái nằm dài trên nền đất ngoài ban công. Mặt trời đã nhích qua bên. Ánh sáng dịu đi chút ít. Linh An quay nghiêng người về phía Đan Nguyên, thở dài rồi nói.
– Bao giờ cả ba bọn mình mới có người yêu?
– Ừ, tới bao giờ nhỉ, Đan Nguyên mỉm cười đáp lại.
– Để làm gì?, Diệp Anh nhìn chăm chăm lên bầu trời và tưởng tượng những đám mây là những hình thú quen thuộc.
Linh An lớn giọng.
– Để làm gì? Thế cậu nghĩ cả thế giới này yêu để làm gì?
– Để giận dỗi, khóc, tuyệt vọng và tự sát.
Linh An chẹp miệng ngán ngẩm với cô bạn thân. Đan Nguyên tiếp lời.
– Tớ không hiểu sao cậu có thể trở thành biên kịch. Cậu sẽ viết gì về tình yêu?
– Có gì khó đâu. Chỉ cần viết những thứ trái với thực tế là thành phim rồi. Chẳng phải các cậu xem phim cũng để tận hưởng mấy thứ đó sao.
Linh An giọng điệu chua chát.
– May mà thế giới này còn “mấy người tận hưởng mấy thứ đó” nên cậu mới có thể viết “phim” mà kiếm tiền.
Đan Nguyên quay sang nhìn Diệp Anh, khẽ khàng hỏi.
– Vậy cậu định làm gì với số tiền kiếm được?
– Không biết nữa.
Đan Nguyên nhìn Diệp Anh đầy hi vọng.
– Chúng ta có nên đi du lịch không?
Cả ba yên lặng, nhắm mắt, tưởng tượng mình đang nằm dài trên bờ biển đầy nắng và vùi chân trong cát. Nơi đó, mọi mệt mỏi ưu phiền đều tan biến.
Cả buổi sáng, họ nằm dài, trò chuyện. Những câu chuyện như kéo dài vô tận. Buổi trưa, họ ngủ một giấc tới xẩm tối, rồi kết thúc một ngày bằng một bữa nhậu với gà rán và bia. Khi đã ngấm hơi men, họ trải chiếu nằm dài ngoài ban công thay vì nằm gọn trên giường như những cô gái có nền nếp. Họ ngước nhìn bầu trời nhưng dường như họ chẳng thực sự nhìn vào đâu cả.
Diệp Anh quay sang hỏi Đan Nguyên, giọng điệu ngờ vực.
– Có chắc là khách sạn chứ không phải nhà nghỉ chứ?
– Cậu nghĩ mẹ mình sắp đặt buổi hẹn đó mà chưa biết chắc sao?
Linh An đưa tay giật lấy gối trên đầu Diệp Anh, vẻ mặt bình thản nói:
– Vậy thì kết hôn đi. Bọn mình nhất định làm cho cậu một bữa tiệc từ giã cuộc sống độc thân hoành tráng.
– Mình đã biết anh ta là người thế nào đâu mà kết hôn.
Diệp Anh ngồi dậy, dùng tay kéo tóc Linh An cho tới khi cô tự nâng đầu mình dậy. Cô lấy lại chiếc gối vốn là của mình, lặng lẽ nằm xuống.
– Sao lại không biết. Anh ta giảm béo vì cậu, đấy là tất cả.
Linh An nằm sát vào Đan Nguyên, kéo tay cô rồi gối đầu lên.
– Phải đấy. Lần trước mình phải ăn cà rốt một tháng để giảm một kí, vậy mà đã cảm thấy như sắp mất mạng đến nơi. Đằng này anh ta giảm những 20 kí. Vậy là có thể chết đến mấy lần vì cậu rồi còn gì. Người đàn ông như thế không đáng kết hôn sao?
– Các cậu muốn bán mình chỉ vì cái khách sạn đó sao?
Diệp Anh nhắm mắt, nhếch mép cười khểnh.
– Cậu định giá mình hơi cao rồi. Hôm trước mình có nhìn thấy khách sạn đó. Chẳng phải ở cạnh quán cà phê chúng ta hay tới sao? Có bán một xe tải chở đầy cậu cũng không mua được khách sạn đó đâu.
Linh An xoay người qua bên, thở dài. Cô cảm thấy mí mắt đang trĩu xuống.
– Thôi đừng nói nữa. Mình buồn ngủ rồi.
– Đúng. Đừng nói nữa. Ngủ đi. Mình phải mơ một giấc mơ đẹp. Mơ một đám cưới hoành tráng trên tầng thượng của khách sạn. Còn cậu, cũng mơ tới một buổi độc tấu piano ở đó đi. Ước mơ chẳng mấy chốc mà thành thật.
Đan Nguyên cố đẩy đầu Linh An ra khói cánh tay mình nhưng xem ra cô đã lập tức chìm vào giấc ngủ.
– Sao cậu nói cậu không muốn kết hôn. Đã vậy còn mơ tới đám cưới hoành tráng làm gì?, Đan Nguyên tò mò hỏi Diệp Anh.
– Có một bộ phim mình từng xem trước đây. Nhân vật nữ được tổ chức đám cưới trên tầng thượng của một tòa nhà trải đầy hoa hồng. Số hoa hồng đó chắc đáng giá một tòa nhà. Có được đám cưới hoành tráng như vậy, sao không cưới chứ?
– Ai cũng được sao?
– Tất nhiên, ai cũng được.
Diệp Anh xoay người qua bên, nhớ về đám cưới của An Nhiên. Đám cưới được tổ chức trong sân vườn nhà chú rể. Quả thật đep và thanh nhã. Cô dâu bước tới, mọi người đều nâng li chúc mừng. Đám cưới là dịp để người ta nói lời chúc phúc nhưng cô nửa lời cũng không thể thốt ra. Chỉ biết nghĩ trong đầu lời chúc chính bản thân mình có được một đám cưới hoành tráng hơn cô ta.
Lòng tự trọng của cô xem ra đã bị tổn thương không ít.