Đọc truyện Chúng Tôi Đã Thay Đổi Như Thế Đấy – Chương 18: Từ Bỏ
Chủ nhật – Tháng 9: Cuối thu, một mùa nữa lại sắp qua đi.
Diệp Anh phải dừng vòng chạy cuối vì trời đột nhiên đổ mưa lớn. Thời tiết càng lúc càng thất thường. Về tới nhà, cô sững người khi thấy một phụ nữ mang bầu đang đợi mình trước cửa.
– Mình đến nhà thì bố mẹ cậu nói cậu đã chuyển tới đây.
An Nhiên nhìn Diệp Anh, bộ dạng mệt mỏi. Vẻ tươi trẻ của một thời con gái giờ chỉ còn lưu lại trên mái tóc dài đen nhánh, ướp nhẹp. Diệp Anh yên lặng trong giây lát rồi tiến lại gần, ôn tồn nói:
– Vào nhà rồi nói.
An Nhiên nặng nề với chiếc bụng lớn ngồi xuống ghế sofa. Diệp Anh đưa cho cô ta một chiếc khăn bông và một chiếc váy ngủ rộng thùng thình.
– Cám ơn cậu, An Nhiên lí nhí.
Diệp Anh ngồi xuống ghế đối diện.
– Cậu chịu được lạnh nhưng đứa bé thì không. Mau thay chiếc váy ướt đó ra đi.
An Nhiên lặng lẽ đứng dậy rồi trở ra với thân thể khô ráo nhưng gương mặt lại đẫm nước mắt, nức nở.
– Có chuyện gì vậy?
An Nhiên không trả lời, chỉ nấc lên. Khuôn mặt nhăn nhúm lại. Diệp Anh chưa bao giờ thấy biểu hiện này ở cô ta, bất giác e dè.
– Đừng khóc nữa. Nói nghe xem mới sáng sớm cậu đã vác bụng bầu đến nhà mình khóc lóc là sao? Người ngoài không biết lại tưởng mình là nhân tình của chồng cậu đấy.
Tay An Nhiên siết chặt chiếc khăn bông, run lên. Những ngón tay gầy guộc được bao lấy bởi những đương gân xanh, khô cứng.
– Chồng mình có nhân tình…
Diệp Anh sửng sốt nhưng sau đó nhanh chóng lấy lại được vẻ bình thản. Cô nhướn mày nhìn An Nhiên.
– Vậy thì sao? Mình đâu phải là cô ta, mình có thể làm được gì?
An Nhiên nói trong tiếng nấc:
– Mình không biết vì sao ngay từ lần đầu gặp mình đã rất muốn có được anh ta. Vì anh ta là người đàn ông cậu yêu thầm suốt 7 năm hay vì anh ta là người có gia thế, tiền đồ. Mình thực sự không rõ.
Diệp Anh nhún vai.
– Có thể là vì tất cả.
– Chỉ biết khi mình có thể ý thức được thì mình và anh ta đã ở trong phòng khách sạn. Rồi mình có thai và đám cưới diễn ra.
– Vậy là cậu mang thai 2 đứa con của anh ta còn anh ta thì lén lút ngoại tình.
– Mình đã không thể sinh đứa đầu tiên vì một lần về nhà, mình phát hiện anh ta đang làm tình với một người đàn bà khác ngay trên giường của mình, mình bị sốc và xảy thai.
– Rồi cậu vẫn tiếp tục chung sống với gã đó và mang thai đứa con thứ hai của gã?
– Diệp Anh, mình khác cậu. Mình không được sinh ra ở thành phố. Học lực cũng không có gì nổi bật. Mình đã phải rất cố gắng mới có thể ở lại đây cho tới lúc này. Mình không muốn quay về nơi mình đã bằng mọi cách để từ bỏ.
– Vậy thì tiếp tục đi.
An Nhiên gạt nước mắt, sững sờ nhìn Diệp Anh.
– Mình nói cậu tiếp tục đi. Đó là sự lựa chọn của cậu. Sao cậu còn tới đây than vãn với mình?
– Vì mình không có nơi nào để đi. Hôm qua, mình và anh ta cãi nhau. Anh ta đuổi mình ra khỏi nhà. Đến quần áo mình cũng không kịp mang theo.
– Chết tiệt! Mẹ cậu thì sao?
– Bà vẫn chưa biết chuyện. Ở đây mình cũng chẳng có ai thân thích. Ngoài cậu… Mình xin lỗi…vì đã…
– Có gì phải xin lỗi. Mình phải cám ơn cậu mới đúng. Nếu cậu không kết hôn với anh ta biết đâu người bị đuổi ra khỏi nhà lúc này lại là mình.
Diệp Anh nhìn An Nhiên, ánh mắt dịu lại.
– Đứa bé thì sao?
– Nó ổn. Nhưng không biết sinh ra rồi thì sao đây?
– Sinh ra rồi thì nuôi lớn, dạy dỗ cho cẩn thận để sau này đừng giống như bố nó. Thôi, đứng lên đi, mình dọn giường cho cậu nghỉ. Ở đây vài ngày rồi tính tiếp.
Nhưng ngay khi đứng lên An Nhiên liền lảo đảo, khụy xuống. Cô ta ôm bụng, rên rỉ.
– Diệp Anh! Mình đau quá!
– Gì chứ? Sao tự dưng lại đau? Hay đã tới ngày sinh rồi?
– Giờ mới là tháng thứ 7.
– Vậy thì tại sao lại đau? Làm sao đây.
Diệp Anh gấp gáp chạy sang nhà Khải Hưng. Anh chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra đã bị cô kéo tay, lôi vào nhà.
– Anh mau cứu cô ấy đi!
Khải Hưng thấy một người phụ nữ nằm co quắp trên sàn nhà, tay ôm lấy bụng, đau đớn rên rỉ.
– Cô ta bị sao vậy?
– Anh là bác sĩ hay tôi là bác sĩ. Anh hỏi tôi thì tôi hỏi ai.
– Có thể là sắp sinh.
– Cô ấy nói mới tháng thứ 7 thôi.
– Vẫn có trường hợp sinh non. Mau gọi xe cấp cứu đi! À không…chờ xe cấp cứu rất lâu. Cô xuống tầng 1 bắt taxi, tôi sẽ cõng cô ta xuống.
Đứa bé sinh non. An Nhiên nhanh chóng được đưa vào phòng mổ. Diệp Anh đi qua đi lại trước dãy ghế chờ.
– Anh nói xem. Sao đưa một đứa trẻ ra lại lâu thế chứ?
– Tôi làm sao biết được.
– Anh là bác sĩ anh không biết thì ai biết.
– Cô ngồi xuống đi. Đừng lúc nào cũng gắt gỏng như thế. Chính vì tôi là bác sĩ nên tôi biết bác sĩ sản khoa ở đây là tốt nhất cả nước. Không có gì phải lo cả.
Khải Hưng nắm lấy tay Diệp Anh kéo cô ngồi xuống ghế. Ngay lúc ấy, tiếng đứa trẻ khóc ré lên. Diệp Anh đứng bật dậy khỏi ghế.
Diệp Anh nhẹ nhàng khép cửa lại sau khi nhìn thấy hai mẹ con An Nhiên ôm nhau khóc. Thấy cảnh bà đi tàu đêm, tất tả chạy vào bệnh viện với đôi dép lê và chiếc túi du lịch sờn rách khóa còn chưa kịp cài kín, Diệp Anh thở dài. Cô không biết rồi đây đứa bé trước mặt cô sẽ phải nuôi dưỡng thế nào.
Diệp Anh đứng trước lồng kính nhìn những ống dây loằng ngoằng được gắn lên cơ thể của đứa bé, thở dài.
– Sao thằng bé lại chỉ bé như vậy?
– Nếu nó to hơn chút nữa có thể đã không thể có mặt trên đời rồi.
– Nó ổn chứ?
– Bác sĩ nói hơi yếu nhưng không có gì đáng lo.
– Sao lại có thể từ bỏ một đứa bé đáng yêu như vậy.
– Sao? Bạn cô định bỏ nó sao?
– Cô ấy suýt mất mạng vì sinh nó ra sao lại bỏ. Là chồng cô ấy.
– Vậy đó là một gã khốn.
– Sao?
– Đàn ông có thể bỏ vợ nhưng không thể bỏ con. Đến con mình cũng bỏ rơi thì đúng là không có nhân tính.
– Khi tôi tỏ tình với anh ta và nhận lại tấm thiệp cưới tôi đã nghĩ à hóa ra mình là một người phụ nữ kém hấp dẫn. Nhưng giờ tôi lại thấy mình là người phụ nữ không biết cách nhìn đàn ông nhưng may mắn.
– Vậy ra người phụ nữ đó…
– Phải. Là người đã vô tình cứu tôi khỏi một gã khốn.
Chiếc taxi chở Diệp Anh và Khải Hưng phóng nhanh trên con đường vắng. Những ánh đèn vội vã lướt qua. Tạo thành một đường sáng, mờ ảo. Diệp Anh nhìn qua cửa kính, yên lặng.
– Cây cẩm tú cầu của tôi thế nào rồi?
– Lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau vậy mà câu duy nhất cô hỏi lại là cây cẩm tú cầu đó sao?
– Tôi chỉ quan tâm đến thứ là của tôi thôi.
Khải Hưng thở dài.
– Chúng ta thực sự không có cơ hội sao?
– Chúng ta đã từng có rất nhiều cơ hội.
Khải Hưng nhìn Diệp Anh. Cô nhìn anh, ánh mắt thản nhiên.
– Paris. 2 năm trước. Tại sao anh lại bỏ đi?
Khải Hưng sững lại trong giây lát. Trí nhớ quay lại mùa hè 2 năm trước.
Một buổi sáng đầu hè mát mẻ. Khải Hưng ăn vận đơn giản với áo sơ mi caro và quần bò. Anh nhìn quanh quán một lượt. Thật không khó để nhận thấy một cô gái Việt Nam ngồi kế bên cửa sổ. Anh giơ tay như định nói điều gì đó nhưng lại đổi ý, lặng lẽ ngồi vào chiếc bàn ở góc phòng, từ từ quan sát. Đó là một cô gái nhỏ nhắn. Nước da trắng nhưng xanh xao. Gương mặt bầu bĩnh. Trông có vẻ là tuýp người trong sáng, dễ thương. Nhưng loại quần áo cô ấy mặc, cả cách cô ấy chuyển động lại cho thấy điều ngược lại. Một chiếc áo sơ mi không kiểu cách màu xanh nhạt, một chiếc quần kaki màu trắng và một đôi giầy thể thao màu nâu. Cô ấy gọi một tách trà, thay vì cà phê hay nước quả. Vừa uống, vừa nhìn qua cửa sổ rồi viết gì đó vào cuốn sổ trước mặt. Đã trễ giờ hẹn 1 tiếng đồng hồ nhưng cô ấy không có vẻ tức giận hay sốt ruột. Điềm đạm như chính mình đang hưởng thụ một buổi sáng chủ nhật rảnh rỗi, chứ không phải một buổi hẹn bị cho leo cây.
Khải Hưng đặt điện thoại trước mặt và liên tục kiểm tra xem liệu có cuộc gọi nhỡ. Nửa tiếng trôi qua. Cô ấy liếc nhìn đồng hồ đeo tay. Khải Hưng nhoẻn miệng cười, sẵn sàng ấn nút nhận cuộc gọi. Nhưng kì lạ, cô ấy lặng lẽ thanh toán rồi đứng dậy khỏi bàn, như thể đang chuẩn bị rời đi. Khải Hưng chẹp miệng. Đây chắc chắn là loại con gái anh ghét nhất. Loại cứng nhắc với hàng loạt các quy tắc không đâu và luôn tự cho mình là đúng.
Khải Hưng chưa từng knock out nhanh đến thế. Nhưng anh cũng không lấy làm chán nản hay muốn đuổi theo để xin một cơ hội gỡ gạc. Anh biết có những con mồi nên bỏ qua. Có lẽ nhiều phụ nữ đã được cứu bởi bản tính lười nhác này.
Anh gọi một tách trà đúng loại cô ấy gọi và từ từ nhìn xuống đường qua khung cửa sổ, nhưng chưa ngồi được quá 5 phút, anh đã đứng dậy ra về. Chủ nhật, ngày rảnh rỗi, tất cả các chiến hữu của anh đều bủa ra ngoài để săn gà. Mình anh, vì đã thả mồi, nên lang thang trên đường một cách vô định. Đột nhiên anh nhìn thấy cô ấy chỉ cách anh vài bước chân. Trông phía sau, cô ấy thực sự nhỏ bé, lọt thỏm giữa dòng người.
Diệp Anh đột nhiên cất tiếng khiến dòng suy nghĩ của Khải Hưng dừng lại.
– Ngay từ lúc anh sang đường vào quán tôi đã đoán người đó là anh. Nhưng anh thậm chí không tới chào tôi một câu. Tôi nghĩ đó là cách từ chối bất lịch sự nhất. Nhưng sau đó, khi gặp lại vì muốn chúng ta có một cơ hội để bắt đầu tôi đã không nói tôi từ lâu đã nhận ra anh. Nhưng anh lại một lần nữa từ chối cơ hội đó.
Khải Hưng mấp máy môi như định nói điều gì đó nhưng bị Diệp Anh chặn lại.
– Tôi nghĩ anh làm thế là đúng. Vốn dĩ ngay từ đầu anh đã cảm nhận được chúng ta khác nhau. Ở cạnh nhau cũng không có kết quả gì.
Diệp Anh lặng lẽ quay lại bên ô cửa kính.
– Chuyện hôm nay đã dạy tôi một bài học. Thứ mình muốn nhưng không hợp với mình thì nên từ bỏ. Đừng nên níu kéo. Rút cục bị tổn thương càng nặng hơn mà thôi.
Thứ 7 – Tháng 9: Thu, lòng người luôn luyến tiếc điều gì đó vô hình.
Đan Nguyên thở dài, mung lung nhìn xuống đường qua ban công nhà Diệp Anh. Cô bất giác nhìn theo vài chiếc lá xoay vòng rồi rơi xuống đất, tự hỏi liệu chúng đang nhẹ nhõm hay luyến tiếc.
Khi mẹ cô phát hiện cô bỏ nghề giáo và nói dối để theo đuổi ước mơ của mình, bà không nổi giận, bà lặng lẽ vào phòng cô, ngồi sát mép giường, nơi cô đang ngồi thu lu giả vờ đọc sách.
– Bố con bỏ theo người đàn bà khác. Dượng con ốm yếu sớm qua đời. Mẹ chỉ có một quán cơm nhỏ sống qua ngày. Anh trai con từ sau khi dượng con mất thì chuyện gì cũng dám làm qua, hàng xóm quanh đây không ai không chê bai, dè bỉu. Chị ruột của dượng con vì quan tâm mẹ con mình mới xin cho con vào trường tiểu học đó, còn hứa sẽ cất nhắc con lên làm hiệu phó. Gia thế, ngoại hình con đều không bằng người ta. Chỉ có điều này làm điểm tựa mới mong cưới được người chồng tử tế.
Mẹ Đan Nguyên thở dài.
– Thằng Tiệp nó có ý với con còn mẹ có ý gì chắc con cũng đoán ra rồi. Giờ nếu con quyết định kết hôn với nó thì chuyện của con mẹ không lo nữa. Con muốn làm gì mẹ không quản.
Bà khẽ vuốt nhẹ lên tóc Đan Nguyên rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.
Kể từ đó đến nay, Đan Nguyên và anh chàng gà rán đã hẹn hò được gần 2 tháng. Gần không gần, xa không xa, Đan Nguyên luôn có cảm giác anh ta chỉ như người hàng xóm kế bên, thân thiết, tin cậy nhưng luôn tồn tại giữa hai người một ranh giới nhất định. Anh ta chủ động nhưng không vồn vã, sỗ sàng. Đan Nguyên hòa nhã, dịu dàng nhưng luôn e dè, thiếu nhiệt huyết. Vậy nên những lúc họ ở cạnh nhau, mọi thứ cứ nhàn nhạt trôi qua.
Linh An bước ra ban công, vỗ nhẹ vào vai Đan Nguyên rồi đưa cho cô một chiếc váy liền màu hồng phấn.
– Quà cưới sớm!
– Quà cưới gì chứ. Bọn mình hẹn hò chưa được 2 tháng, đã biết mấy về nhau đâu.
– Không biết có khi lại tốt hơn.
Diệp Anh lúc này mới uể oải vươn vai bước ra ngoài sau khi hoàn thành công việc.
– Nếu anh ta biết được mấy suy nghĩ vớ vẩn trong đầu cậu lúc này thì bọn mình chắc chắn sẽ mất cơ hội được đãi tiệc ở khách sạn đó.
Đột nhiên ba người nghe thấy ban công nhà bên có tiếng đổ vỡ. Diệp Anh quay sang thì thấy Khải Hưng vốn định bê chậu cẩm tú cầu đi đâu đó nhưng lại vô tình làm rơi nó, vỡ tan. Hai người mặt đối mặt, gật đầu chào nhau rồi lặng lẽ đưa mắt nhìn qua chỗ khác.
Khải Hưng đi rồi, Linh Anh mới thì thầm hỏi Diệp Anh.
– Cậu tiếc không?
– Tất nhiên. Đã lâu như vậy rồi mình mới lại rung động và không biết phải bao lâu nữa cảm giác đó mới trở lại.
Đan Nguyên nhìn gương mặt bình thản của Diệp Anh, chăm chú hỏi:
– Chẳng phải cậu từng nói nếu cậu thích ai đó một lần nữa thì cậu sẽ không để mất cơ hội cơ mà.
Diệp Anh thở dài.
– Chắc giờ mình già rồi. Dũng cảm cũng không còn. Chỉ là kẻ hèn nhát năm lần bảy lượt không dám đối diện với tình cảm của chính mình.
Đan Nguyên đột nhiên chạy vào nhà. Linh An gọi với theo:
– Này! Đi đâu đấy? Chẳng phải cậu bảo nấu món gì ngon ngon cho hai bọn mình sao?
– Hôm nay hai cậu đi ăn quán đi. Mình bận rồi. Mai gặp.
Đan Nguyên vừa nói dứt lời, cánh cửa đóng sầm. Diệp Anh nhướn mày nhìn Linh An.
– Túi của nó chẳng phải để trong phòng ngủ của mình sao? Chắc chắn quên mang theo. Bọn mình gọi đồ gì ngon ngon về ăn đi.
– Lần trước cậu bảo gần đây có quán miến trộn rất ngon. Có số điện thoại không?
– Tất nhiên. Mình là khách quen của tất cả các quán ăn xung quanh khu tập thể này.
Trong lúc hai cô bạn thân tận hưởng một buổi sáng cuối tuần đúng nghĩa thì Đan Nguyên vội vã phóng xe qua hai con phố đông đúc và đỗ lại trước một chiếc ghế đá trống trơn. Nửa tiếng sau, anh chàng gà rán xuất hiện. Đường phố xe cộ chen chúc nhau. Anh ta băng qua đường trong nháy mắt, vừa nói vừa thở hổn hển.
– Xin lỗi, anh đến trễ. Đường xá giờ này chạy nhanh hơn đi xe. Có chuyện gì mà em nói là rất gấp?
– Em không thể kết hôn với anh được.
Anh ta sững lại, nhìn Đan Nguyên rồi khẽ cười.
– Đúng, anh rất muốn kết hôn với em. Nhưng anh thấy em chưa sẵn sàng nên chưa nói ra. Chuyện đó không gấp. Sau này tính cũng được.
– Bây giờ cũng vậy. Sau này cũng vậy. Em không thể kết hôn với anh.
Anh ta ngẩng đầu nhìn Đan Nguyên. Dường như nhận ra điều gì đó trong ánh mắt và giọng nói quyết liệt của cô, anh ta từ từ ngồi xuống, thở hắt ra.
– Anh ta là ai vậy?
Đan Nguyên tròn mắt nhìn anh ta, lộ rõ vẻ ngạc nhiên. Anh ta mỉm cười với cô.
– Mới đây, anh từng từ chối cô gái khác vì em nên anh hiểu.
– Là người có rất nhiều điểm không bằng anh.
– Vậy càng đáng thất vọng. Em bỏ qua anh để chọn người kém hơn chắc chắn vì tình cảm với anh ta lớn hơn nhiều.
– Em xin lỗi, Đan Nguyên ngập ngừng.
Anh ta đứng lên, khẽ cười.
– Anh xin lỗi mới đúng. Anh sẽ không dừng lại. Nếu em chắc chắn về anh ta, em đã không hẹn hò với anh. Nguy cơ của anh ta sẽ là cơ hội với anh.
Anh ta vuốt nhẹ lên tóc Đan Nguyên rồi nhanh chóng rời đi.
Đan Nguyên còn ngồi lại. Tiếng xe cộ bao lấy cô. Cô cảm thấy tâm trí mình như đang đi lạc. Rút cục, cô còn muốn tiến tới đâu.
Chủ nhật – Tháng 9: Thu, lòng người luôn luyến tiếc điều gì đó vô hình.
Ngày cuối tuần, dòng xe cộ vẫn không hề thưa bớt. Nắng sắp tắt, người người vẫn nhích dần, nhích dần giữa đám khói bụi. Mỗi năm trôi qua, sự chật hẹp của những con phố trung tâm càng lúc càng khiến người ta mất kiên nhẫn với chính mình, với những người xung quanh và thậm chí với vài giây đèn đỏ.
Linh An đi tắt qua một con ngõ nhỏ để tránh sự đông đúc. Phía trên cô, những dây phơi chăng kín quần áo, khẽ đung đưa. Một bà cụ ngồi trên chiếc ghế nhựa cũ kĩ, xõa dài mái tóc bạc để cho một cô gái trẻ chải đầu. Đột nhiên, Linh An dừng lại trước cửa một căn nhà có ban công lao ra, tùy tiện chiếm lấy khoảng không gian ít ỏi. Một, hai rồi vài cánh hồng đỏ từ đó rơi xuống, chạm khẽ mũi giầy cô. Linh An ngẩng đầu nhìn.
Cô tự hỏi: “Cái cây đó vẫn còn sống sao?”
Linh An từng nghĩ mối tình đầu của mình sẽ như cây hoa hồng đỏ, suốt bốn mùa nở hoa rực rỡ. Hương thơm nồng lưu lại trên thân thể khiến tâm trí cũng không thể rời bỏ. Nhưng tình cảm là thứ chỉ có thể cảm nhận, không cách nào nắm giữ. Đúng như người ta vẫn nói: “Hãy nói yêu thôi, đừng nói yêu mãi mãi”.
Linh An khẽ cười, nhanh chóng rời khỏi đó. Vừa đi cô vừa lần sờ trên cổ tay mình, vết sẹo vẫn còn ở đó. Khi cô bị một người phụ nữ giả vờ đánh ghen giật tóc, lôi đi, cô đã đau đến độ không thể chống cự, chỉ biết bám tay vào cạnh bàn. Cuối cùng, cô phát hiện không chỉ có cơ thể bầm giập mà tay cô cũng bị một mảnh nhựa cứa vào, rất sâu.
Vừa đi vừa nghĩ, không biết từ lúc nào, Linh An đã tới nơi. Nhật Minh đứng tựa vào một góc tường, yên lặng nhìn cô. Đôi lông mày rậm khẽ nhếch lên. Linh An vẫn bước về phía trước, ánh nhìn trống rỗng. Cô va đầu vào tường, may mắn có bàn tay Nhật Minh che chắn. Anh ẩn cô lùi lại phía sau.
– Nếu muốn nghĩ ngợi thì ngồi xuống mà nghĩ, đừng vừa đi vừa lẩm bẩm như thế.
– Tôi mà ngồi xuống nghĩ thì anh sẽ phải đợi đến đêm đấy!
Hai người sóng bước về phía trước.
– Cô từng tự tử à?, Nhật Minh chỉ vào vết sẹo trên cổ tay Linh An.
– Anh từng đọc về scandale của tôi trước đây chưa?
– Rồi. Tôi nhớ có tờ báo còn đăng tới 2 kì. Tôi đều đọc hết. Vì scandale đó mà cô cắt cổ tay à? Tôi từng nghe các nghệ sĩ thường rất dễ mắc chứng trầm uất.
– Đúng là do scandale đó nhưng không phải tôi cố ý cắt mà là vô tình bị cắt phải trong lúc lộn xộn.
– Thế nên cô muốn xăm hình để che vết sẹo đó?
Linh An gật đầu.
– Xăm ở chỗ lộ liễu như vậy, cô nên nghĩ cho kĩ. Người ta có thể dị nghị đấy.
– Họ chẳng cần tới hình xăm để dị nghị tôi. Đoạn clip quay lại cảnh tôi bị đánh vẫn còn trên mạng. Luôn có người nhận ra tôi. Họ thậm chí chưa từng gặp tôi nhưng có thể kể cả một câu truyện về tôi, về gia đình tôi…
Nhật Minh nhìn Linh An, khẽ cười.
– Khi nào có những đoạn clip khác, đáng tò mò hơn, họ sẽ quên cô ngay thôi. Thế cô muốn xăm hình gì lên vết sẹo đó?
Linh An lấy ra từ trong túi một mảnh giấy nhỏ. Bên trong là những hình dài được vẽ loằng ngoằng, giống kí tự hơn là chữ viết.
– Nó có nghĩa là gì?
– Cuộc sống bắt đầu khi ta bắt đầu sống.
Nhật Minh nheo mắt, lẩm bẩm nhắc lại: “Cuộc sống bắt đầu khi ta bắt đầu sống”.
Hai người bước đi, bỏ lại con ngõ nhỏ và những cánh hoa hồng theo gió rụng, héo úa. Bên ngoài, cuộc sống ồn ã chào đón họ bằng những âm thanh inh ỏi. Từng lượt xe gấp gáp vụt qua, rồi dừng lại sát vạch sơn trắng. Họ lặng lẽ bước qua đường. Góc phố đối diện, những ngôi nhà nhỏ im lìm kề sát cạnh nhau, tách biệt hẳn với khói bụi.
Cuộc sống là như vậy. Có phố lớn, có ngõ nhỏ. Có lúc dừng lại, có lúc vụt qua. Đôi khi lại nghỉ ngơi không lo nghĩ. Nếu ta không thể kết thúc sự sống thì phải học cách từ bỏ những thứ ngăn cản ta tiếp tục sống. Let it be!, có cụm từ như vậy.