Đọc truyện Chung Tình – Chương 10: Hợp tác [3]
Scart biểu tình đầy nghiền ngẫm nhìn 2 người vẫn đang làm ngơ nhau. Tần Vân trên mặt hận không thể viết mấy chữ “Dọa người! Thật mất mặt!” “Muốn chết” “Không cần để ý đến ta” linh tinh…, so với hắn, Mặc Xá Lý bình tĩnh hơn rất nhiều.
Trong suốt quá trình xem sổ tay, hoàng đế bệ hạ mặt đều không có một chút biểu tình, y liếc liếc nhìn Scart:
“Ngươi còn có chuyện?”
Scart đương nhiên biết đối phương đang đuổi khéo mình, bất quá da mặt dày vẫn luôn là ưu điểm của gã.
“Ta chỉ là muốn xác nhận kế hoạch về ETA tinh.” – Hắn nhìn thoáng qua Tần Vân – “Nếu bệ hạ đã quyết định thân chinh, vậy phải phái bao nhiêu hộ vệ mới đủ.”
Tần Vân nghe được vài từ ‘Kế hoạch về ETA tinh’ mới đột nhiên giật mình, có chút khẩn trương nhìn chằm chằm Scart.
Mặc Xá Lý nửa bên mặt còn mang theo mặt nạ, ngữ khí bình thản nói:
“Ta đương nhiên sẽ an bài, không cần ngươi bận tâm.”
Scart bĩu bĩu môi, một bộ ‘Được rồi, ngươi là lão đại’, y ý vị thâm trường nói với Tần Vân:
“Như vậy, bệ hạ về sau liền muốn phiền toái ngươi chiếu cố.”
Tần Vân: “…” – Mợ nớ ai muốn chiếu cố y a!? Hắn hiện tại bị ngược còn chưa đủ sao!??
Sau khi Scart đi một lúc lâu, trong thư phòng vẫn tràn ngập một bầu không khí hòa bình mà quỷ dị. Tần Vân dùng sức cào cào góc bàn nhà hoàng đế, mà Mặc Xá Lý lại tiếp tục nghiên cứu sổ tay kết hợp nhiệt vẫn chưa nghiên cứu xong….
Không biết qua bao lâu, Mặc Xá Lý mới trước tiên đánh vỡ trầm mặc:
“Kỳ thật, ngươi vừa cùng Trọng Diễm… ta cái gì cũng không thấy.”
Tần Vân trong mắt phóng ra quang mang chói lóa ‘Ngươi lừa ai a’.
Mặc Xá Lý nghĩ nghĩ, giọng điệu nghiêm túc mà chuyên chú nói:
“Ta bề bộn nhiều việc, ngươi cũng thấy ta phải xem bao nhiêu văn kiện, làm sao có thời gian chú ý ngươi cùng Trọng Diễm.”
“…” – Tần Vân có chút dao động.
Mặc Xá Lý:
“Hơn nữa ta là hoàng đế, không tất yếu vì chút việc nhỏ ấy mà lừa ngươi.”
Tần Vân:
“…Ngươi ngay cả chuyện ngươi là hoàng đế còn gạt ta… ai biết ngươi có hay không sẽ đem sự tình ta nhảy Gangnam Style nói ra a…”
Mặc Xá Lý ngẩn người, theo bản năng hỏi:
“Ngươi không phải hát ‘Qủa táo nhỏ’ sao?”
Tần Vân: “…”
Hắn bi phẫn rống giận:
“Đồ lừa đảo! Ngươi rõ ràng nói cái gì cũng không thấy!”
Bởi vì hắn thành công đính cho Trọng Diễm con Toothless super girly luxury, đến nỗi con rồng bự kia chỉ hận lúc ngủ không thể ôm đùi Tần Vân.
Bất đắc dĩ, Mặc Xá Lý đành cống ra một nửa phòng ngủ.
Hoàng đế đến cả lúc ngủ vẫn phi thường bận rộn, Mặc Xá Lý vừa phải nhìn văn kiện còn dư, vừa phải chịu đựng một người một long tụm lại trong góc phỉ nhổ mình.
“Mấy cái này đều là Mặc Xá Lý làm cho ngươi?” – Tần Vân nhíu mày đánh giá đống trang sức đính pha lê trật lên trẹo xuống.
Trọng Diễm vươn ra long trảo, đầy mặt ghét bỏ đẩy qua một bên.
Mặc Xá Lý đen mặt:
“…Trước kia lúc ta làm xong, là ai cảm động đến khóc nhè hả!?”
Tần Vân:
“Ngươi xác định nó là cảm động khóc? Không phải xấu khóc?”
Mặc Xá Lý trên trán bạo khởi gân xanh:
“Ngươi lớn gan rồi đi? Muốn khóc gọi ba ba sao?!”
Tần Vân: “…” – Gọi ba ba là cái quỷ gì a!? Ngươi học ở đâu ra nha bệ hạ!!
Từ khi biết Tê Chiếu chính là Mặc Xá Lý, Tần Vân đối với chuyện y thường xuyên động kinh đã thành thói quen.
Hắn bị hoàng đế bệ hạ một đêm không ngủ vẫn mặt mày sáng láng lôi ra từ ổ chăn cũng không dám có một câu oán hận, cần cù cùng đối phương đến phòng huấn luyện quẹt thẻ.
“Điểu nhân trừ bản thể còn có thêm đệ nhị thể (hình dạng biến hóa thứ hai).” – Mặc Xá Lý lần đầu tiên thả Trọng Diễm ra trong phòng huấn luyện – “Đệ nhị thể chỉ có tinh thần hệ của Lính gác mới có thể công kích.”
Tần Vân rất muốn hỏi, ẻo lả long nhà ngươi thật sự biết đánh nhau sao…
Mặc Xá Lý tiếp tục:
“Ngươi chủ yếu cần khống chế cảm xúc Trọng Diễm, không được để nó kích động lên dùng miệng cắn mấy súc sinh kia… ngươi đang nghe sao?”
Tần Vân:
“…Không được dùng miệng cắn, vậy thì dùng cái gì… đánh?”
Mặc Xá Lý nhìn hắn, muốn nổi giận, đành hít sâu một hơi, nhẫn nại mà tiếp tục:
“Dùng miệng không vệ sinh. Một trảo là có thể đập chết, đập thêm vài cái liền giết được nguyên một đám.”
Tần Vân mạc danh kỳ diệu (kì lạ, không hiểu vì sao) nói:
“Đánh nhau còn chú ý vệ sinh cái gì… Ta ra tiền tuyến đều một tháng không tắm rửa có sao đâu.”
“…” – Mặc Xá Lý đầy mặt ghét bỏ, từ bên cạnh hắn dời đi nửa mét.
Tần Vân:
“… Ngày hôm qua ta có tắm rồi nha.”
Nếu hoàng đế nói muốn hắn cùng tinh thần hệ chạy, Tần Vân tự nhiên nghe theo. Trọng Diễm đi nơi nào hắn liền đến nơi đó, dù sao Mặc Xá Lý cách cũng không xa, thời khắc nguy hiểm lập tức có thể giúp đỡ. Nhưng hắn hiển nhiên xem nhẹ trị số vũ lực của Thần cấp tinh thần hệ.
Toàn bộ sân huấn luyện đều là tiếng Mặc Xá Lý phẫn nộ rít gào:
“Khống chế! Khống chế!! Ngươi muốn nó hủy luôn nơi này sao!?”
Tần Vân oa oa kêu to:
“Ta căn bản không theo kịp tốc độ của nó! Đậu xanh nó không phải ẻo lả sao!? Trái tim thiếu ‘lữ’ của nó đâu!??”
Mặc Xá Lý:
“Ngươi cho nó là cái gì!? Nó là một con rồng!”
Tần Vân chạy đến thở hổn hển, thế nhưng diện tích của tư duy xúc tu là hữu hạn, so với Trọng Diễm mà nói thì chỉ như cái lược mini giúp nó cào ngứa, hoàn toàn không có tác dụng.
Mặc Xá Lý ‘sách’ một tiếng, y nhảy lên cự nham, muốn cưỡng chế thu hồi Trọng Diễm vào ý thức ảo cảnh.
“Khoan, chờ đã!” – Tần Vân ngăn lại – “Cho ta thử lần nữa xem!”
Mặc Xá Lý biểu tình không tín nhiệm cho lắm, nhưng cuối cùng vẫn nhường ra vị trí cho hắn.
Tư duy xúc tu dán trên lưng trọng diễm chậm rãi bị phân tách thành 2 cái, sau đó là 3 cái, 4 cái, 5 cái… cuối cùng dần dần xen kẽ nhau tạo thành một cái ‘lưới’ khổng lồ, bao trùm toàn bộ lưng cùng ngực Trọng Diễm, thoạt nhìn tựa như ‘chiến bào’ hình rồng.
Mặc Xá Lý há miệng thở dốc:
“Ngươi như thế nào làm được?”
Tần Vân không thể trả lời y, bởi đây là lần đầu tiên hắn phân liệt tư duy xúc tu của chính mình, tinh thần lực tiêu hao nhiều đến độ cơ hồ khiến hắn gục ngã.
Trọng Diễm rốt cục được trấn an thành công, ngoan ngoãn vung móng vuốt đập chết địch nhân. Mặc Xá Lý không dám rời đi Tần Vân, Dẫn đường vào thời điểm này hoàn toàn chính là bia ngắm sống, không có một chút năng lực tự bảo (khả năng tự bảo vệ mình) nào.
“Còn, còn có bao nhiêu đệ nhị thể…”
Tần Vân cuối cùng phân ra được một tia chú ý, chiến phục trên người hắn đã hoàn toàn ướt đẫm.
Mặc Xá Lý nhìn lướt qua:
“Còn 4.”
Y có chút nôn nóng nói:
“Ngươi còn cầm cự được không? Đừng để lát nữa không còn sức phối hợp ta.”
“…” – Tần Vân tức đến không nói nên lời – “…Ngươi, ngươi đây là bóc lột… đừng… đừng tưởng rằng ngươi là hoàng… hoàng đế, ta, ta, ta liền không dám kiện, kiện ngươi!”
Scart đem danh sách nhân lực đi ETA tinh đã qua xác nhận đưa cho Lâm Đống Lương, vẻ mặt gã thực thả lỏng:
“Chờ bệ hạ đi ETA tinh, chúng ta cũng thực sự được nghỉ phép, ngươi muốn đi nơi nào?”
Lâm Đống Lương bất đắc dĩ nói:
“Ngươi đúng là không lo lắng chút nào cả sao… Dẫn đường kia đến cùng có lai lịch gì? Thực sự không có vấn đề?”
“Cho dù có vấn đề, cũng là do bệ hạ thừa nhận.” – Scart cười cười – “Như thế nào? Ngươi lo lắng?”
“Ngươi cho rằng ai cũng giống như ngươi!?”
Lâm Đống Lương tức giận nói. Y và Scart cùng nhau lớn lên, đừng nhìn trúc mã này mặt ngoài tao nhã thân thiết, kì thật so với bất kì ai đều lãnh huyết hơn. Đúng là chủ nhân thế nào thì tinh thần hệ liền thế ấy.
“Ta lo lắng không phải bệ hạ, mà là dẫn đường kia kìa.” – Lâm Đống Lương đáy mắt đọng lại sầu lo nặng nề – “Olympus đóng quân tại ETA tinh nhân số không ít hơn điểu nhân bao nhiêu, huống chi bệ hạ lại là Thần cấp… rất nguy hiểm, hắn sẽ chết.”
Scart không quá quan tâm nói:
“Vậy đúng là may mắn. Bệ hạ vẫn chưa cùng hắn hoàn thành dấu hiệu cuối cùng.”
Lâm Đống Lương không tán đồng nhìn gã.
“Nhìn thoáng chút, bảo bối.” – Scart đưa tay ôn nhu mơn trớn mặt đối phương – “Chính quyền là thứ được đổi lấy bằng vô số hi sinh mới có thể đoạt đến, chúng ta đều rõ ràng, ngươi quên Thẩm rồi sao? Nếu không phải chúng ta làm bộ không biết Nội Các muốn tiêu diệt hắn, cố ý để lộ tiếng gió khiến Berlin triệt để đắc tội Garcia Công Tước, tên điên kia bây giờ còn bảo trì trung lập được sao?”
Sắc mặt Lâm Đống Lương trở nên vô cùng khó xem, kế hoạch đó là do y tự mình vạch ra, mà hi sinh chính là học đệ ưu tú nhất của y.
“Ngươi thật tàn nhẫn, Scart.” – Lâm Đống Lương cười khổ – “Muốn để ta nhớ lại hồi ức đó sao? Ngươi muốn khiến ta minh bạch ta vốn là một tội nhân?”
“Là cả 2 chúng ta.” – Scart hôn hôn môi y, mỉm cười – “Có lẽ có một ngày ta sẽ hi sinh, nhưng ngươi phải sống sót.”
Sống sót, sau đó quên ta.
“Thôi miên ý thức?” – Tần Vân nghi hoặc lặp lại, hắn hỏi Thẩm Trác Phàm – “Ngươi nghe được từ đâu?”
“Chuyện này ngươi đừng quan tâm, dù sao biết nguyên lí là được rồi.” – Thẩm Trác Phàm không kiên nhẫn tiếp tục giải thích – “Dẫn đường hoặc Lính gác từ S cấp trở lên có thể làm được. Thôi miên bạn lữ của mình, tạo thành giả tưởng chưa từng dấu hiệu ai, như vậy khi một người chết, người còn lại tinh thần sẽ không bị phá vỡ, về phần có thể duy trì bao lâu thì phải xem thực lực đối phương.”
Tần Vân:
“…Có quan hệ gì với ta đâu? Chính ngươi nói phải trên cấp S mới làm được.”
Thẩm Trác Phàm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (ý chỉ người không có chí tiến thủ, ăn hại):
“Ngươi có thể có chút tiền đồ sao? Ngươi hiện tại là Dẫn đường của Thần cấp Lính gác, cấp S chỉ là ruồi muỗi mà thôi!”
Tần Vân:
“Nếu trên chiến trường gặp phải ‘ruồi muỗi’ như vậy, ta cũng có thể tự thoát được…”
Thẩm Trác Phàm: “…”
Tần Vân: “Ta nói thật, ngươi có thể dạy ta cái gì hữu dụng chút sao? Tỷ như làm thế nào để thu phục 2 bệnh thần kinh cùng một lúc.”
Thẩm Trác Phàm: “…”
Tần Vân:
“Hoặc là ngươi giúp ta đính pha lê lên mấy thứ này? Ngươi biết ta hiện tại ban ngày huấn luyện, đến tối còn muốn đính pha lê, cuộc sống trải qua khổ bức đến như vầy sao?”
Thẩm Trác Phàm: “…”
Tần Vân:
“Thật sự, mấy ngày nay ta đính pha lê đính đến thắt lưng đều sắp gãy.”