Chúng Tôi Đã Thay Đổi Như Thế Đấy

Chương 20: Quyết định


Đọc truyện Chúng Tôi Đã Thay Đổi Như Thế Đấy – Chương 20: Quyết định

Thứ 5 – Tháng 11: Chút nắng ấm dần làm tan giá lạnh của cơn mưa đêm.

Diệp Anh khoác vội một chiếc áo len mỏng, chạy ra mở cửa. Vừa nhìn thấy cô, con Bob đã tiến đến, ngồi yên lặng trên hai chân trước và rên khẽ những tiếng khó hiểu. Diệp Anh nhướn mày nhìn Khải Hưng, hỏi:

– Nó muốn gì ở tôi?

Khải Hưng loay hoay giữ thăng bằng với chiếc nạng, nhìn Diệp Anh, ánh mắt khẩn khoản.

– Hôm nay, cô cho hai bọn tôi ngủ nhờ được không?

– Nhà anh ngoài phòng khách và phòng ngủ cháy đen thì còn phòng bếp và phòng vệ sinh. Chẳng nhẽ không đủ cho anh và con Bob?

– Hôm nay tôi kêu thợ đến sửa. Họ ngủ lại nhưng ngáy to quá. Trong nhà lại toàn mùi sơn và xi măng.

– Nhà anh sửa bao lâu thì xong?

– Chắc phải nửa tháng. Nhưng cô yên tâm. Mai tôi sẽ chuyển đồ qua nhà bạn ở.

Diệp Anh mở cửa cho con Bob chạy vào rồi đóng lại, nhướn mày nhìn Khải Hưng.

– Cô nhìn xem, tôi thế này thì làm được gì.

– Anh đưa tay đây.

– Không phải cô định trói tôi lại chứ?

Diệp Anh cầm lấy tay Khải Hưng khoác qua vai mình, đẩy cửa, dìu anh vào nhà.

Khải Hưng nằm trên giường, cố nhích dần từng chút để tìm tư thế thích hợp cho mình.

– Gia đình tôi đều là người thấp bé. Anh chịu khó một chút.

– Không sao. Nhưng tôi ngủ ở đây rồi thì cô ngủ ở đâu?

– Sáng mai anh về thì tôi ngủ. Đêm nay tôi phải làm việc.

Diệp Anh lôi ra khỏi người Khải Hưng chiếc chăn đang trùm kín và thay bằng một chiếc chăn khác, có vẻ mới hơn.

– Không cần cầu kì thế đâu. Tôi thế nào cũng được.

– Nhưng tôi thì không. Tôi không thích người khác dùng đồ của mình. Khách nào đến nhà tôi cũng phải đắp cái chăn này hết.

Khải Hưng không nói gì, trừng mắt nhìn con Bob đang mon men định leo lên giường.

Diệp Anh làm việc trên một chiếc bàn nhỏ gần đó, chăm chú nhìn vào màn hình máy tính.

Nếu coi trái tim bạn là một căn nhà thì trong cuộc sống, dù ít dù nhiều, bạn cũng sẽ gặp vài người mà bạn muốn dẫn đến căn nhà đó. Bạn cho một số ngắm nhìn và chia tay họ ở ngưỡng cửa. Bạn mời một số về nhà dùng cà phê hoặc tụ tập tiệc tùng vào dịp nào đó. Bạn níu giữ một số ít ở chơi vài ngày, vài tuần hoặc vài tháng. Và hi hữu trong số này, ắt hẳn có người bạn sẽ đánh riêng cho một chùm chìa khoá. Vì bạn tin, việc người đó có thể tự do xuất hiện ở nhà bạn mỗi ngày sẽ khiến cho bạn hạnh phúc.

Nhưng đôi khi con mắt cũng không trung thành với chủ nhân.


Vài người chỉ liếc qua và chẳng thể nhớ, căn nhà của bạn ở đâu trên con đường dài. Vài người chỉ tới để vui chơi và quay về, để lại đằng sau mớ hỗn độn. Và cũng hi hữu trong số này sẽ ra đi hoặc trở lại bất cứ khi nào họ muốn, chẳng cần đoái hoài tới xúc cảm của bạn, bởi họ đã có chìa khoá trong tay.

Vì thế, hãy nán lại chút nữa ở bên ngoài để trò chuyện, để tâm sự, để hiểu thêm về nhau trước khi cho họ bước chân vào ngôi nhà riêng tư của bạn. Bằng không, cứ mỗi lần muốn quên đi ai đó, bạn lại phải chuyển nhà hoặc thay ổ khoá. Điều này thật phiền toái và vô tình đánh mất đi thứ gì đó, chỉ thuộc về riêng ngôi nhà cũ.

Khải Hưng đảo mắt nhìn quanh một lượt căn phòng nhỏ. Chẳng có gì thay đổi so với lần trước anh tới. Quá yên tĩnh. Anh mấp máy môi như thể muốn nói điều gì đó nhưng khi thấy Diệp Anh nhăn nhó, đưa tay lên vò tóc, anh lại thôi. Mí mắt dần trĩu xuống, anh nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ.

Nửa tiếng sau, Diệp Anh đọc lại những gì vừa viết. Cô thở dài, ấn nút xóa. Trang viết trắng trơn. Cô quay lại phía giường, nhướn mắt nhìn Khải Hưng. Cô phân vân không biết có nên kéo anh về nhà để anh và đám thợ kia tạo nên bản hòa tấu. Cô chưa từng thấy người nào không ngại chỗ lạ, đặt lưng là ngủ say, hơn thế còn ngáy đến độ khiến câu chữ trong đầu cô bay biến.

Diệp Anh trở mình thức dậy sau giấc ngủ say. Lấy hai tay xoa mặt, cô giật mình lùi về sau khi phát hiện mình không còn nằm ở mép giường mà từ lúc nào đã tịnh tiến vào trong. Khải Hưng trâng trâng nhìn lên trần nhà, gương mặt bình thản. Thấy Diệp Anh đã thức dậy, anh nhanh chóng mở lời:

– Lần trước đủ hai chân, tôi cố lắm mới mang được cô lên giường. Giờ tôi thế này, chắc chắn đêm qua khiến cô trong tư thế đó không phải tôi.

Diệp Anh bình tĩnh hơn. Cô chắc đêm qua cơ thể mình đã để cho tâm trí điều khiến, xích lại gần hơn nơi nó cảm thấy ấm áp. Cô thở dài, gật đầu nhìn Khải Hưng.

– Không sao.

Diệp Anh xuống khỏi giường, đỡ lấy tay Khải Hưng, giúp anh ngồi thẳng dậy. Anh ghé sát vào tai cô, thì thầm.

– Nói thật cho cô biết. Hôm qua cô vốn chỉ nằm ở mép giường thôi. Là do tôi kéo cô lại gần. Cô khi ngủ rất biết nghe lời.

Diệp Anh nhướn mắt nhìn Khải Hưng, buông tay.

Cô kéo lê từ nhà Khải Hưng về đôi nạng gỗ và một chiếc túi du lịch, chỉ đồng ý cho anh ở lại cho tới khi bạn anh tới đón. Anh một mình xoay xở với việc vệ sinh cá nhân, cau mày thắc mắc tại sao nhà Diệp Anh chỗ nào cũng giống như một căn hầm, vừa thấp, vừa hẹp. Con Bob thích thú sủa lớn, vờn quanh một quả bóng sáng vừa rơi xuống từ kệ sách của Diệp Anh. Còn bản thân cô đang chạy bộ, tích cực tận hưởng một buổi sáng trong lành, mát lạnh.

Chưa chạy được bao lâu, đột nhiên cô phát hiện phía trước đường bị chặn lại bởi một nhóm người. Từ tiếng máy bơm nặng trịch và mùi hôi thối nồng nặc bốc lên, cô đoán được họ đang hút thứ gì từ những đường ống chạy dài bên dưới. Cô ngó quanh, phát hiện một ngõ nhỏ bèn chạy vào, nhất thời không xác định được phương hướng.

Một ngôi làng giữa lòng thành phố. Diệp Anh trước đây có nghe nói nhưng chưa từng đi qua. Giờ được tận mắt chứng kiến, quả là nhộn nhịp. Cổng vào vẫn giữ nguyên lối kiến trúc cũ. Có lẽ vì đã cuối năm, vài người đang chăm chú quét vôi lại bức tường kế bên, xóa sạch những hàng chữ quảng cáo kín đặc. Đường hẹp, nhiều ngã rẽ, được người dân trưng dụng để họp chợ, mở cửa hàng. Diệp Anh bước chậm, lách qua ấm nước sôi và chiếc chảo nóng một quán cơm bình dân gần đó bày ra. Người mua, người bán, vừa sáng đã tấp nập, trái ngược không khí yên tĩnh trên con phố chính.

Tới cuối đường, một người đàn ông cực nhọc đẩy chiếc xe đạp cũ kĩ lên dốc. Ông ta liếc nhìn Diệp Anh, ra hiệu cho cô giúp đỡ. Cô nhoài người, cảm nhận sức nặng của đống hàng chất cao phía sau xe. Xong xuôi đây đấy, cô cúi nhìn đôi giầy chạy chẳng may giẫm phải vũng nước bẩn, lấm lem. Vừa ngẩng đầu nhìn lại, ông ta đã lên xe, đạp xa một quãng, luôn miệng hét: « Tránh ra! Tránh ra! » Diệp Anh cười trừ, loanh quanh tìm lối ra. Một con đường tắt, rút cục chỉ mất phân nửa thời gian đã tới được công viên, nơi cô vẫn thường chạy bộ.

Hai vòng chạy, Diệp Anh cuối cùng cũng thấm mệt, đứng thả lỏng dưới một gốc cây lớn. Suy nghĩ của cô đột nhiên quay vòng trở lại cuộc gặp gỡ cách đây vài ngày.

Hôm đó, khi Diệp Anh đang chờ Đan Nguyên trước một tiệm áo cưới thì tình cờ gặp lại chị Hồng, người làm cùng công ty với cô trước đây. Chị nói chị sắp kết hôn và người chị sẽ kết hôn không ai khác chính là gã trưởng phòng từng đuổi việc Diệp Anh. Chị nhận ra vẻ sửng sốt trong ánh mắt cô bèn khoác tay, kéo cô sang quán cà phê bên đường nói chuyện.

Chị nói chị biết mọi người vẫn nghĩ chị yếu đuối và bạc nhược nhưng vì không ở vị trí của chị, họ sẽ không thể hiểu. Chị xuất thân từ một vùng quê nghèo, ngoại hình bình thường, học thức chỉ vào loại trung bình khá, 3 lần thi vào công ty mới trúng tuyển. Lúc trẻ, nghĩ đi làm rồi cơ hội sẽ tốt hơn, nhiều lần trì hoãn chuyện yêu đương. Khi bước chân vào xã hội kiếm sống, con người càng lúc càng trở nên thực dụng. Người thấp không màng đến, người cao không với tới, cuối cùng chọn lấy người sẵn sàng dẫn mình đi đường tắt, không cần nhọc công, không cần tốn sức cũng có thể nhận được kết quả tối ưu.

Trước khi ra về, chị vỗ vai Diệp Anh dặn cô nhân lúc yêu đương còn chưa đòi hỏi gì ngoài tình cảm thì hãy thật lòng tiếp nhận một người. Đừng nghi ngại, đắn đo. Yêu cũng là một cách tận hưởng tuổi trẻ.

Diệp Anh trên đường về bật cười khi nhớ đến lời Đan nguyên. Cô nói hai người phải mau yêu đương trước khi từ hàng tồn kho trở thành hàng thanh lí, bị bày bán từng lố trên vỉa hè.

Có lẽ bản thân cô đã có câu trả lời. Không thể nói cô không bị Khải Hưng hấp dẫn. Nhưng cô chần chừ là vì nghĩ bản thân có thể đợi người thích hợp hơn. Không ngờ đến cuối cùng, người đàn ông thứ 2 cô chọn vẫn là một kẻ lăng nhăng.

Cô về nhà mang đồ ăn sáng vừa mua đặt lên bàn, lấy một phần đưa cho Khải Hưng. Anh đã cầm chặt chiếc bánh mì trên tay nhưng vì nhìn thấy nét mặt căng thẳng của Diệp Anh mà chần chừ, chưa đưa lên miệng. Lông mày cong lên, cô chăm chú nhai miếng bánh mì như thể ăn phải một miếng thịt bò dai.

– Bạn tôi vừa nhắn tin. Tôi có thể đi rồi.

– Vậy bảo bạn anh chờ thêm đi. Tôi có chuyện muốn nói.


Khải Hưng đặt miếng bánh mì xuống, xoay xoay chiếc nhẫn trên tay.

– Lần đầu tiên tôi liều lĩnh là khi lựa chọn nghề nghiệp. Xem ra tôi đã làm đúng. Lần này, tôi muốn thử một lần nữa xem sao.

– Nhưng cô muốn liều chuyện gì? Sao phải thảo luận với tôi?

– Chuyện hẹn hò. Tôi đồng ý.

Khải Hưng nhìn Diệp Anh, bật cười, cầm lại miếng bánh mì vừa đặt xuống chăm chú ăn.

– Không hiểu nên vui hay nên buồn nữa. Em đồng ý như thể đang ép bản thân đặt cước hết tài sản vào một số đề vậy.

Thứ 6 – Tháng 12: Chút mưa rét càng khiến người ta muốn ở gần nhau trong ngày lễ Giáng Sinh.

Giáng Sinh, công ty Đan Nguyên tổ chức một buổi liên hoan. Để làm vừa lòng tất cả mọi người, trưởng phòng chăm sóc khách hàng, người năng nổ nhất trong công ty chia bữa tiệc làm 3 phần: đi ăn, đi hát và đi nhảy.

Đan Nguyên vốn định tận hưởng ngày lễ này như mọi năm, cuộn tròn trong chăn bên cạnh hai cô bạn thân và xem một bộ phim nào đó. Nhưng hôm nay, đi được nửa đường, cô đột nhiên quyết định quay lại, tham dự bữa tiệc của công ty.

Đan Nguyên hiếu kì nhìn các nam nhân viên của quán karaoke mặc bộ quần áo bó sát màu đen và đội trên đầu một chiếc mũ len màu đỏ. Một người trong số họ sau khi hỏi tên người đặt phòng thì nhanh nhẹn ấn thang máy giúp Đan Nguyên.

Ngay sau đó, Quốc Dũng xuất hiện. Anh lộ vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy Đan Nguyên. Anh lưỡng lự nhưng cuối cùng cũng bước vào. Cánh cửa thang máy đóng lại. Đan Nguyên cảm thấy khoảng không gian phía trước cô đột nhiên bị hút kiệt, tù túng kì lạ.

– Tôi tưởng hôm nay cô có hẹn?

– Vâng. Lúc trước là thế. Nhưng cuộc hẹn vừa bị hủy rồi.

– Cô uống được chứ?

Đan Nguyên bối rối.

– Dạ? Cũng không tồi.

Đan Nguyên lúc này mới sực nhớ ra nhất định trong những buổi tụ tập thế này, rượu là thứ không thể thiếu. Nhưng nếu cô say, nói không chừng sáng hôm sau khi hết hơi men, cô sẽ nhận được thông báo cho thôi việc.

Quốc Dũng trước khi vào phòng, thì thầm vào tai Đan Nguyên:

– Ngồi xa tổng giám đốc một chút. Mọi việc sẽ ổn.

Nhưng Đan Nguyên chưa kịp hỏi vị nào là tổng giám đốc thì cửa phòng đã mở ra. Trong ánh đèn đỏ quạch và tiếng nhạc inh ỏi, Đan Nguyên và Quốc Dũng mỗi người bị kéo về một hướng. Trường phòng của Đan Nguyên đẩy cô ngồi vào chỗ trống phía cuối bàn, bên cạnh một người đàn ông to béo nhưng ù lì, chỉ chăm chú vỗ tay theo điệu nhạc.

Đột nhiên, có người đưa míc về phía ông ta, trịnh trọng:

– Tổng giám đốc! Anh cũng góp giọng một bài đi!

Ông ta cười trừ nhưng nhạc vừa nổi lên, ông ta lập tức bắt theo nhịp. Như tiếng người già bị mắc chứng ho khan, ông ta gằn lên từng tiếng. Mọi người nhìn nhau, lắc lư theo điệu nhạc và rầm rộ vỗ tay khi chiếc míc được đặt xuống rồi lặng lẽ chuyển qua cho một người khác.


Ông ta lảo đảo ngồi xuống ghế, nhìn Đan Nguyên chằm chằm. Cô bối rối nhích qua bên. Chai bia của ông ta đột nhiên gõ vào miệng cốc của Đan Nguyên. Ông ta hất hàm ra hiệu cho cô. Tức thì cô cầm cốc lên, tu một hơi, uống cạn.

– Cô có biết tôi rất thích rượu không?

– Dạ, biết.

– Thế nên tôi chỉ thích những người thích rượu như tôi thôi.

Đan Nguyên với lấy chai rượu trước mặt rót vào một chiếc li nhỏ định nâng lên miệng uống thì bị ông ta ngăn lại.

– Cái kia!

Ông ta chỉ vào những chai rượu nhỏ được bày la liệt ở góc bàn. Đan Nguyên nuốt nước bọt. Cô không biết khi chỗ men kia ngấm cả vào người thì liệu cô có nhảy lên bàn và hát một bài để góp giọng mua vui cho mọi người không. Cô dáo dác nhìn xung quanh. Khi chai rượu đã gần đưa tới miệng thì Quốc Dũng xuất hiện mang theo hai chai rượu lớn. Đan Nguyên tròn mắt nhìn anh.

– Tổng giám đốc, em kính anh một chai!

Ông ta từ từ đứng lên, xốc lại chiếc quần sắp không che nổi chiếc bụng phệ, vỗ vào vai Quốc Dũng, gật đầu. Quốc Dũng cầm chai rượu lên nhưng không thể để cho đúng vào miệng. Rượu trong chai ộc ra ngoài, chảy cả vào áo.

– Chú em theo anh bao năm mà tửu lượng cũng chẳng khá hơn là mấy. Mới nhập cuộc đã say đến độ không đổ được rượu cho đúng chỗ. Nhìn đây!

Nói là làm, ông ta nâng chai rượu cao hơn. Mực chất lỏng màu vàng đậm thấp dần. Cuối cùng, phân nửa còn lại của chai rượu chảy lênh láng trên nền đất còn ông ta thì gục đầu xuống bàn, ngủ li bì. Quốc Dũng ra hiệu cho Đan Nguyên rời khỏi bữa tiệc.

Đan Nguyên kéo lại cho khít chiếc khăn trên cổ trước khi gió lạnh kịp lùa vào. Quốc Dũng yên lặng đút tay vào túi áo. Hai người đi bộ trên con phố đông đúc. Các quán ăn chật kín người, thậm chí nhiều nhóm nhỏ đang đứng trên vỉa hè chờ sắp chỗ. Tiếng cụng li, cười nói, la hét lấp đầy khoảng trống của một đêm mưa rét.

Từ xa có tiếng người nói qua loa, đột nhiên, mọi người xung quanh Đan Nguyên và Quốc Dũng đều ôm chầm lấy nhau. Những chùm bóng bay đầy màu sắc được thả, bay lên cao, kéo theo một tấm vải lớn “Free hugs for everyone”.

Đan Nguyên bối rối nhìn Quốc Dũng. Anh tiến lại gần cô, từ từ vòng tay ôm lấy cô. Nhẹ nhàng, ấm áp nhưng bằng cách nào đó đang nắm lấy, siết chặt trái tim cô. Quốc Dũng dần buông tay, Đan Nguyên liền ôm lấy anh. Đôi tay trần của cô bị gió lạnh làm cho tê cứng. Cô nói như đang phả khói vào không khí:

– Một chút nữa, được không?

Quốc Dũng ban đầu còn lưỡng lự. Nhưng sau đó đôi tay anh đã nâng dần lên, vỗ nhẹ vào lưng Đan Nguyên.

– Giáng Sinh vui vẻ!

Mưa bạt theo gió. Con phố chật kín những cái ôm giữa những người xa lạ. Đan Nguyên còn đứng đó, không muôn rời đi. Cô lo sợ ngày mai nắng lên, trận mưa đêm nay cũng chẳng còn dấu vết, con phố này lại trở lại với dáng vẻ thường ngày, ngập trong khói bụi.

Thứ 7 – Tháng 12: Qua đêm Giáng Sinh, mọi thứ lại trở nên bình lặng.

Phòng nghỉ của giáo viên, mọi người đã về hết, chỉ còn Linh An gục đầu xuống bàn, im lặng. Cơ thể cô đau ê ẩm sau một đêm tụ tập với đám bạn cấp 3. Diệp Anh bình thường không bao giờ tham gia nhưng lần này lại hăng hái hơn bao giờ hết. Không những không cản trở, cô còn cùng Linh An cuồng nhiệt theo điệu nhạc. Chút bia pha với đủ thứ nước màu mè không rõ lai lịch được đổ chung vào một chiếc bình lớn, mỗi người một hớp cho tới khi chỉ còn Linh An trụ vững trên mặt bàn. Cô xoay người, hăng hái nhảy. Lát sau, gót chân gần như sắp nứt ra, cô lảo đảo ngã xuống.

Cô không biết bằng cách nào Diệp Anh có thể đưa cô về tới cửa nhà. Nhưng sau đó hai người lại ngủ gục ngay trước hiên. Sáng sớm thức giấc, Diệp Anh và Linh An được lót dạ bằng một tô cháo nóng. Đầu óc váng vất, hai cô dìu nhau ra khỏi cửa trước khi mẹ Linh An tiếp tục cuộc nói chuyện thẳng thắn giữa những người phụ nữ trưởng thành.

Giờ Linh An ngồi đây, cố nhớ xem hôm qua rút cục mình đã bỏ quên điện thoại ở đâu.

– Quán karaoke? Quán vịt nướng? Taxi?, cô lẩm bẩm.

Đột nhiên cô nghe có tiếng người đẩy cửa bước vào. Cô ngẩng đầu nhìn, sửng sốt. Nhật Minh ở đó trong bộ quần áo chỉnh tề. Anh đẩy về phía Linh An một cốc cà phê.

– Sao anh lại ở đây?

– Tôi có chút chuyện. Cô say từ hôm qua đến bây giờ vẫn chưa tỉnh sao?

– Sao anh biết tôi say?

– Chính cô nói cho tôi biết.


– Gì chứ?

– Hôm qua, tôi gọi điện cho cô thì thấy cô nói như hét vào điện thoại. Nào là tôi say rồi, tôi ở quán karaoke gần nhà hàng anh đến đưa tôi về. Lúc tôi tới thì thấy cô và bạn cô đang lảo đảo lên taxi.

– À…

– À? Tôi bắt xe đuổi theo, thấy hai người về đến nhà rồi mà còn gục xuống, ôm nhau ngủ trên vỉa hè nên tôi phải bấm chuông.

Nhật Minh để lên bàn một chiếc điện thoại màu hồng nhạt, lủng lẳng một chuỗi hạt được kết từ vỏ sò.

– Cái này tôi thấy rơi ra từ trong túi của cô lúc mẹ cô đưa cô vào nhà.

– Vậy mẹ tôi có hỏi gì anh không?

– An tâm. Lúc đó, tôi lánh qua một góc. Cô con gái say xỉn ngủ trên vỉa hè đã đủ rắc rối rồi.

Linh An ôm lấy chiếc điện thoại, thở dài.

– Cám ơn… Nhưng hôm qua anh gọi tôi có chuyện gì?

– Để nói từ hôm nay chúng ta sẽ thành đồng nghiệp.

– Anh quay lại làm nhân viên phục vụ ở nhà hàng sao?

– Không. Tôi đến đây dạy tiếng Anh.

– Đến đâu? Đây á? Anh biết tiếng Anh?

– Tuy thời gian đi du học tôi chẳng học được gì hay. Nhưng khả năng tiếng Anh thì không tồi.

– Ngạc nhiên đấy!

– Chẳng phải cuộc sống bắt đầu khi ta bắt đầu sống sao? Mẹ tôi đã bỏ tiền ra để mua lại cuộc sống mới cho tôi, tôi cũng nên sống cho đàng hoàng một chút.

– Phải. Mẹ anh chắc hài lòng lắm.

Đột nhiên Linh An nhận thấy có cuộc gọi đến.

– Còn mẹ tôi thì không… Tôi phải về rồi… Nếu để mẹ tôi gọi tới lần thứ 2 thì muốn về cũng không thể về nữa…

– Tôi đưa cô về.

– Anh có xe sao?

– Mới sắm.

– Anh phóng chậm thôi!

– Vừa rồi cô nói đang rất gấp còn gì.

– Gấp cũng không cần phóng bạt mạng như vậy.

Mọi người trên đường đều ngoái đầu nhìn chiếc xe máy kì quặc. Màu đen xì, nó bé hơn nhiều lần so với thân hình của chủ nhân nhưng lại phóng với tốc độ cao, vượt qua mọi thứ chỉ trong nháy mắt. Tim Linh An như thể sắp nhảy ra khỏi lồng ngực nhưng cảm giác liều lĩnh này cũng làm cô hết sức hưng phấn. Cô siết chặt vòng ôm.

Gió bạt qua khiến đầu óc cô tỉnh táo. Chút men rượu sót lại đã không còn. Lại một năm nữa sắp qua, cô có nên cho bản thân một cơ hội, bắt đầu tình cảm mới, để cảm thấy mình còn tươi trẻ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.